*******

“Đáng tiếc, trận pháp đã không thể vây khốn bọn họ.” Thanh Âm mơ hồ nhìn trận thế bị phá, nhưng không nghe ra chút tiếc nuối trong đó, “Thiều Âm, chúng ta đi thôi.”

“Được.” Thiều Âm gật gật đầu, theo nữ tử mang giày thêu màu hồng nhạt rời khỏi, đi sâu vào trong cánh rừng.

Ánh mặt trời rọi qua tán lá, ngày mới đã bắt đầu, Thích Thiếu Thương hé mắt, nhìn Cố Tích Triều bên cạnh còn đang chìm trong giấc mộng, “Tích Triều, dậy đi…” Hơi thở nóng rực hòa trong lời nói mập mờ.

Nhẹ nhàng xoay người một cái, quần áo rơi xuống, lộ ra làn da trắng nõn có in rất nhiều dấu vết hoan ái đỏ hồng, trong nắng sớm khiến người ta suy tư vô hạn. Thích Thiếu Thương rướn người, hôn lên lưng Cố Tích Triều, cánh tay sờ soạng bên trong y sam của y, vỗ về chơi đùa với thân mình mảnh khảnh kia.

“Đừng…” Cố Tích Triều đang mê man nhanh chóng mở mắt, nhìn thấy gương mặt Thích Thiếu Thương phóng đại trước mặt, đột nhiên nhớ tới thời khắc cuồng loạn đêm qua, ngồi dậy ngay tức khắc. Nhưng mà, trải qua một buổi tối hoang đường như vậy, thắt lưng Cố Tích Triều đã sớm đau nhức không thôi, Thích Thiếu Thương, tên dã thú, đi chết đi. Trong lòng không ngừng nguyền rủa Thích Thiếu Thương, Cố Tích Triều vất vả chỉnh lại xiêm y.

Thích Thiếu Thương tự biết lỗi, sau khi mặc y phục tử tế vội đi đến bên cạnh Cố Tích Triều, “Tích Triều, ngươi khỏe không? Ngày hôm qua…”

“Câm miệng, không được nói!” Cố Tích Triều mặt đỏ gay, cắt lời Thích Thiếu Thương, “Còn không mau giúp ta chỉnh lại y phục, nói nhiều chuyện vô nghĩa như vậy làm gì?”

Chỉnh y phục? Thích Thiếu Thương cười tủm tỉm giúp Cố Tích Triều mặc y phục, hắn thích giúp Tích Triều mặc, đương nhiên càng thích giúp Tích Triều thoát y, nhưng mà, những lời này ngàn vạn lần không thể nói ra a. Lò mò cả buổi, cuối cùng Cố Tích Triều và Thích Thiếu Thương trang phục đã chỉnh tề.

“Tích Triều, ngươi xem.” Thích Thiếu Thương kéo Cố Tích Triều đứng lên, trong khu rừng không biết tự khi nào xuất hiện một con đường nhỏ, trong sương khói lượn lờ dường như có thế thấy thấp thoáng một tòa trúc lâu lịch sự tao nhã.

Cố Tích Triều ngẩng đầu nhìn quanh quất, nói: “Đi thôi, chủ nhân Nghịch Thiên Thất Tuyệt Trận mời chúng ta qua đó một chuyến.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương