Đại Bát Hầu
-
Chương 1: Thạch hầu
Ngày đó, trời trong nắng ấm, một tảng đá lớn trên Hoa Quả Sơn đột nhiên không chút chinh triệu lăn xuống núi, thiên địa vì đó mà chấn động.
Toàn bộ sinh linh trên núi tụ tập lại với nhau, sợ hãi quan sát cảnh tượng này.
- Chuyện gì xảy ra vậy? Tảng đá kia từ thời ông nội ta vẫn luôn ở trên đỉnh núi mà.
Một con khỉ già lông nâu khuôn mặt đầy nếp nhăn run rẩy nói.
Nó ngồi xổm trên tàng cây, cúi đầu nhìn về phía cây đại thụ chọc trời cách đó không xa hi vọng tìm kiếm được đáp án. Đó là một gốc lão thụ đã sống hơn ngàn năm, tuổi tác cụ thể ngay đến bản thân nó cũng không nhớ được.
Giờ phút này cành lá quanh thân lão thụ vang lên xào xạc, lại không nói nửa lời.
Có lẽ nó lười nói chuyện, cũng có lẽ nó cũng không nghĩ ra được nguyên nhân.
Hồi lâu sau, vẫn không hề có động tĩnh gì. Nai con, chuột con, khỉ con lại bắt đầu chơi đùa.
Ở một nơi tựa thế ngoại đào nguyên như này, rừng cây vốn dĩ đơn thuần, động vật cũng rất mau quên, mọi chuyện tựa như chưa từng xảy ra.
Một con chim hoàng yến tà tà bay tới đáp xuống tảng đá lúc nãy, giống như tảng đá một mực đặt ở nơi đây.
- Két!
Một tiếng thanh thúy vang lên, chim hoàng yến khẽ run lên, mắt hơi nhô ra, kinh hoảng dáo dác quan sát chung quanh, song không phát hiện thấy có gì quái lạ.
- Cạch!
Một đạo kim quang phóng lên cao, nhưng chỉ trong nháy mắt liền tiêu tán, cả người lẫn cảnh vật đều không hề có gì khác thường.
Chim hoàng yến giật mình sợ hãi bay đi, cự thạch vỡ thành hai nửa, chính giữa tảng đá, một con khỉ loạng chạng đứng dậy nhìn quanh bốn phía.
Tất cả bốn phía đều hoảng sợ nhìn hắn.
- Chuyện gì xảy ra vậy... Ta chỉ trượt chân xuống núi... Làm sao lại...
Hầu tử từ giữa viên đá đi ra, cúi đầu nhìn hai tay, vuốt ve bộ lông trên người, cái đuôi đầy lông vung vẩy sau lưng —— sát sau đó là một tiếng thét kinh hoàng chói tai chấn động cả trời đất.
Rừng cây phảng phất run lên, vô số chim chóc sợ hãi bay lên thiên không.
Hầu tử nhanh chóng đứng lên, lảo đảo chạy trốn vào rừng cây, gào khóc thảm thiết vừa hét vừa chạy. Tất cả động vật đều vội vã tránh đường, cho dù là con cọp có thể nuốt chửng hắn giờ này cũng núp sang một bên.
Lát sau, hầu tử tìm được một đầm sâu, thác nước khổng lồ từ đỉnh núi nghiêng nghiêng đổ xuống.
Hắn từ bên hồ thò đầu ra, hoảng sợ vuốt mặt mình:
- Hầu... Hầu tử?
Hắn chợt nhớ ra điều gì, hô hấp dồn dập, rồi lại tự nhủ nói:
- Bình tĩnh, bình tĩnh, đây nhất định là một giấc mơ.
Là mơ? Vậy tại sao trên đầu gối không cẩn thận bị thương lại đau đến như thế?
Sau khi liên tục quan sát chính bản thân mình trong hồ nước, hầu tử bắt đầu nổi điên lên, hắn nhặt một tảng đá, hung hăng ném tới.
- Đông!!!
Rung động tản ra, nhanh chóng bị thác nước nhấn chìm không thấy tăm hơi.
Nếu là mơ, tại sao cảnh tượng, thanh âm lại chân thật đến thế?
Hầu tử đặt tay trên mặt đất, cầm một tảng đá nện xuống bàn tay.
- Ngao!
Hắn ôm cánh tay chảy máu lăn lộn vật ra đất.
- Hắn đang làm gì thế?
Một con chuột nhỏ quay sang hỏi chim hoàng yến lúc này còn chưa hết giật mình.
- Tâm trạng bất ổn thôi, một lát nữa lại bình thường ấy mà.
Chim hoàng yến tức tối nhìn thạch hầu đáp.
Bên đầm sâu, thạch hầu tiếp tục tự hành hạ bản thân, ra sức mà hành hạ, từ sáng sớm đến xế chiều, tự hành hạ bản thân đến khi không còn chút khí lực nào nữa mới thôi.
Hắn mệt mỏi nằm trên mặt đất nhìn thiên không, bốn phía chung quanh có vô số động vật đang quan sát hắn.
Bỗng nhiên ôm bụng đứng lên, hầu tử cúi xuống đầm sâu hớp vài ngụm nước, sau đó liêu xiêu đi về phía rừng cây.
Dùng ánh mắt quan sát kỹ càng khắp nơi, hầu tử lại phát hiện không có gì để ăn.
Leo cây? Không biết.
Săn thú? Càng không biết.
Cuối cùng chỉ có thể ở trong bụi cỏ tìm một chút quả nhỏ vừa chua vừa chát, cũng không quan tâm có độc, hay là có thể ăn được không, nuốt vào, nhưng trái cây quá ít, ăn mãi không no.
- Rột.
Hầu tử ngẩng đầu nhìn lên, một con khỉ già lông nâu ngồi xổm trên cành cây cao cao, trong tay cầm một quả táo.
Thấy hầu tử ngẩng đầu lên, khỉ già khẽ buông tay, quả táo rơi xuống trước mặt hầu tử.
- Ăn.
Khỉ già nói.
Là một người bình thường, bây giờ hẳn thạch hầu phải cảm thấy bất ngờ vì sao con khỉ kia có thể nói chuyện.
Chẳng qua thạch hầu trước mắt hiển nhiên là không bình thường.
Hoặc là nói, nếu như chuyện xuyên việt có thể phát sinh, như vậy những chuyện khác còn có gì đáng để bất ngờ.
Hầu tử lệ rơi đầy mặt, hắn cầm quả táo lên, gặm một cách ngon lành. Chỉ có chính hắn mới biết được rơi lệ là vì cái gì, bởi vì cảm động, hay bởi vì vô duyên vô cớ bị đưa đến một nơi không có cơm ăn, còn được một con khỉ bố thí mới qua nổi cơn đói.
Rất nhanh, trong cơn đói bụng hầu tử ăn sạch cả hột táo, có chút đồ dằn bụng, lúc này hắn mới có tâm trạng để suy nghĩ.
Chậm rãi đứng lên ngẩng đầu quan sát, con khỉ già màu nâu vẫn ngồi trên tàng cây nhìn hắn, mắt nhìn có vẻ tò mò, cũng có chút sợ hãi.
Hầu tử men theo đường cũ trở về, rất nhanh đã trở lại chỗ mà hắn giáng sinh. Vuốt ve hai khối đá, ánh mắt của hắn híp lại thành một khe hở nhỏ:
- Thạch hầu... Tôn Ngộ Không?
Hắn chợt quay đầu lại, hướng khỉ già còn đang ngồi trên cây quan sát hắn, hỏi:
- Nơi này là Hoa Quả Sơn?
Khỉ già giật mình hoảng sợ, chạy như một làn khói!
- Mẹ nó! Liệu ta đây có phải còn muốn nhảy xuống Thủy Liêm động?
Bản sao thạch hầu nản chí ngồi xuống:
- Con mẹ nó Tây Du Ký!
Thạch hầu là một người có chí tiến thủ, hắn rất nhanh thu thập tâm tình chuẩn bị nghênh đón cuộc sống sau này. Dĩ nhiên, vấn đề chủ yếu nhất là bụng của hắn không cho phép hắn tiếp tục chán nản —— buổi trưa thì qua rồi, nhưng thức ăn buổi tối còn chưa thấy bóng dáng. Làm sao cũng phải no bụng rồi mới tính tiếp?
...
Lại tới bên đầm nước ních một bụng căng tràn, sau đó thạch hầu bắt đầu nhổ cây ở trong rừng, thật vất vả mới từ trên một gốc cây nhỏ kéo xuống một nhánh cành lá, lúc tuốt lá còn bị gai đâm vào tay.
Hắn chật vật bước đi, cẩn thận dùng mộc côn dò xét chung quanh. Nơi xa lạ này khiến hắn sinh lòng sợ hãi, đi một bước cũng cẩn thận vô cùng.
- Có lầm không vậy, Hoa Quả Sơn không phải khắp nơi là khỉ sao? Làm sao tìm kiếm bầy đàn lại khó thế này!
Hiện giờ tâm tình của hắn rất là hỏng bét.
Một người, hoặc là nói một con khỉ không thể nào sống đơn độc được. Quan trọng nhất là hắn không biết leo cây, lại càng không biết săn thú. Nếu muốn sống sót, biện pháp duy nhất chính là tìm được bầy đàn.
Nghĩ tới đây, ánh mắt của hắn lại dõi tới nơi xa, mấy con khỉ ở nơi đó hoảng sợ kêu lên, líu ríu leo lên cành cao hơn.
- Lão tử là quái vật? Lão tử là quái vật sao? Sợ thành dạng kia!
Thạch hầu nghĩ, đám khỉ này cũng là một thân một mình, hắn muốn tìm chính là bầy khỉ. Tìm được bầy khỉ coi như là trở về nhà, tốt nhất bên trong có một Hầu vương, đại gia ta sẽ đến tìm hắn quyết đấu, nói không chừng có thể thành được Hầu vương.
Về phần Thủy Liêm động... Hay là thôi đi, bây giờ nghĩ lại, bên dưới thác nước lúc trước hẳn là Thủy Liêm động, nếu từ trên đỉnh thác nhảy xuống, không chết cũng sẽ thành tàn phế.
Bên trong sách viết Tôn Ngộ Không nhảy một lần là được, nhưng chẳng may Ngô Thừa Ân viết sai? Chẳng may lỡ mình không phải là Tôn Ngộ Không mà là ở một thế giới khác? Chẳng may, chẳng may...
Tóm lại, rất nhiều cái chẳng may, lại chợt nhớ tới câu không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Lúc nãy mới vừa ở bên đầm nước dùng đá đập vào tay, thật sự vô cùng đau đớn, chẳng lẽ còn muốn liều mình thử thêm một lần? Có ai dám chơi lớn như vậy?
Ngẩng đầu, thạch hầu tưởng tượng đến bộ dạng mình bị biến thành tàn phế, treo ở trên cây đáng thương cầu xin bố thí, cảm thấy trứng đau vô cùng. Đã xuyên việt thành hầu tử thì thôi, còn biến thành một con hầu tử tàn phế, có cần hành hạ người ta đến mức đó không?
- Sao không thể xuyên việt trở thành Tôn Ngộ Không đã học nghệ thành tài? Nói như vậy...
Thạch hầu bắt đầu dùng tinh thần thắng lợi đại pháp ý dâm, sinh ra đủ các loại ý nghĩ kỳ quái, nước miếng chảy ròng ròng:
- Tiểu yêu tinh nhà ngươi, nếu muốn theo lão tử, phải hầu hạ lão tử thật tốt...
Thạch hầu cười mờ ám dùng mộc côn gõ gõ đại thụ, giống như đang diễn trò.
Không lâu sau, đang lúc thạch hầu trình diễn đến thời khắc cao hứng, nơi xa bỗng dưng truyền đến tiếng gào thét của bầy khỉ.
- Đến rồi.
Thạch hầu thoáng cái thu lại vẻ mặt cực độ bỉ ổi, thay bằng thần thái chính nhân quân tử.
Hắn từng bước đi về phía trước, ảo tưởng rằng trên thân mình nhiều thêm một chút khí chất thần bí. Mặc dù bầy khỉ kia chưa chắc đã hiểu, nhưng Hầu vương hàng lâm, kiểu gì cũng phải có chút biểu hiện mới được? Sau này cũng có thể đem ra kể lại cho hầu tử hầu tôn.
Toàn bộ sinh linh trên núi tụ tập lại với nhau, sợ hãi quan sát cảnh tượng này.
- Chuyện gì xảy ra vậy? Tảng đá kia từ thời ông nội ta vẫn luôn ở trên đỉnh núi mà.
Một con khỉ già lông nâu khuôn mặt đầy nếp nhăn run rẩy nói.
Nó ngồi xổm trên tàng cây, cúi đầu nhìn về phía cây đại thụ chọc trời cách đó không xa hi vọng tìm kiếm được đáp án. Đó là một gốc lão thụ đã sống hơn ngàn năm, tuổi tác cụ thể ngay đến bản thân nó cũng không nhớ được.
Giờ phút này cành lá quanh thân lão thụ vang lên xào xạc, lại không nói nửa lời.
Có lẽ nó lười nói chuyện, cũng có lẽ nó cũng không nghĩ ra được nguyên nhân.
Hồi lâu sau, vẫn không hề có động tĩnh gì. Nai con, chuột con, khỉ con lại bắt đầu chơi đùa.
Ở một nơi tựa thế ngoại đào nguyên như này, rừng cây vốn dĩ đơn thuần, động vật cũng rất mau quên, mọi chuyện tựa như chưa từng xảy ra.
Một con chim hoàng yến tà tà bay tới đáp xuống tảng đá lúc nãy, giống như tảng đá một mực đặt ở nơi đây.
- Két!
Một tiếng thanh thúy vang lên, chim hoàng yến khẽ run lên, mắt hơi nhô ra, kinh hoảng dáo dác quan sát chung quanh, song không phát hiện thấy có gì quái lạ.
- Cạch!
Một đạo kim quang phóng lên cao, nhưng chỉ trong nháy mắt liền tiêu tán, cả người lẫn cảnh vật đều không hề có gì khác thường.
Chim hoàng yến giật mình sợ hãi bay đi, cự thạch vỡ thành hai nửa, chính giữa tảng đá, một con khỉ loạng chạng đứng dậy nhìn quanh bốn phía.
Tất cả bốn phía đều hoảng sợ nhìn hắn.
- Chuyện gì xảy ra vậy... Ta chỉ trượt chân xuống núi... Làm sao lại...
Hầu tử từ giữa viên đá đi ra, cúi đầu nhìn hai tay, vuốt ve bộ lông trên người, cái đuôi đầy lông vung vẩy sau lưng —— sát sau đó là một tiếng thét kinh hoàng chói tai chấn động cả trời đất.
Rừng cây phảng phất run lên, vô số chim chóc sợ hãi bay lên thiên không.
Hầu tử nhanh chóng đứng lên, lảo đảo chạy trốn vào rừng cây, gào khóc thảm thiết vừa hét vừa chạy. Tất cả động vật đều vội vã tránh đường, cho dù là con cọp có thể nuốt chửng hắn giờ này cũng núp sang một bên.
Lát sau, hầu tử tìm được một đầm sâu, thác nước khổng lồ từ đỉnh núi nghiêng nghiêng đổ xuống.
Hắn từ bên hồ thò đầu ra, hoảng sợ vuốt mặt mình:
- Hầu... Hầu tử?
Hắn chợt nhớ ra điều gì, hô hấp dồn dập, rồi lại tự nhủ nói:
- Bình tĩnh, bình tĩnh, đây nhất định là một giấc mơ.
Là mơ? Vậy tại sao trên đầu gối không cẩn thận bị thương lại đau đến như thế?
Sau khi liên tục quan sát chính bản thân mình trong hồ nước, hầu tử bắt đầu nổi điên lên, hắn nhặt một tảng đá, hung hăng ném tới.
- Đông!!!
Rung động tản ra, nhanh chóng bị thác nước nhấn chìm không thấy tăm hơi.
Nếu là mơ, tại sao cảnh tượng, thanh âm lại chân thật đến thế?
Hầu tử đặt tay trên mặt đất, cầm một tảng đá nện xuống bàn tay.
- Ngao!
Hắn ôm cánh tay chảy máu lăn lộn vật ra đất.
- Hắn đang làm gì thế?
Một con chuột nhỏ quay sang hỏi chim hoàng yến lúc này còn chưa hết giật mình.
- Tâm trạng bất ổn thôi, một lát nữa lại bình thường ấy mà.
Chim hoàng yến tức tối nhìn thạch hầu đáp.
Bên đầm sâu, thạch hầu tiếp tục tự hành hạ bản thân, ra sức mà hành hạ, từ sáng sớm đến xế chiều, tự hành hạ bản thân đến khi không còn chút khí lực nào nữa mới thôi.
Hắn mệt mỏi nằm trên mặt đất nhìn thiên không, bốn phía chung quanh có vô số động vật đang quan sát hắn.
Bỗng nhiên ôm bụng đứng lên, hầu tử cúi xuống đầm sâu hớp vài ngụm nước, sau đó liêu xiêu đi về phía rừng cây.
Dùng ánh mắt quan sát kỹ càng khắp nơi, hầu tử lại phát hiện không có gì để ăn.
Leo cây? Không biết.
Săn thú? Càng không biết.
Cuối cùng chỉ có thể ở trong bụi cỏ tìm một chút quả nhỏ vừa chua vừa chát, cũng không quan tâm có độc, hay là có thể ăn được không, nuốt vào, nhưng trái cây quá ít, ăn mãi không no.
- Rột.
Hầu tử ngẩng đầu nhìn lên, một con khỉ già lông nâu ngồi xổm trên cành cây cao cao, trong tay cầm một quả táo.
Thấy hầu tử ngẩng đầu lên, khỉ già khẽ buông tay, quả táo rơi xuống trước mặt hầu tử.
- Ăn.
Khỉ già nói.
Là một người bình thường, bây giờ hẳn thạch hầu phải cảm thấy bất ngờ vì sao con khỉ kia có thể nói chuyện.
Chẳng qua thạch hầu trước mắt hiển nhiên là không bình thường.
Hoặc là nói, nếu như chuyện xuyên việt có thể phát sinh, như vậy những chuyện khác còn có gì đáng để bất ngờ.
Hầu tử lệ rơi đầy mặt, hắn cầm quả táo lên, gặm một cách ngon lành. Chỉ có chính hắn mới biết được rơi lệ là vì cái gì, bởi vì cảm động, hay bởi vì vô duyên vô cớ bị đưa đến một nơi không có cơm ăn, còn được một con khỉ bố thí mới qua nổi cơn đói.
Rất nhanh, trong cơn đói bụng hầu tử ăn sạch cả hột táo, có chút đồ dằn bụng, lúc này hắn mới có tâm trạng để suy nghĩ.
Chậm rãi đứng lên ngẩng đầu quan sát, con khỉ già màu nâu vẫn ngồi trên tàng cây nhìn hắn, mắt nhìn có vẻ tò mò, cũng có chút sợ hãi.
Hầu tử men theo đường cũ trở về, rất nhanh đã trở lại chỗ mà hắn giáng sinh. Vuốt ve hai khối đá, ánh mắt của hắn híp lại thành một khe hở nhỏ:
- Thạch hầu... Tôn Ngộ Không?
Hắn chợt quay đầu lại, hướng khỉ già còn đang ngồi trên cây quan sát hắn, hỏi:
- Nơi này là Hoa Quả Sơn?
Khỉ già giật mình hoảng sợ, chạy như một làn khói!
- Mẹ nó! Liệu ta đây có phải còn muốn nhảy xuống Thủy Liêm động?
Bản sao thạch hầu nản chí ngồi xuống:
- Con mẹ nó Tây Du Ký!
Thạch hầu là một người có chí tiến thủ, hắn rất nhanh thu thập tâm tình chuẩn bị nghênh đón cuộc sống sau này. Dĩ nhiên, vấn đề chủ yếu nhất là bụng của hắn không cho phép hắn tiếp tục chán nản —— buổi trưa thì qua rồi, nhưng thức ăn buổi tối còn chưa thấy bóng dáng. Làm sao cũng phải no bụng rồi mới tính tiếp?
...
Lại tới bên đầm nước ních một bụng căng tràn, sau đó thạch hầu bắt đầu nhổ cây ở trong rừng, thật vất vả mới từ trên một gốc cây nhỏ kéo xuống một nhánh cành lá, lúc tuốt lá còn bị gai đâm vào tay.
Hắn chật vật bước đi, cẩn thận dùng mộc côn dò xét chung quanh. Nơi xa lạ này khiến hắn sinh lòng sợ hãi, đi một bước cũng cẩn thận vô cùng.
- Có lầm không vậy, Hoa Quả Sơn không phải khắp nơi là khỉ sao? Làm sao tìm kiếm bầy đàn lại khó thế này!
Hiện giờ tâm tình của hắn rất là hỏng bét.
Một người, hoặc là nói một con khỉ không thể nào sống đơn độc được. Quan trọng nhất là hắn không biết leo cây, lại càng không biết săn thú. Nếu muốn sống sót, biện pháp duy nhất chính là tìm được bầy đàn.
Nghĩ tới đây, ánh mắt của hắn lại dõi tới nơi xa, mấy con khỉ ở nơi đó hoảng sợ kêu lên, líu ríu leo lên cành cao hơn.
- Lão tử là quái vật? Lão tử là quái vật sao? Sợ thành dạng kia!
Thạch hầu nghĩ, đám khỉ này cũng là một thân một mình, hắn muốn tìm chính là bầy khỉ. Tìm được bầy khỉ coi như là trở về nhà, tốt nhất bên trong có một Hầu vương, đại gia ta sẽ đến tìm hắn quyết đấu, nói không chừng có thể thành được Hầu vương.
Về phần Thủy Liêm động... Hay là thôi đi, bây giờ nghĩ lại, bên dưới thác nước lúc trước hẳn là Thủy Liêm động, nếu từ trên đỉnh thác nhảy xuống, không chết cũng sẽ thành tàn phế.
Bên trong sách viết Tôn Ngộ Không nhảy một lần là được, nhưng chẳng may Ngô Thừa Ân viết sai? Chẳng may lỡ mình không phải là Tôn Ngộ Không mà là ở một thế giới khác? Chẳng may, chẳng may...
Tóm lại, rất nhiều cái chẳng may, lại chợt nhớ tới câu không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Lúc nãy mới vừa ở bên đầm nước dùng đá đập vào tay, thật sự vô cùng đau đớn, chẳng lẽ còn muốn liều mình thử thêm một lần? Có ai dám chơi lớn như vậy?
Ngẩng đầu, thạch hầu tưởng tượng đến bộ dạng mình bị biến thành tàn phế, treo ở trên cây đáng thương cầu xin bố thí, cảm thấy trứng đau vô cùng. Đã xuyên việt thành hầu tử thì thôi, còn biến thành một con hầu tử tàn phế, có cần hành hạ người ta đến mức đó không?
- Sao không thể xuyên việt trở thành Tôn Ngộ Không đã học nghệ thành tài? Nói như vậy...
Thạch hầu bắt đầu dùng tinh thần thắng lợi đại pháp ý dâm, sinh ra đủ các loại ý nghĩ kỳ quái, nước miếng chảy ròng ròng:
- Tiểu yêu tinh nhà ngươi, nếu muốn theo lão tử, phải hầu hạ lão tử thật tốt...
Thạch hầu cười mờ ám dùng mộc côn gõ gõ đại thụ, giống như đang diễn trò.
Không lâu sau, đang lúc thạch hầu trình diễn đến thời khắc cao hứng, nơi xa bỗng dưng truyền đến tiếng gào thét của bầy khỉ.
- Đến rồi.
Thạch hầu thoáng cái thu lại vẻ mặt cực độ bỉ ổi, thay bằng thần thái chính nhân quân tử.
Hắn từng bước đi về phía trước, ảo tưởng rằng trên thân mình nhiều thêm một chút khí chất thần bí. Mặc dù bầy khỉ kia chưa chắc đã hiểu, nhưng Hầu vương hàng lâm, kiểu gì cũng phải có chút biểu hiện mới được? Sau này cũng có thể đem ra kể lại cho hầu tử hầu tôn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook