Daddy Tổng Tài Đến Gõ Cửa
Chương 62: Đã Định Sẵn Là Người Anh Phải Lấy

Trong lòng Lý Triều Kha ít nhiều vẫn là có chút an ủi.

Ít nhất ở trước mặt người của nhà họ Thịnh, cậu bé vẫn càng bám cô.

Tuy cô bây giờ bế cậu bé càng lúc càng tốn sức rồi.

Ánh mắt của Lý Triều Kha quét qua người ba mẹ và chị gái của Thịnh Thế Hùng, có hơi khó xử, không biết nên giới thiệu đứa trẻ này như nào.

Đọc FULL bộ truyện Daddy Tổng Tài Đến Gõ Cửa.

Thịnh Thế Hùng mỉm cười giải thích nói: “Con trai, đây là ông nội, đây là bà nội, đây là...”

“Cô!”

Thịnh Tố Uyên vô cùng vui vẻ mà tranh nói.

Sau đó đưa tay trêu đùa với cậu bé: “Oa, Cục cưng này cũng quá đáng yêu rồi, làn da này thật đẹp, trắng trẻo bóng mịn, mắt cũng đẹp, đồng tử đen láy giống như lưu ly vậy, còn cả cái miệng cái mũi cái lông mày này, OMG, nếu như là con gái, vậy phải đẹp cỡ nào.”

“Là con trai cũng đẹp trai!” Thịnh Thế Hùng lập tức tiếp lời, tự hào nói.

Thịnh Tố Uyên gật gù, nói: “Đương nhiên, như thế cũng đẹp trai, dù sao có người ba đẹp trai như em, còn có mẹ xinh đẹp như Triều Kha.”

Cậu bé nghe thấy Thịnh Tố Uyên khen mẹ của mình xinh đẹp, rất là vui vẻ cũng khen lại: “Cô cũng xinh đẹp ạ.”

“Oa, cái miệng của cục cưng nhỏ cũng quá ngọt rồi, để cô ôm được không?”

Thịnh Tố Uyên giang hai cánh tay ra, thử đi ôm cậu bé.

Nhưng cậu bé vừa nghe lời này, lập tức ôm chặt cổ của mẹ mình không chịu buông tay.

“Không, cháu muốn mẹ ôm, ai cũng không thể tách cháu với mẹ ra.”

Chuyện lần trước ở nhà tổ, tạo nên một chút ám ảnh trong tâm hồn ngây thơ của cậu bé.

Cậu bé mẫn cảm cảm nhận được người của nhà ba, dường như đối với mẹ của mình không có tốt như thế.

Cho nên lần này cậu bé nhất định phải sống chết bám lấy mẹ, muốn để bọn họ biết, cậu bé, Lý Tuấn Kiệt, với Lý Triều Kha là không thể chia xa.

Nếu như muốn cậu bé nhận người của nhà họ Thịnh bọn họ thì bọn họ bắt buộc phải tiếp nhận mẹ của cậu bé trước.

Cậu bé rúc vào vai của Lý Triều Kha, vì cân nặng của mình mà thầm nói xin lỗi với Lý Triều Kha.

Ai ui, lớn quá nhanh quá nặng quả nhiên không phải là chuyện tốt gì, cậu bé mới 4 tuổi thì mẹ đã ôm cậu bé phải tốn sức rồi, các bạn nhỏ khác hình như 5-6 tuổi mẹ còn có thể bế dễ dàng.

Thịnh Tố Uyên không có ôm được cậu bé cũng rất thất vọng, nhưng điều này không cản trở sự yêu thích của cô đối với cậu bé.

Dẫn tới, đối với Lý Triều Kha cũng càng thích hơn.

Thậm chí bắt đầu mong chờ mới: “Em với Triều Kha khi nào tiếp tục sinh một cô con gái thế, đến lúc đó chị nhất định phải ôm con bé từ nhỏ nhiều hơn, ha ha ha, để Tuấn Kiệt ghen.”

“Cháu sẽ không ghen đâu.” Cậu bé lập tức tẩy trắng cho mình.

Nguyễn Quân Nhi đối với cậu bé thông minh lanh lợi này cũng rất thích, bà ta đưa tay muốn xoa đầu của cậu bé, nói: “Cháu cũng cao như vậy rồi, mẹ ôm cháu nhất định rất vất vả, xuống đây, để bà nội ôm nào.”

“Không muốn, không muốn! Cháu muốn mẹ ôm cháu!” Cậu bé ôm chặt lấy cổ của Lý Triều Kha.

Cuối cùng vẫn là Thịnh Thế Hùng sử dụng tuyệt chiêu, cưỡng ép đem cậu bé từ trên người Lý Triều Kha lôi xuống.

Cậu bé trong lòng thầm thoải mái, trên mặt lại trưng ra vẻ không vui.

Nhưng cậu bé lớn lên thật sự quá đáng yêu rồi, vì thế phồng miệng giả bộ giận dỗi, không khiến người ta ghét, ngược lại càng khiến mọi người cảm thấy dễ thương, muốn đem tất cả thứ tốt trên đời đều cho cậu bé.

Trên đường một nhóm người đi tới nhà hàng, bốn cặp mắt đều nhìn chằm chằm cậu bé.

Còn có một cặp mắt, nhìn chằm chằm Lý Triều Kha.

Cặp mắt này, chính là Thịnh Thế Hùng.

Đột nhiên dẫn cô gặp ba mẹ và chị chồng như thế, Thịnh Thế Hùng vốn còn lo lắng Lý Triều Kha sẽ không nể mặt mà quay đầu bỏ đi.

Khi anh tự ý chủ trương giới thiệu trực tiếp cô thành vợ của mình, trong lòng cũng toát mồ hôi, lo lắng Lý Triều Kha sẽ lấy túi xách trong tay đập vào mặt anh, mắng anh nằm mơ đi.

Dù sao thỏa thuận của bọn họ là trong một năm, anh phải có được trái tim của cô thì bọn họ đi kết hôn.

Hiện nay thỏa thuận này mới vừa bắt đầu, cô động lòng hay không, trong lòng anh không chắc chắn.

Anh mạo hiểm như vậy, phải ở trước mặt ba mẹ và chị gái của anh gọi cô như thế, là muốn tỏ quyết tâm.

Muốn để bọn họ biết, cô đối với anh mà nói, rất quan trọng.

Tuy chưa cưới, nhưng đã định sẵn là người anh phải lấy.

Cuối cùng đến nhà hàng, Thịnh Thế Hùng cố ý đợi Lý Triều Kha ngồi xuống, ngồi ở bên cạnh cô.

Thịnh Tố Uyên oán trách: “Thịnh Thế Hùng, em có thể tránh ra, để chị ngồi cạnh Triều Kha không.”

“Không thể.” Thịnh Thế Hùng dứt khoát từ chối.

Thịnh Tố Uyên “hừ” một tiếng: “Thịnh Thế Hùng, em thật nhỏ mọn.”

Có điều nghĩ có thể ngồi cạnh cậu bé, Thịnh Tố Uyên lại vui vẻ trở lại: “Cục cưng nhỏ, để cô chăm sóc cháu.”

Nguyễn Quân Nhi với Thịnh Thiên Sơn ngồi ở đối diện, vừa hay đối diện với Lý Triều Kha và Thịnh Thế Hùng.

Sau khi gọi món xong, xuất hiện bầu không khí lạnh trong khoảng thời gian ngắn.

Thịnh Tố Uyên mỉm cười, đang chuẩn bị tiếp tục trêu đùa cậu bé lanh lợi này thì nghe thấy Nguyễn Quân Nhi mở miệng nói: “Chúng ta cũng là mấy ngày này mới biết chuyện của cháu và đứa trẻ.”

“Cục cưng nhỏ, cô vừa nhìn thấy trong bể cá ở cửa nhà hàng có rất nhiều cá vàng con, rất đẹp, cháu cùng cô đi xem có được không?” Thịnh Tố Uyên vội mở miệng nói.

Cậu bé không chịu đi, cậu bé phải ở lại bảo vệ mẹ, nếu không mẹ bị bắt nạt thì phải làm sao.

Cậu bé lập tức quấn lấy cánh tay của Lý Triều Kha, người sắp bò lên người cô.

Lý Triều Kha nhìn thẳng vào mắt của Nguyễn Quân Nhi, tâm lý trải qua đủ thời gian xây dựng, cô lúc này cũng không căng thẳng nữa, cô cúi người ghé vào tai của cậu bé, đè thấp giọng nói: “Cảm ơn sự giúp đỡ của con trai, mẹ yêu con.”

Sau đó, hơi nâng cao giọng nói: “Con trai ngoan, con với cô ra ngoài xem cá vàng nhỏ trước đi.”

“Được ạ.”

Có lời của Lý Triều Kha, cậu bé lúc này mặt mày không tình nguyện lắm từ trên người Lý Triều Kha trượt xuống, tỏ vẻ lạnh lùng đưa bàn tay nhỏ của mình về phía Thịnh Tố Uyên.

Thịnh Tố Uyên nhanh chóng nắm tay của cậu bé.

Oa, tay của cậu bé thật thoải mái, mềm mại, nhẵn nhụi, nắm trong tay quá là thích rồi.

Dắt đi được vài bước, Thịnh Tố Uyên nhanh chóng ôm cậu bé chạy ra ngoài. Tránh lát nữa cậu bé không tình nguyện ngoác miệng khóc oa oa, đến lúc có cô ta không thể dẫn cậu bé đi chơi rồi.

Trong phòng bao của nhà hàng, Nguyễn Quân Nhi tiếp tục nói: “Cháu nuôi đứa trẻ rất tốt, những năm nay, cháu đã vất vả rồi. Là nhà họ Thịnh chúng ta có lỗi với mẹ con các cháu.”

“Bác khách khí rồi, con trai là của cháu, cháu vì thằng bé làm cái gì đều là chuyện nên làm.” Lý Triều Kha điềm nhiên nói.

Nguyễn Quân Nhi gật đầu cười nói: “Năm đó cháu với Thế Hùng...”

Nghe thấy Nguyễn Quân Nhi hỏi đến chuyện này, Thịnh Thế Hùng nhất thời cũng có hơi căng thẳng.

Một đêm 5 năm trước của anh với Lý Triều Kha, tự nhiên không muốn để người lớn trong nhà biết.

Thịnh Thế Hùng liếc nhìn Lý Triều Kha, nói: “Năm đó chúng con đều còn trẻ...”

“Chuyện trước kia đã qua rồi.” Lý Triều Kha cắt ngang lời của Thịnh Thế Hùng, vô cùng bình tĩnh nói.

Thịnh Thế Hùng đã thở phào.

Dù sao nói dối nhiều cũng khó trọn vẹn, ngược lại không bằng cái gì cũng không nói.

Nguyễn Quân Nhi gật đầu, nói: “Hai đứa còn trẻ, tất cả đều còn kịp.”

Lý Triều Kha đoán không thấu ý tứ của Nguyễn Quân Nhi, nhưng thấy ánh mắt toát ra sự dịu dàng của bà ta, không giống như có tâm tư xấu, Lý Triều Kha cũng không thể trưng ra vẻ mặt lạnh, nhưng mà...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương