Daddy Tổng Tài Đến Gõ Cửa
Chương 58: Ra Mặt Thay Cô

Thịnh Thế Hùng nói xong thì cúp máy.

“Như thế nào?”

“Cậu Thịnh nói như nào?”

“Anh ta đồng ý giúp đỡ không?”

Nhà thiết kế trưởng ở một bên khẩn trương và nóng lòng truy hỏi.

Lý Triều Kha gật đầu, đút điện thoại vào trong túi: “Anh ta bảo tôi xuống dưới lầu đợi anh ta, anh ta lập tức tới đây.”

“Vậy cô đi mau đi, đừng làm chậm trễ thời gian của cậu Thịnh, tôi thấy anh ta chắc là muốn trực tiếp dẫn cô đi giải quyết chuyện này. Quá tốt rồi!”

Lý Triều Kha mang theo ý cười xin lỗi nhìn nhà thiết kế trưởng, rảo bước đi ra ngoài công ty.

Đọc FULL bộ truyện Daddy Tổng Tài Đến Gõ Cửa.

Sau khi xuống lầu quả nhiên phát hiện Thịnh Thế Hùng đã đợi cô rồi.

Trong lòng Lý Triều Kha hơi ấm áp, bước lên nói: “Sao đến nhanh như vậy?”

“Công ty tôi ở đối diện công ty em, đi thang máy xuống rất nhanh.” Thịnh Thế Hừng khi nói chuyện, cất bước đi tới, rất tự nhiên nắm tay của cô đi ra ngoài.

Phản ứng đầu tiên của Lý Triều Kha là muốn rút tay ra, bây giờ giữa ban ngày ban mặc, tay trong tay, cũng qua lộ liễu rồi.

Nhưng sau đó nghĩ lại, người ta là vì giúp mình mới tới, không thể không biết tốt xấu gì vậy được.

Nhưng lúc đó, Lý Triều Kha lại băn khoăn.

Đây trông giống như là trung tâm thương mại.

“Anh dẫn tôi đi dạo trung tâm thương mại?” Lý Triều Kha dừng bước, trong mắt ánh lên vẻ không vui.

Đã là lúc nào rồi, cô cũng cháy xém lông mày rồi, anh vậy mà còn nhàn nhã dẫn cô đi dạo trung tâm thương mại?

“Cũng trưa rồi, anh đoán em còn chưa ăn cơm. Trời lớn đất lớn, ăn cơm là lớn nhất, có chuyện gì, đợi ăn cơm xong rồi nói.” Thịnh Thế Hùng nhướn mày nói.

Lý Triều Kha không thể đồng tình với triết lý giữ gìn sức khỏe của đại tổng giám đốc.

Cô là người nóng nảy, sự việc còn chưa xử lý xong, đâu có tâm trạng ăn cơm.

Lập tức hất tay của Thịnh Thế Hùng ra, xoay người muốn tự mình đi: “Cậu Thịnh đi ăn cơm đi, chuyện của tôi, tự tôi sẽ giải quyết.”

“Trở lại.”

Thịnh Thế Hùng trầm giọng nói.

Lý Triều Kha căn bản không thèm để ý anh, chân cất bước càng nhanh.

“Đồ ngốc.”

Thịnh Thế Hùng hết cách, gặp phải người phụ nữ bướng bỉnh như này.

Anh chỉ có thể hạ mình, đuổi theo, giữ lấy cánh tay của cô gái, kéo vào trong lòng.

Trong lòng Lý Triều Kha đang tức giận, còn chưa giãy giụa, lại nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh vang lên: “Sự việc tôi đã cho người xử lý rồi, lát nữa đợi chúng ta ăn cơm xong, nhà thiết kế đó sẽ đến xin lỗi em.”

“Tôi vốn còn tưởng khi ăn cơm thì hỏi thử em, xem em là muốn kêu cô ta xin lỗi ở trước mặt em, hay là đăng báo xin lỗi.”

Lý Triều Kha sững người, động tác trên tay dừng lại, hơi ngạc nhiên nhìn anh: “Đăng báo xin lỗi liệu có phải quá đáng không?”

“Quỷ con thông minh vặt.”

Thịnh Thế Hùng đưa tay xoa đầu của Lý Triều Kha, cười nói: “Được, vậy thì kêu cô ta ở trước mặt xin lỗi cộng thêm đăng báo xin lỗi.”

“Nói nghiêm túc?”

“Tôi có khi nào lừa em chứ?” Thịnh Thế Hùng nhíu mày.

Lý Triều Kha gánh nặng được cởi bỏ, nói: “Vậy thì kêu cô ta đăng báo đi, vừa ăn cắp vừa la làng, làm hỏng cả bầu không khí xã hội. Người giống như thế thì chắc để càng nhiều người nhìn thấy kết cục. Nếu không cái giá khi làm người xấu thật sự quá ít rồi.”

“Còn xin lỗi trước mặt, tôi không cần. Tôi cũng không muốn nhìn thấy người xấu xa như vậy nữa.”

Thịnh Thế Hùng nhìn gương mặt tức giận bừng bừng của Lý Triều Kha, khóe môi không khỏi cong lên.

“Vậy bây giờ có thể cùng tôi đi ăn cơm được chưa?”

Lý Triều Kha hơi dùng sức nắm tay của Thịnh Thế Hùng, cười nói: “Đường nhiên. Muốn ăn gì, tôi mời khách.”

Vốn còn tưởng Thịnh Thế Hùng sẽ đến nhà hàng tây có không gian ưu nhã ăn cơm.

Kết quả nơi anh chọn là một con đường đồ ăn vặt.

Sườn nướng, mì chua cay, mì gạo, hàu nướng mỡ hành, xiên que...

Ăn hết nhà này sang nhà khác, rất nhanh hai người đều đã ăn no.

Lý Triều Kha ôm cái bụng no căng, ngẩng đầu nhìn Thịnh Thế Hùng, gương mặt đẹp trai của anh ở trong đám đông, quả thật là nổi bật, người bán hàng và khách hàng đều không ngừng nhìn trộm anh.

“Khóe môi có tương ớt.”

Thịnh Thế Hùng đột nhiên mở miệng nhắc nhở.

Lý Triều Kha đỏ mặt, vội tìm giấy ăn.

Thịnh Thế Hùng đã lấy giấy ăn lau khóe miệng giúp cô.

Lý Triều Kha càng thêm ngại ngùng, mặt đỏ bừng bừng.

Hai người từ trung tâm thương mại đi ra, Lý Triều Kha vẫy tay chuẩn bị nói tạm biệt với Thịnh Thế Hùng, lại bị Thịnh Thế Hùng nắm tay, nói: “Lên xe.”

“Đi đâu?”

Lý Triều Kha là người rất tận tụy với công việc, phán ứng đầu tiên chính là: “Tôi cả sáng nay cũng vì chuyện sao chép mà lo lắng, công việc còn chưa có hoàn thành.”

“Phải, cho nên rõ ràng vì hành vi ác ý của người khác, bản thân chịu tổn thất lớn như vậy, sao có thể dễ dàng cho qua như thế.” Thịnh Thế Hùng giọng điệu có hơi bất định.

Hai người rất nhanh đến dưới lầu công ty của nhà thiết kế đó.

Tiếp tân vừa nhìn thấy Thịnh Thế Hùng thì hai mắt sáng, mỉm cười bẽn lẽn, vốn dĩ công ty có quy định rõ không thể tùy tiện dẫn người khác vào, nhưng tiếp tân vẫn là ngay lập tức giúp Thịnh Thế Hùng ấn mở thang máy, đích thân cùng đi vào bộ phận nghiệp vụ.

“Oa, người đàn ông đó thật đẹp trai.”

“Anh ta là ai thế, sao lại đến công ty của chúng ta? Mẹ ơi, đẹp trai chết đi được, tôi đột nhiên cảm thấy công ty trả tôi 9 triệu tiền lương, tôi cũng có thể chấp nhận.”

“Bớt mơ mộng giữa ban ngày đi, không nhìn thấy mỹ nữ bên cạnh anh ta à, mỹ nữ 4000 năm cũng không so sánh được.”

Nhưng tất cả bong bóng màu hồng này đều tan vỡ trong câu nói đầu tiên của Thịnh Thế Hùng.

Thịnh Thế Hùng xung quanh khí thế bức người, ngữ khí băng lạnh: “Người quản lý nơi này của mấy cô ở đâu?”

“Thưa anh anh... anh...” Tiếp tân cảm thấy chuyện lớn không hay, cô ta là người mê trai mà đem đến rắc rối cho công ty rồi sao?

Trong đám đông có một đồng nghiệp đặc biệt quan tâm đến tên tuổi của những người nổi tiếng, đột nhiên bé giọng nói: “Anh ta hình như là Thịnh Thế Hùng.”

Âm thanh của ba chữ ‘Thịnh Thế Hùng’ không lớn.

Nhưng cả văn phòng trong nháy mắt đều yên tĩnh trở lại.

Lễ tân bị dọa sợ hai chân đều run rẩy không ngừng, Thịnh Thế Hùng chính là nhân vật thần thoại của thành phố Cổ. Cho dù cô ta là người không thích xem thời sự chính trị, nhưng cũng không ít lần nghe người bên cạnh nói đến Thịnh Thế Hùng.

Đây tuyệt đối là nhân vật lớn không thể đắc tội.

Lễ tân rùng mình nói: “Cậu Thịnh, tôi dẫn anh đi gặp ông chủ của chúng tôi.”

Trên mặt Thịnh Thế Hùng không có biểu cảm gì, cất bước đi về phía trước.

Lý Triều Kha không có đi theo, ánh mắt của cô quét một vòng trong đám đông.

Cô lớn lên xinh đẹp, lại là người phụ nữ đứng ở bên cạnh Thịnh Thế Hùng, mọi người đối với cô cũng vừa tò mò vừa sợ hãi.

Người cách cô gần nhất nhỏ giọng hỏi: “Có gì có thể giúp được cô không?”

“Tôi tìm Tôn Lệ Quyên.”

Lý Triều Kha vừa nói xong, vừa khéo có một người phụ nữ từ cửa đi vào.

Nghe vậy, lông mày hơi nhướn lên, ngữ khí bất thiện: “Ai tìm tôi?”

“Cô chính là Tôn Lệ Quyên?”

Lý Triều Kha nhìn chằm chằm người phụ nữ, lớn lên khá thô kệch, trên mặt đầy một lớp phấn dày trắng xóa cùng đôi môi đỏ chót.

“Cô biết Hồ Vy Vy chứ?”

Tôn Lệ Quyên kinh ngạc, sau đó cười lạnh một tiếng, nói: “Cô là ai?”

Lại quét mắt xung quanh: “Công ty chúng ta từ khi nào trở thành khu mở rồi, ai cũng có thể bước vào sao?”

“Bây giờ xin lỗi tôi, chuyện này còn có thể cho qua.” Lý Triều Kha trực tiếp đưa ra yêu cầu của mình.

Tôn Lê Quyên khoanh tay trước ngực, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lý Triều Kha: “Tôi căn bản nghe không hiểu cô đang nói gì, người đâu, giúp tôi gọi bảo vệ, đuổi người không liên quan ra ngoài được không?”

Lý Triều Kha cười lạnh một tiếng: “Tôn Lệ Quyên, tôi cho cô cơ hội, cô không cần. Lát nữa thì cô đừng khóc.”

“Cô là có ý gì?” Mí mắt của Tôn Lệ Quyên bỗng giật giật.

Mà đúng lúc này, cửa văn phòng của ông chủ mở ra, lễ tân đi ra: “Tôn Lệ Quyên, ông chủ gọi cô vào.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương