Daddy Tàn Nhẫn Yêu Mommy
-
Chương 43: Tôi sẽ là anh trai của cô ấy
Ở trong phòng phẫu thuật, Hứa Hoành Văn đang sắp xếp người đưa vị kia - người nhà anh ta đến phòng bệnh VIP. Sau đó anh ta đi đến bên cạnh Diệp Tri Thanh, chân thành cung kính nói:
"Tri Thanh, thật sự rất cảm ơn cô!"
Một tiếng cảm ơn này Hứa Hoành Văn chính là xuất phát từ lòng biết ơn sâu sắc của anh ta. Hứa Hoành Văn thật sự rất rất rất biết ơn Diệp Tri Thanh.
Cuộc phẫu thuật này, nếu như anh ta mổ chính. Anh ta có thể khẳng định, trăm phần trăm là thất bại! Mà tình huống của ông chú anh ta so với những gì anh ta lường trước còn nghiêm trọng hơn. Nếu anh ta là người mổ chính, nói không chừng ông chú của anh ta sẽ qua đời ngay trên bàn phẫu thuật này, lại bởi chính con dao của anh ta.
Kết quả này, cái bóng ma tâm lí này, chỉ sợ anh ta cả đời này đều không đi ra được.
Còn có khi, anh ta cả đời này sẽ không cầm nổi dao phẫu thuật mất.
Diệp Tri Thanh ngước mắt nhìn anh ta một cái, còn chưa kịp nói chuyện. Cả người cô ấy lập tức lảo đảo, cô ấy phải đỡ lấy một bên của bàn giải phẫu mới có thể đứng vững. Diệp Tri Thanh lảo đảo đã làm cho Hứa Hoành Văn một cú sốc, bước nhanh tiến lên đỡ lấy cô ấy:
"Tri Thanh, cô không sao chứ?"
Lúc này anh ta mới phát hiện, Diệp Tri Thanh thế nhưng vẫn còn đứng ở bên giường phẫu thuật, không có bước đi một bước nào.
Anh ta đột nhiên nghĩ tới cái gì liền lập tức chạy đến giúp Diệp Tri Thanh kiểm tra. Sau một hồi kiểm tra, sắc mặt của Hứa Hoành Văn lập tức trở nên đen thui, nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Diệp Tri Thanh:
"Diệp Tri Thanh, cô là bị điên rồi sao? Cô thế mà lại đi tiêm một lượng thuốc tê lớn như vậy cho chính mình?"
Diệp Tri Thanh ở trong quá trình phẫu thuật hoàn toàn rất bình thường. Vì vậy nên anh ta cho rằng tình huống của Diệp Tri Thanh chắc là chóng mặt đau đầu thôi. Hóa ra cô ấy lại bị thương ở vai và chân phải, thế mà cô ấy không hề biểu hiện ra ngoài, lại còn tự mình tiêm một lượng lớn thuốc gây tê để chính mình không cảm nhận được bờ vai trái cùng chân phải đang đau.
Thật ra tay trái của cô ấy đã không thể nâng lên được, mà chân phải của Diệp Tri Thanh cũng hoàn toàn không đứng lên nổi nữa!
Cô gái này...
Cô gái này...
Cô gái này...
Nhất thời, Hứa Hoành Văn thật sự không biết nên như thế nào để hình dung cảm xúc trong giờ phút này của anh ta. Hứa Hoành Văn chỉ cảm thấy ruột gan của mình đau rất nhiều, hốc mắt anh ta cũng nóng. Những việc mà Diệp Tri Thanh làm giống như có cái gì đấy khiến anh kích động, sự bình tĩnh của anh ta thiếu chút nữa đã biến mất rồi.
"Anh Hứa, tôi nghỉ ngơi một chút, những việc còn lại phải phiền anh rồi."
Tay phải của Diệp Tri Thanh đang bám ở trên giường phẫu thuật cũng thả ra, cả người cô ấy nhẹ ngã vào giường phẫu thuật. Sau đó không đến năm giây, cô ấy đã lập tức ngủ, rõ ràng cô ấy đã đạt đến giới hạn chịu đựng, không thể cố thêm nữa.
"..."
Nhìn cô gái đã ngay lập tức ngủ thiếp đi kia, Hứa Hoành Văn hoàn toàn không nói ra lời. Dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô ấy, sau đó lại duỗi tay tháo khẩu trang trên mặt cô xuống. Hứa Hoành Văn lúc này mới phát hiện vẻ mặt Diệp Tri Thanh rõ ràng rất tệ, đó chính là vẻ mặt mệt mỏi của bệnh nhân. Đúng là khiến cho người ta đau lòng. Hứa Hoành Văn hít hít cái mũi, ngẩng đầu, đem nước mắt lau đi khiến cho đôi mắt cũng đã đỏ lên.
"Đem cô ấy ôm đến trên giường của tôi, để cô ấy cùng tôi ở cùng một phòng bệnh."
Trạm Kình còn chưa có rời khỏi, vẫn còn nằm ở phòng giải phẫu. Anh nhìn Diệp Tri Thanh ngủ, mở miệng nói.
Hứa Hoành Văn bình tĩnh lại nỗi lòng, anh ta nhìn Trạm Kình, sau đó lại cụp mắt nhìn Diệp Tri Thanh. Cuối cùng, Hứa Hoành Văn nhẹ nhàng ôm Diệp Tri Thanh đến nằm bên cạnh Trạm Kình.
"Trạm Kình, tôi thật sự rất xin lỗi."
Hít hít mũi của mình, Hứa Hoành Văn vô cùng áy náy xin lỗi Trạm Kình. Nếu không phải tại anh ta, Trạm Kình sẽ không biến thành bộ dáng này.
Tuy hôm nay ca mổ rất thành công, nửa đời sau của Trạm Kình cũng không đến mức phải nằm ở trên giường sinh hoạt. Nhưng mà xương sống của Trạm Kình vẫn bị thương nặng, muốn đứng lên còn cần một khoảng thời gian điều trị cùng phục hồi rất dài. Cho nên trong lúc này, Trạm Kình nhất định phải chịu không ít khổ sở.
Hơn nữa, cho dù điều trị cùng phục hồi tốt như thế nào đi nữa, cơ thể của Trạm Kình cũng không bằng trước nữa! Tất cả những điều mà Trạm Kình phải trải qua, đều là do anh ta gây nên.
Trạm Kình nhìn anh ta một cái:
"Hứa Hoành Văn, cậu tốt nhất là nói cho rõ ràng. Người cần cậu thực xin lỗi chỉ có một, mà người đó lại không phải tôi, mà là cô ấy."
Cụp mắt nhìn cô gái nằm cạnh mình bằng ánh mắt thâm tình, làm cho không ai hiểu giờ phút này Trạm Kình đang suy nghĩ cái gì.
Trong lúc giải phẫu, mặc dù anh đã được gây tê, nhưng mà trong toàn bộ quá trình đầu óc anh đều rất tỉnh táo. Điều đó cho anh thấy rõ ràng thần thái của Diệp Tri Thanh lúc làm phẫu thuật.
Trong quá trình giải phẫu, những biểu hiện của cô ấy thật sự rất tuyệt vời, làm cho người ta không rời mắt được. Cô ấy trấn tĩnh vững vàng, làm việc đâu vào đấy. Làm cho ai cũng không nghĩ đến, cô gái bị thương nặng ở bờ vai trái cùng chân phải.
Không có ai biết được, trước khi phẫu thuật cô ấy đã tự tiêm thuốc tê cho chính mình. Khiến cho cô ấy không cảm giác được bờ vai trái cùng chân phải đau. Việc tiêm thuốc tê giúp cô ấy không còn cảm giác đau, sau đó Diệp Tri Thanh đã phẫu thuật như bình thường, hoàn toàn không thể hiện ra mình cũng là một bệnh nhân.
Kết quả cuối cùng chính là cả hai cuộc phẫu thuật đều thành công. Mọi người đều giơ ngón tay cái lên với cô ấy, khen ngợi, tán thưởng kĩ năng và sự bình tĩnh của Diệp Tri Thanh. Nhưng chẳng ai biết được, cô ấy trong mười hai tiếng đồng hồ làm phẫu thuật, phải chịu bao nhiêu áp lực cùng đau đớn.
Tiêm thuốc tê đúng là có thể khiến cho Tri Thanh không cảm thấy đau đớn nữa. Nhưng mà theo thời gian trôi qua, hiệu quả của thuốc tê sẽ ngày một biến mất, cho nên những đau đớn của Diệp Tri Thanh sẽ vẫn theo cô ấy suốt ca mổ.
Trong suốt quá trình giải phẫu, Diệp Tri Thanh không hề biểu hiện ra sự đau đớn của mình. Cô ấy đã bình tĩnh chỉ huy phẫu thuật, làm cho ba mươi người bác sĩ cùng nhau tạo nên một cuộc phẫu thuật đầy kì tích. Cứu sống cả hai bệnh nhân từ tay Thần Chết.
Mà những gian khổ, đau đớn ấy, cũng chỉ có một mình Diệp Tri Thanh biết.
Cuối cùng, cô ấy mệt mỏi đến nỗi gục ngã, sức chịu đựng của cô ấy đã đạt đến giới hạn.
Hứa Hoành Văn nhìn Diệp Tri Thanh thật lâu, rồi kiên định mở miệng:
"Cậu nói được không sai. Người tôi nhất định phải xin lỗi chính là Tri Thanh. Từ hôm nay trở đi, Tri Thanh chính là em gái của tôi, tôi sẽ là anh trai của cô ấy. Sau này, tôi và Hứa gia sẽ che chở cho Tri Thanh, sẽ bảo vệ cho cô ấy, trở thành chỗ dựa vững chắc nhất để không ai dám bắt nạt Tri Thanh nữa!"
Nếu những người ở Diệp gia không biết quý trọng Diệp Tri Thanh, vậy hãy để người Hứa gia bọn họ tới quý trọng cô, bảo vệ và che chở cho cô.
"Ở Hứa gia cậu có thể làm chủ sao?"
Trạm Kình liếc mắt nhìn anh ta. Thân là bạn tốt của Hứa Hoành Văn, anh tất nhiên biết tình huống của cậu ấy ở Hứa gia. Hứa gia, tuy rằng có thể không so sánh được với tứ đại hào môn thế gia, nhưng mà Hứa gia chính là một gia tộc bác sĩ. Bọn họ cứu không ít người, ở mỗi phương diện đều có quen biết, mối quan hệ của họ trải dài đến nỗi có thể so sánh với hai gia tộc lớn là Dương gia và Diệp gia.
Chỉ là người làm chủ ở Hứa gia cũng không phải là Hứa Hoành Văn.
Hứa Hoành Văn mỉm cười:
"Tri Thanh hôm nay đã cứu mạng ông nội tôi. Nếu như ông biết, tôi tin chắc ông sẽ rất vui khi nhận Tri Thanh làm cháu gái."
Trạm Kình híp híp mắt, hỏi:
"Cậu đã tính toán rồi?"
Hứa Hoành Văn nhìn anh cười nói:
"Cậu không cảm thấy biện pháp này là tốt sao?"
Trạm Kình im lặng. Nếu thật sự giống như những lời Hứa Hoành Văn nói, đúng thật là đều thắng, không có cái gì có thể tốt hơn.
Chỉ là...
Trạm Kình rũ mắt nhìn Diệp Tri Thanh đang nằm bên cạnh, cô gái này có thể tiếp nhận được không?
------ Lời nói ngoài lề ------
Ác ác ác, bất tri bất giác đã đi vào đầu năm tháng tám rồi, muốn đi làm lại! Rống rống rống...... Cố lên cố lên! Ủng hộ truyện nhiều thì chương mới sẽ càng nhanh.
"Tri Thanh, thật sự rất cảm ơn cô!"
Một tiếng cảm ơn này Hứa Hoành Văn chính là xuất phát từ lòng biết ơn sâu sắc của anh ta. Hứa Hoành Văn thật sự rất rất rất biết ơn Diệp Tri Thanh.
Cuộc phẫu thuật này, nếu như anh ta mổ chính. Anh ta có thể khẳng định, trăm phần trăm là thất bại! Mà tình huống của ông chú anh ta so với những gì anh ta lường trước còn nghiêm trọng hơn. Nếu anh ta là người mổ chính, nói không chừng ông chú của anh ta sẽ qua đời ngay trên bàn phẫu thuật này, lại bởi chính con dao của anh ta.
Kết quả này, cái bóng ma tâm lí này, chỉ sợ anh ta cả đời này đều không đi ra được.
Còn có khi, anh ta cả đời này sẽ không cầm nổi dao phẫu thuật mất.
Diệp Tri Thanh ngước mắt nhìn anh ta một cái, còn chưa kịp nói chuyện. Cả người cô ấy lập tức lảo đảo, cô ấy phải đỡ lấy một bên của bàn giải phẫu mới có thể đứng vững. Diệp Tri Thanh lảo đảo đã làm cho Hứa Hoành Văn một cú sốc, bước nhanh tiến lên đỡ lấy cô ấy:
"Tri Thanh, cô không sao chứ?"
Lúc này anh ta mới phát hiện, Diệp Tri Thanh thế nhưng vẫn còn đứng ở bên giường phẫu thuật, không có bước đi một bước nào.
Anh ta đột nhiên nghĩ tới cái gì liền lập tức chạy đến giúp Diệp Tri Thanh kiểm tra. Sau một hồi kiểm tra, sắc mặt của Hứa Hoành Văn lập tức trở nên đen thui, nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Diệp Tri Thanh:
"Diệp Tri Thanh, cô là bị điên rồi sao? Cô thế mà lại đi tiêm một lượng thuốc tê lớn như vậy cho chính mình?"
Diệp Tri Thanh ở trong quá trình phẫu thuật hoàn toàn rất bình thường. Vì vậy nên anh ta cho rằng tình huống của Diệp Tri Thanh chắc là chóng mặt đau đầu thôi. Hóa ra cô ấy lại bị thương ở vai và chân phải, thế mà cô ấy không hề biểu hiện ra ngoài, lại còn tự mình tiêm một lượng lớn thuốc gây tê để chính mình không cảm nhận được bờ vai trái cùng chân phải đang đau.
Thật ra tay trái của cô ấy đã không thể nâng lên được, mà chân phải của Diệp Tri Thanh cũng hoàn toàn không đứng lên nổi nữa!
Cô gái này...
Cô gái này...
Cô gái này...
Nhất thời, Hứa Hoành Văn thật sự không biết nên như thế nào để hình dung cảm xúc trong giờ phút này của anh ta. Hứa Hoành Văn chỉ cảm thấy ruột gan của mình đau rất nhiều, hốc mắt anh ta cũng nóng. Những việc mà Diệp Tri Thanh làm giống như có cái gì đấy khiến anh kích động, sự bình tĩnh của anh ta thiếu chút nữa đã biến mất rồi.
"Anh Hứa, tôi nghỉ ngơi một chút, những việc còn lại phải phiền anh rồi."
Tay phải của Diệp Tri Thanh đang bám ở trên giường phẫu thuật cũng thả ra, cả người cô ấy nhẹ ngã vào giường phẫu thuật. Sau đó không đến năm giây, cô ấy đã lập tức ngủ, rõ ràng cô ấy đã đạt đến giới hạn chịu đựng, không thể cố thêm nữa.
"..."
Nhìn cô gái đã ngay lập tức ngủ thiếp đi kia, Hứa Hoành Văn hoàn toàn không nói ra lời. Dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô ấy, sau đó lại duỗi tay tháo khẩu trang trên mặt cô xuống. Hứa Hoành Văn lúc này mới phát hiện vẻ mặt Diệp Tri Thanh rõ ràng rất tệ, đó chính là vẻ mặt mệt mỏi của bệnh nhân. Đúng là khiến cho người ta đau lòng. Hứa Hoành Văn hít hít cái mũi, ngẩng đầu, đem nước mắt lau đi khiến cho đôi mắt cũng đã đỏ lên.
"Đem cô ấy ôm đến trên giường của tôi, để cô ấy cùng tôi ở cùng một phòng bệnh."
Trạm Kình còn chưa có rời khỏi, vẫn còn nằm ở phòng giải phẫu. Anh nhìn Diệp Tri Thanh ngủ, mở miệng nói.
Hứa Hoành Văn bình tĩnh lại nỗi lòng, anh ta nhìn Trạm Kình, sau đó lại cụp mắt nhìn Diệp Tri Thanh. Cuối cùng, Hứa Hoành Văn nhẹ nhàng ôm Diệp Tri Thanh đến nằm bên cạnh Trạm Kình.
"Trạm Kình, tôi thật sự rất xin lỗi."
Hít hít mũi của mình, Hứa Hoành Văn vô cùng áy náy xin lỗi Trạm Kình. Nếu không phải tại anh ta, Trạm Kình sẽ không biến thành bộ dáng này.
Tuy hôm nay ca mổ rất thành công, nửa đời sau của Trạm Kình cũng không đến mức phải nằm ở trên giường sinh hoạt. Nhưng mà xương sống của Trạm Kình vẫn bị thương nặng, muốn đứng lên còn cần một khoảng thời gian điều trị cùng phục hồi rất dài. Cho nên trong lúc này, Trạm Kình nhất định phải chịu không ít khổ sở.
Hơn nữa, cho dù điều trị cùng phục hồi tốt như thế nào đi nữa, cơ thể của Trạm Kình cũng không bằng trước nữa! Tất cả những điều mà Trạm Kình phải trải qua, đều là do anh ta gây nên.
Trạm Kình nhìn anh ta một cái:
"Hứa Hoành Văn, cậu tốt nhất là nói cho rõ ràng. Người cần cậu thực xin lỗi chỉ có một, mà người đó lại không phải tôi, mà là cô ấy."
Cụp mắt nhìn cô gái nằm cạnh mình bằng ánh mắt thâm tình, làm cho không ai hiểu giờ phút này Trạm Kình đang suy nghĩ cái gì.
Trong lúc giải phẫu, mặc dù anh đã được gây tê, nhưng mà trong toàn bộ quá trình đầu óc anh đều rất tỉnh táo. Điều đó cho anh thấy rõ ràng thần thái của Diệp Tri Thanh lúc làm phẫu thuật.
Trong quá trình giải phẫu, những biểu hiện của cô ấy thật sự rất tuyệt vời, làm cho người ta không rời mắt được. Cô ấy trấn tĩnh vững vàng, làm việc đâu vào đấy. Làm cho ai cũng không nghĩ đến, cô gái bị thương nặng ở bờ vai trái cùng chân phải.
Không có ai biết được, trước khi phẫu thuật cô ấy đã tự tiêm thuốc tê cho chính mình. Khiến cho cô ấy không cảm giác được bờ vai trái cùng chân phải đau. Việc tiêm thuốc tê giúp cô ấy không còn cảm giác đau, sau đó Diệp Tri Thanh đã phẫu thuật như bình thường, hoàn toàn không thể hiện ra mình cũng là một bệnh nhân.
Kết quả cuối cùng chính là cả hai cuộc phẫu thuật đều thành công. Mọi người đều giơ ngón tay cái lên với cô ấy, khen ngợi, tán thưởng kĩ năng và sự bình tĩnh của Diệp Tri Thanh. Nhưng chẳng ai biết được, cô ấy trong mười hai tiếng đồng hồ làm phẫu thuật, phải chịu bao nhiêu áp lực cùng đau đớn.
Tiêm thuốc tê đúng là có thể khiến cho Tri Thanh không cảm thấy đau đớn nữa. Nhưng mà theo thời gian trôi qua, hiệu quả của thuốc tê sẽ ngày một biến mất, cho nên những đau đớn của Diệp Tri Thanh sẽ vẫn theo cô ấy suốt ca mổ.
Trong suốt quá trình giải phẫu, Diệp Tri Thanh không hề biểu hiện ra sự đau đớn của mình. Cô ấy đã bình tĩnh chỉ huy phẫu thuật, làm cho ba mươi người bác sĩ cùng nhau tạo nên một cuộc phẫu thuật đầy kì tích. Cứu sống cả hai bệnh nhân từ tay Thần Chết.
Mà những gian khổ, đau đớn ấy, cũng chỉ có một mình Diệp Tri Thanh biết.
Cuối cùng, cô ấy mệt mỏi đến nỗi gục ngã, sức chịu đựng của cô ấy đã đạt đến giới hạn.
Hứa Hoành Văn nhìn Diệp Tri Thanh thật lâu, rồi kiên định mở miệng:
"Cậu nói được không sai. Người tôi nhất định phải xin lỗi chính là Tri Thanh. Từ hôm nay trở đi, Tri Thanh chính là em gái của tôi, tôi sẽ là anh trai của cô ấy. Sau này, tôi và Hứa gia sẽ che chở cho Tri Thanh, sẽ bảo vệ cho cô ấy, trở thành chỗ dựa vững chắc nhất để không ai dám bắt nạt Tri Thanh nữa!"
Nếu những người ở Diệp gia không biết quý trọng Diệp Tri Thanh, vậy hãy để người Hứa gia bọn họ tới quý trọng cô, bảo vệ và che chở cho cô.
"Ở Hứa gia cậu có thể làm chủ sao?"
Trạm Kình liếc mắt nhìn anh ta. Thân là bạn tốt của Hứa Hoành Văn, anh tất nhiên biết tình huống của cậu ấy ở Hứa gia. Hứa gia, tuy rằng có thể không so sánh được với tứ đại hào môn thế gia, nhưng mà Hứa gia chính là một gia tộc bác sĩ. Bọn họ cứu không ít người, ở mỗi phương diện đều có quen biết, mối quan hệ của họ trải dài đến nỗi có thể so sánh với hai gia tộc lớn là Dương gia và Diệp gia.
Chỉ là người làm chủ ở Hứa gia cũng không phải là Hứa Hoành Văn.
Hứa Hoành Văn mỉm cười:
"Tri Thanh hôm nay đã cứu mạng ông nội tôi. Nếu như ông biết, tôi tin chắc ông sẽ rất vui khi nhận Tri Thanh làm cháu gái."
Trạm Kình híp híp mắt, hỏi:
"Cậu đã tính toán rồi?"
Hứa Hoành Văn nhìn anh cười nói:
"Cậu không cảm thấy biện pháp này là tốt sao?"
Trạm Kình im lặng. Nếu thật sự giống như những lời Hứa Hoành Văn nói, đúng thật là đều thắng, không có cái gì có thể tốt hơn.
Chỉ là...
Trạm Kình rũ mắt nhìn Diệp Tri Thanh đang nằm bên cạnh, cô gái này có thể tiếp nhận được không?
------ Lời nói ngoài lề ------
Ác ác ác, bất tri bất giác đã đi vào đầu năm tháng tám rồi, muốn đi làm lại! Rống rống rống...... Cố lên cố lên! Ủng hộ truyện nhiều thì chương mới sẽ càng nhanh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook