Daddy Tàn Nhẫn Yêu Mommy
-
Chương 37: Chơi lớn để truy đuổi
"Cô Tri Thanh, dường như chúng ta đang bị bám đuôi."
Diệp Tri Thanh mở choàng mắt, ánh mắt lạnh lùng có chút sắc bén lưu loát quay về phía sau nhìn thấy chiếc xe ô tô màu đen ở phía không xa đang đuổi theo bọn họ, trên đường xe cộ tới lui nên nhìn không rõ lắm nhưng không thể qua mắt nổi người tài xế chuyên nghiệp và Diệp Tri Thanh.
Diệp Tri Thanh híp híp mắt, nhìn hoàn cảnh bốn phía xung quanh, họ đang trên đường lớn náo nhiệt nhất ở Hải thị, mặc dù giờ chưa tới thời gian tan sở tuy nhiên vẫn đông xe tới xe lui, nếu cô không phải đang gấp gáp cho cuộc phẫu thuật kia thì cô cũng muốn chơi đùa với chiếc xe đó một chút.
Bỗng nhiên, Diệp Tri Thanh nhận thấy một chiếc xe việt dã đang tiến tới chỗ xe họ, nó luồng sang bên trái của họ và duy trì tốc độ bằng với tốc độ xe của bọn họ.
Diệp Tri Thanh nhìn đăm đăm vào nó, liền phát hiện chiếc xe việt dã này đã được sửa chữa để cho phần đầu và thân xe cứng hơn, đáy mắt cô xẹt qua tia lạnh lẽo.
Nhanh chóng nhìn lại bốn phía xung quanh, không ngoài dự đoán, cô thấy phía trước, mặt bên, mặt sau đều có xe việt dã loại này, chúng vây lấy xe cô ở phía bên trong.
Mọe, đúng là chơi lớn mà.
Cô lạnh lùng nhìn đám xe việt dã xung quanh mình. Một chiếc xe việt dã được cải tiến lại không hề rẻ, tốn ít nhất 10 triệu, vậy chi là dùng 40 triệu để truy cô, này càng làm cô tò mò rằng mình đã đắc tội với vị thổ hào nào.
Lúc này tài xế cũng nhận ra có chuyện, sắc mặt tối đi, theo bản năng nhìn cô qua gương chiếu hậu, thấy cô đang yên lặng, bình tĩnh quan sát tình hình, không khỏi có chút khen khợi, giờ anh cũng rõ vì sao đại boss nhà mình lại coi trọng cô gái lạnh lùng này.
Bên cạnh boss nên có một người con gái bình tĩnh khi gặp nguy hiểm, như thế mới có thể cùng sánh vai với boss.
Từ tận đáy lòng lão Cổ khen ngợi không ngớt, rồi ân cần nói với cô, "Cô Tri Thanh yên tâm, tôi đã báo chuyện này cho boss rồi, boss sẽ nhanh tới tiếp viện. Xe này của chúng ta cũng đã trải qua gia cố đặc biệt cho nên tôi bảo đảm trước khi boss tới tôi sẽ bảo vệ tốt an toàn cho cô. Tôi là người xuất thân từ quân ngũ cũng trải qua các khóa huấn luyện kỹ năng rồi."
Diệp Tri Thanh dời mắt về nhìn anh ta, sắc mặt bớt lạnh lại nói, "Cảm ơn." Cô không cự tuyệt vì giờ bản thân mình không thể giải quyết nổi bốn chiếc xe việt dã kia, thêm cả chiếc xe ô tô màu đen sau bọn chúng, "Cẩn thận một chút, trên tay bọn họ có súng."
Có súng?
Ánh mắt lão Cổ trở nên sắc bén hơn quét mắt qua bốn chiếc xe, trên người lộ ra luồng sát khí rõ ràng, thay đổi nhanh chóng. Diệp Tri Thanh nhận ra khác thường của anh ta, nhịn không được liếc nhìn anh ta một cái, ánh mắt chợt lóe sáng, cô đoán rằng trên tay người này cũng đã nhuộm không ít máu tươi rồi.
Bên kia, Trạm Kình đã nhận được tin tức từ lão Cổ, sắc mặt lập tức thay đổi, không tiếp tục cùng La Bân nói chuyện, liền đứng dậy ra ngoài.
"Có chuyện gì xảy ra sao?" La Bân bị bộ dáng của Trạm Kình làm sửng sốt, theo bản năng, anh đoán ngay việc này có liên quan tới Diệp Tri Thanh, "Có phải Tri Thanh xảy ra chuyện không?"
Trạm Kình xông ra ngoài không quay đầu lại nói, "Người đứng phía sau bắt đầu ra tay lần nữa."
"Chết tiệt!" Sắc mặt La Bân đột ngột biến đổi, không quản chuyện khác liền đuổi theo bước chân của Trạm Kình.
Hai người vừa ra tới cửa đụng phải nhóc Trạm Thừa, nhóc thấy daddy liền đưa di động có lời nhắn của Tri Thanh lên, "Daddy, mommy bảo phải đi giúp chú Hứa làm phẫu thuật, daddy đưa con đi tìm mommy nha?"
"Bây giờ daddy liền đi rước mẹ con về nên con ngoan ngoãn ở nhà chờ chúng ta về." Lời còn chưa nói dứt đã không thấy bóng dáng của Trạm Kình đâu.
"Mommy xảy ra chuyện gì sao? Chẳng lẽ lại có người muốn giết mommy a?" Tuy nhóc mới bốn tuổi nhưng nhóc nhận biết được không ít chuyện, dù không ai nói cho nhóc nghe nhưng nhóc vẫn biết có người đang muốn giết mommy của nhóc.
Lúc này, bạn nhỏ Trạm Thừa không có hoảng loạn, ngược lại càng bình tĩnh hơn trước, vẻ mặt đáng yêu lập tức nghiêm nghị như daddy của nó, thân bé nhỏ còn lộ ra cỗ sát khí. Nhóc lấy di động ra gọi cho bạn của Trạm Thừa cũng là đại đội trưởng cục Hành Trinh - Lý Tùng Khánh.
Lý Tùng Khánh nhận được điện thoại của Thừa Thừa có chút bất ngờ, "Thừa Thừa, có chuyện gì vậy? Sao tự nhiên gọi cho chú Khánh thế?"
"Chú Khánh, mommy của con trên đường đi giúp chú Hứa làm phẫu thuật gặp phải người xấu, chú mau đi giúp mommy bắt người xấu đi!" Nhóc ngắn gọn nói ra tình huống hiện tại.
Lý Tùng Khánh không hề nghi ngờ lời nói của nhóc, vì nhóc Trạm Thừa là do một tay Trạm Kình cùng anh dạy dỗ, tuy nhóc mới lên bốn nhưng logic phân tích vấn đề rất cừ.
Cách đây không lâu, khi vết thương của Diệp Tri Thanh tốt lên, anh có tới biệt thự của Trạm Kình lấy lời khai, từ lời của cô ấy thì quả là có người đang muốn giết cô, đã đuổi hai năm trời rồi, chín mười phần người đấy đang trú ở Hải thị.
Khoảng thời gian gần đây bọn họ cũng đang chú ý tới việc này, đối phương thực sự quá táo bạo, hoàn toàn không đặt họ trong mắt, đấy là cố ý công khai khiêu khích bọn họ.
Mãi tìm kiếm mà vẫn không có chút manh mối nào, còn tưởng đối phương đã trốn đi rồi, không ngờ vẫn còn càn rỡ như thế, quả đúng là xem bọn họ không tồn tại.
Bạn nhỏ Trạm Thừa treo máy với Lý Tùng Khánh cũng không dừng lại, nhóc đánh cuộc gọi mới cho ông ngoại.
Cũng như Lý Tùng Khánh, Diệp Trạch Văn nhận điện thoại Trạm Thừa có chút ngạc nhiên, kể từ khi Tri Thanh trở về, thằng bé Trạm Thừa này liền xa cách với bọn họ, lâu rồi chưa gọi cho ông, bọn họ gọi cho nó thì nó cũng nói mấy câu có lệ, sao giờ lại chủ động gọi cho ông?
Đáy lòng ngạc nhiên, nhưng vẫn nhanh chóng tiếp máy, "Thừa Thừa."
"Ông ngoại, mommy trên đường đi giúp chú Hứa gặp người xấu, ông mau đi cứu mommy đánh người xấu đi!" Trạm Kình lời ít ý nhiều nói.
Ánh mắt Diệp Trạch Văn chợt lạnh đi, "Có người đuổi giết Tri Thanh? Ông biết rồi, ông ngoại liền đi cứu mẹ con đánh người xấu, con yên tâm, mẹ con sẽ không sao."
Bây giờ ông cũng không còn hiểu lầm từ "Mommy" trong miệng nhóc thành Tri Vận nữa, thậm chí ông còn không biết rằng dưới sự kiên trì của Trạm Thừa thì ông coi Diệp Tri Thanh như mẹ ruột của Thừa Thừa.
Trạm Thừa cúp máy, lại gọi cho người khác nữa, giờ nhóc chính là muốn vạch trần người đứng phái sau đó!
Diệp Tri Thanh mở choàng mắt, ánh mắt lạnh lùng có chút sắc bén lưu loát quay về phía sau nhìn thấy chiếc xe ô tô màu đen ở phía không xa đang đuổi theo bọn họ, trên đường xe cộ tới lui nên nhìn không rõ lắm nhưng không thể qua mắt nổi người tài xế chuyên nghiệp và Diệp Tri Thanh.
Diệp Tri Thanh híp híp mắt, nhìn hoàn cảnh bốn phía xung quanh, họ đang trên đường lớn náo nhiệt nhất ở Hải thị, mặc dù giờ chưa tới thời gian tan sở tuy nhiên vẫn đông xe tới xe lui, nếu cô không phải đang gấp gáp cho cuộc phẫu thuật kia thì cô cũng muốn chơi đùa với chiếc xe đó một chút.
Bỗng nhiên, Diệp Tri Thanh nhận thấy một chiếc xe việt dã đang tiến tới chỗ xe họ, nó luồng sang bên trái của họ và duy trì tốc độ bằng với tốc độ xe của bọn họ.
Diệp Tri Thanh nhìn đăm đăm vào nó, liền phát hiện chiếc xe việt dã này đã được sửa chữa để cho phần đầu và thân xe cứng hơn, đáy mắt cô xẹt qua tia lạnh lẽo.
Nhanh chóng nhìn lại bốn phía xung quanh, không ngoài dự đoán, cô thấy phía trước, mặt bên, mặt sau đều có xe việt dã loại này, chúng vây lấy xe cô ở phía bên trong.
Mọe, đúng là chơi lớn mà.
Cô lạnh lùng nhìn đám xe việt dã xung quanh mình. Một chiếc xe việt dã được cải tiến lại không hề rẻ, tốn ít nhất 10 triệu, vậy chi là dùng 40 triệu để truy cô, này càng làm cô tò mò rằng mình đã đắc tội với vị thổ hào nào.
Lúc này tài xế cũng nhận ra có chuyện, sắc mặt tối đi, theo bản năng nhìn cô qua gương chiếu hậu, thấy cô đang yên lặng, bình tĩnh quan sát tình hình, không khỏi có chút khen khợi, giờ anh cũng rõ vì sao đại boss nhà mình lại coi trọng cô gái lạnh lùng này.
Bên cạnh boss nên có một người con gái bình tĩnh khi gặp nguy hiểm, như thế mới có thể cùng sánh vai với boss.
Từ tận đáy lòng lão Cổ khen ngợi không ngớt, rồi ân cần nói với cô, "Cô Tri Thanh yên tâm, tôi đã báo chuyện này cho boss rồi, boss sẽ nhanh tới tiếp viện. Xe này của chúng ta cũng đã trải qua gia cố đặc biệt cho nên tôi bảo đảm trước khi boss tới tôi sẽ bảo vệ tốt an toàn cho cô. Tôi là người xuất thân từ quân ngũ cũng trải qua các khóa huấn luyện kỹ năng rồi."
Diệp Tri Thanh dời mắt về nhìn anh ta, sắc mặt bớt lạnh lại nói, "Cảm ơn." Cô không cự tuyệt vì giờ bản thân mình không thể giải quyết nổi bốn chiếc xe việt dã kia, thêm cả chiếc xe ô tô màu đen sau bọn chúng, "Cẩn thận một chút, trên tay bọn họ có súng."
Có súng?
Ánh mắt lão Cổ trở nên sắc bén hơn quét mắt qua bốn chiếc xe, trên người lộ ra luồng sát khí rõ ràng, thay đổi nhanh chóng. Diệp Tri Thanh nhận ra khác thường của anh ta, nhịn không được liếc nhìn anh ta một cái, ánh mắt chợt lóe sáng, cô đoán rằng trên tay người này cũng đã nhuộm không ít máu tươi rồi.
Bên kia, Trạm Kình đã nhận được tin tức từ lão Cổ, sắc mặt lập tức thay đổi, không tiếp tục cùng La Bân nói chuyện, liền đứng dậy ra ngoài.
"Có chuyện gì xảy ra sao?" La Bân bị bộ dáng của Trạm Kình làm sửng sốt, theo bản năng, anh đoán ngay việc này có liên quan tới Diệp Tri Thanh, "Có phải Tri Thanh xảy ra chuyện không?"
Trạm Kình xông ra ngoài không quay đầu lại nói, "Người đứng phía sau bắt đầu ra tay lần nữa."
"Chết tiệt!" Sắc mặt La Bân đột ngột biến đổi, không quản chuyện khác liền đuổi theo bước chân của Trạm Kình.
Hai người vừa ra tới cửa đụng phải nhóc Trạm Thừa, nhóc thấy daddy liền đưa di động có lời nhắn của Tri Thanh lên, "Daddy, mommy bảo phải đi giúp chú Hứa làm phẫu thuật, daddy đưa con đi tìm mommy nha?"
"Bây giờ daddy liền đi rước mẹ con về nên con ngoan ngoãn ở nhà chờ chúng ta về." Lời còn chưa nói dứt đã không thấy bóng dáng của Trạm Kình đâu.
"Mommy xảy ra chuyện gì sao? Chẳng lẽ lại có người muốn giết mommy a?" Tuy nhóc mới bốn tuổi nhưng nhóc nhận biết được không ít chuyện, dù không ai nói cho nhóc nghe nhưng nhóc vẫn biết có người đang muốn giết mommy của nhóc.
Lúc này, bạn nhỏ Trạm Thừa không có hoảng loạn, ngược lại càng bình tĩnh hơn trước, vẻ mặt đáng yêu lập tức nghiêm nghị như daddy của nó, thân bé nhỏ còn lộ ra cỗ sát khí. Nhóc lấy di động ra gọi cho bạn của Trạm Thừa cũng là đại đội trưởng cục Hành Trinh - Lý Tùng Khánh.
Lý Tùng Khánh nhận được điện thoại của Thừa Thừa có chút bất ngờ, "Thừa Thừa, có chuyện gì vậy? Sao tự nhiên gọi cho chú Khánh thế?"
"Chú Khánh, mommy của con trên đường đi giúp chú Hứa làm phẫu thuật gặp phải người xấu, chú mau đi giúp mommy bắt người xấu đi!" Nhóc ngắn gọn nói ra tình huống hiện tại.
Lý Tùng Khánh không hề nghi ngờ lời nói của nhóc, vì nhóc Trạm Thừa là do một tay Trạm Kình cùng anh dạy dỗ, tuy nhóc mới lên bốn nhưng logic phân tích vấn đề rất cừ.
Cách đây không lâu, khi vết thương của Diệp Tri Thanh tốt lên, anh có tới biệt thự của Trạm Kình lấy lời khai, từ lời của cô ấy thì quả là có người đang muốn giết cô, đã đuổi hai năm trời rồi, chín mười phần người đấy đang trú ở Hải thị.
Khoảng thời gian gần đây bọn họ cũng đang chú ý tới việc này, đối phương thực sự quá táo bạo, hoàn toàn không đặt họ trong mắt, đấy là cố ý công khai khiêu khích bọn họ.
Mãi tìm kiếm mà vẫn không có chút manh mối nào, còn tưởng đối phương đã trốn đi rồi, không ngờ vẫn còn càn rỡ như thế, quả đúng là xem bọn họ không tồn tại.
Bạn nhỏ Trạm Thừa treo máy với Lý Tùng Khánh cũng không dừng lại, nhóc đánh cuộc gọi mới cho ông ngoại.
Cũng như Lý Tùng Khánh, Diệp Trạch Văn nhận điện thoại Trạm Thừa có chút ngạc nhiên, kể từ khi Tri Thanh trở về, thằng bé Trạm Thừa này liền xa cách với bọn họ, lâu rồi chưa gọi cho ông, bọn họ gọi cho nó thì nó cũng nói mấy câu có lệ, sao giờ lại chủ động gọi cho ông?
Đáy lòng ngạc nhiên, nhưng vẫn nhanh chóng tiếp máy, "Thừa Thừa."
"Ông ngoại, mommy trên đường đi giúp chú Hứa gặp người xấu, ông mau đi cứu mommy đánh người xấu đi!" Trạm Kình lời ít ý nhiều nói.
Ánh mắt Diệp Trạch Văn chợt lạnh đi, "Có người đuổi giết Tri Thanh? Ông biết rồi, ông ngoại liền đi cứu mẹ con đánh người xấu, con yên tâm, mẹ con sẽ không sao."
Bây giờ ông cũng không còn hiểu lầm từ "Mommy" trong miệng nhóc thành Tri Vận nữa, thậm chí ông còn không biết rằng dưới sự kiên trì của Trạm Thừa thì ông coi Diệp Tri Thanh như mẹ ruột của Thừa Thừa.
Trạm Thừa cúp máy, lại gọi cho người khác nữa, giờ nhóc chính là muốn vạch trần người đứng phái sau đó!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook