Daddy, Mami Lại Bỏ Chạy Rồi
-
Chương 45:
【】,
Nhạc Nhạc dựa vào thân hình bé nhỏ của bản thân, lập tức chui vào trong bụi cây.
Đây là lần đầu tiên hai đứa nhỏ có “sinh mệnh gắn liền” này trực tiếp đối mặt với nhau.
Tuy rằng lúc còn ở bệnh viện Tạ An vẫn luôn đến trộm nhìn Nhạc Nhạc, nhưng lại chưa bao giờ được nhìn chằm chằm vào cô bé một cách chính diện như thế này.
Đặc biệt là hiện tại, cả hai đều cách nhau rất gần, Tạ An cảm thấy trái tim bé nhỏ của mình đang đập thình thịch, có một loại cảm giác rất kỳ quái.
Nhạc Nhạc cũng có cảm giác như vậy, thật kỳ diệu, cô bé bỗng nhiên không nhịn được mà vươn tay ôm lấy Tạ An, trong miệng liên tục gọi: “Anh trai nhỏ đừng sợ nhé, Nhạc Nhạc tới cứu anh đây”
Thân hình Tạ An thoáng cứng đờ, trong lòng lại mềm mại, cậu túm chặt tay Nhạc Nhạc rồi nói: “Em gọi là Nhạc Nhạc sao? Anh là Tiểu An, anh...... là anh trai em.”
Nhạc Nhạc nghiêng đầu, “Em biết mà, anh là anh trai nhỏ!”
Tạ An có chút rầu rĩ, nhưng cậu bé vẫn chưa có chứng cứ, đành phải nhịn không giải thích.
Trong lòng cậu cảm thấy hy vọng hơn ai hết, đây thật sự là em gái của cậu, mà dì xinh đẹp chính là mami của cậu.
“Anh trai nhỏ, chúng ta hãy đi ra ngoài trước đi đã.”
Tạ An biết có tiếp tục trốn tránh cũng vô dụng, daddy có rất nhiều biện pháp có thể lôi cậu ra ngoài.
Nhạc Nhạc nắm tay Tiểu An, hai cái đầu nhỏ lần lượt len ra khỏi bụi cây.
Tâm trạng Tạ Trì Thành vốn dĩ đang rất phẫn nộ nhưng khi nhìn thấy hai khuôn mặt giống nhau như khuôn đúng ra của hai đứa nhỏ, lời vừa tới bên miệng cũng đều nghẹn lại.# đọc truyện ở wetruyen.com để ủng hộ dịch giả, vui lòng không reup # chiếp
Diệp Như Hề cũng ngẩn người, có chút thất thần.
Tuy rằng biết Tạ An trông rất giống với con gái mình, nhưng hiện tại khi cả hai đứa đứng cạnh nhau, chỉ biết kinh hãi vì lại trùng hợp tới như vậy.
Mà cô Diệp Như Mạn vốn chính là cùng chị em cùng cha khác mẹ trên danh nghĩa, lớn lên cùng nhau nên con cái của họ có chút giống nhau cũng coi như không có gì là lạ nhỉ? Diệp Như Hề tự đưa ra một lý do không mấy thuyết phục, cô không muốn nghĩ tới mấy chuyện kỳ quái. (*)
(*) Chỗ này như có nhầm lẫn , vì ý nguyên văn tác giả viết Như Hề bảo cô và Diệp Như Mạn là chị em cùng cha khác mẹ (nhưng mấy chương trước có nói người cha đang là người thực vật không phải là cha ruột của Như Hề??) mình có sửa lại chút cho trùng khớp với chương trước, không hiểu ý tác giả lắm @@.
Vẻ mặt Tạ Trì Thành lại có chút không ổn định, đôi mắt đen láy hiện rõ nghi ngờ càng sâu.
“Mami, con đưa anh trai nhỏ ra ngoài rồi đây!”
“Nhạc Nhạc giỏi quá.”
Diệp Như Hề sờ sờ đầu con gái, lại nói với Tạ An: “Daddy của cháu rất lo cho cháu đấy, mặc kệ như thế nào, sau này cũng không thể tự tiện chạy lung tung được”
Tạ An có chút ủ rũ dạ một tiếng.
Tạ Trì Thành cúi đầu nhìn cậu bé, anh nói: “Cùng ta trở về.”
“Con biết rồi. Daddy, rất xin lỗi.”
Tạ Trì Thành nheo mắt, nhưng thật ra vẫn cảm thấy kỳ quái, con trai anh anh biết, cũng không phải là đứa trẻ dễ nghe lời như vậy, hiện tại lại trực tiếp nhận sai ư?
Tạ An nhìn chằm chằm ánh mắt của daddy, lặng lẽ nắm chặt nắm tay, giữa khe hở ngón tay của cậu bé còn có vài sợi tóc kẹp giữa.
Tạ Trì Thành không muốn dạy dỗ con trai ngay tại nơi này, cũng không có nhiều lời.
Diệp Như Hề nhìn thấy đã tìm được đứa trẻ, mà lại Nhạc Nhạc trông có vẻ mệt mỏi, nghĩ đến sức khỏe của con bé, cô có ý định muốn rời đi trước.
Tạ Trì Thành cũng thấy sắc mặt Nhạc Nhạc có chút mệt mỏi, biết tình trạng sức khỏe của cô bé, liền gật đầu đồng ý, còn cho người lái xe đưa hai mẹ con cô về bệnh viện.
Lúc này đây, Diệp Như Hề cũng không từ chối, chỉ cần không phải Tạ Trì Thành đích thân đưa cô đi, cô cũng không cần phải giả bộ làm gì.
Sau khi hai người đã rời đi, Tạ Trì Thành cúi đầu nhìn Tạ An, nói: “Đuổi kịp rồi nhé.”
Tạ An trầm mặc đi theo phía sau daddy, nắm thật chặt mấy sợi tóc kẹp trong khe hở ngón tay.
Trên xe, Tạ An do dự một chút mới nói: “Daddy, làm sao cha tìm được con vậy?”
Cậu rõ ràng đã chuẩn bị rất chu đáo, tuy rằng biết cuối cùng nhất định sẽ bị daddy bắt được, nhưng mà bị tóm nhanh như thế khiến cậu cảm giác có chút thất bại.
Tạ Trì Thành liếc mắt nhìn con trai một chút, cười nhạo nói: “Con là con trai ta, còn muốn chạy thoát đi đâu?”
Khuôn mặt bánh bao của Tạ An căng thẳng, nghiêm túc suy nghĩ , lát sau liền kinh ngạc nói: “Daddy, cha đặt hai tầng định vị cho chiếc xe kia? Quá giảo hoạt! Chiếc xe kia vốn gì chưa từng được lái đi!”
“Nếu không tại sao ta lại đặt nó ở nơi đó?”
Nói đúng hơn là chiếc xe đó là để dành cho con, con trai à, tay chân ngắn như vậy thì lái xe kiểu gì? Chỉ có thể lựa chọn dùng con xe có hệ thống điều khiển tự động mà thôi.
Tạ Trì Thành sớm đã có phòng bị.
Tạ An càng thêm tức giận.
Đúng là daddy hồ ly giảo hoạt!
【】,
Nhạc Nhạc dựa vào thân hình bé nhỏ của bản thân, lập tức chui vào trong bụi cây.
Đây là lần đầu tiên hai đứa nhỏ có “sinh mệnh gắn liền” này trực tiếp đối mặt với nhau.
Tuy rằng lúc còn ở bệnh viện Tạ An vẫn luôn đến trộm nhìn Nhạc Nhạc, nhưng lại chưa bao giờ được nhìn chằm chằm vào cô bé một cách chính diện như thế này.
Đặc biệt là hiện tại, cả hai đều cách nhau rất gần, Tạ An cảm thấy trái tim bé nhỏ của mình đang đập thình thịch, có một loại cảm giác rất kỳ quái.
Nhạc Nhạc cũng có cảm giác như vậy, thật kỳ diệu, cô bé bỗng nhiên không nhịn được mà vươn tay ôm lấy Tạ An, trong miệng liên tục gọi: “Anh trai nhỏ đừng sợ nhé, Nhạc Nhạc tới cứu anh đây”
Thân hình Tạ An thoáng cứng đờ, trong lòng lại mềm mại, cậu túm chặt tay Nhạc Nhạc rồi nói: “Em gọi là Nhạc Nhạc sao? Anh là Tiểu An, anh...... là anh trai em.”
Nhạc Nhạc nghiêng đầu, “Em biết mà, anh là anh trai nhỏ!”
Tạ An có chút rầu rĩ, nhưng cậu bé vẫn chưa có chứng cứ, đành phải nhịn không giải thích.
Trong lòng cậu cảm thấy hy vọng hơn ai hết, đây thật sự là em gái của cậu, mà dì xinh đẹp chính là mami của cậu.
“Anh trai nhỏ, chúng ta hãy đi ra ngoài trước đi đã.”
Tạ An biết có tiếp tục trốn tránh cũng vô dụng, daddy có rất nhiều biện pháp có thể lôi cậu ra ngoài.
Nhạc Nhạc nắm tay Tiểu An, hai cái đầu nhỏ lần lượt len ra khỏi bụi cây.
Tâm trạng Tạ Trì Thành vốn dĩ đang rất phẫn nộ nhưng khi nhìn thấy hai khuôn mặt giống nhau như khuôn đúng ra của hai đứa nhỏ, lời vừa tới bên miệng cũng đều nghẹn lại.# đọc truyện ở wetruyen.com để ủng hộ dịch giả, vui lòng không reup # chiếp
Diệp Như Hề cũng ngẩn người, có chút thất thần.
Tuy rằng biết Tạ An trông rất giống với con gái mình, nhưng hiện tại khi cả hai đứa đứng cạnh nhau, chỉ biết kinh hãi vì lại trùng hợp tới như vậy.
Mà cô Diệp Như Mạn vốn chính là cùng chị em cùng cha khác mẹ trên danh nghĩa, lớn lên cùng nhau nên con cái của họ có chút giống nhau cũng coi như không có gì là lạ nhỉ? Diệp Như Hề tự đưa ra một lý do không mấy thuyết phục, cô không muốn nghĩ tới mấy chuyện kỳ quái. (*)
(*) Chỗ này như có nhầm lẫn , vì ý nguyên văn tác giả viết Như Hề bảo cô và Diệp Như Mạn là chị em cùng cha khác mẹ (nhưng mấy chương trước có nói người cha đang là người thực vật không phải là cha ruột của Như Hề??) mình có sửa lại chút cho trùng khớp với chương trước, không hiểu ý tác giả lắm @@.
Vẻ mặt Tạ Trì Thành lại có chút không ổn định, đôi mắt đen láy hiện rõ nghi ngờ càng sâu.
“Mami, con đưa anh trai nhỏ ra ngoài rồi đây!”
“Nhạc Nhạc giỏi quá.”
Diệp Như Hề sờ sờ đầu con gái, lại nói với Tạ An: “Daddy của cháu rất lo cho cháu đấy, mặc kệ như thế nào, sau này cũng không thể tự tiện chạy lung tung được”
Tạ An có chút ủ rũ dạ một tiếng.
Tạ Trì Thành cúi đầu nhìn cậu bé, anh nói: “Cùng ta trở về.”
“Con biết rồi. Daddy, rất xin lỗi.”
Tạ Trì Thành nheo mắt, nhưng thật ra vẫn cảm thấy kỳ quái, con trai anh anh biết, cũng không phải là đứa trẻ dễ nghe lời như vậy, hiện tại lại trực tiếp nhận sai ư?
Tạ An nhìn chằm chằm ánh mắt của daddy, lặng lẽ nắm chặt nắm tay, giữa khe hở ngón tay của cậu bé còn có vài sợi tóc kẹp giữa.
Tạ Trì Thành không muốn dạy dỗ con trai ngay tại nơi này, cũng không có nhiều lời.
Diệp Như Hề nhìn thấy đã tìm được đứa trẻ, mà lại Nhạc Nhạc trông có vẻ mệt mỏi, nghĩ đến sức khỏe của con bé, cô có ý định muốn rời đi trước.
Tạ Trì Thành cũng thấy sắc mặt Nhạc Nhạc có chút mệt mỏi, biết tình trạng sức khỏe của cô bé, liền gật đầu đồng ý, còn cho người lái xe đưa hai mẹ con cô về bệnh viện.
Lúc này đây, Diệp Như Hề cũng không từ chối, chỉ cần không phải Tạ Trì Thành đích thân đưa cô đi, cô cũng không cần phải giả bộ làm gì.
Sau khi hai người đã rời đi, Tạ Trì Thành cúi đầu nhìn Tạ An, nói: “Đuổi kịp rồi nhé.”
Tạ An trầm mặc đi theo phía sau daddy, nắm thật chặt mấy sợi tóc kẹp trong khe hở ngón tay.
Trên xe, Tạ An do dự một chút mới nói: “Daddy, làm sao cha tìm được con vậy?”
Cậu rõ ràng đã chuẩn bị rất chu đáo, tuy rằng biết cuối cùng nhất định sẽ bị daddy bắt được, nhưng mà bị tóm nhanh như thế khiến cậu cảm giác có chút thất bại.
Tạ Trì Thành liếc mắt nhìn con trai một chút, cười nhạo nói: “Con là con trai ta, còn muốn chạy thoát đi đâu?”
Khuôn mặt bánh bao của Tạ An căng thẳng, nghiêm túc suy nghĩ , lát sau liền kinh ngạc nói: “Daddy, cha đặt hai tầng định vị cho chiếc xe kia? Quá giảo hoạt! Chiếc xe kia vốn gì chưa từng được lái đi!”
“Nếu không tại sao ta lại đặt nó ở nơi đó?”
Nói đúng hơn là chiếc xe đó là để dành cho con, con trai à, tay chân ngắn như vậy thì lái xe kiểu gì? Chỉ có thể lựa chọn dùng con xe có hệ thống điều khiển tự động mà thôi.
Tạ Trì Thành sớm đã có phòng bị.
Tạ An càng thêm tức giận.
Đúng là daddy hồ ly giảo hoạt!
【】,
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook