Daddy, Mami Lại Bỏ Chạy Rồi
-
Chương 38:
【】,
Đây là lần thứ hai Tạ Trì Thành thấy cảnh này.
Điểm khác nhau nằm ở chỗ là ở lần đầu tiên anh tình cờ bắt gặp, mà lúc này đây, là anh cố ý đi theo sau.
Anh ngồi ở trong xe, sắc mặt không rõ cảm xúc, bên trong xe thiếu ánh sáng khiến cặp mắt kia càng thêm thâm trầm.
Anh nhìn con phố đối diện, ở đó có một đôi nam nữ đang ôm ngay, ngón tay tự nhiên gõ gõ từng nhịp, như là đang trầm tư suy nghĩ gì đó.
Người đảm nhiệm vị trí tài xế là Lâm Tử Ngang nuốt nuốt nước miếng, trước không nói đến việc giờ anh ta không dám thở mạnh, còn cảm thấy bầu không khí bên trong xe càng lúc càng lạnh lẽo và áp lực.
Mãi cho đến khi cả hai người kia cùng nhau lên xa, anh ta mới thấy ấm dần lên.
“Đi thôi.”
Lâm Tử Ngang lập tức giẫm chân ga, nhanh chóng rời đi, chiếc Maybach màu đen biến mất trong bóng đêm.
Mà bên trong xe, Diệp Như Hề vẫn còn bởi vì cái ôm kia mà sắc mặt có chút mất tự nhiên.
Lục Tư Viễn biết không thể quá sốt ruột, Tiểu Hề lúc này vẫn còn kháng cự anh, cái ôm đột ngột vừa rồi đã dọa sợ tới cô rồi.
“Tiểu Hề, em có ổn không?”
“A, hả? ”
“Xin lỗi, vừa rồi là do anh quá xúc động.”
Diệp Như Hề không nói chuyện.
“Nhưng anh hy vọng em có thể nghiêm túc suy xét một chút, Tiểu Hề, 6 năm trước anh không có năng lực bảo vệ em, nhưng hiện tại, em muốn chăm sóc em thật tốt, cũng muốn yêu thương em hết lòng.”
Diệp Như Hề cho rằng bản thân nghe được những lời này sẽ rất vui vẻ.
Nhưng tâm trạng của cô lại bình tĩnh hơn cô nghĩ nhiều.
Cô nhẹ giọng nói: “Tất cả đã qua rồi.”
Lục Tư Viễn chợt siết chặt tay lái, giọng nói như bị nghẹn lại, anh hơi hé miệng, nhưng một tiếng cũng không thốt ra được.
Năm đó anh căn bản không chống đỡ nổi áp lực từ gia đình, mẹ anh dùng tiền đồ tương lai của cô để uy hiếp mình, hơn nữa lúc ấy còn gửi đến tin nhắn chia tay, anh cũng coi như thật, lựa chọn rời đi.
6 năm sau, cuối cùng anh cũng biết, năm đó là do mẹ anh tự tìm tới Diệp Như Hề, nói những lời nói khó nghe kia mới ép cô chia tay với anh.
Xét cho cùng, là do 6 năm trước anh quá yếu đuối, ngay cả người phụ nữ mình yêu mà cũng không có cách nào bảo vệ cô chu toàn.
“Tiểu Hề, anh có thể theo đuổi em một lần nữa không?”
Diệp Như Hề bối rối, ánh mắt nhìn phong cảnh đang lướt qua phía ngoài cửa sổ, trong lòng đột nhiên cảm thấy mệt mỏi.
“Lục Tư Viễn, em có một cô con gái, con bé tên là Nhạc Nhạc.”
Lục Tư Viễn ừ một tiếng, nói: “Anh biết, em nhận nuôi cô bé từ cô nhi viện, em vẫn luôn rất thích trẻ con, cũng rất lương thiện.”
Diệp Như Hề cong cong khóe môi, lại nở nụ cười trào phúng nói: “Lục Tư Viễn, em cũng không có lương thiện đến mức tình hình của mình như vậy rồi còn tha thêm một đứa bé làm gánh nặng.”
Lục Tư Viễn loáng thoáng đoán được cô muốn nói cái gì.
“Lục Tư Viễn, đó là con gái ruột của em, con bé tên là Diệp Hỉ Nhạc.”
“Kít——”
Tiếng thắng xe chói tai vang lên.
Chiếc Bentley màu trắng dừng ở ven đường.
Sắc mặt Lục Tư Viễn có vài phần tái nhợt.
Diệp Như Hề lại cảm thấy trong lòng thả lỏng, vốn dĩ chuyện này luôn đè nặng trong lòng cô, giờ thì nhẹ nhõm hơn nhiều rồi.
Cũng đúng, nên nói cho anh biết sớm mới phải.
Cô đã không phải là cô nữ sinh mà anh yêu trước kia nữa.
Cô cười cười, tiếp tục nói: “Nhạc Nhạc rất ngoan ngoãn, sức khỏe của con bé không tốt, cho nên em dù có phải bán mạng để kiếm tiền cũng phải chữa trị cho con bé.”
Tay Lục Tư Viễn xiết lấy tay lái càng lúc càng chặt, mu bàn tay đều trắng bệch.
Một lúc sau, anh nhẹ nhàng thở dài một hơi.
“Tiểu Hề, anh sẽ coi như là con ruột của mình.”
Lúc này đây, Diệp Như Hề cảm thấy anh đúng là điên rồi.
“Đừng nói mấy lời ngu ngốc đó, anh có tương lai tươi sáng hơn, em nói với anh chuyện này không phải muốn anh làm cái gì, em có thể chăm sóc tốt cho Nhạc Nhạc được.”
Từ trước đến nay Diệp Như Hề đều không cảm thấy Nhạc Nhạc là gánh nặng, cũng cảm thấy bản thân có thể cho con bé một mái nhà, cho dù mái nhà này không có bóng dáng của người cha.
Cô đã nói chán nói chê, nói rõ ràng như vậy rồi, Lục Tư Viễn nhất định sẽ hiểu rõ những lời này có nghĩa là gì.
【】
Đây là lần thứ hai Tạ Trì Thành thấy cảnh này.
Điểm khác nhau nằm ở chỗ là ở lần đầu tiên anh tình cờ bắt gặp, mà lúc này đây, là anh cố ý đi theo sau.
Anh ngồi ở trong xe, sắc mặt không rõ cảm xúc, bên trong xe thiếu ánh sáng khiến cặp mắt kia càng thêm thâm trầm.
Anh nhìn con phố đối diện, ở đó có một đôi nam nữ đang ôm ngay, ngón tay tự nhiên gõ gõ từng nhịp, như là đang trầm tư suy nghĩ gì đó.
Người đảm nhiệm vị trí tài xế là Lâm Tử Ngang nuốt nuốt nước miếng, trước không nói đến việc giờ anh ta không dám thở mạnh, còn cảm thấy bầu không khí bên trong xe càng lúc càng lạnh lẽo và áp lực.
Mãi cho đến khi cả hai người kia cùng nhau lên xa, anh ta mới thấy ấm dần lên.
“Đi thôi.”
Lâm Tử Ngang lập tức giẫm chân ga, nhanh chóng rời đi, chiếc Maybach màu đen biến mất trong bóng đêm.
Mà bên trong xe, Diệp Như Hề vẫn còn bởi vì cái ôm kia mà sắc mặt có chút mất tự nhiên.
Lục Tư Viễn biết không thể quá sốt ruột, Tiểu Hề lúc này vẫn còn kháng cự anh, cái ôm đột ngột vừa rồi đã dọa sợ tới cô rồi.
“Tiểu Hề, em có ổn không?”
“A, hả? ”
“Xin lỗi, vừa rồi là do anh quá xúc động.”
Diệp Như Hề không nói chuyện.
“Nhưng anh hy vọng em có thể nghiêm túc suy xét một chút, Tiểu Hề, 6 năm trước anh không có năng lực bảo vệ em, nhưng hiện tại, em muốn chăm sóc em thật tốt, cũng muốn yêu thương em hết lòng.”
Diệp Như Hề cho rằng bản thân nghe được những lời này sẽ rất vui vẻ.
Nhưng tâm trạng của cô lại bình tĩnh hơn cô nghĩ nhiều.
Cô nhẹ giọng nói: “Tất cả đã qua rồi.”
Lục Tư Viễn chợt siết chặt tay lái, giọng nói như bị nghẹn lại, anh hơi hé miệng, nhưng một tiếng cũng không thốt ra được.
Năm đó anh căn bản không chống đỡ nổi áp lực từ gia đình, mẹ anh dùng tiền đồ tương lai của cô để uy hiếp mình, hơn nữa lúc ấy còn gửi đến tin nhắn chia tay, anh cũng coi như thật, lựa chọn rời đi.
6 năm sau, cuối cùng anh cũng biết, năm đó là do mẹ anh tự tìm tới Diệp Như Hề, nói những lời nói khó nghe kia mới ép cô chia tay với anh.
Xét cho cùng, là do 6 năm trước anh quá yếu đuối, ngay cả người phụ nữ mình yêu mà cũng không có cách nào bảo vệ cô chu toàn.
“Tiểu Hề, anh có thể theo đuổi em một lần nữa không?”
Diệp Như Hề bối rối, ánh mắt nhìn phong cảnh đang lướt qua phía ngoài cửa sổ, trong lòng đột nhiên cảm thấy mệt mỏi.
“Lục Tư Viễn, em có một cô con gái, con bé tên là Nhạc Nhạc.”
Lục Tư Viễn ừ một tiếng, nói: “Anh biết, em nhận nuôi cô bé từ cô nhi viện, em vẫn luôn rất thích trẻ con, cũng rất lương thiện.”
Diệp Như Hề cong cong khóe môi, lại nở nụ cười trào phúng nói: “Lục Tư Viễn, em cũng không có lương thiện đến mức tình hình của mình như vậy rồi còn tha thêm một đứa bé làm gánh nặng.”
Lục Tư Viễn loáng thoáng đoán được cô muốn nói cái gì.
“Lục Tư Viễn, đó là con gái ruột của em, con bé tên là Diệp Hỉ Nhạc.”
“Kít——”
Tiếng thắng xe chói tai vang lên.
Chiếc Bentley màu trắng dừng ở ven đường.
Sắc mặt Lục Tư Viễn có vài phần tái nhợt.
Diệp Như Hề lại cảm thấy trong lòng thả lỏng, vốn dĩ chuyện này luôn đè nặng trong lòng cô, giờ thì nhẹ nhõm hơn nhiều rồi.
Cũng đúng, nên nói cho anh biết sớm mới phải.
Cô đã không phải là cô nữ sinh mà anh yêu trước kia nữa.
Cô cười cười, tiếp tục nói: “Nhạc Nhạc rất ngoan ngoãn, sức khỏe của con bé không tốt, cho nên em dù có phải bán mạng để kiếm tiền cũng phải chữa trị cho con bé.”
Tay Lục Tư Viễn xiết lấy tay lái càng lúc càng chặt, mu bàn tay đều trắng bệch.
Một lúc sau, anh nhẹ nhàng thở dài một hơi.
“Tiểu Hề, anh sẽ coi như là con ruột của mình.”
Lúc này đây, Diệp Như Hề cảm thấy anh đúng là điên rồi.
“Đừng nói mấy lời ngu ngốc đó, anh có tương lai tươi sáng hơn, em nói với anh chuyện này không phải muốn anh làm cái gì, em có thể chăm sóc tốt cho Nhạc Nhạc được.”
Từ trước đến nay Diệp Như Hề đều không cảm thấy Nhạc Nhạc là gánh nặng, cũng cảm thấy bản thân có thể cho con bé một mái nhà, cho dù mái nhà này không có bóng dáng của người cha.
Cô đã nói chán nói chê, nói rõ ràng như vậy rồi, Lục Tư Viễn nhất định sẽ hiểu rõ những lời này có nghĩa là gì.
【】
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook