Đặc Vụ Trọng Sinh: Xuyên Nhanh Thành Nữ Thần Toàn Năng
Chương 29: Đệ nhất tài nữ tướng phủ ( 11 )



Nhóm dịch: Chiêu Anh Các



Edit: Minh Ngọc + Triệu Yến



Beta: Angela



Hoàng thượng không lập tức nói chuyện, chỉ dùng đôi mắt thâm thúy khó dò nhìn Bạch Trăn Trăn, trong thư phòng, bầu không khí nặng nề khiến người ta thở không được.



Bạch Trăn Trăn không nghe thấy Hoàng thượng trả lời, trong lòng có chút thấp thỏm, rốt cuộc là có chuyện gì?



Nghe thấy mình có nhiều tài phú như vậy, chẳng lẽ không nên nhìn nàng ta bằng cặp mắt khác xưa sao? Sao lại một chút phản ứng cũng không có?



Xuyên qua đến thế giới này, Bạch Trăn Trăn một đường thuận thế mà lên, ngoại trừ lần bị chọc giận trước đó, hầu như nàng ta chưa từng vấp phải vấn đề nan giải nào, vào lúc này ả mới hiểu rõ cái gì gọi là ý vua khó dò.



"Ngươi xác định, ngươi không muốn gả cho Thái tử của trẫm?" Hoàng thượng hạ mắt, đưa tay gõ nhẹ lên bàn, giọng nói trầm trầm khiến người khác không nghe ra được hắn đang nghĩ gì.



"Ta chỉ cần sự tự do của chính mình!" Bạch Trăn Trăn nói đúng mực, gả cho tên Thái tử tàn phế đó? Sau này làm gì còn có lối thoát?




Nàng ta có chết cũng sẽ không đáp ứng.



"Được, ta đáp ứng ngươi." Hoàng thượng cũng không gây khó khăn cho nàng ta, vốn là với tài năng của hoàng nhi mình, Bạch Trăn Trăn rất phù hợp.



Bây giờ nhìn lại, hắn thay đổi suy nghĩ, Bạch Trăn Trăn là người có ánh mắt thiển cận, một trăm người như Bạch Trăn Trăn cũng không thể xứng với Hoàng nhi của hắn.



Tam hoàng tử tận dụng mọi thời cơ, nói mình tạm thời chưa nghĩ về vấn đề hôn nhân đại sự.



Lúc trước, dù cho hắn không biết Bạch Trăn Trăn là nhị thiếu gia của Phong Nhã lâu cũng không dự định cưới Diệp Thiều Hoa, hiện tại biết được sự giàu có phía sau Bạch Trăn Trăn, hắn càng không cam lòng cưới Diệp Thiều Hoa - một người bình thường như thế.



"Ngươi, cũng chắc chắn chứ?" Hoàng Đế sâu sắc nhìn Tam hoàng tử.



Bạch Trăn Trăn so với Diệp Thiều Hoa càng có nhiều tầng thân phận hơn, càng quan trọng hơn bất kỳ ai, điểm này Tam hoàng tử hiểu hơn ai hết, hắn lập tức nói: "Vâng, phụ hoàng."



"Được, các ngươi đều lui xuống đi." Hoàng thượng xua tay, để bọn họ rời đi.



Chờ bọn hắn đi rồi, Hoàng thượng mới khẽ lắc đầu.



"Bạch Trăn Trăn cùng Tam hoàng tử, ngươi thấy thế nào?" Tổng quản phủ Nội vụ sửng sốt một lát, mới biết hoàng thượng đang nói chuyện với chính mình.



Hắn là một thái giám nên cũng không dám nhiều lời, chỉ là châm chước nói: "Bạch nhị tiểu thư không hổ là kinh thành đệ nhất tài nữ, thần cũng không ngờ tới Kinh thành Đệ Nhất Lâu là của nàng ta, trên đời ít người có thể so sánh được. Tam hoàng tử, cũng là suy nghĩ sâu xa."



Nghe vậy, Hoàng thượng phì cười một tiếng.



Hoàng đế đưa tay lấy ra một chiếc hộp gỗ, lấy ra hai mươi vạn lạng hoàng kim, "Đây là Diệp tể tướng sau khi lâm triều đã đưa cho ta, nói muốn nhi tử của hắn ở bên ngoài trải qua tốt hơn một chút, không muốn để cho hắn chịu khổ, đây là ông ấy hối lộ ta."



"Hai mươi vạn lạng hoàng kim? Diệp tể tướng sao lấy ra được, còn có bệ hạ, không phải lúc sáng sớm ngài nói không để Diệp Thị Lang đến biên cương mà?" Tổng quản là người có kiến thức rộng rãi cũng không khỏi kinh hãi đến biến sắc, "Diệp tể tướng từ trước đến nay vẫn là vị quan thanh liêm, chưa bao giờ làm chuyện hối lộ a."



Nghe vậy Hoàng thượng cười ha ha, "Hắn không được, nhưng trong phủ còn có một vị quân sư tính toán trăm sự!"



"Kinh thành đệ nhất tài nữ?" Hoàng Đế nhìn hai mươi vạn lượng hoàng kim, cười lạnh một tiếng.




Tổng quản cúi đầu, làm như không thấy, có điều, cũng biết bây giờ là thời điểm mọi việc dần rõ ràng.



**



Thái tử gia tự mình xuất chinh, hoàng thượng thu hồi ý chỉ phái Bạch gia đi cùng, thay bằng người nhà họ Diệp, điều này làm cho người Bạch gia thở phào nhẹ nhõm, dù sao bọn họ cũng không muốn đi theo Thái tử chịu chết.



Ngày Thái tử xuất chinh, chính là ngày diễn ra văn hội ở Phong Nhã lâu.



Những người này đều cho rằng Thái tử sẽ một đi không trở lại, cơ bản không có mấy người đi đưa tiễn, Bạch Trăn Trăn lúc này đang ở trên thiên đài lầu hai của Phong Nhã lâu chậm rãi nói: "Tam hoàng tử có biết chế độ trung ương tập quyền?"



"Có ý gì?"



"Chính là phế tể tướng, lấy lục bộ làm chủ, phế tỉnh, thiết lập ba ty..."



Bạch Trăn Trăn chậm rãi nói, Tam hoàng tử cùng văn nhân ở Phong Nhã lâu đều ngơ ngác, không nghĩ tới suy nghĩ tiên tiến, lớn mật này lại đến từ một nữ nhân.



Nhìn vẻ mặt khiếp sợ của những người này, trong đôi mắt Bạch Trăn Trăn lướt qua một tia tự kiêu, đây là chế độ được phát triển từ thời Tần triều đến Thanh triều, trong đầu nàng ta còn có rất nhiều loại chế độ.



Vẻn vẹn một điều này đã khiến cho các tài tử bái phục chịu thua, Bạch Trăn Trăn là người hiện đại, cảm giác ưu việt đó ả không biết hình dung như thế nào, sau này sẽ còn có thêm nhiều điều khiến các ngươi phải giật mình, cứ chờ mà xem!



Nghĩ tới đây, nàng ta tận dụng mọi thời cơ, "Người sinh ra vốn bình đẳng với nhau, chúng ta sống vì chính bản thân mình, không thể tiếp nhận hay nghe theo những sắp xếp của người khác, chúng ta phải hiểu được cái gì gọi là phản kháng, cái gì gọi là tự do!"



Nàng ta biện giải cho hành động cự tuyệt hôn ước của mình, nghe thấy nàng ta nói như vậy, tài tử văn nhân ở đó đều đánh giá rất cao đạo đức của ả.



Sau khi nói xong, phát hiện Diệp Thiều Hoa đứng dưới lầu tiễn Diệp Hoài Cẩn ra biên cương, đang nhìn chằm chằm nàng ta.



Dưới ánh mặt trời, đôi mắt tỏa ra ánh sáng lung linh của Diệp Thiều Hoa quá mức đẹp đẽ, Bạch Trăn Trăn hơi híp mắt lại, sau đó mỉm cười nói hàm ý: "Diệp tiểu thư, không phải ta cố ý nhằm vào ngươi, chỉ có điều, là con người thì nên biết phản kháng, nhẫn nhục chịu đựng không phải biện pháp tốt..."



"Đúng, Bạch nhị tiểu thư nói rất có lý." Một đám văn nhân chấn động trước biểu hiện không màng danh lợi của Bạch Trăn Trăn, “Kỹ năng chơi cờ đánh giá nhân phẩm con người, nhìn ván cờ một chút liền biết, Bạch nhị tiểu thư mưu lược vô song."



"Không biết Bạch nhị tiểu thư sẽ giải quyết ba ván cờ nan giải này thế nào?" Một người thuận thế hỏi cách giải ván cờ.



"Ba ván cờ này là do tôi bày ra, nhưng tài năng của ta kém cỏi, còn chưa có nghĩ ra cách giải." Bạch Trăn Trăn khẽ đỡ trán tỏ vẻ bất đắc dĩ.




Trên thực tế, ba ván cờ này do một vị thiếu nữ thiên tài ở hiện đại sáng lập ra, chỉ là cô gái kia vẫn chưa nói ra phương pháp phá giải thì đã chết rồi.



Hai trong số đó còn là khoáng thế chi cục*, thiếu nữ hiện đại như Bạch Trăn Trăn cũng không thể không cảm thán, bởi vì cô gái ấy có thể phá giải được thế cờ khó nhứ vậy.



*Khoáng thế chi cục: một bố cục của trận cờ vây rất khó và hiếm gặp.



Hai năm sau khi cô gái ấy chết, người nhà mới đồng ý đưa ra phương pháp phá giải.



Bạch Trăn Trăn trên đường đến xem đáp án thì gặp phải tai nạn giao thông, không nhìn thấy kết quả cuối cùng.



Tam hoàng tử nghe vậy, ánh mắt nhìn về phía Bạch Trăn Trăn càng thêm nóng bỏng.



Người bên ngoài còn không biết Phong Nhã Lâu là của Bạch Trăn Trăn, nếu biết, còn không phải là điên mất rồi sao.



【Đinh! Hệ thống đã thăng cấp thành công! Hệ thống mở cửa hàng thành công!】



【Nắm cây cỏ*! Diệp đại thần, cô không nhìn cửa hàng của hệ thống mà đang nhìn cái gì?】



*Nắm cây cỏ: Hành động thể hiện sự tủi thân khi không được người khác chú ý đến. Gần giống như hành động “ Ngồi một góc vẽ vòng tròn”.



"Thế cục ván cờ. "Diệp Thiều Hoa đang suy nghĩ, Bạch Trăn Trăn này sao lại có thể bày ra được bàn cờ xuất sắc như thế, nhất là vị trí quân cuối cùng.



Hệ thống nghe vậy, xuyên qua con mắt của Diệp Thiều Hoa thấy được quân cuối cùng trong bàn cờ, không khỏi bĩu môi,【Còn tưởng rằng cô nhìn cái gì, bàn cờ này có gì đáng xem?】



------ Lạc đề ------



Nghe nói mọi người muốn nhiều chương hơn hơn vậy thì 150 bình luận thêm một chương, thế nào?


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương