Đặc Thù Không Gian
-
Quyển 6 - Chương 42: Mọi chuyện đều đã xảy ra
Thanh âm rên rỉ bắt đầu nhỏ nhẹ vang lên, Thiên Âm đã hoàn toàn say tình, đem hai chân trắng mịn thon dài quặp lấy eo Long Vũ. Đôi tay nhanh chóng cởi bỏ chiếc quần Long Vũ sau đó lấy đôi tay vuốt ve thằng nhỏ nóng hổi. Nhất thời, một cảm giác tê dại bao trùm toàn thân. Không bao lâu, Thiên Âm nhích mông qua, thằng nhỏ của Long Vũ được bao bọc bởi một mảng ấm nóng mềm mại. Thiên Âm không ngừng uốn éo thân thể, kèm theo những tiếng rên rỉ hoan lạc không ngừng.
- Chỉ mong lúc tỉnh lại, em không chút hối hận.
Giờ phút này, trong lòng Long Vũ đã quẳng cái luân lý đạo đức sang một bên, nhắm mắt hưởng thụ sự sung sướng. Vì để phối hợp với nữ nhân, hắn ngoan ngoãn nằm thẳng, mặc cho nàng muốn làm gì thì làm.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng đã tràn ngập tiếng thở gấp của Long Vũ cùng tiếng rên rỉ mê người của Thiên Âm.
Trong lúc hai người đang vui vẻ quần nhau, quanh thân bọn họ bị một cỗ nguyên lực màu tím vây quanh. Thiên Âm đang trong trạng thái ý loạn tình mê cũng chầm chậm trở nên thanh tỉnh.
Sau một lúc, Thiên Âm đang điên cuồng cũng yên tĩnh lại.
- Long Vũ, là anh sao?
Thanh âm của Thiên Âm có chút run rẩy, giống như lời nói mê sảng.
- Là anh.
Long Vũ ôn nhu nói:
- Em bị trúng kế của Vu Thần Ba Độ. Vì cứu em, anh chỉ có thể làm như vậy, hi vọng em có thể tha thứ cho anh.
Thiên Âm khóa môi Long Vũ coi như là một câu trả lời.
Sau một hồi kích hôn, Thiên Âm ưỡn ngực, cặp mông trắng ngần lại vặn vẹo. Cảm giác tê dại truyền đến, Long Vũ đã nhận ra chuyện gì xảy ra, nhắm mắt hưởng thụ.
Không biết qua bao lâu, hai người đều cùng lên đỉnh. Một lát sau, căn phòng cũng dần khôi phục sự tĩnh lặng.
Thiên Âm kiệt lực, không mảnh vải che thân, mang khuôn mặc ửng hồng nằm trên lồng ngực Long Vũ. Nàng hơi nhắm mắt lại, không nói câu nào.
Tác dụng phụ của Mị dược bắt đầu xuất hiện. Tinh thần của nàng vô cùng mệt mỏi. Trong lúc bàn tay Long Vũ đang vuốt ve bờ mông bóng mịn, nàng đã tiến vào mộng đẹp…
Trong lúc yên tĩnh suy nghĩ lại, Long Vũ cảm thấy mọi chuyện xảy ra như một giấc mơ, làm cho Long Vũ không cảm thấy được chút chân thực nào. Nhưng trong lòng Thiên Âm, Long Vũ cũng đã hiểu.
Long Vũ bất đắc dĩ cười cười. Chuyện gì đã xảy ra cuối cùng cũng phải đối mặt, huống chi hắn cũng là bất đắc dĩ.
Bàn tay vẫn đặt trên bờ mông Thiên Âm, hắn có thể cảm giác được sự mịn màng cùng ấm áp của da thịt. Không thể phủ nhận, độ ngọt nước của Thiên Âm không kém gì so với mấy người Thi Nhân.
Là cực phẩm của thế gian, vưu vật khó gặp.
Hơi bình tĩnh chút tâm tình, Long Vũ phát hiện có chút biến hóa nhỏ trong cơ thể. Ngay lập tức tâm thần hắn liền trầm xuống, cẩn thận xem xét tình huống trong cơ thể.
Về phần chuyện tình phát sinh cùng với Thiên Âm, hắn cũng lười nghĩ để phải đau đầu. Liên tiếp gặp được kỳ ngộ, vô hình dung tâm tình Long Vũ đã xảy ra một loại biến hóa vi diệu.
Nhất là sau khi chiếm được truyền thừa của Quang Minh Tôn Thần, tâm tính hắn càng trở lên tiêu sái.
Tâm thần Long Vũ chậm rãi tiến nhập vào trong cơ thể, phát hiện Quang Minh nguyên lực trong đan điền càng thêm phát sáng. Không cần hỏi tại sao, dưới sự trợ giúp của Thiên Âm, Quang Minh nguyên lực trong cơ thể Long Vũ đã ngưng tụ rất nhiều.
Long Vũ lẳng lặng cảm thụ. Hắn đang cân nhắc, nếu lúc này hắn gặp lại Thiên Nguyên, hắn có thể nắm chắc đối phó hay không.
Không biết trải qua bao lâu, Thiên Âm đang ngủ say chợt cảm thấy hạ thân mình đau nhức, nhịn không được phát ra tiếng rên rỉ. Sau đó nàng chầm chậm mở mắt, nhất thời lên tiếng kinh hô.
Nàng không ngờ toàn thân mình không một mảnh vải che thân.
Thiên Âm cảm giác toàn thân vô lực, cả người mỏi nhừ. Nàng vội vàng lấy hai tay bưng kín bộ ngực. Sau đó, nàng còn cảm thấy một bàn tay đặt trên bờ mông mình, từng đợt tê dại cũng từ chỗ đó truyền tới.
Trong lúc ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt Long Vũ, Thiên Âm ý thức được chuyện gì xảy ra… Nàng ngơ ngác nhìn Long Vũ, trong nội tâm dâng lên nhiều cảm xúc mâu thuẫn.
- Anh Vũ, chúng ta…
Thanh âm Thiên Âm mang theo một tia run rẩy. Đôi mắt xinh đẹp chảy xuống hai hàng lệ, nhỏ trên lưng nam nhân.
Long Vũ có chút ngẩn người, lập tức rời bàn tay trên bờ mông nữ nhân ra, nhẹ giọng an ủi:
- Thiên Âm… Đúng vậy, chúng ta vừa rồi… Đúng rồi, những sự việc trước đó, em đều nhớ kỹ chứ?
Thân thể Thiên Âm lại lần nữa run lên, trong đầu từng màn hoan ái lần lượt xuất hiện. Lúc nàng gặp Vu Thần Ba Độ, trúng phải Mỵ dược của Vu tộc. Lúc chuẩn bị Huyền Minh vũ nhục, may mắt Long Vũ kịp thời xuất hiện, cứu lấy nàng.
Giờ phút này, thậm chí trong đầu nàng còn xuất hiện cảnh hai người hoan ái.
Thiên Âm ban đầu có chút hoảng sợ, sau lại ngẩn người, cuối cùng là ngượng ngùng.
Hơi nghiêng người, Thiên Âm ly khai khỏi bờ ngực Long Vũ.
Sau đó, nàng lẳng lặng nhìn người đàn ông vì cứu nàng mà cùng nhau hoan ái với hắn.
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc Thiên Âm thở dài, đem suy nghĩ vẩn vơ của mình chôn sâu trong đáy lòng… Trong ánh mắt nàng có chút mơ hồ.
Thiên Âm đưa mắt liếc nhìn Long Vũ thật sâu, quanh thân nàng nổi lên một đạo Ngũ Thải Hà Quang, trong khoảnh khắc hóa thành quần áo.
- Là Phượng Hoàng Chiến Giáp à?
Long Vũ nhẹ giọng hỏi.
- Đúng vậy.
Trên khuôn mặt Thiên Âm lại ửng đỏ, trong đầu nàng hiện lên khung cảnh điên cuồng hoan ái vừa rồi.
Phượng Hoàng Chiến Giáp là quần áo bên người của Thiên Âm, bám sát lấy người nàng, làm cho những chỗ nhạy cảm hoàn toàn nổi bật, thật là làm cho nam nhân nhìn mà muốn phạm tội.
Thiên Âm có chút xấu hổ, nhìn thoáng qua thân thể của mình. Nhưng bộ quần áo của nàng trong lúc ý loạn tình mê đã bị chính nàng xé rách toàn bộ.
- Anh Vũ, chuyện này…
Thiên Âm há hốc mồm, muốn nói gì đó, tuy nhiên không nói lên lời.
Long Vũ cũng có chút xấu hổ:
- Đầu xỏ gây lên chuyện này là Ba Độ. Anh sẽ báo thù cho em.
Vô tình ánh mắt Long Vũ nhìn vào đôi mắt Thiên Âm, nàng vội vàng né tránh. Hơi bình tĩnh một chút, Thiên Âm mới nhẹ nhàng gật đầu:
- Cám ơn.
Long Vũ vốn là vãn bối, là con rể của nàng. Nhưng hiện giờ, bọn họ lại chơi trò vợ chồng với nhau. Trong lòng của nàng có chút lộn xộn, không biết làm thế nào để đối mắt với Long Vũ, với con gái của mình.
Nhưng sự việc đã xảy ra, cho dù có ăn bao nhiêu dép, gạch, Thiên Âm cũng phải đối mặt.
Trên thực tế, Long Vũ cũng rất xấu hổ, không biết làm thế nào để đối mặt với Thiên Âm. Vấn đề này quả thực rất khó giải quyết. Nhận làm vợ sao? Dường như không ổn.
Nhưng nếu cứ như vậy phủi sạch quan hệ, không phải bản chất của Long Vũ.
Lúc này trong đầu Long Vũ chỉ vang lên liên tục một âm thanh, đó là Thiên Âm là nữ nhân của ngươi. Bất kể là hiện tại, hay tương lai, chúng ta đều là nữ nhân của ngươi. Tất cả đều đã cùng ngươi quan hệ, đây là sự thật.
Hít sâu một hơi, Long Vũ thản nhiên quay đầu, cẩn thận nhìn nữ nhân xinh đẹp dễ thương trước mắt, trìu mến nói:
- Thiên Âm… Sự tình đã xảy ra, chúng ta cũng không thể trốn tránh được đúng không?
Quản mợ gì cái quy tắc chó má của thế tục. Lão tử sống dai vô đối cơ mà, cứ quản theo cái quy tắc chó má đó thì gái đâu mà ôm. Lão tử muốn có trách nhiệm với nữ nhân của mình.
Suy nghĩ đã thông, Long Vũ chậm rãi ngồi dậy, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Thiên Âm.
Thiên Âm tựa hồ cũng cảm nhận được, tâm tình nàng có chút khẩn trương, nàng vội vàng nhắm chặt hai mắt lại. Giờ phút này, nàng nghe rõ từng tiếng nhịp đập của tim mình.
Bàn tay Long Vũ đặt lên trên vai Thiên Âm, làm cho trong lòng nàng càng khẩn trương hơn. Đôi mắt xinh đẹp rốt cuộc cũng mở, nhìn nam nhân trước mặt.
- Thiên Âm, tuy rằng tình thế bất đắc dĩ, nhưng mọi chuyện đều đã xảy ra.
Long Vũ nhẹ giọng nói:
- Em sẽ không trách anh chứ? Anh không còn sự lựa chọn nào khác…
- Em không trách anh… Anh Vũ, chuyện ngày hôm nay… Coi như… Coi như tất cả đều chưa có phát sinh qua được không?
Thân thể Thiên Âm run rẩy nói.
Hiển nhiên, những lời này nàng đã cố lấy hết dũng khí nói.
Long Vũ sững sờ, lập tức khẽ cười một tiếng:
- Thiên Âm yêu dấu, đó là lời em nói đây nhé. Em cảm thấy em thực sự có thể coi chuyện này chưa từng phát sinh sao?
Dừng một chút, Long Vũ tiếp tục nói:
- Coi như em thực sự có thể… Nhưng anh không làm được. Mọi chuyện đã xảy ra, đây là sự thật, ai cũng không gạt bỏ được. Em coi anh là ai chứ? Anh phải vì bản thân mình chịu trách nhiệm, phải vì em mà phụ trách.
Lời vừa nói ra, trong lòng Thiên Âm thực sự căng thẳng.
Dùng đầu gối cũng biết, Long Vũ đã đưa ra quyết tâm của mình.
Mà cái gọi là phụ trách, khẳng định là Long Vũ đã ăn một lần, còn muốn ăn mãi.
Trước kia trong lòng Thiên Âm đã có ảo tưởng như vậy. Nhưng vẻn vẹn chuyện này chỉ là ảo tưởng. Cho tới bây giờ, nàng cũng nghĩ mình sẽ không bao giờ vượt qua được phòng tuyến cuối cùng.
Trước kia, bởi vì chuyện này, nàng đã biết bao lần châm chọc Dao. Nhưng hiện giờ, chuyện tương tự lại xuất hiện trên người nàng.
Nàng không dám tưởng tượng, chuyện này sau khi truyền ra ngoài, sẽ có chuyện gì xảy ra? Kim Phượng, Thi Nhân, nhất là Dao, tuyệt đối sẽ không buông tha cơ hội chế giễu nàng.
Ngay lúc trong lòng Thiên Âm đang hỗn loạn, Long Vũ ôn nhu nói:
- Thiên Âm, anh không quản em đang lo lắng cái gì? Sợ hãi cái gì? Anh đều phải nói cho em biết, em đã là nữ nhân của anh, bởi vì trong lòng chúng ta đều có nhau.
- Anh Vũ…
Nghe được lời Long Vũ, thân thể Thiên Âm run lên:
- Anh Vũ, nhưng cứ như vậy em không thể đối mặt với tiểu Phượng, cũng không thể đối mặt với Dao.
Nghe Thiên Âm nói như vậy, trên mặt Long Vũ thoáng hiện nụ cười, hắn khẽ nói:
- Yên tâm đi, có anh ở đây, tiểu Phượng, Dao sẽ không có ý kiến gì với em hết.
- Nhưng mà… Quan hệ giữa chúng ta là…
Thiên Âm vẫn có chút băn khoăn.
- Quan hệ giữa chúng ta rất đơn giản, em là nữ nhân của anh. Chỉ vậy thôi.
Long Vũ tản mát ra một cố khí tức cuồng ngạo, trầm giọng nói:
- Thiên Âm. Anh nhớ là trước kia Phượng tộc không có cố kỵ mấy cái luân lý đạo đức phức tạp của loài người này phải không? Thế nào? Em lại quan tâm đến nó sao?
Thiên Âm đỏ bừng khuôn mặt, trong lòng lại càng hỗn loạn:
- Anh Vũ. Em rất rối loạn. Em thực sự không biết phải làm cái gì bây giờ?
Dừng lại một chút, Thiên Âm nói thêm:
- Anh Vũ, trước tiên chúng ta không nên để chuyện này lộ ra… Được không? Trong lòng em còn chưa chuẩn bị tốt, em cần một chút thời gian.
- Được.
Long Vũ mỉm cười nhẹ nhàng nói:
- Anh có thể cho em thời gian. Nhưng anh phải nhắc lại, em là nữ nhân của anh. Đây là sự thật không thể thay đổi.
Theo suy nghĩ của Long Vũ lúc này, hắn cảm thấy không cần thiết phải che giấu việc này. Nhưng vì chiều theo cảm thụ của Thiên Âm, cũng muốn cho Kim Phượng không cảm thấy khó chịu, hắn cũng chiều theo ý nàng.
Đương nhiên, Long Vũ cũng không sợ Kim Phượng biết. Những chuyện nếu đã xảy ra, nhất định phải dũng cảm đối mặt.
Trong lòng Thiên Âm chưa từng có yêu. Như lời Dao từng nói, Thiên Âm không hiểu cảm tình. Trong quá trình hoan ái giữa nam và nữ, Thiên Âm chỉ coi đó là một việc bảo tồn nòi giống.
Nhưng hiện giờ, nàng đã hiểu được thế nào là yêu.
Lần tiếp xúc với thân thể khác giới lần trước, đối với Thiên Âm đã đến hơn vạn năm. Sau khi cùng Long Vũ thân mật, trong nội tâm nàng có chút cảm giác tội lỗi.
Nhưng theo sự bá đạo cùng tự tin của Long Vũ, những băn khoăn trong lòng nàng chậm rãi biến mất.
Hồi tưởng lại một màn vừa rồi, trong lòng Thiên Âm tràn ngập ấm áp cùng thỏa mãn.
Long Vũ nhẹ nhàng nắm lấy vòng eo mảnh khảnh của Thiên Âm, thân thể hai người gắt gao quấn lấy nhau. Tuy cách một lớp mỏng Phượng Hoàng Chiến Giáp, nhưng Long Vũ rõ ràng có thể cảm nhận được độ ấm, độ co giãn từ cơ thể Thiên Âm.
- Anh Vũ… Em muốn giết Huyền Minh và Ba Độ…
Thiên Âm cắn răng nói.
- Yên tâm đi, đây chỉ là chuyện sớm muộn…
Long Vũ cười nói:
- Huyền Minh lúc này chắc đang bị La Lâm hành hạ cho sống dở chết dở. Còn Ba Độ, cũng sẽ nhanh tới lượt hắn thôi.
- Anh Vũ, cái gì đây?
Thiên Âm đột nhiên cảm giác có cái gì cứng cứng chọc vào bụng mình, theo bản năng nàng thò tay nắm lấy nó.
Long Vũ thoải mái rên rỉ một tiếng, Thiên Âm cũng lập tức nhận ra nó là cái gì. Nàng từ trong ngực hắn thoát ra, khuôn mặt đỏ bừng, vội vàng lảng sang chuyện khác:
- Anh Vũ, lần trước anh tới Thiên Ngoại Thiên, rốt cuộc anh gặp được kỳ ngộ gì? Vì sao, ngay cả lực lượng cùng tu vi của anh, em đều không cảm ứng được?
Long Vũ mỉm cười, nhẹ nhàng nói:
- Thiên Âm, em từng nghe nói Quang Minh Tôn Thần tại Thiên Ngoại Thiên chưa?
- Rồi.
Thiên Âm nói:
- Quang Minh Tôn Thần từng là chúa tể của Thiên Ngoại Thiên, sau đó hắn nhường ngôi cho Huyết Anh Đại Đế. Nhưng cho dù như vậy, uy danh của ông ta cũng không ngừng lan xa. Thế nào? Anh gặp được ông ta?
- Đúng vậy.
Long Vũ cười nói:
- Trên thực tế, lần trước người giúp anh đánh lui Thiên Nguyên chính là Quang Minh Tôn Thần. Mà lần trước anh đến Thiên Ngoại Thiên cũng là do Quang Minh Tôn Thần dẫn đường. Hơn nữa anh còn có được pháp môn tu luyện nguyên lực, đồng thời còn nhận được nguyên lực truyền thừa từ Quang Minh Tôn Thần.
Long Vũ nhẹ nhàng buông lời nói thật.
Nhưng cũng làm cho Thiên Âm há to miệng, dường như khó mà tin được:
- Điều này sao có thể… Anh vũ, theo như anh nói, anh đã nhận được truyền thừa từ Quang Minh Tôn Thần? Nói như vậy, hiện tại trong người anh có được nguyên lực Quang Minh tinh khiết nhất?
- Đúng vậy.
Long Vũ thành thật trả lời.
Sắc mặt Thiên Âm hơi đổi:
- Vậy vì sao anh không dùng Quang Minh nguyên lực giúp em giải độc, tại sao lại phải…
Thiên Âm muốn nói ra nghi vấn của mình, nhưng mà lại không nói lên lời.
- Việc này… Có thể sao?
Sắc mặt Long Vũ hơi đổi.
- Đương nhiên có thể.
Thiên Âm hừ nói:
- Quang Minh nguyên lực của Quang Minh Tôn Thần, được xưng là nguyên lực thuần khiết nhất. Nếu anh dùng Quang Minh nguyên lực tuyệt đối có thể giúp em giải độc tố. Cho dù là Mỵ độc, cũng có thể giải trừ.
- Anh Vũ, không phải là anh cố ý đấy chứ?
Thiên Âm hỏi.
- Chỉ mong lúc tỉnh lại, em không chút hối hận.
Giờ phút này, trong lòng Long Vũ đã quẳng cái luân lý đạo đức sang một bên, nhắm mắt hưởng thụ sự sung sướng. Vì để phối hợp với nữ nhân, hắn ngoan ngoãn nằm thẳng, mặc cho nàng muốn làm gì thì làm.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng đã tràn ngập tiếng thở gấp của Long Vũ cùng tiếng rên rỉ mê người của Thiên Âm.
Trong lúc hai người đang vui vẻ quần nhau, quanh thân bọn họ bị một cỗ nguyên lực màu tím vây quanh. Thiên Âm đang trong trạng thái ý loạn tình mê cũng chầm chậm trở nên thanh tỉnh.
Sau một lúc, Thiên Âm đang điên cuồng cũng yên tĩnh lại.
- Long Vũ, là anh sao?
Thanh âm của Thiên Âm có chút run rẩy, giống như lời nói mê sảng.
- Là anh.
Long Vũ ôn nhu nói:
- Em bị trúng kế của Vu Thần Ba Độ. Vì cứu em, anh chỉ có thể làm như vậy, hi vọng em có thể tha thứ cho anh.
Thiên Âm khóa môi Long Vũ coi như là một câu trả lời.
Sau một hồi kích hôn, Thiên Âm ưỡn ngực, cặp mông trắng ngần lại vặn vẹo. Cảm giác tê dại truyền đến, Long Vũ đã nhận ra chuyện gì xảy ra, nhắm mắt hưởng thụ.
Không biết qua bao lâu, hai người đều cùng lên đỉnh. Một lát sau, căn phòng cũng dần khôi phục sự tĩnh lặng.
Thiên Âm kiệt lực, không mảnh vải che thân, mang khuôn mặc ửng hồng nằm trên lồng ngực Long Vũ. Nàng hơi nhắm mắt lại, không nói câu nào.
Tác dụng phụ của Mị dược bắt đầu xuất hiện. Tinh thần của nàng vô cùng mệt mỏi. Trong lúc bàn tay Long Vũ đang vuốt ve bờ mông bóng mịn, nàng đã tiến vào mộng đẹp…
Trong lúc yên tĩnh suy nghĩ lại, Long Vũ cảm thấy mọi chuyện xảy ra như một giấc mơ, làm cho Long Vũ không cảm thấy được chút chân thực nào. Nhưng trong lòng Thiên Âm, Long Vũ cũng đã hiểu.
Long Vũ bất đắc dĩ cười cười. Chuyện gì đã xảy ra cuối cùng cũng phải đối mặt, huống chi hắn cũng là bất đắc dĩ.
Bàn tay vẫn đặt trên bờ mông Thiên Âm, hắn có thể cảm giác được sự mịn màng cùng ấm áp của da thịt. Không thể phủ nhận, độ ngọt nước của Thiên Âm không kém gì so với mấy người Thi Nhân.
Là cực phẩm của thế gian, vưu vật khó gặp.
Hơi bình tĩnh chút tâm tình, Long Vũ phát hiện có chút biến hóa nhỏ trong cơ thể. Ngay lập tức tâm thần hắn liền trầm xuống, cẩn thận xem xét tình huống trong cơ thể.
Về phần chuyện tình phát sinh cùng với Thiên Âm, hắn cũng lười nghĩ để phải đau đầu. Liên tiếp gặp được kỳ ngộ, vô hình dung tâm tình Long Vũ đã xảy ra một loại biến hóa vi diệu.
Nhất là sau khi chiếm được truyền thừa của Quang Minh Tôn Thần, tâm tính hắn càng trở lên tiêu sái.
Tâm thần Long Vũ chậm rãi tiến nhập vào trong cơ thể, phát hiện Quang Minh nguyên lực trong đan điền càng thêm phát sáng. Không cần hỏi tại sao, dưới sự trợ giúp của Thiên Âm, Quang Minh nguyên lực trong cơ thể Long Vũ đã ngưng tụ rất nhiều.
Long Vũ lẳng lặng cảm thụ. Hắn đang cân nhắc, nếu lúc này hắn gặp lại Thiên Nguyên, hắn có thể nắm chắc đối phó hay không.
Không biết trải qua bao lâu, Thiên Âm đang ngủ say chợt cảm thấy hạ thân mình đau nhức, nhịn không được phát ra tiếng rên rỉ. Sau đó nàng chầm chậm mở mắt, nhất thời lên tiếng kinh hô.
Nàng không ngờ toàn thân mình không một mảnh vải che thân.
Thiên Âm cảm giác toàn thân vô lực, cả người mỏi nhừ. Nàng vội vàng lấy hai tay bưng kín bộ ngực. Sau đó, nàng còn cảm thấy một bàn tay đặt trên bờ mông mình, từng đợt tê dại cũng từ chỗ đó truyền tới.
Trong lúc ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt Long Vũ, Thiên Âm ý thức được chuyện gì xảy ra… Nàng ngơ ngác nhìn Long Vũ, trong nội tâm dâng lên nhiều cảm xúc mâu thuẫn.
- Anh Vũ, chúng ta…
Thanh âm Thiên Âm mang theo một tia run rẩy. Đôi mắt xinh đẹp chảy xuống hai hàng lệ, nhỏ trên lưng nam nhân.
Long Vũ có chút ngẩn người, lập tức rời bàn tay trên bờ mông nữ nhân ra, nhẹ giọng an ủi:
- Thiên Âm… Đúng vậy, chúng ta vừa rồi… Đúng rồi, những sự việc trước đó, em đều nhớ kỹ chứ?
Thân thể Thiên Âm lại lần nữa run lên, trong đầu từng màn hoan ái lần lượt xuất hiện. Lúc nàng gặp Vu Thần Ba Độ, trúng phải Mỵ dược của Vu tộc. Lúc chuẩn bị Huyền Minh vũ nhục, may mắt Long Vũ kịp thời xuất hiện, cứu lấy nàng.
Giờ phút này, thậm chí trong đầu nàng còn xuất hiện cảnh hai người hoan ái.
Thiên Âm ban đầu có chút hoảng sợ, sau lại ngẩn người, cuối cùng là ngượng ngùng.
Hơi nghiêng người, Thiên Âm ly khai khỏi bờ ngực Long Vũ.
Sau đó, nàng lẳng lặng nhìn người đàn ông vì cứu nàng mà cùng nhau hoan ái với hắn.
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc Thiên Âm thở dài, đem suy nghĩ vẩn vơ của mình chôn sâu trong đáy lòng… Trong ánh mắt nàng có chút mơ hồ.
Thiên Âm đưa mắt liếc nhìn Long Vũ thật sâu, quanh thân nàng nổi lên một đạo Ngũ Thải Hà Quang, trong khoảnh khắc hóa thành quần áo.
- Là Phượng Hoàng Chiến Giáp à?
Long Vũ nhẹ giọng hỏi.
- Đúng vậy.
Trên khuôn mặt Thiên Âm lại ửng đỏ, trong đầu nàng hiện lên khung cảnh điên cuồng hoan ái vừa rồi.
Phượng Hoàng Chiến Giáp là quần áo bên người của Thiên Âm, bám sát lấy người nàng, làm cho những chỗ nhạy cảm hoàn toàn nổi bật, thật là làm cho nam nhân nhìn mà muốn phạm tội.
Thiên Âm có chút xấu hổ, nhìn thoáng qua thân thể của mình. Nhưng bộ quần áo của nàng trong lúc ý loạn tình mê đã bị chính nàng xé rách toàn bộ.
- Anh Vũ, chuyện này…
Thiên Âm há hốc mồm, muốn nói gì đó, tuy nhiên không nói lên lời.
Long Vũ cũng có chút xấu hổ:
- Đầu xỏ gây lên chuyện này là Ba Độ. Anh sẽ báo thù cho em.
Vô tình ánh mắt Long Vũ nhìn vào đôi mắt Thiên Âm, nàng vội vàng né tránh. Hơi bình tĩnh một chút, Thiên Âm mới nhẹ nhàng gật đầu:
- Cám ơn.
Long Vũ vốn là vãn bối, là con rể của nàng. Nhưng hiện giờ, bọn họ lại chơi trò vợ chồng với nhau. Trong lòng của nàng có chút lộn xộn, không biết làm thế nào để đối mắt với Long Vũ, với con gái của mình.
Nhưng sự việc đã xảy ra, cho dù có ăn bao nhiêu dép, gạch, Thiên Âm cũng phải đối mặt.
Trên thực tế, Long Vũ cũng rất xấu hổ, không biết làm thế nào để đối mặt với Thiên Âm. Vấn đề này quả thực rất khó giải quyết. Nhận làm vợ sao? Dường như không ổn.
Nhưng nếu cứ như vậy phủi sạch quan hệ, không phải bản chất của Long Vũ.
Lúc này trong đầu Long Vũ chỉ vang lên liên tục một âm thanh, đó là Thiên Âm là nữ nhân của ngươi. Bất kể là hiện tại, hay tương lai, chúng ta đều là nữ nhân của ngươi. Tất cả đều đã cùng ngươi quan hệ, đây là sự thật.
Hít sâu một hơi, Long Vũ thản nhiên quay đầu, cẩn thận nhìn nữ nhân xinh đẹp dễ thương trước mắt, trìu mến nói:
- Thiên Âm… Sự tình đã xảy ra, chúng ta cũng không thể trốn tránh được đúng không?
Quản mợ gì cái quy tắc chó má của thế tục. Lão tử sống dai vô đối cơ mà, cứ quản theo cái quy tắc chó má đó thì gái đâu mà ôm. Lão tử muốn có trách nhiệm với nữ nhân của mình.
Suy nghĩ đã thông, Long Vũ chậm rãi ngồi dậy, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Thiên Âm.
Thiên Âm tựa hồ cũng cảm nhận được, tâm tình nàng có chút khẩn trương, nàng vội vàng nhắm chặt hai mắt lại. Giờ phút này, nàng nghe rõ từng tiếng nhịp đập của tim mình.
Bàn tay Long Vũ đặt lên trên vai Thiên Âm, làm cho trong lòng nàng càng khẩn trương hơn. Đôi mắt xinh đẹp rốt cuộc cũng mở, nhìn nam nhân trước mặt.
- Thiên Âm, tuy rằng tình thế bất đắc dĩ, nhưng mọi chuyện đều đã xảy ra.
Long Vũ nhẹ giọng nói:
- Em sẽ không trách anh chứ? Anh không còn sự lựa chọn nào khác…
- Em không trách anh… Anh Vũ, chuyện ngày hôm nay… Coi như… Coi như tất cả đều chưa có phát sinh qua được không?
Thân thể Thiên Âm run rẩy nói.
Hiển nhiên, những lời này nàng đã cố lấy hết dũng khí nói.
Long Vũ sững sờ, lập tức khẽ cười một tiếng:
- Thiên Âm yêu dấu, đó là lời em nói đây nhé. Em cảm thấy em thực sự có thể coi chuyện này chưa từng phát sinh sao?
Dừng một chút, Long Vũ tiếp tục nói:
- Coi như em thực sự có thể… Nhưng anh không làm được. Mọi chuyện đã xảy ra, đây là sự thật, ai cũng không gạt bỏ được. Em coi anh là ai chứ? Anh phải vì bản thân mình chịu trách nhiệm, phải vì em mà phụ trách.
Lời vừa nói ra, trong lòng Thiên Âm thực sự căng thẳng.
Dùng đầu gối cũng biết, Long Vũ đã đưa ra quyết tâm của mình.
Mà cái gọi là phụ trách, khẳng định là Long Vũ đã ăn một lần, còn muốn ăn mãi.
Trước kia trong lòng Thiên Âm đã có ảo tưởng như vậy. Nhưng vẻn vẹn chuyện này chỉ là ảo tưởng. Cho tới bây giờ, nàng cũng nghĩ mình sẽ không bao giờ vượt qua được phòng tuyến cuối cùng.
Trước kia, bởi vì chuyện này, nàng đã biết bao lần châm chọc Dao. Nhưng hiện giờ, chuyện tương tự lại xuất hiện trên người nàng.
Nàng không dám tưởng tượng, chuyện này sau khi truyền ra ngoài, sẽ có chuyện gì xảy ra? Kim Phượng, Thi Nhân, nhất là Dao, tuyệt đối sẽ không buông tha cơ hội chế giễu nàng.
Ngay lúc trong lòng Thiên Âm đang hỗn loạn, Long Vũ ôn nhu nói:
- Thiên Âm, anh không quản em đang lo lắng cái gì? Sợ hãi cái gì? Anh đều phải nói cho em biết, em đã là nữ nhân của anh, bởi vì trong lòng chúng ta đều có nhau.
- Anh Vũ…
Nghe được lời Long Vũ, thân thể Thiên Âm run lên:
- Anh Vũ, nhưng cứ như vậy em không thể đối mặt với tiểu Phượng, cũng không thể đối mặt với Dao.
Nghe Thiên Âm nói như vậy, trên mặt Long Vũ thoáng hiện nụ cười, hắn khẽ nói:
- Yên tâm đi, có anh ở đây, tiểu Phượng, Dao sẽ không có ý kiến gì với em hết.
- Nhưng mà… Quan hệ giữa chúng ta là…
Thiên Âm vẫn có chút băn khoăn.
- Quan hệ giữa chúng ta rất đơn giản, em là nữ nhân của anh. Chỉ vậy thôi.
Long Vũ tản mát ra một cố khí tức cuồng ngạo, trầm giọng nói:
- Thiên Âm. Anh nhớ là trước kia Phượng tộc không có cố kỵ mấy cái luân lý đạo đức phức tạp của loài người này phải không? Thế nào? Em lại quan tâm đến nó sao?
Thiên Âm đỏ bừng khuôn mặt, trong lòng lại càng hỗn loạn:
- Anh Vũ. Em rất rối loạn. Em thực sự không biết phải làm cái gì bây giờ?
Dừng lại một chút, Thiên Âm nói thêm:
- Anh Vũ, trước tiên chúng ta không nên để chuyện này lộ ra… Được không? Trong lòng em còn chưa chuẩn bị tốt, em cần một chút thời gian.
- Được.
Long Vũ mỉm cười nhẹ nhàng nói:
- Anh có thể cho em thời gian. Nhưng anh phải nhắc lại, em là nữ nhân của anh. Đây là sự thật không thể thay đổi.
Theo suy nghĩ của Long Vũ lúc này, hắn cảm thấy không cần thiết phải che giấu việc này. Nhưng vì chiều theo cảm thụ của Thiên Âm, cũng muốn cho Kim Phượng không cảm thấy khó chịu, hắn cũng chiều theo ý nàng.
Đương nhiên, Long Vũ cũng không sợ Kim Phượng biết. Những chuyện nếu đã xảy ra, nhất định phải dũng cảm đối mặt.
Trong lòng Thiên Âm chưa từng có yêu. Như lời Dao từng nói, Thiên Âm không hiểu cảm tình. Trong quá trình hoan ái giữa nam và nữ, Thiên Âm chỉ coi đó là một việc bảo tồn nòi giống.
Nhưng hiện giờ, nàng đã hiểu được thế nào là yêu.
Lần tiếp xúc với thân thể khác giới lần trước, đối với Thiên Âm đã đến hơn vạn năm. Sau khi cùng Long Vũ thân mật, trong nội tâm nàng có chút cảm giác tội lỗi.
Nhưng theo sự bá đạo cùng tự tin của Long Vũ, những băn khoăn trong lòng nàng chậm rãi biến mất.
Hồi tưởng lại một màn vừa rồi, trong lòng Thiên Âm tràn ngập ấm áp cùng thỏa mãn.
Long Vũ nhẹ nhàng nắm lấy vòng eo mảnh khảnh của Thiên Âm, thân thể hai người gắt gao quấn lấy nhau. Tuy cách một lớp mỏng Phượng Hoàng Chiến Giáp, nhưng Long Vũ rõ ràng có thể cảm nhận được độ ấm, độ co giãn từ cơ thể Thiên Âm.
- Anh Vũ… Em muốn giết Huyền Minh và Ba Độ…
Thiên Âm cắn răng nói.
- Yên tâm đi, đây chỉ là chuyện sớm muộn…
Long Vũ cười nói:
- Huyền Minh lúc này chắc đang bị La Lâm hành hạ cho sống dở chết dở. Còn Ba Độ, cũng sẽ nhanh tới lượt hắn thôi.
- Anh Vũ, cái gì đây?
Thiên Âm đột nhiên cảm giác có cái gì cứng cứng chọc vào bụng mình, theo bản năng nàng thò tay nắm lấy nó.
Long Vũ thoải mái rên rỉ một tiếng, Thiên Âm cũng lập tức nhận ra nó là cái gì. Nàng từ trong ngực hắn thoát ra, khuôn mặt đỏ bừng, vội vàng lảng sang chuyện khác:
- Anh Vũ, lần trước anh tới Thiên Ngoại Thiên, rốt cuộc anh gặp được kỳ ngộ gì? Vì sao, ngay cả lực lượng cùng tu vi của anh, em đều không cảm ứng được?
Long Vũ mỉm cười, nhẹ nhàng nói:
- Thiên Âm, em từng nghe nói Quang Minh Tôn Thần tại Thiên Ngoại Thiên chưa?
- Rồi.
Thiên Âm nói:
- Quang Minh Tôn Thần từng là chúa tể của Thiên Ngoại Thiên, sau đó hắn nhường ngôi cho Huyết Anh Đại Đế. Nhưng cho dù như vậy, uy danh của ông ta cũng không ngừng lan xa. Thế nào? Anh gặp được ông ta?
- Đúng vậy.
Long Vũ cười nói:
- Trên thực tế, lần trước người giúp anh đánh lui Thiên Nguyên chính là Quang Minh Tôn Thần. Mà lần trước anh đến Thiên Ngoại Thiên cũng là do Quang Minh Tôn Thần dẫn đường. Hơn nữa anh còn có được pháp môn tu luyện nguyên lực, đồng thời còn nhận được nguyên lực truyền thừa từ Quang Minh Tôn Thần.
Long Vũ nhẹ nhàng buông lời nói thật.
Nhưng cũng làm cho Thiên Âm há to miệng, dường như khó mà tin được:
- Điều này sao có thể… Anh vũ, theo như anh nói, anh đã nhận được truyền thừa từ Quang Minh Tôn Thần? Nói như vậy, hiện tại trong người anh có được nguyên lực Quang Minh tinh khiết nhất?
- Đúng vậy.
Long Vũ thành thật trả lời.
Sắc mặt Thiên Âm hơi đổi:
- Vậy vì sao anh không dùng Quang Minh nguyên lực giúp em giải độc, tại sao lại phải…
Thiên Âm muốn nói ra nghi vấn của mình, nhưng mà lại không nói lên lời.
- Việc này… Có thể sao?
Sắc mặt Long Vũ hơi đổi.
- Đương nhiên có thể.
Thiên Âm hừ nói:
- Quang Minh nguyên lực của Quang Minh Tôn Thần, được xưng là nguyên lực thuần khiết nhất. Nếu anh dùng Quang Minh nguyên lực tuyệt đối có thể giúp em giải độc tố. Cho dù là Mỵ độc, cũng có thể giải trừ.
- Anh Vũ, không phải là anh cố ý đấy chứ?
Thiên Âm hỏi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook