Đặc Thù Không Gian
-
Quyển 1 - Chương 4: Máy tính hình người!
Tuyết Cơ nghe vậy thì vẻ ngượng ngùng chợt lóe lên trong đôi mắt liền vội vàng hỏi Long Vũ chuyện được cứu như thế nào và tại sao hắn lại được đưa về nhà.
Sau đó, Tuyết Cơ lại hỏi:
- Tiểu Vũ, nói cho chị biết, cuối cùng là có chuyện gì xảy ra trên núi Hoa Lê, còn có viên ngọc mà em đang mang trên người lấy ở đâu, tại sao trước kia chị chưa thấy…
Ý nghĩ của Tuyết Cơ khác với Long Thiên Trạch, Long Vũ thoát chết tất nhiên là chuyện tốt, nhưng tình huống cụ thể lại không được rõ ràng, Tuyết Cơ lo lắng hắn sẽ bị di chứng hay bị phiền phức quấn lấy.
Thoáng sững sờ, Long Vũ mới mở miệng nói:
- Chị Tuyết Cơ, ở trên núi Hoa Lê em gặp một ông lão râu bạc, ổng cho em một viên ngọc màu tím, khi em cầm lấy thì bị mất ý thức luôn, khi vừa tỉnh lại thì đã thấy chị rồi, em cũng chả biết gì cả.
Long Vũ phải nói dối, hắn cũng không muốn nói dối, nhưng vừa mở miệng lại phun ra một câu chuyện như vậy.
Đáng ra, hắn không nên giấu giếm Tuyết Cơ, nhưng không biết tại sao, hắn lại nói dối. Sau khi tỉnh lại, Long Vũ cảm thấy nhiều lúc hắn cảm nhận được một chút gì đó rất kỳ quái.
Tựa như lúc hắn ôm Tuyết Cơ ( nhất trụ kình thiên) hay nói dối như vừa rồi. Đây không phải là điều hắn nghĩ, nhưng trên thực tế hắn lại làm vậy.
Hắn không biết tình trạng này có quan hệ gì với lúc cắn nuốt linh hồn của La Hậu hay không, tóm lại, đây là một cảm giác rất kỳ quái, lại rất kỳ diệu.
Long Vũ cũng không biết được rõ ràng tình huống này.
Vài vấn đề liên tục hiện lên trong đầu hắn khiến hắn có chút đau đầu, sự sung sướng khi thoát chết nhanh chóng bị phiền não át đi.
Tuyết Cơ cũng không nghi ngờ lời Long Vũ nói. Vì trong nhận thức của nàng, Long Vũ tuyệt đối sẽ không lừa mình. Nàng đoán rằng, ông già râu bạc kia hẳn là một cao nhân tu đạo. Hơn nữa tu vi đạo pháp phỏng chừng cũng hơn xa sư tôn của mình, người mạnh nhất trong Huyền Môn, Thiên Cơ đạo nhân.
Mười năm trước, Thiên Cơ đạo nhân đã tiến nhập cảnh giới Luyện Khí Hóa Thần. Mà như vậy hắn cũng chỉ có thể “nghịch thiên cải mệnh”. Mà hoàn thành đạo pháp này thì phải giảm thọ mười năm, đồng thời nội lực cũng bị suy yếu.
Ông già râu bạc kia cũng là một cao nhân, chỉ dùng một viên ngọc thần bí mà đã giúp Long Vũ vượt qua thiên thọ đại nạn, nghĩ mà xem, có thể làm được đến trình độ như thế thì ông già kia không biết là thần tiên ở nơi nào?
Huyền Môn đạo pháp phân chia cảnh giới thành, luyện tinh hóa khí, luyện khí hóa thần, luyện thần hoàn hư ba cảnh giới. Trong đó luyện tinh hóa khí lại chia làm bảy giai đoạn là xích, chanh, hoàng, lục, thanh, lam, tử. Mỗi giai đoạn thì nhan sắc của phép thuật đạo gia cũng khác nhau, màu đỏ là yếu nhất, màu tím là mạnh nhất. Luyện khí hóa thần lại chia làm ba giai đoạn, phân biệt là tụ linh, bất diệt, hóa thần. Còn cảnh giới cao nhất là luyện thần hoàn hư thì từ khi Huyền Môn thành lập tới nay vẫn chưa có ai đột phá đến cảnh giới này cả.
Nhưng thong qua chuyện vừa xảy ra của Long Vũ thì nàng mới khẳng định, chắc chắn tồn tại nhân vật đạt tới cảnh giới luyện thần hoàn hư.
- Vạn hạnh a! Thật là may a!
Tuyết Cơ thổn thức không thôi, nếu không phải Long Vũ may mắn gặp được nhân vật thần tiên như vậy thì sợ rằng kiếp này hắn chỉ có chết mà thôi.
- Tiểu Vũ, bảo quản cho tốt viên ngọc này, nó rất trọng yếu với em đấy!
Tuyết Cơ cẩn thận dặn dò Long Vũ, lấy viên ngọc từ trong túi ra đưa cho hắn:
- Từ lúc em hôn mê, chị đã lấy nó đi, giờ vật quy nguyên chủ…
Bởi vì chuyện này mà Tuyết Cơ đã quên đi chiếc đồng hồ kia.
- Vâng!
Long Vũ trả lời, nhận lấy viên ngọc trong tay Tuyết Cơ, cẩn thận cất nó đi. Tuy rằng còn chưa õ được chuyện gì xảy ra, nhưng hắn tin rằng sớm hay muộn sẽ vạch trần được chuyện này.
Long Vũ còn có một chuyện chưa nghĩ ra, đó là chiếc đồng hồ trên tay hắn. Hắn đang thắc mắc, chiếc đồng hồ này với câu nói mà La Hậu hét lên trước khi chết có liên quan gì với nhau hay không?
- Máy tính hình người nhận chủ…
Nhìn đồng hồ trên tay, Long Vũ cảm thấy mọi bí ẩn sẽ bị nó vạch ra tất cả.
Nhưng trên màn hình của nó lại đen thui, không có bất cứ động tĩnh nào. Hắn đang muốn cầm đi sửa lại, nhưng nghĩ lại, La Hậu là người ở kỷ nguyên 235, chiếc đồng hồ này chắc cũng là sản phẩm kỹ thuật của thời đại kia. Xem chừng với khoa học ký thuật hiện nay thì không thể sửa chữa chiếc đồng hồ này.
Long Vũ tính tạm thời để yên, có lẽ còn có chuyện gì cũng nên.
Sau một tháng nghỉ ngơi, thân thể Long Vũ cũng đã hồi phục xong, nhưng thể chất phế vật của hắn cũng không hề thay đổi, hỏa hệ dị năng vẫn chỉ dùng để đốt nến, Huyền Môn đạo pháp cũng chậm chạp như cũ.
Long Vũ vẫn không hề oán hận.
Không vứt bỏ, không buông bỏ vẫn là tín niệm của hắn.
Không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền, hắn tin chắc, chỉ cần vững tâm, ai cũng có thể tạo ra kỳ tích.
Lần này có thể sống sót chính là một ví dụ điển hình.
Long Vũ tin tưởng, chỉ cần mình kiên trì tới cùng thì kỳ tích sẽ phát sinh
Ánh trăng sang tỏ từ khe hở chiếu vào phòng, căn phòng được phủ lên một lớp ánh sáng màu trắng ngà. Trong phòng, Long Vũ đang ngồi xếp bằng, hai tay kết ấn, hai mắt nhắm nghiền, tĩnh khí ngưng thần, thúc dục thiên sư kiếm quyết, hấp thu tinh hoa của thiên địa ở xung quanh.
Vì Long Vũ chưa chính thức gia nhập Huyền Môn, cho nên Tuyết Cơ không thể truyền pháp quyết khác cho hắn, chỉ có thể truyền thiên sư kiếm quyết cho hắn. Vì bộ kiếm quyết này là do mẹ của hắn vô tình mà được, nhưng lại chưa hoàn chỉnh, theo như lý luận thì bộ kiếm quyết này có bảy cảnh giới mới đầy đủ, nhưng lúc này, Long vũ tu luyện cũng chỉ có năm mà thôi.
Các cảnh giới này là tru tà, tịnh hóa, trảm thiên, diệt thiên. Đương nhiên, dựa theo tốc độ tu luyện của Long vũ thì cũng không ảnh hưởng gì cả.( tu quá chậm, đến chết chưa đến tầng thứ năm)
Theo như Tuyết Cơ phỏng đoán, vì thể chất của hắn cho nên Long Vũ cả đời cũng chỉ có thể tu luyện đến phá ma cảnh giới.
Lồng ngực Long Vũ phập phồng, thở vững vàng, mạnh mẽ. Nếu lúc này có cao thủ mang thiên nhãn thì có thể thấy được xung quang thân thể của Long Vũ được một tầng ánh trăng màu trắng ngà bao phủ, quanh thân tỏa ra hơi thở thánh khiết.
Dần dần, tinh hoa thiên địa không ngừng bị hấp thu, da Long Vũ trở nên trắng mịn và tư nhuận như da trẻ con.
Tinh hoa thiên địa bị hấp thu vào trong cơ thê liền bị thiên sư kiếm quyết chuyển hóa thành đạo lực, từ tối đến sáng, Long Vũ không ngừng tu luyện, vừa tảng sáng, hắn đã cảm nhận được lực đạo tràn đầy trong cơ thể.
Vẻ mặt Long Vũ cũng không mang một chút vui vẻ. Sở dĩ Long Vũ tu luyện chậm chạp là do thể chất của hắn không chưa đựng được đạo lực, mỗi lần tu luyện, có bảy tám phần mười bị thoát đi ngay lập tức, phần còn lại hắn mới có thể dùng.
Hôm nay cũng vậy, một đêm vất vả hấp thu, đạo lực lại đang thong thả thoát ra. Với hiện tượng này, hắn không hề có chút biện pháp nào.
Nhưng tình huống hôm nay lại bất đồng, nếu Long Vũ mở mắt liền có thể phát hiện chiếc đồng hồ trên tay đang không ngừng hấp thu đạo lực đang thoát ra từ trong cơ thể hắn.
Chậm rãi thu công, hai tròng mắt tối đen bỗng nhiên mở ra, há mồm phun ra một ngụm trọc khí, thần thái Long Vũ có vẻ sáng láng. Bất kể thế nào, đạo lực trong cơ thể chỉ cô đọng được một ít, nhưng đối với hắn như vậy đã đầy đủ.
Không quản tăng tiến lớn hay nhỏ, chỉ cần tiến lên, hắn cũng rất thỏa mãn.
- Bíp bíp!
Ngay khi Long Vũ chuẩn bị ra sân luyện công buổi sáng thì chiếc đồng hồ mà hắn nhặt được lại vang lên vài thanh âm dễ nghe.
Long Vũ vội cúi đầu quan sát, thì thấy màn hình điện tử tối đen đã sáng lên, trên mặt còn có văn tự. Thời gian, ngày, độ ấm… tất cả vừa nhìn là đã hiểu.
- Trời không tuyệt đường người…
Long Vũ liền nở nụ cười, hắn cảm giác được vận mệnh của mình đang chuyển biến.
Long Vũ muốn biết, chiếc đồng hồ này có phải là máy tính hình người mà La Hậu nói trước khi chết hay không, nhưng mặc cho hắn nghiên cứu bao lâu cũng chẳng được cái gì.
Cho đến lúc ăn sáng, Long Vũ vẫn không thu hoạch được gì. Tuyết Cơ đã gõ cửa gọi hắn đi ăn cơm.
Rơi vào đường cùng, Long Vũ tạm thời bỏ quên, coi như là một khối đồng hồ vậy, dù sao nó cũng là hàng của tương lại. ( Made in future)
Ăn sáng xong, Tuyết Cơ và Long Thiên Trạch có chuyện phải ra ngoài, để Long Vũ ở nhà một mình. Hắn đi ra ban công, đắm mình trong ánh mặt trời rực rỡ, bắt đầu đi bài thiết tuyến quyền.
Bộ quyền pháp này là do Long Thiên Trạch dạy cho Long Vũ, chỉ dùng để rèn luyện thân thể, từ bé đến lớn, hắn đã luyện được mười mấy năm cũng có chút thành tựu, nhưng thể chất của hắn sinh ra đã kém cỏi, hắn luyện mười mấy năm nhưng chẳng khác gì người bình thường luyện năm sáu năm gì đó.
Hơn nữa, mỗi ngày hắn chỉ có thể đi một lần, nhiều hơn nữa thì thân thể của hắn sẽ không trụ được.
Nhưng hôm nay lại khác, vừa đi xong thì hắn lại không hề cảm thấy mệt mỏi, hơi do dự, hắn lại đi thêm một lần, cảm giác thật thoải mái. Sau đó, hắn lại đi tiếp một lần nữa, đến lần thứ ba, hắn mới có cmar giác mệt mỏi.
Thu quyền xong, Long Vũ cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng lỳ quái ở chỗ nào thì hắn cũng không rõ ràng.
Buổi chiều, Long Thiên Trạch cùng Tuyết Cơ trở về. Trịnh trọng gọi Long Vũ vào phòng khách, nói là có chuyện muốn nói với hắn.
- Tiểu Vũ, trải qua một tháng quan sát, thân thể của con đã tốt rồi, chú muốn tạm thời rời khỏi Thiên hải, đi làm một việc rất quan trọng. Cụ thể trong bao lâu thì chú cũng chưa biết, cho nên, sau này con ở với Tuyết Cơ, cô ấy sẽ chiếu cố cho con…
Long Thiên Trạch nói xong, trên mặt có chút ý không muốn, tuy Long Vũ không phải là con ruột của hắn, nhưng dù sao cũng do hắn nuôi lớn từ nhỏ, tình cảm hơn cả cha con ruột. Lần này, hắn không biết khi nào có thể trở về, cho nên có chút khó chịu trong lòng.
- Chú, chú phải đi làm chuyện gì? Có phải liên quan đến cha mẹ của con phải không?
Long Vũ là đứa bé rất thông minh, cũng rất nhạy cảm. Tuy Long Thiên Trạch không nói nhưng Long Vũ có thể nhìn ra từ ánh mắt của hắn.
- Uhm!
Long Thiên Trạch cũng không có ý muốn dấu. hắn thản nhiên nói:
- Không sai, chú muốn điều tra chuyện năm đó, thuận tiện tìm nơi mà cha mẹ của con đang ở… hãy tin chú, tương lai sẽ báo cho con tin tốt lành…
Năm đó, cha mẹ Long Vũ không để ý sự phản đối của Huyền Môn và Dị Năng nghiệp đoàn, dứt khoát lấy nhau, sau khi sinh hạ Long Vũ thì bị một đám người thần bí đuổi giết, trôi giạt khắp nơi. Cuối cùng, hai người đưa Long Vũ cho Tuyết Cơ và Long Thiên Trạch, từ đó bặt vô âm tín, đã mười tám năm sống chết không rõ. Đến nay Long Thiên Trạch mới đi tra xét.
Về chuyện của cha mẹ Long Vũ, từ lúc hắn còn nhỏ, Tuyết Cơ và Long Thiên Trạch đã nói với hắn, bởi vì họ sợ thiên thọ đại nạn, không muốn làm cho hắn làm con quỷ hồ đồ.
- Chú à, con muốn đi cùng với chú.
Long Vũ hỏi dò.
Sau đó, Tuyết Cơ lại hỏi:
- Tiểu Vũ, nói cho chị biết, cuối cùng là có chuyện gì xảy ra trên núi Hoa Lê, còn có viên ngọc mà em đang mang trên người lấy ở đâu, tại sao trước kia chị chưa thấy…
Ý nghĩ của Tuyết Cơ khác với Long Thiên Trạch, Long Vũ thoát chết tất nhiên là chuyện tốt, nhưng tình huống cụ thể lại không được rõ ràng, Tuyết Cơ lo lắng hắn sẽ bị di chứng hay bị phiền phức quấn lấy.
Thoáng sững sờ, Long Vũ mới mở miệng nói:
- Chị Tuyết Cơ, ở trên núi Hoa Lê em gặp một ông lão râu bạc, ổng cho em một viên ngọc màu tím, khi em cầm lấy thì bị mất ý thức luôn, khi vừa tỉnh lại thì đã thấy chị rồi, em cũng chả biết gì cả.
Long Vũ phải nói dối, hắn cũng không muốn nói dối, nhưng vừa mở miệng lại phun ra một câu chuyện như vậy.
Đáng ra, hắn không nên giấu giếm Tuyết Cơ, nhưng không biết tại sao, hắn lại nói dối. Sau khi tỉnh lại, Long Vũ cảm thấy nhiều lúc hắn cảm nhận được một chút gì đó rất kỳ quái.
Tựa như lúc hắn ôm Tuyết Cơ ( nhất trụ kình thiên) hay nói dối như vừa rồi. Đây không phải là điều hắn nghĩ, nhưng trên thực tế hắn lại làm vậy.
Hắn không biết tình trạng này có quan hệ gì với lúc cắn nuốt linh hồn của La Hậu hay không, tóm lại, đây là một cảm giác rất kỳ quái, lại rất kỳ diệu.
Long Vũ cũng không biết được rõ ràng tình huống này.
Vài vấn đề liên tục hiện lên trong đầu hắn khiến hắn có chút đau đầu, sự sung sướng khi thoát chết nhanh chóng bị phiền não át đi.
Tuyết Cơ cũng không nghi ngờ lời Long Vũ nói. Vì trong nhận thức của nàng, Long Vũ tuyệt đối sẽ không lừa mình. Nàng đoán rằng, ông già râu bạc kia hẳn là một cao nhân tu đạo. Hơn nữa tu vi đạo pháp phỏng chừng cũng hơn xa sư tôn của mình, người mạnh nhất trong Huyền Môn, Thiên Cơ đạo nhân.
Mười năm trước, Thiên Cơ đạo nhân đã tiến nhập cảnh giới Luyện Khí Hóa Thần. Mà như vậy hắn cũng chỉ có thể “nghịch thiên cải mệnh”. Mà hoàn thành đạo pháp này thì phải giảm thọ mười năm, đồng thời nội lực cũng bị suy yếu.
Ông già râu bạc kia cũng là một cao nhân, chỉ dùng một viên ngọc thần bí mà đã giúp Long Vũ vượt qua thiên thọ đại nạn, nghĩ mà xem, có thể làm được đến trình độ như thế thì ông già kia không biết là thần tiên ở nơi nào?
Huyền Môn đạo pháp phân chia cảnh giới thành, luyện tinh hóa khí, luyện khí hóa thần, luyện thần hoàn hư ba cảnh giới. Trong đó luyện tinh hóa khí lại chia làm bảy giai đoạn là xích, chanh, hoàng, lục, thanh, lam, tử. Mỗi giai đoạn thì nhan sắc của phép thuật đạo gia cũng khác nhau, màu đỏ là yếu nhất, màu tím là mạnh nhất. Luyện khí hóa thần lại chia làm ba giai đoạn, phân biệt là tụ linh, bất diệt, hóa thần. Còn cảnh giới cao nhất là luyện thần hoàn hư thì từ khi Huyền Môn thành lập tới nay vẫn chưa có ai đột phá đến cảnh giới này cả.
Nhưng thong qua chuyện vừa xảy ra của Long Vũ thì nàng mới khẳng định, chắc chắn tồn tại nhân vật đạt tới cảnh giới luyện thần hoàn hư.
- Vạn hạnh a! Thật là may a!
Tuyết Cơ thổn thức không thôi, nếu không phải Long Vũ may mắn gặp được nhân vật thần tiên như vậy thì sợ rằng kiếp này hắn chỉ có chết mà thôi.
- Tiểu Vũ, bảo quản cho tốt viên ngọc này, nó rất trọng yếu với em đấy!
Tuyết Cơ cẩn thận dặn dò Long Vũ, lấy viên ngọc từ trong túi ra đưa cho hắn:
- Từ lúc em hôn mê, chị đã lấy nó đi, giờ vật quy nguyên chủ…
Bởi vì chuyện này mà Tuyết Cơ đã quên đi chiếc đồng hồ kia.
- Vâng!
Long Vũ trả lời, nhận lấy viên ngọc trong tay Tuyết Cơ, cẩn thận cất nó đi. Tuy rằng còn chưa õ được chuyện gì xảy ra, nhưng hắn tin rằng sớm hay muộn sẽ vạch trần được chuyện này.
Long Vũ còn có một chuyện chưa nghĩ ra, đó là chiếc đồng hồ trên tay hắn. Hắn đang thắc mắc, chiếc đồng hồ này với câu nói mà La Hậu hét lên trước khi chết có liên quan gì với nhau hay không?
- Máy tính hình người nhận chủ…
Nhìn đồng hồ trên tay, Long Vũ cảm thấy mọi bí ẩn sẽ bị nó vạch ra tất cả.
Nhưng trên màn hình của nó lại đen thui, không có bất cứ động tĩnh nào. Hắn đang muốn cầm đi sửa lại, nhưng nghĩ lại, La Hậu là người ở kỷ nguyên 235, chiếc đồng hồ này chắc cũng là sản phẩm kỹ thuật của thời đại kia. Xem chừng với khoa học ký thuật hiện nay thì không thể sửa chữa chiếc đồng hồ này.
Long Vũ tính tạm thời để yên, có lẽ còn có chuyện gì cũng nên.
Sau một tháng nghỉ ngơi, thân thể Long Vũ cũng đã hồi phục xong, nhưng thể chất phế vật của hắn cũng không hề thay đổi, hỏa hệ dị năng vẫn chỉ dùng để đốt nến, Huyền Môn đạo pháp cũng chậm chạp như cũ.
Long Vũ vẫn không hề oán hận.
Không vứt bỏ, không buông bỏ vẫn là tín niệm của hắn.
Không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền, hắn tin chắc, chỉ cần vững tâm, ai cũng có thể tạo ra kỳ tích.
Lần này có thể sống sót chính là một ví dụ điển hình.
Long Vũ tin tưởng, chỉ cần mình kiên trì tới cùng thì kỳ tích sẽ phát sinh
Ánh trăng sang tỏ từ khe hở chiếu vào phòng, căn phòng được phủ lên một lớp ánh sáng màu trắng ngà. Trong phòng, Long Vũ đang ngồi xếp bằng, hai tay kết ấn, hai mắt nhắm nghiền, tĩnh khí ngưng thần, thúc dục thiên sư kiếm quyết, hấp thu tinh hoa của thiên địa ở xung quanh.
Vì Long Vũ chưa chính thức gia nhập Huyền Môn, cho nên Tuyết Cơ không thể truyền pháp quyết khác cho hắn, chỉ có thể truyền thiên sư kiếm quyết cho hắn. Vì bộ kiếm quyết này là do mẹ của hắn vô tình mà được, nhưng lại chưa hoàn chỉnh, theo như lý luận thì bộ kiếm quyết này có bảy cảnh giới mới đầy đủ, nhưng lúc này, Long vũ tu luyện cũng chỉ có năm mà thôi.
Các cảnh giới này là tru tà, tịnh hóa, trảm thiên, diệt thiên. Đương nhiên, dựa theo tốc độ tu luyện của Long vũ thì cũng không ảnh hưởng gì cả.( tu quá chậm, đến chết chưa đến tầng thứ năm)
Theo như Tuyết Cơ phỏng đoán, vì thể chất của hắn cho nên Long Vũ cả đời cũng chỉ có thể tu luyện đến phá ma cảnh giới.
Lồng ngực Long Vũ phập phồng, thở vững vàng, mạnh mẽ. Nếu lúc này có cao thủ mang thiên nhãn thì có thể thấy được xung quang thân thể của Long Vũ được một tầng ánh trăng màu trắng ngà bao phủ, quanh thân tỏa ra hơi thở thánh khiết.
Dần dần, tinh hoa thiên địa không ngừng bị hấp thu, da Long Vũ trở nên trắng mịn và tư nhuận như da trẻ con.
Tinh hoa thiên địa bị hấp thu vào trong cơ thê liền bị thiên sư kiếm quyết chuyển hóa thành đạo lực, từ tối đến sáng, Long Vũ không ngừng tu luyện, vừa tảng sáng, hắn đã cảm nhận được lực đạo tràn đầy trong cơ thể.
Vẻ mặt Long Vũ cũng không mang một chút vui vẻ. Sở dĩ Long Vũ tu luyện chậm chạp là do thể chất của hắn không chưa đựng được đạo lực, mỗi lần tu luyện, có bảy tám phần mười bị thoát đi ngay lập tức, phần còn lại hắn mới có thể dùng.
Hôm nay cũng vậy, một đêm vất vả hấp thu, đạo lực lại đang thong thả thoát ra. Với hiện tượng này, hắn không hề có chút biện pháp nào.
Nhưng tình huống hôm nay lại bất đồng, nếu Long Vũ mở mắt liền có thể phát hiện chiếc đồng hồ trên tay đang không ngừng hấp thu đạo lực đang thoát ra từ trong cơ thể hắn.
Chậm rãi thu công, hai tròng mắt tối đen bỗng nhiên mở ra, há mồm phun ra một ngụm trọc khí, thần thái Long Vũ có vẻ sáng láng. Bất kể thế nào, đạo lực trong cơ thể chỉ cô đọng được một ít, nhưng đối với hắn như vậy đã đầy đủ.
Không quản tăng tiến lớn hay nhỏ, chỉ cần tiến lên, hắn cũng rất thỏa mãn.
- Bíp bíp!
Ngay khi Long Vũ chuẩn bị ra sân luyện công buổi sáng thì chiếc đồng hồ mà hắn nhặt được lại vang lên vài thanh âm dễ nghe.
Long Vũ vội cúi đầu quan sát, thì thấy màn hình điện tử tối đen đã sáng lên, trên mặt còn có văn tự. Thời gian, ngày, độ ấm… tất cả vừa nhìn là đã hiểu.
- Trời không tuyệt đường người…
Long Vũ liền nở nụ cười, hắn cảm giác được vận mệnh của mình đang chuyển biến.
Long Vũ muốn biết, chiếc đồng hồ này có phải là máy tính hình người mà La Hậu nói trước khi chết hay không, nhưng mặc cho hắn nghiên cứu bao lâu cũng chẳng được cái gì.
Cho đến lúc ăn sáng, Long Vũ vẫn không thu hoạch được gì. Tuyết Cơ đã gõ cửa gọi hắn đi ăn cơm.
Rơi vào đường cùng, Long Vũ tạm thời bỏ quên, coi như là một khối đồng hồ vậy, dù sao nó cũng là hàng của tương lại. ( Made in future)
Ăn sáng xong, Tuyết Cơ và Long Thiên Trạch có chuyện phải ra ngoài, để Long Vũ ở nhà một mình. Hắn đi ra ban công, đắm mình trong ánh mặt trời rực rỡ, bắt đầu đi bài thiết tuyến quyền.
Bộ quyền pháp này là do Long Thiên Trạch dạy cho Long Vũ, chỉ dùng để rèn luyện thân thể, từ bé đến lớn, hắn đã luyện được mười mấy năm cũng có chút thành tựu, nhưng thể chất của hắn sinh ra đã kém cỏi, hắn luyện mười mấy năm nhưng chẳng khác gì người bình thường luyện năm sáu năm gì đó.
Hơn nữa, mỗi ngày hắn chỉ có thể đi một lần, nhiều hơn nữa thì thân thể của hắn sẽ không trụ được.
Nhưng hôm nay lại khác, vừa đi xong thì hắn lại không hề cảm thấy mệt mỏi, hơi do dự, hắn lại đi thêm một lần, cảm giác thật thoải mái. Sau đó, hắn lại đi tiếp một lần nữa, đến lần thứ ba, hắn mới có cmar giác mệt mỏi.
Thu quyền xong, Long Vũ cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng lỳ quái ở chỗ nào thì hắn cũng không rõ ràng.
Buổi chiều, Long Thiên Trạch cùng Tuyết Cơ trở về. Trịnh trọng gọi Long Vũ vào phòng khách, nói là có chuyện muốn nói với hắn.
- Tiểu Vũ, trải qua một tháng quan sát, thân thể của con đã tốt rồi, chú muốn tạm thời rời khỏi Thiên hải, đi làm một việc rất quan trọng. Cụ thể trong bao lâu thì chú cũng chưa biết, cho nên, sau này con ở với Tuyết Cơ, cô ấy sẽ chiếu cố cho con…
Long Thiên Trạch nói xong, trên mặt có chút ý không muốn, tuy Long Vũ không phải là con ruột của hắn, nhưng dù sao cũng do hắn nuôi lớn từ nhỏ, tình cảm hơn cả cha con ruột. Lần này, hắn không biết khi nào có thể trở về, cho nên có chút khó chịu trong lòng.
- Chú, chú phải đi làm chuyện gì? Có phải liên quan đến cha mẹ của con phải không?
Long Vũ là đứa bé rất thông minh, cũng rất nhạy cảm. Tuy Long Thiên Trạch không nói nhưng Long Vũ có thể nhìn ra từ ánh mắt của hắn.
- Uhm!
Long Thiên Trạch cũng không có ý muốn dấu. hắn thản nhiên nói:
- Không sai, chú muốn điều tra chuyện năm đó, thuận tiện tìm nơi mà cha mẹ của con đang ở… hãy tin chú, tương lai sẽ báo cho con tin tốt lành…
Năm đó, cha mẹ Long Vũ không để ý sự phản đối của Huyền Môn và Dị Năng nghiệp đoàn, dứt khoát lấy nhau, sau khi sinh hạ Long Vũ thì bị một đám người thần bí đuổi giết, trôi giạt khắp nơi. Cuối cùng, hai người đưa Long Vũ cho Tuyết Cơ và Long Thiên Trạch, từ đó bặt vô âm tín, đã mười tám năm sống chết không rõ. Đến nay Long Thiên Trạch mới đi tra xét.
Về chuyện của cha mẹ Long Vũ, từ lúc hắn còn nhỏ, Tuyết Cơ và Long Thiên Trạch đã nói với hắn, bởi vì họ sợ thiên thọ đại nạn, không muốn làm cho hắn làm con quỷ hồ đồ.
- Chú à, con muốn đi cùng với chú.
Long Vũ hỏi dò.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook