Đặc Quyền Cưng Sủng
-
Chương 8
Thẩm An Nhiên không dám hé miệng nửa lời mà chỉ gật đầu đồng ý, trong lòng cô bây giờ mới có cảm giác an toàn mà thở phào nhẹ nhõm.
Trịnh Hằng bên cạnh cũng yên lòng, cũng may là thiếu gia nhà anh ta đã không nổi trận lôi đình. Nếu có thì chắc bây giờ đám người hầu kia bị ném xuống biển cho cá mập ăn rồi.
Sau khi kết thúc bữa ăn. Thẩm An Nhiên được Trịnh Hằng dẫn đến gara để xe của biệt thự Nam Đế Cung.
Ô my gót. Nhiều xe vậy ư?.
Thẩm An Nhiên há hốc mồm vì lần đầu tiên cô nhìn thấy cả một tầng hầm toàn là xe sang.
_" Chú Trịnh. Tất cả...tất cả là của thiếu gia ư?"
_" Vâng, thiếu phu nhân!". Trịnh Hằng tươi cười trả lời câu hỏi của cô.
Người nhiều tiền có khác. Cô đưa mắt nhìn ngắm mọi thứ xung quanh.
Trời ơi, nào là chiếc Rolls - Royce Boat Tail, Ferrari, Lamborghini, Mercedes , Maybach Exelaro.
Trịnh Hằng mở cửa con xe Lamborghini màu đen bóng loáng trước mặt cô mà mỉm cười.
_" Thiếu phu nhân, chúng ta đi thôi".
Thẩm An Nhiên thẩn thờ một lúc mới hé môi nói chuyện.
_" Chú Trịnh. chúng ta có thể đi xe khác không? Cháu thấy nó sang quá !!".
_" Thiếu phu nhân, đây là chiếc bình thường nhất rồi, hay là chúng ta đi chiếc Roy..."
Chưa kịp để Trịnh Hằng nói hết câu thì Thẩm An Nhiên đã cắt ngang lời của anh ta.
_" Đừng, cháu...cháu đi xe này".
Dứt lời cô vội vàng chui vào trong xe, Trịnh Hằng nhẹ nhàng đóng cửa xe lại, ngồi vào ghế lái chính mà phóng đi. Chiếc xe Lamborghini màu đen bóng loáng từ từ lăn bánh khỏi Nam Đế Cung.
Sở Dực chỉ quan sát mọi thứ qua camera, đột nhiên cuông điện thoại trên bàn hắn vang lên.
Reng...reng...
Hắn tiến đến trả lời cuộc điện thoại đó. Đường dây bên kia vang lên giọng của người phụ nữ, giọng nói nhẹ nhàng ôn nhu truyền qua.
_" Tiểu Cửu, em đón tiểu Vương giúp chị nhá, tại chị có công việc đột xuất ở trung tâm thương mại rồi. Có được không? ".
Sau khi nói hết câu, người phụ nữ đó chỉ nhận được một câu trả lời lạnh nhạt không cảm xúc.
_" Ừm".
Đường dây bên kia hình như muốn nói thêm điều gì đó nhưng đã bị hắn lạnh lùng ngắt máy. Bên kia chỉ còn lại tiếng tút...tút của điện thoại.
Trên đường cao tốc của thành phố A. Có hai con người đang vui vẻ nói chuyện với nhau.
_" Chú Trịnh, chú cũng thích phim đó hả"
_" Đúng rồi thiếu phu nhân, phim đó hay cực, tôi đã xem đi xem lại tận 8 lần đó".
Lần đầu tiên trong cuộc đời của Trịnh Hằng được nói chuyện với người khác một cách vui vẻ như vậy, trong lòng anh ta vui mừng khôn siết.
Thiếu gia nhà anh ta sau này có thiếu phu nhân bên cạnh rồi chắc chắn sẽ bớt cô đơn hơn. Cũng thể sẽ có cảm xúc ấy nhỉ.
Phút chốc đã đến trường, chiếc xe dừng lại ở đằng xa, cách trường 100 mét.
_" Chú Trịnh, dừng ở đây được rồi!".
Trịnh Hằng lấy làm lạ bền hỏi.
_" Thiếu phu nhân, sao không đến thẳng trường luôn?".
_" À...không cần phải vậy đâu, cháu tự đi bộ đến đó cũng được!".
Nói xong, cô bước xuống xe. Còn không quen quay đầu lại cúi chào Trịnh Hằng. Anh ta thấy vậy nhanh chóng bước xuống xe chạy theo cô rồi đưa thứ gì đó.
_" Thiếu phu nhân đeo cái này vào đi".
Anh ta đưa cho cô một cái khuy cài áo hình con rắn màu bạc kim, vô cùng tinh xảo. Hoạ tiết trên chiếc khuy áo đó đều được làm khắc bằng tay, nhìn thôi cũng biết nó là thứ đặc quyền.
_" Nó là gì vậy?".
Thẩm An Nhiên nhận lấy chiếc khuy rồi nhìn ngắm nó một lúc.
_" Đây là ấn hiệu của thiếu gia, ngài ấy muốn cô đeo nó!".
Thẩm An Nhiên nghe vậy có chút ngạc nhiên nhưng cũng nhẹ nhàng cài lên chiếc áo sơ mi của mình.
_" Vậy cháu đi học đây".
Trịnh Hằng cung kính thực hiện lễ nghiêm chào cô. Anh ta đứng đó cho tới khi bóng lưng của Thẩm An Nhiên khuất vào trong trường.
Anh ta đưa tay chạm vào chiếc tai nghe bên tai nói với sắc giọng lạnh lùng, khác với lúc nói chuyện với cô.
_" Nhớ bảo đảm sự an toàn cho thiếu phu nhân, nếu Vợ của thiếu gia mất một sợi tóc thì các người tự chịu trách nhiệm".
Không biết đường dây bên kia nói gì, Trịnh Hằng chỉ thở nhẹ một cái rồi quay lại chiếc xe phóng đi trở lại biệt thự.
Trịnh Hằng bên cạnh cũng yên lòng, cũng may là thiếu gia nhà anh ta đã không nổi trận lôi đình. Nếu có thì chắc bây giờ đám người hầu kia bị ném xuống biển cho cá mập ăn rồi.
Sau khi kết thúc bữa ăn. Thẩm An Nhiên được Trịnh Hằng dẫn đến gara để xe của biệt thự Nam Đế Cung.
Ô my gót. Nhiều xe vậy ư?.
Thẩm An Nhiên há hốc mồm vì lần đầu tiên cô nhìn thấy cả một tầng hầm toàn là xe sang.
_" Chú Trịnh. Tất cả...tất cả là của thiếu gia ư?"
_" Vâng, thiếu phu nhân!". Trịnh Hằng tươi cười trả lời câu hỏi của cô.
Người nhiều tiền có khác. Cô đưa mắt nhìn ngắm mọi thứ xung quanh.
Trời ơi, nào là chiếc Rolls - Royce Boat Tail, Ferrari, Lamborghini, Mercedes , Maybach Exelaro.
Trịnh Hằng mở cửa con xe Lamborghini màu đen bóng loáng trước mặt cô mà mỉm cười.
_" Thiếu phu nhân, chúng ta đi thôi".
Thẩm An Nhiên thẩn thờ một lúc mới hé môi nói chuyện.
_" Chú Trịnh. chúng ta có thể đi xe khác không? Cháu thấy nó sang quá !!".
_" Thiếu phu nhân, đây là chiếc bình thường nhất rồi, hay là chúng ta đi chiếc Roy..."
Chưa kịp để Trịnh Hằng nói hết câu thì Thẩm An Nhiên đã cắt ngang lời của anh ta.
_" Đừng, cháu...cháu đi xe này".
Dứt lời cô vội vàng chui vào trong xe, Trịnh Hằng nhẹ nhàng đóng cửa xe lại, ngồi vào ghế lái chính mà phóng đi. Chiếc xe Lamborghini màu đen bóng loáng từ từ lăn bánh khỏi Nam Đế Cung.
Sở Dực chỉ quan sát mọi thứ qua camera, đột nhiên cuông điện thoại trên bàn hắn vang lên.
Reng...reng...
Hắn tiến đến trả lời cuộc điện thoại đó. Đường dây bên kia vang lên giọng của người phụ nữ, giọng nói nhẹ nhàng ôn nhu truyền qua.
_" Tiểu Cửu, em đón tiểu Vương giúp chị nhá, tại chị có công việc đột xuất ở trung tâm thương mại rồi. Có được không? ".
Sau khi nói hết câu, người phụ nữ đó chỉ nhận được một câu trả lời lạnh nhạt không cảm xúc.
_" Ừm".
Đường dây bên kia hình như muốn nói thêm điều gì đó nhưng đã bị hắn lạnh lùng ngắt máy. Bên kia chỉ còn lại tiếng tút...tút của điện thoại.
Trên đường cao tốc của thành phố A. Có hai con người đang vui vẻ nói chuyện với nhau.
_" Chú Trịnh, chú cũng thích phim đó hả"
_" Đúng rồi thiếu phu nhân, phim đó hay cực, tôi đã xem đi xem lại tận 8 lần đó".
Lần đầu tiên trong cuộc đời của Trịnh Hằng được nói chuyện với người khác một cách vui vẻ như vậy, trong lòng anh ta vui mừng khôn siết.
Thiếu gia nhà anh ta sau này có thiếu phu nhân bên cạnh rồi chắc chắn sẽ bớt cô đơn hơn. Cũng thể sẽ có cảm xúc ấy nhỉ.
Phút chốc đã đến trường, chiếc xe dừng lại ở đằng xa, cách trường 100 mét.
_" Chú Trịnh, dừng ở đây được rồi!".
Trịnh Hằng lấy làm lạ bền hỏi.
_" Thiếu phu nhân, sao không đến thẳng trường luôn?".
_" À...không cần phải vậy đâu, cháu tự đi bộ đến đó cũng được!".
Nói xong, cô bước xuống xe. Còn không quen quay đầu lại cúi chào Trịnh Hằng. Anh ta thấy vậy nhanh chóng bước xuống xe chạy theo cô rồi đưa thứ gì đó.
_" Thiếu phu nhân đeo cái này vào đi".
Anh ta đưa cho cô một cái khuy cài áo hình con rắn màu bạc kim, vô cùng tinh xảo. Hoạ tiết trên chiếc khuy áo đó đều được làm khắc bằng tay, nhìn thôi cũng biết nó là thứ đặc quyền.
_" Nó là gì vậy?".
Thẩm An Nhiên nhận lấy chiếc khuy rồi nhìn ngắm nó một lúc.
_" Đây là ấn hiệu của thiếu gia, ngài ấy muốn cô đeo nó!".
Thẩm An Nhiên nghe vậy có chút ngạc nhiên nhưng cũng nhẹ nhàng cài lên chiếc áo sơ mi của mình.
_" Vậy cháu đi học đây".
Trịnh Hằng cung kính thực hiện lễ nghiêm chào cô. Anh ta đứng đó cho tới khi bóng lưng của Thẩm An Nhiên khuất vào trong trường.
Anh ta đưa tay chạm vào chiếc tai nghe bên tai nói với sắc giọng lạnh lùng, khác với lúc nói chuyện với cô.
_" Nhớ bảo đảm sự an toàn cho thiếu phu nhân, nếu Vợ của thiếu gia mất một sợi tóc thì các người tự chịu trách nhiệm".
Không biết đường dây bên kia nói gì, Trịnh Hằng chỉ thở nhẹ một cái rồi quay lại chiếc xe phóng đi trở lại biệt thự.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook