Đắc Kỷ
-
Chương 39: Danh tướng và mỹ nhân thời trước (8)
Edit: Hiên Viên Linh
Từ khi còn là Thái tử Cảnh Nguyên Đế đã là người rất sĩ diện, ba lần hôn sự của Hoa Dung Công chúa đều làm vô cùng long trọng mà náo nhiệt, lần này gả cho Cơ Phượng tay nắm tam quân, dù là quốc khố cũng không nhiều lắm, hắn cũng cắn răng đưa đồ cưới vô cùng xa xỉ.
Cơ Phượng cho quân về Tây Bắc mới được nửa đường, đội ngũ hồi môn cũng lên đường, đi cả đêm cả ngày đuổi theo đến Tây Bắc, trong đoàn người này trừ những người Cảnh Nguyên đế ban thưởng ra, còn có hạ nhân của phủ công chúa, Lưu Vân vừa đến liền đỏ mắt vành mắt, ôm Đắc Kỷ khóc to, giống như là nàng đã chịu rất nhiều ủy khuất vậy.
Đắc Kỷ cũng không cảm thấy mình đã ủy khuất gì, Cơ lão phu nhân thật vất vả mới có được một người con dâu vừa ý, những người ngày thường có ý tiếp cận Cơ Phượng cũng bắt đầu bị Cơ lão phu nhân để mắt đến, những người có ý liếc mắt đưa tình cũng không thoát khỏi bà, bà bà nhà khác có lẽ sẽ cảm thấy không quan trọng, nhưng Cơ lão phu nhân đã mất đi hai người con dâu yểu điệu, nhát gan đến liếc mắt nhìn nhi tử của mình một cái cũng sợ, chỉ cảm thấy Đắc Kỷ trời sinh đã nên là con dâu nhà bọn họ, cao hứng đến vụng trộm rơi nước mắt.
Cơ Phượng vô liêm sỉ đã nhiều năm, ngay ở nhà mình, cha mẹ hắn cũng chưa từng cho hắn đãi ngộ tốt hơn chó, vài ngày này quả thực là thụ sủng nhược kinh, chiến sự ở Tây Bắc thường xuyên, đánh xong một trận chiến giống như đã tránh thoát một khiếp nạn, mỗi lần Cơ Phượng quay lại thành Gia Dự Quan đều đi tìm nữ nhân thân mật triền miên mấy ngày, hiện tại mỗi lần đánh trận xong cũng không đi, người không biết cho là hắn ở bên Thiên tiên đại mỹ nhân vui đến quên cả trời đất, chỉ có mình hắn tự biết là vì mấy ngày nay đãi ngộ quá tốt, khiến hắn luyến tiếc hoang phí.
Gió thu thổi phiến lá rụng bay phủ kín thao trường, Cơ lão gia đã lâu không động võ cũng hào hứng tới luyện tập cùng hắn, Cơ Phượng một bên kiểm soát lực đạo ra đòn của mình, một bên nhìn về phía Đắc Kỷ đang cười nói bên cạnh mẫu thân mình, ánh mắt không tự giác ôn nhu vài phần.d1e3nđ@n\leeequyud0on Vài ngày này ý cười của Cơ lão phu nhân cũng chưa từng ngừng, mặt mày nhìn đều trẻ ra rất nhiều, hắn biết rõ công lao này hơn phân nửa đều thuộc về nàng.
Từ khi hắn biết suy nghĩ đến nay, hắn cũng chưa từng thấy mẫu thân nhà mình tươi cười, chỉ mới cách đây ít lâu vẫn còn nhíu mày trách mắng hắn bướng bỉnh, thỉnh thoảng còn rơi lệ khi nhìn khuôn mặt hắn, có lẽ là nhớ đến vị huynh trưởng bạc mệnh của hắn, khi hắn lớn lên nét mặt bà khi nhìn hắn lại luôn là sầu khổ, nếu không nữa thì chính là quay lưng đi khóc thút thít, khi hắn còn tuổi trẻ nghịch ngợm không biết săn sóc cha mẹ, về sau lại vẫn luôn không dám đối mặt.
Nghĩ đến nhập thần, không thể khống chế lực đạo, Cơ Phượng một phen đỡ lấy Cơ lão tướng quân, lại bị ông đưa tay vung ra, thanh âm vang dội nói: "Được rồi, được rồi, đừng làm cái bộ dáng kia đi, cha ngươi chỉ nhất thời thất thủ..."
Cơ lão tướng quân có chút không đủ sức nói âm cuối, Cơ Phượng ngẩn người, đột nhiên nở nụ cười, lần đầu tiên nhún nhường với phụ thân mình: “Đúng thế, vừa rồi mấy lần thiếu chút nữa là con không chống đỡ được."
Cơ lão tướng quân chột dạ nhìn nhìn Cơ lão phu nhân đang đứng ở bên cạnh võ đài, thấy bà còn đang bận rộn nói chuyện với con dâu, không chú ý tới một màn vừa rồi, lập tức có chút cao hứng, ừ một tiếng, vỗ vỗ bả vai Cơ Phượng, Chu Bình liền vội vàng tiến lên, khoác áo choàng lên cho Cơ lão tướng quân.
Cuối thu trời bắt đầu rét, Cơ Phượng lại không thèm để ý chuyện này, tấm áo đơn mỏng manh trên người ướt đẫm mồ hôi, hắn trực tiếp cởi xuống, ở trần đi theo sau lưng Cơ lão tướng quân, đi đến trước mặt Đắc Kỷ và Cơ lão phu nhân.
"Cha, nương, thao trường này của con cũng không có gì hay để xem, binh cũng nhìn, võ cũng đã luyện, hôm nay gió lớn, mọi người hồi phủ đi, tránh khỏi sáng mai nương lại ho khan."
Cơ lão phu nhân đưa tay đánh lên bộ ngực hắn một cái, trừng mắt: "Thật sự là muốn chết, giữa ban ngày để trần thân thể, tựa như tên côn đồ, Hoa Dung còn chưa lập gia đình đâu!"
Đắc Kỷ mỉm cười thoáng nhìn, lập cụp mắt xuống, giống như đang phụ họa lời nói của Cơ lão phu nhân, Cơ Phượng trừng nàng, d!êẽndaàànnleêequúúđÔn cũng không phải cái hoàng hoa khuê nữ gì, sao phải bày ra cái bộ dáng như mỗi tấc thân thể hắn nàng cũng chưa từng nhìn qua vậy, bị Cơ lão phu nhân phát giác, lại một quyền đánh vào bụng hắn: "Còn không đi mặc y phục vào!"
Cơ đại tướng quân chỉ có thể mặc lại cái áo đơn ướt đẫm mồ hôi vừa mới cởi ra kia, Cơ lão phu nhân mới coi như hài lòng, nhìn thoáng qua Đắc Kỷ, cười tủm tỉm nói: "Ta với cha ngươi phải đi về, ngươi cũng đừng nên có tâm tư gì không đúng, dẫn Hoa Dung đi dạo đi, Tây Bắc không phồn thịnh bằng kinh thành, ngươi chọn vài cái chỗ tốt đẹp đưa nàng đi, cũng là để cho nàng nhìn những thứ mới mẻ một chút, về sau đây cũng là nhà nàng."
Đắc Kỷ nhíu mày, nhìn Cơ Phượng, cụp mắt cười một tiếng, một bộ dáng ôn nhu đoan trang, nhưng trong đáy mắt lại lộ ra một chút ý khiêu khích, Cơ Phượng ban đầu nghĩ đùn đẩy đi, nhưng khi nhìn thấy thần sắc của nàng, lập tức trừng mắt, đồng ý.
Kỳ thật Cơ Phượng nói cũng không sai, thao trường đúng là không có gì hay xem, nhưng mà Tây Bắc cũng có rất nhiều chỗ thú vị, thời nhiên thiếu chủa hắn chính là bá chủ vùng Vây Bắc này, có nơi nào hắn chưa từng đi qua, có cái quái gì hắn chưa từng chơi đùa, chơi bời lêu lổng bài bạc mọi thứ đều tinh thông.
Từ sau khi ra chiến trường, Cơ Phượng cũng không có thời gian đi chơi đùa những thứ này nữa, ban đầu chẳng qua là cảm thấy giết người chơi thật thú vị, sau khi đánh qua vài trận chiến, lĩnh công trạng, bắt đầu chú ý đến mạng nhỏ của chính mình đến bát cơm của của mấy ngàn thuộc hạ, binh lính dưới trướng, gánh nặng trên vai càng ngày càng nặng, cho đến khi tiếp nhận đại ấn chủ soái, bá chủ kiêu ngạo ương ngạnh nhất Tây Bắc kia đã biến thành thần hộ mệnh trong suy nghĩ của dân chúng ở Tây Bắc này.
Dẫn nữ nhân đi chơi, đối với Cơ Phượng mà nói là một chuyện vô cùng mới lạ, vốn dĩ hắn tìm quả phụ cũng chính là để bớt việc, nhưng đây coi như là mệnh lệnh của mẫu thân mình, nên mặc dù cảm thấy phiền toái, hắn cũng vẫn tuân theo.
Đắc Kỷ ngồi ở trong lòng Cơ Phượng cùng cưỡi ngựa, trên tóc mai điểm chút châu ngọc, lại lộ vẻ hoa mỹ, Cơ Phượng khẽ cụp mắt nhìn, không biết tại sao lại nhớ tới hôm say rượu đó mang nàng chạy như bay, tóc đen kia xõa xuống, trêu chọc khuôn mặt hắn, trong lòng đột nhiên có một cảm giác khác thường, khiến vòng tay hắn đang ôm lấy eo thon của Đắc Kỷ cũng căng lên một cái.
"Vừa lúc đang rảnh, ta dẫn ngươi đi làm vài thân xiêm y, mua chút đồ trang sức được không?" Cơ Phượng nhỏ giọng hỏi, mắt lại không hề chớp nhìn chằm chằm Đắc Kỷ đang khẽ cong khóe miệng lên, có chút nhập thần.
Đắc Kỷ nửa quay đầu lại liếc nhìn hắn một cái, trong mắt chứa đựng một chút vui vẻ,nói: "Những thứ đó Hoàng huynh đều đã đưa tới, chỗ cũ ta cũng còn không chứa nổi, nếu ngươi muốn lấy lòng ta, không bằng mang ta đi ngắm phong cảnh."
Cơ Phượng lấy lại tinh thần, trừng mắt, nói: "Ai muốn lấy lòng ngươi? Đừng tưởng tượng quá nhiều ! Lão tử đó là, lão tử rõ ràng là... Nương muốn ta làm!"
Đắc Kỷ nghiêng đầu dựa vào lồng ngực rắn chắc của hắn, giọng nói nhu hòa: "Coi là vậy đi, nhưng cái gì bản cung cũng không thiếu, đừng dùng những thứ ngươi thường cho người khác để đặt lên thân ta."
Cách một tầng áo đơn thật mỏng, tựa hồ còn có thể cảm nhận được hơi lạnh của mái tóc đen mềm kia, gò má ấm áp của mỹ nhân, Cơ Phượng vốn định cãi lại, lại không thể nhẹ nhẹ ho một tiếng, quay đầu ngựa lại, mang Đắc Kỷ ra khỏi thao trường.
Lúc này sắc trời đã hơi muộn, thao trường vốn là ở ngoài thành, sau khi đi một đoạn đường liền thấy một thảo nguyên xanh mênh mông ngút tầm mắt của Tây Bắc trải dài đến tận chân trời, thỉnh thoảng có đàn dê được chăn thả phía xa xa đi qua, lại lộ vẻ xa xăm.
"Đây là thảo nguyên tốt nhất của Tây Bắc, gần đây cũng bắt đầu khai đất trồng trọt, làm ruộng, mùa đông người của bộ tộc Hô Diên không nỡ giết dê bò, sẽ từ phía đó đánh qua đây để giành lương thực." Cơ Phượng không chút để ý nói, so với những đại thần trong triều vừa nghe nói đến khai chiến đã gấp đến hỗn loạn thì hắn dường như đã quen đánh trận, tuyệt không coi việc này là quan trọng.
Dường như Đắc Kỷ đột nhiên nhớ ra cái gì đó, hỏi: "Thái ấp của Tra Ô Vương tử cũng là thảo nguyên sao? Ở nơi nào vậy?"
Cơ Phượng chợt nhíu mày, trong giọng nói mang lên vẻ đắc ý: "Thái ấp đáng khinh kia nằm ở phía bắc, vô cùng hoang vắng, thảo nguyên tốt nhất ở Tây Bắc mười năm trước đã không còn thuộc bộ tộc Hô Diên, lúc ấy lão tử mới vừa lên làm Giáo Úy Việt Kỵ, Tả Hiền Vương của bộ tộc Hô Diên tự mình lãnh ba vạn binh, lão tử mang mấy ngàn người của Việt Kỵ Doanh thủ mười sáu ngày, thăm dò vị trí lều chủ soái của bọn họ, kì binh đánh úp..."
Đắc Kỷ cũng không cắt ngang lời hắn, liền cứ nghe như vậy, một hồi lâu sau, Cơ Phượng mới phát giác nàng không nói gì, lại nhớ tới thẩm mỹ của những nữ nhân đến từ Kinh Thành, sờ sờ mũi, giọng nói có chút trầm thấp: "Nếu như ngươi muốn gả cho lão tử, về sau không được có nam nhân khác...d#Đ%lê@quý/&đôn* Mấy tên tiểu bạch kiểm kia có thể cho ngươi ăn, cho ngươi uống, hay có thể nuôi dưỡng ngươi, che chở ngươi cả đời sao?"
"Nhưng ta lại không thiếu ăn không thiếu uống, cũng không cần nam nhân nuôi dưỡng ta, che chở ta" Đắc Kỷ ôn nhu nói ra: "Phò mã của những Công Chúa của triều đại trước đều không có mấy người có tiền đồ, nhưng công chúa cũng không có người nào sống rất khổ sở, ta cũng không có gì bất đồng với những nữ nhân khác, chỉ là muốn sống thật thoải mái mà thôi."
Cơ Phượng cúi đầu khẽ cắn lên vành tai nàng một cái, nói: "Cả đời được dưỡng ở trong lồng tre nhung lụa, cùng với nam nhân không có bản lĩnh, dưỡng một ổ nam sủng chỉ biết làm nũng khoe mẽ, thay đổi Hoàng Đế liền mất uy phong, đối với những phi tần hoàng hậu cũng phải cúi đầu, ngươi muốn sống những ngày đó sao?"
Đắc Kỷ không nói lời nào, khẽ nghiêng đầu, thoáng nhìn Cơ Phượng, ánh mắt lại lộ ra vài phần thanh thấu, lại có thêm vài phần ngây thơ, Cơ Phượng nhìn chằm chằm nàng trong chốc lát, đưa tay cằm bóp nàng, khẽ nâng lên một chút, hôn lên môi nàng.
Cho dù đã có không ít lần da thịt thân thiết, nhưng Cơ Phượng cũng chưa hôn môi Đắc Kỷ được mấy lần, hơn nữa những lần đó đều ở trên giường, trước giờ hắn hôn đều là qua quýt, thô lỗ, nhưng không hiểu sao lần này lại vô cùng dịu dàng, không mang theo một chút tính dục, dường như chỉ là đơn thuần muốn hôn người trước mặt này.
Đắc Kỷ khẽ vòng tay ôm lấy cổ hắn, làm sâu cái hôn này hơn, lông mày Cơ Phượng khẽ buông lỏng một chút, cánh môi cọ xát rất lâu, mới buông nàng ra.
"Ngươi theo ta, ta không thể bảo đảm cái khác, chỉ có thể bảo đảm cho dù có đôi mười gã Hoàng Đế nữa thì ngươi cũng vẫn là Công Chúa uy phong nhất, trừ nương ta ra, cuộc đời này của ngươi không cần cúi đầu hành lễ với bất kỳ nữ nhân nào, ta sẽ đối với ngươi thật tốt, cũng hy vọng... Ngươi có thể nghiêm túc đối lại ta." Giọng nói Cơ Phượng nghiêm túc khó có được.
Đắc Kỷ thu liễm nụ cười trên mặt, trong đôi mắt tựa hồ cũng mang lên vài phân nghiêm túc thần sắc suy tư, qua một hồi lâu, nàng mới nói: "Chỉ có một mình ta thôi sao?"
Cơ Phượng chém đinh chặt sắt, nói: "Cuộc đời này chỉ có một mình ngươi, Cơ Phượng ta nói được làm được."
Đôi môi đỏ mọng của Đắc Kỷ khẽ nhếch, giọng nói ôn nhu: "Được."
Giọng nói nhắc nhở độ hảo cảm của Cơ Phượng dồng thời vang lên cùng với lời đáp ứng của Đắc Kỷ, V384 nhìn chằm chằm độ hảo cảm 80 điểm đỏ tươi kia, cảm giác có lẽ mình đốt nến cho Cơ Phượng còn chưa đủ nhiều.
(có lẽ chương sau mình sẽ đổi xưng hô mn thấy sao.....mà mn có đọc truyện thì thanks hoặc comt để mình có động lực edit nha...yêu các cậu)
Từ khi còn là Thái tử Cảnh Nguyên Đế đã là người rất sĩ diện, ba lần hôn sự của Hoa Dung Công chúa đều làm vô cùng long trọng mà náo nhiệt, lần này gả cho Cơ Phượng tay nắm tam quân, dù là quốc khố cũng không nhiều lắm, hắn cũng cắn răng đưa đồ cưới vô cùng xa xỉ.
Cơ Phượng cho quân về Tây Bắc mới được nửa đường, đội ngũ hồi môn cũng lên đường, đi cả đêm cả ngày đuổi theo đến Tây Bắc, trong đoàn người này trừ những người Cảnh Nguyên đế ban thưởng ra, còn có hạ nhân của phủ công chúa, Lưu Vân vừa đến liền đỏ mắt vành mắt, ôm Đắc Kỷ khóc to, giống như là nàng đã chịu rất nhiều ủy khuất vậy.
Đắc Kỷ cũng không cảm thấy mình đã ủy khuất gì, Cơ lão phu nhân thật vất vả mới có được một người con dâu vừa ý, những người ngày thường có ý tiếp cận Cơ Phượng cũng bắt đầu bị Cơ lão phu nhân để mắt đến, những người có ý liếc mắt đưa tình cũng không thoát khỏi bà, bà bà nhà khác có lẽ sẽ cảm thấy không quan trọng, nhưng Cơ lão phu nhân đã mất đi hai người con dâu yểu điệu, nhát gan đến liếc mắt nhìn nhi tử của mình một cái cũng sợ, chỉ cảm thấy Đắc Kỷ trời sinh đã nên là con dâu nhà bọn họ, cao hứng đến vụng trộm rơi nước mắt.
Cơ Phượng vô liêm sỉ đã nhiều năm, ngay ở nhà mình, cha mẹ hắn cũng chưa từng cho hắn đãi ngộ tốt hơn chó, vài ngày này quả thực là thụ sủng nhược kinh, chiến sự ở Tây Bắc thường xuyên, đánh xong một trận chiến giống như đã tránh thoát một khiếp nạn, mỗi lần Cơ Phượng quay lại thành Gia Dự Quan đều đi tìm nữ nhân thân mật triền miên mấy ngày, hiện tại mỗi lần đánh trận xong cũng không đi, người không biết cho là hắn ở bên Thiên tiên đại mỹ nhân vui đến quên cả trời đất, chỉ có mình hắn tự biết là vì mấy ngày nay đãi ngộ quá tốt, khiến hắn luyến tiếc hoang phí.
Gió thu thổi phiến lá rụng bay phủ kín thao trường, Cơ lão gia đã lâu không động võ cũng hào hứng tới luyện tập cùng hắn, Cơ Phượng một bên kiểm soát lực đạo ra đòn của mình, một bên nhìn về phía Đắc Kỷ đang cười nói bên cạnh mẫu thân mình, ánh mắt không tự giác ôn nhu vài phần.d1e3nđ@n\leeequyud0on Vài ngày này ý cười của Cơ lão phu nhân cũng chưa từng ngừng, mặt mày nhìn đều trẻ ra rất nhiều, hắn biết rõ công lao này hơn phân nửa đều thuộc về nàng.
Từ khi hắn biết suy nghĩ đến nay, hắn cũng chưa từng thấy mẫu thân nhà mình tươi cười, chỉ mới cách đây ít lâu vẫn còn nhíu mày trách mắng hắn bướng bỉnh, thỉnh thoảng còn rơi lệ khi nhìn khuôn mặt hắn, có lẽ là nhớ đến vị huynh trưởng bạc mệnh của hắn, khi hắn lớn lên nét mặt bà khi nhìn hắn lại luôn là sầu khổ, nếu không nữa thì chính là quay lưng đi khóc thút thít, khi hắn còn tuổi trẻ nghịch ngợm không biết săn sóc cha mẹ, về sau lại vẫn luôn không dám đối mặt.
Nghĩ đến nhập thần, không thể khống chế lực đạo, Cơ Phượng một phen đỡ lấy Cơ lão tướng quân, lại bị ông đưa tay vung ra, thanh âm vang dội nói: "Được rồi, được rồi, đừng làm cái bộ dáng kia đi, cha ngươi chỉ nhất thời thất thủ..."
Cơ lão tướng quân có chút không đủ sức nói âm cuối, Cơ Phượng ngẩn người, đột nhiên nở nụ cười, lần đầu tiên nhún nhường với phụ thân mình: “Đúng thế, vừa rồi mấy lần thiếu chút nữa là con không chống đỡ được."
Cơ lão tướng quân chột dạ nhìn nhìn Cơ lão phu nhân đang đứng ở bên cạnh võ đài, thấy bà còn đang bận rộn nói chuyện với con dâu, không chú ý tới một màn vừa rồi, lập tức có chút cao hứng, ừ một tiếng, vỗ vỗ bả vai Cơ Phượng, Chu Bình liền vội vàng tiến lên, khoác áo choàng lên cho Cơ lão tướng quân.
Cuối thu trời bắt đầu rét, Cơ Phượng lại không thèm để ý chuyện này, tấm áo đơn mỏng manh trên người ướt đẫm mồ hôi, hắn trực tiếp cởi xuống, ở trần đi theo sau lưng Cơ lão tướng quân, đi đến trước mặt Đắc Kỷ và Cơ lão phu nhân.
"Cha, nương, thao trường này của con cũng không có gì hay để xem, binh cũng nhìn, võ cũng đã luyện, hôm nay gió lớn, mọi người hồi phủ đi, tránh khỏi sáng mai nương lại ho khan."
Cơ lão phu nhân đưa tay đánh lên bộ ngực hắn một cái, trừng mắt: "Thật sự là muốn chết, giữa ban ngày để trần thân thể, tựa như tên côn đồ, Hoa Dung còn chưa lập gia đình đâu!"
Đắc Kỷ mỉm cười thoáng nhìn, lập cụp mắt xuống, giống như đang phụ họa lời nói của Cơ lão phu nhân, Cơ Phượng trừng nàng, d!êẽndaàànnleêequúúđÔn cũng không phải cái hoàng hoa khuê nữ gì, sao phải bày ra cái bộ dáng như mỗi tấc thân thể hắn nàng cũng chưa từng nhìn qua vậy, bị Cơ lão phu nhân phát giác, lại một quyền đánh vào bụng hắn: "Còn không đi mặc y phục vào!"
Cơ đại tướng quân chỉ có thể mặc lại cái áo đơn ướt đẫm mồ hôi vừa mới cởi ra kia, Cơ lão phu nhân mới coi như hài lòng, nhìn thoáng qua Đắc Kỷ, cười tủm tỉm nói: "Ta với cha ngươi phải đi về, ngươi cũng đừng nên có tâm tư gì không đúng, dẫn Hoa Dung đi dạo đi, Tây Bắc không phồn thịnh bằng kinh thành, ngươi chọn vài cái chỗ tốt đẹp đưa nàng đi, cũng là để cho nàng nhìn những thứ mới mẻ một chút, về sau đây cũng là nhà nàng."
Đắc Kỷ nhíu mày, nhìn Cơ Phượng, cụp mắt cười một tiếng, một bộ dáng ôn nhu đoan trang, nhưng trong đáy mắt lại lộ ra một chút ý khiêu khích, Cơ Phượng ban đầu nghĩ đùn đẩy đi, nhưng khi nhìn thấy thần sắc của nàng, lập tức trừng mắt, đồng ý.
Kỳ thật Cơ Phượng nói cũng không sai, thao trường đúng là không có gì hay xem, nhưng mà Tây Bắc cũng có rất nhiều chỗ thú vị, thời nhiên thiếu chủa hắn chính là bá chủ vùng Vây Bắc này, có nơi nào hắn chưa từng đi qua, có cái quái gì hắn chưa từng chơi đùa, chơi bời lêu lổng bài bạc mọi thứ đều tinh thông.
Từ sau khi ra chiến trường, Cơ Phượng cũng không có thời gian đi chơi đùa những thứ này nữa, ban đầu chẳng qua là cảm thấy giết người chơi thật thú vị, sau khi đánh qua vài trận chiến, lĩnh công trạng, bắt đầu chú ý đến mạng nhỏ của chính mình đến bát cơm của của mấy ngàn thuộc hạ, binh lính dưới trướng, gánh nặng trên vai càng ngày càng nặng, cho đến khi tiếp nhận đại ấn chủ soái, bá chủ kiêu ngạo ương ngạnh nhất Tây Bắc kia đã biến thành thần hộ mệnh trong suy nghĩ của dân chúng ở Tây Bắc này.
Dẫn nữ nhân đi chơi, đối với Cơ Phượng mà nói là một chuyện vô cùng mới lạ, vốn dĩ hắn tìm quả phụ cũng chính là để bớt việc, nhưng đây coi như là mệnh lệnh của mẫu thân mình, nên mặc dù cảm thấy phiền toái, hắn cũng vẫn tuân theo.
Đắc Kỷ ngồi ở trong lòng Cơ Phượng cùng cưỡi ngựa, trên tóc mai điểm chút châu ngọc, lại lộ vẻ hoa mỹ, Cơ Phượng khẽ cụp mắt nhìn, không biết tại sao lại nhớ tới hôm say rượu đó mang nàng chạy như bay, tóc đen kia xõa xuống, trêu chọc khuôn mặt hắn, trong lòng đột nhiên có một cảm giác khác thường, khiến vòng tay hắn đang ôm lấy eo thon của Đắc Kỷ cũng căng lên một cái.
"Vừa lúc đang rảnh, ta dẫn ngươi đi làm vài thân xiêm y, mua chút đồ trang sức được không?" Cơ Phượng nhỏ giọng hỏi, mắt lại không hề chớp nhìn chằm chằm Đắc Kỷ đang khẽ cong khóe miệng lên, có chút nhập thần.
Đắc Kỷ nửa quay đầu lại liếc nhìn hắn một cái, trong mắt chứa đựng một chút vui vẻ,nói: "Những thứ đó Hoàng huynh đều đã đưa tới, chỗ cũ ta cũng còn không chứa nổi, nếu ngươi muốn lấy lòng ta, không bằng mang ta đi ngắm phong cảnh."
Cơ Phượng lấy lại tinh thần, trừng mắt, nói: "Ai muốn lấy lòng ngươi? Đừng tưởng tượng quá nhiều ! Lão tử đó là, lão tử rõ ràng là... Nương muốn ta làm!"
Đắc Kỷ nghiêng đầu dựa vào lồng ngực rắn chắc của hắn, giọng nói nhu hòa: "Coi là vậy đi, nhưng cái gì bản cung cũng không thiếu, đừng dùng những thứ ngươi thường cho người khác để đặt lên thân ta."
Cách một tầng áo đơn thật mỏng, tựa hồ còn có thể cảm nhận được hơi lạnh của mái tóc đen mềm kia, gò má ấm áp của mỹ nhân, Cơ Phượng vốn định cãi lại, lại không thể nhẹ nhẹ ho một tiếng, quay đầu ngựa lại, mang Đắc Kỷ ra khỏi thao trường.
Lúc này sắc trời đã hơi muộn, thao trường vốn là ở ngoài thành, sau khi đi một đoạn đường liền thấy một thảo nguyên xanh mênh mông ngút tầm mắt của Tây Bắc trải dài đến tận chân trời, thỉnh thoảng có đàn dê được chăn thả phía xa xa đi qua, lại lộ vẻ xa xăm.
"Đây là thảo nguyên tốt nhất của Tây Bắc, gần đây cũng bắt đầu khai đất trồng trọt, làm ruộng, mùa đông người của bộ tộc Hô Diên không nỡ giết dê bò, sẽ từ phía đó đánh qua đây để giành lương thực." Cơ Phượng không chút để ý nói, so với những đại thần trong triều vừa nghe nói đến khai chiến đã gấp đến hỗn loạn thì hắn dường như đã quen đánh trận, tuyệt không coi việc này là quan trọng.
Dường như Đắc Kỷ đột nhiên nhớ ra cái gì đó, hỏi: "Thái ấp của Tra Ô Vương tử cũng là thảo nguyên sao? Ở nơi nào vậy?"
Cơ Phượng chợt nhíu mày, trong giọng nói mang lên vẻ đắc ý: "Thái ấp đáng khinh kia nằm ở phía bắc, vô cùng hoang vắng, thảo nguyên tốt nhất ở Tây Bắc mười năm trước đã không còn thuộc bộ tộc Hô Diên, lúc ấy lão tử mới vừa lên làm Giáo Úy Việt Kỵ, Tả Hiền Vương của bộ tộc Hô Diên tự mình lãnh ba vạn binh, lão tử mang mấy ngàn người của Việt Kỵ Doanh thủ mười sáu ngày, thăm dò vị trí lều chủ soái của bọn họ, kì binh đánh úp..."
Đắc Kỷ cũng không cắt ngang lời hắn, liền cứ nghe như vậy, một hồi lâu sau, Cơ Phượng mới phát giác nàng không nói gì, lại nhớ tới thẩm mỹ của những nữ nhân đến từ Kinh Thành, sờ sờ mũi, giọng nói có chút trầm thấp: "Nếu như ngươi muốn gả cho lão tử, về sau không được có nam nhân khác...d#Đ%lê@quý/&đôn* Mấy tên tiểu bạch kiểm kia có thể cho ngươi ăn, cho ngươi uống, hay có thể nuôi dưỡng ngươi, che chở ngươi cả đời sao?"
"Nhưng ta lại không thiếu ăn không thiếu uống, cũng không cần nam nhân nuôi dưỡng ta, che chở ta" Đắc Kỷ ôn nhu nói ra: "Phò mã của những Công Chúa của triều đại trước đều không có mấy người có tiền đồ, nhưng công chúa cũng không có người nào sống rất khổ sở, ta cũng không có gì bất đồng với những nữ nhân khác, chỉ là muốn sống thật thoải mái mà thôi."
Cơ Phượng cúi đầu khẽ cắn lên vành tai nàng một cái, nói: "Cả đời được dưỡng ở trong lồng tre nhung lụa, cùng với nam nhân không có bản lĩnh, dưỡng một ổ nam sủng chỉ biết làm nũng khoe mẽ, thay đổi Hoàng Đế liền mất uy phong, đối với những phi tần hoàng hậu cũng phải cúi đầu, ngươi muốn sống những ngày đó sao?"
Đắc Kỷ không nói lời nào, khẽ nghiêng đầu, thoáng nhìn Cơ Phượng, ánh mắt lại lộ ra vài phần thanh thấu, lại có thêm vài phần ngây thơ, Cơ Phượng nhìn chằm chằm nàng trong chốc lát, đưa tay cằm bóp nàng, khẽ nâng lên một chút, hôn lên môi nàng.
Cho dù đã có không ít lần da thịt thân thiết, nhưng Cơ Phượng cũng chưa hôn môi Đắc Kỷ được mấy lần, hơn nữa những lần đó đều ở trên giường, trước giờ hắn hôn đều là qua quýt, thô lỗ, nhưng không hiểu sao lần này lại vô cùng dịu dàng, không mang theo một chút tính dục, dường như chỉ là đơn thuần muốn hôn người trước mặt này.
Đắc Kỷ khẽ vòng tay ôm lấy cổ hắn, làm sâu cái hôn này hơn, lông mày Cơ Phượng khẽ buông lỏng một chút, cánh môi cọ xát rất lâu, mới buông nàng ra.
"Ngươi theo ta, ta không thể bảo đảm cái khác, chỉ có thể bảo đảm cho dù có đôi mười gã Hoàng Đế nữa thì ngươi cũng vẫn là Công Chúa uy phong nhất, trừ nương ta ra, cuộc đời này của ngươi không cần cúi đầu hành lễ với bất kỳ nữ nhân nào, ta sẽ đối với ngươi thật tốt, cũng hy vọng... Ngươi có thể nghiêm túc đối lại ta." Giọng nói Cơ Phượng nghiêm túc khó có được.
Đắc Kỷ thu liễm nụ cười trên mặt, trong đôi mắt tựa hồ cũng mang lên vài phân nghiêm túc thần sắc suy tư, qua một hồi lâu, nàng mới nói: "Chỉ có một mình ta thôi sao?"
Cơ Phượng chém đinh chặt sắt, nói: "Cuộc đời này chỉ có một mình ngươi, Cơ Phượng ta nói được làm được."
Đôi môi đỏ mọng của Đắc Kỷ khẽ nhếch, giọng nói ôn nhu: "Được."
Giọng nói nhắc nhở độ hảo cảm của Cơ Phượng dồng thời vang lên cùng với lời đáp ứng của Đắc Kỷ, V384 nhìn chằm chằm độ hảo cảm 80 điểm đỏ tươi kia, cảm giác có lẽ mình đốt nến cho Cơ Phượng còn chưa đủ nhiều.
(có lẽ chương sau mình sẽ đổi xưng hô mn thấy sao.....mà mn có đọc truyện thì thanks hoặc comt để mình có động lực edit nha...yêu các cậu)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook