Đặc Công Tà Phi
Chương 6: Lạc đường

"Nha đầu, ngươi như thế nào biết ta dùng dược có thể thay đổi âm thanh cùng hình dáng?" Mặt nạ nam tử ánh mắt thâm thúy nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

"Nếu ta không muốn nói cho ngươi biết đáp án, ngươi định như thế nào đây?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhướng mày, trong mắt thoáng ý cười lạnh. Nàng là thiên tài đặc công toàn năng, cho nên làm sao mà chỉ biết giết người đây? Người trước mắt này vì che dấu thân phận chân chính của mình, không chỉ có đeo mặt nạ, mà còn lợi dụng dược vật thay đổi âm thanh cùng ánh mắt hình dáng. Chỉ tiếc bản lãnh dùng thuốc của hắn vẫn kém mình một chút. Loại thuốc hắn đang dùng mặc dù hiệu quả rất tốt, nhưng lại phát ra một loại mùi thơm thoang thoảng, mà từ loại mùi thơm này liền biết được, đó là thuốc dịch dung mà ba năm trước mình đã bỏ, hiện tại thuốc dịch dung mà nàng nghiên cứu ra, đã sớm đạt tới cảnh giới không mùi không vị rồi.

"Tối nay ánh trăng hình như không tệ, rất đáng được người ta tinh tế thưởng thức." Mặt nạ nam tử che giấu khiếp sợ, ngửa đầu nhìn ngắm bầu trời đêm, trong môi tràn ra lời nói ý vị sâu xa. Thượng Quan Ngưng Nguyệt trong nháy mắt biến thành một người bí ẩn, làm hắn muốn vén lên bức màn bí ẩn này thăm dò chân tướng.

"Nhiều lời vô nghĩa, ta mặc kệ ngươi rốt cuộc là ai, ta cũng mặc kệ lúc trước ngươi cứu ta rốt cuộc là từ thiện tâm hay vẫn là có âm mưu khác. Hiện tại ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, trước kia Thượng Quan Ngưng Nguyệt có lẽ sẽ mặc người chém giết, nhưng hôm nay Thượng Quan Ngưng Nguyệt đã không còn là người mà bất kỳ ai cũng có thể trêu chọc. Nếu như ngươi không phải là kẻ địch của ta, vậy thì quá tốt. Ngược lại, ngươi sẽ phải trả giá đắt đó." Thượng Quan Ngưng Nguyệt híp mắt nhìn về phía hắn, thanh âm lạnh nhạt theo gió phiêu du trong không khí.

"Nha đầu, không cần nghiêm túc như thế đi, như vậy sẽ phá hư không khí tốt đẹp." Mặt nạ nam tử nhếch môi, trong tròng mắt ẩn chứa nét cười ý vị sâu xa.

"Lời của ta đã nói xong, ngươi bây giờ có thể biến mất trước mặt ta." Thượng Quan Ngưng Nguyệt phất tay trái, bày ra tư thế không tiễn.

"Nha đầu, nhớ! Ta không phải là kẻ địch của ngươi, thậm chí ta rất mong trở thành bằng hữu của ngươi nha. Nếu như ngươi không tin tưởng thành ý của ta, ta có thể cởi mặt nạ xuống, để cho ngươi xem dung nhan chân chính của ta a!" Mặt nạ nam tử bắt lấy cánh tay của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, bước chân đột nhiên di chuyển, thân thể càng thêm gần sát đến trước mặt nàng.

"Không có hứng thú." Thượng Quan Ngưng Nguyệt bỗng dưng rút cánh tay về, trên mặt hiện ra vẻ tức giận. Người này không thấy mình muốn hắn đi sao?

"Là không có hứng thú để ta trở thành bằng hữu của ngươi, hay là không có hứng thú nhìn thấy dung nhan của ta?" Mặt nạ nam tử nhẹ nhàng nghiêng đầu một cái, hài hước nói. Hắn cũng không biết là chuyện gì xảy ra, nhưng nhìn thấy thái độ nha đầu này đối với mình càng bất thiện, hắn đối nàng hứng thú càng nồng đậm.

Thượng Quan Ngưng Nguyệt chẳng thèm để ý tới hắn, chỉ thấy tóc của nàng phiêu dật vung lên, tặng cho hắn một bóng lưng hoa hoa lệ lệ. Tiếp nàng quét mắt một vòng bốn phía rừng cây, mày nhíu lại. Chủ nhân trước của thân thể này cũng thiệt là, để lại cho mình rất nhiều trí nhớ xa lạ, nhưng lại không có truyền cho mình vị trí tướng quân phủ. Nói như vậy, coi như mình đi ra khỏi cánh rừng rậm này, thì phải làm thế nào để trở lại phủ tướng quân đây?

Được rồi, nàng thừa nhận cho dù không trở về phủ tướng quân, bằng với tài học uyên bác của nàng cũng có thể từ những thứ trong rừng, chế tạo cho mình một nơi an thân. Chỉ là nàng cũng không ngốc, đã có sẵn nhà cửa thoải mái dễ chịu, vì sao phải phí sức đi xây dựng lần nữa đây? Hơn nữa, hôm nay linh hồn của mình sống nhờ trong thân thể của người ta, nếu như cứ như vậy mang thân thể người ta biến mất, hình như cũng có chút không phúc hậu nga!

"Nha đầu, nếu ta không đoán sai, ngươi không phải là . . Lạc đường chứ?" Khóe miệng hắn đầu tiên là giật giật nhìn bóng lưng Thượng Quan Ngưng Nguyệt, tiếp môi mỏng không nhịn được nhếch lên, mỉm cười hỏi.

Thượng Quan Ngưng Nguyệt bỗng nhiên quay người sang, hai mắt tức giận trừng hắn, tiếp thanh âm có chút lúng túng nói: "Khụ, ngươi. . . Có thể nói cho ta biết như thế nào mới có thể trở lại phủ tướng quân không?"

"Ha ha ha. . ." Nhìn vẻ mặt này của Thượng Quan Ngưng Nguyệt hắn không khỏi kinh ngạc, không thể khống chế mà ngửa đầu lên trời cười to.

"Cười cái đầu ngươi a, không nói thì thôi!" Thượng Quan Ngưng Nguyệt không nhịn được mắt trợn trắng, nàng không phải là lạc đường thôi sao? Hắn cần gì phải cười hả hê như thế?

"Được rồi, ta sai lầm rồi! Nha đầu ngươi ngàn vạn lần đừng tức giận, ta rất áy náy về hành động vừa rồi." Hắn hướng Thượng Quan Ngưng Nguyệt khom lưng, bày ra tư thế hết sức thành khẩn. Hắn thề, hắn thật không phải cố ý giễu cợt nàng. Hắn chỉ là nhất thời không thể nào tiếp thu được cái tính ngạo mạn lạnh lùng của nàng, trong giây lát chợt biến thành chú cừu non lạc đường chứ sao.

"Nhàm chán!" Thượng Quan Ngưng Nguyệt bĩu môi, một lần nữa trợn mắt giận dữ nhìn hắn.

"Thật ra thì. . . Ta vốn là chuẩn bị tự mình hộ tống ngươi hồi tướng quân phủ, chỉ là tính toán thời gian, hẳn là vị tướng quân phụ thân của ngươi đã tìm đến rừng cây này rồi." Hắn không chút để ý đến thái độ ác liệt của nàng, trong thanh âm ôn nhu có nét cười.

"Ngươi vì sao khẳng định cha ta sẽ tìm đến rừng cây này?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhíu mày nói.

"Bởi vì ta là người tốt a, ta biết tối nay có người bắt ngươi ra khỏi phủ tướng quân, đương nhiên phải mật báo cho cha ngươi, để cho hắn cấp tốc tới đây cứu ngươi a. Chỉ là tướng quân phụ thân của ngươi tuổi tác đã cao, cho nên động tác tương đối chậm chạp, nha đầu ngươi sợ rằng còn phải chờ một chút nữa nga!" Hắn nhún vai một cái nói. Tối nay, thuộc hạ của hắn đã báo có mấy tên che mặt bắt cóc Thượng Quan Ngưng Nguyệt ra khỏi phủ, cho nên bọn họ liền lặng lẽ theo dõi đến bên ngoài khu rừng này, sau đó liền truyền tín hiệu cho hắn. Mà sau khi nhận được tín hiệu của bọn thuộc hạ, hắn lập tức đoán được là thế nào cũng có chuyện xảy ra. Cho nên hắn một mặt kêu thuộc hạ lập tức đi báo cho Thượng Quan Hạo, một mặt tự mình xuất phát đến trong rừng cây cứu người. Hắn làm như vậy chỉ là không muốn âm mưu của bọn bắt cóc được thực hiện, không ngờ tới lại có được thu hoạch ngoài dự đoán.

Thượng Quan Ngưng Nguyệt im lặng liếc mắt nhìn hắn, đang lúc nàng mở miệng chuẩn bị nói chuyện, trong rừng cây chợt xuất hiện ánh sáng cách chỗ này không xa, ngay sau đó truyền đến thanh âm cực kỳ lo lắng: "Nguyệt nhi, bảo bối của ta Nguyệt nhi, ngươi đang ở đâu a, ngươi ngàn vạn lần không được hù dọa phụ thân a, ngươi nếu xảy ra cái gì ngoài ý muốn, phụ thân sống thế nào a!"

"Nha đầu, ngươi xem ta không có lừa gạt ngươi chứ? Tướng quân phụ thân của ngươi cuối cùng cũng đã tìm tới rồi." Hắn hài hước cười nói.

"Nếu người đã tìm tới, chỉ sợ cũng là lúc ngươi. . . Lăn đi chứ?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt lười biếng bắt chéo hai tay, lạnh nhạt nói.

"Được rồi! Nha đầu ngươi muốn ta biến, vậy ta liền ngoan ngoãn cút đi!" Hắn tà mị cười nói, tiếp xoay tròn một cái, nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

"Thần kinh!" Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhìn nơi hắn biến mất, khóe miệng co giật nói. Nhưng, lời của nàng vừa phát ta, lập tức truyền đến một thanh âm mị hoặc: "Nha đầu, ngày mai gặp lại nga!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương