Đặc Công Tà Phi
-
Chương 328: Bảo bảo phát uy
"Oa --"
Thiên Cơ lão nhân vui không kiềm được, lúc này giật mình nhảy cao ba thước, trong miệng kích động thét chói tai, hai cái tay cũng quơ múa lung tung trên đỉnh đầu.
"Ha ha ha -- thật tốt quá -- thật tốt quá --"
Ngay sau đó, hai chân Thiên Cơ lão nhân rơi xuống đất, nhào tới trước mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Thiên Cơ lão nhân bỏ đi vẻ mặt u sầu, mặt mày hớn hở, vốn định ôm lấy Thượng Quan Ngưng Nguyệt hôn mãnh liệt một hồi, Die nd da nl e q uu ydo n kết quả, lại bị cái bụng lớn của Thượng Quan Ngưng Nguyệt chặn lại.
Vì vậy --
Sau khi đưa tay sờ soạng bụng lớn của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Thiên Cơ lão nhân đổi sang ôm lấy Hiên Viên Diễm, hôn lên mặt Hiên Viên Diễm dính đầy nước miếng.
Hiên Viên Diễm ngổn ngang trong gió, trên trán nặn ra ba đường vạch đen, khóe miệng cũng méo mó.
-- khụ khụ khụ!
Xin hỏi, bây giờ là tình huống gì?
Vì sao khi nghe thấy lời ngoại công Thánh đế nói, ân sư soái lão đầu của hắn lại hạnh phúc đến điên, vui mừng điên cuồng đến nỗi lại dùng nước miếng chà lên mặt của mình chứ?
Chẳng lẽ......
Níu lấy bím tóc của ân sư, thành công để miệng ân sư rời khỏi gò má của mình, Hiên Viên Diễm hỏi ra suy đoán trong lòng.
"Soái lão đầu, chẳng lẽ...... thần ngọc thức tỉnh, có thể giải trừ tử kiếp của tất cả người trong Linh cung, dieendaanleequuydonn cũng có thể tiêu trừ kiếp đoản mệnh của các bảo bảo sao?"
Lấy bím tóc trắng như tuyết, rút ra khỏi lòng bàn tay ái đồ, Thiên Cơ lão nhân điên cuồng gật đầu như gà mổ thóc: "Ừ!"
Một tiếng "ừ" này của Thiên Cơ lão nhân, khiến Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa vô cùng vui sướng, lại cực kỳ nghi hoặc: "Soái lão đầu, ngoại công, đây cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?"
"Nguyệt nhi, là như vậy. phía sau Linh lực, mang đến tai ương nguy hiểm đến tính mạng, trừ Thánh thủy có thể giải trừ, thần ngọc cũng có thể giải trừ. Mà, hai cái khác nhau ở chỗ, mỗi ngày đều phải uống Thánh thủy, mới có thể ngừng đau nhức, giữ được tính mạng. Nhưng......"
Dời bước, đi tới trước mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Thánh đế chậm rãi giải thích nói: "Thần ngọc lại chỉ cần dùng một lần, da.nlze.qu;ydo/nn nếu dùng ánh sáng của thần ngọc, tẩy rửa phổi của người có linh lực. Như vậy, họa đau nhức và tai ương tính mạng, sẽ vĩnh viễn bị giải trừ."
"Kỹ hơn chút mà nói, nếu dùng ánh sáng của thần ngọc, tẩy rửa phổi của người có linh lực, người có linh lực đời kế tiếp, sẽ không bao giờ bị chịu đau nhức, cùng với tai ương tính mạng quấy nhiễu nữa!"
"Ta càng hồ đồ rồi! Nếu ánh sáng của thần ngọc tẩy rửa, hiệu quả cao hơn cả việc dùng Thánh thủy, như vậy......"
Mày phượng nảy lên lên, Thượng Quan Ngưng Nguyệt hỏi: "Vì sao ngoại công không sử dụng thần ngọc, mà nhiều năm qua vắt hết óc tìm kiếm năng lượng của Ma châu, giải trừ nguyền rủa Thánh thủy chứ?"
Cười nhẹ một tiếng, từ trong miệng Thánh đế, chậm rãi đọc lên mười sáu chữ: "Chủ nhân không hiện, thần ngọc ngủ say; chủ nhân vừa hiện, thần ngọc thức tỉnh!"
Nghe thấy câu trả lời hàm súc sâu xa, Thượng Quan Ngưng Nguyệt càng lúc càng hoang mang, nghiêng đầu hỏi: "Ngoại công, mười sáu chữ này giải thích thế nào?"
Nghiêng đầu, nhìn về ánh sáng nơi xa, Thánh đế nói: "Ngàn năm qua, Hỏa, Thủy, lôi, Băng bốn thần ngọc vẫn đang ngủ say, dinendian.lơqid]on đừng nói dùng bọn nó hóa giải kiếp số linh lực, ngay cả đụng một cái vào bọn nó, cũng sẽ gặp phải công kích!"
Nghe được lời Thánh đế nói, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng đoán được đại khái: "Nói cách khác, thần ngọc là nhận chủ, bọn họ chỉ cho phép chủ nhân đụng vào?"
"Không sai, thần ngọc nhận chủ đấy! Chỉ có khi chủ nhân xuất hiện, bọn nó sẽ thức tỉnh, sau đó tỏa ra ánh sáng chói mắt, bày tỏ cung nghênh chủ nhân xuất hiện! Mà......"
Ánh mắt rời khỏi luồng ánh sáng đó, lần nữa nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Thánh đế nói: "Theo sách cổ Linh cung ghi lại, thần ngọc nhận chủ, hẳn là người có linh lực. Nhưng, từ ngàn năm nay, vô số người có linh lực ra đời, nhưng thần ngọc lại chưa bao giờ thức tỉnh!"
"Bởi vì thần ngọc ngủ say ngàn năm, cũng không đợi được đến khi nhận chủ nhân. Vì vậy, không có cách nào chạm vào thần ngọc, vận dụng linh lực của thần ngọc hóa giải kiếp số......"
Sương mù trong lòng Thượng Quan Ngưng Nguyệt tan đi, nói ra nỗi khổ tâm trong lòng Thánh đế: "Chỉ có thể tìm kiếm năng lượng của Ma châu, Dieenndkdan/leeequhydonnn giải trừ nguyền rủa Thánh thủy khô cạn, để người trong Linh cung tiếp tục uống Thánh thủy, làm ngừng cơn đau phổi nguy hiểm đến tính mạng!"
"Đúng! Có điều, ta vạn vạn không ngờ, ngay lúc nguồn suối bị hủy, Linh cung sắp diệt vong, bốn thần ngọc lại thức tỉnh, rốt cuộc bọn nó đã chờ được chủ nhân!"
Hai tay run rẩy, đặt trên đầu vai Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Thánh đế cực vui mà khóc nói: "Nguyệt nhi, con không chỉ đột phá được thất thải linh lực, càng là chủ nhân mà thần ngọc chờ đợi, ngoại công rất vinh dự về con!"
Nhìn lướt qua ánh sáng nơi xa, khóe miệng Thượng Quan Ngưng Nguyệt giật giật nói: "Ngoại công, người nói cái gì? Con là chủ nhân mà thần ngọc chờ đợi?"
"Thần ngọc ngủ say ngàn năm, chưa bao giờ tỏa ra ánh sáng nghênh chủ. Nhưng mà, ngay khi Nguyệt nhi đi tới Linh cung, thần ngọc lại thức tỉnh, còn tỏa ra ánh sáng nghênh chủ."
Đôi tay rời khỏi vai Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Thánh đế khẳng định nói: "Điều này đủ để chứng minh, Nguyệt nhi chính là chủ nhân mà thần ngọc đã chờ đợi thần phục ngàn năm!"
Thánh đế vừa dứt lời, Thiên Cơ lão nhân cũng nhận định đồ tức Thượng Quan Ngưng Nguyệt, là chủ nhân của thần ngọc, miệng cũng vui mừng mà nói: "Ngạo Nhật lão đệ, đừng dài dòng, mau để cho thần ngọc nhận chủ!"
"Đúng đúng đúng! Nguyệt nhi, chúng ta lập tức vào điện, đợi con lấy năng lượng của thần ngọc, hòa làm một thể với thất thải linh lực, [email protected]*dyan(lee^qu.donnn) đau khổ cùng với tử kiếp, con có thể vĩnh viễn hóa giải!"
Vẻ mặt Thánh đế kích động nói xong, bóng dáng chợt lóe, dẫn đầu đi tới điện bằng đá tỏa ánh sang ở phía nam hồ.
Hai chân điểm nhẹ, vạt áo phu thê Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Thiên Cơ lão nhân và Nam Cung Tuyết Y bay lên, cũng đạp gió chạy về phía điện.
Năm người Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa mới đi xa, bên ngoài bức tường hoa viên tràn ngập hương thơm, gió sớm xoáy cuộn lên, một nam tử với đôi mắt rét lạnh xuất hiện.
Người nam tử này, chính là Thánh tôn đã công kích các vị trưởng lão canh giữ hoa viên, trước khi năm người Thượng Quan Ngưng Nguyệt tới cấm địa, đã vượt lên trước một bước phá hủy nguồn suối.
Thánh tôn biết, một khi Thánh đế vào cấm địa, nhìn thấy nguồn suối duy nhất, lại bị hắn ác ý phá hủy, nhất định sẽ lâm vào trạng thái sụp đổ.
Vì vậy, Thánh tôn cũng không rời đi, vẫn ẩn ở cỗ tối ngoài hoa viên, muốn hưởng thụ nghe một chút giọng Thánh đế nổi điên kêu gào bi thương. Vậy mà......
Điều khiến Thánh tôn vạn vạn không ngờ chính là, không những không nghe thấy giọng Thánh đế kêu gào bi thương, dfienddn lieqiudoon mà thần ngọc ngủ say ngàn năm, lại đang thời khắc quan trọng nhất thức tỉnh.
-- Tại sao lại như vậy? Tại sao?
Ông trời ơi, mắt ông bị mù rồi sao?
Nếu không, vì sao ông lại thương Thánh đế như thế? Trước hết để cho hắn tìm được Ma châu, giờ lại để cho bọn hắn thức tỉnh được thần ngọc?
Một khi thần ngọc nhận Thượng Quan Ngưng Nguyệt làm chủ, hắn cố ý phá hủy nguồn suối, cùng với ý muốn Thánh đế đồng quy vu tận chẳng phải sẽ vô ích sao?
Không, Thánh đế phải chết!
Hai mắt rét lạnh híp lại, sát niệm xoay vòng trong đầu Thánh tôn, bóng dáng chợt lóe, biến mất ở bên tường rào, dienndnle,qu.y don lấy tốc độ nhanh như chớp đi tới một nơi......
Cùng lúc đó, bên trong điện bằng đá --
Nếu đột phá hắc linh, hoặc là thất thải linh lực trên hắc linh, là có thể hóa Lục Dao Cầm / Huyết Tỳ Bà, hóa thành vô hình ẩn vào trong lòng bàn tay.
Vì vậy, Thánh đế đến ngoài cửa điện, cổ tay giơ lên theo gió, hắc linh lưu chuyển trong lòng bàn tay, Lục Dao Cầm xuất hiện.
Đầu ngón tay đánh lên dây đàn, một đạo hắc linh bay tới cửa điện.
Một tiếng "kẽo kẹt" nhỏ vang lên, cửa điện chậm rãi mở ra, năm người Thánh đế một trước một sau, bước chân vào bên trong điện.
Cả tòa điện, diện tích cũng không rộng rãi, chỉ có tiền điện và hậu điện, tiền điện làm nơi cất giấu sách cổ, Die nd da nl e q uu ydo n hậu điện nơi cất giữ thần ngọc.
Nghe từng đợt hương, xuyên qua từng dãy giá gỗ, năm người Thánh đế xuất hiện trước một cánh cửa đá đóng chặt ở hậu điện.
Đầu ngón tay đánh lên dây đàn lần nữa, một đạo hắc linh bay tới cửa đá, một tiếng ầm vang lên, cửa đá khởi động, năm người Thánh đế bước vào hậu điện.
Cả hậu điện, trừ vách tường phía đông của điện, khảm bốn miếng thần ngọc chói lọi tỏa ánh sáng có màu sắc khác nhau, thì không còn vật gì khác.
Nhìn trên vách tường phía đông của điện, khảm bốn miếng thần ngọc xếp thành một hàng, màu sắc chia ra làm đỏ, hồng, đen, trắng với hình dáng như mặt trời, Thánh đế cất lên giọng nói đầy dịu dàng.
"Nguyệt nhi, bắn thất thải linh lực của con, bao phủ lên bốn miếng thần ngọc. Đợi đến khi bốn miếng thần ngọc hóa thành ánh sáng, dieendaanleequuydonn hòa làm một thể với thất thải linh lực của con, con đã có thể nắm uy lực của thần ngọc trong tay!"
"Ừm!"
Gật đầu, cánh tay phải Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa đưa lên, thất thải linh lực lưu chuyển trong lòng bày tay trái, bắn tới bốn miếng thần ngọc trên vách tường.
Vậy mà --
Ngay khi bốn luồng tia sáng thất thải, bắn ra từ trong lòng bàn tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt, chia ra bay về phía bốn miếng thần ngọc đỏ, hồng, đen, trắng, một màn không thể tưởng tượng được đã xảy ra.
Hình như khó chịu khi gặp phải công kích, bốn miếng thần ngọc nổi giận, tỏa ra càng nhiều tia sáng, đánh tới bốn bốn luồng tia sáng thất thải bay tới.
Bốn luồng tia sáng thất thải, trong nháy mắt tan biến không còn dấu vết.
Thân thể không khỏi kiềm chế vụt qua, khí huyết trong cơ thể năm người Thánh đế cuồn cuộn, đồng thời phun ra một ngụm máu tươi: "Phốc --"
"Tình huống thế nào? Vì sao thần ngọc lại công kích chúng ta? Chẳng lẽ......"
Đưa tay, lau chùi hết máu trên khóe môi, khóe miệng Nam Cung Tuyết Y co rút mãnh liệt nói: "Chủ nhân mà thần ngọc chờ đợi, da.nlze.qu;ydo/nn lại không phải là Nguyệt muội có thất thải linh lực?"
Nhìn thần ngọc khảm trên vách tường phía đông của điện tỏa ra địch ý, Thánh đế nhức đầu nói: "Điều này hẳn không phải chứ! Nếu Nguyệt nhi không phải chủ nhân của thần ngọc, vì sao thần ngọc sớm không thức tỉnh, muộn không thức tỉnh, cố tình Nguyệt nhi tới Linh cung, bọn họ mới thức tỉnh chứ?"
Còn Thiên Cơ lão nhân nghiêng đầu, kinh ngạc nhìn thần ngọc, sau đó nói: "Nguyệt oa nhi, vận dụng Huyết Tỳ Bà của con, bắn thất thải linh lực ra một lần nữa thử xem?"
"Được!"
Cánh tay phải giơ lên lần nữa, Thượng Quan Ngưng Nguyệt hơi nheo mắt, thất thải linh lực lưu chuyển trong lòng bàn tay, Huyết Tỳ Bà mang màu sắc đỏ tươi xuất hiện.
Ngón tay gảy lên dây cung của Huyết Tỳ Bà, bốn luồng thất thải linh lực, bắn ra từ trên dây cung Huyết Tỳ Bà, bay tới thần ngọc trên vách tường.
Nhưng mà, bốn luồng ia sáng thất thải, không những giống như lúc trước, lại một lần nữa bị ánh sáng của thần ngọc phản kích, đánh nát không còn dấu vết.
Bốn tiếng "ầm" vang lên --
Bốn người Thánh đế, Thiên Cơ lão nhân, Hiên Viên Diễm cùng với Nam Cung Tuyết Y, lại bởi vì ánh sáng đó công kích cực nhanh, dinendian.lơqid]on cả người hoàn toàn không có cách nào kiềm chế, bay tới vách tường phía tây.
"Phốc --"
Từ vách tường phía tây ngã xuống, bốn người Hiên Viên Diễm ngã trên mặt đất, trong miệng phun ra một ngụm máu, đồng thời thân thể lại không có cách nào nhúc nhích.
ánh sáng đó công kích cực nhanh, không có làm Thượng Quan Ngưng Nguyệt vọt tới vách tường phía tây. Nhưng, lại khiến cả người Thượng Quan Ngưng Nguyệt hoàn toàn không có có cách nào kiềm chế, bay đánh tới đỉnh điện cao cao.
Bốn người Hiên Viên Diễm hoảng sợ trừng lớn mắt, thân thể không thể nhúc nhích, cùng phát ra tiếng kêu sợ hãi: Dieenndkdan/leeequhydonnn "Nguyệt nhi / Nguyệt oa nhi / Nguyệt muội muội --"
Mắt thấy thân thể Thượng Quan Ngưng Nguyệt sẽ phải nặng nề vọt tới đỉnh điện, lúc này --
Bốn luồng tia sáng thất thải còn diễm lệ hơn tia sáng thất thải của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, từ trong bụng Thượng Quan Ngưng Nguyệt bay ra cực nhanh.
Bốn luồng tia sáng thất thải đó, trong nháy mắt bao phủ Thượng Quan Ngưng Nguyệt, mái tóc Thượng Quan Ngưng Nguyệt bay phất lên, lại bình yên vô sự chậm rãi hạ xuống, đứng ở trên mặt đất.
Ngay sau đó, một tiếng rống giận dữ như sấm sét hung bạo, từ trong bụng Thượng Quan Ngưng Nguyệt truyền ra, chui vào bên trong lỗ tai của tất cả mọi người trong điện.
"Con bà nó, lại dám khi dễ mẫu thân ta, có tin ta sẽ bóp nát các ngươi hay không?"
Thiên Cơ lão nhân vui không kiềm được, lúc này giật mình nhảy cao ba thước, trong miệng kích động thét chói tai, hai cái tay cũng quơ múa lung tung trên đỉnh đầu.
"Ha ha ha -- thật tốt quá -- thật tốt quá --"
Ngay sau đó, hai chân Thiên Cơ lão nhân rơi xuống đất, nhào tới trước mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Thiên Cơ lão nhân bỏ đi vẻ mặt u sầu, mặt mày hớn hở, vốn định ôm lấy Thượng Quan Ngưng Nguyệt hôn mãnh liệt một hồi, Die nd da nl e q uu ydo n kết quả, lại bị cái bụng lớn của Thượng Quan Ngưng Nguyệt chặn lại.
Vì vậy --
Sau khi đưa tay sờ soạng bụng lớn của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Thiên Cơ lão nhân đổi sang ôm lấy Hiên Viên Diễm, hôn lên mặt Hiên Viên Diễm dính đầy nước miếng.
Hiên Viên Diễm ngổn ngang trong gió, trên trán nặn ra ba đường vạch đen, khóe miệng cũng méo mó.
-- khụ khụ khụ!
Xin hỏi, bây giờ là tình huống gì?
Vì sao khi nghe thấy lời ngoại công Thánh đế nói, ân sư soái lão đầu của hắn lại hạnh phúc đến điên, vui mừng điên cuồng đến nỗi lại dùng nước miếng chà lên mặt của mình chứ?
Chẳng lẽ......
Níu lấy bím tóc của ân sư, thành công để miệng ân sư rời khỏi gò má của mình, Hiên Viên Diễm hỏi ra suy đoán trong lòng.
"Soái lão đầu, chẳng lẽ...... thần ngọc thức tỉnh, có thể giải trừ tử kiếp của tất cả người trong Linh cung, dieendaanleequuydonn cũng có thể tiêu trừ kiếp đoản mệnh của các bảo bảo sao?"
Lấy bím tóc trắng như tuyết, rút ra khỏi lòng bàn tay ái đồ, Thiên Cơ lão nhân điên cuồng gật đầu như gà mổ thóc: "Ừ!"
Một tiếng "ừ" này của Thiên Cơ lão nhân, khiến Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa vô cùng vui sướng, lại cực kỳ nghi hoặc: "Soái lão đầu, ngoại công, đây cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?"
"Nguyệt nhi, là như vậy. phía sau Linh lực, mang đến tai ương nguy hiểm đến tính mạng, trừ Thánh thủy có thể giải trừ, thần ngọc cũng có thể giải trừ. Mà, hai cái khác nhau ở chỗ, mỗi ngày đều phải uống Thánh thủy, mới có thể ngừng đau nhức, giữ được tính mạng. Nhưng......"
Dời bước, đi tới trước mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Thánh đế chậm rãi giải thích nói: "Thần ngọc lại chỉ cần dùng một lần, da.nlze.qu;ydo/nn nếu dùng ánh sáng của thần ngọc, tẩy rửa phổi của người có linh lực. Như vậy, họa đau nhức và tai ương tính mạng, sẽ vĩnh viễn bị giải trừ."
"Kỹ hơn chút mà nói, nếu dùng ánh sáng của thần ngọc, tẩy rửa phổi của người có linh lực, người có linh lực đời kế tiếp, sẽ không bao giờ bị chịu đau nhức, cùng với tai ương tính mạng quấy nhiễu nữa!"
"Ta càng hồ đồ rồi! Nếu ánh sáng của thần ngọc tẩy rửa, hiệu quả cao hơn cả việc dùng Thánh thủy, như vậy......"
Mày phượng nảy lên lên, Thượng Quan Ngưng Nguyệt hỏi: "Vì sao ngoại công không sử dụng thần ngọc, mà nhiều năm qua vắt hết óc tìm kiếm năng lượng của Ma châu, giải trừ nguyền rủa Thánh thủy chứ?"
Cười nhẹ một tiếng, từ trong miệng Thánh đế, chậm rãi đọc lên mười sáu chữ: "Chủ nhân không hiện, thần ngọc ngủ say; chủ nhân vừa hiện, thần ngọc thức tỉnh!"
Nghe thấy câu trả lời hàm súc sâu xa, Thượng Quan Ngưng Nguyệt càng lúc càng hoang mang, nghiêng đầu hỏi: "Ngoại công, mười sáu chữ này giải thích thế nào?"
Nghiêng đầu, nhìn về ánh sáng nơi xa, Thánh đế nói: "Ngàn năm qua, Hỏa, Thủy, lôi, Băng bốn thần ngọc vẫn đang ngủ say, dinendian.lơqid]on đừng nói dùng bọn nó hóa giải kiếp số linh lực, ngay cả đụng một cái vào bọn nó, cũng sẽ gặp phải công kích!"
Nghe được lời Thánh đế nói, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng đoán được đại khái: "Nói cách khác, thần ngọc là nhận chủ, bọn họ chỉ cho phép chủ nhân đụng vào?"
"Không sai, thần ngọc nhận chủ đấy! Chỉ có khi chủ nhân xuất hiện, bọn nó sẽ thức tỉnh, sau đó tỏa ra ánh sáng chói mắt, bày tỏ cung nghênh chủ nhân xuất hiện! Mà......"
Ánh mắt rời khỏi luồng ánh sáng đó, lần nữa nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Thánh đế nói: "Theo sách cổ Linh cung ghi lại, thần ngọc nhận chủ, hẳn là người có linh lực. Nhưng, từ ngàn năm nay, vô số người có linh lực ra đời, nhưng thần ngọc lại chưa bao giờ thức tỉnh!"
"Bởi vì thần ngọc ngủ say ngàn năm, cũng không đợi được đến khi nhận chủ nhân. Vì vậy, không có cách nào chạm vào thần ngọc, vận dụng linh lực của thần ngọc hóa giải kiếp số......"
Sương mù trong lòng Thượng Quan Ngưng Nguyệt tan đi, nói ra nỗi khổ tâm trong lòng Thánh đế: "Chỉ có thể tìm kiếm năng lượng của Ma châu, Dieenndkdan/leeequhydonnn giải trừ nguyền rủa Thánh thủy khô cạn, để người trong Linh cung tiếp tục uống Thánh thủy, làm ngừng cơn đau phổi nguy hiểm đến tính mạng!"
"Đúng! Có điều, ta vạn vạn không ngờ, ngay lúc nguồn suối bị hủy, Linh cung sắp diệt vong, bốn thần ngọc lại thức tỉnh, rốt cuộc bọn nó đã chờ được chủ nhân!"
Hai tay run rẩy, đặt trên đầu vai Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Thánh đế cực vui mà khóc nói: "Nguyệt nhi, con không chỉ đột phá được thất thải linh lực, càng là chủ nhân mà thần ngọc chờ đợi, ngoại công rất vinh dự về con!"
Nhìn lướt qua ánh sáng nơi xa, khóe miệng Thượng Quan Ngưng Nguyệt giật giật nói: "Ngoại công, người nói cái gì? Con là chủ nhân mà thần ngọc chờ đợi?"
"Thần ngọc ngủ say ngàn năm, chưa bao giờ tỏa ra ánh sáng nghênh chủ. Nhưng mà, ngay khi Nguyệt nhi đi tới Linh cung, thần ngọc lại thức tỉnh, còn tỏa ra ánh sáng nghênh chủ."
Đôi tay rời khỏi vai Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Thánh đế khẳng định nói: "Điều này đủ để chứng minh, Nguyệt nhi chính là chủ nhân mà thần ngọc đã chờ đợi thần phục ngàn năm!"
Thánh đế vừa dứt lời, Thiên Cơ lão nhân cũng nhận định đồ tức Thượng Quan Ngưng Nguyệt, là chủ nhân của thần ngọc, miệng cũng vui mừng mà nói: "Ngạo Nhật lão đệ, đừng dài dòng, mau để cho thần ngọc nhận chủ!"
"Đúng đúng đúng! Nguyệt nhi, chúng ta lập tức vào điện, đợi con lấy năng lượng của thần ngọc, hòa làm một thể với thất thải linh lực, [email protected]*dyan(lee^qu.donnn) đau khổ cùng với tử kiếp, con có thể vĩnh viễn hóa giải!"
Vẻ mặt Thánh đế kích động nói xong, bóng dáng chợt lóe, dẫn đầu đi tới điện bằng đá tỏa ánh sang ở phía nam hồ.
Hai chân điểm nhẹ, vạt áo phu thê Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Thiên Cơ lão nhân và Nam Cung Tuyết Y bay lên, cũng đạp gió chạy về phía điện.
Năm người Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa mới đi xa, bên ngoài bức tường hoa viên tràn ngập hương thơm, gió sớm xoáy cuộn lên, một nam tử với đôi mắt rét lạnh xuất hiện.
Người nam tử này, chính là Thánh tôn đã công kích các vị trưởng lão canh giữ hoa viên, trước khi năm người Thượng Quan Ngưng Nguyệt tới cấm địa, đã vượt lên trước một bước phá hủy nguồn suối.
Thánh tôn biết, một khi Thánh đế vào cấm địa, nhìn thấy nguồn suối duy nhất, lại bị hắn ác ý phá hủy, nhất định sẽ lâm vào trạng thái sụp đổ.
Vì vậy, Thánh tôn cũng không rời đi, vẫn ẩn ở cỗ tối ngoài hoa viên, muốn hưởng thụ nghe một chút giọng Thánh đế nổi điên kêu gào bi thương. Vậy mà......
Điều khiến Thánh tôn vạn vạn không ngờ chính là, không những không nghe thấy giọng Thánh đế kêu gào bi thương, dfienddn lieqiudoon mà thần ngọc ngủ say ngàn năm, lại đang thời khắc quan trọng nhất thức tỉnh.
-- Tại sao lại như vậy? Tại sao?
Ông trời ơi, mắt ông bị mù rồi sao?
Nếu không, vì sao ông lại thương Thánh đế như thế? Trước hết để cho hắn tìm được Ma châu, giờ lại để cho bọn hắn thức tỉnh được thần ngọc?
Một khi thần ngọc nhận Thượng Quan Ngưng Nguyệt làm chủ, hắn cố ý phá hủy nguồn suối, cùng với ý muốn Thánh đế đồng quy vu tận chẳng phải sẽ vô ích sao?
Không, Thánh đế phải chết!
Hai mắt rét lạnh híp lại, sát niệm xoay vòng trong đầu Thánh tôn, bóng dáng chợt lóe, biến mất ở bên tường rào, dienndnle,qu.y don lấy tốc độ nhanh như chớp đi tới một nơi......
Cùng lúc đó, bên trong điện bằng đá --
Nếu đột phá hắc linh, hoặc là thất thải linh lực trên hắc linh, là có thể hóa Lục Dao Cầm / Huyết Tỳ Bà, hóa thành vô hình ẩn vào trong lòng bàn tay.
Vì vậy, Thánh đế đến ngoài cửa điện, cổ tay giơ lên theo gió, hắc linh lưu chuyển trong lòng bàn tay, Lục Dao Cầm xuất hiện.
Đầu ngón tay đánh lên dây đàn, một đạo hắc linh bay tới cửa điện.
Một tiếng "kẽo kẹt" nhỏ vang lên, cửa điện chậm rãi mở ra, năm người Thánh đế một trước một sau, bước chân vào bên trong điện.
Cả tòa điện, diện tích cũng không rộng rãi, chỉ có tiền điện và hậu điện, tiền điện làm nơi cất giấu sách cổ, Die nd da nl e q uu ydo n hậu điện nơi cất giữ thần ngọc.
Nghe từng đợt hương, xuyên qua từng dãy giá gỗ, năm người Thánh đế xuất hiện trước một cánh cửa đá đóng chặt ở hậu điện.
Đầu ngón tay đánh lên dây đàn lần nữa, một đạo hắc linh bay tới cửa đá, một tiếng ầm vang lên, cửa đá khởi động, năm người Thánh đế bước vào hậu điện.
Cả hậu điện, trừ vách tường phía đông của điện, khảm bốn miếng thần ngọc chói lọi tỏa ánh sáng có màu sắc khác nhau, thì không còn vật gì khác.
Nhìn trên vách tường phía đông của điện, khảm bốn miếng thần ngọc xếp thành một hàng, màu sắc chia ra làm đỏ, hồng, đen, trắng với hình dáng như mặt trời, Thánh đế cất lên giọng nói đầy dịu dàng.
"Nguyệt nhi, bắn thất thải linh lực của con, bao phủ lên bốn miếng thần ngọc. Đợi đến khi bốn miếng thần ngọc hóa thành ánh sáng, dieendaanleequuydonn hòa làm một thể với thất thải linh lực của con, con đã có thể nắm uy lực của thần ngọc trong tay!"
"Ừm!"
Gật đầu, cánh tay phải Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa đưa lên, thất thải linh lực lưu chuyển trong lòng bày tay trái, bắn tới bốn miếng thần ngọc trên vách tường.
Vậy mà --
Ngay khi bốn luồng tia sáng thất thải, bắn ra từ trong lòng bàn tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt, chia ra bay về phía bốn miếng thần ngọc đỏ, hồng, đen, trắng, một màn không thể tưởng tượng được đã xảy ra.
Hình như khó chịu khi gặp phải công kích, bốn miếng thần ngọc nổi giận, tỏa ra càng nhiều tia sáng, đánh tới bốn bốn luồng tia sáng thất thải bay tới.
Bốn luồng tia sáng thất thải, trong nháy mắt tan biến không còn dấu vết.
Thân thể không khỏi kiềm chế vụt qua, khí huyết trong cơ thể năm người Thánh đế cuồn cuộn, đồng thời phun ra một ngụm máu tươi: "Phốc --"
"Tình huống thế nào? Vì sao thần ngọc lại công kích chúng ta? Chẳng lẽ......"
Đưa tay, lau chùi hết máu trên khóe môi, khóe miệng Nam Cung Tuyết Y co rút mãnh liệt nói: "Chủ nhân mà thần ngọc chờ đợi, da.nlze.qu;ydo/nn lại không phải là Nguyệt muội có thất thải linh lực?"
Nhìn thần ngọc khảm trên vách tường phía đông của điện tỏa ra địch ý, Thánh đế nhức đầu nói: "Điều này hẳn không phải chứ! Nếu Nguyệt nhi không phải chủ nhân của thần ngọc, vì sao thần ngọc sớm không thức tỉnh, muộn không thức tỉnh, cố tình Nguyệt nhi tới Linh cung, bọn họ mới thức tỉnh chứ?"
Còn Thiên Cơ lão nhân nghiêng đầu, kinh ngạc nhìn thần ngọc, sau đó nói: "Nguyệt oa nhi, vận dụng Huyết Tỳ Bà của con, bắn thất thải linh lực ra một lần nữa thử xem?"
"Được!"
Cánh tay phải giơ lên lần nữa, Thượng Quan Ngưng Nguyệt hơi nheo mắt, thất thải linh lực lưu chuyển trong lòng bàn tay, Huyết Tỳ Bà mang màu sắc đỏ tươi xuất hiện.
Ngón tay gảy lên dây cung của Huyết Tỳ Bà, bốn luồng thất thải linh lực, bắn ra từ trên dây cung Huyết Tỳ Bà, bay tới thần ngọc trên vách tường.
Nhưng mà, bốn luồng ia sáng thất thải, không những giống như lúc trước, lại một lần nữa bị ánh sáng của thần ngọc phản kích, đánh nát không còn dấu vết.
Bốn tiếng "ầm" vang lên --
Bốn người Thánh đế, Thiên Cơ lão nhân, Hiên Viên Diễm cùng với Nam Cung Tuyết Y, lại bởi vì ánh sáng đó công kích cực nhanh, dinendian.lơqid]on cả người hoàn toàn không có cách nào kiềm chế, bay tới vách tường phía tây.
"Phốc --"
Từ vách tường phía tây ngã xuống, bốn người Hiên Viên Diễm ngã trên mặt đất, trong miệng phun ra một ngụm máu, đồng thời thân thể lại không có cách nào nhúc nhích.
ánh sáng đó công kích cực nhanh, không có làm Thượng Quan Ngưng Nguyệt vọt tới vách tường phía tây. Nhưng, lại khiến cả người Thượng Quan Ngưng Nguyệt hoàn toàn không có có cách nào kiềm chế, bay đánh tới đỉnh điện cao cao.
Bốn người Hiên Viên Diễm hoảng sợ trừng lớn mắt, thân thể không thể nhúc nhích, cùng phát ra tiếng kêu sợ hãi: Dieenndkdan/leeequhydonnn "Nguyệt nhi / Nguyệt oa nhi / Nguyệt muội muội --"
Mắt thấy thân thể Thượng Quan Ngưng Nguyệt sẽ phải nặng nề vọt tới đỉnh điện, lúc này --
Bốn luồng tia sáng thất thải còn diễm lệ hơn tia sáng thất thải của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, từ trong bụng Thượng Quan Ngưng Nguyệt bay ra cực nhanh.
Bốn luồng tia sáng thất thải đó, trong nháy mắt bao phủ Thượng Quan Ngưng Nguyệt, mái tóc Thượng Quan Ngưng Nguyệt bay phất lên, lại bình yên vô sự chậm rãi hạ xuống, đứng ở trên mặt đất.
Ngay sau đó, một tiếng rống giận dữ như sấm sét hung bạo, từ trong bụng Thượng Quan Ngưng Nguyệt truyền ra, chui vào bên trong lỗ tai của tất cả mọi người trong điện.
"Con bà nó, lại dám khi dễ mẫu thân ta, có tin ta sẽ bóp nát các ngươi hay không?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook