Đặc Công Sủng Phi: Thôn Nữ Không Dễ Chọc
-
Chương 5: Trấn Thanh Thuỷ
Sau một tuần, vết thương của Lý thị gần như khỏi hẳn, Tống Tương cũng sửa xong căn nhà tranh dột nát, mở rộng thêm mảnh vườn nhỏ trong sân chuẩn bị trồng thêm rau.
Tống Tương thu gom dược liệu hái từ mấy hôm trước chuẩn bị xuống chợ phiên dưới trấn Thanh Thuỷ bán. Đường đi khá xa nên đi mượn trâu, còn mấy hôm trước Chu Tiêu đã làm xong chiếc xe kéo đơn giản. Sắp xếp xong cả hai người cùng đi xuống trấn Thanh Thuỷ.
Đi hơn một canh giờ hai người họ mới tới trấn Thanh Thuỷ, thị trấn tuy nhỏ nhưng dân cư đông đúc, người qua lại nhộn nhịp, hàng quán hai bên đường dày đặc. Tiếng người hò hét rao bán, tiếng người hỏi mua hàng khiến con phố càng trở lên nhộn nhịp tấp nập.
Đến bãi trống rộng, Tống Tương xuống xe, Chu Tiêu đi cột trâu lại rồi xách theo gùi đựng đầy dược liệu đi theo sau Tống Tương, hắn hỏi:
“Tống Tương cô nương, chúng ta đi đâu trước tiên?”
“Trước tiên đi bán số dược liệu này, sau đó phải đi ăn một bữa no nê rồi tính tiếp.”
Sau mấy ngày ở chung với Chu Tiêu, nàng không còn tỏ ra lạnh nhạt với hắn như ban đầu nữa. Nàng cũng thích có một người theo sau phụ giúp nàng làm việc. Tống Tương nhìn vào biển hiệu phía trước khoé miệng cong lên. Chu Tiêu nhìn xung quanh cuối cùng cũng tìm thấy một hiệu thuốc nhỏ tên Kim Ngọc Đường.
“Được, chúng ta đi hiệu thuốc bán dược liệu.”
Bước vào hiệu thuốc, tiểu nhị đang ngồi gần cửa ngủ gật, nghe được động tĩnh thì bừng tỉnh dậy thì thấy có hai người đang đi vào; hắn lập tức đứng dậy đón khách:
“Hai người tới khám bệnh hay mua thuốc?”
Tống Tương thong thả đáp:
“Chúng ta tới là để bán dược liệu.”
Tiểu nhị nghe xong thì trừng mắt nhìn Tống Tương và Chu Tiêu một lượt từ trên xuống dưới, sắc mặt hắn thay đổi, hắn khinh khỉnh hừ lạnh:
“Hoá ra là bán dược liệu, các ngươi bỏ ra ta xem thử, chỗ chúng ta không cần những thứ vô dụng.”
Tống Tương không đáp lại chỉ lạnh lùng ra hiệu cho Chu Tiêu dỡ dược liệu ra cho hắn xem. Tiểu nhị kinh ngạc thốt lên:
“Phù phục thảo! Các ngươi hái nó ở đây vậy?”
Thấy tên tiểu nhị kinh ngạc hét lên, Tống Tương mắng thầm trong lòng: “ đúng là mắt chó nhìn thấp, khinh người quá đáng” – nàng tiến đến đoạt lại thảo dược trên tay tiểu nhị khinh miệt nói:
“Ngươi không cần phải biết ta hái chúng ở đâu, hiện tại lúc này ta không muốn bán cho hiệu thuốc của ngươi.”
Rồi nàng cười lạnh quay sang nói với Chu Tiêu:
“Chúng ta đi, chúng ta đến hiệu thuốc khác bán!”
Tống Tương chuẩn bị mang theo dược liệu rời khỏi hiệu thuốc, tên tiểu nhị sốt săng lo lắng gọi ông chủ đến. Tống Tương nhìn người đến là một nam nhân trung niên ngoài bốn mươi tuổi. Đôi mắt ông ta sáng ngời khi nhìn thấy số dược liệu quý giá trong tay tiểu cô nương. Ông cũng thấy được tiểu cô nương này đang tức giận nên thành thật nói:
“Vị cô nương xin dừng bước, dược liệu phù phục thảo này vừa có tác dụng cầm máu vừa có tác dụng làm tan máu bầm lại hiếm gặp nên đây là loại dược liệu quý. Cô nương định bán cho chúng tôi bao nhiêu?”
Nghe xong mắt Tống Tương loé sáng, nàng biết thảo dược này có tác dụng cầm máu nên lúc ở trong núi gặp được nàng tiện tay hái về, không ngờ ở thế giới này loại thảo dược này lại quý gia như vậy.
Cũng may nàng nghĩ đến việc bán thảo dược, nên hái về số phù phục thảo này, thậm chí còn trữ một phần vào không gian. Từ giờ nàng sẽ chăm chỉ hái thảo dược đi đổi bạc, như vậy cuộc sống sau này của nàng và gia đình sẽ trôi qua tốt hơn. Suy tính một hồi, Tống Tương chậm dãi nói:
“Ta đến là muốn bán dược liệu cho các ngươi, ngươi xem các ngươi cứ như vậy cư xử, phải chăng đây là đạo đối đãi khách nhân của cửa hàng các ngươi sao?”
Ông chủ hiệu thuốc nghe xong vừa xin lỗi, vừa pha trà mời khách. Tống Tương và Chu Tiêu ngồi xuống uống trà. Nàng hỏi tiếp:
“Ông nói xem, chỗ dược liệu này của chúng tôi đáng giá bao nhiêu ngân lượng?”
Ông chủ suy tính một hồi rồi xoè năm ngón tay ra chậm chạp nịnh nọt nói:
“Năm mươi lượng bạc, cô nương nghĩ sao?”
Tống Tương vừa nuốt xuống ngụm trà, suýt bị sặc. Năm mươi lượng đối với một gia đình ở nông thôn đã là cái giá trên trời rồi vì một gia đình nông thôn cả năm mới dám tiêu hai lượng mà thôi. Nàng thong thả nói:
“Vậy thì năm mươi lượng bạc, sau này có dược liệu ta đều mang đến bán cho ông.”
Thấy Tống Tương hào sảng không tiếp tục làm khó thì ông chủ cũng cao hứng, ông gọi tiểu nhị ang tiền đến. Cầm bạc trong tay, Tống Tương mỉm cười đây là số tiền đầu tiên nàng kiếm được từ khi đến với thế giới này. Nó có ý nghĩa rất lớn, nàng thoả mãn nở nụ cười rạng rỡ. Chu Tiêu bắt gặp nụ cười này, hắn buột miệng nói:
“Tống Tương cô nương cười lên rất đẹp!”
Chu Tiêu vô thức nói, nói xong hắn mới nhận ra mình vừa nói cái gì, lúc này vành tai hắn nóng bừng.
“Ngươi vừa nói cái gì vậy?”
Tống Tương còn đang đắm chìm trong sung sướng hiển nhiên không nghe rõ Chu Tiêu nói gì:
“Không có gì, ta chỉ muốn hỏi bây giờ chúng ta đi mua gì?”
Thấy Tống Tương không nghe được hắn nói gì, trong lòng vừa kích động vừa thất vọng. “Thất vọng!”- Chu Tiêu lại giật mình bản thân hắn tại sao lại thấy thất vọng.
Tống Tương nói:
“Không phải đã nói rồi sao? Chúng ta sẽ đi ăn cơm.”
Đang trên đường đi đến tửu lâu, Tống Tương liếc thấy hiệu buôn vải vóc y phục, nàng liền kéo Chu Tiêu đi vào xem thử.
Tống Tương thay một bộ y phục thêu hoa, nàng mua thêm cho Lý thị và Tống Hoa mỗi người mọt bộ y phục mới. Tống Tương quay sang nhìn Chu Tiêu, nàng nhíu mày, kể từ khi hắn đến đây nàng chỉ thấy hắn mặc y phục màu đen. Nay cả nhà được mua y phục mới, tiện tay mua cho hắn cũng không có vấn đề gì, huống chi lúc cứu hắn nàng còn lấy trên người hắn một túi bạc.
“Tống Tương cô nương, ta không cần y phục mới!”
Chu Tiêu muốn từ chối, nhưng thấy vẻ mặt mất hứng của Tống Tương nên hắn đành chọn đại một bộ y phục dài màu đen. Trên tay Chu Tiêu cầm y phục vừa chọn, Tống Tương nhăn mặt xem ra nam nhân này rất thích mặc y phục màu đen.
Khoác lên bộ y phục mới, Tống Tương thực sự Chu Tiêu rất tuấn tú, cho dù chất liệu y phục không quá tốt nhưng vẫn tôn lên khí chất vốn có của Chu Tiêu. Chu Tiêu thấy Tống Tương không nói gì còn nhìn hắn không rời, hắn tưởng không đẹp ấp úng nói:
“Nhìn tệ quá à? Hay đổi bộ khác?”
Tống Tương cười ròi nói:
“Nhìn cũng đẹp mắt, không cần phải đổi, bộ này cũng hợp với ngươi.”Bộ y phục đó thật sự rất hợp với vóc dáng cao lớn của Chu Tiêu. Ngay cai làm từ từ vải vóc tầm thường cũng không làm giảm đi khí chất cao quý bẩm sinh của hắn. Chu Tiêu thì ngại ngùng, vành tai lại đỏ lên khi được Tống Tương khen. Tống Tương nhìn biểu hiện của hắn hài lòng nở nụ cười, xoay người dời khỏi hiệu buôn.
Sau khi ăn uống no nê, Tống Tương bảo ong chủ gói lại mấy món ngon mang về cho Lý thị cùng Tống Hoa nếm thử. Nàng đi mua thêm hạt giống và gà con rồi trở lại xe ra về.
Tống Tương thu gom dược liệu hái từ mấy hôm trước chuẩn bị xuống chợ phiên dưới trấn Thanh Thuỷ bán. Đường đi khá xa nên đi mượn trâu, còn mấy hôm trước Chu Tiêu đã làm xong chiếc xe kéo đơn giản. Sắp xếp xong cả hai người cùng đi xuống trấn Thanh Thuỷ.
Đi hơn một canh giờ hai người họ mới tới trấn Thanh Thuỷ, thị trấn tuy nhỏ nhưng dân cư đông đúc, người qua lại nhộn nhịp, hàng quán hai bên đường dày đặc. Tiếng người hò hét rao bán, tiếng người hỏi mua hàng khiến con phố càng trở lên nhộn nhịp tấp nập.
Đến bãi trống rộng, Tống Tương xuống xe, Chu Tiêu đi cột trâu lại rồi xách theo gùi đựng đầy dược liệu đi theo sau Tống Tương, hắn hỏi:
“Tống Tương cô nương, chúng ta đi đâu trước tiên?”
“Trước tiên đi bán số dược liệu này, sau đó phải đi ăn một bữa no nê rồi tính tiếp.”
Sau mấy ngày ở chung với Chu Tiêu, nàng không còn tỏ ra lạnh nhạt với hắn như ban đầu nữa. Nàng cũng thích có một người theo sau phụ giúp nàng làm việc. Tống Tương nhìn vào biển hiệu phía trước khoé miệng cong lên. Chu Tiêu nhìn xung quanh cuối cùng cũng tìm thấy một hiệu thuốc nhỏ tên Kim Ngọc Đường.
“Được, chúng ta đi hiệu thuốc bán dược liệu.”
Bước vào hiệu thuốc, tiểu nhị đang ngồi gần cửa ngủ gật, nghe được động tĩnh thì bừng tỉnh dậy thì thấy có hai người đang đi vào; hắn lập tức đứng dậy đón khách:
“Hai người tới khám bệnh hay mua thuốc?”
Tống Tương thong thả đáp:
“Chúng ta tới là để bán dược liệu.”
Tiểu nhị nghe xong thì trừng mắt nhìn Tống Tương và Chu Tiêu một lượt từ trên xuống dưới, sắc mặt hắn thay đổi, hắn khinh khỉnh hừ lạnh:
“Hoá ra là bán dược liệu, các ngươi bỏ ra ta xem thử, chỗ chúng ta không cần những thứ vô dụng.”
Tống Tương không đáp lại chỉ lạnh lùng ra hiệu cho Chu Tiêu dỡ dược liệu ra cho hắn xem. Tiểu nhị kinh ngạc thốt lên:
“Phù phục thảo! Các ngươi hái nó ở đây vậy?”
Thấy tên tiểu nhị kinh ngạc hét lên, Tống Tương mắng thầm trong lòng: “ đúng là mắt chó nhìn thấp, khinh người quá đáng” – nàng tiến đến đoạt lại thảo dược trên tay tiểu nhị khinh miệt nói:
“Ngươi không cần phải biết ta hái chúng ở đâu, hiện tại lúc này ta không muốn bán cho hiệu thuốc của ngươi.”
Rồi nàng cười lạnh quay sang nói với Chu Tiêu:
“Chúng ta đi, chúng ta đến hiệu thuốc khác bán!”
Tống Tương chuẩn bị mang theo dược liệu rời khỏi hiệu thuốc, tên tiểu nhị sốt săng lo lắng gọi ông chủ đến. Tống Tương nhìn người đến là một nam nhân trung niên ngoài bốn mươi tuổi. Đôi mắt ông ta sáng ngời khi nhìn thấy số dược liệu quý giá trong tay tiểu cô nương. Ông cũng thấy được tiểu cô nương này đang tức giận nên thành thật nói:
“Vị cô nương xin dừng bước, dược liệu phù phục thảo này vừa có tác dụng cầm máu vừa có tác dụng làm tan máu bầm lại hiếm gặp nên đây là loại dược liệu quý. Cô nương định bán cho chúng tôi bao nhiêu?”
Nghe xong mắt Tống Tương loé sáng, nàng biết thảo dược này có tác dụng cầm máu nên lúc ở trong núi gặp được nàng tiện tay hái về, không ngờ ở thế giới này loại thảo dược này lại quý gia như vậy.
Cũng may nàng nghĩ đến việc bán thảo dược, nên hái về số phù phục thảo này, thậm chí còn trữ một phần vào không gian. Từ giờ nàng sẽ chăm chỉ hái thảo dược đi đổi bạc, như vậy cuộc sống sau này của nàng và gia đình sẽ trôi qua tốt hơn. Suy tính một hồi, Tống Tương chậm dãi nói:
“Ta đến là muốn bán dược liệu cho các ngươi, ngươi xem các ngươi cứ như vậy cư xử, phải chăng đây là đạo đối đãi khách nhân của cửa hàng các ngươi sao?”
Ông chủ hiệu thuốc nghe xong vừa xin lỗi, vừa pha trà mời khách. Tống Tương và Chu Tiêu ngồi xuống uống trà. Nàng hỏi tiếp:
“Ông nói xem, chỗ dược liệu này của chúng tôi đáng giá bao nhiêu ngân lượng?”
Ông chủ suy tính một hồi rồi xoè năm ngón tay ra chậm chạp nịnh nọt nói:
“Năm mươi lượng bạc, cô nương nghĩ sao?”
Tống Tương vừa nuốt xuống ngụm trà, suýt bị sặc. Năm mươi lượng đối với một gia đình ở nông thôn đã là cái giá trên trời rồi vì một gia đình nông thôn cả năm mới dám tiêu hai lượng mà thôi. Nàng thong thả nói:
“Vậy thì năm mươi lượng bạc, sau này có dược liệu ta đều mang đến bán cho ông.”
Thấy Tống Tương hào sảng không tiếp tục làm khó thì ông chủ cũng cao hứng, ông gọi tiểu nhị ang tiền đến. Cầm bạc trong tay, Tống Tương mỉm cười đây là số tiền đầu tiên nàng kiếm được từ khi đến với thế giới này. Nó có ý nghĩa rất lớn, nàng thoả mãn nở nụ cười rạng rỡ. Chu Tiêu bắt gặp nụ cười này, hắn buột miệng nói:
“Tống Tương cô nương cười lên rất đẹp!”
Chu Tiêu vô thức nói, nói xong hắn mới nhận ra mình vừa nói cái gì, lúc này vành tai hắn nóng bừng.
“Ngươi vừa nói cái gì vậy?”
Tống Tương còn đang đắm chìm trong sung sướng hiển nhiên không nghe rõ Chu Tiêu nói gì:
“Không có gì, ta chỉ muốn hỏi bây giờ chúng ta đi mua gì?”
Thấy Tống Tương không nghe được hắn nói gì, trong lòng vừa kích động vừa thất vọng. “Thất vọng!”- Chu Tiêu lại giật mình bản thân hắn tại sao lại thấy thất vọng.
Tống Tương nói:
“Không phải đã nói rồi sao? Chúng ta sẽ đi ăn cơm.”
Đang trên đường đi đến tửu lâu, Tống Tương liếc thấy hiệu buôn vải vóc y phục, nàng liền kéo Chu Tiêu đi vào xem thử.
Tống Tương thay một bộ y phục thêu hoa, nàng mua thêm cho Lý thị và Tống Hoa mỗi người mọt bộ y phục mới. Tống Tương quay sang nhìn Chu Tiêu, nàng nhíu mày, kể từ khi hắn đến đây nàng chỉ thấy hắn mặc y phục màu đen. Nay cả nhà được mua y phục mới, tiện tay mua cho hắn cũng không có vấn đề gì, huống chi lúc cứu hắn nàng còn lấy trên người hắn một túi bạc.
“Tống Tương cô nương, ta không cần y phục mới!”
Chu Tiêu muốn từ chối, nhưng thấy vẻ mặt mất hứng của Tống Tương nên hắn đành chọn đại một bộ y phục dài màu đen. Trên tay Chu Tiêu cầm y phục vừa chọn, Tống Tương nhăn mặt xem ra nam nhân này rất thích mặc y phục màu đen.
Khoác lên bộ y phục mới, Tống Tương thực sự Chu Tiêu rất tuấn tú, cho dù chất liệu y phục không quá tốt nhưng vẫn tôn lên khí chất vốn có của Chu Tiêu. Chu Tiêu thấy Tống Tương không nói gì còn nhìn hắn không rời, hắn tưởng không đẹp ấp úng nói:
“Nhìn tệ quá à? Hay đổi bộ khác?”
Tống Tương cười ròi nói:
“Nhìn cũng đẹp mắt, không cần phải đổi, bộ này cũng hợp với ngươi.”Bộ y phục đó thật sự rất hợp với vóc dáng cao lớn của Chu Tiêu. Ngay cai làm từ từ vải vóc tầm thường cũng không làm giảm đi khí chất cao quý bẩm sinh của hắn. Chu Tiêu thì ngại ngùng, vành tai lại đỏ lên khi được Tống Tương khen. Tống Tương nhìn biểu hiện của hắn hài lòng nở nụ cười, xoay người dời khỏi hiệu buôn.
Sau khi ăn uống no nê, Tống Tương bảo ong chủ gói lại mấy món ngon mang về cho Lý thị cùng Tống Hoa nếm thử. Nàng đi mua thêm hạt giống và gà con rồi trở lại xe ra về.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook