Đặc Công Sủng Phi: Thôn Nữ Không Dễ Chọc
-
Chương 12: Hiệu Thuốc Vô Lương Tâm (2)
Tống Tương nói xong định tiến đến trước mặt chương quỹ yêu cầu nói rõ ràng việc này. Nhưng bị tiểu nhị trực tiếp đạp xuống. Tống Tương muốn ra tay nhưng bị Chu Tiêu ngăn lại:
"Nàng đừng tức giận, mọi việc đã có phu quân ở đây."
Chu Tiêu đến gần người bệnh đang nằm trên đất rồi ngồi xuống bắt mạch. Kẻ kia muốn rụt tay lại nhưng sức lực cánh tay của hắn không bằng mấy ngón tay của Chu Tiêu. Bắt mạch xong Chu Tiêu lại lấy tay sờ lên mặt, sắc mặt tái nhợt là do dùng nước cỏ tranh bôi lên, tiếp đó Chu Tiêu cẩn thận vạch mắt ra xem một lát rồi chậm rãi nói:
"Mau quay về chuẩn bị hậu sự thôi, ngươi không chỉ bị trúng độc mà còn trúng độc rất nặng."
"Mặc dù trên mặt ngươi có bôi nước cỏ tranh nhưng vẫn không thể che dấu được việc ngươi bị trúng độc. Loại độc này hiện không có thuốc giải, dù có thuốc giải thì bây giờ uống vào cũng chỉ nhặt được về một mạng chứ cả đời này ngươi đừng mong xuống giường."
Nghe Chu Tiêu nói xong sắc mặt của phụ nhân và kẻ bị bệnh kia thay đổi, họ nhìn Chu Tiêu với vẻ mặt không tin:
"Ngươi nói cái gì? Trúng độc?" -Bệnh nhân kinh hãi hỏi
Chu Tiêu lau tay xong thì ném chiếc khăn xuống ngay cạnh người bệnh, sau đó thong thả quay lại cạnh Tống Tương nói:
"Chúng ta đi thôi, độc này đại phu có thể nhìn ra, không có liên quan gì tới chúng ta; mau đi thôi."
Người bệnh vừa nãy còn đang hấp hối đột nhiên bật dậy, sau đó ngã xuống không cử động được nữa, mắt nhìn về phía chưởng quầy vội vàng hét lớn:
"Ngươi thật độc ác, ngươi nói với ta chỉ cần uống huyết gà ngươi đưa cho là sẽ có ngân lượng, vậy mà ngươi lại thực sự xuống tay hạ độc ta, mau đền mạng cho ta."
Phụ nhân kia cũng tuyệt vọng kéo lấy tay chưởng quỹ, nghiến răng nghiền lợi như muốn ăn tươi nuốt sống hắn, bà ta mở miệng nói:
"Chưởng quỹ, ngươi có ý gì? Rõ ràng ngươi nói với chúng ta uống thuốc đó và chỉ làm mắt xưng đỏ thôi, mà bây giờ thì lại là mất mạng là sao?"
"Các người nói cái gì? Ta nghe không hiểu? Các ngươi nhanh đi đi đừng để ta phải đuổi."
Khi hai người kia trong lúc hỗn loạn đã nói ra thỏa thuận giữa bọn họ và chưởng quỹ thì lập tức bị hắn đuổi đi. Vậy là mọi việc tự nhiên sáng tỏ. Ngay lập tức có mấy người tiến đến khiêng người bệnh và kéo phụ nhân kia ném ra ngoài. Nhưng bây giờ thì biết nam nhân của mình sắp phải chết thì phụ nhân kia níu chặt y phục của chưởng quỹ. Đến nước này Chưởng quỹ phải lên tiếng thừa nhận:
"Đủ rồi! Các người bị bọn họ lừa rồi! Ta thừa nhận là ta đã vu oan cho hai người bọn họ như vậy đã được chưa? Thuốc là ta đưa nhưng không có độc, ta chỉ vu oan cho bọn họ chứ độc chết người thì ta không có làm."
"Nếu ta giết người, quan phủ sẽ tha cho ta sao? Hai ngươi thật ngu ngốc!"
Lúc này đôi phu phụ kia mới bình tĩnh lại, đám đông lại sôi sục bàn tán:
"Người xem, ta đã nói mà, hiệu thuốc này làm ăn táng tận lương tâm. Bình thường người bệnh đến mua thuốc thì rất đắt, còn đến bán dược liệu thì bị ép giá."
"Thảo nào chỉ ở đây mới có những loại thuốc quý. Hóa ra là đều có nguyên nhân, ban đầu làm hỏng thanh danh của người bán dược liệu, sau đó nắm được nhược điểm của họ, mua dược liệu giá thấp còn bán ra với giá cao."
"Loại người này phải ném vào chảo dầu."
"..."
Đám đông xay xưa lên án, còn Chu Tiêu che chở cho Tống Tương tách khỏi đám đông rời đi. Phụ nhân kia thấy thế thì liều mạng chen qua đám đây chạy theo hai người họ:
"Công tử xin dừng bước. Nam nhân nhà ta bị trúng độc, thật sự không có cách nào cứu chữa sao?"
Chu Tiêu hờ hững nói:
"Ta không hiểu y thuật."
"Vậy tại sao hắn lại nằm bất động dưới đất?"
Phụ nhân lo lắng hỏi, bà ta đã hạ giọng hết mức có thể nhưng vẫn không dấu được sự khẩn trương.
"Ta điểm huyệt của hắn, sau nửa canh giờ tự động hồi phục."
Sau khi phụ nhân kia rời đi thì có một nam tử đi ra chặn trước mặt hai người nói:
"Hai vị xin dừng bước, chưởng quỹ của ta có lời mời."
"Chưởng quỹ của ngươi?"
Tống Tương nghi ngờ hỏi, ngay sau đó nàng nhìn theo hướng tay của nam tử chỉ thì thấy ở cửa một hiệu thuốc cách đó không xa có một người gầy gò đang nhìn bọn họ.
Hai người liền đi đến hiệu thuốc đó, vừa đến nơi chưởng quỹ đã mau chóng mời họ vào trong, rồi nhìn dược liệu của Tống Tương mang theo. Chưởng quỹ kiểm tra thảo được rồi nói:
"Không sai, là phù phục thảo."
"Nhị vị, phù phục thảo của hai người mới hái chất lượng rất tốt. Ta sẵn lòng mua dược liệu này của hai vị với giá năm mươi lượng một cân."
"Năm mươi lượng?"
Tống Tướng kinh ngạc hô lên, cái giá này cao hơn hiệu thuốc Kim Ngọc Đường tận mười lần. Chưởng quỹ thấy vây tưởng hai người không có thiện chí bán bèn tăng giá:
"Ta thêm mười lượng nữa hai người thấy sao? Đây là cái giá cuối cùng rồi không thể tăng thêm được nữa. Thảo dược này đem sơ chế làm khô bị giảm tám phần, thật sự không thể cao hơn được nữa."
"Được, thành giao!"
Tống Tương bán năm cân thảo dược thu về ba trăm lượng bạc, cộng với số tiền bán hươu mà Chu Tiêu cho. Sau khi trả nợ cho sòng bạc vẫn còn dư chút bạc.
Qua hai ngày nay, Tống Tương không ngừng bận rộn. Giờ đây nàng để cho Chu Tiêu dẫn nàng đi khắp mọi nơi, ăn gà muối hoa tiêu, mua vải bố, đánh bọn tiểu lưu manh và những tên trộm vặt, trải qua những khoảnh khắc vui vẻ hiếm có.
"Nàng đừng tức giận, mọi việc đã có phu quân ở đây."
Chu Tiêu đến gần người bệnh đang nằm trên đất rồi ngồi xuống bắt mạch. Kẻ kia muốn rụt tay lại nhưng sức lực cánh tay của hắn không bằng mấy ngón tay của Chu Tiêu. Bắt mạch xong Chu Tiêu lại lấy tay sờ lên mặt, sắc mặt tái nhợt là do dùng nước cỏ tranh bôi lên, tiếp đó Chu Tiêu cẩn thận vạch mắt ra xem một lát rồi chậm rãi nói:
"Mau quay về chuẩn bị hậu sự thôi, ngươi không chỉ bị trúng độc mà còn trúng độc rất nặng."
"Mặc dù trên mặt ngươi có bôi nước cỏ tranh nhưng vẫn không thể che dấu được việc ngươi bị trúng độc. Loại độc này hiện không có thuốc giải, dù có thuốc giải thì bây giờ uống vào cũng chỉ nhặt được về một mạng chứ cả đời này ngươi đừng mong xuống giường."
Nghe Chu Tiêu nói xong sắc mặt của phụ nhân và kẻ bị bệnh kia thay đổi, họ nhìn Chu Tiêu với vẻ mặt không tin:
"Ngươi nói cái gì? Trúng độc?" -Bệnh nhân kinh hãi hỏi
Chu Tiêu lau tay xong thì ném chiếc khăn xuống ngay cạnh người bệnh, sau đó thong thả quay lại cạnh Tống Tương nói:
"Chúng ta đi thôi, độc này đại phu có thể nhìn ra, không có liên quan gì tới chúng ta; mau đi thôi."
Người bệnh vừa nãy còn đang hấp hối đột nhiên bật dậy, sau đó ngã xuống không cử động được nữa, mắt nhìn về phía chưởng quầy vội vàng hét lớn:
"Ngươi thật độc ác, ngươi nói với ta chỉ cần uống huyết gà ngươi đưa cho là sẽ có ngân lượng, vậy mà ngươi lại thực sự xuống tay hạ độc ta, mau đền mạng cho ta."
Phụ nhân kia cũng tuyệt vọng kéo lấy tay chưởng quỹ, nghiến răng nghiền lợi như muốn ăn tươi nuốt sống hắn, bà ta mở miệng nói:
"Chưởng quỹ, ngươi có ý gì? Rõ ràng ngươi nói với chúng ta uống thuốc đó và chỉ làm mắt xưng đỏ thôi, mà bây giờ thì lại là mất mạng là sao?"
"Các người nói cái gì? Ta nghe không hiểu? Các ngươi nhanh đi đi đừng để ta phải đuổi."
Khi hai người kia trong lúc hỗn loạn đã nói ra thỏa thuận giữa bọn họ và chưởng quỹ thì lập tức bị hắn đuổi đi. Vậy là mọi việc tự nhiên sáng tỏ. Ngay lập tức có mấy người tiến đến khiêng người bệnh và kéo phụ nhân kia ném ra ngoài. Nhưng bây giờ thì biết nam nhân của mình sắp phải chết thì phụ nhân kia níu chặt y phục của chưởng quỹ. Đến nước này Chưởng quỹ phải lên tiếng thừa nhận:
"Đủ rồi! Các người bị bọn họ lừa rồi! Ta thừa nhận là ta đã vu oan cho hai người bọn họ như vậy đã được chưa? Thuốc là ta đưa nhưng không có độc, ta chỉ vu oan cho bọn họ chứ độc chết người thì ta không có làm."
"Nếu ta giết người, quan phủ sẽ tha cho ta sao? Hai ngươi thật ngu ngốc!"
Lúc này đôi phu phụ kia mới bình tĩnh lại, đám đông lại sôi sục bàn tán:
"Người xem, ta đã nói mà, hiệu thuốc này làm ăn táng tận lương tâm. Bình thường người bệnh đến mua thuốc thì rất đắt, còn đến bán dược liệu thì bị ép giá."
"Thảo nào chỉ ở đây mới có những loại thuốc quý. Hóa ra là đều có nguyên nhân, ban đầu làm hỏng thanh danh của người bán dược liệu, sau đó nắm được nhược điểm của họ, mua dược liệu giá thấp còn bán ra với giá cao."
"Loại người này phải ném vào chảo dầu."
"..."
Đám đông xay xưa lên án, còn Chu Tiêu che chở cho Tống Tương tách khỏi đám đông rời đi. Phụ nhân kia thấy thế thì liều mạng chen qua đám đây chạy theo hai người họ:
"Công tử xin dừng bước. Nam nhân nhà ta bị trúng độc, thật sự không có cách nào cứu chữa sao?"
Chu Tiêu hờ hững nói:
"Ta không hiểu y thuật."
"Vậy tại sao hắn lại nằm bất động dưới đất?"
Phụ nhân lo lắng hỏi, bà ta đã hạ giọng hết mức có thể nhưng vẫn không dấu được sự khẩn trương.
"Ta điểm huyệt của hắn, sau nửa canh giờ tự động hồi phục."
Sau khi phụ nhân kia rời đi thì có một nam tử đi ra chặn trước mặt hai người nói:
"Hai vị xin dừng bước, chưởng quỹ của ta có lời mời."
"Chưởng quỹ của ngươi?"
Tống Tương nghi ngờ hỏi, ngay sau đó nàng nhìn theo hướng tay của nam tử chỉ thì thấy ở cửa một hiệu thuốc cách đó không xa có một người gầy gò đang nhìn bọn họ.
Hai người liền đi đến hiệu thuốc đó, vừa đến nơi chưởng quỹ đã mau chóng mời họ vào trong, rồi nhìn dược liệu của Tống Tương mang theo. Chưởng quỹ kiểm tra thảo được rồi nói:
"Không sai, là phù phục thảo."
"Nhị vị, phù phục thảo của hai người mới hái chất lượng rất tốt. Ta sẵn lòng mua dược liệu này của hai vị với giá năm mươi lượng một cân."
"Năm mươi lượng?"
Tống Tướng kinh ngạc hô lên, cái giá này cao hơn hiệu thuốc Kim Ngọc Đường tận mười lần. Chưởng quỹ thấy vây tưởng hai người không có thiện chí bán bèn tăng giá:
"Ta thêm mười lượng nữa hai người thấy sao? Đây là cái giá cuối cùng rồi không thể tăng thêm được nữa. Thảo dược này đem sơ chế làm khô bị giảm tám phần, thật sự không thể cao hơn được nữa."
"Được, thành giao!"
Tống Tương bán năm cân thảo dược thu về ba trăm lượng bạc, cộng với số tiền bán hươu mà Chu Tiêu cho. Sau khi trả nợ cho sòng bạc vẫn còn dư chút bạc.
Qua hai ngày nay, Tống Tương không ngừng bận rộn. Giờ đây nàng để cho Chu Tiêu dẫn nàng đi khắp mọi nơi, ăn gà muối hoa tiêu, mua vải bố, đánh bọn tiểu lưu manh và những tên trộm vặt, trải qua những khoảnh khắc vui vẻ hiếm có.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook