Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú
-
Chương 35: Đông Phương Tuyết bất lực
Dứt lời, Nguyệt Trì Lạc hơi rũ hàng mi xuống, cũng không kỳ vọng Đông Phương Tuyết trả lời.
Hình như qua một hồi rất lâu, đến chừng như không còn nghe thấy Đông Phương Tuyết thở dài nữa, môi mỏng mấp máy, đôi con ngươi như vũ trụ mênh mông sâu không thấy đáy, lời nói ra ẩn chứa một chút bất đắc dĩ và ý tứ rõ ràng cảnh cáo.
"Mặc dù cảnh tượng hoàng thất náo nhiệt không gì sánh được, có thể hưởng hết tất cả vinh hoa phú quý trên thế gian, nhưng mà khắp nơi rải đầy bóng tối cùng máu tươi không muốn người biết. Mà Vương phi Bổn vương phải có đủ năng lực tự bảo vệ mình, mặc dù Bổn vương có lòng muốn bảo vệ, ngươi cũng biết có đôi lúc khó lòng phòng bị, kết quả. . . . . ."
Kết quả của khó lòng phòng bị chính là trở thành người hy sinh cho quyền lợi, điểm này ai cũng hiểu rõ.
Đông Phương Tuyết Quyền Khuynh Thiên Hạ tay nắm trọng binh, người muốn giết hắn nhiều đếm không xuể. Mà Vương phi như nàng nếu không có một chút nhỏ năng lực tự bảo vệ, đến lúc đó chết như thế nào cũng không biết được.
Nguyệt Trì Lạc sững sờ nghe, đôi mắt như ngọc lưu ly sáng chói, tâm tình phức tạp chợt lóe lên.
Đông Phương Tuyết một khắc cũng không ngừng, tiếp tục nói: "Nếu không muốn gả, Bổn vương không miễn cưỡng, nhưng một khi gả đi rồi, đến chỗ Địa phủ chớ trách Bổn vương đã không có cảnh cáo ngươi."
Hắn chỉ là muốn nói cho nàng biết, Vương phi của hắn không phải dễ làm như vậy, nếu có chết đến lúc đó cũng đừng oán hắn đã không có cảnh cáo nàng.
Trên dưới Tứ vương phủ hắn hiện nay vẫn còn chưa có cơ thiếp nào, tối thiểu cũng tránh được sự đấu đá tranh giành tình cảm cơ bản nhất.
"Đông Phương Tuyết, vì sao ngươi chừng này tuổi rồi, nhưng trong phủ cũng không có một cơ thiếp?" Nguyệt Trì Lạc cắn cắn môi, thật tự nhiên nghĩ tới điều này.
Bóng lưng Đông Phương Tuyết cứng đờ, tay đang buông xuôi không ý thức nắm chặt, nắm chặt lại nắm chặt, đáng tiếc lưng đưa về phía Nguyệt Trì Lạc nên nàng không nhìn thấy.
Chỉ thấy tay nàng chống lên quai hàm, hàng mi trầm tĩnh hơi hơi nhíu, dường như đang tự suy xét điều gì đó, cuối cùng rất thoải mái cười cười nói: "Ta biết rồi, biết tại sao ngươi không chịu cưới thê thiếp, nhất định là như vậy!"
Biểu cảm của nàng có chút hưng phấn, còn có chút ý tứ hàm xúc đáng tiếc nữa.
"Là tại sao?" Cũng rất tự nhiên, Đông Phương Tuyết theo lời của nàng mà hỏi tiếp.
"Ngươi nhất định là bị bất lực! Cho nên mới không thể cưới thê thiếp."
Hình như qua một hồi rất lâu, đến chừng như không còn nghe thấy Đông Phương Tuyết thở dài nữa, môi mỏng mấp máy, đôi con ngươi như vũ trụ mênh mông sâu không thấy đáy, lời nói ra ẩn chứa một chút bất đắc dĩ và ý tứ rõ ràng cảnh cáo.
"Mặc dù cảnh tượng hoàng thất náo nhiệt không gì sánh được, có thể hưởng hết tất cả vinh hoa phú quý trên thế gian, nhưng mà khắp nơi rải đầy bóng tối cùng máu tươi không muốn người biết. Mà Vương phi Bổn vương phải có đủ năng lực tự bảo vệ mình, mặc dù Bổn vương có lòng muốn bảo vệ, ngươi cũng biết có đôi lúc khó lòng phòng bị, kết quả. . . . . ."
Kết quả của khó lòng phòng bị chính là trở thành người hy sinh cho quyền lợi, điểm này ai cũng hiểu rõ.
Đông Phương Tuyết Quyền Khuynh Thiên Hạ tay nắm trọng binh, người muốn giết hắn nhiều đếm không xuể. Mà Vương phi như nàng nếu không có một chút nhỏ năng lực tự bảo vệ, đến lúc đó chết như thế nào cũng không biết được.
Nguyệt Trì Lạc sững sờ nghe, đôi mắt như ngọc lưu ly sáng chói, tâm tình phức tạp chợt lóe lên.
Đông Phương Tuyết một khắc cũng không ngừng, tiếp tục nói: "Nếu không muốn gả, Bổn vương không miễn cưỡng, nhưng một khi gả đi rồi, đến chỗ Địa phủ chớ trách Bổn vương đã không có cảnh cáo ngươi."
Hắn chỉ là muốn nói cho nàng biết, Vương phi của hắn không phải dễ làm như vậy, nếu có chết đến lúc đó cũng đừng oán hắn đã không có cảnh cáo nàng.
Trên dưới Tứ vương phủ hắn hiện nay vẫn còn chưa có cơ thiếp nào, tối thiểu cũng tránh được sự đấu đá tranh giành tình cảm cơ bản nhất.
"Đông Phương Tuyết, vì sao ngươi chừng này tuổi rồi, nhưng trong phủ cũng không có một cơ thiếp?" Nguyệt Trì Lạc cắn cắn môi, thật tự nhiên nghĩ tới điều này.
Bóng lưng Đông Phương Tuyết cứng đờ, tay đang buông xuôi không ý thức nắm chặt, nắm chặt lại nắm chặt, đáng tiếc lưng đưa về phía Nguyệt Trì Lạc nên nàng không nhìn thấy.
Chỉ thấy tay nàng chống lên quai hàm, hàng mi trầm tĩnh hơi hơi nhíu, dường như đang tự suy xét điều gì đó, cuối cùng rất thoải mái cười cười nói: "Ta biết rồi, biết tại sao ngươi không chịu cưới thê thiếp, nhất định là như vậy!"
Biểu cảm của nàng có chút hưng phấn, còn có chút ý tứ hàm xúc đáng tiếc nữa.
"Là tại sao?" Cũng rất tự nhiên, Đông Phương Tuyết theo lời của nàng mà hỏi tiếp.
"Ngươi nhất định là bị bất lực! Cho nên mới không thể cưới thê thiếp."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook