Đặc Công Hàn Phi
-
Chương 99: 2: Phiền phức phát sinh (2)
Tô Ánh Dung cố nén tức giận nhìn người trước mắt, đối với tính tình tùy hứng của Viên Minh Châu thật sự là không nhấc nổi ưa thích, ngày thường Viên Minh Châu làm việc gì cũng không suy nghĩ đến hậu quả, lại để cho nên dọn dẹp chiến trường thay nàng ta, hôm nay cũng như vậy, hơn nữa so với ngày thường còn muốn quá đáng hơn. Lúc nãy nàng đang đi, Viên Minh Châu đột nhiên kéo tay nàng lại mới khiến cho thân thể nàng không ổn định ngã về phía nàng ta, nếu không phải nàng ta kéo tay nàng thì nàng cũng đâu có bị té ngã, cũng đâu có té ngã lên người nàng ta? Bản thân nàng ta hại người thành ra hại mình mà còn trách nàng, trước mặt nhiều người như vậy không biết giữ mặt mũi cho nàng mà còn hướng nàng chửi mắng, dù sao nàng cùng nàng ta cũng là khuê mật của nhau, cứ xem như là Tô gia trèo cao Viên gia đi, nhưng Viên Minh Châu cũng không có phản bác điều này với người ngoài, Viên Minh Châu chưa bao giờ xem nàng là bằng hữu, qua thái độ của đối phương Tô Ánh Dung có thể nhận ra điều đó, nếu không phải e ngại thân phận của đối phương, e ngại một gia tộc lớn như Viên gia ở phía sau chống đỡ thì Tô Ánh Dung cũng không cần phải hạ thấp bản thân mình như vậy.
“Cái đó Minh Châu... nếu ngươi bị thương thì không bằng chúng ta đi trước tìm đại phu đi?” Sở dĩ hôm nay Tô Ánh Dung dẫn Viên Minh Châu đến Phong Nguyệt Lâu dùng bữa là bởi vì nghe nói Thế tử Khương Định Hầu Lãnh Vô Quân hôm nay cũng đến nơi này, nàng muốn nhân cơ hội này để tiếp cận hắn, Khương Định Hầu tuy không phải xuất thân từ hoàng tộc nhưng thê tử của hắn là Vĩnh An Trưởng công chúa, là tỷ tỷ đồng phụ đồng mẫu với Thành Thiên đế, Lãnh Vô Quân là nhi tử duy nhất của Lãnh gia, đối với nhi tử này Vĩnh An Trưởng công chúa vô cùng để ý, mà Thành Thiên đế đối với cháu trai này cũng quan tâm không kém, nếu ai mà gả cho hắn sẽ một bước lên làm phượng hoàng. Huống hồ Lãnh Vô Quân không chỉ có thân phận địa vị, hắn còn có tài hoa của mình, hắn được Thành Thiên đế trọng dụng, giữ lại làm trợ thủ bên cạnh mình, dung mạo tuy không phải là Đệ nhất mỹ nam nhưng nếu hắn cùng Hàn vương đứng chung một chỗ, ai thua kém ai còn chưa biết đâu, Yến Kinh nổi tiếng với tuấn nam mỹ nữ nhưng đảo mắt khắp Thành Thiên cũng không thấy có người nào có thể so sánh với Lãnh Vô Quân, ít nhất thì trong mắt Tô Ánh Dung là như thế.
Tô Ánh Dung ôm mục đích đến đây, vốn dĩ sẽ bắt được cơ hội cùng ý trung nhân chung đụng với nhau, ai biết được hôm nay ra cửa không coi ngày, vừa mới đến Phong Nguyệt Lâu đã nháo ra một màn như vậy, hiện tại nếu đi gặp Lãnh Vô Quân thì chắc chắn ấn tượng của đối phương đối với nàng sẽ kém rất nhiều, thậm chí còn có phần phản cảm, hơn nữa Viên Minh Châu lại đang bị thương, không bằng trước đi tìm đại phu chữa trị. Dù sao chuyện lần trước Viên Minh Châu té hồ Viên gia đối với nàng đã có ý kiến, nếu để Viên gia biết Viên Minh Châu đi cùng nàng lại bị thương, sợ là đến lúc đó mối quan hệ giữa hai nhà cũng không thể cứu vãn, mặc dù trong lòng Tô Ánh Dung Lãnh Vô Quân quan trọng hơn nhiều so với Viên Minh Châu nhưng đứng trước lợi ích của gia tộc, nhi nữ tình trường chẳng đáng là gì.
Yến Kinh không lớn, Lãnh Vô Quân lại thích đến nơi này, sau này nàng hướng Phong Nguyệt Lâu chạy nhiều một chút, sớm muộn gì cũng có ngày nàng cùng hắn gặp nhau, ngày đó sẽ đến nhanh thôi, Tô Ánh Dung thầm an ủi chính mình.
Viên Minh Châu mặc dù không muốn đi xem đại phu nhưng cũng không có ý định lưu lại nơi này, vừa mới bước vào cửa Phong Nguyệt Lâu nàng đã té ngã, cho thấy hôm nay nàng không thích hợp ra cửa, không bằng về nhà đắp chăn ngủ còn tốt hơn, dù sao mùa đông cũng đến, thời tiết lạnh như vậy, tiểu thư khuê các như Viên Minh Châu chính là lười ra ngoài.
Tô Ánh Dung đưa tay đỡ nàng ra cửa, lần này Viên Minh Châu không có giật tay ra mà để yên cho Tô Ánh Dung muốn làm gì thì làm. Tô Ánh Dung thấy vậy thầm thở phào một hơi, nghĩ rằng đối phương đã tha thứ cho nàng nên cũng chẳng muốn tính toán với đối phương, ai biết vừa mới đi ra khỏi cửa Viên Minh Châu đột nhiên lại quay ngắt đi trở vào Phong Nguyệt Lâu.
“Minh Châu, ngươi làm sao vậy?” Chẳng phải đã thỏa thuận là sẽ đi xem đại phu sao? Hiện tại quay trở về làm gì nữa?
“Ta không đi nữa.” Viên Minh Châu hất mặt, bộ dạng kiêu ngạo phân phó tiểu nhị đang đứng ngây ngốc bên cạnh: “Ta muốn nhã gian ở lầu hai!”
Tiểu nhị • vốn đang mừng thầm • Giáp hiện thấy một màn này nhất thời không thể cười nổi: “...”
Thanh Nhi: “...” Cho nên mục đích của vị biểu tiểu thư này là gì?
Nếu Bạch Tử Linh có mặt tại đây, Thanh Nhi cảm thấy chủ tử nhà mình sẽ nói một câu như vậy: “Đến đây để tấu hài à?” mặc dù câu nói này khiến người khác cảm thấy thẹn vô cùng nhưng Thanh Nhi cảm thấy lời này đặt trên người Viên Minh Châu cũng không sai biệt lắm.
Mọi người cũng ngây ngốc: “...” Cô nương này có tật xấu à? Vừa nãy còn nháo muốn đi xem đại phu, hiện tại không cần nữa à?
Tô Ánh Dung sửng sốt: “Cái... cái gì?” Quen biết bao năm, đối với tình tình của Viên Minh Châu xem như hiểu rõ, sáng nắng chiều mưa là chuyện bình thường, nhưng lật mặt nhanh như vậy vẫn là lần đầu tiên thấy.
“Ta nói ta không đi xem đại phu, ta muốn đi dùng bữa!” Nếu để ý kĩ thì sẽ thấy trên gương mặt của Viên Minh Châu ẩn hiện hai rạng mây hồng, nhưng bởi vì nhiệt độ bên ngoài giảm mạnh dẫn đến sắc mặt nàng trắng bệch cho nên hôm nay khi ra ngoài nàng tô phấn hồng hơi nhiều, gương mặt nàng vốn đã hồng hào đẹp mắt, hiện tại lại càng thêm đỏ rực, bất quá điều này cũng không có bao nhiêu người chú ý. Sở dĩ trong một thời gian ngắn Viên Minh Châu lại thay đổi đến chóng mặt như vậy là do lúc nãy nàng quay người ra cửa, vô tình nhìn thấy một chiếc xe ngựa đang chạy về phía bên này, điều nàng chú ý không phải là chiếc xe ngựa mà là người ngồi trên xe ngựa, ấn kí được khắc bên trên thùng xe là ấn kí của Tĩnh vương phủ, cho nên nàng lớn mật suy đoán người ngồi bên trong là Tĩnh vương Thương Trường Hạo.
Thương Trường Hạo là nhi tử của Thành Thiên đế cùng với Thục phi nương nương, Thục phi là người Phượng Tề, ở Thành Thiên không có chỗ dựa nhưng địa vị trong hậu cung của nàng cũng không kém, tuy không có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa nhưng Thương Trường Hạo dựa vào năng lực của bản thân để đạt được thành tựu, Thành Thiên đế đối với nhi tử này không quá xem trọng nhưng cũng không quá xa cách. Hắn lớn lên anh tuấn tiếu sái, tính tình lại ôn nhuận như ngọc, chọc cho một đám thiếu nữ trong kinh thành phải điên đổ vì hắn, trong đó có cả Viên Minh Châu, Viên Minh Châu là cháu gái của Viên Hoàng hậu, thuở nhỏ thường xuyên tiến cung để làm bạn với các vị hoàng tử công chúa, có thể nói nàng cùng Thương Trường Hạo là thanh mai trúc mã, từ nhỏ nàng đã thích đi theo hắn, sau đó lớn lên bắt đầu có quan niệm nam nữ khác biệt, vì vậy số lần nàng gặp mặt hắn ngày càng ít đi, nhiều lần nàng mượn cớ tiến cung để gặp hắn nhưng không gặp được, nàng gửi thiệp mời hắn đi dạo thì hắn lấy lý do bận rộn để từ chối nàng, hiện tại gặp nhau ở đây nàng tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
Vì sao xe ngựa của Tĩnh vương phủ hướng bên này chạy đến mà Viên Minh Châu lại có thể khẳng định Thương Trường Hạo nhất định sẽ ghé vào Phong Nguyệt Lâu?
Cậu trả lời kỳ thực rất đơn giản, nếu đã thích một người thì tất cả những gì liên quan đến người đó nàng sẽ tìm hiểu đến rõ ràng rành mạch. Thương Trường Hạo có yêu thích nơi này hay không nàng không biết nhưng nàng biết mẫu phi của hắn, cũng chính là Thục phi rất thích điểm tâm của nơi này, mỗi lần nàng tiến cung đều cho người đến Phong Nguyệt Lâu mua một phần điểm tâm để đưa đến Thanh Hòa Cung của Thục phi. Thương Trường người này nổi tiếng là hiền tử trong mắt mọi người, hắn không chỉ đối xử với tất cả mọi người ôn hòa nho nhã mà còn đặc biệt kính yêu mẫu phi của mình, mỗi tháng hắn đều đến Phong Nguyệt Lâu hai lần để mua điểm tâm cho Thục phi, là ngày mười lăm cùng mùng một, hôm nay mặc dù không phải mười lăm cũng chẳng phải mùng một nhưng nàng tin chắc hắn sẽ ghé qua Phong Nguyệt Lâu, bởi vì con đường này ngày thường hắn rất ít đi qua, mỗi lần đi qua chính là phải ghé vào Phong Nguyệt Lâu một chuyến.
“Sao đột nhiên...” Sáng sớm hôm nay nàng ôm mục đích chạy đến Viên gia tìm Viên Minh Châu, phải năn nỉ dữ lắm đối phương mới chịu rời giường mà cùng nàng đi đến Phong Nguyệt Lâu, lúc nãy trên xe ngựa nàng ta còn phàn nàn, bày tỏ sự không vui của bản thân, cho nên khi xảy ra chuyện như vậy Tô Ánh Dung cũng không muốn tiếp tục lưu lại, ai biết được vừa mới bước ra cửa đối phương đã thay đổi ý định, đúng là có vấn đề mà!
“Không có đột nhiên.” Viên Minh Châu nghiêm mặt nhìn Tô Ánh Dung, mặc dù là bằng hữu với nhau nhưng trước giờ nàng chưa từng xem đối phương là khuê mật của mình, cũng không thích việc đối phương tra hỏi nàng, Viên Minh Châu nàng có thân phận địa vị cao quý, một đám người đều hận không thể chạy đến trước nàng để lấy lòng, Tô Ánh Dung cũng chỉ là một trong số những người đó, nhưng bởi vì thấy đối phương nghe lời, tính tình lại hợp với nàng nên nàng mới giữ đối phương ở lại bên cạnh mà thôi.
“Tiểu nhị, đưa ta lên phòng ở lầu hai.” Lầu một lầu hai gì đó, nếu là ngày thường Viên Minh Châu tuyệt đối sẽ không chấp nhất như vậy, nhưng hôm nay Thương Trường Hạo cũng đến, hắn thích nhất là ngồi ở lầu hai ngắm phong cảnh, lầu một quá thấp không thể ngắm đủ toàn cảnh của đường phố, Viên Minh Châu biết như vậy cho nên mới cố ý chọn một gian phòng ở lầu hai, nàng ngồi tại cách vách phòng hắn có thể nghe lén được hắn nói chuyện, thậm chí còn có thể lút ngắm hắn.
“...” Tô Ánh Dung bị thái độ của Viên Minh Châu làm cho xấu hổ một trận.
“Ta muốn lầu hai.” Đối với sự xấu hổ của Tô Ánh Dung, Viên Minh Châu không chút để tâm, tựa hồ như việc này đối với nàng đã trở thành thói quen, mặc kệ nàng làm gì đi chăng nữa thì Tô Ánh Dung cũng không thể tức giận với nàng, cho nên Viên Minh Châu cũng không có bận tâm đến cảm xúc của đối phương, nàng hướng về tiểu nhị nói một câu như vậy.
Tiểu nhị Giáp phục hồi từ trong ưu buồn, nhanh chóng trả lời: “Lầu hai không còn phòng trống nữa, nếu khách quan không chê có thể...” Lúc nãy quả thật còn một gian phòng trống nhưng hắn đã cấp cho vị cô nương kia, cũng không đòi lại cấp cho vị này, càng không thể bảo đối phương chủ động nhường, dù sao Phong Nguyệt Lâu bọn họ làm việc trước giờ đều dựa trên quy tắc, người đến trước có trước là điều hiển nhiên a!
“Bảo một trong số họ nhường đi.” Còn chưa đợi tiểu nhị nói xong Viên Minh Châu đã lên tiếng cắt lời, đầu nàng hơi nâng lên, để lộ chiếc cổ thon gầy, một bộ dạng kiêu ngạo như khổng tước, chọc cho một đám người cảm thấy chói mắt, vốn dĩ lúc nãy việc Viên Minh Châu không có lí lẽ mắng Tô Ánh Dung đã khiến không ít người có ấn tượng xấu về nàng, hiện tại lại hùng hồ hâm dọa tiểu nhị hoàn toàn khiến người khác nhấc không nổi hảo cảm.
Tiểu nhị Giáp vẻ mặt mộng bức: “...” Nàng ta đến sau mà còn muốn bắt người khác phải nhường, cho mình là thần tiên hay sao chứ?!
Tô Ánh Dung trầm mặc: “...” Đối với thái độ ngang ngược của Viên Minh Châu nàng sớm đã nhìn quen, khó hầu hạ mới là Viên Minh Châu, nếu Viên Minh Châu mà dễ hầu hạ thì chắc chắn đó là đồ giả!
“Khách quan, việc này hình như không được hay cho lắm...” Trên trán tiểu nhị Giáp lúc này đã lấm tấm mồ hôi, những người ở trong gian phòng trên lầu hai đều là người có thân phận bất phàm, không phải người mà một kẻ hèn mọn như hắn có thể đắc tội, nhưng mà người trước mắt... tựa hồ như cũng rất khó chơi.
“Có gì không hay? Bổn tiểu thư là nữ nhi của Đại Lý Tự Khanh, thứ bổn tiểu thư đã muốn thì đừng hòng ai có thể giành được!” Thương Trường Hạo thích ngồi ở lầu hai, nàng đến đây là vì hắn, nếu ngồi lầu một còn có ý nghĩa gì nữa chứ?
“Hóa ra là tiểu thư của Đại Lý Tự Khanh đại nhân, là nô tài có mắt không tròng, đắc tội với Viên tiểu thư.” Nghe thấy đối phương nói ra thân phận của mình, tiểu nhị Giáp lập tức hạ thấp bản thân, mềm giọng mở miệng.
“Biết như vậy còn không mau đi sắp xếp một gian phòng cho ta, bổn tiểu thư đứng nãy giờ mệt rồi.” Thấy đối phương thay đổi thái độ Viên Minh Châu ngoại trừ khinh thường còn tránh không khỏi đắc ý, vốn nghĩ rằng nói ra thân phận của bản thân thì đối phương sẽ ngoan ngoãn dẫn nàng đi lên lầu hai, ai biết đối phương lại không biết tốt xấu, còn đáp trả lại nàng bắt một thau nước lạnh.
“Viên tiểu thư, lầu hai chúng tôi thật sự đã hết phòng rồi, chỉ còn lại một gian ở dưới này thôi, nếu tiểu thư không chê thì cứ tạm ở đó, bằng không chúng tôi cũng không còn cách nào.” Không thể không nói, lúc Viên Minh Châu nói ra thân phận của mình tiểu nhị Giáp kỳ thực là một trận hoảng loạn, hắn làm việc ở Phong Nguyệt Lâu nhiều năm, những người ra vào nơi này đều có địa vị không tầm thường, cho nên ngày thường đối với ân oán cung đình hay thế lực trên triều đình cũng có nghe nói qua. Viên gia là mẫu tộc của Hoàng hậu, là gia tộc có ức ảnh hưởng lớn nhất ở Yến Kinh, cho nên đối với Viên Minh Châu hắn mới hạ thấp bản thân mình như vậy, không dám đắc tội đối phương, nhưng quy định là quy định, hắn không thể không tuân theo, cho dù đối phương có là ai đi chăng nữa một khi đã đến Phong Nguyệt Lâu thì phải tuân thủ quy tắc ở nơi này, Viên Minh Châu đến sau lại muốn người khác nhường phòng, đạo lí này rốt cuộc là ở đâu ra?!
Lời vừa nói ra không chỉ Viên Minh Châu sửng sốt mà mọi người cũng kinh ngạc không kém.
Mọi người bị lời của tiểu nhị làm choáng váng, Phong Nguyệt Lâu này trâu thật nha, cư nhiên dám đắc tội với Viên gia!
Thanh Nhi trừng mắt, Bạch Tử Linh nói Phong Nguyệt Lâu là sản nghiệp của Thương Hàn Phong, cho nên đối với thái độ “không màng quyền quý” kia của tiểu nhị, Thanh Nhi cũng không cảm thấy kinh ngạc nhiều lắm, chỉ là không ngờ đối phương lại có gan dám hạ lệnh đuổi khách, mà vị khách này lại là Đại tiểu thư của Viên gia!
Viên gia ở Yến Kinh chẳng khác nào Minh vương ở trên triều đình, đều là những có thể hô mưa gọi gió, một tiểu nhị của một tửu lâu nho nhỏ cư nhiên không màng tất cả mà đắc tội với Viên gia? Là đầu óc hắn có vấn đề vẫn là lá gan của hắn quá lớn? Tô Ánh Dung thầm nghĩ.
“Ngươi...” Viên Minh Châu đầu tiên là sửng sốt, bởi vì nàng không ngờ đối phương lại từ chối nàng, sau đó thật sự bị lời nói không chút khách khí này làm cho tức giận, nàng được Viên gia sủng ái mà lớn, trước giờ rất ít có người cùng nàng đối nghịch, bởi vì nàng có Viên gia ở sau chống lưng, phần lớn người đắc tội đều không có kết cục tốt, lần trước Bạch Tử Linh đẩy nàng xuống hồ, nếu truy cứu ra thì Viên Minh Châu nhất định sẽ khiến cho đối phương quỳ xuống dập đầu nhận sai với nàng, sau đó cho người lột sạch đồ của nàng ta rồi ném nàng ta xuống hồ cho mọi người chiêm ngưỡng, dù nàng ta biết bơi cũng không lên bờ. Nhưng bởi vì sau khi khỏi bệnh thì chuyện đã trôi qua hơn nửa tháng, người thông minh tự nhiên sẽ cao bay xa chạy mà không đứng yên đợi người đến bắt, muốn tìm một người ở giữa biển người tự nhiên là không dễ dàng, cho nên Viên Minh Châu mới để nàng thoát thân, nhưng trước mắt chỉ là một tên tiểu nhị của một tửu lâu, xuất thân thấp hèn không nói, còn dám ở trước mặt nàng hùng hổ đuổi nàng ra cửa, quả thật là chưa thấy quan tài chưa để đổ lệ mà!
“Ngươi cũng chỉ là một tiểu nhị thấp hèn mà cũng dám ăn nói với ta như vậy? Gọi chưởng quầy của các ngươi ra đây mau!” Viên Minh Châu tức giận đến hai má đỏ lên, đôi mắt hung ác nhìn chằm chằm tiểu nhị tựa như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương, tiểu nhị làm việc nhiều năm ở nơi này, loại người nào cũng đã gặp qua, cho nên tâm lí đặc biệt vững vàng, đối với sự tức giận của Viên Minh Châu sắc mặt của hắn vẫn không chút thay đổi.
“Ngày hôm nay nếu không làm rõ ràng mọi chuyện thì Viên Minh Châu ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua chuyện này!” Trong mắt Viên Minh Châu, Phong Nguyệt Lâu dù có nổi tiếng cách mấy thì cũng chỉ là một tòa tửu lâu, chủ nhân phía sau chắc chắn là một thương nhân xuất thân bình thương, cho dù đối phương có năng lực lớn đi chăng nữa thì cũng không thể chống lại thế lực của triều đình, đối với thái độ “không kiêu ngạo không siểm nịnh” hay “mọi người đều đối đãi như nhau” kia của tiểu nhị thật sự khiến nàng tức chết!
Hắn đây rõ ràng là khinh thường Viên Minh Châu nàng!
Hắn đây là không đặt Viên gia các nàng vào mắt!
Ngay cả một tên tiểu nhị mà cũng dám chống đối Viên Minh Châu, chống đối Viên gia, nếu không làm cho ra lẽ để chuyện này truyền ra ngoài chẳng phải mọi người sẽ hiểu lầm Viên gia của nàng dễ khi dễ sao?!
“Vừa mới bước vào đã nghe thấy âm thanh chói tai, ta còn nghĩ là ai, hóa ra là Viên Đại tiểu thư a...”
Ngoài cửa lúc này đột nhiên xuất hiện bốn bóng người, hai nam hai nữ, tuổi tác không lớn nhưng diện mạo xuất sắc hơn người, nam diện như quan ngọc, nữ diện tái phù dung, bốn người đứng chung một một tựa như ánh sáng của mặt trời, ngay lập tức liền thu hút sự chú ý của mọi người trong đại sảnh.
“Trường Hạo biểu ca!” Ánh mắt Viên Minh Châu chuẩn xác rơi vào người lam bào nam tử với vẻ ngoài tuấn tú như ngọc khiến bao thiếu nữ say mê, đặc biệt là nụ cười ôn nhu như nước kia khiến băng tuyết mùa đông cũng nhịn không được mà tan chảy, giống như trái tim của nàng lúc này, hoàn toàn quên mất chuyện bản thân đang tính dạy dỗ tiểu nhị một bài học.
Đối với thái độ lật mặt như lật sách của Viên Minh Châu, một đám người lần nữa phải há hốc mồm mà nhìn.
Tiểu nhị Giáp: “...” Nói tốt tức giận đâu?
Thanh Nhi: “...” Nói tốt tức giận đâu?
Mọi người: “...” Nói tốt tức giận đâu?
Nhận thức tính tình kiêu ngạo của Viên Minh Châu lâu như vậy, lần đầu tiên nàng nhìn thấy đối phương có vẻ mặt này, xem ra vị này đối với lam bào nam tử kia... hẳn là có chút ý tứ đi?
Thanh Nhi cũng không phải thiếu nữ ngây thơ mới lớn, cái gì cũng không biết, ngược lại có rất nhiều chuyện nàng điều rõ ràng, nàng đi theo Bạch Tử Linh lâu như vậy, tâm tư của một người sớm đã xem rõ ràng rành mạch, đặc biệt là người không hề che giấu tâm tư của mình như Viên Minh Châu lại càng dễ dàng nhận ra.
Yêu là một thứ tình cảm kỳ quái, có thể khiến một người bình thường đánh mất lí trí, không thể điều khiển được cảm xúc của mình, chuyện Viên Minh Châu có thể buông bỏ kiêu ngạo của mình, để lộ một mặt yếu đuối của bản thân trước lam bào nam tử thì cũng là chuyện rất bình thường, điều này Thanh Nhi sớm đã nhìn thấy trên người Bạch Tử Linh.
“Ánh Dung tham kiến Tĩnh vương điện hạ.” Tô Ánh Dung hướng đối phương thi lễ, lúc này đây nàng làm sao không biết nguyên nhân Viên Minh Châu đột nhiên quay trở lại Phong Nguyệt Lâu, còn không phải bởi vì người trước mắt sao?
Thân là bằng hữu của Viên Minh Châu, tâm tư của nàng ta đối với Thương Trường Hạo Tô Ánh Dung rõ ràng hơn ai hết, thân là nữ nhân Tô Ánh Dung có thể lí giải tâm tình của Viên Minh Châu mỗi khi Thương Trường Hạo xuất hiện, bất quá lí giải thì lí giải, điều này không có nghĩa nàng chấp nhận việc đối phương khoe khoang tình cảm của hai người trước mặt nàng. Tô Ánh Dung không thích Thương Trường Hạo nhưng không có nghĩa là nàng không có tâm tư gì với hắn, nói thật luận gia thế hay tài mạo Thương Trường Hạo đều không chút thua kém Lãnh Vô Quân, thậm chí so với Lãnh Vô Quân lãnh tâm lãnh tình thì loại nam nhân ôn nhu dễ gần như Thương Trường Hạo rất dễ khiến nữ nhân xiêu lòng, nhiều lúc đuổi theo Lãnh Vô Quân không có kết quả Tô Ánh Dung cũng muốn thông đồng với Thương Trường Hạo, nhưng vì e ngại Viên Minh Châu cũng như Viên gia cho nên nàng mới không dám đánh chủ ý lên người nam nhân này. Viên Minh Châu thích Thương Trường Hạo, việc này người có mắt đều nhìn ra được, Thương Trường Hạo cũng biết điều đó thế nhưng hắn đối với Viên Minh Châu luôn giữ một khoảng cách nhất định, rõ ràng trong lòng hắn không có Viên Minh Châu, vậy mà Viên Minh Châu còn tự mình đa tình, không những không biết khó mà lui mà còn dồn dập tấn công khiến mỗi lần hắn nhìn thấy nàng ta đều lẩn trốn, điều quá đáng hơn là nàng ta còn tự phong mình làm “Tĩnh vương phi”, lấy danh hiệu này để đối phó với một đám nữ nhân có tâm tư với Thương Trường Hạo, nghe thôi cũng đủ khiến người căm phẫn.
Nhìn thấy vẻ mặt kích động kia của Viên Minh Châu, Thương Trường Hạo ôn nhu hữu lễ gật đầu: “Viên tiểu thư tốt, Tô tiểu thư không cần đa lễ.” Không ai thấy được đáy mắt hắn lúc này che giấu một tia không kiên nhẫn, ngoại trừ hắc bào thiếu niên bên cạnh.
“Biểu ca không cần xa lạ như vậy với Minh Châu, dù sao chúng ta cũng là người một nhà a.” Đối mặt với bộ dạng ôn nhuận như ngọc kia của Thương Trường Hạo, giọng nói của nàng phóng nhẹ không ít, mọi người đều có thể nghe ra sự nũng nịu trong đó, trong lúc nhất thời một đám người không khỏi rùng mình, có người còn không biết che giấu cảm xúc của mình mà trừng mắt nhìn Viên Minh Châu, bộ dạng giống như gặp quỷ.
“Viên tiểu thư sợ là có hiểu lầm, biểu ca của Viên tiểu thư là Thái tử điện hạ, không phải bổn vương.” Thân là nam nhân Thương Trường Hạo cũng không muốn vì vài điều nhỏ nhặt mà chấp nhất với nữ nhân, chính là có một số chuyện nên nói rõ ngay từ đầu, nếu không để lâu sẽ phát sinh phiền phức không có, hắn không nói tình cảm của Viên Minh Châu dành cho hắn, dù sao giữa hai người bọn họ cũng sẽ không có khả năng đến với nhau, thứ hắn nói đến là việc Viên Minh Châu xưng hô hắn một tiếng “biểu ca”, mặc kệ là vì lý do gì đi chăng nữa đều không thích hợp.
Năm xưa Viên gia tiểu thư tiến cung làm Hoàng hậu, sinh hạ trưởng tử cho Thành Thiên đế, cũng tức là Đại hoàng tử của Thành Thiên, mà hiện tại đối phương đang ngồi ở vị trí Thái tử, Viên Minh Châu là nữ nhi của Đại Lý Tự Khanh Viên Khải, Viên đại nhân là đệ đệ của Viên Hoàng hậu, nói thế nào thì một tiếng “biểu ca” này Viên Minh Châu nên dành cho Thái tử Thương Vệ mới đúng. Thương Trường Hạo hắn bất quá chỉ là nhi tử của Thục phi, nếu để người có tâm biết được biểu muội của Thái tử lại gọi hắn một tiếng “biểu ca” cũng không biết sẽ tung ra lời đồn thế nào để hủy hoại danh dự của hắn, quan trọng hơn là Viên gia bên kia cho rằng hắn dùng mỹ nam kế dụ dỗ Viên Minh Châu, đến lúc đó lại có chuyênh phát sinh thì không hay.
“Trường Hạo biểu ca...” Viên Minh Châu còn muốn nói gì đó nhưng nhìn thấy sắc mặt của Thương Trường Hạo có vẻ không được tốt nên nàng vội chuyển lời: “Nếu huynh đã nói như vậy Minh Châu cũng không cưỡng cầu, như vậy muội đành gọi huynh là Trường Hạo ca ca vậy.” Viên Minh Châu người này cũng có chút thông minh, mặc dù nàng không hiểu được ẩn y sâu xa trong lời nói của Thương Trường Hạo nhưng nhìn thấy đối phương không hài lòng với lời nói của nàng nàng liền lập tức chuyển lời.
Khóe miệng Thương Trường Hạo giật giật, muốn nói gì đó nhưng ngại ở đây nhiều người nên không tiện nhiều lời, vì vậy đối với cách xưng hô của đối phương xem như cam chịu.
Ca ca thì ca ca đi, dù sao vẫn tốt hơn là biểu ca!
Có trời mới biết Thương Trường Hạo đối với một tiếng “biểu ca” này phản cảm thế nào, mẫu phi của hắn tức Thục phi, vốn dĩ là người Phượng Tề, nàng đi theo Nhu phi đến đây hòa thân, ở nơi này nàng không hề có thân nhân, chỉ có Nhu phi bên cạnh làm bạn, vì vậy mà Thương Trường Hạo hắn cũng không có thân thích, càng đừng nói là biểu ca biểu muội.
“Trường Hạo ca ca, huynh cũng đến đây dùng bữa sao?” Thấy Thương Trường Hạo không phản đối, nụ cười trên mặt Viên Minh Châu liền tươi tắn hơn nhiều, mặc dù nàng có chút kiêu ngạo nhưng lại có một bộ da xinh đẹp, bất quá Yến Kinh mỹ nữ như mây, thêm một người như nàng cũng chẳng phải chuyện trọng đại gì.
“Ân.” Lúc này cũng đã gần giữa trưa, đến lúc phải dùng bữa rồi.
“Trùng hợp quá, muội cũng đã đặt phòng rồi, nếu không Trường Hạo ca ca cùng ta dùng bữa chung đi?” Viên Minh Châu có chút mong chờ nhìn Thương Trường Hạo, hắn chỉ nhướng mày, chưa có lập tức trả lời nàng, giống như đang suy nghĩ, mà nàng cũng không gấp, ngoan ngoãn đứng một bên chờ.
Tiểu nhị Giáp: “...” Hắn nhớ... nàng tựa hồ chưa có đặt phòng a?
Thanh Nhi: “...” Nàng đứng đợi nãy giờ còn chưa có phòng, vị biểu tiểu thư này lúc nãy còn tranh cãi với tiểu nhị mà hiện tại mặt không đổi sắc nói bản thân đã đặt phòng rồi, có lầm không vậy?!
“Mở miệng một tiếng ca ca, khép miệng một tiếng ca ca, thật sự đương ta chết rồi?!” Người mở miệng là tử y nữ tử, một thân váy tử la lan xinh đẹp chạm đất, trên vai khoác một chiếc áo choàng mỏng màu trắng, nàng hơi ngẩng đầu, để lộ dung mạo diễm lệ vốn có, nếu Viên Minh Châu là một đóa mẫu đơn rực rỡ kiêu ngạo thì Thương Phiên Phiên chính là một đóa hoa hồng đầy gai nhưng lại không kém phần kiêu sa diễm lệ.
Nhìn Viên Minh Châu thân thiết gọi Thương Trường Hạo một tiếng “ca ca” Thương Phiên Phiên như mèo bị dẫm phải đuôi, cả người xù lông hướng về phía hồng y nữ tử đối diện, ngay cả ánh mắt cũng bất thiên nhìn đối phương.
Ngay từ đầu khi nàng bước vào, Viên Minh Châu bỏ ngoài tai lời châm chọc của nàng trong khi hai mắt cứ hướng về phía Thương Trường Hạo mà dán đã khiến nàng nhìn không vừa mắt đối phương, hiện tại Viên Minh Châu lại hướng Thương Trường Hạo xưng vì “ca ca”, thật sự là một chút cũng không để nàng vào mắt.
Thương Phiên Phiên là Thất công chúa của Thành Thiên quốc, nàng là thành quả một đêm phong lưu của Thành Thiên đế cùng một vũ cơ, mẹ đẻ nàng thân phận thấp hèn, sinh ra không bao lâu liền qua đời, Thành Thiên đế liền mang nàng đến cho Thục phi nuôi dưỡng, trên danh nghĩa nàng là nữ nhi của Thục phi, Thương Trường Hạo là nhi tử của Thục phi, tự nhiên là ca ca của nàng, hiện tại Viên Minh Châu làm trò trước mặt mọi người gọi hắn một tiếng “ca ca” không phải không đặt nàng vào mắt thì là gì?
“Cái đó Minh Châu... nếu ngươi bị thương thì không bằng chúng ta đi trước tìm đại phu đi?” Sở dĩ hôm nay Tô Ánh Dung dẫn Viên Minh Châu đến Phong Nguyệt Lâu dùng bữa là bởi vì nghe nói Thế tử Khương Định Hầu Lãnh Vô Quân hôm nay cũng đến nơi này, nàng muốn nhân cơ hội này để tiếp cận hắn, Khương Định Hầu tuy không phải xuất thân từ hoàng tộc nhưng thê tử của hắn là Vĩnh An Trưởng công chúa, là tỷ tỷ đồng phụ đồng mẫu với Thành Thiên đế, Lãnh Vô Quân là nhi tử duy nhất của Lãnh gia, đối với nhi tử này Vĩnh An Trưởng công chúa vô cùng để ý, mà Thành Thiên đế đối với cháu trai này cũng quan tâm không kém, nếu ai mà gả cho hắn sẽ một bước lên làm phượng hoàng. Huống hồ Lãnh Vô Quân không chỉ có thân phận địa vị, hắn còn có tài hoa của mình, hắn được Thành Thiên đế trọng dụng, giữ lại làm trợ thủ bên cạnh mình, dung mạo tuy không phải là Đệ nhất mỹ nam nhưng nếu hắn cùng Hàn vương đứng chung một chỗ, ai thua kém ai còn chưa biết đâu, Yến Kinh nổi tiếng với tuấn nam mỹ nữ nhưng đảo mắt khắp Thành Thiên cũng không thấy có người nào có thể so sánh với Lãnh Vô Quân, ít nhất thì trong mắt Tô Ánh Dung là như thế.
Tô Ánh Dung ôm mục đích đến đây, vốn dĩ sẽ bắt được cơ hội cùng ý trung nhân chung đụng với nhau, ai biết được hôm nay ra cửa không coi ngày, vừa mới đến Phong Nguyệt Lâu đã nháo ra một màn như vậy, hiện tại nếu đi gặp Lãnh Vô Quân thì chắc chắn ấn tượng của đối phương đối với nàng sẽ kém rất nhiều, thậm chí còn có phần phản cảm, hơn nữa Viên Minh Châu lại đang bị thương, không bằng trước đi tìm đại phu chữa trị. Dù sao chuyện lần trước Viên Minh Châu té hồ Viên gia đối với nàng đã có ý kiến, nếu để Viên gia biết Viên Minh Châu đi cùng nàng lại bị thương, sợ là đến lúc đó mối quan hệ giữa hai nhà cũng không thể cứu vãn, mặc dù trong lòng Tô Ánh Dung Lãnh Vô Quân quan trọng hơn nhiều so với Viên Minh Châu nhưng đứng trước lợi ích của gia tộc, nhi nữ tình trường chẳng đáng là gì.
Yến Kinh không lớn, Lãnh Vô Quân lại thích đến nơi này, sau này nàng hướng Phong Nguyệt Lâu chạy nhiều một chút, sớm muộn gì cũng có ngày nàng cùng hắn gặp nhau, ngày đó sẽ đến nhanh thôi, Tô Ánh Dung thầm an ủi chính mình.
Viên Minh Châu mặc dù không muốn đi xem đại phu nhưng cũng không có ý định lưu lại nơi này, vừa mới bước vào cửa Phong Nguyệt Lâu nàng đã té ngã, cho thấy hôm nay nàng không thích hợp ra cửa, không bằng về nhà đắp chăn ngủ còn tốt hơn, dù sao mùa đông cũng đến, thời tiết lạnh như vậy, tiểu thư khuê các như Viên Minh Châu chính là lười ra ngoài.
Tô Ánh Dung đưa tay đỡ nàng ra cửa, lần này Viên Minh Châu không có giật tay ra mà để yên cho Tô Ánh Dung muốn làm gì thì làm. Tô Ánh Dung thấy vậy thầm thở phào một hơi, nghĩ rằng đối phương đã tha thứ cho nàng nên cũng chẳng muốn tính toán với đối phương, ai biết vừa mới đi ra khỏi cửa Viên Minh Châu đột nhiên lại quay ngắt đi trở vào Phong Nguyệt Lâu.
“Minh Châu, ngươi làm sao vậy?” Chẳng phải đã thỏa thuận là sẽ đi xem đại phu sao? Hiện tại quay trở về làm gì nữa?
“Ta không đi nữa.” Viên Minh Châu hất mặt, bộ dạng kiêu ngạo phân phó tiểu nhị đang đứng ngây ngốc bên cạnh: “Ta muốn nhã gian ở lầu hai!”
Tiểu nhị • vốn đang mừng thầm • Giáp hiện thấy một màn này nhất thời không thể cười nổi: “...”
Thanh Nhi: “...” Cho nên mục đích của vị biểu tiểu thư này là gì?
Nếu Bạch Tử Linh có mặt tại đây, Thanh Nhi cảm thấy chủ tử nhà mình sẽ nói một câu như vậy: “Đến đây để tấu hài à?” mặc dù câu nói này khiến người khác cảm thấy thẹn vô cùng nhưng Thanh Nhi cảm thấy lời này đặt trên người Viên Minh Châu cũng không sai biệt lắm.
Mọi người cũng ngây ngốc: “...” Cô nương này có tật xấu à? Vừa nãy còn nháo muốn đi xem đại phu, hiện tại không cần nữa à?
Tô Ánh Dung sửng sốt: “Cái... cái gì?” Quen biết bao năm, đối với tình tình của Viên Minh Châu xem như hiểu rõ, sáng nắng chiều mưa là chuyện bình thường, nhưng lật mặt nhanh như vậy vẫn là lần đầu tiên thấy.
“Ta nói ta không đi xem đại phu, ta muốn đi dùng bữa!” Nếu để ý kĩ thì sẽ thấy trên gương mặt của Viên Minh Châu ẩn hiện hai rạng mây hồng, nhưng bởi vì nhiệt độ bên ngoài giảm mạnh dẫn đến sắc mặt nàng trắng bệch cho nên hôm nay khi ra ngoài nàng tô phấn hồng hơi nhiều, gương mặt nàng vốn đã hồng hào đẹp mắt, hiện tại lại càng thêm đỏ rực, bất quá điều này cũng không có bao nhiêu người chú ý. Sở dĩ trong một thời gian ngắn Viên Minh Châu lại thay đổi đến chóng mặt như vậy là do lúc nãy nàng quay người ra cửa, vô tình nhìn thấy một chiếc xe ngựa đang chạy về phía bên này, điều nàng chú ý không phải là chiếc xe ngựa mà là người ngồi trên xe ngựa, ấn kí được khắc bên trên thùng xe là ấn kí của Tĩnh vương phủ, cho nên nàng lớn mật suy đoán người ngồi bên trong là Tĩnh vương Thương Trường Hạo.
Thương Trường Hạo là nhi tử của Thành Thiên đế cùng với Thục phi nương nương, Thục phi là người Phượng Tề, ở Thành Thiên không có chỗ dựa nhưng địa vị trong hậu cung của nàng cũng không kém, tuy không có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa nhưng Thương Trường Hạo dựa vào năng lực của bản thân để đạt được thành tựu, Thành Thiên đế đối với nhi tử này không quá xem trọng nhưng cũng không quá xa cách. Hắn lớn lên anh tuấn tiếu sái, tính tình lại ôn nhuận như ngọc, chọc cho một đám thiếu nữ trong kinh thành phải điên đổ vì hắn, trong đó có cả Viên Minh Châu, Viên Minh Châu là cháu gái của Viên Hoàng hậu, thuở nhỏ thường xuyên tiến cung để làm bạn với các vị hoàng tử công chúa, có thể nói nàng cùng Thương Trường Hạo là thanh mai trúc mã, từ nhỏ nàng đã thích đi theo hắn, sau đó lớn lên bắt đầu có quan niệm nam nữ khác biệt, vì vậy số lần nàng gặp mặt hắn ngày càng ít đi, nhiều lần nàng mượn cớ tiến cung để gặp hắn nhưng không gặp được, nàng gửi thiệp mời hắn đi dạo thì hắn lấy lý do bận rộn để từ chối nàng, hiện tại gặp nhau ở đây nàng tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
Vì sao xe ngựa của Tĩnh vương phủ hướng bên này chạy đến mà Viên Minh Châu lại có thể khẳng định Thương Trường Hạo nhất định sẽ ghé vào Phong Nguyệt Lâu?
Cậu trả lời kỳ thực rất đơn giản, nếu đã thích một người thì tất cả những gì liên quan đến người đó nàng sẽ tìm hiểu đến rõ ràng rành mạch. Thương Trường Hạo có yêu thích nơi này hay không nàng không biết nhưng nàng biết mẫu phi của hắn, cũng chính là Thục phi rất thích điểm tâm của nơi này, mỗi lần nàng tiến cung đều cho người đến Phong Nguyệt Lâu mua một phần điểm tâm để đưa đến Thanh Hòa Cung của Thục phi. Thương Trường người này nổi tiếng là hiền tử trong mắt mọi người, hắn không chỉ đối xử với tất cả mọi người ôn hòa nho nhã mà còn đặc biệt kính yêu mẫu phi của mình, mỗi tháng hắn đều đến Phong Nguyệt Lâu hai lần để mua điểm tâm cho Thục phi, là ngày mười lăm cùng mùng một, hôm nay mặc dù không phải mười lăm cũng chẳng phải mùng một nhưng nàng tin chắc hắn sẽ ghé qua Phong Nguyệt Lâu, bởi vì con đường này ngày thường hắn rất ít đi qua, mỗi lần đi qua chính là phải ghé vào Phong Nguyệt Lâu một chuyến.
“Sao đột nhiên...” Sáng sớm hôm nay nàng ôm mục đích chạy đến Viên gia tìm Viên Minh Châu, phải năn nỉ dữ lắm đối phương mới chịu rời giường mà cùng nàng đi đến Phong Nguyệt Lâu, lúc nãy trên xe ngựa nàng ta còn phàn nàn, bày tỏ sự không vui của bản thân, cho nên khi xảy ra chuyện như vậy Tô Ánh Dung cũng không muốn tiếp tục lưu lại, ai biết được vừa mới bước ra cửa đối phương đã thay đổi ý định, đúng là có vấn đề mà!
“Không có đột nhiên.” Viên Minh Châu nghiêm mặt nhìn Tô Ánh Dung, mặc dù là bằng hữu với nhau nhưng trước giờ nàng chưa từng xem đối phương là khuê mật của mình, cũng không thích việc đối phương tra hỏi nàng, Viên Minh Châu nàng có thân phận địa vị cao quý, một đám người đều hận không thể chạy đến trước nàng để lấy lòng, Tô Ánh Dung cũng chỉ là một trong số những người đó, nhưng bởi vì thấy đối phương nghe lời, tính tình lại hợp với nàng nên nàng mới giữ đối phương ở lại bên cạnh mà thôi.
“Tiểu nhị, đưa ta lên phòng ở lầu hai.” Lầu một lầu hai gì đó, nếu là ngày thường Viên Minh Châu tuyệt đối sẽ không chấp nhất như vậy, nhưng hôm nay Thương Trường Hạo cũng đến, hắn thích nhất là ngồi ở lầu hai ngắm phong cảnh, lầu một quá thấp không thể ngắm đủ toàn cảnh của đường phố, Viên Minh Châu biết như vậy cho nên mới cố ý chọn một gian phòng ở lầu hai, nàng ngồi tại cách vách phòng hắn có thể nghe lén được hắn nói chuyện, thậm chí còn có thể lút ngắm hắn.
“...” Tô Ánh Dung bị thái độ của Viên Minh Châu làm cho xấu hổ một trận.
“Ta muốn lầu hai.” Đối với sự xấu hổ của Tô Ánh Dung, Viên Minh Châu không chút để tâm, tựa hồ như việc này đối với nàng đã trở thành thói quen, mặc kệ nàng làm gì đi chăng nữa thì Tô Ánh Dung cũng không thể tức giận với nàng, cho nên Viên Minh Châu cũng không có bận tâm đến cảm xúc của đối phương, nàng hướng về tiểu nhị nói một câu như vậy.
Tiểu nhị Giáp phục hồi từ trong ưu buồn, nhanh chóng trả lời: “Lầu hai không còn phòng trống nữa, nếu khách quan không chê có thể...” Lúc nãy quả thật còn một gian phòng trống nhưng hắn đã cấp cho vị cô nương kia, cũng không đòi lại cấp cho vị này, càng không thể bảo đối phương chủ động nhường, dù sao Phong Nguyệt Lâu bọn họ làm việc trước giờ đều dựa trên quy tắc, người đến trước có trước là điều hiển nhiên a!
“Bảo một trong số họ nhường đi.” Còn chưa đợi tiểu nhị nói xong Viên Minh Châu đã lên tiếng cắt lời, đầu nàng hơi nâng lên, để lộ chiếc cổ thon gầy, một bộ dạng kiêu ngạo như khổng tước, chọc cho một đám người cảm thấy chói mắt, vốn dĩ lúc nãy việc Viên Minh Châu không có lí lẽ mắng Tô Ánh Dung đã khiến không ít người có ấn tượng xấu về nàng, hiện tại lại hùng hồ hâm dọa tiểu nhị hoàn toàn khiến người khác nhấc không nổi hảo cảm.
Tiểu nhị Giáp vẻ mặt mộng bức: “...” Nàng ta đến sau mà còn muốn bắt người khác phải nhường, cho mình là thần tiên hay sao chứ?!
Tô Ánh Dung trầm mặc: “...” Đối với thái độ ngang ngược của Viên Minh Châu nàng sớm đã nhìn quen, khó hầu hạ mới là Viên Minh Châu, nếu Viên Minh Châu mà dễ hầu hạ thì chắc chắn đó là đồ giả!
“Khách quan, việc này hình như không được hay cho lắm...” Trên trán tiểu nhị Giáp lúc này đã lấm tấm mồ hôi, những người ở trong gian phòng trên lầu hai đều là người có thân phận bất phàm, không phải người mà một kẻ hèn mọn như hắn có thể đắc tội, nhưng mà người trước mắt... tựa hồ như cũng rất khó chơi.
“Có gì không hay? Bổn tiểu thư là nữ nhi của Đại Lý Tự Khanh, thứ bổn tiểu thư đã muốn thì đừng hòng ai có thể giành được!” Thương Trường Hạo thích ngồi ở lầu hai, nàng đến đây là vì hắn, nếu ngồi lầu một còn có ý nghĩa gì nữa chứ?
“Hóa ra là tiểu thư của Đại Lý Tự Khanh đại nhân, là nô tài có mắt không tròng, đắc tội với Viên tiểu thư.” Nghe thấy đối phương nói ra thân phận của mình, tiểu nhị Giáp lập tức hạ thấp bản thân, mềm giọng mở miệng.
“Biết như vậy còn không mau đi sắp xếp một gian phòng cho ta, bổn tiểu thư đứng nãy giờ mệt rồi.” Thấy đối phương thay đổi thái độ Viên Minh Châu ngoại trừ khinh thường còn tránh không khỏi đắc ý, vốn nghĩ rằng nói ra thân phận của bản thân thì đối phương sẽ ngoan ngoãn dẫn nàng đi lên lầu hai, ai biết đối phương lại không biết tốt xấu, còn đáp trả lại nàng bắt một thau nước lạnh.
“Viên tiểu thư, lầu hai chúng tôi thật sự đã hết phòng rồi, chỉ còn lại một gian ở dưới này thôi, nếu tiểu thư không chê thì cứ tạm ở đó, bằng không chúng tôi cũng không còn cách nào.” Không thể không nói, lúc Viên Minh Châu nói ra thân phận của mình tiểu nhị Giáp kỳ thực là một trận hoảng loạn, hắn làm việc ở Phong Nguyệt Lâu nhiều năm, những người ra vào nơi này đều có địa vị không tầm thường, cho nên ngày thường đối với ân oán cung đình hay thế lực trên triều đình cũng có nghe nói qua. Viên gia là mẫu tộc của Hoàng hậu, là gia tộc có ức ảnh hưởng lớn nhất ở Yến Kinh, cho nên đối với Viên Minh Châu hắn mới hạ thấp bản thân mình như vậy, không dám đắc tội đối phương, nhưng quy định là quy định, hắn không thể không tuân theo, cho dù đối phương có là ai đi chăng nữa một khi đã đến Phong Nguyệt Lâu thì phải tuân thủ quy tắc ở nơi này, Viên Minh Châu đến sau lại muốn người khác nhường phòng, đạo lí này rốt cuộc là ở đâu ra?!
Lời vừa nói ra không chỉ Viên Minh Châu sửng sốt mà mọi người cũng kinh ngạc không kém.
Mọi người bị lời của tiểu nhị làm choáng váng, Phong Nguyệt Lâu này trâu thật nha, cư nhiên dám đắc tội với Viên gia!
Thanh Nhi trừng mắt, Bạch Tử Linh nói Phong Nguyệt Lâu là sản nghiệp của Thương Hàn Phong, cho nên đối với thái độ “không màng quyền quý” kia của tiểu nhị, Thanh Nhi cũng không cảm thấy kinh ngạc nhiều lắm, chỉ là không ngờ đối phương lại có gan dám hạ lệnh đuổi khách, mà vị khách này lại là Đại tiểu thư của Viên gia!
Viên gia ở Yến Kinh chẳng khác nào Minh vương ở trên triều đình, đều là những có thể hô mưa gọi gió, một tiểu nhị của một tửu lâu nho nhỏ cư nhiên không màng tất cả mà đắc tội với Viên gia? Là đầu óc hắn có vấn đề vẫn là lá gan của hắn quá lớn? Tô Ánh Dung thầm nghĩ.
“Ngươi...” Viên Minh Châu đầu tiên là sửng sốt, bởi vì nàng không ngờ đối phương lại từ chối nàng, sau đó thật sự bị lời nói không chút khách khí này làm cho tức giận, nàng được Viên gia sủng ái mà lớn, trước giờ rất ít có người cùng nàng đối nghịch, bởi vì nàng có Viên gia ở sau chống lưng, phần lớn người đắc tội đều không có kết cục tốt, lần trước Bạch Tử Linh đẩy nàng xuống hồ, nếu truy cứu ra thì Viên Minh Châu nhất định sẽ khiến cho đối phương quỳ xuống dập đầu nhận sai với nàng, sau đó cho người lột sạch đồ của nàng ta rồi ném nàng ta xuống hồ cho mọi người chiêm ngưỡng, dù nàng ta biết bơi cũng không lên bờ. Nhưng bởi vì sau khi khỏi bệnh thì chuyện đã trôi qua hơn nửa tháng, người thông minh tự nhiên sẽ cao bay xa chạy mà không đứng yên đợi người đến bắt, muốn tìm một người ở giữa biển người tự nhiên là không dễ dàng, cho nên Viên Minh Châu mới để nàng thoát thân, nhưng trước mắt chỉ là một tên tiểu nhị của một tửu lâu, xuất thân thấp hèn không nói, còn dám ở trước mặt nàng hùng hổ đuổi nàng ra cửa, quả thật là chưa thấy quan tài chưa để đổ lệ mà!
“Ngươi cũng chỉ là một tiểu nhị thấp hèn mà cũng dám ăn nói với ta như vậy? Gọi chưởng quầy của các ngươi ra đây mau!” Viên Minh Châu tức giận đến hai má đỏ lên, đôi mắt hung ác nhìn chằm chằm tiểu nhị tựa như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương, tiểu nhị làm việc nhiều năm ở nơi này, loại người nào cũng đã gặp qua, cho nên tâm lí đặc biệt vững vàng, đối với sự tức giận của Viên Minh Châu sắc mặt của hắn vẫn không chút thay đổi.
“Ngày hôm nay nếu không làm rõ ràng mọi chuyện thì Viên Minh Châu ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua chuyện này!” Trong mắt Viên Minh Châu, Phong Nguyệt Lâu dù có nổi tiếng cách mấy thì cũng chỉ là một tòa tửu lâu, chủ nhân phía sau chắc chắn là một thương nhân xuất thân bình thương, cho dù đối phương có năng lực lớn đi chăng nữa thì cũng không thể chống lại thế lực của triều đình, đối với thái độ “không kiêu ngạo không siểm nịnh” hay “mọi người đều đối đãi như nhau” kia của tiểu nhị thật sự khiến nàng tức chết!
Hắn đây rõ ràng là khinh thường Viên Minh Châu nàng!
Hắn đây là không đặt Viên gia các nàng vào mắt!
Ngay cả một tên tiểu nhị mà cũng dám chống đối Viên Minh Châu, chống đối Viên gia, nếu không làm cho ra lẽ để chuyện này truyền ra ngoài chẳng phải mọi người sẽ hiểu lầm Viên gia của nàng dễ khi dễ sao?!
“Vừa mới bước vào đã nghe thấy âm thanh chói tai, ta còn nghĩ là ai, hóa ra là Viên Đại tiểu thư a...”
Ngoài cửa lúc này đột nhiên xuất hiện bốn bóng người, hai nam hai nữ, tuổi tác không lớn nhưng diện mạo xuất sắc hơn người, nam diện như quan ngọc, nữ diện tái phù dung, bốn người đứng chung một một tựa như ánh sáng của mặt trời, ngay lập tức liền thu hút sự chú ý của mọi người trong đại sảnh.
“Trường Hạo biểu ca!” Ánh mắt Viên Minh Châu chuẩn xác rơi vào người lam bào nam tử với vẻ ngoài tuấn tú như ngọc khiến bao thiếu nữ say mê, đặc biệt là nụ cười ôn nhu như nước kia khiến băng tuyết mùa đông cũng nhịn không được mà tan chảy, giống như trái tim của nàng lúc này, hoàn toàn quên mất chuyện bản thân đang tính dạy dỗ tiểu nhị một bài học.
Đối với thái độ lật mặt như lật sách của Viên Minh Châu, một đám người lần nữa phải há hốc mồm mà nhìn.
Tiểu nhị Giáp: “...” Nói tốt tức giận đâu?
Thanh Nhi: “...” Nói tốt tức giận đâu?
Mọi người: “...” Nói tốt tức giận đâu?
Nhận thức tính tình kiêu ngạo của Viên Minh Châu lâu như vậy, lần đầu tiên nàng nhìn thấy đối phương có vẻ mặt này, xem ra vị này đối với lam bào nam tử kia... hẳn là có chút ý tứ đi?
Thanh Nhi cũng không phải thiếu nữ ngây thơ mới lớn, cái gì cũng không biết, ngược lại có rất nhiều chuyện nàng điều rõ ràng, nàng đi theo Bạch Tử Linh lâu như vậy, tâm tư của một người sớm đã xem rõ ràng rành mạch, đặc biệt là người không hề che giấu tâm tư của mình như Viên Minh Châu lại càng dễ dàng nhận ra.
Yêu là một thứ tình cảm kỳ quái, có thể khiến một người bình thường đánh mất lí trí, không thể điều khiển được cảm xúc của mình, chuyện Viên Minh Châu có thể buông bỏ kiêu ngạo của mình, để lộ một mặt yếu đuối của bản thân trước lam bào nam tử thì cũng là chuyện rất bình thường, điều này Thanh Nhi sớm đã nhìn thấy trên người Bạch Tử Linh.
“Ánh Dung tham kiến Tĩnh vương điện hạ.” Tô Ánh Dung hướng đối phương thi lễ, lúc này đây nàng làm sao không biết nguyên nhân Viên Minh Châu đột nhiên quay trở lại Phong Nguyệt Lâu, còn không phải bởi vì người trước mắt sao?
Thân là bằng hữu của Viên Minh Châu, tâm tư của nàng ta đối với Thương Trường Hạo Tô Ánh Dung rõ ràng hơn ai hết, thân là nữ nhân Tô Ánh Dung có thể lí giải tâm tình của Viên Minh Châu mỗi khi Thương Trường Hạo xuất hiện, bất quá lí giải thì lí giải, điều này không có nghĩa nàng chấp nhận việc đối phương khoe khoang tình cảm của hai người trước mặt nàng. Tô Ánh Dung không thích Thương Trường Hạo nhưng không có nghĩa là nàng không có tâm tư gì với hắn, nói thật luận gia thế hay tài mạo Thương Trường Hạo đều không chút thua kém Lãnh Vô Quân, thậm chí so với Lãnh Vô Quân lãnh tâm lãnh tình thì loại nam nhân ôn nhu dễ gần như Thương Trường Hạo rất dễ khiến nữ nhân xiêu lòng, nhiều lúc đuổi theo Lãnh Vô Quân không có kết quả Tô Ánh Dung cũng muốn thông đồng với Thương Trường Hạo, nhưng vì e ngại Viên Minh Châu cũng như Viên gia cho nên nàng mới không dám đánh chủ ý lên người nam nhân này. Viên Minh Châu thích Thương Trường Hạo, việc này người có mắt đều nhìn ra được, Thương Trường Hạo cũng biết điều đó thế nhưng hắn đối với Viên Minh Châu luôn giữ một khoảng cách nhất định, rõ ràng trong lòng hắn không có Viên Minh Châu, vậy mà Viên Minh Châu còn tự mình đa tình, không những không biết khó mà lui mà còn dồn dập tấn công khiến mỗi lần hắn nhìn thấy nàng ta đều lẩn trốn, điều quá đáng hơn là nàng ta còn tự phong mình làm “Tĩnh vương phi”, lấy danh hiệu này để đối phó với một đám nữ nhân có tâm tư với Thương Trường Hạo, nghe thôi cũng đủ khiến người căm phẫn.
Nhìn thấy vẻ mặt kích động kia của Viên Minh Châu, Thương Trường Hạo ôn nhu hữu lễ gật đầu: “Viên tiểu thư tốt, Tô tiểu thư không cần đa lễ.” Không ai thấy được đáy mắt hắn lúc này che giấu một tia không kiên nhẫn, ngoại trừ hắc bào thiếu niên bên cạnh.
“Biểu ca không cần xa lạ như vậy với Minh Châu, dù sao chúng ta cũng là người một nhà a.” Đối mặt với bộ dạng ôn nhuận như ngọc kia của Thương Trường Hạo, giọng nói của nàng phóng nhẹ không ít, mọi người đều có thể nghe ra sự nũng nịu trong đó, trong lúc nhất thời một đám người không khỏi rùng mình, có người còn không biết che giấu cảm xúc của mình mà trừng mắt nhìn Viên Minh Châu, bộ dạng giống như gặp quỷ.
“Viên tiểu thư sợ là có hiểu lầm, biểu ca của Viên tiểu thư là Thái tử điện hạ, không phải bổn vương.” Thân là nam nhân Thương Trường Hạo cũng không muốn vì vài điều nhỏ nhặt mà chấp nhất với nữ nhân, chính là có một số chuyện nên nói rõ ngay từ đầu, nếu không để lâu sẽ phát sinh phiền phức không có, hắn không nói tình cảm của Viên Minh Châu dành cho hắn, dù sao giữa hai người bọn họ cũng sẽ không có khả năng đến với nhau, thứ hắn nói đến là việc Viên Minh Châu xưng hô hắn một tiếng “biểu ca”, mặc kệ là vì lý do gì đi chăng nữa đều không thích hợp.
Năm xưa Viên gia tiểu thư tiến cung làm Hoàng hậu, sinh hạ trưởng tử cho Thành Thiên đế, cũng tức là Đại hoàng tử của Thành Thiên, mà hiện tại đối phương đang ngồi ở vị trí Thái tử, Viên Minh Châu là nữ nhi của Đại Lý Tự Khanh Viên Khải, Viên đại nhân là đệ đệ của Viên Hoàng hậu, nói thế nào thì một tiếng “biểu ca” này Viên Minh Châu nên dành cho Thái tử Thương Vệ mới đúng. Thương Trường Hạo hắn bất quá chỉ là nhi tử của Thục phi, nếu để người có tâm biết được biểu muội của Thái tử lại gọi hắn một tiếng “biểu ca” cũng không biết sẽ tung ra lời đồn thế nào để hủy hoại danh dự của hắn, quan trọng hơn là Viên gia bên kia cho rằng hắn dùng mỹ nam kế dụ dỗ Viên Minh Châu, đến lúc đó lại có chuyênh phát sinh thì không hay.
“Trường Hạo biểu ca...” Viên Minh Châu còn muốn nói gì đó nhưng nhìn thấy sắc mặt của Thương Trường Hạo có vẻ không được tốt nên nàng vội chuyển lời: “Nếu huynh đã nói như vậy Minh Châu cũng không cưỡng cầu, như vậy muội đành gọi huynh là Trường Hạo ca ca vậy.” Viên Minh Châu người này cũng có chút thông minh, mặc dù nàng không hiểu được ẩn y sâu xa trong lời nói của Thương Trường Hạo nhưng nhìn thấy đối phương không hài lòng với lời nói của nàng nàng liền lập tức chuyển lời.
Khóe miệng Thương Trường Hạo giật giật, muốn nói gì đó nhưng ngại ở đây nhiều người nên không tiện nhiều lời, vì vậy đối với cách xưng hô của đối phương xem như cam chịu.
Ca ca thì ca ca đi, dù sao vẫn tốt hơn là biểu ca!
Có trời mới biết Thương Trường Hạo đối với một tiếng “biểu ca” này phản cảm thế nào, mẫu phi của hắn tức Thục phi, vốn dĩ là người Phượng Tề, nàng đi theo Nhu phi đến đây hòa thân, ở nơi này nàng không hề có thân nhân, chỉ có Nhu phi bên cạnh làm bạn, vì vậy mà Thương Trường Hạo hắn cũng không có thân thích, càng đừng nói là biểu ca biểu muội.
“Trường Hạo ca ca, huynh cũng đến đây dùng bữa sao?” Thấy Thương Trường Hạo không phản đối, nụ cười trên mặt Viên Minh Châu liền tươi tắn hơn nhiều, mặc dù nàng có chút kiêu ngạo nhưng lại có một bộ da xinh đẹp, bất quá Yến Kinh mỹ nữ như mây, thêm một người như nàng cũng chẳng phải chuyện trọng đại gì.
“Ân.” Lúc này cũng đã gần giữa trưa, đến lúc phải dùng bữa rồi.
“Trùng hợp quá, muội cũng đã đặt phòng rồi, nếu không Trường Hạo ca ca cùng ta dùng bữa chung đi?” Viên Minh Châu có chút mong chờ nhìn Thương Trường Hạo, hắn chỉ nhướng mày, chưa có lập tức trả lời nàng, giống như đang suy nghĩ, mà nàng cũng không gấp, ngoan ngoãn đứng một bên chờ.
Tiểu nhị Giáp: “...” Hắn nhớ... nàng tựa hồ chưa có đặt phòng a?
Thanh Nhi: “...” Nàng đứng đợi nãy giờ còn chưa có phòng, vị biểu tiểu thư này lúc nãy còn tranh cãi với tiểu nhị mà hiện tại mặt không đổi sắc nói bản thân đã đặt phòng rồi, có lầm không vậy?!
“Mở miệng một tiếng ca ca, khép miệng một tiếng ca ca, thật sự đương ta chết rồi?!” Người mở miệng là tử y nữ tử, một thân váy tử la lan xinh đẹp chạm đất, trên vai khoác một chiếc áo choàng mỏng màu trắng, nàng hơi ngẩng đầu, để lộ dung mạo diễm lệ vốn có, nếu Viên Minh Châu là một đóa mẫu đơn rực rỡ kiêu ngạo thì Thương Phiên Phiên chính là một đóa hoa hồng đầy gai nhưng lại không kém phần kiêu sa diễm lệ.
Nhìn Viên Minh Châu thân thiết gọi Thương Trường Hạo một tiếng “ca ca” Thương Phiên Phiên như mèo bị dẫm phải đuôi, cả người xù lông hướng về phía hồng y nữ tử đối diện, ngay cả ánh mắt cũng bất thiên nhìn đối phương.
Ngay từ đầu khi nàng bước vào, Viên Minh Châu bỏ ngoài tai lời châm chọc của nàng trong khi hai mắt cứ hướng về phía Thương Trường Hạo mà dán đã khiến nàng nhìn không vừa mắt đối phương, hiện tại Viên Minh Châu lại hướng Thương Trường Hạo xưng vì “ca ca”, thật sự là một chút cũng không để nàng vào mắt.
Thương Phiên Phiên là Thất công chúa của Thành Thiên quốc, nàng là thành quả một đêm phong lưu của Thành Thiên đế cùng một vũ cơ, mẹ đẻ nàng thân phận thấp hèn, sinh ra không bao lâu liền qua đời, Thành Thiên đế liền mang nàng đến cho Thục phi nuôi dưỡng, trên danh nghĩa nàng là nữ nhi của Thục phi, Thương Trường Hạo là nhi tử của Thục phi, tự nhiên là ca ca của nàng, hiện tại Viên Minh Châu làm trò trước mặt mọi người gọi hắn một tiếng “ca ca” không phải không đặt nàng vào mắt thì là gì?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook