Hết bốn ngày nằm ở trong bệnh viện, Tiểu Lệ vô cùng buồn chán.

Chưa từng có lúc nào, cô thấy ghét mùa đông như thế này.

Cứ mỗi khi đông tới, trời bắt đầu trở lạnh, cô lại cảm sốt triền miên.

Đừng nói là cùng anh ăn cơm, ngay cả bò xuống giường cô cũng không còn sức.Mãi đến ngày thứ năm, khi cơ thể khá hơn một chút, cô một mực đòi bác sĩ cho xuất viện.

Cầm lộn xộn đống hóa đơn trên tay, cô vui vẻ ra cổng bắt xe về nhà.


Đang loay hoay kéo lại chiếc áo khoác, cô bị giật mình bởi một chiếc xe sang trọng từ đâu tới đỗ ngay trước mặt.

Cứ ngỡ bố mẹ cô đã biết chuyện cô nằm viện không báo cho họ nên cố tình tới bắt cô về, cô vội quay mặt đi.- Tiểu Lệ!Nhưng mà, một giọng nam trầm ấm quen thuộc vang lên khiến cho cô khựng lại.

Ngàn vạn lần cô cũng không ngờ đến, ngượng ngùng xoay lưng nhìn anh:- Trùng hợp quá, Lâm tổng.

Anh đến thăm ai ở đây sao?Người đàn ông cao lớn nhanh chóng rảo bước tiến tới, trong phút chốc đã đứng ngay trước mặt cô, đôi mắt hiện rõ vẻ lo lắng:- Tôi tới tìm em.- Tìm tôi? - Cô ngạc nhiên.- Vạn Bảo Quốc nói em bị cảm nằm viện mấy ngày rồi nên tôi đến xem em thế nào.

Có phải là vì buổi tối hôm trước tôi sơ ý để em nhiễm lạnh rồi không?Tiểu Lệ vội xua tay, mỉm cười:- Không, không phải đâu Lâm tổng, anh đừng nói vậy.

Thực ra mỗi lần vào đông, tôi đều bị cảm như thế, tôi quen rồi.

Anh cũng biết con gái bọn tôi sức đề kháng yếu mà, cảm mạo cũng là chuyện bình thường thôi.

Anh xem, hôm nay tôi khỏe rồi, cũng có thể xuất viện rồi này!Anh nghe thế thì yên tâm gật đầu:- Vậy thì tốt.


Lên xe đi, tôi đưa em đi ăn chút gì đó tẩm bổ!- Thật sự...!thật sự không cần đâu ạ!- Không được! - Anh thấy cô từ chối thì cau mày - Cái này em đừng từ chối, nếu không tôi sẽ áy náy đấy!Nói rồi, cũng không đợi cô trả lời nữa, trực tiếp nhét cô vào trong xe.Vốn dĩ chỉ một câu như cũ của anh, người phục vụ lại mang ra tới tám chín món khác nhau, khiến cho mặt cô lúc xanh lúc trắng.

Đợi cho bọn họ ra ngoài hết, cô mới e ngại nhìn anh:- Sao anh lại gọi nhiều như vậy? Anh là khách quen ở đây sao?- Ừm! - Anh vừa trả lời, vừa thản nhiên múc ra một bát canh đưa đến trước mặt cô - Em gái tôi cũng giống em, rất dễ bị cảm.

Mỗi lần như vậy, tôi đều đưa nó đến đây ăn canh khổ qua, rất tốt cho cơ thể, tăng cường đề kháng!Nghe đến khổ qua, Tiểu Lệ trợn mắt nhìn nó, lập tức cau mày:- Tôi không uống cái này đâu, đắng lắm!- Uống đi, rồi tôi lại kể cho em nghe về kinh doanh ở phố Wall!Tiểu Lệ không nhịn được bật cười:- Sao anh biết tôi thích cái đó mà đem ra dụ dỗ tôi vậy?Bát canh quá đắng, Tiểu Lệ không tránh khỏi nhăn mày, lần này đến lượt anh cười cô.- Em trước đây từng học kinh doanh sao?- Vâng! - Cô thành thật trả lời - Trước đây tôi cũng học kinh doanh ở đại học A.

Sau anh tám khoá.- Em cũng biết à? - Anh ngạc nhiên nhìn cô.- Kỷ niệm thành lập trường hai năm trước, tôi đã gặp anh ở buổi giao lưu.

Thật ra, anh chính là thần tượng trong lòng sinh viên khoá sau chúng tôi.

Câu chuyện về anh, đám sinh viên nữ chúng tôi thuộc lòng rồi ấy chứ!Anh nhếch môi, lại đưa thêm một bát canh đến trước mặt cô, cô vội đẩy ra:- Lần này anh không còn gì để dụ tôi nữa đâu, đắng chết tôi rồi!- Tôi còn chưa kể, cho nên em vẫn là uống đi!- Anh là gian thương à? - Cô thốt lên.- Làm thương có ai không gian? - Anh thản nhiên nhún vai - Không phải em nên rõ điều này sao? Một bát này nữa thôi, không bắt em uống thêm đâu!Biết mình đuối lý, cô đành im lặng, miễn cưỡng uống bát canh kia.


Trong lòng không khỏi than trời trách đất để cho cô gặp phải người đàn ông mưu mẹo này.- Em chưa tốt nghiệp đúng không? Còn phải thực tập bao lâu nữa?- Khoảng hai tháng nữa ạ!- Sau đó thì sao?- Tôi còn chưa có định hướng nào!- Em nghĩ sao về việc ra nước ngoài học thêm?Câu hỏi của anh khiến cho cô khựng lại, rồi ngập ngừng:- Tôi...!tôi không đủ điều kiện!- Vấn đề này tôi có thể giúp em! - Thấy cô nhìn anh nghi hoặc, anh lại nói tiếp - Thực ra, từ lần trước, tôi đã thấy được sự am hiểu sâu rộng của em về kinh doanh, bao gồm những thứ đại học A không hề có.

Cái em thiếu là kinh nghiệm thực tiễn cùng một chút kiến thức về thị trường kinh tế quốc tế.

Em nên trau dồi thêm, nếu không, quả là lãng phí một nhân tài rồi!Được một người tài giỏi như anh công nhận, Tiểu Lệ thực sự thấy vui.- Nhưng mà, tôi còn có lí do khác.

Tôi...!thích một người!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương