Dạ Vương
-
Chương 52
.
Sau bữa cơm chiều, cơn đau trên người Kiều Sanh giảm đi, thế là y lại một mình đi vào phòng huấn luyện.
Y muốn nhìn con Lang Vương mà y mua về. Lang Vương bị đưa tới buổi đấu giá khi vừa mới bị bắt không bao lâu, hoàn toàn chưa được thuần hóa, nó ương ngạnh, sẵn sàng công kích mọi thứ. Y lo là để nó trong Kiều gia sẽ gặp phải phiền phức không cần thiết, cho nên đã đưa tới phòng huấn luyện. Đỗ Nhất Sam và Đằng Mộc đều ở đó, có thể trông giúp y. Bọn họ là người mạnh mẽ, không sợ xảy ra sai sót gì.
Phòng huấn luyện cách Kiều gia không xa, chỉ mất vài phút Kiều Sanh đã tới nơi.
Đỗ Nhất Sam và Đằng Mộc vừa ăn cơm tối xong, đang chọc Lang Vương. Y nhìn ra là họ cũng thấy hứng thú với nó. Lang Vương đang bị nhốt trong ***g, cổ và tứ chi đều bị xích sắt trói lại.
“Sao rồi? Nó vẫn không chịu nghe lời à?” Kiều Sanh đi tới trước ***g sắt, hỏi Đỗ Nhất Sam.
“Khó lắm!” Đỗ Nhất Sam lắc đầu, cười khổ một tiếng, “Sói là loài động vật rất khó phục tùng, huống hồ còn là Lang Vương. Nếu như muốn nó nghe lời, e là cần rất nhiều thời gian mài đi cái tính cứng đầu của nó!”
“Không sao, cứ từ từ mà chơi với nó, tôi còn rất nhiều thời gian!” Kiều Sanh nhìn chằm chằm Lang Vương đang ở trong ***g sắt nhe rằng với y, thản nhiên nói. Sau khi y bước vào, Lang Vương lập tức bày ra vẻ thù hằn, hận không thể nhào tới xé y thành mảnh nhỏ. Nó dùng sức đụng vào ***g sắt, khiến dây xích khua lên không ngừng.
Người bình thường mà thấy tình cảnh này sẽ sợ xám mặt, nhưng Kiều Sanh lại thấy vô cùng hưng phấn. Y thích con sói này, chính xác mà nói là thích cái cảm giác từ từ buộc nó phải phục tùng y.
“Mở ***g sắt ra đi!” Kiều Sanh cởi áo khoác.
“Được!”
Đỗ Nhất Sam vừa mở ***g sắt, Lang Vương lập tức nhào về phía Kiều Sanh. Nó quên cổ mình còn đang bị xích lại, hai mắt đỏ như máu, trông hung bạo vô cùng.
Kiều Sanh đừng phía ngoài, mỉm cười nhìn nó giãy giụa điên cuồng.
Nụ cười của Kiều Sanh rất đẹp, nhưng lại khiến Đỗ Nhất Sam ở kế bên phải toát mồ hôi lạnh.
Bầu không khí thật đáng sợ…
Đằng Mộc đứng kế lẳng lặng đưa roi da cho Kiều Sanh. Roi da được mua từ một nhà huấn luyện thú lão làng, được làm riêng nên nặng hơn mấy loại roi da thường rất nhiều. Bình thường, chỉ quất một roi thôi cũng đủ khiến một người cường tráng chịu không nổi, huống hồ thân roi còn được ngâm thuốc nước, nóng rát gấp mấy lần. Một khi miệng vết thương bị rách, đau đớn mang tới thật khó mà hình dung cho được.
Kiều Sanh quơ quơ roi da một chốc. Như ý thức được nguy hiểm, Lang Vương càng trở nên hung hãn, cất tiếng tru vang vọng.
Kiều Sanh ngồi xổm xuống, nhìn nó: “Tao đã cho mày một cơ hội, tiếc là mày vẫn không chịu nghe lời. Nếu tao đã mua mày, thì tức là chủ nhân của mày, mày nhất định phải phục tùng mệnh lệnh của tao!”
Lang Vương đáp lại y bằng tiếng rít gào.
Kiều Sanh nhướn mày, cười nói: “Quả nhiên là phải chịu đau một chút mới khá lên được!”
Y đứng dậy, cầm roi, quất thật mạnh xuống.
Roi da quất lên người Lang Vương tạo nên tiếng chan chát nặng nề. Lang Vương lảo đảo, thiếu chút nữa ngã xuống. Nó cố trụ vững thân thể, không phát ra một tiếng nào. Sau đó nó gầm lên, địch ý với Kiều Sanh lại dâng cao cực đỉnh.
Kiều Sanh không hề nương tay, quất xuống roi thứ hai.
Lang Vương cố chống chịu, không khuất phục. Roi da trên tay Kiều Sanh lại không ngừng tiếp tục quất lên người nó.
Đỗ Nhất Sam và Đằng Mộc ở một bên há hốc mồm. Sau một khoảng thời gian tiếp xúc, bọn họ cũng hiểu chút ít về tính cách của Kiều Sanh. Có thể nói, tính của y hoàn toàn trái ngược với gương mặt tuấn mỹ đó của mình. Y không phải một người lương thiện gì, thậm chí có thể nói là máu lạnh. Chỉ là bình thường y đều làm như lười biếng, mà hiện tại, y thật sự khiến bọn họ hoảng hồn.
Đỗ Nhất Sam và Đằng Mộc đều vô cùng ăn ý liếc nhau một cái, lưng toát mồ hôi lạnh. Cả hai không hẹn mà lại cùng nhau nghĩ tới mấy cảnh SM trong mấy phim ‘Tình cảm mãnh liệt’ Nhật Bản.
Thì ra Kiều mỹ nhân là một tên ngược đãi cuồng…
Hai người đưa ra kết luận. Sau đó lại không hẹn mà cùng nhau nghĩ tới Kiều Mộ Đình, thế là cả hai lại cùng nhau thương cảm cho đối phương.
Lúc này Kiều Sanh vẫn đang hào hứng dạy dỗ Lang Vương. Bị quất mấy chục roi, Lang Vương không chịu nổi nữa. Nó nằm trên đất, cổ họng phát ra tiếng rên đau đớn, nhưng nó vẫn không chịu khuất phục. Kiều Sanh từ trên cao nhìn nó, ánh mắt lạnh như băng. Một tay y nhét trong túi quần, áo sống vẫn chỉnh tề như cũ.
Cho dù có gây ra những hành động thô bạo như vậy, y vẫn tao nhã đến không thể soi xét.
Thấy cũng quất đủ rồi, Kiều Sanh ngừng lại.
Lúc này Lang Vương đã muốn hấp hối. Trên người nó có khá nhiều vết thương, bộ lông xinh đẹp rối tung, nhưng lại không chảy máu. Kiều Sanh khống chế lực rất tốt, y cũng không muốn đánh nó thành tàn phế hay để lại sẹo trên người.
Quẳng roi sang bên, Kiều Sanh cầm lấy đĩa thịt bò Đỗ Nhất Sam đã chuẩn bị xong đưa tới trước mặt Lang Vương.
Mùi thức ăn khiến Lang Vương gần như hôn mê tỉnh táo một chút. Nó ngẩng đầu, nhìn Kiều Sanh, thấy Kiều Sanh đang quơ quơ cái đĩa trong tay, ý bảo nó ăn.
Lang Vương nhe răng với y, tỏ vẻ khinh thường.
Kiều Sanh cũng không giận, y đặt cái đĩa trước mặt nó, sau đó ngồi một bên.
Thời gian trôi qua, Lang Vương vẫn nằm trên đất không chịu nhúc nhích. Kiều Sanh gác chéo chân, sờ cằm, như đang suy nghĩ gì đó.
Chừng một giờ sau, Lang Vương vốn không thể nhúc nhích đã phục hồi thể lực, cố gượng dậy. Cả người nó run lên, mỗi lần nhúc nhích một chút là nó thở hơi lạnh, rõ ràng là rất đau.
Lang Vương xoay người, quay lưng về phía đĩa thịt bò, nằm gục xuống.
Kiều Sanh nhìn nó bằng ánh mắt đầy hứng thú.
Y càng ngày càng thích tên tiểu tử quật cường này (-_-!), bất kể là phí bao nhiêu tinh lực, y nhất định phải bắt nó thuần phục dưới chân mình.
Kiều Sanh rất có kiên nhẫn, nhưng Đỗ Nhất Sam lại cảm thấy nhàm chán. Anh ta ngáp một cái, nhìn Đằng Mộc lẳng lặng đứng kế bên, sau đó cười gian với đối phương một chút.
Đằng Mộc không thèm ngó tới.
Đỗ Nhất Sam ngượng ngùng, im miệng.
Ở bên này, Lang Vương vẫn quật cường, không chịu ăn gì. Tuy nhiên, giờ nó đang tuổi tráng niên, nhu cầu về thực vật rất lớn, nên trò tuyệt thực vốn không thể duy trì được bao lâu. Một lát sau, nó không chịu được nữa, quay qua, bắt đầu ăn như hổ đói. Dĩ nhiên, trong lúc ăn nó cũng không quên trừng Kiều Sanh mấy lượt.
Kiều Sanh nhíu mày.
Chờ Lang Vương ăn xong, Kiều Sanh lấy bình thuốc giảm đau ra, phun lên vết thương trên người nó.
Cơn đau trên người dịu xuống, Lang Vương hơi thả lỏng cơ thể một chút, sự hằn hộc của nó với Kiều Sanh cũng giảm đi ít nhiều. Tuy nhiên, cũng chỉ là một chút thôi, nếu như Kiều Sanh đưa tay tới trước mặt nó, nó vẫn há miệng ra cắn không chút do dự…
Kiều Sanh cong khóe môi lên, y khá hài lòng với kết quả thế này.
Lang Vương rất ương ngạnh, chỉ một hai lần mà muốn nó khuất phục thì đúng là không thể nào. Kiều Sanh định là sẽ làm theo lời đề nghị của mấy nhà huấn luyện thú, cứ từ từ, đánh xong cho nó chút ưu đãi, đây chính là nguyên tắc cơ bản, cũng là hữu dụng nhất khi huấn luyện thú.
Không chỉ là với con sói này, mà cả mấy gã đàn ông giống như dã thú vây quanh y, y nhất định cũng sẽ biến họ thành những con mèo ngoan ngoãn thuần phục dưới chân mình.
Mãi cho đến khuya, Kiều Sanh mới về nhà. Tới phòng, y đã ngủ ngay, hôm nay mệt mỏi cả ngày, y cần phải dưỡng sức lại.
Sáng hôm sau, Kiều Sanh đang ngủ say thì bị tiếng đập cửa làm bừng tỉnh.
“Ai đó?” Kiều Sanh tức giận, hỏi.
“Là tôi!”
Tiếng của Kiều Tử Việt.
“Có chuyện gì?”
“Hôm nay là ngày đầu tiên cậu đi làm, ba nói cậu nên đi sớm một chút, làm quen với hoàn cảnh công ty!”
Kiều Sanh xuống giường, mở cửa. Ở ngoài cửa, Kiều Tử Việt đã mặc chính trang, tóc tai, giày dép đàng hoàng. Giờ anh ta không còn là một chàng công tử ăn chơi tùy tiện, giống như biến thành một người khác hoàn toàn.
“Cậu còn chưa thức à?” Nhìn gương mặt nhập nhèm của Kiều Sanh, Kiều Tử Việt nhíu mày.
“Anh có ý kiến gì à?” Kiều Sanh ngoài cười nhưng trong không cười.
Kiều Tử Việt cười lạnh: “Đã gần bảy giờ rưỡi, công ty làm việc lúc tám giờ. Mới ngày đầu tiên đã đi muộn, e là đám cấp dưới của cậu sẽ oán trời trách đất đấy!”
“Cấp dưới?”
“Giờ cậu chính là quản lý bộ phận tiêu thụ còn gì!”
“Anh sắp xếp?”
“Đương nhiên!” Kiều Tử Việt đáp: “Bằng không cậu cho là ai?”
“Tôi còn tưởng là anh sẽ cho tôi làm nhân viên vệ sinh chứ!” Kiều Sanh khoanh tay, tựa vào cạnh cửa, cười đùa.
“Cậu muốn làm nhân viên vệ sinh cũng được, miễn là ba đồng ý!” Kiều Tử Việt nổi điên lên.
Kiều Sanh nhún nhún vai.
Trở vào phòng thay âu phục xong, Kiều Sanh ăn chút điểm tâm rồi lên xe Kiều Tử Việt, cùng tới công ty.
Sau bữa cơm chiều, cơn đau trên người Kiều Sanh giảm đi, thế là y lại một mình đi vào phòng huấn luyện.
Y muốn nhìn con Lang Vương mà y mua về. Lang Vương bị đưa tới buổi đấu giá khi vừa mới bị bắt không bao lâu, hoàn toàn chưa được thuần hóa, nó ương ngạnh, sẵn sàng công kích mọi thứ. Y lo là để nó trong Kiều gia sẽ gặp phải phiền phức không cần thiết, cho nên đã đưa tới phòng huấn luyện. Đỗ Nhất Sam và Đằng Mộc đều ở đó, có thể trông giúp y. Bọn họ là người mạnh mẽ, không sợ xảy ra sai sót gì.
Phòng huấn luyện cách Kiều gia không xa, chỉ mất vài phút Kiều Sanh đã tới nơi.
Đỗ Nhất Sam và Đằng Mộc vừa ăn cơm tối xong, đang chọc Lang Vương. Y nhìn ra là họ cũng thấy hứng thú với nó. Lang Vương đang bị nhốt trong ***g, cổ và tứ chi đều bị xích sắt trói lại.
“Sao rồi? Nó vẫn không chịu nghe lời à?” Kiều Sanh đi tới trước ***g sắt, hỏi Đỗ Nhất Sam.
“Khó lắm!” Đỗ Nhất Sam lắc đầu, cười khổ một tiếng, “Sói là loài động vật rất khó phục tùng, huống hồ còn là Lang Vương. Nếu như muốn nó nghe lời, e là cần rất nhiều thời gian mài đi cái tính cứng đầu của nó!”
“Không sao, cứ từ từ mà chơi với nó, tôi còn rất nhiều thời gian!” Kiều Sanh nhìn chằm chằm Lang Vương đang ở trong ***g sắt nhe rằng với y, thản nhiên nói. Sau khi y bước vào, Lang Vương lập tức bày ra vẻ thù hằn, hận không thể nhào tới xé y thành mảnh nhỏ. Nó dùng sức đụng vào ***g sắt, khiến dây xích khua lên không ngừng.
Người bình thường mà thấy tình cảnh này sẽ sợ xám mặt, nhưng Kiều Sanh lại thấy vô cùng hưng phấn. Y thích con sói này, chính xác mà nói là thích cái cảm giác từ từ buộc nó phải phục tùng y.
“Mở ***g sắt ra đi!” Kiều Sanh cởi áo khoác.
“Được!”
Đỗ Nhất Sam vừa mở ***g sắt, Lang Vương lập tức nhào về phía Kiều Sanh. Nó quên cổ mình còn đang bị xích lại, hai mắt đỏ như máu, trông hung bạo vô cùng.
Kiều Sanh đừng phía ngoài, mỉm cười nhìn nó giãy giụa điên cuồng.
Nụ cười của Kiều Sanh rất đẹp, nhưng lại khiến Đỗ Nhất Sam ở kế bên phải toát mồ hôi lạnh.
Bầu không khí thật đáng sợ…
Đằng Mộc đứng kế lẳng lặng đưa roi da cho Kiều Sanh. Roi da được mua từ một nhà huấn luyện thú lão làng, được làm riêng nên nặng hơn mấy loại roi da thường rất nhiều. Bình thường, chỉ quất một roi thôi cũng đủ khiến một người cường tráng chịu không nổi, huống hồ thân roi còn được ngâm thuốc nước, nóng rát gấp mấy lần. Một khi miệng vết thương bị rách, đau đớn mang tới thật khó mà hình dung cho được.
Kiều Sanh quơ quơ roi da một chốc. Như ý thức được nguy hiểm, Lang Vương càng trở nên hung hãn, cất tiếng tru vang vọng.
Kiều Sanh ngồi xổm xuống, nhìn nó: “Tao đã cho mày một cơ hội, tiếc là mày vẫn không chịu nghe lời. Nếu tao đã mua mày, thì tức là chủ nhân của mày, mày nhất định phải phục tùng mệnh lệnh của tao!”
Lang Vương đáp lại y bằng tiếng rít gào.
Kiều Sanh nhướn mày, cười nói: “Quả nhiên là phải chịu đau một chút mới khá lên được!”
Y đứng dậy, cầm roi, quất thật mạnh xuống.
Roi da quất lên người Lang Vương tạo nên tiếng chan chát nặng nề. Lang Vương lảo đảo, thiếu chút nữa ngã xuống. Nó cố trụ vững thân thể, không phát ra một tiếng nào. Sau đó nó gầm lên, địch ý với Kiều Sanh lại dâng cao cực đỉnh.
Kiều Sanh không hề nương tay, quất xuống roi thứ hai.
Lang Vương cố chống chịu, không khuất phục. Roi da trên tay Kiều Sanh lại không ngừng tiếp tục quất lên người nó.
Đỗ Nhất Sam và Đằng Mộc ở một bên há hốc mồm. Sau một khoảng thời gian tiếp xúc, bọn họ cũng hiểu chút ít về tính cách của Kiều Sanh. Có thể nói, tính của y hoàn toàn trái ngược với gương mặt tuấn mỹ đó của mình. Y không phải một người lương thiện gì, thậm chí có thể nói là máu lạnh. Chỉ là bình thường y đều làm như lười biếng, mà hiện tại, y thật sự khiến bọn họ hoảng hồn.
Đỗ Nhất Sam và Đằng Mộc đều vô cùng ăn ý liếc nhau một cái, lưng toát mồ hôi lạnh. Cả hai không hẹn mà lại cùng nhau nghĩ tới mấy cảnh SM trong mấy phim ‘Tình cảm mãnh liệt’ Nhật Bản.
Thì ra Kiều mỹ nhân là một tên ngược đãi cuồng…
Hai người đưa ra kết luận. Sau đó lại không hẹn mà cùng nhau nghĩ tới Kiều Mộ Đình, thế là cả hai lại cùng nhau thương cảm cho đối phương.
Lúc này Kiều Sanh vẫn đang hào hứng dạy dỗ Lang Vương. Bị quất mấy chục roi, Lang Vương không chịu nổi nữa. Nó nằm trên đất, cổ họng phát ra tiếng rên đau đớn, nhưng nó vẫn không chịu khuất phục. Kiều Sanh từ trên cao nhìn nó, ánh mắt lạnh như băng. Một tay y nhét trong túi quần, áo sống vẫn chỉnh tề như cũ.
Cho dù có gây ra những hành động thô bạo như vậy, y vẫn tao nhã đến không thể soi xét.
Thấy cũng quất đủ rồi, Kiều Sanh ngừng lại.
Lúc này Lang Vương đã muốn hấp hối. Trên người nó có khá nhiều vết thương, bộ lông xinh đẹp rối tung, nhưng lại không chảy máu. Kiều Sanh khống chế lực rất tốt, y cũng không muốn đánh nó thành tàn phế hay để lại sẹo trên người.
Quẳng roi sang bên, Kiều Sanh cầm lấy đĩa thịt bò Đỗ Nhất Sam đã chuẩn bị xong đưa tới trước mặt Lang Vương.
Mùi thức ăn khiến Lang Vương gần như hôn mê tỉnh táo một chút. Nó ngẩng đầu, nhìn Kiều Sanh, thấy Kiều Sanh đang quơ quơ cái đĩa trong tay, ý bảo nó ăn.
Lang Vương nhe răng với y, tỏ vẻ khinh thường.
Kiều Sanh cũng không giận, y đặt cái đĩa trước mặt nó, sau đó ngồi một bên.
Thời gian trôi qua, Lang Vương vẫn nằm trên đất không chịu nhúc nhích. Kiều Sanh gác chéo chân, sờ cằm, như đang suy nghĩ gì đó.
Chừng một giờ sau, Lang Vương vốn không thể nhúc nhích đã phục hồi thể lực, cố gượng dậy. Cả người nó run lên, mỗi lần nhúc nhích một chút là nó thở hơi lạnh, rõ ràng là rất đau.
Lang Vương xoay người, quay lưng về phía đĩa thịt bò, nằm gục xuống.
Kiều Sanh nhìn nó bằng ánh mắt đầy hứng thú.
Y càng ngày càng thích tên tiểu tử quật cường này (-_-!), bất kể là phí bao nhiêu tinh lực, y nhất định phải bắt nó thuần phục dưới chân mình.
Kiều Sanh rất có kiên nhẫn, nhưng Đỗ Nhất Sam lại cảm thấy nhàm chán. Anh ta ngáp một cái, nhìn Đằng Mộc lẳng lặng đứng kế bên, sau đó cười gian với đối phương một chút.
Đằng Mộc không thèm ngó tới.
Đỗ Nhất Sam ngượng ngùng, im miệng.
Ở bên này, Lang Vương vẫn quật cường, không chịu ăn gì. Tuy nhiên, giờ nó đang tuổi tráng niên, nhu cầu về thực vật rất lớn, nên trò tuyệt thực vốn không thể duy trì được bao lâu. Một lát sau, nó không chịu được nữa, quay qua, bắt đầu ăn như hổ đói. Dĩ nhiên, trong lúc ăn nó cũng không quên trừng Kiều Sanh mấy lượt.
Kiều Sanh nhíu mày.
Chờ Lang Vương ăn xong, Kiều Sanh lấy bình thuốc giảm đau ra, phun lên vết thương trên người nó.
Cơn đau trên người dịu xuống, Lang Vương hơi thả lỏng cơ thể một chút, sự hằn hộc của nó với Kiều Sanh cũng giảm đi ít nhiều. Tuy nhiên, cũng chỉ là một chút thôi, nếu như Kiều Sanh đưa tay tới trước mặt nó, nó vẫn há miệng ra cắn không chút do dự…
Kiều Sanh cong khóe môi lên, y khá hài lòng với kết quả thế này.
Lang Vương rất ương ngạnh, chỉ một hai lần mà muốn nó khuất phục thì đúng là không thể nào. Kiều Sanh định là sẽ làm theo lời đề nghị của mấy nhà huấn luyện thú, cứ từ từ, đánh xong cho nó chút ưu đãi, đây chính là nguyên tắc cơ bản, cũng là hữu dụng nhất khi huấn luyện thú.
Không chỉ là với con sói này, mà cả mấy gã đàn ông giống như dã thú vây quanh y, y nhất định cũng sẽ biến họ thành những con mèo ngoan ngoãn thuần phục dưới chân mình.
Mãi cho đến khuya, Kiều Sanh mới về nhà. Tới phòng, y đã ngủ ngay, hôm nay mệt mỏi cả ngày, y cần phải dưỡng sức lại.
Sáng hôm sau, Kiều Sanh đang ngủ say thì bị tiếng đập cửa làm bừng tỉnh.
“Ai đó?” Kiều Sanh tức giận, hỏi.
“Là tôi!”
Tiếng của Kiều Tử Việt.
“Có chuyện gì?”
“Hôm nay là ngày đầu tiên cậu đi làm, ba nói cậu nên đi sớm một chút, làm quen với hoàn cảnh công ty!”
Kiều Sanh xuống giường, mở cửa. Ở ngoài cửa, Kiều Tử Việt đã mặc chính trang, tóc tai, giày dép đàng hoàng. Giờ anh ta không còn là một chàng công tử ăn chơi tùy tiện, giống như biến thành một người khác hoàn toàn.
“Cậu còn chưa thức à?” Nhìn gương mặt nhập nhèm của Kiều Sanh, Kiều Tử Việt nhíu mày.
“Anh có ý kiến gì à?” Kiều Sanh ngoài cười nhưng trong không cười.
Kiều Tử Việt cười lạnh: “Đã gần bảy giờ rưỡi, công ty làm việc lúc tám giờ. Mới ngày đầu tiên đã đi muộn, e là đám cấp dưới của cậu sẽ oán trời trách đất đấy!”
“Cấp dưới?”
“Giờ cậu chính là quản lý bộ phận tiêu thụ còn gì!”
“Anh sắp xếp?”
“Đương nhiên!” Kiều Tử Việt đáp: “Bằng không cậu cho là ai?”
“Tôi còn tưởng là anh sẽ cho tôi làm nhân viên vệ sinh chứ!” Kiều Sanh khoanh tay, tựa vào cạnh cửa, cười đùa.
“Cậu muốn làm nhân viên vệ sinh cũng được, miễn là ba đồng ý!” Kiều Tử Việt nổi điên lên.
Kiều Sanh nhún nhún vai.
Trở vào phòng thay âu phục xong, Kiều Sanh ăn chút điểm tâm rồi lên xe Kiều Tử Việt, cùng tới công ty.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook