Dạ Vương
Chương 50

.

.

Bị Kiều Sanh chỉa súng vào người, sắc mặt Kiều Mộ Đình vẫn không thay đổi, thậm chí là không hề nhúc nhích.

Kiều Sanh lạnh lùng nhìn cậu ta.

Hai người giằng co, sắc mặt Kiều Sanh ngày càng khó coi, Kiều Mộ Đình lại rất bình tĩnh. Cậu cũng biết, nếu cậu thật sự chọc giận Kiều Sanh, y sẽ không nể tình mà nổ súng.

Kiều Sanh nói: “Tôi nói lại một lần nữa, cậu cút ra ngoài!”

Kiều Mộ Đình vẫn không nhúc nhích, nhưng trước lúc kiên nhẫn của y bị tiêu hao hết, cậu ta lên tiếng, “A Sanh, tuy không biết giữa anh và Alex là thế nào, nhưng nếu gã ta gây bất lợi cho anh, tôi sẽ giúp anh đối phó gã ta!”

“Tôi không cần!”

“A Sanh, anh quá cố chấp!” Kiều Mộ Đình lắc đầu, “Alex mạnh hơn anh tưởng tượng nhiều lắm, với thế lực hiện tại của gã, nếu muốn giết anh thì đúng là rất dễ dàng!”

“Cậu không cảm thấy mình quá lôi thôi?” Kiều Sanh lạnh lùng nói, “Chuyện của tôi, tôi sẽ tự nghĩ cách giải quyết, không cần cậu phải chõ mũi vào!”

“Chuyện này không thể nghe theo anh!” Kiều Mộ Đình nói một câu như đinh đóng cột.

Trong mắt Kiều Sanh đầy vẻ lo lắng, lạnh lùng nhìn cậu ta. Kiều Mộ Đình rất thản nhiên, nhưng ánh mắt lại rất kiên định, không muốn thỏa hiệp.

Kiều Sanh nhíu mày.

Im lặng một hồi, Kiều Mộ Đình lên tiếng, “A Sanh, tôi biết hiện giờ anh chưa muốn chấp nhận tôi, nhưng tôi nói rồi, tôi là người thích hợp với anh nhất, cho nên tôi sẽ không lùi bước. Trước đây, tôi đã từng lùi bước một lần, kết quả chính là sống cuộc sống tha hương nơi đất khách quê người mấy năm trời, nhưng vẫn không quên được anh!”

Kiều Sanh nói: “Chuyện đó thì có liên quan gì tới tôi?”

Kiều Mộ Đình đáp, “Bất kể hiện tại anh thế nào, một ngày nào đó anh nhất định sẽ yêu tôi!”

Khóe miệng Kiều Sanh giật giật một  chút, y phát hiện, về một mặt nào đó, Kiều Mộ Đình đúng là rất ngây thơ.

Kiều Mộ Đình đột ngột tỏ tình khiến Kiều Sanh thấy buồn cười, tâm trạng vốn u ám tự dưng cũng tốt lên hẳn. Y cong khóe môi, ban cho Kiều Mộ Đình một cái mỉm cười đầy hàm ý.

Kiều Mộ Đình thấy lạnh sống lưng.

Tình hình không được tốt cho lắm.

Ngay khi Kiều Mộ Đình còn chưa kịp phân tích tại sao Kiều Sanh lại tự dưng cười âm trầm như vậy, thì Kiều Sanh đã bóp cò, bắn về phía cậu.

Theo sáu tiếng súng nặng nề vang lên, không hề chớp mắt, Kiều Sanh đã bắn hết đạn ra ngoài. Sáu viên đạn bay sượt qua thân thể Kiều Mộ Đình, trong đó có một viên là đi ngang đũng quần cậu ta. Tuy không trúng đạn, nhưng mí mắt cậu giật giật mấy cái. Dù từng trải qua biết bao nguy hiểm, nhưng thú thật là cậu vẫn bị dọa sợ.

Kiều Sanh thu súng lại, mỉm cười, nhìn trán ai đó đang toát mồ hôi lạnh, “Đây là lần đầu tiên, nếu còn có lần thứ hai, sáu viên đạn này sẽ không bắn trật. Tôi ghét nhất là bị kẻ khác quyết định thay mình!”

Kiều Mộ Đình trầm mặc.

Cất súng vào ngăn kéo, Kiều Sanh đi thẳng vào phòng tắm.

Lúc này, cơ thể đang căng cứng của cậu mới thoáng thả lỏng. Cậu lau mồ hôi trên trán mình, cười khổ.

Xem ra con đường mà mình phải đi, vẫn còn rất dài…

Cầu yêu bị ngăn cản, nếu dây dưa nữa, e là cả tính mạng cũng gặp nguy hiểm. Kiều Mộ Đình bất đắc dĩ, đành phải tính toán lại kế hoạch chiếm cứ…

Mặc quần áo vào đàng hoàng, cậu đi tới trước phòng tắm, gõ cửa.

“Còn chuyện gì à?” Mấy giây sau, giọng nói lười nhác của Kiều Sanh vọng ra ngoài.

“A Sanh, những lời tôi nói ban nãy, xem như tôi chưa nói gì. Từ giờ trở đi, tôi sẽ thật lòng theo đuổi anh!”

Kiều Sanh, “…”

“Tôi ra ngoài!”

“Đi thong thả, không tiễn!” Kiều Sanh miễn cưỡng đáp.

Kiều Mộ Đình, “…”

Lần thứ hai tỏ tình bị thất bại, Kiều Một Đình có cảm giác thất bại gấp bội.

Trong phòng tắm.

Nghe tiếng bước chân xa dần, Kiều Sanh cong khóe môi lên.

Kiều Mộ Đình không thâm sâu như y đã nghĩ, thậm chí là lúc nãy khi cậu ta tỏ tình, nhìn cứ như một thằng nhóc ngu ngốc mới vừa biết yêu. Tuy có hơi ngốc, nhưng không hiểu sao lại thấy đáng yêu, khiến cảm giác của y về cậu ta cũng tốt hơn nhiều.

“Nếu cậu có khả năng như đã nói, vậy hãy thể hiện đi. Tôi cũng muốn nhìn xem cậu có chiếm được trái tim tôi không!” Kiều Sanh nói khẽ.



Ở bên này, Kiều Mộ Đình vốn định không để bất kỳ ai chú ý, lẳng lặng về phòng mình. Nào ngờ cậu vừa mở cửa ra, lại đụng phải Kiều Tử Việt đang đứng trước cửa.

Cả hai đều sửng sốt.

Kiều Tử Việt còn đang giơ tay, giống như là muốn gõ cửa.

“Sao cậu lại ở đây?”

“Anh tới tìm A Sanh làm gì?”

Cả hai cùng lên tiếng. Kiều Tử Việt vốn kinh ngạc, sau đó như ý thức được chuyện gì, xụ mặt.

“Tối qua cậu ở đây?” Kiều Tử Việt nhíu mày, hỏi.

“Chuyện đó không liên quan tới anh. Còn anh đấy, không phải trước đây anh rất ghét A Sanh sao? Giờ tới tìm anh ấy làm gì?” Kiều Mộ Đình cũng không thèm nể mặt, hỏi ngược lại.

“Chuyện này cũng không liên quan tới cậu!”

Cuộc trò chuyện của hai người đầy mùi thuốc súng, tranh cạnh một hồi, Kiều Tử Việt định vòng qua người Kiều Mộ Đình vào phòng.

Nào ngờ, Kiều Mộ Đình lại đưa tay ngăn anh ta lại.

“Tránh ra!” Kiều Tử Việt lạnh lùng nhìn đối phương.

“A Sanh đang tắm!”

“Tôi có việc tìm cậu ta!”

“Có chuyện gì cứ nói với tôi là được, tôi sẽ nói lại cho anh ấy biết!”

“Cậu không biết là cậu nhiều chuyện lắm à?” Kiều Tử Việt giận quá hóa cười, “Trước đây cũng như vậy, cậu tự cho mình là người bảo vệ A Sanh, không phải về sau đã bị cậu ta ghét bỏ? Ờ, thiếu chút nữa thì tôi quên mất, ban đầu cũng là do cậu cưỡng bức cậu ta không thành nên hai người mới trở mặt thành thù. Buồn cười thật, đó chính là tự làm tự chịu đúng không nào!”

Kiều Tử Việt nhắc lại chuyện trước đây, khiến Kiều Mộ Đình chau mày, “Không phải trước đây anh vẫn hay tìm A Sanh gây phiền toái sao? Đừng nói là hiện giờ anh đã đổi tính, định quan tâm tới anh ấy!”

“Không phải định, mà là đã sớm bắt đầu rồi!” Lời của Kiều Tử Việt chứa hàm ý mập mờ.

“Anh nói vậy là sao?”

Kiều Tử Việt cười lạnh, không đáp.

Bỗng dưng Kiều Mộ Đình như ngộ ra gì đó.

“Anh và A Sanh…”

Kiều Tử Việt: “Đúng như cậu nghĩ!”

Ánh mắt Kiều Mộ Đình trở nên lạnh lùng, “Anh dám có ý đồ xấu với A Sanh?”

Kiều Tử Việt nhíu mày, “Cậu có thể, sao tôi lại không? Huống hồ cậu ta cũng phải đồ của cậu!”

“Không phải anh đang nuôi một đống tình nhân bên ngoài sao?”

“Những người đó à? Tôi đã chơi ngán từ lâu rồi!”

“Cho nên anh định đổi khẩu vị?”

“Đúng vậy!” Dường như là cố tình khiêu khích Kiều Mộ Đình, Kiều Tử Việt không chút do dự, đáp.

Trong mắt Kiều Mộ Đình hiện lên sát ý.

Kiều Tử Việt không muốn đấu khẩu với cậu nữa, bực bội, nói: “Tránh ra!”

Kiều Mộ Đình nhìn anh ta bằng ánh mắt tà ác, nham hiểm và cả giọng điệu lạnh lùng, “Kiều Tử Việt, nếu anh dám làm gì A Sanh, đừng trách tôi không nể tình anh em!”

Kiều Tử Việt cười lạnh, “Cậu nghĩ là tôi sẽ sợ cậu?”

“Anh cứ thử sẽ biết!”

“Mong là sẽ có ngày đó!”

Ngay khi khói súng bốc lên hừng hực, Kiều Sanh đã tắm xong, bước ra. Nhìn thấy hai người đứng ở cửa, y thấy lạ, “Hai người đứng trước cửa làm gì?”

Kiều Tử Việt nhìn y, “Tôi có chuyện muốn bàn với cậu!”

“Chuyện gì?”

“Chuyện rất quan trọng, về tập đoàn Kiều thị!” Nói xong, Kiều Tử Việt nhìn thoáng qua Kiều Mộ Đình, ý bảo không cho thể cậu biết.

“Ờ, vậy anh vào đi!”

“Được!”

Kiều Tử Việt gật đầu, cười lạnh nhìn cánh tay còn ngăn ở cửa của Kiều Mộ Đình.

Kiều Mộ Đình vẫn đứng đó, không nhúc nhích.

Kiều Sanh nhíu mày, “Kiều Mộ Đình, không phải cậu muốn về phòng à? Sao còn chưa đi?”

Kiều Mộ Đình nhìn thoáng qua Kiều Tử Việt, thản nhiên nói, “Anh ta ở đây!” Ý là tôi thấy lo khi anh ở một mình với anh ta.

Nhìn cậu, Kiều Sanh cũng đã hiểu chuyện gì xảy ra, cười cười: “Chẳng lẽ người khác muốn gặp tôi phải được cậu phê chuẩn?”

Kiều Mộ Đình im lặng, không đáp.

“Tránh ra!” Kiều Sanh nói.

Kiều Mộ Đình vẫn đứng yên đó.

Kiều Tử Việt khoanh tay, cười lạnh, mặt như đang xem trò hài.

“Kiều Mộ Đình, cậu đang thử thách sự kiên nhẫn của tôi đấy!” Giọng của Kiều Sanh có chút không vui.

“Tôi lo lắng!” Kiều Mộ Đình đáp.

Kiều Sanh thấy buồn cười, “Chẳng lẽ cậu lo là tôi sẽ để ý anh ta? Với cái mặt ngốc đó, có tặng cho tôi, tôi cũng lười nhìn một cái!”

Nụ cười vui sướng khi người gặp họa của Kiều Tử Việt bỗng chốc cứng đờ.

Kiều Mộ Đình vốn còn hơi do dự, nhưng Kiều Sanh đã nói thẳng như vậy, cậu nghĩ lại, thấy mình đã quá bận tâm rồi. Vì thế cậu dịu xuống, buông tay, tránh đường.

Mặt Kiều Tử Việt lúc xanh lúc trắng, kiểu như muốn nổi đóa nhưng lại không nổi được, oán hận, rối rắm bước vào phòng.

“Vậy tôi trở về phòng!” Dường như Kiều Mộ Đình đã yên tâm, nói với Kiều Sanh.

“Ừ!” Kiều Sanh đóng cửa lại.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương