Dạ Vương
-
Chương 27
.
Nhìn họng súng tối om, Liên Mặc Sinh lắc đầu, cười khổ.
“Tôi nói nè mỹ nhân, cậu đừng động một tí thì chơi món này có được không? Tôi là sát thủ, đứng Top 10 trên thế giới, cậu cho là với năng lực hiện tại, cậu giết được tôi sao?”
“Không thử làm sao biết?” Kiều Sanh cười lạnh.
“Cậu sẽ không giết được tôi!” Liên Mặc Sinh nhún vai, tự tin nói.
Kiều Sanh bóp cò súng.
Trong khoảnh khắc viên đạn bay ra khỏi nòng súng, Liên Mặc Sinh xoạt một cái, nghiêng đầu.
Viên đạn lướt qua bên tai Liên Mặc Sinh, cơ hồ là dán ngang gương mặt của anh ta, anh ta có thể cảm nhận được hơi ấm quanh viên đạn đó.
Phản ứng cực nhanh…
Trong mắt Kiều Sanh có chút hưng phấn, không chút do dự bắn ra phát súng thứ hai, thứ ba.
Liên Mặc Sinh đều tránh thoát, động tác nhanh tới nỗi khiến người ta phải líu lưỡi.
“Tôi nói rồi, với phản ứng của tôi, hoàn toàn có thể tránh được viên đạn!” Né phát súng thứ tư, nụ cười trên mặt Liên Mặc Sinh càng sâu hơn, ánh mắt nhìn về phía Kiều Sanh mang theo vẻ thản nhiên cùng khiêu khích.
Kiều Sanh thu súng lại.
Trong tĩnh lặng, Liên Mặc Sinh thoáng thở phào một hơi.
Tuy là anh ta có thể tránh khỏi, nhưng điều này đúng là một chuyện rất mạo hiểm, vừa rồi, thiếu chút nữa anh ta đã bị bắn trúng.
Lần trước, cánh tay bị Kiều Sanh bắn trúng vẫn chưa lành hẳn, là một sát thủ, cho dù là vết thương cũ cũng có thể mang tới hậu quả trí mạng, có thế chấm hết kiếp sống sát thủ, đây là chuyện không thể nói đùa.
Kiều Sanh tạm thu đi sát khi, tựa vào cột đèn, miễn cưỡng nhìn Liên Mặc Sinh.
Y quyết định, tạm thời không giết người này. Tuy là thái độ, cử chỉ tùy tiện của gã ta làm y ghét, nhưng thân thủ lợi hại ấy đã thành công khơi lên hứng thú của y.
Có lẽ, có thể để y đùa một chút…
Kiều Sanh nở nụ cười đầy thâm ý. Liên Mặc Sinh đánh bạo, đi về phía y.
Kiều Sanh nhìn anh ta.
Nhìn gần, gương mặt này rất đặc biệt. Tuy chỉ là cái nhìn thoáng qua, nhưng gương mặt ấy đã khiến Kiều Sanh phải khắc sâu vào trong đầu, có thể khiến gương mặt vô cùng tuấn tú trở thành thế này, Kiều Sanh không khỏi khâm phục tài hóa trang xuất quỷ nhập thần của Liên Mặc Sinh.
Liên Mặc Sinh đi đến trước mặt Kiều Sanh, dừng lại.
Hai người chênh lệch không bao nhiêu, nhưng Kiều Sanh có hơi thấp hơn một chút. Y ngửa đầu, Liên Mặc Sinh cúi đầu, hai tầm mắt nhìn thẳng nhau, không một tiếng động, giằng co…
Trầm mặc một hồi, Liên Mặc Sinh nói: “Biết không, nhìn gần, trông cậu đẹp hơn!”
Là một thằng đàn ông, Kiều Sanh không thích cách khen đấy của anh ta. Trong mắt y, chữ ‘đẹp’ đó chỉ có thể dùng trên người phụ nữ, còn dùng trên người một thằng đàn ông, chính là một dạng sỉ nhục.
Hơn nữa, ánh mắt của Liên Mặc Sinh có chút ngả ngớn, như thế càng khiến y có cảm giác như mình là một thiếu nữ nhà lành bị tên lãng tử trêu chọc…
Tuy không để lộ cảm xúc ra ngoài, nhưng Liên Mặc Sinh cũng cảm nhận được hơi thở khó chịu đó, anh ta cong khóe môi lên.
“Giận à?”
Kiều Sanh thản nhiên đáp: “Tôi đang nghĩ, nên dùng cách nào, để anh có thể biến khỏi thế giới này một cách nhanh nhất!”
Liên Mặc Sinh cố tình gác giọng nói lạnh lùng của y sang bên, đưa tay vuốt ve mặt y.
Da của Kiều Sanh rất khá, bóng loáng, mềm mịn, cảm xúc êm dịu đó khiến Liên Mặc Sinh thấy hưng phấn, lại kết hợp với gương mặt biếng nhác của mỹ nhân, quả là một thứ thuốc thôi tình…
Liên Mặc Sinh mỉm cười: “Nhắm mắt lại, tôi có thể lập tức biến mất khỏi thế giới của cậu!” Dừng một chút, anh ta cúi đầu, kê sát mặt Kiều Sanh, nói khẽ vào tai y bằng giọng điệu trầm thấp: “Sau đó, tôi có thể đi vào tim của cậu, còn cả…thân thể cậu, đêm nay, cậu thập hấp dẫn!”
Ngôn ngữ gần như trắng trợn, khiến đôi mắt lạnh lùng của Kiều Sanh khẽ nheo lại.
Liên Mặc Sinh cướp lấy bờ môi y.
Vào lúc đó, Kiều Sanh đã bình tĩnh đưa tay vào túi cầm lấy khẩu súng, nhưng nửa chừng đã bị Liên Mặc Sinh cảnh giác, đánh văng xuống đất.
Liên Mặc Sinh hôn Kiều Danh, hương rượu còn lưu trên khóe môi y đã khơi lên dục vọng của anh ta.
Động tác của Liên Mặc Sinh không thô bạo, nhưng tấn công mãnh liệt. Cảm giác chiếc lưỡi di chuyển tới lui trên môi mình đang cố xâm nhập vào, Kiều Sanh nhíu mày.
Y không bày xích động tác hôn môi, nhưng điều kiện tiên quyết phải là do y tự nguyện, vả lại phải là phía chủ động. Giờ Liên Mặc Sinh không chỉ đang cưỡng hôn y, thậm chí, còn muốn tiến thêm một bước…
Đây đúng là quá…
Nhìn họng súng tối om, Liên Mặc Sinh lắc đầu, cười khổ.
“Tôi nói nè mỹ nhân, cậu đừng động một tí thì chơi món này có được không? Tôi là sát thủ, đứng Top 10 trên thế giới, cậu cho là với năng lực hiện tại, cậu giết được tôi sao?”
“Không thử làm sao biết?” Kiều Sanh cười lạnh.
“Cậu sẽ không giết được tôi!” Liên Mặc Sinh nhún vai, tự tin nói.
Kiều Sanh bóp cò súng.
Trong khoảnh khắc viên đạn bay ra khỏi nòng súng, Liên Mặc Sinh xoạt một cái, nghiêng đầu.
Viên đạn lướt qua bên tai Liên Mặc Sinh, cơ hồ là dán ngang gương mặt của anh ta, anh ta có thể cảm nhận được hơi ấm quanh viên đạn đó.
Phản ứng cực nhanh…
Trong mắt Kiều Sanh có chút hưng phấn, không chút do dự bắn ra phát súng thứ hai, thứ ba.
Liên Mặc Sinh đều tránh thoát, động tác nhanh tới nỗi khiến người ta phải líu lưỡi.
“Tôi nói rồi, với phản ứng của tôi, hoàn toàn có thể tránh được viên đạn!” Né phát súng thứ tư, nụ cười trên mặt Liên Mặc Sinh càng sâu hơn, ánh mắt nhìn về phía Kiều Sanh mang theo vẻ thản nhiên cùng khiêu khích.
Kiều Sanh thu súng lại.
Trong tĩnh lặng, Liên Mặc Sinh thoáng thở phào một hơi.
Tuy là anh ta có thể tránh khỏi, nhưng điều này đúng là một chuyện rất mạo hiểm, vừa rồi, thiếu chút nữa anh ta đã bị bắn trúng.
Lần trước, cánh tay bị Kiều Sanh bắn trúng vẫn chưa lành hẳn, là một sát thủ, cho dù là vết thương cũ cũng có thể mang tới hậu quả trí mạng, có thế chấm hết kiếp sống sát thủ, đây là chuyện không thể nói đùa.
Kiều Sanh tạm thu đi sát khi, tựa vào cột đèn, miễn cưỡng nhìn Liên Mặc Sinh.
Y quyết định, tạm thời không giết người này. Tuy là thái độ, cử chỉ tùy tiện của gã ta làm y ghét, nhưng thân thủ lợi hại ấy đã thành công khơi lên hứng thú của y.
Có lẽ, có thể để y đùa một chút…
Kiều Sanh nở nụ cười đầy thâm ý. Liên Mặc Sinh đánh bạo, đi về phía y.
Kiều Sanh nhìn anh ta.
Nhìn gần, gương mặt này rất đặc biệt. Tuy chỉ là cái nhìn thoáng qua, nhưng gương mặt ấy đã khiến Kiều Sanh phải khắc sâu vào trong đầu, có thể khiến gương mặt vô cùng tuấn tú trở thành thế này, Kiều Sanh không khỏi khâm phục tài hóa trang xuất quỷ nhập thần của Liên Mặc Sinh.
Liên Mặc Sinh đi đến trước mặt Kiều Sanh, dừng lại.
Hai người chênh lệch không bao nhiêu, nhưng Kiều Sanh có hơi thấp hơn một chút. Y ngửa đầu, Liên Mặc Sinh cúi đầu, hai tầm mắt nhìn thẳng nhau, không một tiếng động, giằng co…
Trầm mặc một hồi, Liên Mặc Sinh nói: “Biết không, nhìn gần, trông cậu đẹp hơn!”
Là một thằng đàn ông, Kiều Sanh không thích cách khen đấy của anh ta. Trong mắt y, chữ ‘đẹp’ đó chỉ có thể dùng trên người phụ nữ, còn dùng trên người một thằng đàn ông, chính là một dạng sỉ nhục.
Hơn nữa, ánh mắt của Liên Mặc Sinh có chút ngả ngớn, như thế càng khiến y có cảm giác như mình là một thiếu nữ nhà lành bị tên lãng tử trêu chọc…
Tuy không để lộ cảm xúc ra ngoài, nhưng Liên Mặc Sinh cũng cảm nhận được hơi thở khó chịu đó, anh ta cong khóe môi lên.
“Giận à?”
Kiều Sanh thản nhiên đáp: “Tôi đang nghĩ, nên dùng cách nào, để anh có thể biến khỏi thế giới này một cách nhanh nhất!”
Liên Mặc Sinh cố tình gác giọng nói lạnh lùng của y sang bên, đưa tay vuốt ve mặt y.
Da của Kiều Sanh rất khá, bóng loáng, mềm mịn, cảm xúc êm dịu đó khiến Liên Mặc Sinh thấy hưng phấn, lại kết hợp với gương mặt biếng nhác của mỹ nhân, quả là một thứ thuốc thôi tình…
Liên Mặc Sinh mỉm cười: “Nhắm mắt lại, tôi có thể lập tức biến mất khỏi thế giới của cậu!” Dừng một chút, anh ta cúi đầu, kê sát mặt Kiều Sanh, nói khẽ vào tai y bằng giọng điệu trầm thấp: “Sau đó, tôi có thể đi vào tim của cậu, còn cả…thân thể cậu, đêm nay, cậu thập hấp dẫn!”
Ngôn ngữ gần như trắng trợn, khiến đôi mắt lạnh lùng của Kiều Sanh khẽ nheo lại.
Liên Mặc Sinh cướp lấy bờ môi y.
Vào lúc đó, Kiều Sanh đã bình tĩnh đưa tay vào túi cầm lấy khẩu súng, nhưng nửa chừng đã bị Liên Mặc Sinh cảnh giác, đánh văng xuống đất.
Liên Mặc Sinh hôn Kiều Danh, hương rượu còn lưu trên khóe môi y đã khơi lên dục vọng của anh ta.
Động tác của Liên Mặc Sinh không thô bạo, nhưng tấn công mãnh liệt. Cảm giác chiếc lưỡi di chuyển tới lui trên môi mình đang cố xâm nhập vào, Kiều Sanh nhíu mày.
Y không bày xích động tác hôn môi, nhưng điều kiện tiên quyết phải là do y tự nguyện, vả lại phải là phía chủ động. Giờ Liên Mặc Sinh không chỉ đang cưỡng hôn y, thậm chí, còn muốn tiến thêm một bước…
Đây đúng là quá…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook