Dạ Vương Phủ
-
Chương 24: Gặp lại mẫu thân
Vô Danh nói rời khỏi Túy Lâu, chính là đi tìm Liễu Thường Vân.
Bôn ba bên ngoài suốt mấy tháng trời, cuối cùng nàng tìm thấy Liễu thị tại kinh thành.
Lúc tìm đến vương phủ, Vô Danh có chút bất ngờ khi thấy Trác Hạc Dao ở tại đây.
Sau một hồi ôn lại chuyện cũ, Trác Hạc Dao mới nhỏ giọng: “Vô Danh, xin lỗi tỷ. Việc tỷ nhờ ta làm, ta đã không làm tròn, muốn đánh muốn mắng cứ mặt tỷ vậy.”
“Không cần phải xin lỗi ta đâu, ích ra muội vẫn chưa để Túy Lâu cho tên Triệu ca kia, nếu muội không lệnh cho hắn đóng cửa Túy Lâu, sợ rằng bây giờ ta nhất định sẽ lột da muội!”
“Ngươi nói muốn lột da của nàng ấy?”
Lúc này không biết Dạ Vô Khạng từ đâu xuất hiện, chỉ nghe thấy một âm thanh lạnh lẽo phát ra, chớp mắt một cái liền tới bên cạnh Trác Hạc Dao.
Trong lúc Vô Danh còn đang không biết xảy ra chuyện gì, Trác Hạc Dao hướng Dạ Vô Khạng khẽ cười: “Tỷ ấy là Vô Danh, người đã giúp ta giải đan dược.”
Nghe vậy, Dạ Vô Khạng nhíu mày quan sát Vô Danh. Nhìn qua một lượt từ đầu đến chân, Vô Danh đáng để Trác Hạc Dao gọi một tiếng “mẹ”, vậy mà nàng lại không ngượng miệng gọi bà ta là tỷ? Hừ, vương phi của hắn không ngượng miệng nhưng hắn lại nghe ngượng tai.
Trác Hạc Dao hướng Vô Danh: “Còn đây là… Dạ Vô Khạng.”
Thật ra lúc đầu, nàng định nói là “Dạ vương gia”, nhưng suy đi nghĩ lại lại thấy không ổn, liền nói thẳng tên hắn ra.
Dạ Vô Khạng cùng Vô Danh gật đầu xem như chào hỏi, sau đó hắn liền tiến đến đôn mộc hạ tọa.
“Không phải chàng nói vào cung sao? Làm sao lại quay về sớm như vậy?”
Trác Hạc Dao cũng tiến đến ngồi cạnh hắn, Dạ Vô Khạng phất tay: “Trên đường đi nghe nói vương phủ có khách nên quay về.”
Vô Danh từ lúc vào vương phủ đến nay vẫn chưa biết Trác Hạc Dao đang mang thương thế, liền nói: “Thật ra hôm nay ta đến đây cũng là có mục đích, nếu đã có Dạ vương ở đây ta liền nói thẳng. Trước đây ta từng thu nhận một nữ nhân vào Túy Lâu, tên Liễu Thường Vân. Được hai năm thì nàng ta liền trộm mất đan dược do ta chế tạo, sau đó rời đi. Hay tin nàng ta đang ở kinh thành nên đến tìm, không biết có thể nhờ Dạ vương giúp đỡ hay không?”
Nghe đến cái tên này, không khí tại Vân Y các liền hạ xuống một độ.
Vô Danh cũng nhận ra điều này, liền nói: “Mọi người làm sao vậy? Ta đã nói gì không đúng sao?”
“Không phải không đúng, mà là…” Trác Hạc Dao còn chưa biết phải giải thích cùng nàng thế nào, tiểu Nguyệt lại nhanh miệng hơn chen vào, trút hết bao nhiêu uất ức bấy lâu chồng chất ra, kể lại ngọn ngành sự việc cho Vô Danh nghe.
“… Còn nữa, từ sau khi vương phi bị ả ta làm cho bỏ đi, ả ta liền một hai đòi chuyển vào Tinh Vân các, là nơi vương phi trước đây từng ở…”
Kể hết một lượt, tiểu Nguyệt vẫn còn tức giận giậm chân, hận không thể kể cho toàn kinh thành nghe về nữ nhân xấu xa kia.
Trác Hạc Dao khẽ cười: “Còn mọi chuyện sau đó tỷ đều rõ rồi.”
Dạ Vô Khạng trước sau vẫn trầm ngâm không nói: “Thật ra Liễu Thường Vân đối với bản vương có một phần ân tình, nhưng nàng ta lại hạ độc hãm hại Hạc Dao, bản vương cùng nàng ta xem như không còn quan hệ. Việc giúp ngươi tìm nàng ta, e rằng bản vương không thể giúp được.”
Vô Danh cũng đã đứng tuổi, sự đời trải qua còn nhiều hơn Dạ Vô Khạng nên cũng hiểu lời nói của hắn: “Không sao, dù sao đây cũng là chuyện riêng của ta, nếu vương gia giúp đỡ e là ta lại nợ vương gia một ân tình.”
Trác Hạc Dao đưa mắt nhìn sắc trời: “Cũng không còn sớm nữa, hay là đêm nay tỷ nghỉ ngơi tại đây đi, sáng mai rồi tính tiếp?”
Vô Danh còn chưa có đồng ý, Dạ Vô Khạng liền hướng A Thanh: “Đi chuẩn bị phòng đi, nhớ phải tiếp đãi chu đáo.”
Vô Danh nghe vậy mới cười: “Vậy thì ta không khách sáo.”
***
Đêm đó, Dạ Vô Khạng có công văn cần phê duyệt, tiểu Nguyệt thì lại tìm A Thanh, còn lại một mình Trác Hạc Dao cô đơn, nên nàng quyết định đi tìm Vô Danh.
Thấy nàng từ xa, Vô Danh liền tiến lên đỡ: “Trời lạnh cẩn thận bị nhiễm phong hàn, hơn nữa nếu từ chỗ ta trở về mà bị bệnh thì ta chỉ sợ vương gia ngũ mả phanh thây!”
“Làm gì mà nghiêm trọng như vậy chứ!” Trác Hạc Dao khẽ cười, nụ cười còn chưa dứt nàng lại thấy lồng ngực khó chịu, sau đó lại giống như lần đầu tiên, chỉ kịp xoay mặt sang chỗ khác liền nôn ra một ngụm máu. So với lần trước thì màu sắc có chút đậm hơn, hay là do trong đêm tối nên mới thấy như vậy?
“Hạc Dao, muội làm sao vậy?”
Trác Hạc Dao hầu như cả cơ thể đều tựa vào Vô Danh mới có thể đứng vững, nàng phất tay: “Không sao, không sao.”
Vô Danh đương nhiên vừa nhìn đã biết: “Bao lâu rồi?”
“Mới đây thôi.”
“Lúc đó ta đã nói nếu cơ thể bình thường thì hãy đến tìm ta, tại sao muội không nghe lời?”
“Còn đi được chính là bình thường.”
“Muội đó! Như vậy nhất định có ngày chết cũng không biết lý do.”
Trác Hạc Dao khẽ cười, nàng ngẩn đầu nhìn lên bầu trời tối đen như mực: “Hôm nay không có trăng, cũng không có sao nhỉ?”
“Giờ này mà còn tâm trạng đó sao? Muội đó, ta nói…”
Vô Danh còn chưa nói hết, từ trên người Trác Hạc Dao liền rơi ra một thứ, trong đêm tối lấp lánh mờ ảo, có lẽ là ngọc bội.
Cầm nó lên, Vô Danh trong lòng cả kinh: “Cái này ở đâu muội có?”
Trác Hạc Dao đưa tay muốn đoạt lại, Vô Danh lại nhanh hơn một bước: “Trả lời ta!”
Nhìn thần sắc có chút chờ mong, có chút đau lòng của nàng, Trác Hạc Dao mới nói: “Không biết, từ khi hiểu chuyện nó đã theo ta đến bây giờ.”
“Quan biết lâu như vậy, ta còn chưa hỏi muội một câu. Muội… bao nhiêu tuổi rồi?”
“Hai mươi hai, làm sao vậy?”
Vô Danh giọng nói run rẩy: “Trên vai phải của muội có một vết bớt màu đỏ, đúng không?”
“Vết bớt?” Trác Hạc Dao nhíu chặt mày liễu suy nghĩ: “Lúc nhỏ đúng là có một vết bớt, nhưng sư phụ nói sau này lớn lên sẽ xấu nên đã xóa đi rồi, làm sao vậy?”
Thì ra là như vậy, cho nên lúc giúp Trác Hạc Dao giải độc nàng mới không thấy có gì kì lạ. Hóa ra, đứa con gái mà nàng tưởng chừng đã chết nay đã tìm thấy, hơn nữa còn sống rất tốt.
Vô Danh hai mắt ửng đỏ, ngọc thủ nâng lên, run rẩy chạm vào mặt nàng: “Hạc Dao… Con ta…”
Trác Hạc Dao lúc này như có một tiếng sét giáng xuống đầu mình, cứ như vậy mà phải chịu đựng, không thể né tránh.
“Tỷ nói cái gì? Cái gì mà con của tỷ?”
Vô Danh ôm nàng vào lòng, trước đây lúc gặp nàng ở Tây Vực không hiểu vì sao ruột gan lại nóng bừng, bây giờ có thêm miếng ngọc bội kia càng làm nàng tin tưởng Trác Hạc Dao chính là nữ nhi của nàng.
“Không sai, con chính là đứa con mà ta đã để lạc hai mươi hai năm.”
Trác Hạc Dao nếu đổi lại là trước đây nhất định sẽ nói rằng: “Không thể nào! Làm sao có thể chứ!” Nhưng hiện tại thời gian của nàng không còn nhiều, không thể lãng phí vào những câu nói như vậy được.
Trác Hạc Dao im lặng nhìn bà, Vô Danh tiến lên ôm lấy nàng, nghẹn ngào: “Hạc Dao, con yên tâm đi, có mẫu thân ở đây, nhất định sẽ trị khỏi thương thế cho con.”
Liễu Thường Vân, ngươi lần này dám hạ độc nữ nhi của ta, Vô Danh ta thề nhất định phải trút giận cho Hạc Dao.
Ánh mắt Vô Danh chứa đầy căm phẫn cùng lạnh lẽo.
Cũng trong đêm đó, Trác Hạc Dao sau khi cùng mẫu thân nàng hàn thuyên đến tận đêm khuya mới trở về Vân Y các.
Thấy nàng, Dạ Vô Khạng liền đến, không nói một lời ôm nàng gắt gao trong tay, Trác Hạc Dao mỉm cười, đưa tay vỗ nhẹ lên lưng hắn: “Ta không sao.”
“Ta thật sự rất sợ nàng sẽ lại bỏ đi.”
Nàng tránh khỏi vòng tay của hắn, nói: “Vô Danh chính là mẫu thân đã thất lạc hai mươi hai năm của ta.”
“Cái gì? Nàng nói thật không?”
Trác Hạc Dao gật đầu, đêm toàn bộ câu chuyện kể lại cho Dạ Vô Khạng.
Nghe xong, hắn thở ra một hơi: “Vậy thì tốt rồi.”
Trác Hạc Dao cũng gật đầu, ánh mắt nàng khẽ động, dường như là có tâm sự. Một hành động nhỏ này không thoát khỏi ánh mắt sắc bén của Dạ Vô Khạng.
“Làm sao vậy?”
Trác Hạc Dao tựa đầu vào vai hắn, thấp giọng: “Dạ Vô Khạng, ngươi thích con trai hay con gái?”
Dạ Vô Khạng nháy mắt liền biết nàng nói đến điều gì, khẽ cười: “Chỉ cần là con của chúng ta, trai hay gái ta đều thích.”
“Dạ Vô Khạng…” Đáy mắt nàng thoáng hiện nổi đau đớn: “Nếu như có thể, ta sẽ sinh cho chàng một trai một gái, trưởng tử lớn lên sẽ giống chàng, còn nhi nữ lớn lên sẽ giống ta…”
“Chúng ta đương nhiên là có cơ hội!” Dạ Vô Khạng vòng tay qua ôm nàng: “Đợi sau khi nàng khỏi bệnh, chúng ta sẽ sinh thật nhiều con, được không?”
Trác Hạc Dao khẽ cười: “Được, tất cả đều nghe theo chàng quyết định.”
Hai người cứ giữ nguyên tư thế như vậy, một lúc sau nàng lại lên tiếng: “Dạ Vô Khạng, cái đó… Nếu như chàng muốn nạp thêm trắc phi hay thị thiếp ta không có ý kiến, chàng…”
“Nàng từ bỏ ý định đó đi.” Dạ Vô Khạng tức giận ngắt lời: “Một Liễu Thường Vân còn chưa động chạm thân thể nàng liền bỏ đi một năm trời, vậy nếu thêm mấy thị thiếp có phải nàng sẽ lại bỏ đi thêm mười năm nữa không?”
Trác Hạc Dao bật cười: “Làm sao có thể chứ, Liễu Thường Vân là Liễu Thường Vân, không thể đánh đồng được.”
“Có ma mới tin lời nàng nói.”
“Vậy chàng không tin sao?”
“Đúng vậy.”
“Vậy ngày mai ta sẽ đích thân đi chọn thị thiếp cho chàng, nếu như gặp phải một nữ nhân giống như ta, ta sẽ để nàng ta làm trắc phi.”
Dạ Vô Khạng thích thú nhếch miệng: “Nàng cứ tìm đi, tìm cho thật nhiều. Vương phủ là của ta, ta nói không thì bọn họ dám bước vào sao?”
“Còn chưa biết được.” Nói đến đây Trác Hạc Dao liền thấy một luồng khí lạnh từ trong người muốn thoát ra ngoài, nàng lần này còn chưa kịp quay đầu đã nôn ra một ngụm máu.
Dạ Vô Khạng thấy một màn này liền cả kinh: “Hạc Dao!”
Bôn ba bên ngoài suốt mấy tháng trời, cuối cùng nàng tìm thấy Liễu thị tại kinh thành.
Lúc tìm đến vương phủ, Vô Danh có chút bất ngờ khi thấy Trác Hạc Dao ở tại đây.
Sau một hồi ôn lại chuyện cũ, Trác Hạc Dao mới nhỏ giọng: “Vô Danh, xin lỗi tỷ. Việc tỷ nhờ ta làm, ta đã không làm tròn, muốn đánh muốn mắng cứ mặt tỷ vậy.”
“Không cần phải xin lỗi ta đâu, ích ra muội vẫn chưa để Túy Lâu cho tên Triệu ca kia, nếu muội không lệnh cho hắn đóng cửa Túy Lâu, sợ rằng bây giờ ta nhất định sẽ lột da muội!”
“Ngươi nói muốn lột da của nàng ấy?”
Lúc này không biết Dạ Vô Khạng từ đâu xuất hiện, chỉ nghe thấy một âm thanh lạnh lẽo phát ra, chớp mắt một cái liền tới bên cạnh Trác Hạc Dao.
Trong lúc Vô Danh còn đang không biết xảy ra chuyện gì, Trác Hạc Dao hướng Dạ Vô Khạng khẽ cười: “Tỷ ấy là Vô Danh, người đã giúp ta giải đan dược.”
Nghe vậy, Dạ Vô Khạng nhíu mày quan sát Vô Danh. Nhìn qua một lượt từ đầu đến chân, Vô Danh đáng để Trác Hạc Dao gọi một tiếng “mẹ”, vậy mà nàng lại không ngượng miệng gọi bà ta là tỷ? Hừ, vương phi của hắn không ngượng miệng nhưng hắn lại nghe ngượng tai.
Trác Hạc Dao hướng Vô Danh: “Còn đây là… Dạ Vô Khạng.”
Thật ra lúc đầu, nàng định nói là “Dạ vương gia”, nhưng suy đi nghĩ lại lại thấy không ổn, liền nói thẳng tên hắn ra.
Dạ Vô Khạng cùng Vô Danh gật đầu xem như chào hỏi, sau đó hắn liền tiến đến đôn mộc hạ tọa.
“Không phải chàng nói vào cung sao? Làm sao lại quay về sớm như vậy?”
Trác Hạc Dao cũng tiến đến ngồi cạnh hắn, Dạ Vô Khạng phất tay: “Trên đường đi nghe nói vương phủ có khách nên quay về.”
Vô Danh từ lúc vào vương phủ đến nay vẫn chưa biết Trác Hạc Dao đang mang thương thế, liền nói: “Thật ra hôm nay ta đến đây cũng là có mục đích, nếu đã có Dạ vương ở đây ta liền nói thẳng. Trước đây ta từng thu nhận một nữ nhân vào Túy Lâu, tên Liễu Thường Vân. Được hai năm thì nàng ta liền trộm mất đan dược do ta chế tạo, sau đó rời đi. Hay tin nàng ta đang ở kinh thành nên đến tìm, không biết có thể nhờ Dạ vương giúp đỡ hay không?”
Nghe đến cái tên này, không khí tại Vân Y các liền hạ xuống một độ.
Vô Danh cũng nhận ra điều này, liền nói: “Mọi người làm sao vậy? Ta đã nói gì không đúng sao?”
“Không phải không đúng, mà là…” Trác Hạc Dao còn chưa biết phải giải thích cùng nàng thế nào, tiểu Nguyệt lại nhanh miệng hơn chen vào, trút hết bao nhiêu uất ức bấy lâu chồng chất ra, kể lại ngọn ngành sự việc cho Vô Danh nghe.
“… Còn nữa, từ sau khi vương phi bị ả ta làm cho bỏ đi, ả ta liền một hai đòi chuyển vào Tinh Vân các, là nơi vương phi trước đây từng ở…”
Kể hết một lượt, tiểu Nguyệt vẫn còn tức giận giậm chân, hận không thể kể cho toàn kinh thành nghe về nữ nhân xấu xa kia.
Trác Hạc Dao khẽ cười: “Còn mọi chuyện sau đó tỷ đều rõ rồi.”
Dạ Vô Khạng trước sau vẫn trầm ngâm không nói: “Thật ra Liễu Thường Vân đối với bản vương có một phần ân tình, nhưng nàng ta lại hạ độc hãm hại Hạc Dao, bản vương cùng nàng ta xem như không còn quan hệ. Việc giúp ngươi tìm nàng ta, e rằng bản vương không thể giúp được.”
Vô Danh cũng đã đứng tuổi, sự đời trải qua còn nhiều hơn Dạ Vô Khạng nên cũng hiểu lời nói của hắn: “Không sao, dù sao đây cũng là chuyện riêng của ta, nếu vương gia giúp đỡ e là ta lại nợ vương gia một ân tình.”
Trác Hạc Dao đưa mắt nhìn sắc trời: “Cũng không còn sớm nữa, hay là đêm nay tỷ nghỉ ngơi tại đây đi, sáng mai rồi tính tiếp?”
Vô Danh còn chưa có đồng ý, Dạ Vô Khạng liền hướng A Thanh: “Đi chuẩn bị phòng đi, nhớ phải tiếp đãi chu đáo.”
Vô Danh nghe vậy mới cười: “Vậy thì ta không khách sáo.”
***
Đêm đó, Dạ Vô Khạng có công văn cần phê duyệt, tiểu Nguyệt thì lại tìm A Thanh, còn lại một mình Trác Hạc Dao cô đơn, nên nàng quyết định đi tìm Vô Danh.
Thấy nàng từ xa, Vô Danh liền tiến lên đỡ: “Trời lạnh cẩn thận bị nhiễm phong hàn, hơn nữa nếu từ chỗ ta trở về mà bị bệnh thì ta chỉ sợ vương gia ngũ mả phanh thây!”
“Làm gì mà nghiêm trọng như vậy chứ!” Trác Hạc Dao khẽ cười, nụ cười còn chưa dứt nàng lại thấy lồng ngực khó chịu, sau đó lại giống như lần đầu tiên, chỉ kịp xoay mặt sang chỗ khác liền nôn ra một ngụm máu. So với lần trước thì màu sắc có chút đậm hơn, hay là do trong đêm tối nên mới thấy như vậy?
“Hạc Dao, muội làm sao vậy?”
Trác Hạc Dao hầu như cả cơ thể đều tựa vào Vô Danh mới có thể đứng vững, nàng phất tay: “Không sao, không sao.”
Vô Danh đương nhiên vừa nhìn đã biết: “Bao lâu rồi?”
“Mới đây thôi.”
“Lúc đó ta đã nói nếu cơ thể bình thường thì hãy đến tìm ta, tại sao muội không nghe lời?”
“Còn đi được chính là bình thường.”
“Muội đó! Như vậy nhất định có ngày chết cũng không biết lý do.”
Trác Hạc Dao khẽ cười, nàng ngẩn đầu nhìn lên bầu trời tối đen như mực: “Hôm nay không có trăng, cũng không có sao nhỉ?”
“Giờ này mà còn tâm trạng đó sao? Muội đó, ta nói…”
Vô Danh còn chưa nói hết, từ trên người Trác Hạc Dao liền rơi ra một thứ, trong đêm tối lấp lánh mờ ảo, có lẽ là ngọc bội.
Cầm nó lên, Vô Danh trong lòng cả kinh: “Cái này ở đâu muội có?”
Trác Hạc Dao đưa tay muốn đoạt lại, Vô Danh lại nhanh hơn một bước: “Trả lời ta!”
Nhìn thần sắc có chút chờ mong, có chút đau lòng của nàng, Trác Hạc Dao mới nói: “Không biết, từ khi hiểu chuyện nó đã theo ta đến bây giờ.”
“Quan biết lâu như vậy, ta còn chưa hỏi muội một câu. Muội… bao nhiêu tuổi rồi?”
“Hai mươi hai, làm sao vậy?”
Vô Danh giọng nói run rẩy: “Trên vai phải của muội có một vết bớt màu đỏ, đúng không?”
“Vết bớt?” Trác Hạc Dao nhíu chặt mày liễu suy nghĩ: “Lúc nhỏ đúng là có một vết bớt, nhưng sư phụ nói sau này lớn lên sẽ xấu nên đã xóa đi rồi, làm sao vậy?”
Thì ra là như vậy, cho nên lúc giúp Trác Hạc Dao giải độc nàng mới không thấy có gì kì lạ. Hóa ra, đứa con gái mà nàng tưởng chừng đã chết nay đã tìm thấy, hơn nữa còn sống rất tốt.
Vô Danh hai mắt ửng đỏ, ngọc thủ nâng lên, run rẩy chạm vào mặt nàng: “Hạc Dao… Con ta…”
Trác Hạc Dao lúc này như có một tiếng sét giáng xuống đầu mình, cứ như vậy mà phải chịu đựng, không thể né tránh.
“Tỷ nói cái gì? Cái gì mà con của tỷ?”
Vô Danh ôm nàng vào lòng, trước đây lúc gặp nàng ở Tây Vực không hiểu vì sao ruột gan lại nóng bừng, bây giờ có thêm miếng ngọc bội kia càng làm nàng tin tưởng Trác Hạc Dao chính là nữ nhi của nàng.
“Không sai, con chính là đứa con mà ta đã để lạc hai mươi hai năm.”
Trác Hạc Dao nếu đổi lại là trước đây nhất định sẽ nói rằng: “Không thể nào! Làm sao có thể chứ!” Nhưng hiện tại thời gian của nàng không còn nhiều, không thể lãng phí vào những câu nói như vậy được.
Trác Hạc Dao im lặng nhìn bà, Vô Danh tiến lên ôm lấy nàng, nghẹn ngào: “Hạc Dao, con yên tâm đi, có mẫu thân ở đây, nhất định sẽ trị khỏi thương thế cho con.”
Liễu Thường Vân, ngươi lần này dám hạ độc nữ nhi của ta, Vô Danh ta thề nhất định phải trút giận cho Hạc Dao.
Ánh mắt Vô Danh chứa đầy căm phẫn cùng lạnh lẽo.
Cũng trong đêm đó, Trác Hạc Dao sau khi cùng mẫu thân nàng hàn thuyên đến tận đêm khuya mới trở về Vân Y các.
Thấy nàng, Dạ Vô Khạng liền đến, không nói một lời ôm nàng gắt gao trong tay, Trác Hạc Dao mỉm cười, đưa tay vỗ nhẹ lên lưng hắn: “Ta không sao.”
“Ta thật sự rất sợ nàng sẽ lại bỏ đi.”
Nàng tránh khỏi vòng tay của hắn, nói: “Vô Danh chính là mẫu thân đã thất lạc hai mươi hai năm của ta.”
“Cái gì? Nàng nói thật không?”
Trác Hạc Dao gật đầu, đêm toàn bộ câu chuyện kể lại cho Dạ Vô Khạng.
Nghe xong, hắn thở ra một hơi: “Vậy thì tốt rồi.”
Trác Hạc Dao cũng gật đầu, ánh mắt nàng khẽ động, dường như là có tâm sự. Một hành động nhỏ này không thoát khỏi ánh mắt sắc bén của Dạ Vô Khạng.
“Làm sao vậy?”
Trác Hạc Dao tựa đầu vào vai hắn, thấp giọng: “Dạ Vô Khạng, ngươi thích con trai hay con gái?”
Dạ Vô Khạng nháy mắt liền biết nàng nói đến điều gì, khẽ cười: “Chỉ cần là con của chúng ta, trai hay gái ta đều thích.”
“Dạ Vô Khạng…” Đáy mắt nàng thoáng hiện nổi đau đớn: “Nếu như có thể, ta sẽ sinh cho chàng một trai một gái, trưởng tử lớn lên sẽ giống chàng, còn nhi nữ lớn lên sẽ giống ta…”
“Chúng ta đương nhiên là có cơ hội!” Dạ Vô Khạng vòng tay qua ôm nàng: “Đợi sau khi nàng khỏi bệnh, chúng ta sẽ sinh thật nhiều con, được không?”
Trác Hạc Dao khẽ cười: “Được, tất cả đều nghe theo chàng quyết định.”
Hai người cứ giữ nguyên tư thế như vậy, một lúc sau nàng lại lên tiếng: “Dạ Vô Khạng, cái đó… Nếu như chàng muốn nạp thêm trắc phi hay thị thiếp ta không có ý kiến, chàng…”
“Nàng từ bỏ ý định đó đi.” Dạ Vô Khạng tức giận ngắt lời: “Một Liễu Thường Vân còn chưa động chạm thân thể nàng liền bỏ đi một năm trời, vậy nếu thêm mấy thị thiếp có phải nàng sẽ lại bỏ đi thêm mười năm nữa không?”
Trác Hạc Dao bật cười: “Làm sao có thể chứ, Liễu Thường Vân là Liễu Thường Vân, không thể đánh đồng được.”
“Có ma mới tin lời nàng nói.”
“Vậy chàng không tin sao?”
“Đúng vậy.”
“Vậy ngày mai ta sẽ đích thân đi chọn thị thiếp cho chàng, nếu như gặp phải một nữ nhân giống như ta, ta sẽ để nàng ta làm trắc phi.”
Dạ Vô Khạng thích thú nhếch miệng: “Nàng cứ tìm đi, tìm cho thật nhiều. Vương phủ là của ta, ta nói không thì bọn họ dám bước vào sao?”
“Còn chưa biết được.” Nói đến đây Trác Hạc Dao liền thấy một luồng khí lạnh từ trong người muốn thoát ra ngoài, nàng lần này còn chưa kịp quay đầu đã nôn ra một ngụm máu.
Dạ Vô Khạng thấy một màn này liền cả kinh: “Hạc Dao!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook