Dạ Vương Phủ
-
Chương 22: Đuổi khỏi vương phủ
Trong suốt khoảng thời gian đó, hai nam nhân một trắng một đen đứng đối thị, khiến không khí xung quanh bị bao trùm trong một cỗ khí lạnh lẽo.
“Vô Khạng!” Liễu Thường Vân người còn chưa thấy đâu đã nghe thấy âm thanh trong trẻo mềm mại.
Nàng bước đến, ánh mắt hướng Ân Tử Khâm, giai nhân khẽ cúi đầu xem như chào hỏi, sau đó ánh mắt hướng Dạ Vô Khạng: “Vô Khạng, chàng gọi thiếp đến có việc gì vậy? Người này là ai? Tại sao thiếp chưa từng gặp mặt?”
Dạ Vô Khạng nhìn nàng, lạnh giọng: “Thất hương huyền đằng đan là gì?”
Liễu Thường Vân vừa nghe đến đây liền tái mặt, lấp bấp: “Vô… Vô Khạng… Chàng… Chàng đang… Nói gì vậy? Thiếp… Thiếp nghe không hiểu…”
“Không hiểu?” Ân Tử Khâm nhếch miệng: “Ta hỏi ngươi, thuốc giải của Thất hương huyền đằng đan là gì?”
Liễu Thường Vân trước sau vẫn cứng miệng: “Thất hương huyền đằng đan là cái gì? Ta không biết nó.”
Đây gọi là chưa thấy quan tài chưa đỗ lệ.
“Ngươi có gan hạ độc mà lại không có gan nhận sao?”
Liễu Thường Vậy cậy có Dạ Vô Khạng bên cạnh, liền lớn giọng: “Hạ độc? Ngươi có bằng chứng gì nói ta hạ độc ả?”
“Ta còn chưa có nói người trúng độc là ai, không biết “ả” mà ngươi nói đến là ai vậy?” Ân Tử Khâm chờ đợi chính là câu này.
“Ta…”
Dạ Vô Khạng cũng nhìn nàng, trong giọng nói không nghe ra được hỉ nộ ái ố: “Bản vương cho nàng cơ hội cuối cùng, nói, hay không nói?”
“Vô Khạng… Thiếp…”
“Vậy là không nói?”
“Không phải, thiếp…”
Dạ Vô Khạng im lặng, ánh mắt không hề rời khỏi nàng.
Liễu Thường Vân cả người rét lạnh, ánh mắt ửng đỏ: “Ta đúng là hạ độc Trác Hạc Dao, ta…”
Vừa nói đến đây, Dạ Vô Khạng liền đưa tay bóp chặt cổ nàng: “Ngươi dám!”
Nữ nhân nghẹt thở liền cố gắng há miệng lấy không khí, Ân Tử Khâm thấy vậy liền lên tiếng: “Đừng để ả ta chết, nếu không Dao nhi sẽ không thể cứu.”
Dạ Vô Khạng nghe vậy liền buông tay, Liễu Thường Vân kiệt sức ngã trên mặt đất lạnh lẽo, nữ nhân ngước mặt lên trời, cười lớn. Sau một hồi mới nhìn Dạ Vô Khạng, nói: “Ta làm như vậy cũng là vì chàng!”
Nam nhân nhíu chặt mày kiếm, im lặng nghe nàng nói tiếp: “Rõ ràng vị trí Dạ vương phi đó là của ta, nhưng mà lại bị ả ta chiếm đi. Ta trước sau chỉ yêu mình chàng, nhưng chàng lại thay lòng đổi dạ. Chàng yêu ả ta, không sao, chỉ cần chàng có thể để ta ở bên cạnh chàng, như vậy ta cũng mãn nguyện. Nhưng mà chàng thì sao? Từ khi chàng đưa ta về vương phu, một cái động chạm, một cái nắm tay, một cái ôm cũng không có! Nếu như vậy thì ngay từ đầu chàng đừng đưa ta về, cứ bỏ mặt ta đi!”
Dạ Vô Khạng không đáp, Ân Tử Khâm cũng không tiện nói thêm.
“Thất hương huyền đằng đan là do ta hạ, các ngươi muốn biết cách giải sao? Ta nói cho các ngươi biết, nó không có thuốc giải! Nhưng mà các ngươi yên tâm đi, người trúng độc sẽ không chết, nhưng mà cơ thể sẽ từ từ yếu đi, trở thành một phế nhân, sống không bằng chết!”
Dạ Vô Khạng hít một ngụm khí lạnh, trầm giọng: “Liễu Thường Vân, ta niệm tình xưa sẽ không giết ngươi, ngươi đi đi, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta nữa. Lần sau nếu có gặp lại, ta tuyệt đối không thủ hạ lưu tình.”
Dứt khoát như vậy, đau đớn như vậy, kết thúc rồi.
Từ đây về sau nàng sẽ mất tất cả. Cấu kết cùng thái hậu, đến cuối cùng nàng vẫn không có gì, bà ta lại không mất gì.
“Dạ Vô Khạng, trước khi đi ta chỉ hỏi chàng một câu, được không?”
Dạ Vô Khạng không đáp, Liễu Thường Vân liền cho là hắn đồng ý, bèn nói: “Từ lúc gặp lại, chàng đã không còn yêu ta nữa, đúng không?”
Hắn vẫn im lặng.
“Vậy thì tại sao lại đưa ta về vương phủ?”
“Ngươi nói chỉ hỏi một câu, bây giờ ta sẽ trả lời ngươi. Lí do đưa ngươi về vương phủ là bởi vì ta cảm thấy có lỗi. Trước đây ngươi nói ngươi bỏ đi là vì ta, bây giờ ngươi không nơi nương tựa đương nhiên ta sẽ giúp ngươi.”
Liễu Thường Vân nhếch miệng, đáp án nàng muốn nghe không phải là của câu hỏi thứ hai.
Nàng hướng Ân Tử Khâm, nói: “Nếu các ngươi đã biết Thất hương huyền đằng đan có thuốc giải, vậy là Trác Hạc Dao cũng đã biết bà ta.”
“Ngươi biết người đó?”
“Biết, biết rất rõ là đằng khác.” Liễu Thường Vân chậm rãi nói: “Thất hương huyền đằng đan là do người đó chế ra, ta trong lúc khó khăn nhất lại được y thu nhận, trong một lần bắt gặp y đang luyện được, ta liền lẻn vào phòng trộm đi một vài loại độc, vốn chỉ nghĩ là để phòng thân, thật không ngờ lại có cơ hội sử dụng trên người Trác Hạc Dao.”
“Ngươi thật ác độc.”
Nàng nhếch miệng: “Ngươi đừng trách ta, có trách thì trách Trác Hạc Dao, trời sinh đã có dung mạo tuyệt phàm, cái gì ả ta cũng có, còn ta thì sao? Bây giờ ta cái gì cũng không có, đến cả một nơi để về cũng không có!”
Ân Tử Khâm thần sắc thập phần lo lắng: “Vậy bây giờ bà ta đang ở đâu?”
Nàng lắc đầu: “Ta làm sao biết chứ! Từ lúc rời khỏi đó ta liền cắt đứt quan hệ với bà ta, không chỉ có bà ta, mà còn có cả Tây Vực.”
Dạ Vô Khạng không nhìn nàng, nói: “A Thanh, mau đưa nữ nhân này đi đi, bản vương không muốn nhìn thấy ả nữa.”
“Vô Khạng, chàng tuyệt tình như vậy sao?” Liễu Thường Vân lúc này không còn khóc, ánh mắt nhuốm đau thương nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi.
“Ta không tuyệt tình, là do ngươi đã thay đổi.” Hắn đáp, sau đó A Thanh liền tiến lên, đưa Liễu Thường Vân rời khỏi vương phủ.
Sau khi hai thân ảnh biến mất, Dạ Vô Khạng liền tiến đến trước mặt Ân Tử Khâm: “Nàng ấy bây giờ đang ở đâu?”
“Ta nghĩ Dạ vương không cần phải biết.” Ân Tử Khâm đáp lời, nói xong liền xoay người rời đi.
“Nàng ấy là vương phi của bản vương, tại sao lại không cần phải biết?”
Ân Tử Khâm dừng bước, xoay người đối diện hắn, khóe miệng khẽ cong: “Vì bây giờ nàng ấy đã là thê tử của ta.”
Dạ Vô Khạng nghe vậy liền nhíu mày, không khí xung quanh vốn đã rất lạnh nay như bị hạ xuống thêm một bậc, khiến cho trời không có gió nhưng vẫn khiến người ta rét run.
Thê tử? Dạ Vô Khạng khóe miệng khẽ nhếch, nhìn theo thân ảnh Ân Tử Khâm khuất dần. Cả đời của Trác Hạc Dao, chỉ có thể có một trượng phu là hắn.
***
Ân Tử Khâm sau khi rời khỏi vương phủ liền dốc hết sức lực trở về Thiên sơn. Khi đến nói thì mới biết suốt đoạn đường, Dạ Vô Khạng luôn theo sát mình, liền dừng lại, nói: “Ta vẫn có một chỗ không hiểu, ngươi năm đó nếu đã để nàng rời đi vậy thì vì sao bây giờ lại muốn tìm nàng?”
Dạ Vô Khạng phía sau cổ thụ bước ra, ánh mắt rét lạnh: “Liên quan gì đến ngươi?”
“Vì ta là phu quân của nàng, điều này ta có quyền được biết.”
Dạ Vô Khạng song thủ nắm chặt, nếu không vì bây giờ còn chưa lên được đến đỉnh thì có lẽ hắn đã giết chết Ân Tử Khâm từ lâu rồi. Cứ mở miệng ra là “thê tử của ta”, “ta là phu quân của nàng”.
Hắn nhếch miệng: “Cả kinh thành vẫn biết nàng là vương phi của bản vương, hôn sự này là do thái hậu ban cho, bản vương còn chưa có từ nàng, thì nàng ấy vì sao phải gọi ngươi một tiếng “phu quân”?”
Ân Tử Khâm khẽ cười, thôi không đôi co cùng hắn, tiếp tục lên đỉnh Thiên sơn.
“Ta phải nói trước điều này với Dạ vương, nàng ấy bây giờ đã là thê tử của ta, hi vọng Dạ vương tự trọng.”
Dạ Vô Khạng chỉ nhếch miệng, không đáp. Suốt quãng đường còn lại im lặng đi theo Ân Tử Khâm.
Lên đến đỉnh Thiên sơn, mây mù quanh năm bao phủ khiến Thiên sơn chìm trong không gian tịch mịch, vắng lặng, đâu đó còn có chút lạnh lẽo.
Trên đỉnh núi có một căn nhà gỗ khá nhỏ, cổng nhà đóng kín, bên trong không hề phát ra một tiếng động nào để biểu hiện dấu hiệu của sự sống.
Ân Tử Khâm vừa bước đến liền giơ chân, một cước đá văng cánh cửa đang đóng kín ra, Dạ Vô Khạng chớp lấy cơ hội liền tung mình, đi vào trong nhà trước.
Vừa vào trong, hắn liền bắt gặp thân ảnh mảnh mai của Trác Hạc Dao, đang yên lặng tựa vào giường, nàng nhắm mắt.
Hơi thở yếu ớt của nàng khiến tim Dạ Vô Khạng như vừa bị ai đó đâm một nhát, cực kì đau đớn. Hắn còn chưa kịp tiến đến đã bị Ân Tử Khâm bắt lại: “Ngươi định làm gì?”
“Ta chỉ muốn xem nàng thôi.”
“Nàng ấy đang nghỉ ngơi, ngươi không thấy sao?”
Dạ Vô Khạng hai mắt đỏ ngầu, định cao giọng đáp lại nhưng lại nhớ ra còn nàng ở đây, liền thấp giọng: “Nghỉ ngơi? Nghỉ ngơi mà ngay cả ngươi đạp cửa xông vào nàng ấy cũng không tỉnh?”
Ân Tử Khâm nghe vậy liền ngẩn ra, lập tức nói: “Để ta xem, còn nữa, ngươi ra ngoài đứng đi, tránh để nàng ấy tỉnh lại sẽ thấy không vui.”
“Vui hay không sau này cũng phải gặp lại, còn đợi nàng ấy đồng ý sao?” Dạ Vô Khạng nội tâm dậy sóng, muốn tiến lên chạm vào nàng nhưng lại ngoan ngoãn ra ngoài.
“Nương tử, ta về rồi! Nương tử!”
Trác Hạc Dao vẫn bất động, đầu mày nhíu chặt.
“Nương tử! Tỉnh, tỉnh lại, nương tử!”
Mãi đến lần gọi thứ năm, Trác Hạc Dao mới từ từ mở mắt. Điều đầu tiên nàng làm là nhìn xung quanh một vòng, sau một hồi liền nói: “Người về rồi sao? Con còn chưa có nấu cơm, người đợi một chút.”
Nói rồi nàng định đứng dậy, Ân Tử Khâm liền ngăn lại: “Không cần, nàng đang mệt, nghỉ ngơi đi.”
Nàng cười: “Không cần đâu, từ lúc người đi con đã nghỉ ngơi rồi, nghỉ ngơi đủ rồi.”
Ân Tử Khâm nghe vậy có chút đau lòng, liền đưa tay lên khẽ vuốt mặt nàng, giọng nói đầy yêu thương: “Nương tử không cần phải như vậy đâu, cơm phu quân có thể làm.”
Trác Hạc Dao nghe vậy liền cười, Ân Tử Khâm nói tiếp: “Nương tử, nếu như Dạ vương kia đến đây muốn đưa nàng đi, nàng có đi không?”
Trác Hạc Dao nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn y: “Tại sao người lại hỏi như vậy?”
“Không có gì, nếu nàng không muốn nói thì thôi vậy. Nàng nghỉ ngơi đi, ta đi nấu cơm.”
Lúc Ân Tử Khâm sắp bước ra khỏi phòng, Trác Hạc Dao liền nói: “Không đi, tâm ý con đã quyết thì sẽ không thay đổi, nửa đời còn lại, Trác Hạc Dao chỉ có người.”
Ân Tử Khâm nghe xong cũng không quay lại, khóe miệng y khẽ cong, sau đó liền tiến đến chỗ Dạ Vô Khạng đang đứng.
“Dạ vương lúc nãy cũng đã nghe hết, Dao nhi đời này không muốn gặp lại ngươi, xin ngươi về cho.”
Dạ Vô Khạng song thủ chắp phía sau bất giác nắm chặt, khó khăn lắm mới nói được: “Nhưng mà nếu nàng ấy ở vương phủ thì ta có thể cho nàng ấy cuộc sống sung sướng, những thảo dược trân quý ta đều có thể tìm về cho nàng, ta thậm chí còn có thể tìm kiếm người kia để trị thương cho nàng, ta còn có thể…”
“Dạ Vô Khạng, ngươi còn không hiểu sao? Cái Dao nhi cần không phải là vinh hoa phú quý, cái nàng ấy cần là một cuộc sống an ổn, một người có thể cùng nàng ấy đi hết quãng đời còn lại.”
“Ta đều có thể cho nàng ấy!” Dạ Vô Khạng bất giác cao giọng.
Trác Hạc Dao bên trọng nghe động tĩnh liền chậm rãi bước ra, cất ngôn: “Người đang nói chuyện cùng ai vậy?”
“Vô Khạng!” Liễu Thường Vân người còn chưa thấy đâu đã nghe thấy âm thanh trong trẻo mềm mại.
Nàng bước đến, ánh mắt hướng Ân Tử Khâm, giai nhân khẽ cúi đầu xem như chào hỏi, sau đó ánh mắt hướng Dạ Vô Khạng: “Vô Khạng, chàng gọi thiếp đến có việc gì vậy? Người này là ai? Tại sao thiếp chưa từng gặp mặt?”
Dạ Vô Khạng nhìn nàng, lạnh giọng: “Thất hương huyền đằng đan là gì?”
Liễu Thường Vân vừa nghe đến đây liền tái mặt, lấp bấp: “Vô… Vô Khạng… Chàng… Chàng đang… Nói gì vậy? Thiếp… Thiếp nghe không hiểu…”
“Không hiểu?” Ân Tử Khâm nhếch miệng: “Ta hỏi ngươi, thuốc giải của Thất hương huyền đằng đan là gì?”
Liễu Thường Vân trước sau vẫn cứng miệng: “Thất hương huyền đằng đan là cái gì? Ta không biết nó.”
Đây gọi là chưa thấy quan tài chưa đỗ lệ.
“Ngươi có gan hạ độc mà lại không có gan nhận sao?”
Liễu Thường Vậy cậy có Dạ Vô Khạng bên cạnh, liền lớn giọng: “Hạ độc? Ngươi có bằng chứng gì nói ta hạ độc ả?”
“Ta còn chưa có nói người trúng độc là ai, không biết “ả” mà ngươi nói đến là ai vậy?” Ân Tử Khâm chờ đợi chính là câu này.
“Ta…”
Dạ Vô Khạng cũng nhìn nàng, trong giọng nói không nghe ra được hỉ nộ ái ố: “Bản vương cho nàng cơ hội cuối cùng, nói, hay không nói?”
“Vô Khạng… Thiếp…”
“Vậy là không nói?”
“Không phải, thiếp…”
Dạ Vô Khạng im lặng, ánh mắt không hề rời khỏi nàng.
Liễu Thường Vân cả người rét lạnh, ánh mắt ửng đỏ: “Ta đúng là hạ độc Trác Hạc Dao, ta…”
Vừa nói đến đây, Dạ Vô Khạng liền đưa tay bóp chặt cổ nàng: “Ngươi dám!”
Nữ nhân nghẹt thở liền cố gắng há miệng lấy không khí, Ân Tử Khâm thấy vậy liền lên tiếng: “Đừng để ả ta chết, nếu không Dao nhi sẽ không thể cứu.”
Dạ Vô Khạng nghe vậy liền buông tay, Liễu Thường Vân kiệt sức ngã trên mặt đất lạnh lẽo, nữ nhân ngước mặt lên trời, cười lớn. Sau một hồi mới nhìn Dạ Vô Khạng, nói: “Ta làm như vậy cũng là vì chàng!”
Nam nhân nhíu chặt mày kiếm, im lặng nghe nàng nói tiếp: “Rõ ràng vị trí Dạ vương phi đó là của ta, nhưng mà lại bị ả ta chiếm đi. Ta trước sau chỉ yêu mình chàng, nhưng chàng lại thay lòng đổi dạ. Chàng yêu ả ta, không sao, chỉ cần chàng có thể để ta ở bên cạnh chàng, như vậy ta cũng mãn nguyện. Nhưng mà chàng thì sao? Từ khi chàng đưa ta về vương phu, một cái động chạm, một cái nắm tay, một cái ôm cũng không có! Nếu như vậy thì ngay từ đầu chàng đừng đưa ta về, cứ bỏ mặt ta đi!”
Dạ Vô Khạng không đáp, Ân Tử Khâm cũng không tiện nói thêm.
“Thất hương huyền đằng đan là do ta hạ, các ngươi muốn biết cách giải sao? Ta nói cho các ngươi biết, nó không có thuốc giải! Nhưng mà các ngươi yên tâm đi, người trúng độc sẽ không chết, nhưng mà cơ thể sẽ từ từ yếu đi, trở thành một phế nhân, sống không bằng chết!”
Dạ Vô Khạng hít một ngụm khí lạnh, trầm giọng: “Liễu Thường Vân, ta niệm tình xưa sẽ không giết ngươi, ngươi đi đi, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta nữa. Lần sau nếu có gặp lại, ta tuyệt đối không thủ hạ lưu tình.”
Dứt khoát như vậy, đau đớn như vậy, kết thúc rồi.
Từ đây về sau nàng sẽ mất tất cả. Cấu kết cùng thái hậu, đến cuối cùng nàng vẫn không có gì, bà ta lại không mất gì.
“Dạ Vô Khạng, trước khi đi ta chỉ hỏi chàng một câu, được không?”
Dạ Vô Khạng không đáp, Liễu Thường Vân liền cho là hắn đồng ý, bèn nói: “Từ lúc gặp lại, chàng đã không còn yêu ta nữa, đúng không?”
Hắn vẫn im lặng.
“Vậy thì tại sao lại đưa ta về vương phủ?”
“Ngươi nói chỉ hỏi một câu, bây giờ ta sẽ trả lời ngươi. Lí do đưa ngươi về vương phủ là bởi vì ta cảm thấy có lỗi. Trước đây ngươi nói ngươi bỏ đi là vì ta, bây giờ ngươi không nơi nương tựa đương nhiên ta sẽ giúp ngươi.”
Liễu Thường Vân nhếch miệng, đáp án nàng muốn nghe không phải là của câu hỏi thứ hai.
Nàng hướng Ân Tử Khâm, nói: “Nếu các ngươi đã biết Thất hương huyền đằng đan có thuốc giải, vậy là Trác Hạc Dao cũng đã biết bà ta.”
“Ngươi biết người đó?”
“Biết, biết rất rõ là đằng khác.” Liễu Thường Vân chậm rãi nói: “Thất hương huyền đằng đan là do người đó chế ra, ta trong lúc khó khăn nhất lại được y thu nhận, trong một lần bắt gặp y đang luyện được, ta liền lẻn vào phòng trộm đi một vài loại độc, vốn chỉ nghĩ là để phòng thân, thật không ngờ lại có cơ hội sử dụng trên người Trác Hạc Dao.”
“Ngươi thật ác độc.”
Nàng nhếch miệng: “Ngươi đừng trách ta, có trách thì trách Trác Hạc Dao, trời sinh đã có dung mạo tuyệt phàm, cái gì ả ta cũng có, còn ta thì sao? Bây giờ ta cái gì cũng không có, đến cả một nơi để về cũng không có!”
Ân Tử Khâm thần sắc thập phần lo lắng: “Vậy bây giờ bà ta đang ở đâu?”
Nàng lắc đầu: “Ta làm sao biết chứ! Từ lúc rời khỏi đó ta liền cắt đứt quan hệ với bà ta, không chỉ có bà ta, mà còn có cả Tây Vực.”
Dạ Vô Khạng không nhìn nàng, nói: “A Thanh, mau đưa nữ nhân này đi đi, bản vương không muốn nhìn thấy ả nữa.”
“Vô Khạng, chàng tuyệt tình như vậy sao?” Liễu Thường Vân lúc này không còn khóc, ánh mắt nhuốm đau thương nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi.
“Ta không tuyệt tình, là do ngươi đã thay đổi.” Hắn đáp, sau đó A Thanh liền tiến lên, đưa Liễu Thường Vân rời khỏi vương phủ.
Sau khi hai thân ảnh biến mất, Dạ Vô Khạng liền tiến đến trước mặt Ân Tử Khâm: “Nàng ấy bây giờ đang ở đâu?”
“Ta nghĩ Dạ vương không cần phải biết.” Ân Tử Khâm đáp lời, nói xong liền xoay người rời đi.
“Nàng ấy là vương phi của bản vương, tại sao lại không cần phải biết?”
Ân Tử Khâm dừng bước, xoay người đối diện hắn, khóe miệng khẽ cong: “Vì bây giờ nàng ấy đã là thê tử của ta.”
Dạ Vô Khạng nghe vậy liền nhíu mày, không khí xung quanh vốn đã rất lạnh nay như bị hạ xuống thêm một bậc, khiến cho trời không có gió nhưng vẫn khiến người ta rét run.
Thê tử? Dạ Vô Khạng khóe miệng khẽ nhếch, nhìn theo thân ảnh Ân Tử Khâm khuất dần. Cả đời của Trác Hạc Dao, chỉ có thể có một trượng phu là hắn.
***
Ân Tử Khâm sau khi rời khỏi vương phủ liền dốc hết sức lực trở về Thiên sơn. Khi đến nói thì mới biết suốt đoạn đường, Dạ Vô Khạng luôn theo sát mình, liền dừng lại, nói: “Ta vẫn có một chỗ không hiểu, ngươi năm đó nếu đã để nàng rời đi vậy thì vì sao bây giờ lại muốn tìm nàng?”
Dạ Vô Khạng phía sau cổ thụ bước ra, ánh mắt rét lạnh: “Liên quan gì đến ngươi?”
“Vì ta là phu quân của nàng, điều này ta có quyền được biết.”
Dạ Vô Khạng song thủ nắm chặt, nếu không vì bây giờ còn chưa lên được đến đỉnh thì có lẽ hắn đã giết chết Ân Tử Khâm từ lâu rồi. Cứ mở miệng ra là “thê tử của ta”, “ta là phu quân của nàng”.
Hắn nhếch miệng: “Cả kinh thành vẫn biết nàng là vương phi của bản vương, hôn sự này là do thái hậu ban cho, bản vương còn chưa có từ nàng, thì nàng ấy vì sao phải gọi ngươi một tiếng “phu quân”?”
Ân Tử Khâm khẽ cười, thôi không đôi co cùng hắn, tiếp tục lên đỉnh Thiên sơn.
“Ta phải nói trước điều này với Dạ vương, nàng ấy bây giờ đã là thê tử của ta, hi vọng Dạ vương tự trọng.”
Dạ Vô Khạng chỉ nhếch miệng, không đáp. Suốt quãng đường còn lại im lặng đi theo Ân Tử Khâm.
Lên đến đỉnh Thiên sơn, mây mù quanh năm bao phủ khiến Thiên sơn chìm trong không gian tịch mịch, vắng lặng, đâu đó còn có chút lạnh lẽo.
Trên đỉnh núi có một căn nhà gỗ khá nhỏ, cổng nhà đóng kín, bên trong không hề phát ra một tiếng động nào để biểu hiện dấu hiệu của sự sống.
Ân Tử Khâm vừa bước đến liền giơ chân, một cước đá văng cánh cửa đang đóng kín ra, Dạ Vô Khạng chớp lấy cơ hội liền tung mình, đi vào trong nhà trước.
Vừa vào trong, hắn liền bắt gặp thân ảnh mảnh mai của Trác Hạc Dao, đang yên lặng tựa vào giường, nàng nhắm mắt.
Hơi thở yếu ớt của nàng khiến tim Dạ Vô Khạng như vừa bị ai đó đâm một nhát, cực kì đau đớn. Hắn còn chưa kịp tiến đến đã bị Ân Tử Khâm bắt lại: “Ngươi định làm gì?”
“Ta chỉ muốn xem nàng thôi.”
“Nàng ấy đang nghỉ ngơi, ngươi không thấy sao?”
Dạ Vô Khạng hai mắt đỏ ngầu, định cao giọng đáp lại nhưng lại nhớ ra còn nàng ở đây, liền thấp giọng: “Nghỉ ngơi? Nghỉ ngơi mà ngay cả ngươi đạp cửa xông vào nàng ấy cũng không tỉnh?”
Ân Tử Khâm nghe vậy liền ngẩn ra, lập tức nói: “Để ta xem, còn nữa, ngươi ra ngoài đứng đi, tránh để nàng ấy tỉnh lại sẽ thấy không vui.”
“Vui hay không sau này cũng phải gặp lại, còn đợi nàng ấy đồng ý sao?” Dạ Vô Khạng nội tâm dậy sóng, muốn tiến lên chạm vào nàng nhưng lại ngoan ngoãn ra ngoài.
“Nương tử, ta về rồi! Nương tử!”
Trác Hạc Dao vẫn bất động, đầu mày nhíu chặt.
“Nương tử! Tỉnh, tỉnh lại, nương tử!”
Mãi đến lần gọi thứ năm, Trác Hạc Dao mới từ từ mở mắt. Điều đầu tiên nàng làm là nhìn xung quanh một vòng, sau một hồi liền nói: “Người về rồi sao? Con còn chưa có nấu cơm, người đợi một chút.”
Nói rồi nàng định đứng dậy, Ân Tử Khâm liền ngăn lại: “Không cần, nàng đang mệt, nghỉ ngơi đi.”
Nàng cười: “Không cần đâu, từ lúc người đi con đã nghỉ ngơi rồi, nghỉ ngơi đủ rồi.”
Ân Tử Khâm nghe vậy có chút đau lòng, liền đưa tay lên khẽ vuốt mặt nàng, giọng nói đầy yêu thương: “Nương tử không cần phải như vậy đâu, cơm phu quân có thể làm.”
Trác Hạc Dao nghe vậy liền cười, Ân Tử Khâm nói tiếp: “Nương tử, nếu như Dạ vương kia đến đây muốn đưa nàng đi, nàng có đi không?”
Trác Hạc Dao nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn y: “Tại sao người lại hỏi như vậy?”
“Không có gì, nếu nàng không muốn nói thì thôi vậy. Nàng nghỉ ngơi đi, ta đi nấu cơm.”
Lúc Ân Tử Khâm sắp bước ra khỏi phòng, Trác Hạc Dao liền nói: “Không đi, tâm ý con đã quyết thì sẽ không thay đổi, nửa đời còn lại, Trác Hạc Dao chỉ có người.”
Ân Tử Khâm nghe xong cũng không quay lại, khóe miệng y khẽ cong, sau đó liền tiến đến chỗ Dạ Vô Khạng đang đứng.
“Dạ vương lúc nãy cũng đã nghe hết, Dao nhi đời này không muốn gặp lại ngươi, xin ngươi về cho.”
Dạ Vô Khạng song thủ chắp phía sau bất giác nắm chặt, khó khăn lắm mới nói được: “Nhưng mà nếu nàng ấy ở vương phủ thì ta có thể cho nàng ấy cuộc sống sung sướng, những thảo dược trân quý ta đều có thể tìm về cho nàng, ta thậm chí còn có thể tìm kiếm người kia để trị thương cho nàng, ta còn có thể…”
“Dạ Vô Khạng, ngươi còn không hiểu sao? Cái Dao nhi cần không phải là vinh hoa phú quý, cái nàng ấy cần là một cuộc sống an ổn, một người có thể cùng nàng ấy đi hết quãng đời còn lại.”
“Ta đều có thể cho nàng ấy!” Dạ Vô Khạng bất giác cao giọng.
Trác Hạc Dao bên trọng nghe động tĩnh liền chậm rãi bước ra, cất ngôn: “Người đang nói chuyện cùng ai vậy?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook