Dạ Vương Phủ
-
Chương 16: Rời bỏ
Ngày lại qua ngày trôi qua, bệnh tình của Trác Hạc Dao đã sớm hết, nhưng sức khỏe nàng vẫn còn rất yếu, thậm chí là không thể động võ.
Mùa đông năm nay, nàng vẫn một mình.
Trước đây, trận tuyết đầu tiên trong năm đều là nàng cùng sư phụ trải qua, bây giờ sư phụ không có ở đây, vốn nghĩ có thể trải qua cùng Dạ Vô Khạng, nhưng mà bây giờ…
Hôm nay là trận tuyết đầu tiên, tuyết rơi khá dày. Ngồi ở hậu viện, khoác trên mình chiếc áo choàng do sư phụ trước đây tặng cho, cũng không biết nàng vì cái gì lại cứ nắm chặt nó ngẩn người.
Nàng bắt đầu hổi tưởng lại những hồi ức đẹp đẽ kia, từ lúc nàng bước chân vào mộng lâu, đến lúc nàng được gả vào vương phủ, cho tới bây giờ, nàng đều cẩn thận nhớ lại.
Liễu Thường Vân trở về, tuy Dạ Vô Khạng không cho nàng ta một danh phận, nhưng cũng không rời nàng ta nửa bước. Vậy, phải chăng là đang ép nàng rời khỏi đây, sau đó liền lập nàng ta làm phi?
Tiểu Nguyệt sợ nàng ngồi lâu sẽ lạnh, hơn nữa sức khỏe vừa mới hồi phục, nếu vương phi mà bệnh thêm một trận nữa, làm sao có thể chịu nỗi đây?
Cẩn thận khoác thêm một chiếc áo choàng cho nàng, tiểu Nguyệt nhẹ nhàng nói: “Vương phi, hay là chúng ta vào trong đi?”
“Không, cứ ngồi thêm một lúc đã. Không phải vội.”
“Nhưng mà sức khỏe của người…”
Nàng khẽ cười: “Không sao, bệnh không chết được.”
“Vương phi!”
“Ngươi dạo này tại sao lại ồn ào như vậy chứ? A Thanh có bảo ngươi rất phiền không?”
“Vương phi!!!”
Trác Hạc Dao lại tiếp tục ngẩn người, như có như không hỏi nàng: “Tiểu Nguyệt, ngươi có nghe thấy âm thanh của tuyết rơi không?”
“Âm thanh?” Tiểu Nguyệt lắng tai nghe, lại cảm thấy có gì đó không đúng: “Vương phi, tuyết nhẹ như vậy, làm sao mà có âm thanh khi rơi được chứ?”
“Có đấy, chỉ cần ngươi đừng làm ồn nữa là có thể nghe.”
Vương phi! Người thật quá đáng!
Đúng lúc này, Liễu Thường Vân từ phía sau bước đến, cất giọng châm chọc: “Ngắm tuyết một mình, ngươi không thấy nhàm chán sao?”
Tiểu Nguyệt cùng nàng nghe giọng nói thì xoay người lại, tiểu Nguyệt cũng không thèm hành lễ cùng Liễu Thường Vân, hướng Trác Hạc Dao nói: “Vương phi, người cứ ở lại nói chuyện đi, nô tỳ lập tức đi chuẩn bị nước để rửa qua Tinh Vân các một lượt.”
Trác Hạc Dao khẽ cười: “Được.”
Sau khi tiểu Nguyệt rời khỏi, Liễu Thường Vân bước đến đôn mộc hạ tọa: “Ngươi vẫn còn chưa từ bỏ ý định sao?”
“Ý định?” Trác Hạc Dao không hiểu hỏi lại.
Liễu Thường Vân cười lạnh, cũng không nói tiếp chuyện đó: “Trác Hạc Dao, nghe nói ngươi xuất thân từ Mộng Lâu, bên ngoài còn có một vị sư phụ, đúng không?”
Nàng im lặng lắng nghe, không có đáp lời.
“Một nữ nhân xuất thân dơ bẩn như ngươi mà vẫn có thể trở thành vương phi cao cao tại thượng, quả đúng là không tầm thường!”
“Đương nhiên là không tầm thường mới trở thành vương phi, loại nữ nhân tầm thường như ngươi đương nhiên là không có cái phúc này.”
Liễu Thường Vân nghe nói cũng không giận, nhếch miệng: “Trác Hạc Dao, ngươi nghĩ chàng yêu ngươi sao?”
“Đúng.” Nàng không phủ nhận.
Nghe vậy, Liễu Thường Vân cười lớn: “Trác Hạc Dao thì ra cũng chỉ có như vậy! Đúng là nằm mơ giữa ban ngày.”
Nàng không đáp, chỉ nhếch miệng, biểu thị sự khinh bỉ.
“Trác Hạc Dao, sau khi ngươi khỏi bệnh, có phải không thể dụng võ được không? Cảm thấy thân thể lúc nào cũng không ổn, nhưng lại chẩn không ra bệnh?”
“Ngươi có ý gì?”
Liễu Thường Vân tự mình rót một chén trà, nhấp một ngụm: “Trên thế gian này, có một loại độc tên là Thất Hương Huyền Đằng Đan. Một khi trúng phải, sẽ dần dần mất hết võ công, thân thể ngày một yếu ớt… Có điều, ngươi yên tâm đi, nó không lấy mạng ngươi đâu, chỉ là cho ngươi nếm một chút cái gọi là sống không bằng chết.”
Trác Hạc Dao tức giận đứng dậy, rút đoản kiếm mang theo bên người, hướng về phía Liễu Thường Vân: “Ngươi!”
Những triệu chứng nàng ta nói, Trác Hạc Dao đúng là ngày một cảm nhận rõ rệt.
“Có phải đang thắc mắc ta hạ độc lúc nào không?” Liễu Thường Vân đứng dậy, tiến đến đối diện nàng: “Cái này, ngươi nên hỏi tâm phúc của ngươi đi.”
Trác Hạc Dao không dây dưa cùng nàng ta, liền vung kiếm đâm mạnh vào ngực Liễu Thường Vân.
Máu tươi chảy ra từ ngực nàng ta, cả một thân đều toàn là máu.
Trác Hạc Dao rút kiếm, định kết liễu mạng sống nàng ta thì một cánh tay từ phía sau chụp lấy nàng, còn chưa kịp định hình thì đã nghe Dạ Vô Khạng cao giọng: “Nàng làm gì vậy?”
Trác Hạc Dao cùng hắn đối mắt, nàng thấy được trong mắt hắn là sự đau lòng cùng tức giận.
Còn chưa kịp giải thích, đã thấy nam nhân tiến đến ôm lấy Liễu Thường Vân, hạ lên cho A Thanh gọi đại phu.
Nữ nhân thân thể yếu ớt, tựa vào ngực Dạ Vô Khạng: “Vương gia, người đừng trách vương phi… Là do thiếp không biết ăn nói, mạo phạm đến người, xin vương gia…”
“Đừng nói nữa.” Dạ Vô Khạng nói.
Trác Hạc Dao nhếch miệng, cảm thấy mình thật thừa thãi: “Liễu Thường Vân, coi như ngươi lợi hại!”
Một câu nàng cũng không giải thích, cứ như vậy liền xoay người trở về chính điện Tinh Vân các.
Dạ Vô Khạng hướng mắt theo thân ảnh nàng, cũng không có nói gì thêm, chỉ lo đưa Liễu Thường Vân trở về Thần Phong điện.
Tiểu Nguyệt nói đi có một chút, mà bây giờ trời cũng sắp tối rồi, nàng ấy còn chưa có trở về.
Trác Hạc Dao thở dài, xem ra, nàng không thể gặp tiểu Nguyệt lần cuối rồi…
Ngồi trước ánh đèn, Trác Hạc Dao lần nữa hồi tưởng lại kí ức.
Từ lúc nàng vào vương phủ, đến nay còn chưa đầy một năm, vậy mà xảy ra không biết bao nhiêu chuyện.
Có thể hắn không có tình cảm cùng nàng, nhưng nàng đối với hắn, từ lâu đã khắc cốt ghi tâm.
Trác Hạc Dao lặng lẽ thu xếp mọi thứ. Nói mọi thứ cho nhiều, chứ thật ra nàng chỉ là đơn giản gấp chăn, đặt lại đôn mộc cho đúng chỗ.
Lúc nàng vào vương phủ, nàng không mang một thứ gì. Bây giờ ra đi, cũng không cần phải cầm theo cái gì.
Nơi này, vốn không thuộc về nàng, nên đi thôi.
Đêm nay ánh trăng rất sáng, nhưng Trác Hạc Dao lại mịt mờ không biết đi về đâu.
…
Dạ Vô Khạng sau khi chắc chắn Liễu Thường Vân không nguy hiểm, lúc này mới trở về Tinh Vân các tìm nàng.
Đến nơi, chỉ thấy tiểu Nguyệt ngồi khóc cùng với một bức thư.
Thấy hắn, tiểu Nguyệt đứng dậy hành lễ, sau đó cầm lấy bức thư, bước ra khỏi Tinh Vân các.
“Đứng lại.”
Dạ Vô Khạng tiến thêm vài bước, đến trước mặt nàng: “Đưa thứ đó cho bản vương.”
Tiểu Nguyệt nhìn vào thứ mình đang cầm trên tay, khẽ cười: “Thứ này, vương phi không phải là để lại cho ngài.”
“Bất cứ thứ gì nàng ấy để lại, đều là của bản vương.” Đoạn, Dạ Vô Khạng vươn tay đoạt lấy bức thư, nhưng tiểu Nguyệt lại nhanh hơn hắn, nhét bức thư vào miệng, cố gắng nuốt xuống bụng.
“Ngươi to gan thật!” Hắn nhếch miệng.
Tiểu Nguyệt trong lòng không khỏi run sợ, sắp khóc đến nơi nhưng nàng vẫn cố gắng chống cự.
Dạ Vô Khạng cũng không làm gì được nữa, chỉ cười rồi liên tục gật đầu, sau đó rời khỏi Tinh Vân các.
***
Tô mama ôm Trác Hạc Dao vào lòng, dịu dàng an ủi: “Hạc Dao, con không cần phải đau lòng vì hắn, bỏ đi là lựa chọn đúng đắn nhất! Nghe lời ta, đến nơi khác đi, sống một cuộc sống bình yên, đừng ở lại nơi này nữa.”
Trác Hạc Dao tựa đầu lên vai bà, nhẹ giọng: “Con cũng định như vậy, chỉ là không biết phải đi đâu.”
“Hay là đến Tây Vực đi? Tây Vực đổi chủ, vả lại ở đó cách nơi đây rất xa, không cần phải lo lắng hắn tìm con trở về.”
Tìm nàng trở về sao? Chỉ sợ là tìm nàng trở về, để cho Liễu Thường Vân trút giận.
“Tô mama, ân nghĩa của người Hạc Dao kiếp này không thể báo đáp, chỉ mong có kiếp sau, nếu gặp lại nhau, con nhất định sẽ bù đắp cho người.”
“Nha đầu ngốc! Ai cần con báo đáp? Chỉ cần con bình an, Tô mama đã mãn nguyện rồi.”
Cùng Tô mama ôn lại chút chuyện, sau đó trước lúc mặt trời mọc, Trác Hạc Dao đã rời khỏi kinh thành.
Mùa đông năm nay, nàng vẫn một mình.
Trước đây, trận tuyết đầu tiên trong năm đều là nàng cùng sư phụ trải qua, bây giờ sư phụ không có ở đây, vốn nghĩ có thể trải qua cùng Dạ Vô Khạng, nhưng mà bây giờ…
Hôm nay là trận tuyết đầu tiên, tuyết rơi khá dày. Ngồi ở hậu viện, khoác trên mình chiếc áo choàng do sư phụ trước đây tặng cho, cũng không biết nàng vì cái gì lại cứ nắm chặt nó ngẩn người.
Nàng bắt đầu hổi tưởng lại những hồi ức đẹp đẽ kia, từ lúc nàng bước chân vào mộng lâu, đến lúc nàng được gả vào vương phủ, cho tới bây giờ, nàng đều cẩn thận nhớ lại.
Liễu Thường Vân trở về, tuy Dạ Vô Khạng không cho nàng ta một danh phận, nhưng cũng không rời nàng ta nửa bước. Vậy, phải chăng là đang ép nàng rời khỏi đây, sau đó liền lập nàng ta làm phi?
Tiểu Nguyệt sợ nàng ngồi lâu sẽ lạnh, hơn nữa sức khỏe vừa mới hồi phục, nếu vương phi mà bệnh thêm một trận nữa, làm sao có thể chịu nỗi đây?
Cẩn thận khoác thêm một chiếc áo choàng cho nàng, tiểu Nguyệt nhẹ nhàng nói: “Vương phi, hay là chúng ta vào trong đi?”
“Không, cứ ngồi thêm một lúc đã. Không phải vội.”
“Nhưng mà sức khỏe của người…”
Nàng khẽ cười: “Không sao, bệnh không chết được.”
“Vương phi!”
“Ngươi dạo này tại sao lại ồn ào như vậy chứ? A Thanh có bảo ngươi rất phiền không?”
“Vương phi!!!”
Trác Hạc Dao lại tiếp tục ngẩn người, như có như không hỏi nàng: “Tiểu Nguyệt, ngươi có nghe thấy âm thanh của tuyết rơi không?”
“Âm thanh?” Tiểu Nguyệt lắng tai nghe, lại cảm thấy có gì đó không đúng: “Vương phi, tuyết nhẹ như vậy, làm sao mà có âm thanh khi rơi được chứ?”
“Có đấy, chỉ cần ngươi đừng làm ồn nữa là có thể nghe.”
Vương phi! Người thật quá đáng!
Đúng lúc này, Liễu Thường Vân từ phía sau bước đến, cất giọng châm chọc: “Ngắm tuyết một mình, ngươi không thấy nhàm chán sao?”
Tiểu Nguyệt cùng nàng nghe giọng nói thì xoay người lại, tiểu Nguyệt cũng không thèm hành lễ cùng Liễu Thường Vân, hướng Trác Hạc Dao nói: “Vương phi, người cứ ở lại nói chuyện đi, nô tỳ lập tức đi chuẩn bị nước để rửa qua Tinh Vân các một lượt.”
Trác Hạc Dao khẽ cười: “Được.”
Sau khi tiểu Nguyệt rời khỏi, Liễu Thường Vân bước đến đôn mộc hạ tọa: “Ngươi vẫn còn chưa từ bỏ ý định sao?”
“Ý định?” Trác Hạc Dao không hiểu hỏi lại.
Liễu Thường Vân cười lạnh, cũng không nói tiếp chuyện đó: “Trác Hạc Dao, nghe nói ngươi xuất thân từ Mộng Lâu, bên ngoài còn có một vị sư phụ, đúng không?”
Nàng im lặng lắng nghe, không có đáp lời.
“Một nữ nhân xuất thân dơ bẩn như ngươi mà vẫn có thể trở thành vương phi cao cao tại thượng, quả đúng là không tầm thường!”
“Đương nhiên là không tầm thường mới trở thành vương phi, loại nữ nhân tầm thường như ngươi đương nhiên là không có cái phúc này.”
Liễu Thường Vân nghe nói cũng không giận, nhếch miệng: “Trác Hạc Dao, ngươi nghĩ chàng yêu ngươi sao?”
“Đúng.” Nàng không phủ nhận.
Nghe vậy, Liễu Thường Vân cười lớn: “Trác Hạc Dao thì ra cũng chỉ có như vậy! Đúng là nằm mơ giữa ban ngày.”
Nàng không đáp, chỉ nhếch miệng, biểu thị sự khinh bỉ.
“Trác Hạc Dao, sau khi ngươi khỏi bệnh, có phải không thể dụng võ được không? Cảm thấy thân thể lúc nào cũng không ổn, nhưng lại chẩn không ra bệnh?”
“Ngươi có ý gì?”
Liễu Thường Vân tự mình rót một chén trà, nhấp một ngụm: “Trên thế gian này, có một loại độc tên là Thất Hương Huyền Đằng Đan. Một khi trúng phải, sẽ dần dần mất hết võ công, thân thể ngày một yếu ớt… Có điều, ngươi yên tâm đi, nó không lấy mạng ngươi đâu, chỉ là cho ngươi nếm một chút cái gọi là sống không bằng chết.”
Trác Hạc Dao tức giận đứng dậy, rút đoản kiếm mang theo bên người, hướng về phía Liễu Thường Vân: “Ngươi!”
Những triệu chứng nàng ta nói, Trác Hạc Dao đúng là ngày một cảm nhận rõ rệt.
“Có phải đang thắc mắc ta hạ độc lúc nào không?” Liễu Thường Vân đứng dậy, tiến đến đối diện nàng: “Cái này, ngươi nên hỏi tâm phúc của ngươi đi.”
Trác Hạc Dao không dây dưa cùng nàng ta, liền vung kiếm đâm mạnh vào ngực Liễu Thường Vân.
Máu tươi chảy ra từ ngực nàng ta, cả một thân đều toàn là máu.
Trác Hạc Dao rút kiếm, định kết liễu mạng sống nàng ta thì một cánh tay từ phía sau chụp lấy nàng, còn chưa kịp định hình thì đã nghe Dạ Vô Khạng cao giọng: “Nàng làm gì vậy?”
Trác Hạc Dao cùng hắn đối mắt, nàng thấy được trong mắt hắn là sự đau lòng cùng tức giận.
Còn chưa kịp giải thích, đã thấy nam nhân tiến đến ôm lấy Liễu Thường Vân, hạ lên cho A Thanh gọi đại phu.
Nữ nhân thân thể yếu ớt, tựa vào ngực Dạ Vô Khạng: “Vương gia, người đừng trách vương phi… Là do thiếp không biết ăn nói, mạo phạm đến người, xin vương gia…”
“Đừng nói nữa.” Dạ Vô Khạng nói.
Trác Hạc Dao nhếch miệng, cảm thấy mình thật thừa thãi: “Liễu Thường Vân, coi như ngươi lợi hại!”
Một câu nàng cũng không giải thích, cứ như vậy liền xoay người trở về chính điện Tinh Vân các.
Dạ Vô Khạng hướng mắt theo thân ảnh nàng, cũng không có nói gì thêm, chỉ lo đưa Liễu Thường Vân trở về Thần Phong điện.
Tiểu Nguyệt nói đi có một chút, mà bây giờ trời cũng sắp tối rồi, nàng ấy còn chưa có trở về.
Trác Hạc Dao thở dài, xem ra, nàng không thể gặp tiểu Nguyệt lần cuối rồi…
Ngồi trước ánh đèn, Trác Hạc Dao lần nữa hồi tưởng lại kí ức.
Từ lúc nàng vào vương phủ, đến nay còn chưa đầy một năm, vậy mà xảy ra không biết bao nhiêu chuyện.
Có thể hắn không có tình cảm cùng nàng, nhưng nàng đối với hắn, từ lâu đã khắc cốt ghi tâm.
Trác Hạc Dao lặng lẽ thu xếp mọi thứ. Nói mọi thứ cho nhiều, chứ thật ra nàng chỉ là đơn giản gấp chăn, đặt lại đôn mộc cho đúng chỗ.
Lúc nàng vào vương phủ, nàng không mang một thứ gì. Bây giờ ra đi, cũng không cần phải cầm theo cái gì.
Nơi này, vốn không thuộc về nàng, nên đi thôi.
Đêm nay ánh trăng rất sáng, nhưng Trác Hạc Dao lại mịt mờ không biết đi về đâu.
…
Dạ Vô Khạng sau khi chắc chắn Liễu Thường Vân không nguy hiểm, lúc này mới trở về Tinh Vân các tìm nàng.
Đến nơi, chỉ thấy tiểu Nguyệt ngồi khóc cùng với một bức thư.
Thấy hắn, tiểu Nguyệt đứng dậy hành lễ, sau đó cầm lấy bức thư, bước ra khỏi Tinh Vân các.
“Đứng lại.”
Dạ Vô Khạng tiến thêm vài bước, đến trước mặt nàng: “Đưa thứ đó cho bản vương.”
Tiểu Nguyệt nhìn vào thứ mình đang cầm trên tay, khẽ cười: “Thứ này, vương phi không phải là để lại cho ngài.”
“Bất cứ thứ gì nàng ấy để lại, đều là của bản vương.” Đoạn, Dạ Vô Khạng vươn tay đoạt lấy bức thư, nhưng tiểu Nguyệt lại nhanh hơn hắn, nhét bức thư vào miệng, cố gắng nuốt xuống bụng.
“Ngươi to gan thật!” Hắn nhếch miệng.
Tiểu Nguyệt trong lòng không khỏi run sợ, sắp khóc đến nơi nhưng nàng vẫn cố gắng chống cự.
Dạ Vô Khạng cũng không làm gì được nữa, chỉ cười rồi liên tục gật đầu, sau đó rời khỏi Tinh Vân các.
***
Tô mama ôm Trác Hạc Dao vào lòng, dịu dàng an ủi: “Hạc Dao, con không cần phải đau lòng vì hắn, bỏ đi là lựa chọn đúng đắn nhất! Nghe lời ta, đến nơi khác đi, sống một cuộc sống bình yên, đừng ở lại nơi này nữa.”
Trác Hạc Dao tựa đầu lên vai bà, nhẹ giọng: “Con cũng định như vậy, chỉ là không biết phải đi đâu.”
“Hay là đến Tây Vực đi? Tây Vực đổi chủ, vả lại ở đó cách nơi đây rất xa, không cần phải lo lắng hắn tìm con trở về.”
Tìm nàng trở về sao? Chỉ sợ là tìm nàng trở về, để cho Liễu Thường Vân trút giận.
“Tô mama, ân nghĩa của người Hạc Dao kiếp này không thể báo đáp, chỉ mong có kiếp sau, nếu gặp lại nhau, con nhất định sẽ bù đắp cho người.”
“Nha đầu ngốc! Ai cần con báo đáp? Chỉ cần con bình an, Tô mama đã mãn nguyện rồi.”
Cùng Tô mama ôn lại chút chuyện, sau đó trước lúc mặt trời mọc, Trác Hạc Dao đã rời khỏi kinh thành.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook