Dạ Vô Cương (Bản Dịch)
Chapter 50: Ngựa không ngừng vó (2)

Theo phán đoán của hắn, thứ được gọi là phần thưởng hậu hĩnh này không thể lấy bí mật gia truyền của một tộc ra được, như vậy sẽ làm lung lay bọn họ.

"Ta đoán, đó hẳn là những điển tịch cao cấp không hoàn thiện mà bọn họ thu thập được từ bên ngoài, không phải là nền tảng của gia tộc họ, tất nhiên đối với những người trong lĩnh vực tái sinh, dựa vào đó chắc chắn đủ để tu luyện đến viên mãn."

Dương Vĩnh Thanh khao khát, nói: " Ý Khí công cao cấp quý hiếm biết bao, cho dù không đầy đủ, chỉ ghi chép con đường của lĩnh vực tái sinh, cũng đủ khiến người ta phát điên."

Tần Minh nhẹ giọng nói: "Kinh văn cao cấp quý giá như vậy, ba đại gia tộc của thành Xích Hà đều sẵn sàng lấy ra, có thể thấy họ coi trọng vùng đất khói mù bốn phía xuất hiện trên núi như thế nào, rốt cuộc nơi đó có ẩn tình gì?"

"Sai rồi, tổng cộng có hơn mười gia tộc đến đây." Lưu lão đầu sửa lại.

Không lâu sau, bọn họ trở về thôn.

Đêm nông sắp kết thúc, Tần Minh xách một tảng thịt lừa lớn đến trước cửa nhà Lưu lão đầu, nói là đến xin cơm, thật ra là muốn hỏi chuyện rừng Huyết Trúc.

Lưu lão đầu sống ở đầu thôn, gần hỏa tuyền, trong màn đêm, ngôi nhà ngói xanh gạch xám nhuộm một màu hồng nhạt.

Tần Minh vừa bước vào cổng đã thấy một con chó vàng lao ra khỏi ổ, cao ngang vai người lớn, toàn thân lông vàng óng ánh, để lộ hàm răng trắng như tuyết.

Tần Minh lập tức nghĩ đến con chó ngao vàng của tuần sơn tổ, không khỏi nhìn con chó vàng nhiều hơn vài lần, dáng vẻ béo tốt này, trông thịt cũng ngon.

Con chó vàng như có cảm giác, vừa nãy còn nhe răng, khoảnh khắc sau đột nhiên kẹp chặt đuôi, chui tọt vào ổ chó không ra nữa.

"Tiểu Tần đến nhà ta sao còn xách thịt?" Lưu lão đầu tuy tuổi đã cao nhưng vẫn rất nhanh nhạy, lập tức xuất hiện trong sân.

Tần Minh cười nói: "Lưu đại gia, ta dùng hai con hươu sừng dao đổi con chó vàng này của ngươi, thế nào?"

"Gâu, gâu!" Con chó lớn trong ổ chó kêu lên, kẹp chặt đuôi, nghiêng đầu nhìn chủ nhà, như thể đang kể lể điều gì đó.

"Con chó già này có linh tính rất mạnh, nó rất sợ ngươi, chứng tỏ dạo gần đây ngươi vào núi săn bắn đã nuôi dưỡng sát khí." Lưu lão đầu nói.

Đồng thời hắn cười lắc đầu, nói: "Ta không đổi với ngươi đâu, bây giờ con chó này sắp biến dị rồi, hơn nữa nó đang báo đáp chúng ta, thỉnh thoảng lại tha về ít thú rừng."

"Linh tính của nó cao như vậy sao?" Tần Minh kinh ngạc.

Lưu lão đầu vuốt râu dê, nói: "Tất nhiên, hai tháng trước nó già đến mức gần như không đi lại được, tự biến mất mấy ngày, sau khi trở về thì bắt đầu hồi phục, chắc chắn sẽ biến dị trước con dê đen nhà Dương Vĩnh Thanh."

"Chó già về núi, hoặc chết trên núi, hoặc khỏe mạnh trở lại, quả thực câu nói này là ví dụ thực tế." Tần Minh cảm thấy kỳ lạ, nhìn chằm chằm con chó vàng to lớn.

Lưu lão đầu cười ha hả, nói: "Nói đến chuyện này, lần trước ngươi vào núi rơi xuống khe đất suýt chết, sau một trận bệnh nặng thì nhanh chóng tái sinh, chuyện này thực sự giống như chó già về núi rồi sống sót trở về."

Tần Minh rất muốn đấm hắn ta một trận, lão già này đúng là không biết nói chuyện, miệng hơi độc, chẳng trách năm xưa không cưới được nữ tử đẹp nhất.

Lưu lão đầu nói nhỏ: "Khe đất mà ngươi phát hiện ra đáng chú ý."

Thành Xích Hà của đại gia tộc đều đang tìm kiếm những nút thắt đặc biệt đó, chắc chắn có ý nghĩa sâu xa.

Tần Minh lắc đầu, nói: "Không tái sinh lần thứ hai, ta không định đến gần khu vực đó."

Hắn thuận thế hỏi Lưu lão đầu: "Lưu đại gia, ngài biết rất rõ truyền thuyết về các loại linh vật trong đại sơn, kể cho ta nghe đi."

"Tiểu tử ngươi à, biết ngay là ngươi có chuyện tìm ta."

Lưu lão đầu cười chỉ tay vào hắn nhưng rất nhanh lại nghiêm túc nói: "Nếu linh vật dễ lấy như vậy, ta đã không đến nỗi như bây giờ. Ngươi đã xây dựng được nền tảng hoàng kim, chắc chắn có thể tái sinh lần thứ hai, căn bản không cần phải mạo hiểm."

Tần Minh nói: "Lão nhân gia ngươi không phải nói rằng thiếu niên phải có chí khí sao? Không nhiệt huýet thì uổng phí một chuyến đến nhân gian. Tamuốn tái sinh lần thứ hai sớm nhất có thể, đến nơi cao hơn để ngao du ngắm nhìn thế gian."

"Ta có nói những lời này ư?" Lưu lão đầu nhìn hắn nghi ngờ, hôm qua uống rượu cũng không say, mỗi người chỉ uống nửa chén rượu cay nồng.

"Gần giống vậy." Tần Minh cười nói.

"Thời trẻ thực sự phải có chí lớn, bởi vì ước mơ sẽ giảm dần theo tuổi tác, điểm khởi đầu phải cao hơn một chút." Lưu lão đầu nói.

Gió lạnh cuốn theo tuyết lớn đập vào cửa sổ, trong nhà trên bàn ăn của Lưu gia bốc hơi nghi ngút, chủ yếu là thịt lừa.

Tần Minh và Lưu lão đầu trò chuyện đến rất muộn, biết được tên của một số linh vật, đều ở những nơi cực kỳ nguy hiểm, đồng thời cũng biết rừng Huyết Trúc ở đâu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương