Dạ Vô Cương (Bản Dịch)
-
Chapter 48: Người tới từ thành Xích Hà (3)
Mọi người nghe vậy, sắc mặt đều thay đổi.
Ngụy Chỉ Nhu tiếp tục nói: "Bây giờ có thêm một nhóm sinh vật cấp cao, bị bọn họ áp bức, rất nhiều loài nguy hiểm phải mở rộng ra bên ngoài núi, muốn chiếm không gian sinh tồn của người bên ngoài núi."
Hứa Nhạc Bình hỏi: "Nói cách khác, vùng đất bên ngoài rừng núi vừa mới bình lặng trong thời gian ngắn, sau này sẽ trở nên rất nguy hiểm?"
"Không có gì to tát, ai cho phép bọn họ mở rộng? Đánh trả lại là được, chúng ta quét sạch núi chính là để giải quyết vấn đề này."
Mặc dù giọng nói của Mộc Thanh hơi trung tính nhưng lời nói lại rất bá đạo.
Các tái sinh giả của các thôn xóm đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm, bóng người toàn thân phủ trong chiếc áo choàng đen đã nâng cao sự tự tin của bọn họ.
Mộc Thanh lớn giọng nói: "Bọn chúng đã xâm nhập vào vùng đất không nên đặt chân đến, quên đi nỗi đau trong quá khứ, vậy chúng ta sẽ đánh thức chúng một cách mạnh mẽ, để chúng hiểu rằng sức mạnh thống trị của nhân thú hai chân ở vùng đất này chưa bao giờ suy yếu."
Lúc đầu, mọi người nghe thấy thì lòng dâng trào, khí thế cao ngất, ngay cả khi cảm thấy kỳ lạ vì nghe thấy cách gọi loài người là nhân thú hai chân, cũng chỉ có chút khác thường trong lòng mà thôi. Nhưng khi thấy Mộc Thanh tiếp tục hào hùng, một chiếc đuôi vàng xù lông lộ ra sau chiếc áo choàng đen, nhiều người lập tức không bình tĩnh được.
Đây là giống loài gì vậy?!
"Mộc Thanh." Tào Long nhắc nhở hắn.
Ngụy Chỉ Nhu nói: "Mộc Thanh là con người."
Ba đội phía sau thì rất bình tĩnh, dường như đã biết Mộc Thanh ở trạng thái gì.
Tần Minh ngẩn người, nhìn chằm chằm về phía trước.
Lưu lão thì thầm: "Có lẽ hắn đã chọn một con đường thần kỳ, rốt cuộc có phải là người hay không, bây giờ ở trạng thái gì, có chút khó hiểu."
Đây là một lựa chọn khác mà Tần Minh nhìn thấy ngoài con đường Cự Linh Thần giống như Tào Long.
Tào Long nói: "Bây giờ chúng ta phải chọn những người đồng hành phù hợp, khi quét sạch núi sẽ cùng chúng ta hành động, dẫn đường cho chúng ta trong núi nhưng hãy yên tâm, phương diện an toàn sẽ được đảm bảo."
Hắn nhấn mạnh không miễn cưỡng, nếu không muốn thì bây giờ có thể tự rời đi.
Đồng thời, Tào Long, Ngụy Chỉ Nhu vàMộc Thanh một lần nữa khẳng định rõ ràng, phần thưởng trong quá trình quét sạch núi bao gồm vật chất linh tính, Ý Khí công cấp cao, vân vân. Phần thưởng rất phong phú, bọn họ tuyệt không keo kiệt.
Những tái sinh giả có mặt tại đây không ở lại thôn, bản thân đã có lựa chọn, cho nên bây giờ không ai rời đi.
Đương nhiên Tần Minh là theo mọi người, không có gì đặc biệt.
Ngụy Chỉ Nhu mỉm cười với Tào Long và Mộc Thanh, nụ cười của nàng trong mắt mọi người rạng rỡ tươi đẹp, lại có một loại cảm giác ngọt ngào thoát tục, nàng lắc danh sách trong tay với hai người, muốn lựa chọn trước.
"Mỗi lần chọn một người, ngươi chọn trước đi." Tào Long lên tiếng, để nàng chọn trước, Mộc Thanh cũng không có ý kiến gì.
Ngụy Chỉ Nhu cười gật đầu, nói: "Vậy ta không khách sáo, Ngụy gia chúng ta rất muốn chiêu mộ thiếu niên có nền tảng hoàng kim."
"Nhà nào mà chẳng muốn!" Mộc Thanh nói, sau đó thì thầm với Tào Long, thương lượng xem ai chọn trước.
Ngụy Chỉ Nhu nhìn danh sách, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại, có chút khó khăn trong việc lựa chọn, cuối cùng gọi tên hai người, nói: "Ai là Chu Vô Bệnh, ai là Tần Minh?"
"Một lần chỉ có thể chọn một người." Mộc Thanh nhắc nhở nàng.
Ngụy Chỉ Nhu mỉm cười: "Ta biết, chỉ muốn xem thôi."
Chu Vô Bệnh đứng ra, cao hơn người thường nửa đầu, thân hình rất chắc khỏe.
Ban đầu hắn không tên như vậy, vì thời thiếu niên thể chất yếu ớt, hay đau ốm nên cha mẹ đổi tên thành Chu Vô Bệnh nhưng mãi đến khi người thân ở phương xa trở về mới chữa khỏi bệnh cho hắn, đồng thời để hắn tái sinh trong thời kỳ hoàng kim.
Tần Minh kinh ngạc, khí chất của Nhị Bệnh Tử có thể nói là thay đổi rất lớn, trước kia mặt hắn vàng vọt, tóc vàng hoe như cỏ dại mùa thu, bây giờ thì tóc đen dày, tinh khí thần đặc biệt dồi dào.
Tần Minh bước ra, bình tĩnh đứng ở đó, cao hơn Nhị Bệnh Tử một chút.
"Hai người đều là nền tảng hoàng kim, ta đều muốn mời." Ngụy Chỉ Nhu cười nhìn bọn họ.
Nhị Bệnh Tử không còn như trước, mặc dù bị nụ cười rạng rỡ của quý nữ khí chất thoát tục này làm cho chói mắt nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại.
Lúc này, một thanh niên từ trong rừng đi ra, nhanh chóng đến bên cạnh Ngụy Chỉ Nhu thì thầm.
Cho đến lúc này, mọi người mới nhận ra, người đến từ ba gia tộc không chỉ có ba đội thiếu niên non nớt, mà còn có những người khác.
"Chu Vô Bệnh trước kia thể nhược nhiều bệnh, sau khi tái sinh lực lượng lại liên tục tăng trưởng dần dần, hơn nữa hắn còn được Từ Không dạy dỗ?" Ngụy Chỉ Nhu kinh ngạc, sau khi nhỏ giọng trò chuyện với thanh niên kia, nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp nhìn về phía Nhị Bệnh Tử, mỉm cười với hắn, chọn người này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook