Dạ Vô Cương (Bản Dịch)
Chapter 39: Đao quang trong gió tuyết

Gió núi rất lớn, tiếng hú như quỷ quái khóc than, thổi gãy nhiều cành cây, càng làm tuyết trong rừng bay lên, hòa vào tuyết rơi như lông ngỗng trên bầu trời đêm, thiên địa một màu trắng xóa.

Tần Minh một mình đi trong gió tuyết, đến chân núi nơi tuần sơn tổ dừng chân.

Hắn quyết định sử dụng cung tên đã thu được, mặc dù trong mắt hắn vẫn là "cung mềm" nhưng binh khí của tái sinh giả vẫn tốt hơn nhiều so với cung sắt mà hắn dùng trước đây.

Gió tuyết dữ dội không ngừng táp vào mặt, hắn phải nheo mắt, cởi bỏ quần áo ấm dày, mặc áo giáp rồi mặc thêm áo mỏng bên ngoài.

Hắn chôn cung tên và gói đồ mình mang theo vào hang tuyết, lại dùng đá nặng đè lên, sau đó cầm theo bốn cây giáo sắt của tuần sơn giả đi lên trên núi.

Tần Minh lặng lẽ tiến gần, dần dần lên đến đỉnh núi, chỉ còn cách khoảng đất bằng phẳng đó vài chục mét.

Nếu không phải gió lớn tuyết lớn, con kim ngao to bằng hổ dữ kia có lẽ đã sớm ngửi thấy mùi người lạ.

Mặc dù vậy, nó như cũng có linh tính, dựng đứng đôi tai có vân màu vàng.

Trong một căn nhà gỗ lớn hơn, hỏa hà lưu động , bóng của mấy người hiện ra ở cửa sổ, trong thời tiết giá lạnh này, bọn họ đang uống rượu, ăn thịt ly ngưu thơm nồng, bốc hơi nghi ngút trong nồi đồng trên bếp than.

"Hỏa tuyền trong rừng Huyết Trúc sắp tắt rồi, đây chính là thời cơ tốt để đối phó với loại sinh vật linh tính đó, phải sắp xếp trước. . . ."

Lời nói truyền đến theo cơn gió, Tần Minh rất muốn nghe tiếp, một số người trong tuần sơn tổ vì muốn tái sinh lần thứ hai nên đã để mắt đến một loại sinh vật linh tính nào đó trên núi.

Đáng tiếc hắn không thể dò xét được nữa, bởi vì con kim ngao kia đã xuất hiện bên ngoài lán, nhìn về phía hắn, sau đó há miệng định gầm lên.

Hắn nhắm vào ô cửa sổ đó, bắn cung vào người có dáng vẻ khôi ngô nhất, từng mũi tên sắt giống như tia chớp xuyên qua màn đêm, trong tiếng vo ve, tất cả đều bắn vào nhà gỗ.

Có người bên trong phát ra tiếng rên rỉ, ngay sau đó, tất cả các bóng người đều nằm xuống, tiếp theo, cửa sổ nhà gỗ bị đập vỡ, vài bóng người chống bàn và cửa gỗ xông ra, sau đó dùng đại thụ và những tảng đá làm vật che chắn, ánh mắt sắc bén tìm kiếm kẻ tấn công trong bóng tối.

Con kim ngao đó sủa vang không ngừng, rất có khí thế, tiếng gầm của nó làm những bông tuyết trước mặt tan biến, thân hình khổng lồ bùng nổ lực lượng kinh người, hung dữ chạy về nơi Tần Minh đang đứng.

Tần Minh tạm thời không để ý đến con kim ngao biến dị, những mũi tên sắt như dày đặc mưa rào, đều chỉ bắn về phía Phó Ân Đào.

Hắn không quan tâm đến đám tuần sơn giả của Phó Ân Đào, chỉ có tái sinh giả lần thứ hai là nguy hiểm nhất, nếu có thể làm Phó Ân Đào bị thương thì có ý nghĩa hơn là giết chết những người còn lại trước.

Đáng tiếc thay, Phó Ân Đào chỉ trúng một mũi tên, hơn nữa vết thương rất nhẹ, áo giáp đặc chế trên người hắn ta có tác dụng bảo vệ rất tốt, mũi tên sắt chỉ cắm sâu vào nửa tấc.

Sau đó, Phó Ân Đào cầm trường đao quét ra, hầu hết các mũi tên sắt đều bị chém đứt, hắn ta còn lấy cây cối làm vật cản, đang nhanh chóng tiến đến gần.

Phó Ân Đào thông qua lực bắn của những mũi tên sắt mà đối phương bắn ra để phán đoán, đối thủ này vẫn chưa tái sinh lần thứ hai, không phải là loại đối tượng khó đối phó.

Không phải lực lượng của Tần Minh không đủ, mà là cung cứng của tuần sơn giả khó có thể chịu được sức mạnh ngàn cân của hắn, cuối cùng lại bị hắn kéo đứt.

Con chó ngao biến dị có những vệt đen vàng trên khắp cơ thể đã đến gần, nó nhảy vọt lên, lao về phía Tần Minh, trong cái miệng rộng như chậu máu bốc ra hơi trắng, những chiếc răng nanh trắng toát sắc nhọn khác thường, tiếng gầm của nó khiến cả khu rừng rung chuyển.

Tuy nhiên, thân hình to lớn của nó đột nhiên cứng đờ giữa không trung, tiếng gầm đột ngột dừng lại, một cây giáo sắt bay tới với tốc độ cực kỳ khủng khiếp, xuyên thủng đầu nó, vài đóa máu bắn tung tóe như pháo, đôi mắt hung dữ của nó tối sầm lại chỉ trong nháy mắt.

Không thể phủ nhận rằng đây là một sinh vật biến dị khá mạnh, có thể gây ra một số phiền toái cho tái sinh giả, nhưng nó đã bị Tần Minh giải quyết chỉ bằng một cú ném giáo đơn giản, giết chết ngay lập tức!

Rầm một tiếng, nó rơi xuống trước mặt đất cách Tần Minh năm mét.

Xa xa, Phùng Dịch An nhìn thấy xác con kim ngao rơi xuống đất, đau lòng kêu lớn: "Kim Tử!"

Trong lòng Tần Minh dâng lên một cơn tức giận khôn nguôi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương