Dạ Vô Cương (Bản Dịch)
-
Chapter 24: Kim Lũ Ngọc Y
Đêm nông sắp tàn, Tần Minh tỉnh lại, Thái Dương thạch trong chậu đồng tỏa ra ánh lửa dịu nhẹ, trong nhà tĩnh lặng.
Hắn khát đến mức không chịu nổi, cổ họng sắp bốc khói, liên tục uống mấy bát nước đá rồi mới thở phào nhẹ nhõm.
Rất nhanh, hắn phát hiện ra sự bất thường, quần áo mặc trên người hơi chật, có vẻ không vừa vặn.
Hắn nhận ra điều gì đó, đến trước khung cửa đo thử, xác định cơ thể đã cao hơn một chút.
Tần Minh thoáng ngẩn người, chỉ ngủ một giấc nhưng quá trình này vượt ngoài sức tưởng tượng, trong thời gian ngắn đã thai nghén ra sức mạnh tái sinh nồng đậm, căn cơ bẩm sinh phát triển một lần nữa.
Hắn duỗi tứ chi, cảm thấy như có sức lực dùng không hết, đến sân, hắn dễ dàng nhấc bổng hai tảng đá mài.
Tiếp theo, hắn thử nâng bằng một tay, mặc dù cảm thấy rất nặng nhưng có thể kiên trì một lúc.
Bản thân Tần Minh cũng kinh ngạc, bây giờ chỉ bằng một tay mà hắn có thể miễn cưỡng nâng vật nặng bốn trăm cân, chẳng phải là nói, bây giờ hắn không kém gì những thiếu niên nổi tiếng ở tòa thành sáng chói xa xôi đó sao?
Hắn cởi bỏ bộ quần áo không vừa vặn, phát hiện lớp vảy máu trên vai đã bong ra, thậm chí không để lại sẹo, đây cũng là biểu hiện của sự tái sinh.
Sau đó, hắn bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
Tần Minh nấu một nồi canh thịt, lại nướng sườn sói thơm phức hấp dẫn, lấy sinh vật biến dị làm nguyên liệu, đủ để đáp ứng nhu cầu "tái sinh" của cơ thể.
Hắn ăn từng miếng thịt lớn, uống từng bát canh lớn, vốn dĩ cơ thể đã nóng ran, bây giờ lại càng đổ mồ hôi đầm đìa, một luồng nhiệt lưu cuồn cuộn trong cơ thể, lan tỏa khắp toàn thân.
Mặc dù quá trình tái sinh đã đến giai đoạn cuối nhưng dù sao cũng chưa kết thúc, hắn muốn nhân lúc còn nóng mà rèn sắt, kích thích hoàn toàn hoạt tính của cơ thể, thúc đẩy quá trình này.
Thể chất của hắn tăng lên mạnh mẽ, những động tác khó khăn trước đây, bây giờ có thể tùy ý thi triển, nhẹ nhàng thoải mái.
Tần Minh cảm thấy như có một ngọn lửa đang cháy trong cơ thể, muốn xuyên qua da chiếu sáng ra ngoài.
Cuối cùng, trên cơ thể hắn xuất hiện từng mảng "điểm vàng", sau đó "chui ra khỏi đất", có ánh sáng màu vàng kim chui ra, mặc dù cực kỳ nhỏ nhưng vẫn có thể nhận ra.
Điều này rất khác thường, trước đây chưa từng xuất hiện.
"Kim hào" trồi ra từ trong huyết nhục, mang theo vết máu nhạt, thoạt nhìn đáng sợ nhưng không thực sự gây hại cho cơ thể.
Tần Minh lại có một cảm giác nhẹ nhõm, khí cơ trong cơ thể càng thêm sảng khoái, tràn đầy sức sống và năng lượng, quá trình này giống như đang "thải độc".
Hắn ngay lập tức hiểu ra, đây là quá trình tái sinh hoàn toàn, loại bỏ hết những chất có hại.
Những lỗ chân lông ban đầu dường như không đủ dùng, "kim hào" trồi ra từng chùm, chui ra từ trong cơ thể, lẫn với những sợi máu, mang theo tạp chất.
Ánh sáng màu vàng kim không ngừng hiện ra, dày đặc, giống như từng cây kim vàng đang chuyển động, tương ứng với nhau, đan xen trên cơ thể Tần Minh, giống như đang may vá, tạo thành một cảnh tượng kỳ lạ.
Cộng thêm lớp sương mù trắng nhạt bên ngoài cơ thể hắn, khiến hắn trông có vẻ khá tiên khí.
Hắn không biết mệt mỏi, tiêu hao rất lớn, đói thì ăn sườn sói, nghỉ ngơi một lát rồi lại tiếp tục kích thích hoạt tính của cơ thể.
Thỉnh thoảng, hắn cũng nghiên cứu “Hắc Dạ Minh Tưởng Thuật sơ giải” của Lục Trạch.
Cả đêm, Tần Minh đổ rất nhiều mồ hôi, quá trình trao đổi chất diễn ra vô cùng mãnh liệt.
Cơ thể hắn tê dại, như đang đâm chồi nảy lộc, tràn đầy sức sống, mang theo hơi thở của vạn vật sơ sinh.
Khi cơn buồn ngủ ập đến, hắn dừng động tác.
Hắn nhận ra, sắp bước vào giai đoạn cuối cùng của "ngủ đông".
Hắn rửa mặt đơn giản rồi nằm trên giường, mí mắt sắp không mở ra nổi.
Mờ mịt, hắn nhìn thấy trên cơ thể mình hiện ra ánh sáng bạc rất nhạt, còn nhìn thấy rất nhiều kim hào trồi ra, giống như kim chỉ vàng, đang "dệt vải" trong sương mù trắng bạc.
Mặc dù rất buồn ngủ nhưng Tần Minh vẫn vô cùng kinh ngạc, những sợi chỉ vàng đan xen, chia ánh sáng bạc thành từng mảnh, tạo thành những ô vuông dày đặc, mà nhìn tổng thể, cơ thể hắn như được bao bọc bởi "kim lũ ngọc y". (chỉ vàng áo ngọc)
Hắn thoáng ngẩn người, suy nghĩ lan man, nghĩ đến rất nhiều điều.
Các hoàng đế thời xưa khi hạ táng, đều là châu như ngọc hạp (áo châu hộp ngọc), thậm chí còn dùng chỉ vàng, gửi gắm khát vọng trường sinh của họ, dù chết vẫn cứ theo đuổi.
"Mánh khóe vặt vãnh" mà hắn ghi nhớ từ nhỏ lại đặc biệt như vậy sao?
Khi tái sinh lột xác, tự nhiên có một tầng sương mù trắng chảy ra, những sợi chỉ vàng móc nối, vậy mà lại giống như mặc vào kim lũ ngọc y.
Có phải các hoàng đế thời xưa đã nghe được một số lời đồn đại nên mới sai người luyện chế kim lũ ngọc y không?
Hắn lắc đầu, cảm thấy mình nghĩ nhiều rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook