Dạ U
-
Chương 4
Đại phu trước những ánh mắt nhìn chăm chăm của cả gia đình thì bất lực vuốt vuốt mồ hôi trên trán. Aizz, mấy người có để cho người ta thoải mái mà chữa bệnh không đây, kiểu này chưa chữa xong mà đã bị đứt dây thần kinh căng thẳng mà chết mất a.
Một lúc sau, Từ đại phu mới trầm mặc và nói. Tất cả mọi người đều nín thở nghe.
- Tiểu thư tại sao lại có một lượng năng lượng mạnh đến dường này? Ai biết không?
Tất cả mọi người đều nghệt mặt ra, không hiểu.
- Phiền Từ đại phu nói rõ hơn.
Từ đại phu vuốt chòm râu rồi chậm rãi nói, mày nhíu chặt:
- Ta nhận thấy trong thân thể của tiểu thư có một loại năng lượng rất lạ. Nó quá mạnh so với thân thể nhỏ bé của tiểu thư. Tiểu thư mới sinh được hơn một ngày. Thế nhưng lại có một loại năng lượng như vậy
Lúc này thì tất cả mọi người đều trầm mặc, cả sảnh đường im lặng đến đáng sợ.
- Ta nghĩ, đây là một loại thiên phú. Chỉ là, là phúc hay họa còn chưa biết . Tất cả mọi người đều biết, trẻ con 3 tuổi mới khai mở căn cốt để tu luyện. Nhưng tiểu thư mới chưa đầy 1 tuổi, thậm chí mới sinh chưa đầy 2 ngày. Điều này… làm ta lo lắng. Sức mạnh này nếu không khống chế được sẽ tạo phản phệ, người sở hữu có thể mất mạng bất cứ lúc nào. Hơn nữa. hiện tại ta cảm thấy sức mạnh ấy trong người tiểu thư hết sức lớn mạnh và nó đang bị ức chế. Nếu ức chế này không được giải, ta e…. _ Từ đại phu tiếp tục nói.
Vũ Như Như hốc mắt đỏ hoe, loạng choạng dựa vào Dạ Trường. Nước mắt chậm rãi rơi xuống…
- Không thể, tiểu bảo bối… không thể…
Dạ An Hạo sau một hồi thương tâm thì cũng cố bình tĩnh, lúc này liên quan đến sinh mệnh của cháu gái ông. Ông là chủ của Dạ gia, điều quan trọng nhất là phải giữ bình tĩnh.
- Bây giờ, phải làm gì đây hả Từ đại phu?
Từ đại phu trán nhíu chặt:
- Sức mạnh này, hiện tại không thể khống chế. Nhưng, ta biết một người có thể khống chế nó, giải ức chế cho tiểu thư.
Dạ Trường, Dạ An Hạo, Vũ Như Như đều kích động:
- Là ai?
Từ đại phu phun ra một câu:
- Ái Lương chân nhân.
Mọi người đều chìm trong khiếp sợ. Ai mà không biết, ở đại lục Huyền Vũ này thì người có địa vị nhất, và cũng là người kì quái nhất chính là Ái Lương chân nhân. Nghe nói, Ái Lương chân nhân đi vô ảnh, về vô tung, người đời không ai biết ông ở đâu. Chỉ nghe nói, ông ngụ tại núi Huyền Lương. Nhưng chưa ai dám đến để chứng thực, mà có đến thì cũng không được vào và thậm chí bị xóa kí ức. Nên, tất cả mọi thông tin về người này chỉ là một đám sương mù, rất đỗi mơ hồ.
- Bây giờ sao có thể tìm được Ái Lương chân nhân… Chính là khó hơn lên trời. _ Dạ Trường buồn rầu nói. Chả nhẽ mệnh nữ nhi hắn có thể khổ như vậy sao…
Đang lúc tất cả mọi người đều buồn rầu thì một nha hoàn đi vào nói:
- Thưa lão gia, trước cửa có một người ăn mày nói hắn có thể trị bệnh cho tiểu thư.
Cả sảnh đường đều khó hiểu. Nhưng cuối cùng Dạ Nhiên lên tiếng :
- Mau cho người ấy vào, nhỡ đâu hắn có thể trị cho muội muội ta.
- Vâng thưa thiếu gia.
Người nha hoàn ấy đi. Dạ Trường, Dạ An Hạo, Vũ Như Như, Từ đại phu đều thở dài. Bệnh này của Nguyệt nhi thực sự rất nan giải.
Người ăn mày ấy đi vào. Quần áo rách rưới, khuôn mặt nhem nhuốc nhưng ánh mắt sáng ngời, minh bạch. Nhìn hắn có vẻ đã già, tầm 60 tuổi.
Hắn nở nụ cười từ ái. Rồi chưa kịp để mọi người nói gì, thoắt một cái biến thành một người ăn mặc lịch sự, khí chất thanh tao thoát tục. Khuôn mặt sạch sẽ, phúc hậu nhìn họ.
Trước sự biến đổi như vậy, mọi người đều ngạc nhiên. Vũ Như Như chần chừ nói:
- Xin chào, ngài là…?
Một lúc sau, Từ đại phu mới trầm mặc và nói. Tất cả mọi người đều nín thở nghe.
- Tiểu thư tại sao lại có một lượng năng lượng mạnh đến dường này? Ai biết không?
Tất cả mọi người đều nghệt mặt ra, không hiểu.
- Phiền Từ đại phu nói rõ hơn.
Từ đại phu vuốt chòm râu rồi chậm rãi nói, mày nhíu chặt:
- Ta nhận thấy trong thân thể của tiểu thư có một loại năng lượng rất lạ. Nó quá mạnh so với thân thể nhỏ bé của tiểu thư. Tiểu thư mới sinh được hơn một ngày. Thế nhưng lại có một loại năng lượng như vậy
Lúc này thì tất cả mọi người đều trầm mặc, cả sảnh đường im lặng đến đáng sợ.
- Ta nghĩ, đây là một loại thiên phú. Chỉ là, là phúc hay họa còn chưa biết . Tất cả mọi người đều biết, trẻ con 3 tuổi mới khai mở căn cốt để tu luyện. Nhưng tiểu thư mới chưa đầy 1 tuổi, thậm chí mới sinh chưa đầy 2 ngày. Điều này… làm ta lo lắng. Sức mạnh này nếu không khống chế được sẽ tạo phản phệ, người sở hữu có thể mất mạng bất cứ lúc nào. Hơn nữa. hiện tại ta cảm thấy sức mạnh ấy trong người tiểu thư hết sức lớn mạnh và nó đang bị ức chế. Nếu ức chế này không được giải, ta e…. _ Từ đại phu tiếp tục nói.
Vũ Như Như hốc mắt đỏ hoe, loạng choạng dựa vào Dạ Trường. Nước mắt chậm rãi rơi xuống…
- Không thể, tiểu bảo bối… không thể…
Dạ An Hạo sau một hồi thương tâm thì cũng cố bình tĩnh, lúc này liên quan đến sinh mệnh của cháu gái ông. Ông là chủ của Dạ gia, điều quan trọng nhất là phải giữ bình tĩnh.
- Bây giờ, phải làm gì đây hả Từ đại phu?
Từ đại phu trán nhíu chặt:
- Sức mạnh này, hiện tại không thể khống chế. Nhưng, ta biết một người có thể khống chế nó, giải ức chế cho tiểu thư.
Dạ Trường, Dạ An Hạo, Vũ Như Như đều kích động:
- Là ai?
Từ đại phu phun ra một câu:
- Ái Lương chân nhân.
Mọi người đều chìm trong khiếp sợ. Ai mà không biết, ở đại lục Huyền Vũ này thì người có địa vị nhất, và cũng là người kì quái nhất chính là Ái Lương chân nhân. Nghe nói, Ái Lương chân nhân đi vô ảnh, về vô tung, người đời không ai biết ông ở đâu. Chỉ nghe nói, ông ngụ tại núi Huyền Lương. Nhưng chưa ai dám đến để chứng thực, mà có đến thì cũng không được vào và thậm chí bị xóa kí ức. Nên, tất cả mọi thông tin về người này chỉ là một đám sương mù, rất đỗi mơ hồ.
- Bây giờ sao có thể tìm được Ái Lương chân nhân… Chính là khó hơn lên trời. _ Dạ Trường buồn rầu nói. Chả nhẽ mệnh nữ nhi hắn có thể khổ như vậy sao…
Đang lúc tất cả mọi người đều buồn rầu thì một nha hoàn đi vào nói:
- Thưa lão gia, trước cửa có một người ăn mày nói hắn có thể trị bệnh cho tiểu thư.
Cả sảnh đường đều khó hiểu. Nhưng cuối cùng Dạ Nhiên lên tiếng :
- Mau cho người ấy vào, nhỡ đâu hắn có thể trị cho muội muội ta.
- Vâng thưa thiếu gia.
Người nha hoàn ấy đi. Dạ Trường, Dạ An Hạo, Vũ Như Như, Từ đại phu đều thở dài. Bệnh này của Nguyệt nhi thực sự rất nan giải.
Người ăn mày ấy đi vào. Quần áo rách rưới, khuôn mặt nhem nhuốc nhưng ánh mắt sáng ngời, minh bạch. Nhìn hắn có vẻ đã già, tầm 60 tuổi.
Hắn nở nụ cười từ ái. Rồi chưa kịp để mọi người nói gì, thoắt một cái biến thành một người ăn mặc lịch sự, khí chất thanh tao thoát tục. Khuôn mặt sạch sẽ, phúc hậu nhìn họ.
Trước sự biến đổi như vậy, mọi người đều ngạc nhiên. Vũ Như Như chần chừ nói:
- Xin chào, ngài là…?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook