Đã Từng Bỏ Lỡ
Chương 34


Ngày hôm sau, tôi ra sân bay tiễn chồng đi công tác.

Thật ra tiễn người là phụ, chủ yếu tôi muốn gặp Diệu Linh.

Trước mặt người cũ của chồng, tôi làm đủ trò tình tứ với chú.

Hàm ý tất nhiên chả tốt đẹp gì.
– Vợ nghe nói chỗ chồng công tác sắp có áp thấp nhiệt đới đấy.

Chồng nhớ giữ gìn sức khỏe.

Xong sớm về sớm, vợ và con lúc nào cũng nhớ chồng.
Tôi vừa nói vừa quyến luyến ôm lấy chú.

Bình thường tôi cũng quan tâm chồng nhưng chưa bao giờ thể hiện ở nơi công cộng vì ngại.

Thế mà gặp phải tiểu tam thì máu lãng mạn lại nổi lên không thể cản.
Chú dường như cũng nhận ra điểm bất thường này của tôi, kề vào tai tôi, có người ghẹo:
– Lố quá.
Mặc kệ lời kẻ kia, tôi vẫn mặt dày mày dạn bảo:
– Chồng hôn má vợ đi.
– Không!
– Đi mà.
– Lố lắm.
– Chồng hôn má vợ đi, sau này cái gì vợ cũng chiều theo ý chồng.
Tôi đã đem hết lòng thành ra nên chồng tôi cũng có vẻ xuôi xuôi:
– Nói phải biết giữ lời.
– Vợ hứa mà.
– Hôn bên trái hay phải?
– Bên phải.
Tất nhiên là bên phải rồi, vì Diệu Linh đang đứng bên trái chúng tôi, hôn thế mới thấy cận cảnh được.
Tôi nhắm mắt lại, hơi nghiêng má phải qua, miệng thầm cười vì được như ý nguyện.

Nhưng nửa giây sau, sự tự đắc của tôi đã bị thay thế bởi bất ngờ.

Môi chú không rơi vào má mà là trên môi tôi.

Tôi còn cảm nhận hơi ấm nóng rực của một người.

Tôi ngơ ngác nhìn chú, chú thì tiện tay đẩy đầu tôi lại gần hơn.

Bờ môi như mật ong dần dần khiến tôi mụ mị.
Đến khi người ta buông tôi ra thì chân tôi đã đứng không vững nữa rồi.

Chú lau đi đôi môi bị dày vò đến đỏ mọng của tôi, giọng giảo hoạt:
– Đã diễn cho họ xem thì ít nhất phải như thế này.

Hôn má cho con nít xem à.
Tôi ôm ngực thở mạnh:
– Nhưng có cần mạnh bạo thế không?
– Cần! Thôi chồng đi đây, rảnh rỗi thì đến kiểm tra nhé.
Bị nói đúng ý đồ nên tôi ngay lập tức bao biện:
– Vợ không đến đâu.

– Ừ! Thế thì ở nhà ngoan.
Nói xong chú kéo vali đi trước, Diệu Linh cũng nhanh chóng bám theo sau.

Hai người ấy rất nhanh đã đến khu vực soi chiếu.

Chỉ chưa đầy 10 phút nữa thôi, chồng tôi sẽ chính thức trở thành mồi bén của Diệu Linh.

Không phải tôi không tin tưởng chồng.

Chỉ là một kẻ có cả trí tuệ và tâm địa như Diệu Linh, chẳng biết cô ta có thể giở được những trò hèn hạ gì.
2 ngày sau đó, tâm trạng tôi luôn bất an, đủ các viễn cảnh tồi tệ đều tự có chân mà chạy vào đầu.

Đêm qua tôi mơ thấy Diệu Linh đã trèo được lên giường chú, cô ta nhìn tôi, ánh mắt của kẻ chiến thắng.

Giật mình tỉnh dậy, mồ hôi tôi đã ướt đẫm, không nhìn đồng hồ, tôi lập tức gọi điện cho chồng, khi ấy đã 3 giờ sáng.
Đến hôm nay thì tôi đã không chịu đựng được nữa rồi, tôi mặc kệ đấy, tôi không làm người phụ nữ hiểu chuyện nữa, cũng không làm cô vợ an phận nữa.

Tôi đi tìm chồng tôi đây.
Nhìn qua con, tôi gọi:
– Em Bông!
Bé lập tức cầm hai cái bím tóc, mẹ vừa mới tết, long lanh mắt đáp:
– Vâng ạ.
– Em Bông nhớ ba không?
Con tôi gật đầu, mặt lập tức buồn thẳm:
– Có ạ.

Sao ba đi lâu thế mẹ?
– Thế hôm nay, mẹ con mình đi tìm ba nhé.

Em Bông chịu không?
Con tôi gật gật xong lại lắc lắc:
– Nhưng mà em Bông còn phải đi học mà mẹ.
Tôi suy nghĩ một lúc rồi đáp con:
– Thế hôm nay, mẹ xin cho em Bông nghỉ 1 hôm nhé.
Bông nghe tôi nói thế nên múa may quay cuồng, lập tức tháo cái cặp trên vai ra:
– Yeah! Trốn học đi chơi.
Tôi lập tức chạy đến bịt miệng con lại, để ba mẹ chồng nghe thấy thì chẳng khác nào tôi dạy hư con cả:
– Em Bông! Con không được nói như vậy, chúng ta nhớ ba nên đến thăm ba.

Sau khi trở về, con nhất định phải học bù đầy đủ.

Không phải là trốn học đi chơi đâu.
Bông gật gật thì tôi mới tháo tay ra.
Bàn bạc xong với con, tôi hối hả chuẩn bị hành lý rồi qua phòng xin phép cố và mẹ chồng.
Cố thì thoải mái rồi, nghe tôi nói đến chỗ chú lập tức vui vẻ dặn cứ ở đó chơi thoải mái, không cần lo cho cố.
Chỉ có mẹ chồng là tôi hơi lo ngại một chút.

Quan hệ cả hai không được tốt, tôi sợ mẹ nghĩ tôi đến quấy chú.

Nên khi đứng trước phòng bà, đến 2 phút sau, tôi mới dám gõ cửa.
“ Cốc…cốc…”
Nghe có tiếng truyền vào, mẹ chồng tôi liền nói:
– Ai đó?
– Là con ạ.

– Cửa không khóa, vào đi.
Được sự đồng ý của mẹ, tôi mới đẩy cửa đi vào.

Bà nhìn tôi nửa giây đã thấy chán nên chuyển sang thưởng thức trà:
– Có chuyện gì?
– Con xin phép mẹ cho con và Bông ra ngoài một hôm ạ.
– Con bé còn phải đi học.

Cô là mẹ mà không lo toan việc học hành của con cái thì thôi lại còn xúi nó lười biếng.

Vài hôm lại muốn cho con nghỉ, học hành như thế, cô là muốn hủy hoại tương lai của nó à.

Đừng tưởng tôi không biết, đợt trước, muốn con bé nghỉ học buổi tối là chủ ý của cô.
Con tôi, sao tôi không lo lắng cho tương lai của nó chứ.

Nhưng Bông chỉ mới học mẫu giáo, lúc trước ở trường cũ, chương trình của bé khá nhẹ nhàng, chủ yếu làm quen với không khí trường lớp.

Nay ở đây, nhiều lúc hoàn thành xong bài tập cô giao về nhà là đã hết buổi.

Nếu tính cả thời gian học buổi tối, chắc con tôi không có thời gian ngủ mất.

Tôi biết là con mình giờ thân phận đã khác trước, chuyện được nghỉ học thêm buổi tối là tốt lắm rồi.

Nhưng bị mẹ chồng nói không chăm lo cho con làm bản thân thật sự rất tủi.
– Mẹ! Con là mẹ của Bông.

Con biết cái gì sẽ tốt cho con bé.

Con thấy học nhiều quá không phải cách dạy hay.

Giờ mấy đứa trẻ bị trầm cảm, mất kiến thức đời sống rất nhiều.

Con nghĩ mình nên dung hòa thì sẽ tốt hơn cho bé.
– Thôi, tôi không có thời gian luyên thuyên với chị.

Mắc công chị đi mách lại con tôi rồi kiến gia đình xào xáo.
– Con không có ý nói lại với chồng đâu ạ.

Con chỉ muốn mẹ hiểu con hơn thôi.
Mẹ chồng tôi với tay, rót thêm một tách trà.

Điệu bộ có vẻ không muốn tiếp chuyện thêm:
– Mong là chị tốt tính như vậy thật.

Nói đi, chị tính đưa cháu tôi đi đâu.
– Con… Bông nhớ ba nên… Con tính…
– Bông nó nhớ, hay chị muốn đi tìm chồng?
Tôi không nghĩ mình bị lật tẩy nhanh như vậy nên nhất thời chưa biết phải nói tiếp như thế nào.
– Con… Con…
– Cũng may là chị còn biết đường giữ chồng.


Tôi cứ nghĩ chị đã không biết dạy con, ngay cả chồng cũng để tuột mất thì đúng là vô tích sự.

Đi đi, đừng để con hồ ly đó được nước làm tới.

Dù sao tôi cũng không muốn đổi thêm 1 cô con dâu, 2 đứa là đã quá nhiều rồi.
– Vâng.
Thưa chuyện với mẹ xong.

Tôi lập tức về phòng dẫn Bông ra sân bay.

Chúng tôi đi vội nên chỉ có thể ra đó rồi mua vé.

Cũng may là kịp chuyến cuối cùng trong ngày.

Hai mẹ con tôi đi tầm hơn 1 tiếng là tới nơi rồi.

Xuống máy bay, tôi mới gọi cho chồng.
Đầu dây bên kia đổ chuông rất lâu mới nhấc máy:
– Alo!
– Giờ chồng đang ở đâu đấy?
– Chồng ở công trường.

Có việc gì sao?
Loáng thoáng trong điện thoại quả thật có tiếng người đang thi công nên tôi tạm yên tâm một chút.
– Vợ đến thăm chồng.
– Sao bảo không đến?
– Bông nhớ ba nên vợ đem con đến.
– Nhưng bây giờ chồng đang bận lắm, không có thời gian ra đón hai mẹ con đâu.
– Vậy chồng cho vợ địa chỉ khách sạn đi, vợ tự đến được.
– Vợ có chìa khóa phòng chồng không?
Ừ nhỉ, sao tôi không nghĩ đến vấn đề này.
– Không sao, hai mẹ con đến đó, ngồi dưới sảnh khách sạn đợi chồng về cũng được.

Chồng không cần lo đâu, cứ làm việc đi nhé.
Chú thở dài một hơi:
– Ngồi im đó đi.

Không được đi lung tung.
– Vâng.
Tôi biết bản thân đến đây quá đường đột làm hỏng hết lịch trình làm việc của chồng nên không dám trái ý.

Ngoan ngoãn ở sân bay đợi người nọ đến đón.

Tầm 15 phút sau, chú thật sự đã xuất hiện ở sân bay để đón chúng tôi.

Đầu họ có vẻ hơi rối, chắc đã dùng hết tốc độ để đến đây nên đầu tóc mới không được chỉnh chu như vậy.

Nghĩ lại, tôi cảm thấy bản thân thật sự đã gây ra phiền phức cho chồng mình rồi.
Trên xe, tôi ngoài xin lỗi ra thì cũng chẳng biết làm gì hơn:
– Vợ xin lỗi, hại chồng bỏ dở công việc.
Chú vẫn tập trung lái xe, ánh mắt không chút xê dịch:
– Được rồi, lần sau trước khi đến phải báo trước.

Lỡ may chồng không thu xếp được công việc thì hai mẹ con tính đi đâu.
– Vợ biết rồi, tại sáng vợ mới quyết định đi nên quên báo cho chồng.
– Lớn rồi, cũng làm mẹ rồi, sau này đừng có tùy hứng như vậy nữa.
Lời chồng nói đều đúng nên tôi chỉ có thể gật đầu vâng vâng, dạ dạ rồi nói thêm mấy câu lấy lòng mong một người nguôi ngoai.
Xe chạy trên quốc lộ tầm 20 phút thì mới đến khách sạn, quả nhiên chẳng gần một chút nào.

Tôi ôm Bông xuống xe, chú thì mang hành lý lên cho mẹ con tôi.
Đúng là phòng dành cho xếp lớn có khác, chỉ mình chú ở thôi mà rộng bằng một căn hộ nhỏ đủ cho gia đình 3 người sinh sống.


Có bếp, tủ lạnh, có cả máy mát- xa nữa,..

Đầy đủ không thiếu một món gì.
Tôi thăm quan phòng một lúc, tính mở cửa phòng ngủ thì bị ai kia nhắc nhở:
– Không phải phòng đó, qua bên đây.
Ngó qua thì tôi đã thấy chú mang quần áo của mẹ con tôi sang bên cạnh rồi.

Tôi chẳng chút suy nghĩ lập tức qua bên phòng chú đang đứng.
Chú để quần áo của mẹ con tôi lên giường rồi nói:
– Cho Bông đi tắm rửa đi.
– Dạ.
Tôi đi tới lấy đồ cho con rồi đi vào nhà tắm, tắm cho bé xong, tôi thả con ra chơi với chú rồi cũng tranh thủ tắm gội lại một chút.

Dù sao cũng sẽ sớm gặp lại Diệu Linh, với tình địch, tôi hẳn luôn muốn bản thân chỉnh chu nhất có thể.
Tắm xong, tôi tìm máy sấy để hong khô tóc.

Tôi với ra ngoài gọi:
– Chồng ơi! Máy sấy ở đâu?
Họ đang bận nghe điện thoại nên với vào nói với tôi:
– Đợi chồng một chút, để chồng nói xong cái này đã.
Chắc là chú đang bận công việc nên tôi quyết định tự mình đi tìm máy sấy.

Nhìn quanh phòng không có, tôi đến tủ, mở mấy ngăn kéo ra.

Cuối cùng tôi vẫn không tìm được máy sấy, chỉ thấy một chiếc váy ngủ bằng lụa đỏ và một bộ nội y phụ nữ cùng chất.

Tay tôi bất giác run run.

Sao trong phòng chú lại có những thứ này? Tôi lại nhớ đến căn phòng bên cạnh.

Chồng tôi chỉ ở một mình, đâu cần thuê nơi có đến 2 phòng ngủ.
– Đây! Hôm qua chồng sấy ngoài phòng khách nên để ngoài đó.
Chú cầm máy sấy đi vào đưa cho tôi.

Nhưng giờ sự quan tâm của tôi không còn đặt ở chiếc máy sấy kia nữa.

Tôi giơ bộ đồ diêm dúa kia lên, ánh mắt dại đi:
– Vợ tìm thấy nó trong phòng chồng?
Một kẻ vẫn thản nhiên đáp như chẳng có chuyện gì đáng bận tâm:
– Ừ!
Tôi lại chua chát nói tiếp:
– Là đồ của phụ nữ đấy?
– Đàn ông mà ai chẳng thích như thế.Vợ đừng cư xử quá lên như vậy.
Đến đây thì hai năm rõ mười rồi.

Tôi thật sự không ngờ chỉ mới mấy ngày mà chú lại có thể làm chuyện đó với tôi.

Uổng công tôi tin tưởng chồng mình như vậy.

Thì ra đàn ông vốn rất tham lam.

Có vợ con ở nhà rồi mà vẫn muốn thêm những mối quan hệ bất chính.
Tôi cứ thế ngồi bệt xuống sàn, tay nắm chặt bộ đồ kia đến nhàu nhĩ, nước mắt thấm lên đó, là căm phẫn cũng là bất lực.

Đây là cảm giác bị phản bội ư.

Đau quá, đau đến không thở nổi.
Nén nỗi lòng, tôi cố nói:
— Vợ cư xử quá lên.

Chồng mang người phụ nữ khác đến đây mà còn ở đó trách cứ vợ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương