Đa Tình Vương Gia Vô Tình Sủng
Chương 12: Thời buổi rối loạn

Ngày kế, Mộc Già La cũng không chờ Lăng Tử Giai phái người tới thỉnh mình, liền tự mình tìm đến tẩm cung Lăng Tử Giai.

Vừa vào cửa liền nhìn thấy Lăng Tử Giai ở trước bàn cuối đầu đọc sách, bên cạnh có một người hầu đang thu thập bàn, hắn không khỏi sửng sốt.

Không phải bởi vì Lăng Tử Giai, mà là vì người hầu kia.

Tử Giai tiếp đón Mộc Già La an vị, Mộc Già La chính là gật gật đầu, cũng không ngồi xuống, mà là cẩn thận đánh giá Tiết Đàn.

Chỉ thấy người kia tay chân lanh lẹ, động tác tao nhã thong dong, giơ tay nhấc chân thậm chí có lọai quý khí hồn nhiên thiên thành, một chút cũng không có cảm giác mà người hầu nên có, giống như vừa sinh ra đã có thân phận bễ nghễ thiên hạ. Hơn nữa đôi mắt thâm thúy hắc ám, chỉ khẽ đảo qua trên người, khiến cho ngươi nhịn không được kinh hồn táng đảm, giống như thật sự sẽ một đường vong mệnh.

Con ngươi thâm thúy của Mộc Già La hơi hơi mị lên, khóe miệng ý cười càng đậm hơn.

Nghe nói Dự Vương gia công tử Đàn của Thiên triều vào ngày đại hôn đào hôn, mà người trước mặt này thần sắc khí chất cùng những gì thuộc hạ hắn miêu tả về Dự Vương gia cực kỳ tương tự, sẽ không là…?

Nhìn đến Mộc Già La, Tiết Đàn cũng sửng sốt.

Hắn đã sớm nghe đến danh tiếng tiểu vương tử Mộc Già La mới mười sáu của Tây Thu quốc, tuổi tuy nhỏ, nhưng trên phương diện chính trị cũng là một kình địch, hôm nay vừa thấy liền khiếp sợ không thôi.

Dung nhan quá mức tuấn mỹ cũng không bao phủ được sự trong trẻo nhưng lạnh lùng sắc bén của hắn, hơn nữa cặp lục đồng lộ ra sâu kín quang mang, thâm thúy không thấy đáy, như một cái đầm không có ánh trăng ấm áp, chỉ còn lại băng lãnh đến kinh tâm động phách. Khóe miệng hơi hơi gợi lên, thủy chung vẫn duy trì thần sắc tựa tiếu phi tiếu thần bí giống như tất thảy đều nằm trong dự đóan của hắn.

Tiết Đàn suy nghĩ luân chuyển, lại nghe Mộc Già La nửa thật nửa giả nói: “Ở đây nô bộc thật cao giá, cư nhiên không cần hành lễ!”

Tiết Đàn thiều chút nữa bộc phát tính tình, hắn đường đường Thiên triều Vương gia, đến nơi này thế nhưng phải hành lễ với một tiểu quốc vương tử?

Còn đang đắn đo, Mộc Già La đã tiến đến gần, con ngươi u lục hàm chứa ý cười thần bí khó lường, tựa tiếu phi tiếu nhìn Tiết Đàn.

Tiết Đàn mới biết mình thiếu chút nữa làm hỏng chuyện, cuống quít cúi đầu hành lễ.

Mộc Già La nâng cằm hắn lên, sờ sờ khuôn mặt tuấn tú, chậc chậc vài tiếng, nói: “Khả Hãn phẩm vị đúng là cùng người bất đồng, một phó nô nho nhỏ bộ dàng cũng tuấn mỹ như vậy.”

Tiết Đàn sao chịu nổi kiểu đãi ngộ này? Không khỏi có chút buồn bực, lại không thể phản bác, chỉ phải tùy ý đôi lục mâu của Mộc Già La nhìn thẳng trên người, như phải nhìn thấu hắn.

Lăng Tử Giai trong lòng căng thẳng một chút, nhìn thần sắc Mộc Già La tự tiếu phi tiếu, càng thêm bất an, lo lắng hắn nhìn ra thân phận Tiết Đàn, nhân tiện nói: “Vương tử đến đây, ngươi còn ngây ngốc ở trong này làm cái gì, còn không mau đi thượng trà!”

Tiết Đàn như được đại xá, cuống quít giãy ra Mộc Già La chạy đi.

Mộc Già La cũng không để ý, nói: “Mục đích hôm nay ta đến cũng chỉ có một, là muốn cùng Khả Hãn trao đổi chuyện liên binh. Không biết Khả Hãn suy nghĩ một đêm, nghĩ thế nào?”

Lăng Tử Giai sớm dự đoán được mục đích của hắn, hòa nhã nói: “Chiến tranh giữa Tây Thu quốc cùng Thiên triều đã kết thúc, chỉ cần Tây Thu quốc đúng hạn cống nạp, không nhiễu lọan biên cảnh Thiên triều, hai nước vẫn có thể chung sống hòa bình, vương tử cần gì phải “cá chết lưới rách”? Cho dù chiến thắng, chẳng lẽ Tây Thu quốc không có tổn thất sao? Một lần chiến tranh ít nhất cũng một năm rưỡi, có khi còn hơn, không chỉ quốc khố không chịu nổi gánh nặng, ngay cả dân chúng cũng phải sinh linh đồ thán. Vương tử vẫn nên cân nhắc rồi hãy quyết định.”

Mộc Già La nhìn Lăng Tử Giai, bỗng nhiên cười nói: “Nghe nói Khả Hãn ở Thiên triều từng là nam sủng của Dự Vương gia. Hơn nữa rất được Dự Vương gia sủng ái, sẽ không là vì sợ hãi cùng Dự Vương gia trên chiến trường tướng hướng, mới cự tuyệt liên minh cùng tệ quốc đi?”

Lăng Tử Giai sửng sốt, xoay người sang chỗ khác, thản nhiên nói: “Bản Hãn không phải loại người chẳng phân biệt được chuyện công và tư!”

Mộc Già La đi đến trước mặt Lăng Tử Giai, ngữ khí ám muội nói: “Không phải thì thôi, sao ngươi phải trốn a. Ngươi đang trốn ta sao? Sao ngươi phải trốn ta? Ân?”

Đôi lục mâu của hắn mỉm cười nhìn Lăng Tử Giai. Trong đó hình như có hỏa dấy lên, Lăng Tử Giai ngẩn ra, thùy mục không dám nhìn hắn.

Mộc Già La tiến sát lại, ái muội cười nói: “A, ngươi không dám nhìn ta nga! Không dám nhìn ta đã nói lên… Ngươi cũng thích ta có đúng không?”

Lăng Tử Giai làm sao gặp qua câu hỏi trực tiếp như vậy, bị Mộc Già La khiến cho mặt đỏ tai hồng, quay đầu đi muốn né tránh hắn.

Mộc Già La lại tiến đến bên người y, dính sát vào thân mình y, ghé vào tai y mềm nhẹ nói: “Kỳ thật, ngày hôm qua nhìn thấy ngươi, ta liền thích ngươi. Bằng không, ta cũng sẽ không chạy đến đây tìm ngươi a. Ngươi sẽ không đối với ta vô tình như vậy đi?”

Ngữ khí hắn thấp nhu, như một sợi lông mềm mại cọ cọ vào lòng, làm cho người ta mềm nhũn cả người. Dù cho Lăng Tử Giai rất có định lực, cũng có chút chịu không nổi. Huống chi câu cuối cùng kia ngữ khí ai oán, giống hệt một hài tử bị cự tuyệt đang làm nũng cầu xin, làm cho y hơi có chút động dung.

Mộc Già La nhìn phản ứng cả Lăng Tử Giai, ý cười bên môi càng thâm.

Ánh mắt lơ đãng nhìn đến ngoài cửa, thấy Tiết Đàn đang bưng trà trở về, trong mắt Mộc Già La hào quang chợt lóe, xuất kỳ bất ý ôm cổ Lăng Tử Giai.

Chỉ nghe ầm một tiếng, bát trà trong tay Tiết Đàn đánh nghiêng, nước trà nóng bỏng sái ra. Hắn cuống quít ngồi xổm xuống đi kiểm toái mảnh vỡ, thùy đầu thật sâu không dám ngẩng lên, sợ bị Mộc Già La nhìn ra cái gì.

Mộc Già La lại có hứng thú nhìn hắn, càng khẳng định suy đoán trong lòng.

Lại nghe một tiếng thúy vang, tay Tiết Đàn run lên, mảnh vỡ rớt xuống, huyết châu cũng liền theo đó rơi ra.

Trong lòng Lăng Tử Giai căng thẳng, cũng không cố kỵ Mộc Già La, xông lên nắm chặt tay Tiết Đàn xem xét vết thương, nhẹ giọng trách cứ: “Sao ngươi lại không cẩn thận như vậy!” Ngẩng đầu nhìn đến Tiết Đàn cười an ủi, lại thân thiết hỏi: “Ta đi gọi người băng bó cho ngươi! Ngươi cứ để đó đi, chốc lát sẽ có người khác tới thu thập!”

Tiết Đàn vừa muốn mở miệng nói không cần, đã thấy Mộc Già La ở phía sau hướng Lăng Tử Giai một chưởng bổ tới. Hắn một tay kéo Lăng Tử Giai ra, tiếp Mộc Già La một chưởng, mặt trầm xuống, thấp giọng quát: “Vương tử thỉnh tự trọng!”

Mộc Già La sắc mặt không thay đổi, nội tâm càng khẳng định suy đoán của mình, ha ha cười nói: “Ta cứ nghĩ nam nhi Bắc Đông quốc đều dũng mãnh thiện chiến mới đúng, lại không biết Khả Hãn chỉ là một người trói gà không chặt. Đã đắc tội, mong Khả Hãn thứ lỗi!” Hắn nhìn sắc mặt Tiết Đàn không tốt, biết không thể lưu lại, liền cáo từ rời đi.

Hắn vừa ra khỏi cửa, Lăng Tử Giai cẩn thận nhìn tay Tiết Đàn, đau lòng hỏi: “Còn đau không?”

Tiết Đàn lắc đầu, cười nói: “Đối với trấn quốc tướng quân thân chinh bách chiến mà nói, điểm tiểu thương ấy tính là gì!” Hắn cúi đầu ái muội nói: “Nhìn ngươi lo lắng cho ta như vậy, thật tốt.”

Lăng Tử Giai liếc hắn một cái, bỗng nhiên nhớ tới ý đồ của Mộc Già La, khuôn mặt u sầu, thở dài nói: “Ngươi có biết hắn tới làm gì không?”

Tiết Đàn chọn chọn mi, không mở miệng, chờ Lăng Tử Giai nói tiếp.

“Hắn đến làm thuyết khách, muốn cùng Bắc Đông quốc liên minh đối kháng Thiên triều!” Lăng Tử Giai tuy rằng cố ý thả chậm ngữ khí, nhưng vẫn không che giấu được phân sầu lo kia. “Thúc thúc ta cùng đại thần trong triều đều chủ trương cùng Tây Thu quốc liên minh, nhưng ta…” Y liếc mắt nhìn Tiết Đàn, không nói tiếp.

Tiết Đàn đương nhiên biết chuyện làm y khó xử, lập tức nói:”Nếu không, ngươi theo ta về đi. Dù sao ở đây ngươi cũng hữu danh vô thực. Nếu phải làm con rối Khả Hãn, chẳng thà theo ta hồi Thiên triều, làm Vương phi chính đại quang minh!”

Trong mắt Lăng Tử Giai chợt lóe sáng, lập tức trở nên ảm đạm, lắc đầu nói: “Không! Ta không thể trở về với ngươi! Đây, đây mới là nhà của ta! Sao ta có thể vì chính mình an ổn, mà vứt bỏ nhà của mình? Huống chi, ở đây còn có tộc nhân ta yêu. Thế nhưng, làm cho ta cùng Thiên triều đối địch… Ta… Sao ta có thể làm được?…”

Tiết Đàn nhìn y vẻ mặt u sầu, nhịn không được trong lòng tê rần, ôm chặt y vào lòng.

Lăng Tử Giai không giãy dụa, tùy ý hắn ôm mình, chỉ cúi đầu nói: “Cẩn thận có người nhìn thấy.”

Tiết Đàn vùi đầu vào tóc Tử Giai, ngửi mùi hương khí tươi mát trong tóc y, ê ẩm nói: “Vừa rồi ngươi bị hắn ôm lấy, sao không sợ ta nhìn thấy?”

Khuôn mặt u sầu của Lăng Tử Giai chậm rãi giãn ra, ánh mắt ôn hòa nhìn Tiết Đàn, chậm rãi ngẩng đầu xoa lưng Tiết Đàn…

Nói đến sau khi Mộc Già La ly khai tẩm cung Lăng Tử Giai, lại không hồi phòng mình, mà lập tức đi sang quý phủ của Lăng Giang.

Lăng Giang tực hồ sớm đã dự đóan Mộc Già La sẽ đến, nhìn thấy Mộc Già La, không chút cảm thấy ngoài ý muốn.

Hai người khách sáo một phen, Mộc Già La liền đi thẳng vào vấn đề: “Không biết Đô Ti đối với chuyện nhị quốc liên minh, nghĩ như thế nào?”

Lăng Giang khó hiểu nói: “Lời Vương tử nói là có ý gì? Muốn thương nghị chuyện liên minh, hẳn là tìm Khả Hãn mới đúng, sao lại tới tìm ta?”

Mộc Già La chọn khóe môi, con ngươi thâm thúy nhìn Lăng Giang, tựa tiếu phi tiếu nói: “Đô Ti cùng ta đều là người thông minh, cần gì phải giả vờ với ta? Ở Bắc Đông quốc tuy rằng Lăng Tử Giai là Khả Hãn, nhưng quyền lực đều nằm trong tay Đô Ti Lăng Giang, chuyện này mọi người đều rõ.”

Lăng Giang vuốt cằm, cuời nói: “Nếu Vương tử đã thẳng thắn như thế, ta đây nếu không thẳng thắn liền có vẻ không đủ chân thành. Xin hỏi Vương tử lần này đến, đã nghĩ tốt điều kiện liên binh chưa?”Hắn vuốt ve ban chỉ bạch ngọc trên ngón cái, chậm rì rì nói: “Nhị quốc liên minh, không phải việc nhỏ, quan hệ lợi hại cũng không phải nhỏ. Huống chi đối thủ lại là Thiên triều hùng bá nhất phương? Không đem điều kiện đàm tốt, ta lo lắng mọi chuyện lạc định, hai huynh đệ liên bang chúng ta cũng muốn tranh ta sống ngươi chết. Vì dân chúng thiên hạ, vẫn là thiếu động can qua hảo a.”

Mộc Già La thùy mục, có chút đăm chiêu tựa tiếu phi tiếu. Lông mi thật dài che kín thần sắc dưới đáy mắt, nghe Lăng Giang nói xong, hắn mới chậm rãi nâng mắt lên, con ngươi u lục quang mang khó bề phân biệt, làm cho người ta đoán không ra: “Đô Ti nói rất đúng. Thế nhưng, không biết Đô Ti nghĩ muốn chia như thế nào? Một nữa? Hay Đô Ti muốn thế nào?”

Lăng Giang không dự đoán được hắn có thể trắng trợn đàm luận chuyện ngày sau chia cắt Thiên triều, nhất thời không phản ứng kịp.

Lại nghe Mộc Già La nhợt nhạt cười nói: “Đô Ti còn không nghĩ tới? Kỳ thật Đô Ti hoàn tòan không cần lo lắng. Bắc Đông quốc thế lực cường đại, lại có Đô Ti trấn quốc, Tây Thu quốc ta làm sao theo kịp. Hơn nữa, tệ quốc cũng bất quá không chịu nổi sự áp bách của Thiên triều, cũng không thể nhìn tứ quốc bị người Trung Nguyên kì thị, chỉ muốn phá hủy chính quyền của Thiên triều mà thôi, không phải chân chính muốn mở rộng bản đồ Trung Nguyên thành lập vương triều. Đô Ti thân là thúc thúc Khả Hãn, lại là người nắm thực quyền Bắc Đông quốc, đến lúc đó, thiên hạ này chẳng phải là vật trong tay Đô Ti sao?”

Lăng Giang híp mắt nhìn hắn, có chút đăm chiêu, khóe miệng tựa tiếu phi tiếu, chậm rãi nói: “Vương tử nói quá đột ngột, xin cho ta suy nghĩ lại, dù sao đây cũng ảnh hưởng đến lợi ích toàn bộ Bắc Đông quốc.”

Mộc Già La nhợt nhạt cười, đứng dậy cáo từ.

Đi được vài bước, bỗng nhiên hồi đầu nói: “Tên người hầu bên người Khả Hãn, tựa hồ không bình thường.”

Lăng Giang sửng sốt, nheo mắt nhớ lại chuyện lần đầu gặp Tiết Đàn, vuốt cằm nói: “Ta cũng biết là không bình thường.”

Mộc Già La lại nói: “Nghe nói ngày Khả Hãn hồi Bắc Đông quốc, Dự Vương gia đào hôn bỏ trốn, đây không phải rất trùng hợp sao?”

Con ngươi lợi hại của Lăng Giang tinh quang chợt lóe.

Hai người cùng nâng mâu nhìn về phía đối phương. Ánh mắt giao nhau, hai người im lặng nhưng dường như thấu hiểu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương