Lam Dĩ bước vào với bộ mặt cực kì đắc ý, ngang nhiên khoanh tay trước mặt mọi người. Bất quá thái độ kia của ả không khỏi khiến Gia Trình vô cùng phẫn nộ đi.

- Sao cô lại ở đây? - Hắn lạnh lùng hỏi.

- Nhờ Lam Dĩ mà tao mới phát hiện mày đang làm cái việc điên rồ này đây. Nói đi! Mày là có ý định ở lại Đài Loan luôn có đúng không? - Khuất Minh phẫn nộ quát lớn.

Gia Trình không nói gì, một chút cũng không thèm đếm xỉa gì đến ông và mọi người, lạnh lùng đứng dậy nhặt lấy quần áo của mình lẫn Hứa Tinh, ôm y bước vào phòng tắm.

Hắn nhẹ nhàng đặt thiếu niên xuống, ôn nhu thay lại y phục cho y, nghiêm nghị nói.

- Xin lỗi vì phải để em bị đánh thế này, bất quá cũng đừng để ý đến những lời ba anh nói, tiểu Tinh không làm gì sai.

- Nhưng mà... kia... tiểu Tinh... - Hứa Tinh lo sợ cúi đầu, cảm thấy áy náy vô cùng.

- Nghe lời anh, một lát anh sẽ đưa em về, ở đây cứ để anh giải quyết, tiểu Tinh đừng bận tâm, a? - Thay xong y phục cho Hứa Tinh, Gia Trình nửa quỳ nửa ngồi đối diện với y, đưa tay xoa đầu thiếu niên căn dặn.

- Dạ vâng... - Hứa Tinh bất đắc dĩ đành gật đầu nghe lời.

Chờ Gia Trình thay quần áo xong, cả hai liền chậm rãi mở cửa bước ra ngoài, bất quá căn phòng lúc này đột nhiên không một bóng người, ngay cả tiếng nói cũng không nghe thấy, không phải mới tức thì còn chửi mắng hắn sao, cả hắn và thiếu niên có chút hiếu kì.

- Anh Trình.... hai bác? - Hứa Tinh ngẩng đầu hỏi.

- Chắc bọn họ đang ở dưới, em ở đây chờ anh. - Gia Trình đặt tay lên vai thiếu niên nói, rồi ánh mắt sắc bén chậm rãi bước xuống lầu.

Hắn thất kinh nhìn thấy cô hầu đang nằm bất tỉnh bên dưới, vội vã chạy đến lay tỉnh cô.

- Này, tỉnh lại! - Mãi không thấy cô mở mắt, hắn liền một mạch chạy đến phòng khách.

- Ba mẹ! - Ngay lập tức đập vào mắt hắn là Khuất Minh và Phương Nhị đang nằm bất tỉnh trên sàn nhà, Gia Trình hốt hoảng chạy tới, bất quá thời điểm khi hắn gọi tên bọn họ, phía sau gáy đột nhiên nổi lên trận đau đớn, rất nhanh hắn liền ngã quỵ xuống, mơ màng cảm nhận được có ai đó đang kéo mình đi.

Phía trước mơ hồ nhìn thấy một gã nam nhân to lớn đang ôm thiếu niên kia, y đang bất tỉnh nằm trong ngực gã, bất quá Gia Trình hiện tại tứ chi một chút cũng không thể cử động nổi, chỉ có thể nhỏ giọng kêu tên y.

- Tiểu Tinh. - Nói xong liền mặc cho bóng tối che khuất đi.

Lúc Gia Trình tỉnh lại cũng là thời điểm hoàng hôn buông xuống, hắn nhất thời ho khan vài tiếng trầm thấp, chỉ cảm nhận được lỗ mũi tràn ngập hơi khói, hắn cố gắng mở đôi mắt nặng trĩu ra nhìn bốn phía, phát hiện xung quanh bản thân đang ngồi trong một căn nhà hoang tàn, phía trước là hơn mười gã nam nhân đang đốt thứ gì đó.

Hắn khẽ xoay đầu lại, sửng sốt khi nhìn thấy thân ảnh của Hứa Tinh đang ngồi bất tỉnh trên ghế, toàn thân lại bị trói chặt.

- Tiểu Tinh. - Gia Trình định tiến tới lại gần y, nhưng lại phát hiện bản thân cũng bị trói chặt trên ghế tựa như thiếu niên kia.

- Mẹ kiếp! - Hắn bất giác mở miệng chửi thầm, rồi đưa ánh mắt trừng với một đám gã nam nhân đang nói gì đó.

Không suy nghĩ nhiều, Gia Trình liền lần ra phía sau mở trói cho mình, nhưng có cố gắng thế nào đều thất bại.

- Tiểu Tinh... - Không còn cách nào khác, Gia Trình đành phải khẽ khàng gọi Hứa Tinh.

Mãi không thấy y tỉnh lại, hắn liền đưa chân thon dài của mình đẩy đẩy chân của thiếu niên.

- Ngô. - Rất nhanh sau đó Hứa Tinh liền tỉnh lại, ánh mắt mông lung nhìn xung quanh.

- Tiểu Tinh.

Nghe thấy thanh âm trầm thấp bên cạnh gọi tên mình, Hứa Tinh liền xoay đầu lại, kinh ngạc nhìn thấy Gia Trình đang trói trên ghế.

Chưa kịp mở lời nói gì đó với hắn, đột nhiên một đám gã nam nhân từ phía trước tiến tới, một gã to con nhất Hổ Khiên là người đứng đầu trong đám này, gã đưa điếu thuốc từ trên tay ném xuống đất, cười lạnh nói.

- Chúng bây tỉnh rồi sao?

Cả Gia Trình và Hứa Tinh đều không hề hé răng nói lời nào, thiếu niên kia thì trong lòng vô cùng sợ hãi, giương ánh mắt lo sợ nhìn gã, còn Gia Trình chỉ có thể trưng bộ mặt băng lãnh như tảng đá, trừng mắt lườm đám người trước mặt.

"Bốp" một tiếng, Gia Trình ngay lập tức bị Hổ Khiên hung hăng đánh cho hắn một nắm đấm, tựa hồ tức giận nói.

- Thái độ gì vậy thằng nhãi! Mẹ kiếp! Còn cô ta khi nào mới tới vậy, làm cái đéo gì mà lâu thế không biết?!

- Ai? - Gia Trình đột nhiên mở miệng.

Hổ Khiên cau mày nhìn hắn, không hiểu hắn là đang muốn nói gì.

- Ai là người đứng sau chuyện này? - Gia Trình đưa lưỡi liếm khóe miệng bị dính máu, lạnh lùng hỏi.

- Hahaha! - Hổ Khiên chưa kịp mở miệng trả lời, ngay lập tức phía sau đột nhiên nổi lên tiếng cười lớn của một nữ nhân, mà kia cư nhiên không phải ai khác chính là Lam Dĩ đi.

- Là cô. - Gia Trình trừng mắt nhìn ả, tựa hồ cũng chẳng ngạc nhiên gì mấy.

Lam Dĩ chậm rãi tiến đến, ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn và thiếu niên kia, rồi ngoắc tay ra lệnh đám nam nhân rời khỏi, ngoại trừ Hổ Khiên ra.

- Khung cảnh ở đây có vẻ không lãng mạn để hai người làm tình nhỉ? Có phải không a? - Lam Dĩ khoanh tay cười đắc ý.

- Cô đã làm gì ba mẹ tôi?

- Yên tâm, chỉ là chuốc thuốc mê nên ngủ vài giờ thôi, hiện tại họ đang có giấc ngủ đẹp ở nhà. - Lam Dĩ nhún vai trả lời như không hề có chuyện to tát.

- Vậy tại sao cô lại làm chuyện này? Nói đi! - Gia Trình tức giận chửi lớn.

Lam Dĩ nghe đến đây thì chỉ nhếch miệng cười ác, một phen tiến tới hung hăng chế trụ chiếc cằm của Hứa Tinh, gằn từng chữ nói.

- Đương nhiên là tại tên nhóc con đáng ghét này rồi.

- Chị... Lam Dĩ? - Hứa Tinh không hiểu tại sao ả lại nói vậy, y.. y đã làm gì chứ.

- Chính cha con mày đã thâm độc hại chết mẹ tao, lại còn to gan cướp bạn trai của tao, tiện nhân! - Lam Dĩ tức giận hung hăng giáng xuống cho Hứa Tinh một bạt tai, lực đạo cực kì mạnh khiến thiếu niên liền nghiêng đầu sang một bên.

- Cô điên sao?!! Mẹ kiếp! - Gia Trình tức tối quát lớn, nhấc người di chuyển ghế kéo sát về phía Hứa Tinh.

- Tiểu Tinh.. không biết chị Lam Dĩ đang nói gì. Tiểu Tinh.. và baba không hề giết ai hết. - Hứa Tinh cố gắng không để nước mắt rơi xuống, nhưng Lam Dĩ nói vậy là quá đáng lắm rồi đấy, như thế nào lại bảo y và Hứa Biên giết chết mẹ ả chứ, mà mẫu thân ả ngay cả y còn không biết nữa đi.

- Hắc... thôi thì tao cũng không dối mày làm gì, con mẹ của mày là do chính tay mẹ tao giết đấy. - Lam Dĩ khinh miệt cười một tiếng.

- Sao.... sao ạ? - Hứa Tinh nghe đến đây lập tức cả kinh, tựa như không thể tin vào tai mình, ngay cả Gia Trình cũng không thể ngờ đến.

Lam Dĩ cười lớn một tiếng, xoay lưng lại châm điếu thuốc trên tay, đưa lên hút một hơi dài rồi buông xuống, kể lại mọi việc.

- Phải, hung thủ mà trước đó cha mày và cảnh sát không ngừng truy lùng chính là Lam Tạ Đường, mẹ của tao. Bất quá bởi vì cha của mày nên mẹ tao mới phải chết!! - Lam Dĩ rốt cuộc vì quá tức giận mà rơi nước mắt, nghĩ đến tình cảnh kia ả thực sự vô cùng phẫn uất đi.

Hứa Tinh cảm thấy hiện tại hết sức suy sụp đi, y chính là không ngờ tới kẻ giết Bạch Dương mà Hứa Biên hay nhắc tới lại là mẫu thân của Lam Dĩ.

- Tiểu Tinh, nghe lời anh, lúc này phải mạnh mẽ lên, đừng vì lời nói của Lam Dĩ mà như vậy, anh sẽ nghĩ cách ra khỏi chỗ này. - Gia Trình hắn là thừa hiểu rõ Hứa Tinh hẳn là đang rất sốc, liền khẩn trương khuyên nhủ thiếu niên.

- A... ân. - Y ổn định lại hô hấp, gật đầu nghe theo lời của hắn.

Gia Trình khẽ cười với y, rồi đưa mắt quay sang gã Hổ Khiên đang đứng cạnh Lam Dĩ, bắt đầu nghĩ cách.

- Nhưng mà cũng không sao.... hắc hắc... ngay lúc này tao cuối cùng cũng có cơ hội để trả thù rồi, có phải không, ranh con. - Lam Dĩ sau một hồi im lặng đột nhiên xoay người lại, tiến tới đưa đầu ngón tay vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của Hứa Tinh.

- Cô đúng thực là ngu ngốc, miệng thì đổ lỗi cho cha em ấy, nhưng lại đi bắt chúng tôi về đây. - Gia Trình khinh bỉ cười lạnh một tiếng, ánh mắt lãnh băng nhìn Lam Dĩ.

- Hahaha! Đây chỉ mới là mở đầu, đợi nhân vật chính xuất hiện, tôi sẽ "chơi" tất cả. - Lam Dĩ ban đầu cười lớn trêu chọc, rất nhanh sau đó sắc mặt liền thay đổi, rồi đưa tay lấy ra điện thoại di động của mình bấm số.

Gia Trình và Hứa Tinh không hiểu ả là đang muốn nói gì, bất quá ả đột nhiên gọi điện cho ai đó.

- Alo, là chú Biên có phải không a? - Lam Dĩ cố ý trước mặt Hứa Tinh mà vừa gọi vừa cười ác nhìn y.

- Baba.. - Thiếu niên bất giác nhỏ giọng gọi tên Hứa Biên, hai tay run rẩy không thôi.

- Đứa con trai bé bỏng của chú hiện tại đang trong tay tôi, à, và cả còn bạn trai cũ của tôi nữa, Gia Trình. - Lam Dĩ đột nhiên tiến tới đưa tay nắm lên quai hàm Gia Trình rồi hôn lên má hắn, hắn liền dùng sức mà ngoảnh mặt ra, trừng mắt nhìn ả.

- Tôi không muốn nói nhiều, muốn cứu con trai chú, thì hãy đến căn nhà hoang bữa đó chú đã giết chết mẹ của tôi. - Nói xong Lam Dĩ lập tức tắt máy, đôi môi đỏ khẽ nhếch lên một đường cong quyến rũ.

- Ở đây canh chừng bọn chúng. - Rồi mở miệng ra lệnh cho Hổ Khiên, xong xuôi liền nhấc chân rời khỏi.

============

- Alo! Alo! Mẹ kiếp! - Hứa Biên tức tối ném điện thoại sang một bên, thì ra đây chính là lý do thiếu niên kia từ sáng đến giờ vẫn là chưa chịu về nhà đi.

- Chú Biên, có chuyện gì vậy? - Mạch Quai sốt ruột tiến tới hỏi anh.

- Tiểu Tinh và Gia Trình bị ai đó bắt đi rồi, là người phụ nữ mới gọi điện. - Anh nghiến răng nói.

- Sao ạ? - Mạch Quai kinh ngạc mà mở lớn mắt, quay sang nhìn Dương Đình Phong rồi ấp úng hỏi tiếp.

- Nếu như... cô ta lừa chú thì sao?

- Chú không nghĩ vậy. Ban nãy ả nói rằng địa điểm là nơi chú giết mẹ của cô ta. - Anh nghiêm nghị nhìn hắn.

- Hả? Cô ta bị điên sao? Mẹ cô ta là ai chứ? - Mạch Quai cảm thấy nực cười đi.

- Tôi nghĩ mẹ của cô ta chính là Lam Tạ Đường, có lẽ ngày đó vì bà ấy ra tay đâm chú nên mới bị cảnh sát bắn chết. Cô ta cho rằng mẹ cô ta chết là vì chú nên mới bắt bọn họ đi. - Dương Đình Phong như suy nghĩ ra gì đó, mở miệng hướng hai người nói.

- Chắc hẳn là vậy đi. Bất quá... làm sao cháu biết được? - Hứa Biên cau mày nhìn y thắc mắc.

- Đọc báo pháp luật nhiều quá bây giờ bày đặt làm thám tử à. - Mạch Quai chán nản khinh bỉ nói.

- Không còn thời gian, chú phải đi đây. - Hứa Biên đưa tay lên nhìn đồng hồ, khẩn trương lấy chìa khóa xe định rời khỏi.

- Cháu đi theo có được không? - Mạch Quai lo lắng hỏi.

- Không được! Rất nguy hiểm, ở đây chờ chú nhận tin tức, còn nữa, đừng gọi cảnh sát, chú không muốn Tiểu Tinh phải gặp chuyện! - Hứa Biên thẳng thừng cự tuyệt, dặn dò vài câu rồi nhanh chóng nhấc chân ly khai.

Mạch Quai thở dài chán nản, bất quá Dương Đình Phong đột nhiên đẩy đẩy tay hắn.

- Ở đây cũng chẳng có gì làm, thôi thì đi theo đi, nhỡ khi có thể giúp được gì.

Mạch Quai gật đầu đồng ý, rồi hai người rời khỏi lặng lẽ đi theo sau Hứa Biên.

===========

- Anh Trình... nếu như baba đến đây.. chị Lam Dĩ sẽ làm hại baba thì sao.. - Hứa Tinh lo lắng quay sang Gia Trình thì thầm.

- Sẽ không sao. Em đừng lo. - Gia Trình cố gắng trấn an thiếu niên, sau liền để ý Hổ Khiên đang chăm chú uống rượu bên giàn lửa phía trước.

Một lát, gã hung hăng ném chai rượu đi, mảnh vỡ thủy tinh rơi tứ tung xung quanh, đương nhiên bay về phía của Hứa Tinh. Như nghĩ ra điều gì, thiếu niên liền mở lớn mắt, tranh thủ quan sát Hổ Khiên, thấy gã vẫn đang mân mê lấy chai rượu khác đưa lên miệng núp một hơi, một chút cũng không để ý đến bên này, y liền nhân cơ hội với chân sang bên cạnh cố gắng lấy mảnh vỡ thủy tinh kia.

- Tiểu Tinh, em đang làm cái gì a? - Thời điểm Gia Trình đang ngó nhìn xung quanh xem còn lối nào để thoát không, phát hiện có một lỗ tường nhỏ ở đằng sau, mà thân hình nhỏ nhắn của Hứa Tinh có lẽ sẽ lọt vừa chỗ đó, nhân lúc hắn đang định quay sang nói với y, lại phát hiện thiếu niên đang loay hoay gì đó.

- Cái kia... mảnh thủy tinh, có thể gỡ trói. - Hứa Tinh khẩn trương trả lời hắn.

- Tiểu Tinh giỏi lắm. - Gia Trình ôn nhu mở miệng cười với Hứa Tinh, xem ra thiếu niên này cũng thông minh hơn hắn tưởng, mà không, y vốn dĩ học giỏi như vậy, đương nhiên đây chính là lẽ thường đi, chẳng qua là hắn chưa kịp nhìn nhận ra mà thôi.

Hứa Tinh cũng không để ý gì nhiều, nhanh chóng với chân lấy mảnh thủy tinh kéo về phía mình, rồi cởi giày của mình ra, dùng hai ngón chân nhặt nó lên.

- Cẩn thận đâm vào chân. - Gia Trình lo lắng nhìn y.

- Tiểu Tinh không sao. - Hứa Tinh mỉm cười trấn an hắn, bởi vì cả hai tay đều bị trói chặt đằng sau, y chỉ có thể đưa chân đang níu mảnh thủy tinh ra phía sau tay cũng đang trói của Gia Trình, hắn liền nhanh chóng với tay nhận lấy. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

- Mẹ kiếp! - Sau một hồi mày mò gỡ trói đến xuất huyết tay, Gia Trình cũng không tài nào giải quyết được, Lam Dĩ ả rốt cuộc dùng loại dây gì mà đến ngay cả mảnh thủy tinh còn không thắng nổi, hảo tức chết đi.

- Anh Trình chảy nhiều máu quá... đừng làm nữa. - Hứa Tinh lo lắng khuyên hắn.

- Không sao. - Gia Trình cắn chặt răng nhẫn nhịn, dùng lực mà di chuyển mảnh thủy tinh.

Chưa đầy một giây, hai người nghe thấy tiếng xe hơi bên ngoài, ngỡ rằng kia có phải hay không là Hứa Biên tới nơi đi, Hổ Khiên đột nhiên nhận được điện thoại của Lam Dĩ mà bước ra ngoài, nhân cơ hội Gia Trình liền như điên mà hung hăng cọ xát lưỡi sắc nhọn vào dây trói của mình.

Rốt cuộc vẫn chỉ là gỡ được một bên cổ tay phải, hắn không nghĩ nhiều liền đưa tay đầy máu vào túi áo lấy ra điện thoại của mình, bấm gọi cho đàn em của mình trợ giúp, song vẫn là không chắc chắn mấy, bất đắc dĩ liền tìm đến dãy số của Văn Khải.

=============

- Alo! - Văn Khải đang chăm chú ăn cơm, tiếng điện thoại đột nhiên reo lên, hắn bất mãn mà đưa tay bắt máy.

- Khải, là tôi Gia Trình, hiện tại tôi và Tiểu Tinh đang bị Lam Dĩ bắt ở nhà hoang trong vụ án của mẹ Tiểu Tinh, tôi cần cậu giúp. - Gia Trình không lằng nhằng nhiều mà đi thẳng vào vấn đề chính.

- Sao? Hảo hảo, tôi sẽ đến đó ngay. - Văn Khải nghe đến đây liền thất kinh đứng vọt dậy, nhanh chóng chạy vào phòng lấy chìa khóa xe.

- Có chuyện gì sao? - Hạ Nghiệt tiến tới hỏi.

- Bạn tôi đang gặp nguy hiểm, cần tôi tới giúp. - Văn Khải khẩn trương nói.

- Cẩn thận. - Hạ Nghiệt hạ giọng khuyên hắn.

- Anh đừng lo, tôi nhất định sẽ trở về. - Văn Khải đưa tay xoa đầu Hạ Nghiệt cười nhẹ, không nói gì nhiều liền xoay người ly khai.

HẾT CHƯƠNG 62

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương