Dã Thú (Đam Tứ Tuyệt)
-
Chương 5
- Tiểu Tinh, là baba cậu thật hả? Chúng ta không tin đâu?
Từ trước đến nay Hứa Tinh toàn bộ đều được chú Minh vốn là tài xế riêng của Hứa Biên chở y đi học, nên bạn bè trong lớp không hề hay biết mặt mũi cha mẹ y ra sao. Hôm nay, bọn họ được tận mắt chứng kiến Hứa Tinh được một nam nhân khác lái xe chở đến trường.
Mà nam nhân này không phải là một người bình thường a, thân hình anh. cao ráo thon gọn, mặc một bộ vest đen sang trọng, và đáng chú ý hơn là nam nhân có gương mặt cực kì anh tuấn, thỉnh thoảng nhếch miệng cười ôn nhu, chỉ liếc mắt thôi đã bị hàng tá cô gái ngã gục rồi.
Thế nhưng khi nghe Hứa Tinh bảo rằng nam nhân chính là phụ thân y, thì không khỏi nhướng mày tỏ vẻ không tin.
- Anh ấy hảo lịch lãm, sang trọng và anh tuấn còn hơn cả diễn viên điện ảnh, sao có thể là baba bạn được chứ.
- Đúng a.
Các cô gái cứ khăng khăng cho rằng Hứa Tinh chỉ là đùa giỡn các cô mà thôi.
- Nhưng thật là baba mình. - Hứa Tinh lại một lần nữa khẳng định.
- Thôi đi các cô nương, các cô đúng là đại mê trai, tiểu Tinh trước giờ có lừa gạt ai bao giờ đâu. Nhìn đi, gương mặt nai con bé bỏng vậy ai lại đi nói dối. Các cô nên từ bỏ ảo mộng đó đi. - Mạch Quai cười khinh bỉ nói.
Hắn là người lắm mồm lắm mép nhất trong lớp, bất quá cũng có thể gọi là có chút điển trai đi, nhưng lại có khuyết điểm là vô cùng quậy phá, lại còn tính cách dữ dằn, các cô không một ai có thể chịu đựng được hắn.
- Này, cậu thì biết gì mà xen vào, đi ra.
Hoành Thư cau mày, cô cũng không phải không thích hắn, mà chính là ngày nào cũng kêu cô với bọn này mê trai, khiến cô trong lòng cảm giác vô cùng khó chịu. Cô thân với Hứa Tinh từ khi lần đầu hai người gặp mặt, trong mắt cô tuy y thân hình không vạm vỡ, cao lớn và anh tuấn như các nam nhân khác nhưng y lại có vẻ đẹp thanh thoát, ưu tú, dịu dàng lại còn học giỏi và thân thiện, nói chung cô đối với y 200% là cực kì tốt.
- Gì hả? Tôi đây chỉ là đang nói sự thật, còn nữa các cô nương đừng có vì baba tiểu Tinh mà làm khó y. - Mạch Quai phản bác.
- Cậu..
- Thôi đi hai người, suốt ngày cãi nhau.. Mà tiểu Tinh này, mình không ngờ baba cậu lại trẻ đến thế a, baba cậu đã nhiêu mươi rồi?-Tiểu Nhàn hiếu kì hỏi.
- Ba mươi lăm a.-Y cũng không ngần ngại mà trả lời.
- Woa. Hảo lợi hại. Mình thề lúc mình có năm tuổi, baba mình lúc ấy cũng là ba lăm đi, còn già hơn ông thầy thanh nhạc trường chúng ta luôn...A! Cái tên đáng ghét kia.
- Chị hai, nói vậy chẳng phải là xúc phạm baba cậu sao, vậy cũng nói được à. - Hắn giáng xuống một cái cốc lên đầu Tiểu Nhàn, thẳng lưng "dạy đời".
- Hừ. Đừng làm như cha mẹ người khác nữa. Tiểu Tinh này, mẹ của cậu hảo may mắn a, lấy được một người như baba của cậu quả là tâm đầu ý hợp rồi. Thật ganh tị a, phải chi chúng ta sau này cũng lấy được một chàng trai như thế, có phải không?
- Phải a.
Các cô gái xúm nhau bàn tán, mơ về một tình yêu đầy lãng mạn như phim truyền hình, còn Mạch Quai chỉ biết liếc nhìn các cô một cách chán nản. Nhưng bọn họ lại không hề để ý rằng, thiếu niên nhỏ bé kia đang cúi đầu buồn bã, đã lâu lắm rồi y không được vào viện thăm mẹ, nhưng mỗi một ngày đến thăm thì y không hề nhận được thứ tình cảm nào, chỉ biết tủi thân đau đớn đứng nhìn người mẹ liên tục kêu gào chửi bới y.
"BIẾN, THẰNG QUÁI THAI.....TRẢ CON GÁI LẠI CHO TAO, MÀY KHÔNG PHẢI CON TAO... CÚT NGAY.." Câu nói ấy từ nãy đến giờ vẫn luôn văng vẳng trong đầu y, thiếu niên thực sự cảm thấy có lỗi vô cùng, vì y mà cô lại chán ghét y, vì y mà cô bị bệnh tâm thần, y không nên được sinh ra, y chỉ mang lại bất hạnh cho mẫu thân, mang lại đau khổ luôn dằn vặt trong lòng baba, y chính là một hài tử đã cản trở hạnh phúc của phụ mẫu. Y chỉ mong bản thân có thể sinh ra là một nữ hài tử thực thụ, sẽ không mang cơ thể của một nam hài tử, như vậy y có thể được mẫu thân yêu thương che chở, mẫu thân sẽ không phải ở trong bệnh viện tâm thần trong 15 năm nay, sẽ có một gia đình hạnh phúc như bao gia đình khác. Thiếu niên tự ti trực khẽ rơi nước mắt.
- Tiểu Tinh, cậu khóc sao, đã xảy ra chuyện gì. - Mạch Quai phát hiện Hứa Tinh từ nãy đến giờ mãi cúi đầu không nói gì, một hồi lại thấy giọt nước chảy xuống đầu gối y, hắn liền nắm lấy bàn tay nhỏ gầy kia lo lắng hỏi.
- Cậu không sao chứ?- Các cô gái cũng ngừng buôn chuyện, quay sang phía Hứa Tinh.
- A! Không có gì, mình chỉ nhớ mẹ thôi... chẳng là.. mẹ mình đi công tác xa mấy tháng nay, mà lại không liên lạc được với mẹ... cho nên...-Thiếu niên giật mình ngẩng đầu hướng về mọi ánh mắt đang nhìn chăm chăm y mà nói dối.
- Ra là vậy. Cậu đừng lo, mẹ cậu sẽ sớm về thôi, đừng khóc nữa, nam tử hán ai lại khóc vì nhớ mẹ cơ chứ.-Hoành Thư bật cười.
- Phải a.
Nghe đến đây Hứa Tinh chỉ cố gắng nở nụ cười để bọn họ yên tâm, nhưng trong lòng thì đang không ngừng ủ rũ, mọi người luôn quan tâm y như thế, y cũng nên phải lạc quan lên, lại lắc đầu thay đổi suy nghĩ rằng một ngày nào đó mẫu thân sẽ chấp nhận y và yêu thương y mà thôi.
- Không ổn rồi. Mọi người, anh Liêu đang tới đây. Nghe nói hôm qua có kẻ "làm phiền" Đại Ca Trình, chẳng lẽ là lớp chúng ta sao?
Như Mục đột nhiên chạy lạch bạch vào lớp hét lớn, cơ thể vì chạy nhanh có chút mệt mà thở dốc. Cả lớp ai nấy cũng bàn tán xôn xao sau khi nghe tin động trời này. Chỉ có Hứa Tinh y vẫn đang ngơ ngác nhìn mọi người không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
- Có chuyện gì sao? - Y hỏi.
- Tiểu Tinh, cậu không biết sao. Một khi anh Liêu mà tới, chắc chắn sẽ có chuyện lớn xảy ra. - Tiểu Nhàn kinh hãi nói
- Lớp ta lần đầu có người bị có phải không? Nghe nói hôm qua Gia Trìn "chạm" phải ai đó thì phải? - Mạch Quai chống cằm nhún vai.
- Tiểu Tinh, cậu thực là không biết? Trường ta có một băng nhóm của những đàn anh học sinh năm ba, anh Liêu là người vô cùng đáng sợ, luôn đứng đầu đàn, năm nào hễ có ai động tay động chân hay gây ảnh hưởng gì đến hắn đều bị hắn kêu đàn em đi "xử" đến nhập viện luôn.
- Thực ra anh Liêu vẫn chưa là gì hết. Người đáng sợ nhất chính là....
- KHUẤT GIA TRÌNH.- Bọn họ cùng nhau đồng thanh.
- Hắn ta.. chính là.. còn hơn cả quỷ dữ.
- Phải a. Tiểu Tinh à, cậu cũng nên cẩn thận với hắn ta. Một chú nai con như cậu một khi đã chạm phải thú dữ như hắn có khi là... chết không thể gọi hồn luôn được mà. Mình không hiểu tại sao cha mẹ hắn lại có thể sinh ra được loại người như hắn, suốt ngày dùng nắm đấm để nói chuyện. - Tiểu Nhàn múa mép ánh lên vẻ mặt kinh dị.
Hứa Tinh nghe đến đây liền giật thót. Hôm qua... hôm qua chính là... chẳng lẽ y sẽ bị "xử"sao. Nhưng chỉ nghe qua nói bọn họ nói, y cũng không biết bị "xử" sẽ như thế nào, liệu có lẽ sẽ kinh khủng hơn ngày hôm qua mà y đã gánh chịu. Bàn tay gầy gò bỗng run cầm cập lên, mồ hồi ướt đẫm cả bàn chân từ khi nào không hay. Thiếu niên trong lòng sợ hãi, lo lắng, chuyện gì sẽ xảy ra đây.
RẦM! - Cánh cửa lớp đột nhiên bị hung hăng đạp mạnh, mọi người xung quanh hốt hoảng ngừng nói chuyện, kẻ đang chăm chú làm bài thì lại nhanh chóng hạ cây bút xuống ngồi run rẩy sợ hãi.
Bảy tám gã học sinh to lớn, quần áo xộc xệch không chỉnh tề, thô bạo đạp ngã mấy chiếc ghế xuống sàn. Gã đứng đầu đàn miệng đang ngậm điếu thuốc, chốc lát liền ném xuống, hung hăng giẫm nát.
- Hứa Tinh là thằng nào?-Gã trợn mắt nhìn xung quanh, nhưng đáp lại chỉ là không khí yên lặng vô cùng căng thẳng.
Cái gì? Là Hứa Tinh? Tiểu Quai, tiểu Nhàn, Hoành thư cả kinh nhìn nhau. Không xong rồi, cái miệng này chỉ biết ăn hại mà thôi, suốt ngày nói những lời không may. Tiểu Nhàn hối hận tự trách bản thân sao không chết đi cho xong, song lại lo lắng cho thiếu niên bé nhỏ kia đang run rẩy kịch liệt
- TAO HỎI HỨA TINH LÀ ĐỨA NÀO! MAU RA ĐÂY CHO TAO.!- Hắn quát.
Hứa Tinh y bị gã nam nhân ấy thét đến sợ hãi, tim không ngừng đập nhanh liên hồi, mồ hôi gương mặt bé nhỏ từng giọt từng giọt mà chảy xuống.
- Ha! GIỎI LẮM! KHÔNG TRẢ LỜI! TỤI BÂY, PHÁ HẾT TOÀN BỘ LỚP HỌC CHO TAO.-Gã tức giận đến cực điểm, xoay đầu hướng đàn em đứng đằng sau ra lệnh.
RẦM! BANG! Bàn ghế giáo viên ngay lập tức đi đạp đến đổ ngã, cư nhiên đám bọn họ không hề sợ sệt bị kỉ luật, mà còn to gan làm những điều tệ hại hơn nữa. Lớp học lúc này tràn ngập trong sợ hãi và run rẩy, không ai dám nhúc nhích dù chỉ một giây. Các học sinh từ lớp khác cũng đổ dồn đứng trước cửa, chứng kiến khung cảnh trước mắt.
- Nghe nói hôm qua có một học sinh năm nhất bị đại Trình đánh đến vào phòng y tế. Nhưng sự việc chưa đơn giản vậy nha, phụ thân của y còn đến đánh đại Trình, đến cả hắn và cha mẹ hắn từ nước ngoài phải cúi đầu xin lỗi.
- Oh My God! Thật sao?
- Không thể tin được. Hắn chưa bao giờ cúi đầu xin lỗi trước bất kì ai, đây là lần đầu tiên sao? Coi bộ tình hình không thể an ổn hơn được nữa rồi.
- Phải a. Quả là đáng tiếc cho học sinh ấy. Nhưng từ nãy đến giờ vẫn chưa thấy ai dám bước chân ra nhận, có vẻ như sợ hãi lắm.
- Ừm.
Bên ngoài mọi người cứ xôn xao bàn tán, kẻ nói người nghe ai nấy cũng trầm trồ soi mói.
- Tiểu Tinh, bạn còn không mau đứng lên, bạn cứ để cho lớp bị ảnh hưởng thế sao?-Như Mục nửa sợ hãi nửa tức giận hướng y răn đe.
- Cậu điên à, tiểu Tinh bạn tôi sẽ bị bọn họ "giết" chết mất.-Tiểu Nhàn phẫn nộ.
- Mặc kệ các người.
Như Mục không thèm để ý đến lời nói ấy, to gan đứng dậy khai báo.
- Anh Liêu, Hứa Tinh chính là y.-Cậu mạnh bạo đưa tay chỉ về phía Hứa Tinh, y đang cúi đầu sợ hãi không biết nên làm thế nào, ngạc nhiên ngẩng đầu thấy ngón tay Như Mục đang ở trước mặt mình.
- DỪNG LẠI!-Gã nam nhân ra lệnh đàn em ngừng tay.
- TỐT! TỐT LẮM! ANH MÀY SAU NÀY SẼ THƯỞNG!-Gã nhếch miệng vỗ vai Như Mục khen ngợi.
- Dạ.. Dạ.. Cảm ơn anh. Đa tạ.-Cậu lắp bắp liên tục cúi đầu cảm ơn, xem ra cậu không chỉ cứu lớp không bị phá hoại mà còn được đàn anh khen.
- TỤI BÂY! LÔI NÓ RA NGOÀI CHO TAO! NHANH!-Gã tàn nhẫn nói.
- VÂNG!- Bọn chúng nghe lời, hung bạo nắm lấy đầu y kéo ra ngoài, thiếu niên nhỏ bé bị nắm đến phát đau liền bật khóc van xin.
- Chậc! Chậc! Xem ra cậu nhóc ấy hôm nay sống không bằng chết rồi.
- Năm nay có vẻ nghiêm trọng hơn mọi năm trước.
- Còn không mau đến đó xem có chuyện gì. Mau lên!
Đám người không hề nuối tiếc thương xót cho y, chỉ biết cắm đầu bàn tán này nọ, cả bọn đổ nhau chạy nháo chẳng khác gì đi xem kịch vui.
- THẰNG KHỐN!- "Bộp" Mạch Quai tức giận giáng xuống một cú đấm thiệt lớn lên Như Mục.
- Tiểu Quai! Bình tĩnh!-Hoành Thư cùng các người khác chạy tới ngăn cản.
- MÀY THẤY VUI CHƯA? MÀY CÓ BIẾT ĐÓ LÀ AI KHÔNG? LÀ GIA TRÌNH ĐÓ! GIA TRÌNH! MÀY ĐÃ TỪNG BỊ HẮN ĐÁNH ĐẾN SUÝT LÊN THIÊN ĐÀNG RỒI. HỨA TINH BỌN TAO SẼ LÀM SAO, CÓ KHI HÔM NAY Y CÓ THỂ ĐI GẶP BÀ NỘI TAO ĐẤY MÀY CÓ BIẾT KHÔNG HẢ?
- Tiểu Quai. Đừng ở đây nữa chỉ biết tốn thời gian, chúng ta đi báo thầy cô đi, rồi tới xem tiểu Tinh có bị sao không?-Tiểu Nhàn khẩn trương.
- Này, Cậu bị điên à. Hắn ta mà biết được chỉ có đường chết. - Mạch Quai kinh hãi W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
- Chứ phải làm sao.? Tiểu Tinh vốn gầy yếu như vậy, chịu đựng nổi hắn ta sao? - Tiểu Nhàn lo lắng.
- Thôi, chuyện này hẳn tính sau. Chúng ta trước hãy tìm cậu ấy đã. - Hoành Thư vội vàng nói.
Tiểu Quai vẫn còn rất tức giận, nhưng nghĩ lại tiểu Tinh vẫn còn đang gặp nguy hiểm nên cùng mọi người chạy ra ngoài.
"Bịch" Thiếu niên bị đám người hung hăng ném xuống đất, cơ thể nhỏ bé nằm trên mặt đất lạnh lẽo co mình sợ hãi.
- Anh Trình, bọn em đã đưa y tới. Y cũng to gan thật, không chịu hé miệng ra nhận bản thân. May là có thằng cùng lớp đứng lên khai báo.
Gã Liêu bước tới chỗ nam nhân đang đứng đưa lưng về phía gã, gã đã cao lớn, nam nhân đứng cạnh gã càng cao to và vạm vỡ hơn nhiều. Gã uy nghiêm, nhưng cơ thể có chút run rẩy nhè nhẹ khi đối diện với nam nhân.
Nam nhân chỉ lạnh lùng"Ừm" một tiếng rồi không nói gì, âm thanh ấy làm cho kẻ khác bất giác không rét mà run. Nam nhân bấy giờ mới chịu động đậy, rút điếu thuốc ra khỏi miệng hà một hơi dài rồi ném xuống đất. Nam nhân xoay người chậm rãi tiến tới cơ thể đang nằm run rẩy trên mặt đất.
- A!-Thiếu niên bị một lực đạo cực lớn nắm lấy đầu ép ngẩng lên nhìn khuôn mặt hắn.
Là hắn, gã nam nhân ngày hôm qua, Gia Trình. Khuôn mặt hơi ngăm đen, hai lông mày rất dày khẽ cau hiện lên vẻ mặt đang sinh khí rất đáng sợ, mái tóc đen che đi vầng trán cao rộng, sống mũi cao và thẳng rất có khí chất. Nhưng cái y chú ý lại là đôi mắt của hắn, một đôi mắt trông rất hung tợn và sắc bén, chốc lát lại phát sáng lạ thường trông không khác gì một con thú hoang bị bỏ đói lâu ngày khi tìm được con mồi lớn thì mắt sáng rực lên.
Y nhận thức được mình cuối cùng cũng sẽ bị "trừng phạt" dưới bàn tay của hắn, nhưng chỉ có thể kêu cứu trong lòng.
- Tiểu Tinh... đối..thực xin lỗi.. tiểu Tinh đã làm anh sinh khí.. lần sau.. sẽ không như vậy..-Thiếu niên vì bị chế trụ cằm đến trướng đau chỉ có thể nhẫn nhịn lắp bắp cầu xin.
Gia Trình không nói gì, chỉ khẽ nhếch miệng lên cười một cách quỷ dị nhưng chốc lát lại vụt tắt tức khắc. Hắn nghĩ thầm, tên tiểu tử này quả thật to gan, hôm qua bị phụ thân y đánh đến má sưng đỏ lại còn cư nhiên bắt hắn cúi đầu xin lỗi trước mặt y. Đó là lần đầu tiên hắn phải chịu nhục nhã như vậy, dám chọc tức hắn, hôm nay phải cho y biết thế nào là lễ độ.
- Chát! - Gia Trình vung tay hất cho Hứa Tinh một cái tát, thiếu niên bị đánh liền ngã xuống mặt đất, hai tay run rẩy ôm bên má có chút ửng hồng.
- Tiểu Tinh... thực.. xin lỗi.. Tiểu Tinh biết sai..-Hứa Tinh sợ hãi nói.
Choang! Hứa Biên vừa đọc bản thảo một tay cầm tách cà phê chưa kịp đưa lên miệng húp một ngụm đã rơi xuống đất vỡ toang, nước cà phê nâu đen văng tung tóe trên bản thảo và đùi anh.
- Tổng giám đốc có sao không. Để tôi kêu người tới dọn dẹp.-Thư ký Tôn nói.
- Ừm. - Hứa Biên bỏ bản thảo xuống bàn, thu dọn xung quanh. Chưa kịp lấy khăn giấy lau vết bẩn trên quần, cơn đau bỗng nhiên từ tim truyền đến."Chết tiệt! Tại sao lại đau đến vậy?" Anh đưa tay lên ôm ngực, bộ dáng chật vật chưa từng thấy.
- Nhớ thu dọn sạch... Ối! Tổng giám đốc, tổng giám đốc ổn không? - Thư ký Tôn nhìn tình cảnh trước mắt, không khỏi hốt hoảng.
- Không sao. Hôm nay tôi cảm thấy không khỏe, sẽ về sớm, còn bản thảo dù gì cũng ướt rồi trước hãy để khô đã, có gì mai hẳn tiếp.
- Tổng giám đốc. Có cần tôi gọi chú Minh tới đón không? - Cô lo lắng hỏi.
- Cảm ơn. Tôi có thể tự về.-Hứa Biên mỉm cười nhẹ với cô rồi ly khai.
Anh cố gắng mở cửa xe, cơn đau lại truyền tới. Hứa Biên không khỏi thở dốc nhưng cũng ráng lái xe, trên đường đi có ghé tiệm thuốc nhỏ mua vài viên thuốc bổ rồi chạy thẳng về nhà.
- Bốp! Bốp! Bốp! TO GAN, CƯ NHIÊN DÁM GỌI PHỤ THÂN TỚI, CÒN ĐỂ ANH TRÌNH PHẢI CÚI ĐẦU XIN LỖI, PHẢI CHO MÀY BÀI HỌC NHỚ ĐỜI. - Một đám gã nam nhân điên cuồng nắm lấy tóc thiếu niên, đạp chân mấy cái vào bụng y, rồi lại cuối xuống đánh vào gương mặt bé nhỏ của Hứa Tinh.
- Đối.. thực xin lỗi... Tiểu Tinh biết sai... Làm ơn....Đau quá!-Thiếu niên nước mắt chảy giàn dụa, cơ thể run rẩy kịch liệt, đôi môi mấp máy cầu xin. Thiếu niên mở mắt hướng nhìn cơ thân thể cường tráng đang thản nhiên đứng nhìn, đưa mắt thống khổ cầu cứu. Nhưng Gia Trình tàn nhẫn nở ra nụ cười nham hiểm, lạnh lùng quay lưng để mặc thân thể gầy yếu kia bị đánh đến choáng váng mà nhanh chóng ngất xỉu tại chỗ.
- Anh Trình, nó bất tỉnh rồi. - Gã Liêu ra lệnh đàn em ngừng tay, bước tới sau lưng Gia Trình báo.
- Nhanh vậy sao. Gan cũng to nhỉ. - Hắn cười nhẹ.
- Hay để em kêu bọn nó đi lấy nước dội lên cho nó tỉnh lại. - Gã biết rõ hắn đang mất hứng, liền nhanh nhảu nói.
- Không cần. - Hắn lạnh lùng mở miệng, xoay người bước đi.
- Tụi bây, nó ngất rồi, để nó ở đó, chúng ta đi. - Gã ra lệnh.
- Vâng......... Cho mày đáng đời. Bốp! - Bọn chúng tàn nhẫn cho thêm một cước vào bụng Hứa Tinh rồi ly khai.
Khuất Gia Trình vừa mở cửa ở tầng sân thượng ra, thì đập vào mắt là những con mắt tò mò của mọi người trong trường. Hắn hừ lạnh, mọi người sợ hãi tự giác né đường cho hắn đi. Chờ đến khi Gia Trình hắn và bọn đàn em xuống dưới hoàn toàn, mới thở phào nhẹ nhõm nhìn nhau.
- Đã kết thúc rồi sao? Cậu học sinh kia vẫn còn ngoài đó à? Chúng ta qua đó xem thử.
- Này, nhỡ đại ca Trình quay lại thì làm thế nào?
Reng! Reng! Reng!
- Chết! Vào giờ học rồi. Mau mau về lớp nhanh.
Đám đông ùa nhau chạy xuống, Tiểu Nhàn và Hoành Thư đang chuẩn bị lên đó thì thấy mọi người ai nấy cũng chạy về hết. Kì lạ nhìn nhau, tiểu Quai bất an chạy nhanh lên tầng thượng.
- TIỂU TINH.. TIỂU TINH... TIỂU....- Mạch Quai lớn tiếng gọi tên tìm y, kinh ngạc nhìn trạng trước mắt. Hứa Tinh nằm bất động trên mặt đất, thân thể đầy những vết thương bầm xanh, quần áo có phần không chỉnh tề, gương mặt gầy nhỏ bị đánh đến sưng tím. Cơ thể chẳng khác gì một con búp bê bằng vải mới bị phá vỡ, hắn đau lòng chạy tới ôm lấy cơ thể yếu ớt kia.
- TIỂU TINH... TỈNH LẠI.. TIỂU TINH. - Mạch Quai hết kiên nhẫn cõng Hứa Tinh chạy đi, ngay lúc này lại gặp Hoành Thư và Tiểu Nhàn đang hấp hối, bọn họ nhìn thấy y cũng giật mình quay sang Mạch Quai hỏi sự tình, nhưng hắn không nói gì chỉ cắm đầu chạy thật nhanh đến phòng y tế.
HẾT CHƯƠNG 5
Từ trước đến nay Hứa Tinh toàn bộ đều được chú Minh vốn là tài xế riêng của Hứa Biên chở y đi học, nên bạn bè trong lớp không hề hay biết mặt mũi cha mẹ y ra sao. Hôm nay, bọn họ được tận mắt chứng kiến Hứa Tinh được một nam nhân khác lái xe chở đến trường.
Mà nam nhân này không phải là một người bình thường a, thân hình anh. cao ráo thon gọn, mặc một bộ vest đen sang trọng, và đáng chú ý hơn là nam nhân có gương mặt cực kì anh tuấn, thỉnh thoảng nhếch miệng cười ôn nhu, chỉ liếc mắt thôi đã bị hàng tá cô gái ngã gục rồi.
Thế nhưng khi nghe Hứa Tinh bảo rằng nam nhân chính là phụ thân y, thì không khỏi nhướng mày tỏ vẻ không tin.
- Anh ấy hảo lịch lãm, sang trọng và anh tuấn còn hơn cả diễn viên điện ảnh, sao có thể là baba bạn được chứ.
- Đúng a.
Các cô gái cứ khăng khăng cho rằng Hứa Tinh chỉ là đùa giỡn các cô mà thôi.
- Nhưng thật là baba mình. - Hứa Tinh lại một lần nữa khẳng định.
- Thôi đi các cô nương, các cô đúng là đại mê trai, tiểu Tinh trước giờ có lừa gạt ai bao giờ đâu. Nhìn đi, gương mặt nai con bé bỏng vậy ai lại đi nói dối. Các cô nên từ bỏ ảo mộng đó đi. - Mạch Quai cười khinh bỉ nói.
Hắn là người lắm mồm lắm mép nhất trong lớp, bất quá cũng có thể gọi là có chút điển trai đi, nhưng lại có khuyết điểm là vô cùng quậy phá, lại còn tính cách dữ dằn, các cô không một ai có thể chịu đựng được hắn.
- Này, cậu thì biết gì mà xen vào, đi ra.
Hoành Thư cau mày, cô cũng không phải không thích hắn, mà chính là ngày nào cũng kêu cô với bọn này mê trai, khiến cô trong lòng cảm giác vô cùng khó chịu. Cô thân với Hứa Tinh từ khi lần đầu hai người gặp mặt, trong mắt cô tuy y thân hình không vạm vỡ, cao lớn và anh tuấn như các nam nhân khác nhưng y lại có vẻ đẹp thanh thoát, ưu tú, dịu dàng lại còn học giỏi và thân thiện, nói chung cô đối với y 200% là cực kì tốt.
- Gì hả? Tôi đây chỉ là đang nói sự thật, còn nữa các cô nương đừng có vì baba tiểu Tinh mà làm khó y. - Mạch Quai phản bác.
- Cậu..
- Thôi đi hai người, suốt ngày cãi nhau.. Mà tiểu Tinh này, mình không ngờ baba cậu lại trẻ đến thế a, baba cậu đã nhiêu mươi rồi?-Tiểu Nhàn hiếu kì hỏi.
- Ba mươi lăm a.-Y cũng không ngần ngại mà trả lời.
- Woa. Hảo lợi hại. Mình thề lúc mình có năm tuổi, baba mình lúc ấy cũng là ba lăm đi, còn già hơn ông thầy thanh nhạc trường chúng ta luôn...A! Cái tên đáng ghét kia.
- Chị hai, nói vậy chẳng phải là xúc phạm baba cậu sao, vậy cũng nói được à. - Hắn giáng xuống một cái cốc lên đầu Tiểu Nhàn, thẳng lưng "dạy đời".
- Hừ. Đừng làm như cha mẹ người khác nữa. Tiểu Tinh này, mẹ của cậu hảo may mắn a, lấy được một người như baba của cậu quả là tâm đầu ý hợp rồi. Thật ganh tị a, phải chi chúng ta sau này cũng lấy được một chàng trai như thế, có phải không?
- Phải a.
Các cô gái xúm nhau bàn tán, mơ về một tình yêu đầy lãng mạn như phim truyền hình, còn Mạch Quai chỉ biết liếc nhìn các cô một cách chán nản. Nhưng bọn họ lại không hề để ý rằng, thiếu niên nhỏ bé kia đang cúi đầu buồn bã, đã lâu lắm rồi y không được vào viện thăm mẹ, nhưng mỗi một ngày đến thăm thì y không hề nhận được thứ tình cảm nào, chỉ biết tủi thân đau đớn đứng nhìn người mẹ liên tục kêu gào chửi bới y.
"BIẾN, THẰNG QUÁI THAI.....TRẢ CON GÁI LẠI CHO TAO, MÀY KHÔNG PHẢI CON TAO... CÚT NGAY.." Câu nói ấy từ nãy đến giờ vẫn luôn văng vẳng trong đầu y, thiếu niên thực sự cảm thấy có lỗi vô cùng, vì y mà cô lại chán ghét y, vì y mà cô bị bệnh tâm thần, y không nên được sinh ra, y chỉ mang lại bất hạnh cho mẫu thân, mang lại đau khổ luôn dằn vặt trong lòng baba, y chính là một hài tử đã cản trở hạnh phúc của phụ mẫu. Y chỉ mong bản thân có thể sinh ra là một nữ hài tử thực thụ, sẽ không mang cơ thể của một nam hài tử, như vậy y có thể được mẫu thân yêu thương che chở, mẫu thân sẽ không phải ở trong bệnh viện tâm thần trong 15 năm nay, sẽ có một gia đình hạnh phúc như bao gia đình khác. Thiếu niên tự ti trực khẽ rơi nước mắt.
- Tiểu Tinh, cậu khóc sao, đã xảy ra chuyện gì. - Mạch Quai phát hiện Hứa Tinh từ nãy đến giờ mãi cúi đầu không nói gì, một hồi lại thấy giọt nước chảy xuống đầu gối y, hắn liền nắm lấy bàn tay nhỏ gầy kia lo lắng hỏi.
- Cậu không sao chứ?- Các cô gái cũng ngừng buôn chuyện, quay sang phía Hứa Tinh.
- A! Không có gì, mình chỉ nhớ mẹ thôi... chẳng là.. mẹ mình đi công tác xa mấy tháng nay, mà lại không liên lạc được với mẹ... cho nên...-Thiếu niên giật mình ngẩng đầu hướng về mọi ánh mắt đang nhìn chăm chăm y mà nói dối.
- Ra là vậy. Cậu đừng lo, mẹ cậu sẽ sớm về thôi, đừng khóc nữa, nam tử hán ai lại khóc vì nhớ mẹ cơ chứ.-Hoành Thư bật cười.
- Phải a.
Nghe đến đây Hứa Tinh chỉ cố gắng nở nụ cười để bọn họ yên tâm, nhưng trong lòng thì đang không ngừng ủ rũ, mọi người luôn quan tâm y như thế, y cũng nên phải lạc quan lên, lại lắc đầu thay đổi suy nghĩ rằng một ngày nào đó mẫu thân sẽ chấp nhận y và yêu thương y mà thôi.
- Không ổn rồi. Mọi người, anh Liêu đang tới đây. Nghe nói hôm qua có kẻ "làm phiền" Đại Ca Trình, chẳng lẽ là lớp chúng ta sao?
Như Mục đột nhiên chạy lạch bạch vào lớp hét lớn, cơ thể vì chạy nhanh có chút mệt mà thở dốc. Cả lớp ai nấy cũng bàn tán xôn xao sau khi nghe tin động trời này. Chỉ có Hứa Tinh y vẫn đang ngơ ngác nhìn mọi người không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
- Có chuyện gì sao? - Y hỏi.
- Tiểu Tinh, cậu không biết sao. Một khi anh Liêu mà tới, chắc chắn sẽ có chuyện lớn xảy ra. - Tiểu Nhàn kinh hãi nói
- Lớp ta lần đầu có người bị có phải không? Nghe nói hôm qua Gia Trìn "chạm" phải ai đó thì phải? - Mạch Quai chống cằm nhún vai.
- Tiểu Tinh, cậu thực là không biết? Trường ta có một băng nhóm của những đàn anh học sinh năm ba, anh Liêu là người vô cùng đáng sợ, luôn đứng đầu đàn, năm nào hễ có ai động tay động chân hay gây ảnh hưởng gì đến hắn đều bị hắn kêu đàn em đi "xử" đến nhập viện luôn.
- Thực ra anh Liêu vẫn chưa là gì hết. Người đáng sợ nhất chính là....
- KHUẤT GIA TRÌNH.- Bọn họ cùng nhau đồng thanh.
- Hắn ta.. chính là.. còn hơn cả quỷ dữ.
- Phải a. Tiểu Tinh à, cậu cũng nên cẩn thận với hắn ta. Một chú nai con như cậu một khi đã chạm phải thú dữ như hắn có khi là... chết không thể gọi hồn luôn được mà. Mình không hiểu tại sao cha mẹ hắn lại có thể sinh ra được loại người như hắn, suốt ngày dùng nắm đấm để nói chuyện. - Tiểu Nhàn múa mép ánh lên vẻ mặt kinh dị.
Hứa Tinh nghe đến đây liền giật thót. Hôm qua... hôm qua chính là... chẳng lẽ y sẽ bị "xử"sao. Nhưng chỉ nghe qua nói bọn họ nói, y cũng không biết bị "xử" sẽ như thế nào, liệu có lẽ sẽ kinh khủng hơn ngày hôm qua mà y đã gánh chịu. Bàn tay gầy gò bỗng run cầm cập lên, mồ hồi ướt đẫm cả bàn chân từ khi nào không hay. Thiếu niên trong lòng sợ hãi, lo lắng, chuyện gì sẽ xảy ra đây.
RẦM! - Cánh cửa lớp đột nhiên bị hung hăng đạp mạnh, mọi người xung quanh hốt hoảng ngừng nói chuyện, kẻ đang chăm chú làm bài thì lại nhanh chóng hạ cây bút xuống ngồi run rẩy sợ hãi.
Bảy tám gã học sinh to lớn, quần áo xộc xệch không chỉnh tề, thô bạo đạp ngã mấy chiếc ghế xuống sàn. Gã đứng đầu đàn miệng đang ngậm điếu thuốc, chốc lát liền ném xuống, hung hăng giẫm nát.
- Hứa Tinh là thằng nào?-Gã trợn mắt nhìn xung quanh, nhưng đáp lại chỉ là không khí yên lặng vô cùng căng thẳng.
Cái gì? Là Hứa Tinh? Tiểu Quai, tiểu Nhàn, Hoành thư cả kinh nhìn nhau. Không xong rồi, cái miệng này chỉ biết ăn hại mà thôi, suốt ngày nói những lời không may. Tiểu Nhàn hối hận tự trách bản thân sao không chết đi cho xong, song lại lo lắng cho thiếu niên bé nhỏ kia đang run rẩy kịch liệt
- TAO HỎI HỨA TINH LÀ ĐỨA NÀO! MAU RA ĐÂY CHO TAO.!- Hắn quát.
Hứa Tinh y bị gã nam nhân ấy thét đến sợ hãi, tim không ngừng đập nhanh liên hồi, mồ hôi gương mặt bé nhỏ từng giọt từng giọt mà chảy xuống.
- Ha! GIỎI LẮM! KHÔNG TRẢ LỜI! TỤI BÂY, PHÁ HẾT TOÀN BỘ LỚP HỌC CHO TAO.-Gã tức giận đến cực điểm, xoay đầu hướng đàn em đứng đằng sau ra lệnh.
RẦM! BANG! Bàn ghế giáo viên ngay lập tức đi đạp đến đổ ngã, cư nhiên đám bọn họ không hề sợ sệt bị kỉ luật, mà còn to gan làm những điều tệ hại hơn nữa. Lớp học lúc này tràn ngập trong sợ hãi và run rẩy, không ai dám nhúc nhích dù chỉ một giây. Các học sinh từ lớp khác cũng đổ dồn đứng trước cửa, chứng kiến khung cảnh trước mắt.
- Nghe nói hôm qua có một học sinh năm nhất bị đại Trình đánh đến vào phòng y tế. Nhưng sự việc chưa đơn giản vậy nha, phụ thân của y còn đến đánh đại Trình, đến cả hắn và cha mẹ hắn từ nước ngoài phải cúi đầu xin lỗi.
- Oh My God! Thật sao?
- Không thể tin được. Hắn chưa bao giờ cúi đầu xin lỗi trước bất kì ai, đây là lần đầu tiên sao? Coi bộ tình hình không thể an ổn hơn được nữa rồi.
- Phải a. Quả là đáng tiếc cho học sinh ấy. Nhưng từ nãy đến giờ vẫn chưa thấy ai dám bước chân ra nhận, có vẻ như sợ hãi lắm.
- Ừm.
Bên ngoài mọi người cứ xôn xao bàn tán, kẻ nói người nghe ai nấy cũng trầm trồ soi mói.
- Tiểu Tinh, bạn còn không mau đứng lên, bạn cứ để cho lớp bị ảnh hưởng thế sao?-Như Mục nửa sợ hãi nửa tức giận hướng y răn đe.
- Cậu điên à, tiểu Tinh bạn tôi sẽ bị bọn họ "giết" chết mất.-Tiểu Nhàn phẫn nộ.
- Mặc kệ các người.
Như Mục không thèm để ý đến lời nói ấy, to gan đứng dậy khai báo.
- Anh Liêu, Hứa Tinh chính là y.-Cậu mạnh bạo đưa tay chỉ về phía Hứa Tinh, y đang cúi đầu sợ hãi không biết nên làm thế nào, ngạc nhiên ngẩng đầu thấy ngón tay Như Mục đang ở trước mặt mình.
- DỪNG LẠI!-Gã nam nhân ra lệnh đàn em ngừng tay.
- TỐT! TỐT LẮM! ANH MÀY SAU NÀY SẼ THƯỞNG!-Gã nhếch miệng vỗ vai Như Mục khen ngợi.
- Dạ.. Dạ.. Cảm ơn anh. Đa tạ.-Cậu lắp bắp liên tục cúi đầu cảm ơn, xem ra cậu không chỉ cứu lớp không bị phá hoại mà còn được đàn anh khen.
- TỤI BÂY! LÔI NÓ RA NGOÀI CHO TAO! NHANH!-Gã tàn nhẫn nói.
- VÂNG!- Bọn chúng nghe lời, hung bạo nắm lấy đầu y kéo ra ngoài, thiếu niên nhỏ bé bị nắm đến phát đau liền bật khóc van xin.
- Chậc! Chậc! Xem ra cậu nhóc ấy hôm nay sống không bằng chết rồi.
- Năm nay có vẻ nghiêm trọng hơn mọi năm trước.
- Còn không mau đến đó xem có chuyện gì. Mau lên!
Đám người không hề nuối tiếc thương xót cho y, chỉ biết cắm đầu bàn tán này nọ, cả bọn đổ nhau chạy nháo chẳng khác gì đi xem kịch vui.
- THẰNG KHỐN!- "Bộp" Mạch Quai tức giận giáng xuống một cú đấm thiệt lớn lên Như Mục.
- Tiểu Quai! Bình tĩnh!-Hoành Thư cùng các người khác chạy tới ngăn cản.
- MÀY THẤY VUI CHƯA? MÀY CÓ BIẾT ĐÓ LÀ AI KHÔNG? LÀ GIA TRÌNH ĐÓ! GIA TRÌNH! MÀY ĐÃ TỪNG BỊ HẮN ĐÁNH ĐẾN SUÝT LÊN THIÊN ĐÀNG RỒI. HỨA TINH BỌN TAO SẼ LÀM SAO, CÓ KHI HÔM NAY Y CÓ THỂ ĐI GẶP BÀ NỘI TAO ĐẤY MÀY CÓ BIẾT KHÔNG HẢ?
- Tiểu Quai. Đừng ở đây nữa chỉ biết tốn thời gian, chúng ta đi báo thầy cô đi, rồi tới xem tiểu Tinh có bị sao không?-Tiểu Nhàn khẩn trương.
- Này, Cậu bị điên à. Hắn ta mà biết được chỉ có đường chết. - Mạch Quai kinh hãi W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
- Chứ phải làm sao.? Tiểu Tinh vốn gầy yếu như vậy, chịu đựng nổi hắn ta sao? - Tiểu Nhàn lo lắng.
- Thôi, chuyện này hẳn tính sau. Chúng ta trước hãy tìm cậu ấy đã. - Hoành Thư vội vàng nói.
Tiểu Quai vẫn còn rất tức giận, nhưng nghĩ lại tiểu Tinh vẫn còn đang gặp nguy hiểm nên cùng mọi người chạy ra ngoài.
"Bịch" Thiếu niên bị đám người hung hăng ném xuống đất, cơ thể nhỏ bé nằm trên mặt đất lạnh lẽo co mình sợ hãi.
- Anh Trình, bọn em đã đưa y tới. Y cũng to gan thật, không chịu hé miệng ra nhận bản thân. May là có thằng cùng lớp đứng lên khai báo.
Gã Liêu bước tới chỗ nam nhân đang đứng đưa lưng về phía gã, gã đã cao lớn, nam nhân đứng cạnh gã càng cao to và vạm vỡ hơn nhiều. Gã uy nghiêm, nhưng cơ thể có chút run rẩy nhè nhẹ khi đối diện với nam nhân.
Nam nhân chỉ lạnh lùng"Ừm" một tiếng rồi không nói gì, âm thanh ấy làm cho kẻ khác bất giác không rét mà run. Nam nhân bấy giờ mới chịu động đậy, rút điếu thuốc ra khỏi miệng hà một hơi dài rồi ném xuống đất. Nam nhân xoay người chậm rãi tiến tới cơ thể đang nằm run rẩy trên mặt đất.
- A!-Thiếu niên bị một lực đạo cực lớn nắm lấy đầu ép ngẩng lên nhìn khuôn mặt hắn.
Là hắn, gã nam nhân ngày hôm qua, Gia Trình. Khuôn mặt hơi ngăm đen, hai lông mày rất dày khẽ cau hiện lên vẻ mặt đang sinh khí rất đáng sợ, mái tóc đen che đi vầng trán cao rộng, sống mũi cao và thẳng rất có khí chất. Nhưng cái y chú ý lại là đôi mắt của hắn, một đôi mắt trông rất hung tợn và sắc bén, chốc lát lại phát sáng lạ thường trông không khác gì một con thú hoang bị bỏ đói lâu ngày khi tìm được con mồi lớn thì mắt sáng rực lên.
Y nhận thức được mình cuối cùng cũng sẽ bị "trừng phạt" dưới bàn tay của hắn, nhưng chỉ có thể kêu cứu trong lòng.
- Tiểu Tinh... đối..thực xin lỗi.. tiểu Tinh đã làm anh sinh khí.. lần sau.. sẽ không như vậy..-Thiếu niên vì bị chế trụ cằm đến trướng đau chỉ có thể nhẫn nhịn lắp bắp cầu xin.
Gia Trình không nói gì, chỉ khẽ nhếch miệng lên cười một cách quỷ dị nhưng chốc lát lại vụt tắt tức khắc. Hắn nghĩ thầm, tên tiểu tử này quả thật to gan, hôm qua bị phụ thân y đánh đến má sưng đỏ lại còn cư nhiên bắt hắn cúi đầu xin lỗi trước mặt y. Đó là lần đầu tiên hắn phải chịu nhục nhã như vậy, dám chọc tức hắn, hôm nay phải cho y biết thế nào là lễ độ.
- Chát! - Gia Trình vung tay hất cho Hứa Tinh một cái tát, thiếu niên bị đánh liền ngã xuống mặt đất, hai tay run rẩy ôm bên má có chút ửng hồng.
- Tiểu Tinh... thực.. xin lỗi.. Tiểu Tinh biết sai..-Hứa Tinh sợ hãi nói.
Choang! Hứa Biên vừa đọc bản thảo một tay cầm tách cà phê chưa kịp đưa lên miệng húp một ngụm đã rơi xuống đất vỡ toang, nước cà phê nâu đen văng tung tóe trên bản thảo và đùi anh.
- Tổng giám đốc có sao không. Để tôi kêu người tới dọn dẹp.-Thư ký Tôn nói.
- Ừm. - Hứa Biên bỏ bản thảo xuống bàn, thu dọn xung quanh. Chưa kịp lấy khăn giấy lau vết bẩn trên quần, cơn đau bỗng nhiên từ tim truyền đến."Chết tiệt! Tại sao lại đau đến vậy?" Anh đưa tay lên ôm ngực, bộ dáng chật vật chưa từng thấy.
- Nhớ thu dọn sạch... Ối! Tổng giám đốc, tổng giám đốc ổn không? - Thư ký Tôn nhìn tình cảnh trước mắt, không khỏi hốt hoảng.
- Không sao. Hôm nay tôi cảm thấy không khỏe, sẽ về sớm, còn bản thảo dù gì cũng ướt rồi trước hãy để khô đã, có gì mai hẳn tiếp.
- Tổng giám đốc. Có cần tôi gọi chú Minh tới đón không? - Cô lo lắng hỏi.
- Cảm ơn. Tôi có thể tự về.-Hứa Biên mỉm cười nhẹ với cô rồi ly khai.
Anh cố gắng mở cửa xe, cơn đau lại truyền tới. Hứa Biên không khỏi thở dốc nhưng cũng ráng lái xe, trên đường đi có ghé tiệm thuốc nhỏ mua vài viên thuốc bổ rồi chạy thẳng về nhà.
- Bốp! Bốp! Bốp! TO GAN, CƯ NHIÊN DÁM GỌI PHỤ THÂN TỚI, CÒN ĐỂ ANH TRÌNH PHẢI CÚI ĐẦU XIN LỖI, PHẢI CHO MÀY BÀI HỌC NHỚ ĐỜI. - Một đám gã nam nhân điên cuồng nắm lấy tóc thiếu niên, đạp chân mấy cái vào bụng y, rồi lại cuối xuống đánh vào gương mặt bé nhỏ của Hứa Tinh.
- Đối.. thực xin lỗi... Tiểu Tinh biết sai... Làm ơn....Đau quá!-Thiếu niên nước mắt chảy giàn dụa, cơ thể run rẩy kịch liệt, đôi môi mấp máy cầu xin. Thiếu niên mở mắt hướng nhìn cơ thân thể cường tráng đang thản nhiên đứng nhìn, đưa mắt thống khổ cầu cứu. Nhưng Gia Trình tàn nhẫn nở ra nụ cười nham hiểm, lạnh lùng quay lưng để mặc thân thể gầy yếu kia bị đánh đến choáng váng mà nhanh chóng ngất xỉu tại chỗ.
- Anh Trình, nó bất tỉnh rồi. - Gã Liêu ra lệnh đàn em ngừng tay, bước tới sau lưng Gia Trình báo.
- Nhanh vậy sao. Gan cũng to nhỉ. - Hắn cười nhẹ.
- Hay để em kêu bọn nó đi lấy nước dội lên cho nó tỉnh lại. - Gã biết rõ hắn đang mất hứng, liền nhanh nhảu nói.
- Không cần. - Hắn lạnh lùng mở miệng, xoay người bước đi.
- Tụi bây, nó ngất rồi, để nó ở đó, chúng ta đi. - Gã ra lệnh.
- Vâng......... Cho mày đáng đời. Bốp! - Bọn chúng tàn nhẫn cho thêm một cước vào bụng Hứa Tinh rồi ly khai.
Khuất Gia Trình vừa mở cửa ở tầng sân thượng ra, thì đập vào mắt là những con mắt tò mò của mọi người trong trường. Hắn hừ lạnh, mọi người sợ hãi tự giác né đường cho hắn đi. Chờ đến khi Gia Trình hắn và bọn đàn em xuống dưới hoàn toàn, mới thở phào nhẹ nhõm nhìn nhau.
- Đã kết thúc rồi sao? Cậu học sinh kia vẫn còn ngoài đó à? Chúng ta qua đó xem thử.
- Này, nhỡ đại ca Trình quay lại thì làm thế nào?
Reng! Reng! Reng!
- Chết! Vào giờ học rồi. Mau mau về lớp nhanh.
Đám đông ùa nhau chạy xuống, Tiểu Nhàn và Hoành Thư đang chuẩn bị lên đó thì thấy mọi người ai nấy cũng chạy về hết. Kì lạ nhìn nhau, tiểu Quai bất an chạy nhanh lên tầng thượng.
- TIỂU TINH.. TIỂU TINH... TIỂU....- Mạch Quai lớn tiếng gọi tên tìm y, kinh ngạc nhìn trạng trước mắt. Hứa Tinh nằm bất động trên mặt đất, thân thể đầy những vết thương bầm xanh, quần áo có phần không chỉnh tề, gương mặt gầy nhỏ bị đánh đến sưng tím. Cơ thể chẳng khác gì một con búp bê bằng vải mới bị phá vỡ, hắn đau lòng chạy tới ôm lấy cơ thể yếu ớt kia.
- TIỂU TINH... TỈNH LẠI.. TIỂU TINH. - Mạch Quai hết kiên nhẫn cõng Hứa Tinh chạy đi, ngay lúc này lại gặp Hoành Thư và Tiểu Nhàn đang hấp hối, bọn họ nhìn thấy y cũng giật mình quay sang Mạch Quai hỏi sự tình, nhưng hắn không nói gì chỉ cắm đầu chạy thật nhanh đến phòng y tế.
HẾT CHƯƠNG 5
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook