Dạ Thoại: U Minh Quái Đàm
-
Quyển 2 - Chương 9
Tống Tĩnh Từ chạy ra khỏi nhà hàng, nhanh chóng đón một chiếc taxi.
“Xin lỗi, tôi phải đi rồi. Hôm nào tôi sẽ gọi cho anh.” Cô ngồi trên xe nói với Nhiếp Minh.
“Tôi đi cùng cô.” Nhiếp Minh không đợi Tống Tĩnh Từ đồng ý đã ngồi xuống cạnh cô.
“Nhiếp Minh, anh...”
“Nếu tình hình đúng như cô nói, vậy thì một mình cô sẽ ứng phó như thế nào?”
Tống Tĩnh Từ biết ơn nhìn Nhiếp Minh, sau đó quay sang nói với lái xe: “Đến đường Giang Nguyên, nhanh lên!”
Ô tô bắt đầu phóng nhanh tới đó.
20 phút sau, bọn họ đến dưới cầu thang máy của nhà trọ. Tống Tĩnh Từ đưa tiền cho lái xe, sau đó lập tức xuống xe.
Nhiếp Minh cùng Tống Tĩnh Từ đi thang máy đến tầng 9. Trong thang máy, Tống Tĩnh Từ lo lắng giậm chân.
“Đừng sốt ruột quá, tôi nghĩ hẳn sẽ không trùng hợp vậy đâu.” Nhiếp Minh an ủi.
Tống Tĩnh Từ khẽ gật đầu, lông mày vẫn nhíu chặt.
Sau khi cửa thang máy mở ra, Tống Tĩnh Từ lao ra rất nhanh, cô run rẩy lấy chìa khóa từ trong túi ra, mở cửa phòng 902.
“Tống Vũ! Em ở đâu?” Sau khi vào nhà Tống Tĩnh Từ gọi to.
Cô tìm mấy phòng liên tiếp. Cuối cùng ở trong phòng đọc sách, cô liền tìm thấy em trai Tống Vũ của mình - một bé trai bốn tuổi đang cầm một quyển truyện rất dày nhìn về phía họ. Rõ ràng chị gái đột nhiên xuất hiện đã dọa cậu giật nảy mình.
Tống Tĩnh Từ một tay ôm lấy em trai, thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Cảm ơn trời đất! Em không có chuyện gì.”
Tống Vũ bị chị gái ôm vào trong lòng, vẻ mặt vẫn chậm chạp như vậy, cũng không nói bất kì một câu gì.
Thấy cảnh này, Nhiếp Minh cảm thấy rất khó hiểu: Chẳng lẽ Tống Vũ bị câm?
Tống Tĩnh Từ quay đầu lại, thấy biểu cảm hoang mang của Nhiếp Minh thì liền buông Tống Vũ ra, đi tới nói với Nhiếp Minh: “Chúng ta đến phòng khách nói chuyện đi.”
Nhiếp Minh ngồi lên ghế sofa da trong phòng khách xa hoa theo phong cách Châu Âu, nhận lấu một ly trà xanh từ tay Tống Tĩnh Từ, cuối cùng anh không nhịn được hỏi: “Em trai cô... sao không nói gì? Lúc nãy chúng ta gọi nó lâu như vậy, nó cũng chưa từng trả lời một câu nào.”
Tống Tĩnh Từ ngồi xuống, thở dài: “Không, nó không bị câm. Nó đến nhà của chúng tôi chưa được bao lâu thì mắc phải chứng tự kỉ nghiêm trọng. Sau đó, dường như chưa ai từng nghe thấy nó nói chuyện cả.”
“Nó đến nhà cô? Nói như vậy....”
Tống Tĩnh Từ gật gật đầu: “Đúng, nó không phải con trai của cha tôi. Sáu năm trước khi cha tôi cưới vợ hai, người mẹ kế đó của tôi cũng dẫn đứa trẻ này về. Chẳng qua là khi đến nhà chúng tôi nó mới được sửa lại thành họ Tống.”
“Vậy thì, người mẹ kế của cô bây giờ như thế nào?”
“Bà ấy gả đến nhà chúng tôi được vài năm thì bị bệnh nặng, không bao lâu thì chết. Việc này đối với cha tôi là một đả kích rất lớn, ông quy kết tất cả mọi nguyên nhân lên người mình, tự cho rằng mình có số khắc vợ, thế cho nên hai người vợ gả cho ông sau vài năm đều đã chết. Ông vẫn luôn tự trách mình như vậy, cũng thề rằng sau này sẽ không bao giờ cưới vợ nữa.”
Im lặng vài giây, Nhiếp Minh hỏi: “Có lẽ đây là chuyện tư của mọi người, tôi không nên hỏi... Nhưng tôi thật sự rất muốn biết, vì sao cô và Tống Vũ không ở cùng cha cô mà lại muốn tách ông ấy ra, sống một mình ở chỗ này?”
Tống Tĩnh Từ lắc đầu: “Anh không biết mẹ kế của tôi nhỏ hơn cha tôi mười tuổi sao. Sau khi cha tôi cưới được bà ấy, vì muốn bà ấy vui vẻ nên ông đã dùng rất nhiều cách để lấy lòng bà. Nhưng cùng lúc ấy lại lạnh nhạt với tôi và Tống Vũ. Hơn nữa lúc ở nhà Tống Vũ hoàn toàn không thèm nhìn cha tôi, ngược lại lại thân thiết với tôi hơn. Cho nên, sau cái chết của mẹ kế, tôi và Tống Vũ liền chuyển đến đây ở.”
Nhiếp Minh gật gật đầu, ra vẻ đã hiểu.
“Vì việc này nên tôi và cha tôi cũng lạnh nhạt đi nhiều, nhưng mỗi tuần chúng tôi vẫn đến thăm ông ấy, mà cha tôi cũng vẫn quan tâm đến tôi. Tôi... quyết không cho phép bất kì ai làm tổn thương ông ấy!” Nói tới đây, trong mắt Tống Tĩnh Từ tràn đầy phẫn nộ, cảm xúc lại trở nên kích động.
Một lúc lâu sau, cô mới bình tĩnh hơn chút: “Tình cảnh hiện tại của chúng ta cực kỳ bị động, chúng ta hoàn toàn không biết hung thủ sẽ lựa chọn hành động như thế nào.”
“Có lẽ chúng ta có thể hành động trước hắn.” Nhiếp Minh nói.
“Chúng ta nên làm như thế nào?”
Nhiếp Minh nghĩ một lát, nói: “Sổ ghi chép của cha cô để ở đây đúng không? Cô cầm nó tới đây, chúng ta nghiên cứu lại xem, có lẽ có thể phát hiện ra điều gì đó.”
“Được, anh chờ một chút.” Tống Tĩnh Từ đứng dậy đi vào phòng của mình.
Một phút đồng hồ sau, cô cầm lấy sổ ghi chép màu lam trở về phòng khách.
Nhiếp Minh mở cuốn sổ ghi chép ra, nhìn những lời để lại khó hiểu một lần nữa. Anh hỏi Tống Tĩnh Từ: “Cô cảm thấy như thế nào đối với những lời này?”
“Tôi đọc mà không hiểu một chút gì.”
“Nhưng nó lại cung cấp cho chúng ta một chút manh mối.” Nhiếp Minh nói.
“Không sai, tôi cũng chú ý tới rồi. Hung thủ là đàn ông, nhưng lại có khả năng là người mà chúng ta đã biết...”
Nói tới đây, Tống Tĩnh Từ ngừng lại. Cô dùng ngón trỏ bên tay trái xoa xoa huyệt thái dương, dường như trong nháy mắt đã nghĩ tới điều gì đó.
“Sao vậy, cô nhớ tới ai ư?” Nhiếp Minh hỏi.
“Ừm... Lúc trước tôi đặt hết chú ý lên người anh. Mà bây giờ, tôi đã loại trừ và hoàn toàn tín nhiệm anh rồi. Lúc này tôi lại nhớ tới, có một người...” Cô ngừng lại.
Nhiếp Minh ngồi thẳng người, nhìn cô.
“Chúng ta phải suy nghĩ như thế này: Sự việc phát sinh vào buổi chiều hôm đó chỉ có bốn người là anh, bà chủ Tư Mã, em trai Vu Thành và cha tôi là biết rằng ‘Có tồn tại một cuốn sổ màu đen thần bí’. Mà cha tôi lại là người duy nhất xem xong cuốn sổ này, ba tiếng đồng hồ ngắn ngủi sau đó thì liền bị giết hại, sau đó cuốn sổ màu đen bị lấy đi...”
“Mà hung thủ là đàn ông.” Nhiếp Minh đã hiểu một chút, “Lại là người cha cô quen biết.”
“Anh cũng để ý thấy rồi sao? Cứ tiếp tục loại trừ như vậy, trừ anh ra thì cũng chỉ còn lại có một người thôi.”
“Là em trai của Vu Thành! Cô nghi ngờ cậu ta?”
“Ít nhất thì bây giờ làm gì còn ai dễ bị nghi ngờ như cậu ta? Hơn nữa cậu ta cũng hoàn toàn có đủ động cơ để gây án - Sau khi Vu Thành chết, cậu ta liền trở thành người thừa kế của dòng họ Vu. Nếu giống như giả thiết của chúng ta, trong cuốn sổ màu đen có viết bí mật của Vu Kiệt - anh nghĩ nó có quan trọng không?”
“Cho nên, cha cô bị giết, cuốn sổ thì bị lấy đi - có lẽ là vì không muốn tiết lộ bí mật của cuốn sổ màu đen ra ngoài, rồi lại gây ra bất lợi cho chính mình sao?”
“Tôi chỉ có thể nói, đây chính là phỏng đoán có tính khả thi nhất cho tới bây giờ.”
“Thế nhưng đó chỉ là phỏng đoán. Chúng ta không có bất cứ bằng chứng để chứng minh cậu ta đã làm việc này.”
“Nhưng ít nhất cũng đã có mục tiêu để chúng ta điều tra.”
Nhiếp Minh nhíu mày nói: “Cô đừng quên, hiện giờ cậu ta là người thừa kế của dòng họ Vu. Hai người bình thường chúng ta dựa vào cái gì mà đòi tiếp cận cậu ta? Cậu ta cũng có nghĩa vụ gì mà phải phối hợp với chúng ta?”
Tống Tĩnh Từ nghĩ một lúc rồi nói, “Tôi đã có biện pháp, cha tôi đã làm việc cho Vu gia mấy chục năm. Trong Vu gia có một văn phòng riêng biệt thuộc về ông ấy. Tôi nghĩ rằng, trong đó nhất định để lại không ít đồ của ông. Chúng ta có thể mượn cơ hội tới lấy lại di vật của ông để vào Vu gia hỏi thăm một chút.”
“Ừm... Làm như vậy có vẻ hợp tình hợp lý. Vu Kiệt chắc sẽ không đoán được chúng ta hoài nghi cậu ta.”
“Nhưng vấn đề là, chúng ta phải hỏi cậu ta như thế nào? Chắc sẽ không hỏi ‘Xin lỗi, cậu cho rằng cái chết của cha tôi và cậu có quan hệ gì không’ chứ?”
Nhiếp Minh để tay lên cằm bắt đầu suy tư.
Một phút đồng hồ sau, anh dùng lực vỗ một cái vào đùi: “Tôi biết nên dò hỏi cậu ta như thế nào rồi! Khi nào thì chúng ta tới Vu gia?”
“Càng nhanh càng tốt, tốt nhất là vào ngày mai - nhưng, anh có thật sự chắc chắn không? Anh chuẩn bị nói với cậu ta như thế nào?”
“Tạm thời giữ bí mật.” Nhiếp Minh cười nhẹ nhàng.
“Xin lỗi, tôi phải đi rồi. Hôm nào tôi sẽ gọi cho anh.” Cô ngồi trên xe nói với Nhiếp Minh.
“Tôi đi cùng cô.” Nhiếp Minh không đợi Tống Tĩnh Từ đồng ý đã ngồi xuống cạnh cô.
“Nhiếp Minh, anh...”
“Nếu tình hình đúng như cô nói, vậy thì một mình cô sẽ ứng phó như thế nào?”
Tống Tĩnh Từ biết ơn nhìn Nhiếp Minh, sau đó quay sang nói với lái xe: “Đến đường Giang Nguyên, nhanh lên!”
Ô tô bắt đầu phóng nhanh tới đó.
20 phút sau, bọn họ đến dưới cầu thang máy của nhà trọ. Tống Tĩnh Từ đưa tiền cho lái xe, sau đó lập tức xuống xe.
Nhiếp Minh cùng Tống Tĩnh Từ đi thang máy đến tầng 9. Trong thang máy, Tống Tĩnh Từ lo lắng giậm chân.
“Đừng sốt ruột quá, tôi nghĩ hẳn sẽ không trùng hợp vậy đâu.” Nhiếp Minh an ủi.
Tống Tĩnh Từ khẽ gật đầu, lông mày vẫn nhíu chặt.
Sau khi cửa thang máy mở ra, Tống Tĩnh Từ lao ra rất nhanh, cô run rẩy lấy chìa khóa từ trong túi ra, mở cửa phòng 902.
“Tống Vũ! Em ở đâu?” Sau khi vào nhà Tống Tĩnh Từ gọi to.
Cô tìm mấy phòng liên tiếp. Cuối cùng ở trong phòng đọc sách, cô liền tìm thấy em trai Tống Vũ của mình - một bé trai bốn tuổi đang cầm một quyển truyện rất dày nhìn về phía họ. Rõ ràng chị gái đột nhiên xuất hiện đã dọa cậu giật nảy mình.
Tống Tĩnh Từ một tay ôm lấy em trai, thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Cảm ơn trời đất! Em không có chuyện gì.”
Tống Vũ bị chị gái ôm vào trong lòng, vẻ mặt vẫn chậm chạp như vậy, cũng không nói bất kì một câu gì.
Thấy cảnh này, Nhiếp Minh cảm thấy rất khó hiểu: Chẳng lẽ Tống Vũ bị câm?
Tống Tĩnh Từ quay đầu lại, thấy biểu cảm hoang mang của Nhiếp Minh thì liền buông Tống Vũ ra, đi tới nói với Nhiếp Minh: “Chúng ta đến phòng khách nói chuyện đi.”
Nhiếp Minh ngồi lên ghế sofa da trong phòng khách xa hoa theo phong cách Châu Âu, nhận lấu một ly trà xanh từ tay Tống Tĩnh Từ, cuối cùng anh không nhịn được hỏi: “Em trai cô... sao không nói gì? Lúc nãy chúng ta gọi nó lâu như vậy, nó cũng chưa từng trả lời một câu nào.”
Tống Tĩnh Từ ngồi xuống, thở dài: “Không, nó không bị câm. Nó đến nhà của chúng tôi chưa được bao lâu thì mắc phải chứng tự kỉ nghiêm trọng. Sau đó, dường như chưa ai từng nghe thấy nó nói chuyện cả.”
“Nó đến nhà cô? Nói như vậy....”
Tống Tĩnh Từ gật gật đầu: “Đúng, nó không phải con trai của cha tôi. Sáu năm trước khi cha tôi cưới vợ hai, người mẹ kế đó của tôi cũng dẫn đứa trẻ này về. Chẳng qua là khi đến nhà chúng tôi nó mới được sửa lại thành họ Tống.”
“Vậy thì, người mẹ kế của cô bây giờ như thế nào?”
“Bà ấy gả đến nhà chúng tôi được vài năm thì bị bệnh nặng, không bao lâu thì chết. Việc này đối với cha tôi là một đả kích rất lớn, ông quy kết tất cả mọi nguyên nhân lên người mình, tự cho rằng mình có số khắc vợ, thế cho nên hai người vợ gả cho ông sau vài năm đều đã chết. Ông vẫn luôn tự trách mình như vậy, cũng thề rằng sau này sẽ không bao giờ cưới vợ nữa.”
Im lặng vài giây, Nhiếp Minh hỏi: “Có lẽ đây là chuyện tư của mọi người, tôi không nên hỏi... Nhưng tôi thật sự rất muốn biết, vì sao cô và Tống Vũ không ở cùng cha cô mà lại muốn tách ông ấy ra, sống một mình ở chỗ này?”
Tống Tĩnh Từ lắc đầu: “Anh không biết mẹ kế của tôi nhỏ hơn cha tôi mười tuổi sao. Sau khi cha tôi cưới được bà ấy, vì muốn bà ấy vui vẻ nên ông đã dùng rất nhiều cách để lấy lòng bà. Nhưng cùng lúc ấy lại lạnh nhạt với tôi và Tống Vũ. Hơn nữa lúc ở nhà Tống Vũ hoàn toàn không thèm nhìn cha tôi, ngược lại lại thân thiết với tôi hơn. Cho nên, sau cái chết của mẹ kế, tôi và Tống Vũ liền chuyển đến đây ở.”
Nhiếp Minh gật gật đầu, ra vẻ đã hiểu.
“Vì việc này nên tôi và cha tôi cũng lạnh nhạt đi nhiều, nhưng mỗi tuần chúng tôi vẫn đến thăm ông ấy, mà cha tôi cũng vẫn quan tâm đến tôi. Tôi... quyết không cho phép bất kì ai làm tổn thương ông ấy!” Nói tới đây, trong mắt Tống Tĩnh Từ tràn đầy phẫn nộ, cảm xúc lại trở nên kích động.
Một lúc lâu sau, cô mới bình tĩnh hơn chút: “Tình cảnh hiện tại của chúng ta cực kỳ bị động, chúng ta hoàn toàn không biết hung thủ sẽ lựa chọn hành động như thế nào.”
“Có lẽ chúng ta có thể hành động trước hắn.” Nhiếp Minh nói.
“Chúng ta nên làm như thế nào?”
Nhiếp Minh nghĩ một lát, nói: “Sổ ghi chép của cha cô để ở đây đúng không? Cô cầm nó tới đây, chúng ta nghiên cứu lại xem, có lẽ có thể phát hiện ra điều gì đó.”
“Được, anh chờ một chút.” Tống Tĩnh Từ đứng dậy đi vào phòng của mình.
Một phút đồng hồ sau, cô cầm lấy sổ ghi chép màu lam trở về phòng khách.
Nhiếp Minh mở cuốn sổ ghi chép ra, nhìn những lời để lại khó hiểu một lần nữa. Anh hỏi Tống Tĩnh Từ: “Cô cảm thấy như thế nào đối với những lời này?”
“Tôi đọc mà không hiểu một chút gì.”
“Nhưng nó lại cung cấp cho chúng ta một chút manh mối.” Nhiếp Minh nói.
“Không sai, tôi cũng chú ý tới rồi. Hung thủ là đàn ông, nhưng lại có khả năng là người mà chúng ta đã biết...”
Nói tới đây, Tống Tĩnh Từ ngừng lại. Cô dùng ngón trỏ bên tay trái xoa xoa huyệt thái dương, dường như trong nháy mắt đã nghĩ tới điều gì đó.
“Sao vậy, cô nhớ tới ai ư?” Nhiếp Minh hỏi.
“Ừm... Lúc trước tôi đặt hết chú ý lên người anh. Mà bây giờ, tôi đã loại trừ và hoàn toàn tín nhiệm anh rồi. Lúc này tôi lại nhớ tới, có một người...” Cô ngừng lại.
Nhiếp Minh ngồi thẳng người, nhìn cô.
“Chúng ta phải suy nghĩ như thế này: Sự việc phát sinh vào buổi chiều hôm đó chỉ có bốn người là anh, bà chủ Tư Mã, em trai Vu Thành và cha tôi là biết rằng ‘Có tồn tại một cuốn sổ màu đen thần bí’. Mà cha tôi lại là người duy nhất xem xong cuốn sổ này, ba tiếng đồng hồ ngắn ngủi sau đó thì liền bị giết hại, sau đó cuốn sổ màu đen bị lấy đi...”
“Mà hung thủ là đàn ông.” Nhiếp Minh đã hiểu một chút, “Lại là người cha cô quen biết.”
“Anh cũng để ý thấy rồi sao? Cứ tiếp tục loại trừ như vậy, trừ anh ra thì cũng chỉ còn lại có một người thôi.”
“Là em trai của Vu Thành! Cô nghi ngờ cậu ta?”
“Ít nhất thì bây giờ làm gì còn ai dễ bị nghi ngờ như cậu ta? Hơn nữa cậu ta cũng hoàn toàn có đủ động cơ để gây án - Sau khi Vu Thành chết, cậu ta liền trở thành người thừa kế của dòng họ Vu. Nếu giống như giả thiết của chúng ta, trong cuốn sổ màu đen có viết bí mật của Vu Kiệt - anh nghĩ nó có quan trọng không?”
“Cho nên, cha cô bị giết, cuốn sổ thì bị lấy đi - có lẽ là vì không muốn tiết lộ bí mật của cuốn sổ màu đen ra ngoài, rồi lại gây ra bất lợi cho chính mình sao?”
“Tôi chỉ có thể nói, đây chính là phỏng đoán có tính khả thi nhất cho tới bây giờ.”
“Thế nhưng đó chỉ là phỏng đoán. Chúng ta không có bất cứ bằng chứng để chứng minh cậu ta đã làm việc này.”
“Nhưng ít nhất cũng đã có mục tiêu để chúng ta điều tra.”
Nhiếp Minh nhíu mày nói: “Cô đừng quên, hiện giờ cậu ta là người thừa kế của dòng họ Vu. Hai người bình thường chúng ta dựa vào cái gì mà đòi tiếp cận cậu ta? Cậu ta cũng có nghĩa vụ gì mà phải phối hợp với chúng ta?”
Tống Tĩnh Từ nghĩ một lúc rồi nói, “Tôi đã có biện pháp, cha tôi đã làm việc cho Vu gia mấy chục năm. Trong Vu gia có một văn phòng riêng biệt thuộc về ông ấy. Tôi nghĩ rằng, trong đó nhất định để lại không ít đồ của ông. Chúng ta có thể mượn cơ hội tới lấy lại di vật của ông để vào Vu gia hỏi thăm một chút.”
“Ừm... Làm như vậy có vẻ hợp tình hợp lý. Vu Kiệt chắc sẽ không đoán được chúng ta hoài nghi cậu ta.”
“Nhưng vấn đề là, chúng ta phải hỏi cậu ta như thế nào? Chắc sẽ không hỏi ‘Xin lỗi, cậu cho rằng cái chết của cha tôi và cậu có quan hệ gì không’ chứ?”
Nhiếp Minh để tay lên cằm bắt đầu suy tư.
Một phút đồng hồ sau, anh dùng lực vỗ một cái vào đùi: “Tôi biết nên dò hỏi cậu ta như thế nào rồi! Khi nào thì chúng ta tới Vu gia?”
“Càng nhanh càng tốt, tốt nhất là vào ngày mai - nhưng, anh có thật sự chắc chắn không? Anh chuẩn bị nói với cậu ta như thế nào?”
“Tạm thời giữ bí mật.” Nhiếp Minh cười nhẹ nhàng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook