Dạ Thoại: U Minh Quái Đàm
-
Quyển 2 - Chương 7
Ngoài cửa sổ, ánh nắng mặt trời vẫn rất gay gắt, tất cả đều là một màu vàng. Theo như dự báo thì nhiệt độ hôm nay sẽ không thấp hơn 40 độ.
Nhưng Nhiếp Minh không cảm giác được tiết trời oi bức - anh đã ở trong phòng điều hòa hai ngày, từ khi cảnh sát rời đi anh liền không ra khỏi nhà nửa bước.
Anh thừa nhận rằng mình cố tình trốn tránh - nhưng đây cũng là chuyện không có cách nào khác cả, kể từ lúc sự việc kì lạ này bắt đầu thì đã hoàn toàn làm cho người ta hết đường xoay sở - trừ cách trốn tránh thì còn biết làm gì bây giờ?
Nhiếp Minh bật dậy từ trên ghế, hoạt động gân cốt - có lẽ nên ra ngoài một chút để giải sầu, nếu không sớm muộn thì mình cũng chết.
Nhiếp Minh thay áo phông thể thao màu trắng, dùng lược chải đầu, sau đó nói một tiếng với người mẹ đang ở trong nhà bếp rồi mới ra khỏi nhà.
Bây giờ đã qua ba giờ chiều, ánh nắng gay gắt dường như làm người ta không thể mở mắt ra nổi, Nhiếp Minh nheo mắt lại, đi về phía đường lớn.
Vừa đi được vài bước thì một cậu thanh niên phát tờ rơi chạy tới, cậu ta rút một tờ giữa một đống giấy quảng cáo trong ngực ra rồi đưa cho Nhiếp Minh, lễ phép nói: “Thưa ngài, mời ngài xem cái này.” Sau đó chạy đi.
Nhiếp Minh nhìn tờ giấy quảng cáo đó, phía trên viết:
“Chúc mừng sinh nhật tròn một năm khai trương của nhà hàng Bolton: Từ ngày 13 đến ngày 18 tháng 8, khách hàng khi đến nhà hàng đều có thể sử dụng miễn phí một phần bò bít tết và một ly rượu vang đỏ, xin chào đón tất cả mọi người.”
Nhiếp Minh giơ tay nhìn đồng hồ trên cổ tay, hôm nay là ngày 16. Anh mếu máo cười khổ một cái - dù sao cũng không biết nên đi đâu, nếu không thì đi nếm thử một phần bò bít tết xem sao. Nhiếp Minh lại nhìn vào tờ quảng cáo, nhà hàng này nằm ở phía tây của thành Đông, trên đường Trung Đoạn.
Nhiếp Minh bắt một chiếc taxi, nói địa điểm cho lái xe.
Mười phút sau, anh đến được “Nhà hàng Bolton” - cách trang trí ở đây thể hiện phong cách Châu Âu cao cấp. Với mức thu nhập của Nhiếp Minh, anh không thể nào trở thành khách quen ở đây được, trước kia anh cũng chỉ cùng bạn bè tới đây một hai lần mà thôi.
Sau khi vào nhà hàng, Nhiếp Minh cảm giác có chút ngoài ý muốn - chỗ này cũng không náo nhiệt giống như trong tưởng tượng của anh, ngược lại còn có chút vắng vẻ. Chỉ có mấy đôi tình nhân đang ngồi cạnh cửa sổ uống nước giải khát ướp lạnh.
Một nam phục vụ trẻ tuổi mỉm cười tiến lên tiếp đón Nhiếp Minh, rồi dẫn anh đến một chỗ ngồi sáng sủa.
“Ngài đi một mình ạ?” Nam phục vụ hỏi.
“Vâng.”
“Xin hỏi ngài muốn dùng gì?” Nam phục vụ đưa cho Nhiếp Minh một thực đơn với bìa ngoài tinh xảo.
Nhiếp Minh lật đi lật lại thực đơn, sau đó nhìn về phía phục vụ đang chuẩn bị ghi lại nói: “Tôi muốn nếm thử một phần bò bít tết miễn phí ở chỗ các cậu, cho tôi thêm ly cà phê nữa, cám ơn.”
Nam phục vụ đang chuẩn bị viết vào sổ thì đột nhiên dừng bút lại, hỏi: “Xin lỗi, thưa ngài, vừa rồi ngài nói ‘bò bít tết miễn phí’ sao? Ừm... Chắc có lẽ là tôi nghe nhầm?”
Nhiếp Minh ngẩng đầu hỏi: “Sao thế, không phải chỗ các cậu đang tổ chức tiệc mừng sinh nhật tròn một năm à? Phục vụ bò bít tết cùng rượu vang đỏ miễn phí. Trên tờ quảng cáo của các cậu viết như vậy mà.”
Nam phục vụ cười lắc lắc đầu: “Thưa ngài, chắc là ngài lầm rồi, chỗ của chúng tôi không có hoạt động nào như vậy. Nơi ngài nói có lẽ là một nhà hàng khác.”
“Cái gì?” Nhiếp Minh cảm thấy vô cùng xấu hổ, “Tôi lầm ư? Thế nhưng rõ ràng là trên tờ quảng cáo viết như vậy mà...” Theo bản năng anh sờ lên túi áo rồi lại phát hiện tờ quảng cáo đó đã sớm bị anh ném vào thùng rác.
“Vậy thì, thưa ngài, ngài có còn muốn... Gọi những món ban nãy không?”
Đúng lúc Nhiếp Minh chưa biết trả lời như thế nào thì liền thấy một cô gái trẻ đi đến bên cạnh anh, cô ấy nhìn người phục vụ rồi nói: “Xin lỗi, có lẽ là bạn tôi nhận nhầm, cho chúng tôi hai ly cà phê thôi.”
“Vâng.” Nam phục vụ gật đầu rồi rời đi.
Lúc này cô gái mặc bộ đồ công sở màu trắng liền quay người lại, ánh mắt sắc bén bắn về phía Nhiếp Minh. Nhiếp Minh kinh ngạc nhìn người phụ nữ xa lạ này, không biết phải làm gì. Nhưng anh cũng không thể không thừa nhận, đây là một người phụ nữ có dung mạo đẹp quá mức bình thường, với dáng người cao ngất cùng một tính cách không giận mà vẫn uy nghiêm.
Đột nhiên Nhiếp Minh cảm thấy loại tính cách này rất giống một người mà anh đã từng quen biết, trong nháy mắt anh liền biết rõ thân phận của người phụ nữ này.
Không đợi Nhiếp Minh mở miệng, cô gái đó đã ngồi đối diện với anh, sau đó nhìn chằm chằm vào mắt Nhiếp Minh, nói: “Anh là Nhiếp Minh? Tôi nghĩ anh cũng có thể đoán ra tôi là ai rồi.”
“Cô là con gái của luật sư Tống Thái, đúng không?” Nhiếp Minh bình tĩnh nói.
Cô gái gật đầu: “Anh là một người thông minh, cho nên anh khiến cho mọi chuyện đều trở nên rất dễ dàng.”
Nhiếp Minh hiểu những lời đó của cô là có ý gì, anh hỏi “Tôi nên gọi cô là gì?”
“Tống Tĩnh Từ. Bây giờ đang làm việc tại viện khoa học xã hội quốc gia, ngành tâm lí học.”
“Vậy thì, cô Tống Tĩnh Từ, rất rõ ràng cuộc gặp hôm nay của chúng ta không phải là trùng hợp.”
“Ngài Nhiếp, tôi không thể không nói cho anh biết - bắt đầu từ ngày 13 tháng 8, tất cả mọi hoạt động của anh đều sẽ bị tôi giám sát chặt chẽ. Anh không hề rời khỏi nhà trong hai ngày, đến tận buổi chiều hôm nay, anh vừa ra khỏi nhà liền nhận được tờ quảng cáo do tôi làm giả. Đương nhiên, cậu thanh niên cũng do tôi bố trí ở đó để chờ anh ra khỏi nhà.”
Nhiếp Minh lắc đầu nói: “Tôi không hiểu tại sao cô phải phí công như vậy để gặp tôi, trên thực tế, cô có thể gọi điện hẹn tôi đến chỗ này, tôi cũng không để ý đâu.”
Tống Tĩnh Từ lấy tay nâng cằm lên, dừng ở hai mắt của Nhiếp Minh: “Anh thật sự không biết vì sao tôi muốn hẹn anh đến đây để gặp mặt? Hoặc là nói, anh thật sự không biết đây là đâu ư?”
Nhiếp Minh sửng sốt: “Sao vậy? Nhà hàng này... Rất đặc biệt sao?”
Tống Tĩnh Từ cúi đầu xuống yên lặng vài giây, sau đó ngẩng đầu lên nói: “Bốn ngày trước, cha tôi đã rơi từ trên lầu xuống ngay cạnh nhà hàng này.”
Nhiếp Minh kinh ngạc há to miệng: “Nói như vậy, chỗ này là...”
“Nhà của cha tôi - ở ngay trên nhà hàng này.”
Nhưng Nhiếp Minh không cảm giác được tiết trời oi bức - anh đã ở trong phòng điều hòa hai ngày, từ khi cảnh sát rời đi anh liền không ra khỏi nhà nửa bước.
Anh thừa nhận rằng mình cố tình trốn tránh - nhưng đây cũng là chuyện không có cách nào khác cả, kể từ lúc sự việc kì lạ này bắt đầu thì đã hoàn toàn làm cho người ta hết đường xoay sở - trừ cách trốn tránh thì còn biết làm gì bây giờ?
Nhiếp Minh bật dậy từ trên ghế, hoạt động gân cốt - có lẽ nên ra ngoài một chút để giải sầu, nếu không sớm muộn thì mình cũng chết.
Nhiếp Minh thay áo phông thể thao màu trắng, dùng lược chải đầu, sau đó nói một tiếng với người mẹ đang ở trong nhà bếp rồi mới ra khỏi nhà.
Bây giờ đã qua ba giờ chiều, ánh nắng gay gắt dường như làm người ta không thể mở mắt ra nổi, Nhiếp Minh nheo mắt lại, đi về phía đường lớn.
Vừa đi được vài bước thì một cậu thanh niên phát tờ rơi chạy tới, cậu ta rút một tờ giữa một đống giấy quảng cáo trong ngực ra rồi đưa cho Nhiếp Minh, lễ phép nói: “Thưa ngài, mời ngài xem cái này.” Sau đó chạy đi.
Nhiếp Minh nhìn tờ giấy quảng cáo đó, phía trên viết:
“Chúc mừng sinh nhật tròn một năm khai trương của nhà hàng Bolton: Từ ngày 13 đến ngày 18 tháng 8, khách hàng khi đến nhà hàng đều có thể sử dụng miễn phí một phần bò bít tết và một ly rượu vang đỏ, xin chào đón tất cả mọi người.”
Nhiếp Minh giơ tay nhìn đồng hồ trên cổ tay, hôm nay là ngày 16. Anh mếu máo cười khổ một cái - dù sao cũng không biết nên đi đâu, nếu không thì đi nếm thử một phần bò bít tết xem sao. Nhiếp Minh lại nhìn vào tờ quảng cáo, nhà hàng này nằm ở phía tây của thành Đông, trên đường Trung Đoạn.
Nhiếp Minh bắt một chiếc taxi, nói địa điểm cho lái xe.
Mười phút sau, anh đến được “Nhà hàng Bolton” - cách trang trí ở đây thể hiện phong cách Châu Âu cao cấp. Với mức thu nhập của Nhiếp Minh, anh không thể nào trở thành khách quen ở đây được, trước kia anh cũng chỉ cùng bạn bè tới đây một hai lần mà thôi.
Sau khi vào nhà hàng, Nhiếp Minh cảm giác có chút ngoài ý muốn - chỗ này cũng không náo nhiệt giống như trong tưởng tượng của anh, ngược lại còn có chút vắng vẻ. Chỉ có mấy đôi tình nhân đang ngồi cạnh cửa sổ uống nước giải khát ướp lạnh.
Một nam phục vụ trẻ tuổi mỉm cười tiến lên tiếp đón Nhiếp Minh, rồi dẫn anh đến một chỗ ngồi sáng sủa.
“Ngài đi một mình ạ?” Nam phục vụ hỏi.
“Vâng.”
“Xin hỏi ngài muốn dùng gì?” Nam phục vụ đưa cho Nhiếp Minh một thực đơn với bìa ngoài tinh xảo.
Nhiếp Minh lật đi lật lại thực đơn, sau đó nhìn về phía phục vụ đang chuẩn bị ghi lại nói: “Tôi muốn nếm thử một phần bò bít tết miễn phí ở chỗ các cậu, cho tôi thêm ly cà phê nữa, cám ơn.”
Nam phục vụ đang chuẩn bị viết vào sổ thì đột nhiên dừng bút lại, hỏi: “Xin lỗi, thưa ngài, vừa rồi ngài nói ‘bò bít tết miễn phí’ sao? Ừm... Chắc có lẽ là tôi nghe nhầm?”
Nhiếp Minh ngẩng đầu hỏi: “Sao thế, không phải chỗ các cậu đang tổ chức tiệc mừng sinh nhật tròn một năm à? Phục vụ bò bít tết cùng rượu vang đỏ miễn phí. Trên tờ quảng cáo của các cậu viết như vậy mà.”
Nam phục vụ cười lắc lắc đầu: “Thưa ngài, chắc là ngài lầm rồi, chỗ của chúng tôi không có hoạt động nào như vậy. Nơi ngài nói có lẽ là một nhà hàng khác.”
“Cái gì?” Nhiếp Minh cảm thấy vô cùng xấu hổ, “Tôi lầm ư? Thế nhưng rõ ràng là trên tờ quảng cáo viết như vậy mà...” Theo bản năng anh sờ lên túi áo rồi lại phát hiện tờ quảng cáo đó đã sớm bị anh ném vào thùng rác.
“Vậy thì, thưa ngài, ngài có còn muốn... Gọi những món ban nãy không?”
Đúng lúc Nhiếp Minh chưa biết trả lời như thế nào thì liền thấy một cô gái trẻ đi đến bên cạnh anh, cô ấy nhìn người phục vụ rồi nói: “Xin lỗi, có lẽ là bạn tôi nhận nhầm, cho chúng tôi hai ly cà phê thôi.”
“Vâng.” Nam phục vụ gật đầu rồi rời đi.
Lúc này cô gái mặc bộ đồ công sở màu trắng liền quay người lại, ánh mắt sắc bén bắn về phía Nhiếp Minh. Nhiếp Minh kinh ngạc nhìn người phụ nữ xa lạ này, không biết phải làm gì. Nhưng anh cũng không thể không thừa nhận, đây là một người phụ nữ có dung mạo đẹp quá mức bình thường, với dáng người cao ngất cùng một tính cách không giận mà vẫn uy nghiêm.
Đột nhiên Nhiếp Minh cảm thấy loại tính cách này rất giống một người mà anh đã từng quen biết, trong nháy mắt anh liền biết rõ thân phận của người phụ nữ này.
Không đợi Nhiếp Minh mở miệng, cô gái đó đã ngồi đối diện với anh, sau đó nhìn chằm chằm vào mắt Nhiếp Minh, nói: “Anh là Nhiếp Minh? Tôi nghĩ anh cũng có thể đoán ra tôi là ai rồi.”
“Cô là con gái của luật sư Tống Thái, đúng không?” Nhiếp Minh bình tĩnh nói.
Cô gái gật đầu: “Anh là một người thông minh, cho nên anh khiến cho mọi chuyện đều trở nên rất dễ dàng.”
Nhiếp Minh hiểu những lời đó của cô là có ý gì, anh hỏi “Tôi nên gọi cô là gì?”
“Tống Tĩnh Từ. Bây giờ đang làm việc tại viện khoa học xã hội quốc gia, ngành tâm lí học.”
“Vậy thì, cô Tống Tĩnh Từ, rất rõ ràng cuộc gặp hôm nay của chúng ta không phải là trùng hợp.”
“Ngài Nhiếp, tôi không thể không nói cho anh biết - bắt đầu từ ngày 13 tháng 8, tất cả mọi hoạt động của anh đều sẽ bị tôi giám sát chặt chẽ. Anh không hề rời khỏi nhà trong hai ngày, đến tận buổi chiều hôm nay, anh vừa ra khỏi nhà liền nhận được tờ quảng cáo do tôi làm giả. Đương nhiên, cậu thanh niên cũng do tôi bố trí ở đó để chờ anh ra khỏi nhà.”
Nhiếp Minh lắc đầu nói: “Tôi không hiểu tại sao cô phải phí công như vậy để gặp tôi, trên thực tế, cô có thể gọi điện hẹn tôi đến chỗ này, tôi cũng không để ý đâu.”
Tống Tĩnh Từ lấy tay nâng cằm lên, dừng ở hai mắt của Nhiếp Minh: “Anh thật sự không biết vì sao tôi muốn hẹn anh đến đây để gặp mặt? Hoặc là nói, anh thật sự không biết đây là đâu ư?”
Nhiếp Minh sửng sốt: “Sao vậy? Nhà hàng này... Rất đặc biệt sao?”
Tống Tĩnh Từ cúi đầu xuống yên lặng vài giây, sau đó ngẩng đầu lên nói: “Bốn ngày trước, cha tôi đã rơi từ trên lầu xuống ngay cạnh nhà hàng này.”
Nhiếp Minh kinh ngạc há to miệng: “Nói như vậy, chỗ này là...”
“Nhà của cha tôi - ở ngay trên nhà hàng này.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook