Dạ Thoại: U Minh Quái Đàm
-
Quyển 2 - Chương 13
Nhiếp Minh cùng Tống Tĩnh Từ chạy trối chết ra khỏi nhà của luật sư, sau đó trở về nhà của Tống Tĩnh Từ.
Ngồi trên ghế sofa hơn mười phút, đầu của hai người vẫn đầy mồ hôi, vẫn chưa kịp hồi hồn.
Tống Tĩnh Từ đến phòng em trai nhìn thoáng qua, Tống Vũ đã ngủ, cô nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
“Được rồi.” Cô đặt cái túi nilon bọc bên ngoài cuốn sổ lên bàn trà, sau đó ngồi xuống cạnh Nhiếp Minh, “Chúng ta có thể mở nó ra xem rồi.”
Nhiếp Minh vẫn đang đắm chìm giữa hồi ức đáng sợ của nửa tiếng trước, anh rùng mình một cái: “Lúc nãy thứ mà tôi nhìn thấy... Rốt cuộc là cái gì?”
Dường như Tống Tĩnh Từ không muốn nhớ lại, cô cau mày nói: “Có lẽ sau khi chúng ta xem xong cuốn sổ này thì mọi chuyện sẽ rõ ràng hơn.”
Nhiếp Minh có vẻ đăm chiêu gật gật đầu, cùng với Tống Tĩnh Từ nhìn về phía “cuốn sổ” trên bàn trà, bọn họ cùng cởi chiếc túi nilon cuối cùng ra - cuối cùng mấy chục trang giấy đã có chút ố vàng cũng lộ diện.
“Đúng rồi! Chính là 30 trang giấy này!” Nhiếp Minh kích động hét lên, “Tôi đã từng nhìn thấy chúng trong tay của luật sư Tống, đúng vậy! Chính là chúng!”
Tống Tĩnh Từ cũng tỏ vẻ vô cùng kích động - tất cả những việc then chốt, tất cả lời giải của mọi bí ẩn, bây giờ đã đặt trước mặt bọn họ. Tim hai người đều bắt đầu đập nhanh, tâm trạng cũng vô cùng căng thẳng.
Vẻ mặt của Nhiếp Minh nghiêm trọng mở trang giấy đầu tiên ra, anh và Tống Tĩnh Từ cùng cúi xuống, bắt đầu xem nội dung viết trên cuốn sổ.
Tờ giấy đầu tiên của cuốn sổ có ghi rằng:
“Người có thể xem cuốn sổ này, tất nhiên chính là con cháu đời sau của tôi, hoặc là người có quan hệ thân thiết - người kế tiếp chắc chắn sẽ biết toàn bộ mọi chuyện đều là sự thật. Sau khi xem xong, nhất định không được nói nội dung trong sổ cho người khác biết. Hãy cẩn thận!”
Đó là nội dung của trang giấy thứ nhất, sau khi xem xong toàn bộ cuốn sổ, Nhiếp Minh mới biết được, đoạn văn đó chỉ là lời dạo đầu và nhắc nhở, mấy chục trang tiếp theo mới vào đúng trọng tâm. Hơn nữa, cuốn sổ còn được ghi theo kiểu nhật kí. Đại khái nội dung của trang thứ hai là như sau:
“Hôm nay, tôi và Cù Dương tham gia một cuộc gặp gỡ của giới khoa học quốc tế tại Berlin. Ở đó, chúng tôi hưng phấn phát hiện - hóa ra trên thế giới cũng có nhiều người cùng chung chí hướng với chúng tôi, cũng là nhà nghiên cứu khoa học. Khi trò chuyện cùng bọn họ, chúng tôi cảm nhận sâu sắc rằng, điều mà chúng tôi đang thực hiện là điều khó khăn nhất trên thế giới, cũng là nghiên cứu khó khăn nhất có thể đạt được bước đột phá trong tiến triển. Thế nhưng, tôi và Cù Dương đối mặt với vấn đề nan giải trong giới khoa học lại vẫn tin tưởng một trăm phần trăm. Bởi vì chúng tôi phát hiện ra rằng, giữa các quốc gia đứng đầu trong ngành nghiên cứu khoa học trên thế giới, thực ra tiến trình nghiên cứu của chúng tôi đang dẫn đầu!”
“Tại Ấn Độ, Philippine, Thái Lan, Trung Quốc, thậm chí là Hà Lan, Anh quốc, cùng với một số khu vực ở Châu Phi đều xuất hiện hiện tượng ‘Đầu thai’ kỳ lạ, hơn nữa chúng cũng không hề giống nhau! Điều này đã làm cho chúng tôi rất kinh ngạc - tại sao các quốc gia trên thế giới đều xuất hiện hiện tượng một người đã chết lại có thể chuyển sang kiếp khác, đầu thai vào người khác (đa số là trẻ em)? Hiện tượng này có phải là điểm mù của khoa học nhân loại hay không? Rốt cuộc hiện tượng đầu thai kỳ lạ chứng minh cho điều gì? Chúng tôi còn có thể tiếp tục nghiên cứu hay không.”
“Hôm nay chính là ngày đánh dấu một thời đại mới, lịch sử sẽ được tính từ đây! Tôi sẽ luôn nhớ mãi ngày 17 tháng 5 năm 1962 này. Tôi và Cù Dương nghiên cứu 15 đề án, cuối cùng cũng đã có thành quả! Tôi đã làm được rồi! Quả nhiên, linh hồn con người là một loại năng lượng, nó là do những hạt nhỏ bé tạo thành! Sau khi một người chết đi, năng lượng này của họ sẽ không lập tức biến mất, nếu năng lượng này tìm được cách nào đó để tiến vào trong thân thể một người khác, nó sẽ có khả năng xâm chiếm lấy thân thể người đó, khiến cho anh ta (hoặc cô ta) biến thành một người khác - đây giống như một đội quân lớn mạnh đuổi một đội quân nhỏ bé hơn ra khỏi đất của họ, tiếp theo sẽ xâm chiếm toàn bộ chỗ đó - cái này sẽ giải thích cho câu hỏi vì sao các quốc gia thường xuất hiện hiện tượng ‘Đầu thai’, ‘Trùng sinh’(*) đầy kì lạ!”
(*) Trùng sinh là hiện tượng một người sau khi chết nhưng linh hồn lại nhập vào một thân thể của người khác, vì vậy người đã chết cũng coi như đã sống lại.
“Điều bây giờ tôi đang làm không chỉ để chứng thực hiện tượng này - tôi đã chế tạo ra một thiết bị, tôi đặt tên nó là ‘Máy đầu thai’. Sử dụng thiết bị này có thể khiến năng lượng linh hồn của một người mới chết tạm thời ngừng lại, sau đó đưa linh hồn đó vào trong thân thể của một người khác - nếu lý thuyết của tôi không sai thì chỉ cần năng lượng trước mạnh hơn năng lượng sau, nó có thể trở thành ‘Người đầu thai’! Nói cách khác, nếu thí nghiệm này thành công cũng đồng nghĩa với việc con người có thể sử dụng ‘Máy đầu thai’, thông qua phương thức ‘Người đầu thai’ này có thể có một cuộc sống vĩnh viễn - đây không thể nghi ngờ chính là sáng kiến vĩ đại nhất của giới khoa học!”
“Thế nhưng, hiện giờ tôi đang gặp phải một vấn đề: Tôi sẽ làm thí nghiệm này như thế nào? Nếu trực tiếp dùng người thật tới làm thí nghiệm lâm sàng thì hiển nhiên là làm trái quy định, phản lại ba quy tắc nghiên cứu khoa học(*). Nhưng thí nghiệm này lại không có khả năng thực hiện trên động vật, hơn nữa, nếu muốn làm thí nghiệm, vậy thì chẳng phải sẽ phải khiến cho một người chết thì mới có thể giải phóng năng lượng linh hồn của anh ta ra, cung cấp cho thí nghiệm của chúng tôi? Nói như vậy, có ai sẽ nguyện ý phối hợp với chúng tôi?”
(*) Ba quy tắc khi nghiên cứu khoa học: Tuân thủ các quy định yêu cầu sự chấp thuận và được thông tin đầy đủ của đối tượng tham gia nghiên cứu; Tôn trọng sự bảo mật và riêng tư; Quản lý dữ liệu nghiên cứu.
“Tôi và Cù Dương đã bàn bạc rất lâu, cuối cùng cũng đưa ra một quyết định - tôi sẽ tự mình trở thành vật thí nghiệm. Mặc dù tôi sẽ chết, nhưng một khi ‘Đầu thai’ thành công, có thể khôi phục lại ý thức, điều đó cũng đồng nghĩa với việc sống lại! Đến lúc đó, tôi sẽ công bố sáng kiến vĩ đại đó cùng thành quả nghiên cứu của mình cho hậu thế!”
“Nhưng đồng thời, tôi cũng nghĩ đến, nếu thí nghiệm thất bại, tôi sẽ chết. Cho nên, tôi để lại cuốn sổ này, kể cả gia quy(*) cũng truyền lại cho đứa con cả của tôi, hơn nữa, hi vọng con cháu đời sau có thể kế thừa nguyện vọng của người đã khuất, tiếp tục thực hiện nghiên cứu này, cũng mang những lời này truyền lại cho những đời tiếp theo - nói như vậy, nếu tôi thất bại, con cháu của tôi cuối cùng vẫn sẽ có ngày thành công! Như vậy cũng sẽ không uổng phí thành quả nghiên cứu cả đời của tôi, không để nó biến mất.”
Cuốn sổ chỉ đến trang thứ tám, lật thêm mấy trang nữa thì toàn là thuật ngữ lý thuyết khó hiểu, công thức tính toán và biểu đồ, hình vẽ, mãi cho đến tờ cuối cùng.
Nhiếp Minh chậm rãi ngẩng đầu lên, ngửa người ra sau dựa lưng vào ghế sofa, thở ra một hơi thật sâu.
Tống Tĩnh Từ vẫn tiếp tục lật xem những trang khó hiểu đó - nếu đoán không nhầm, đó chính là những phương pháp ‘Đầu thai’.
“Sao rồi, cô có hiểu những thứ đó không?” Nhiếp Minh phát hiện ra đã hơn mười phút mà Tống Tĩnh Từ vẫn đang nghiên cứu cuốn sổ kia.
Tống Tĩnh Từ vặn vẹo thân thể, lắc lắc đầu: “Những thứ này quá phức tạp, toàn là nghiên cứu về khoa học, làm sao tôi có thể hiểu được? Sợ là chỉ có người chủ của cuốn sổ và con cháu của ông ta xem mới có thể hiểu.”
“Người chủ của cuốn sổ này...” Nhiếp Minh nói, “Xem ra, chúng ta đều đã lầm, vốn tưởng đó là cha của Vu Thành. Bây giờ theo như năm được ghi trên cuốn sổ, đó chắc hẳn phải là ông nội của Vu Thành mới đúng.”
“Ông nội của Vu Thành là một nhà khoa học xuất sắc như vậy. Nhiếp Minh, anh quen Vu Thành lâu như thế, cho tới bây giờ anh ta cũng không nói qua với anh ư?” Tống Tĩnh Từ hỏi.
Nhiếp Minh lắc đầu, “Cậu ấy rất ít khi nói với tôi về người nhà của mình chứ đừng nói là một chuyện trọng đại như thế này.”
“Đầu thai... Trên thế giới thật sự có loại hiện tượng này ư?”
“Thực ra, tôi đã từng thấy trên tivi về hiện tượng đầu thai này, đọc báo thì thấy trên thế giới quả thực có tồn tại một số ví dụ, bình thường đều bị coi là hiện tượng siêu nhiên. Nhưng tôi không thể nghĩ rằng ông nội Vu Thành lại có thể phát hiện ra bí ẩn của hiện tượng đầu thai, hơn nữa còn nắm giữ nó ở trong tay mình. Điều này thật sự là quá kinh ngạc!”
“Nếu công bố bí mật này cho hậu thế, chắc chắn toàn bộ thế giới sẽ xảy ra náo loạn.” Tống Tĩnh Từ sợ hãi than.
“Một khi thí nghiệm thành công cũng đồng nghĩa với việc con người có thể thông qua phương thức ‘Đầu thai’ để kéo dài sự sống...” Nhiếp Minh lặp lại lời trong cuốn sổ, “Con người, thật sự có thể sống mãi sao?”
Hai người bọn họ cùng liếc nhìn nhau, sau đó liền lâm vào trầm tư suy nghĩ.
Ngồi trên ghế sofa hơn mười phút, đầu của hai người vẫn đầy mồ hôi, vẫn chưa kịp hồi hồn.
Tống Tĩnh Từ đến phòng em trai nhìn thoáng qua, Tống Vũ đã ngủ, cô nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
“Được rồi.” Cô đặt cái túi nilon bọc bên ngoài cuốn sổ lên bàn trà, sau đó ngồi xuống cạnh Nhiếp Minh, “Chúng ta có thể mở nó ra xem rồi.”
Nhiếp Minh vẫn đang đắm chìm giữa hồi ức đáng sợ của nửa tiếng trước, anh rùng mình một cái: “Lúc nãy thứ mà tôi nhìn thấy... Rốt cuộc là cái gì?”
Dường như Tống Tĩnh Từ không muốn nhớ lại, cô cau mày nói: “Có lẽ sau khi chúng ta xem xong cuốn sổ này thì mọi chuyện sẽ rõ ràng hơn.”
Nhiếp Minh có vẻ đăm chiêu gật gật đầu, cùng với Tống Tĩnh Từ nhìn về phía “cuốn sổ” trên bàn trà, bọn họ cùng cởi chiếc túi nilon cuối cùng ra - cuối cùng mấy chục trang giấy đã có chút ố vàng cũng lộ diện.
“Đúng rồi! Chính là 30 trang giấy này!” Nhiếp Minh kích động hét lên, “Tôi đã từng nhìn thấy chúng trong tay của luật sư Tống, đúng vậy! Chính là chúng!”
Tống Tĩnh Từ cũng tỏ vẻ vô cùng kích động - tất cả những việc then chốt, tất cả lời giải của mọi bí ẩn, bây giờ đã đặt trước mặt bọn họ. Tim hai người đều bắt đầu đập nhanh, tâm trạng cũng vô cùng căng thẳng.
Vẻ mặt của Nhiếp Minh nghiêm trọng mở trang giấy đầu tiên ra, anh và Tống Tĩnh Từ cùng cúi xuống, bắt đầu xem nội dung viết trên cuốn sổ.
Tờ giấy đầu tiên của cuốn sổ có ghi rằng:
“Người có thể xem cuốn sổ này, tất nhiên chính là con cháu đời sau của tôi, hoặc là người có quan hệ thân thiết - người kế tiếp chắc chắn sẽ biết toàn bộ mọi chuyện đều là sự thật. Sau khi xem xong, nhất định không được nói nội dung trong sổ cho người khác biết. Hãy cẩn thận!”
Đó là nội dung của trang giấy thứ nhất, sau khi xem xong toàn bộ cuốn sổ, Nhiếp Minh mới biết được, đoạn văn đó chỉ là lời dạo đầu và nhắc nhở, mấy chục trang tiếp theo mới vào đúng trọng tâm. Hơn nữa, cuốn sổ còn được ghi theo kiểu nhật kí. Đại khái nội dung của trang thứ hai là như sau:
“Hôm nay, tôi và Cù Dương tham gia một cuộc gặp gỡ của giới khoa học quốc tế tại Berlin. Ở đó, chúng tôi hưng phấn phát hiện - hóa ra trên thế giới cũng có nhiều người cùng chung chí hướng với chúng tôi, cũng là nhà nghiên cứu khoa học. Khi trò chuyện cùng bọn họ, chúng tôi cảm nhận sâu sắc rằng, điều mà chúng tôi đang thực hiện là điều khó khăn nhất trên thế giới, cũng là nghiên cứu khó khăn nhất có thể đạt được bước đột phá trong tiến triển. Thế nhưng, tôi và Cù Dương đối mặt với vấn đề nan giải trong giới khoa học lại vẫn tin tưởng một trăm phần trăm. Bởi vì chúng tôi phát hiện ra rằng, giữa các quốc gia đứng đầu trong ngành nghiên cứu khoa học trên thế giới, thực ra tiến trình nghiên cứu của chúng tôi đang dẫn đầu!”
“Tại Ấn Độ, Philippine, Thái Lan, Trung Quốc, thậm chí là Hà Lan, Anh quốc, cùng với một số khu vực ở Châu Phi đều xuất hiện hiện tượng ‘Đầu thai’ kỳ lạ, hơn nữa chúng cũng không hề giống nhau! Điều này đã làm cho chúng tôi rất kinh ngạc - tại sao các quốc gia trên thế giới đều xuất hiện hiện tượng một người đã chết lại có thể chuyển sang kiếp khác, đầu thai vào người khác (đa số là trẻ em)? Hiện tượng này có phải là điểm mù của khoa học nhân loại hay không? Rốt cuộc hiện tượng đầu thai kỳ lạ chứng minh cho điều gì? Chúng tôi còn có thể tiếp tục nghiên cứu hay không.”
“Hôm nay chính là ngày đánh dấu một thời đại mới, lịch sử sẽ được tính từ đây! Tôi sẽ luôn nhớ mãi ngày 17 tháng 5 năm 1962 này. Tôi và Cù Dương nghiên cứu 15 đề án, cuối cùng cũng đã có thành quả! Tôi đã làm được rồi! Quả nhiên, linh hồn con người là một loại năng lượng, nó là do những hạt nhỏ bé tạo thành! Sau khi một người chết đi, năng lượng này của họ sẽ không lập tức biến mất, nếu năng lượng này tìm được cách nào đó để tiến vào trong thân thể một người khác, nó sẽ có khả năng xâm chiếm lấy thân thể người đó, khiến cho anh ta (hoặc cô ta) biến thành một người khác - đây giống như một đội quân lớn mạnh đuổi một đội quân nhỏ bé hơn ra khỏi đất của họ, tiếp theo sẽ xâm chiếm toàn bộ chỗ đó - cái này sẽ giải thích cho câu hỏi vì sao các quốc gia thường xuất hiện hiện tượng ‘Đầu thai’, ‘Trùng sinh’(*) đầy kì lạ!”
(*) Trùng sinh là hiện tượng một người sau khi chết nhưng linh hồn lại nhập vào một thân thể của người khác, vì vậy người đã chết cũng coi như đã sống lại.
“Điều bây giờ tôi đang làm không chỉ để chứng thực hiện tượng này - tôi đã chế tạo ra một thiết bị, tôi đặt tên nó là ‘Máy đầu thai’. Sử dụng thiết bị này có thể khiến năng lượng linh hồn của một người mới chết tạm thời ngừng lại, sau đó đưa linh hồn đó vào trong thân thể của một người khác - nếu lý thuyết của tôi không sai thì chỉ cần năng lượng trước mạnh hơn năng lượng sau, nó có thể trở thành ‘Người đầu thai’! Nói cách khác, nếu thí nghiệm này thành công cũng đồng nghĩa với việc con người có thể sử dụng ‘Máy đầu thai’, thông qua phương thức ‘Người đầu thai’ này có thể có một cuộc sống vĩnh viễn - đây không thể nghi ngờ chính là sáng kiến vĩ đại nhất của giới khoa học!”
“Thế nhưng, hiện giờ tôi đang gặp phải một vấn đề: Tôi sẽ làm thí nghiệm này như thế nào? Nếu trực tiếp dùng người thật tới làm thí nghiệm lâm sàng thì hiển nhiên là làm trái quy định, phản lại ba quy tắc nghiên cứu khoa học(*). Nhưng thí nghiệm này lại không có khả năng thực hiện trên động vật, hơn nữa, nếu muốn làm thí nghiệm, vậy thì chẳng phải sẽ phải khiến cho một người chết thì mới có thể giải phóng năng lượng linh hồn của anh ta ra, cung cấp cho thí nghiệm của chúng tôi? Nói như vậy, có ai sẽ nguyện ý phối hợp với chúng tôi?”
(*) Ba quy tắc khi nghiên cứu khoa học: Tuân thủ các quy định yêu cầu sự chấp thuận và được thông tin đầy đủ của đối tượng tham gia nghiên cứu; Tôn trọng sự bảo mật và riêng tư; Quản lý dữ liệu nghiên cứu.
“Tôi và Cù Dương đã bàn bạc rất lâu, cuối cùng cũng đưa ra một quyết định - tôi sẽ tự mình trở thành vật thí nghiệm. Mặc dù tôi sẽ chết, nhưng một khi ‘Đầu thai’ thành công, có thể khôi phục lại ý thức, điều đó cũng đồng nghĩa với việc sống lại! Đến lúc đó, tôi sẽ công bố sáng kiến vĩ đại đó cùng thành quả nghiên cứu của mình cho hậu thế!”
“Nhưng đồng thời, tôi cũng nghĩ đến, nếu thí nghiệm thất bại, tôi sẽ chết. Cho nên, tôi để lại cuốn sổ này, kể cả gia quy(*) cũng truyền lại cho đứa con cả của tôi, hơn nữa, hi vọng con cháu đời sau có thể kế thừa nguyện vọng của người đã khuất, tiếp tục thực hiện nghiên cứu này, cũng mang những lời này truyền lại cho những đời tiếp theo - nói như vậy, nếu tôi thất bại, con cháu của tôi cuối cùng vẫn sẽ có ngày thành công! Như vậy cũng sẽ không uổng phí thành quả nghiên cứu cả đời của tôi, không để nó biến mất.”
Cuốn sổ chỉ đến trang thứ tám, lật thêm mấy trang nữa thì toàn là thuật ngữ lý thuyết khó hiểu, công thức tính toán và biểu đồ, hình vẽ, mãi cho đến tờ cuối cùng.
Nhiếp Minh chậm rãi ngẩng đầu lên, ngửa người ra sau dựa lưng vào ghế sofa, thở ra một hơi thật sâu.
Tống Tĩnh Từ vẫn tiếp tục lật xem những trang khó hiểu đó - nếu đoán không nhầm, đó chính là những phương pháp ‘Đầu thai’.
“Sao rồi, cô có hiểu những thứ đó không?” Nhiếp Minh phát hiện ra đã hơn mười phút mà Tống Tĩnh Từ vẫn đang nghiên cứu cuốn sổ kia.
Tống Tĩnh Từ vặn vẹo thân thể, lắc lắc đầu: “Những thứ này quá phức tạp, toàn là nghiên cứu về khoa học, làm sao tôi có thể hiểu được? Sợ là chỉ có người chủ của cuốn sổ và con cháu của ông ta xem mới có thể hiểu.”
“Người chủ của cuốn sổ này...” Nhiếp Minh nói, “Xem ra, chúng ta đều đã lầm, vốn tưởng đó là cha của Vu Thành. Bây giờ theo như năm được ghi trên cuốn sổ, đó chắc hẳn phải là ông nội của Vu Thành mới đúng.”
“Ông nội của Vu Thành là một nhà khoa học xuất sắc như vậy. Nhiếp Minh, anh quen Vu Thành lâu như thế, cho tới bây giờ anh ta cũng không nói qua với anh ư?” Tống Tĩnh Từ hỏi.
Nhiếp Minh lắc đầu, “Cậu ấy rất ít khi nói với tôi về người nhà của mình chứ đừng nói là một chuyện trọng đại như thế này.”
“Đầu thai... Trên thế giới thật sự có loại hiện tượng này ư?”
“Thực ra, tôi đã từng thấy trên tivi về hiện tượng đầu thai này, đọc báo thì thấy trên thế giới quả thực có tồn tại một số ví dụ, bình thường đều bị coi là hiện tượng siêu nhiên. Nhưng tôi không thể nghĩ rằng ông nội Vu Thành lại có thể phát hiện ra bí ẩn của hiện tượng đầu thai, hơn nữa còn nắm giữ nó ở trong tay mình. Điều này thật sự là quá kinh ngạc!”
“Nếu công bố bí mật này cho hậu thế, chắc chắn toàn bộ thế giới sẽ xảy ra náo loạn.” Tống Tĩnh Từ sợ hãi than.
“Một khi thí nghiệm thành công cũng đồng nghĩa với việc con người có thể thông qua phương thức ‘Đầu thai’ để kéo dài sự sống...” Nhiếp Minh lặp lại lời trong cuốn sổ, “Con người, thật sự có thể sống mãi sao?”
Hai người bọn họ cùng liếc nhìn nhau, sau đó liền lâm vào trầm tư suy nghĩ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook