Dạ Thoại: U Minh Quái Đàm
-
Quyển 2 - Chương 10
9 rưỡi sáng ngày hôm sau, Tống Tĩnh Từ đúng giờ gặp Nhiếp Minh ở trên đường.
“Bây giờ chúng ta đến Vu gia. Hi vọng Vu Kiệt không ra khỏi nhà.” Nhiếp Minh nhìn đồng hồ nói.
“Nếu không phải tình huống đặc biệt thì đại thiếu gia nhà giàu như cậu ta chắc chắn sẽ không dậy sớm như vậy. Tôi thấy chúng ta không cần lo lắng không gặp được cậu ta.”
“Đi thôi.” Nhiếp Minh giơ tay vẫy một chiếc taxi.
Nửa tiếng sau, bọn họ thuận lợi ngồi trong phòng khách của Vu gia.
Nữ giúp việc đặt hai ly trà trước mặt Nhiếp Minh và Tống Tĩnh Từ, hỏi: “Hai người muốn gặp bà chủ Tư Mã hay là cậu chủ Vu Kiệt? Bà chủ Tư Mã thì chưa dậy, còn cậu chủ Vu Kiệt thì đang tập thể dục ở vườn hoa phía sau.”
“Không cần đánh thức bà chủ Tư Mã. Chúng tôi tìm cậu chủ Vu Kiệt, phiền cô nói với cậu ta một tiếng.” Tống Tĩnh Từ mỉm cười nói.
“Được, hai người chờ một chút.” Nữ giúp việc xoay người rời đi.
Mấy phút đồng hồ sau, Vu Kiệt mặc một bộ quần áo thể thao đi vào phòng khách, toàn thân cậu ta mồ hôi đầm đìa, hiển nhiên là vừa mới vận động mạnh xong.
“Tĩnh Từ... Còn có Nhiếp Minh nữa, tại sao hai người lại đến đây?” Vu Kiệt ngồi xuống, đồng thời cầm chiếc khăn mặt nữ giúp việc đưa tới lau mồ hôi trên mặt.
“Ngại quá, mới sáng sớm đã đến làm phiền cậu.” Tống Tĩnh Từ nói.
“Không sao,” Vu Kiệt nhún vai, “Hai người có chuyện gì sao?”
“Là như thế này, cha tôi ở nhà cậu có một phòng làm việc riêng đúng không? Bây giờ ông ấy mất rồi, tôi muốn lấy lại đồ của ông ấy để làm kỉ niệm.”
“À... Đó là điều nên làm,” Vu Kiệt nói, “Đối với cái chết của luật sư Tống, cả nhà chúng tôi đều cảm thấy rất tiếc.”
“Cảm ơn. Vậy thì, phòng làm việc kia ở đâu vậy?”
“Tôi gọi giúp việc dẫn mọi người đi.” Vu Kiệt gọi nữ giúp việc lúc nãy đến, “Cô dẫn cô Tống đến văn phòng của luật sư Tống giúp tôi.”
“Văn phòng của luật sư Tống ở bên cạnh, xin mời đi theo tôi.” Nữ giúp việc ý bảo Nhiếp Minh cùng Tống Tĩnh Từ đi theo mình.
Đi đến trước phòng khách, bỗng nhiên Vu Kiệt hỏi một câu: “Xin lỗi, tôi thật sự rất tò mò, tại sao hai người lại có thể ở cùng một chỗ?”
Nhiếp Minh cùng Tống Tĩnh Từ liếc nhau một cái, Nhiếp Minh xoay người nói: “Buổi chiều hôm mà luật sư Tống gặp chuyện không may thì đã gọi tôi đến vườn hoa, cũng nói cho tôi biết một chuyện - cô Tống biết được điều này có thể vạch trần người đã giết hại cha mình nên đã nhờ tôi giúp cô ấy.”
Vu Kiệt hơi mấp máy môi. Vài giây sau, cậu ta hỏi: “Luật sư... nói với anh một chuyện? Đó là chuyện gì?”
Nhiếp Minh để lộ vẻ mặt khó xử: “Xin lỗi, tôi chỉ sợ không thể nói ra.” Nói xong liền chuẩn bị rời khỏi phòng khách.
“Đợi một chút, Nhiếp Minh. Đúng là anh... đã biết một ít bí mật, có đúng không?”
Những lời này vừa nói ra khỏi miệng, tay Vu Kiệt liền run rẩy mất tự nhiên, giống như ý thức được mình đã lỡ lời.
Nhiếp Minh bước đến gần Vu Kiệt, hỏi: “Tôi chỉ nói luật sư đã nói cho tôi biết một chuyện, tại sao cậu lại biết ông ấy muốn nói cho tôi một bí mật?”
“Bởi vì sau khi xem xong cuốn sổ màu đen luật sư Tống liền tìm anh nói chuyện, đương nhiên ông ấy sẽ nói bí mật của cuốn sổ đó cho anh biết....”
“Thế nhưng, tại sao cậu lại biết chắc chắn trong cuốn sổ đó có viết một bí mật?”
“Tôi...”
“Cậu đã xem qua cuốn sổ đen đó rồi!” Nhiếp Minh lớn tiếng nói.
Vu Kiệt từ từ ngồi xuống ghế sofa, sắc mặt cực kì khó coi. Nữ giúp việc hiển nhiên không biết đã xảy ra chuyện gì, tay chân luống cuống đứng ở một bên.
“Cô đi trước đi.” Vu Kiệt phất phất tay với nữ giúp việc, sau đó nhìn về phía Nhiếp Minh cùng Tống Tĩnh Từ nói, “Xin hai người ngồi xuống nghe tôi nói đã.”
Đây đương nhiên là cục diện mà Nhiếp Minh hy vọng, anh nhìn về phía Tống Tĩnh Từ liếc mắt ra hiệu, hai người lại ngồi trở lại chỗ cũ.
“Nhiếp Minh, anh có thể nói cho tôi biết luật sư đã nói gì với anh được không? Rốt cuộc trong cuốn sổ kia viết gì?” Đột nhiên Vu Kiệt dùng ánh mắt chờ đợi nhìn về phía Nhiếp Minh, trong giọng nói lại mang theo vài phần cầu khẩn.
Nhiếp Minh sửng sốt một lúc, nói: “Không phải cậu biết trong cuốn sổ đó có chứa một bí mật sao? Tôi nghĩ cậu đã xem rồi.”
Vu Kiệt lắc lắc đầu: “Nếu tôi đã xem rồi thì còn phải hỏi anh sao?”
Nhiếp Minh cùng Tống Tĩnh Từ liếc nhau một cái, hai người bọn họ hoàn toàn bị làm cho mơ hồ rồi.
Vu Kiệt thở dài một hơi: “Thực ra, tôi thực sự đã xem qua cuốn sổ đó một lần rồi. Chẳng qua...”
Cậu ta ngừng lại, ánh mắt nhìn trần nhà, rơi vào hồi tưởng. Qua một lúc lâu sau, cậu ta tiếp tục nói: “Năm tôi tám tuổi đã xảy ra một chuyện mà đến nay vẫn còn để lại sự sợ hãi trong tôi. Có một ngày, cha tôi đang làm việc trong văn phòng, còn tôi thì chơi ngoài phòng khách... Mẹ đi tới bảo tôi gọi cha, bà muốn bàn với ông một chuyện. Vì thế tôi đến gõ cửa văn phòng, cha tôi mở cửa rất nhanh. Tôi nói với ông ấy mẹ tìm ông ấy có việc, ông gật đầu trả lời, sau đó nhét một quyển sổ màu đen trên bàn làm việc vào ngăn tủ thứ năm - đó là độ cao mà lúc đó tôi hoàn toàn không có cách nào với tới được. Sau đó, ông liền đi ra ngoài...”
“Tôi ở lại phòng làm việc của ông ấy, cảm thấy rất tò mò - đó là sổ gì vậy? Vì sao cha chỉ rời đi một lát lại phải giấu nó ở chỗ cao như vậy? Lòng hiếu kỳ thúc giục, tôi tìm một cái ghế, sau đó đứng ở trên, kiễng chân, cuối cùng với tới cuốn sổ màu đen kia, tôi lấy nó xuống.”
“Lấy được cuốn sổ, tôi mở nó ra, vừa mới chuẩn bị xem thì đột nhiên, cha tôi xông vào. Ông thấy tôi đang mở cuốn sổ ra thì liền quát to một tiếng, xông tới cướp lấy cuốn sổ, đóng nó lại, sau đó...”
Toàn thân Vu Kiệt run lên, rùng mình ớn lạnh. Tạm dừng vài giây, giọng nói của cậu ta cũng bắt đầu run rẩy theo: “Bình thường cha tôi rất điềm đạm, bình dị gần gũi. Nhưng giây phút đó, ông ấy như bị nổi điên vậy, trừng to mắt nhìn tôi, sau đó một bàn tay nắm chặt vai tôi. Tôi bị ông ấy nắm thật sự rất đau, ra sức vùng vẫy, nhưng ông ấy lại nắm mạnh hơn, cũng hỏi tôi vừa rồi có phải đã xem qua cuốn sổ này hay không.”
“Tôi cực kỳ sợ hãi, ông ấy chưa bao giờ như vậy với tôi, tôi chỉ có thể nói thật ‘Không, con không thấy, con chỉ vừa lấy xuống mà thôi.’ Thế nhưng, dường như cha tôi không hề tin lời tôi nói, ông liên tục hỏi tôi không dưới năm lần ‘Con thật sự chưa thấy? Nói thật! Rốt cuộc đã xem chưa?’”
“Tôi bị dọa phát khóc. Lúc ấy tôi thậm chí còn sinh ra một cảm giác sợ hãi kì lạ - cha tôi có một bí mật không thể cho ai biết ghi lại trong cuốn sổ màu đen này, nếu tôi thực sự nhìn thấy bí mật đó, ông ấy thậm chí có thể sẽ giết tôi!”
“Tôi ra sức hét to, vừa khóc vừa thề, nói tôi tuyệt đối chưa thấy bất cứ thứ gì. Dường như cha tôi đã hơi tin một chút, ông buông tôi ra, tôi điên cuồng muốn chạy ra khỏi căn phòng đó. Đột nhiên, ông lại bắt lấy tôi, nói khẽ với tôi rằng ‘Chuyện này không cho phép con nói với bất kì ai, kể cả mẹ của con.’ Tôi nhanh chóng gật đầu, ông ấy nhìn chằm chằm tôi một lúc, cuối cùng buông tôi ra, để cho tôi rời đi...”
Vu Kiệt nói xong chuyện này, tay phải xoa đầu, mày nhíu chặt. Giống như quay trở về với sai lầm của ngày nào đó vào mười năm trước.
“Chuyện đó... Rốt cuộc cậu có nhìn thấy trong cuốn sổ màu đen viết gì không?” Nhiếp Minh hỏi.
“Đương nhiên tôi không thấy gì! Nếu đã nhìn thì vừa rồi tôi còn có thể căng thẳng hỏi anh như vậy sao?”
“Đợi một chút, nói như vậy, cuốn sổ này hoàn toàn không phải là của Vu Thành. Mà là của cha các cậu?” Tống Tĩnh Từ hỏi.
Vu Kiệt gật gật đầu: “Thực ra, từ sau chuyện này, tôi cũng hoàn toàn không biết cuốn sổ đó ở đâu, cũng tuyệt đối không dám đi hỏi chuyện về cuốn sổ này... Mãi đến lúc anh trai của tôi chết, Nhiếp Minh tới nhà chúng tôi, nói tới di chúc của anh trai, tôi mới biết được hóa ra cha đã truyền lại cuốn sổ này cho anh trai là con cả. Bây giờ, vì cuốn sổ này mà lại xảy ra chuyện như vậy... Tôi...”
Vu Kiệt ngừng lại, dường như sợ hãi đã bóp chặt yết hầu của cậu ta, khiến cậu ta phì phò thở gấp.
Đột nhiên Tống Tĩnh Từ nhớ tới cái gì đó, hỏi: “Cha cậu có phải là con cả của Vu gia không?”
“Có.”
“Cha cậu truyền lại cuốn sổ đó cho Vu Thành từ lúc nào?”
“Tôi không biết, đại khái chắc là trước khi chết cha tôi đã giao cho anh trai!”
Nhiếp Minh nhíu mày, hỏi: “Cha cậu chết như thế nào?”
Vu Kiệt ngẩng đầu, nhìn Nhiếp Minh: “Anh hỏi cái này để làm gì?”
“Xin lỗi, tôi cảm thấy có chút kì lạ. Cha cậu đã qua đời ở tuổi trung niên. Vừa rồi cậu cũng nói, rất có thể cha cậu đã giao cuốn sổ màu đen cho Vu Thành trước khi chết. Chẳng lẽ ông ấy lại biết mình sẽ chết lúc nào?”
Vu Kiệt trầm mặc một lúc, nói: “Trên thực tế, tôi cũng không rõ lắm...”
“Cậu không biết cha cậu chết như thế nào?” Nhiếp Minh cảm thấy rất khó tin.
“Anh có biết, nhà chúng tôi có một qui tắc gia truyền, đó chính là người con cả nhất định phải ở trong căn phòng màu trắng ở phía tây.” Vu Kiệt nói, “Tôi nhớ rõ lúc tôi mười lăm tuổi, có một ngày, anh trai tôi nhận được một cú điện thoại, là cha tôi ở trong căn nhà trắng đó gọi tới. Sau khi để điện thoại xuống Vu Thành cuống quít chạy tới căn nhà trắng đó. Đại khái khoảng một giờ sau, anh ấy ôm cha tôi ra khỏi đó, khi ấy, cha tôi đã tắt thở rồi.”
“Ông ấy chết vì điều gì?”
“Vu Thành nói, cha chết là do bệnh tim tái phát, về sau pháp y tới kiểm tra cũng cho là như vậy.”
Tống Tĩnh Từ đột nhiên che miệng lại: “Cha cậu đã chết trong căn phòng trắng đó... Vu Thành anh ta về sau vẫn dám mỗi ngày đều ở trong căn phòng đó một mình sao?”
“Đây là qui định, không phải chuyện anh trai tôi có muốn hay không, anh ấy không có sự lựa chọn. Vả lại, tôi biết anh ấy cũng sẽ không có bất cứ cảm giác không thoải mái nào.”
“Vì sao?” Nhiếp Minh hỏi.
Vu Kiệt thở dài: “Cha tôi và anh trai... rất giống nhau, hai người bọn họ đều là những người quái dị. Bọn họ thường xuyên ở trong phòng bàn bạc điều gì đó, tuyệt đối không cho bất kì ai khác tham gia vào - a..., đúng rồi, ngoại trừ thường xuyên tới tìm cha tôi thì anh ấy rất ít ra ngoài gặp bạn. Sau khi cha tôi chết, Vu Thành tưởng chừng như đã biến thành ông ấy, anh ấy thường xuyên đứng một mình trong căn phòng trắng đó, ngẩn người mười mấy giờ liền, tôi thấy người bình thường hẳn sẽ không làm như vậy. Tôi không hiểu, căn phòng trắng đáng sợ như vậy, bọn họ lại có thể nguyện ý ngây ngốc ở trong đó. Nếu đổi lại là tôi thì tôi sẽ không muốn trở thành người thừa kế của Vu gia, tôi cũng sẽ không ngây ngốc ở nơi này! Sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày phát điên lên mất!”
“Nghe cậu nói thì hình như cậu đã vào đó?” Nhiếp Minh hỏi.
“Tôi chưa vào bao giờ!” Đột nhiên mặt Vu Kiệt đỏ lên, “Tôi muốn tránh căn nhà trắng đó còn không kịp! Tôi còn lâu mới đi vào đó!”
“Vậy bây giờ, Vu Thành đã chết, ai sẽ tới sống tại căn nhà trắng kia?”
“Không ai cả. Vu Thành cũng không có con trai, dựa theo qui định, bây giờ không ai có tư cách vào căn nhà đó nữa rồi.” Đột nhiên Vu Kiệt dừng lại, “Không phải hai người tới lấy đồ của luật sư sao? Tại sao lại hỏi việc của nhà chúng tôi tường tận như vậy?”
“A..., đúng rồi. Chúng tôi lấy được đồ rồi.” Nhiếp Minh xin lỗi nói, “Vừa rồi chỉ là nhất thời tò mò, hỏi hơi nhiều một chút, thật ngại quá.” Rồi nhanh chóng đứng dậy cùng Tống Tĩnh Từ.
“Được rồi, bây giờ anh có thể nói hay không, rốt cuộc luật sư đã nói với anh bí mật gì?”
“Luật sư nói cho tôi một bí mật - đó là cuốn sổ màu đen có cất giấu một bí mật nào đấy. Trừ điều đó ra, tôi hoàn toàn không biết gì cả.” Nhiếp Minh bất đắc dĩ nhún vai.
Vu Kiệt nhìn anh, sau một lúc lâu cũng không nói gì.
“Bây giờ chúng ta đến Vu gia. Hi vọng Vu Kiệt không ra khỏi nhà.” Nhiếp Minh nhìn đồng hồ nói.
“Nếu không phải tình huống đặc biệt thì đại thiếu gia nhà giàu như cậu ta chắc chắn sẽ không dậy sớm như vậy. Tôi thấy chúng ta không cần lo lắng không gặp được cậu ta.”
“Đi thôi.” Nhiếp Minh giơ tay vẫy một chiếc taxi.
Nửa tiếng sau, bọn họ thuận lợi ngồi trong phòng khách của Vu gia.
Nữ giúp việc đặt hai ly trà trước mặt Nhiếp Minh và Tống Tĩnh Từ, hỏi: “Hai người muốn gặp bà chủ Tư Mã hay là cậu chủ Vu Kiệt? Bà chủ Tư Mã thì chưa dậy, còn cậu chủ Vu Kiệt thì đang tập thể dục ở vườn hoa phía sau.”
“Không cần đánh thức bà chủ Tư Mã. Chúng tôi tìm cậu chủ Vu Kiệt, phiền cô nói với cậu ta một tiếng.” Tống Tĩnh Từ mỉm cười nói.
“Được, hai người chờ một chút.” Nữ giúp việc xoay người rời đi.
Mấy phút đồng hồ sau, Vu Kiệt mặc một bộ quần áo thể thao đi vào phòng khách, toàn thân cậu ta mồ hôi đầm đìa, hiển nhiên là vừa mới vận động mạnh xong.
“Tĩnh Từ... Còn có Nhiếp Minh nữa, tại sao hai người lại đến đây?” Vu Kiệt ngồi xuống, đồng thời cầm chiếc khăn mặt nữ giúp việc đưa tới lau mồ hôi trên mặt.
“Ngại quá, mới sáng sớm đã đến làm phiền cậu.” Tống Tĩnh Từ nói.
“Không sao,” Vu Kiệt nhún vai, “Hai người có chuyện gì sao?”
“Là như thế này, cha tôi ở nhà cậu có một phòng làm việc riêng đúng không? Bây giờ ông ấy mất rồi, tôi muốn lấy lại đồ của ông ấy để làm kỉ niệm.”
“À... Đó là điều nên làm,” Vu Kiệt nói, “Đối với cái chết của luật sư Tống, cả nhà chúng tôi đều cảm thấy rất tiếc.”
“Cảm ơn. Vậy thì, phòng làm việc kia ở đâu vậy?”
“Tôi gọi giúp việc dẫn mọi người đi.” Vu Kiệt gọi nữ giúp việc lúc nãy đến, “Cô dẫn cô Tống đến văn phòng của luật sư Tống giúp tôi.”
“Văn phòng của luật sư Tống ở bên cạnh, xin mời đi theo tôi.” Nữ giúp việc ý bảo Nhiếp Minh cùng Tống Tĩnh Từ đi theo mình.
Đi đến trước phòng khách, bỗng nhiên Vu Kiệt hỏi một câu: “Xin lỗi, tôi thật sự rất tò mò, tại sao hai người lại có thể ở cùng một chỗ?”
Nhiếp Minh cùng Tống Tĩnh Từ liếc nhau một cái, Nhiếp Minh xoay người nói: “Buổi chiều hôm mà luật sư Tống gặp chuyện không may thì đã gọi tôi đến vườn hoa, cũng nói cho tôi biết một chuyện - cô Tống biết được điều này có thể vạch trần người đã giết hại cha mình nên đã nhờ tôi giúp cô ấy.”
Vu Kiệt hơi mấp máy môi. Vài giây sau, cậu ta hỏi: “Luật sư... nói với anh một chuyện? Đó là chuyện gì?”
Nhiếp Minh để lộ vẻ mặt khó xử: “Xin lỗi, tôi chỉ sợ không thể nói ra.” Nói xong liền chuẩn bị rời khỏi phòng khách.
“Đợi một chút, Nhiếp Minh. Đúng là anh... đã biết một ít bí mật, có đúng không?”
Những lời này vừa nói ra khỏi miệng, tay Vu Kiệt liền run rẩy mất tự nhiên, giống như ý thức được mình đã lỡ lời.
Nhiếp Minh bước đến gần Vu Kiệt, hỏi: “Tôi chỉ nói luật sư đã nói cho tôi biết một chuyện, tại sao cậu lại biết ông ấy muốn nói cho tôi một bí mật?”
“Bởi vì sau khi xem xong cuốn sổ màu đen luật sư Tống liền tìm anh nói chuyện, đương nhiên ông ấy sẽ nói bí mật của cuốn sổ đó cho anh biết....”
“Thế nhưng, tại sao cậu lại biết chắc chắn trong cuốn sổ đó có viết một bí mật?”
“Tôi...”
“Cậu đã xem qua cuốn sổ đen đó rồi!” Nhiếp Minh lớn tiếng nói.
Vu Kiệt từ từ ngồi xuống ghế sofa, sắc mặt cực kì khó coi. Nữ giúp việc hiển nhiên không biết đã xảy ra chuyện gì, tay chân luống cuống đứng ở một bên.
“Cô đi trước đi.” Vu Kiệt phất phất tay với nữ giúp việc, sau đó nhìn về phía Nhiếp Minh cùng Tống Tĩnh Từ nói, “Xin hai người ngồi xuống nghe tôi nói đã.”
Đây đương nhiên là cục diện mà Nhiếp Minh hy vọng, anh nhìn về phía Tống Tĩnh Từ liếc mắt ra hiệu, hai người lại ngồi trở lại chỗ cũ.
“Nhiếp Minh, anh có thể nói cho tôi biết luật sư đã nói gì với anh được không? Rốt cuộc trong cuốn sổ kia viết gì?” Đột nhiên Vu Kiệt dùng ánh mắt chờ đợi nhìn về phía Nhiếp Minh, trong giọng nói lại mang theo vài phần cầu khẩn.
Nhiếp Minh sửng sốt một lúc, nói: “Không phải cậu biết trong cuốn sổ đó có chứa một bí mật sao? Tôi nghĩ cậu đã xem rồi.”
Vu Kiệt lắc lắc đầu: “Nếu tôi đã xem rồi thì còn phải hỏi anh sao?”
Nhiếp Minh cùng Tống Tĩnh Từ liếc nhau một cái, hai người bọn họ hoàn toàn bị làm cho mơ hồ rồi.
Vu Kiệt thở dài một hơi: “Thực ra, tôi thực sự đã xem qua cuốn sổ đó một lần rồi. Chẳng qua...”
Cậu ta ngừng lại, ánh mắt nhìn trần nhà, rơi vào hồi tưởng. Qua một lúc lâu sau, cậu ta tiếp tục nói: “Năm tôi tám tuổi đã xảy ra một chuyện mà đến nay vẫn còn để lại sự sợ hãi trong tôi. Có một ngày, cha tôi đang làm việc trong văn phòng, còn tôi thì chơi ngoài phòng khách... Mẹ đi tới bảo tôi gọi cha, bà muốn bàn với ông một chuyện. Vì thế tôi đến gõ cửa văn phòng, cha tôi mở cửa rất nhanh. Tôi nói với ông ấy mẹ tìm ông ấy có việc, ông gật đầu trả lời, sau đó nhét một quyển sổ màu đen trên bàn làm việc vào ngăn tủ thứ năm - đó là độ cao mà lúc đó tôi hoàn toàn không có cách nào với tới được. Sau đó, ông liền đi ra ngoài...”
“Tôi ở lại phòng làm việc của ông ấy, cảm thấy rất tò mò - đó là sổ gì vậy? Vì sao cha chỉ rời đi một lát lại phải giấu nó ở chỗ cao như vậy? Lòng hiếu kỳ thúc giục, tôi tìm một cái ghế, sau đó đứng ở trên, kiễng chân, cuối cùng với tới cuốn sổ màu đen kia, tôi lấy nó xuống.”
“Lấy được cuốn sổ, tôi mở nó ra, vừa mới chuẩn bị xem thì đột nhiên, cha tôi xông vào. Ông thấy tôi đang mở cuốn sổ ra thì liền quát to một tiếng, xông tới cướp lấy cuốn sổ, đóng nó lại, sau đó...”
Toàn thân Vu Kiệt run lên, rùng mình ớn lạnh. Tạm dừng vài giây, giọng nói của cậu ta cũng bắt đầu run rẩy theo: “Bình thường cha tôi rất điềm đạm, bình dị gần gũi. Nhưng giây phút đó, ông ấy như bị nổi điên vậy, trừng to mắt nhìn tôi, sau đó một bàn tay nắm chặt vai tôi. Tôi bị ông ấy nắm thật sự rất đau, ra sức vùng vẫy, nhưng ông ấy lại nắm mạnh hơn, cũng hỏi tôi vừa rồi có phải đã xem qua cuốn sổ này hay không.”
“Tôi cực kỳ sợ hãi, ông ấy chưa bao giờ như vậy với tôi, tôi chỉ có thể nói thật ‘Không, con không thấy, con chỉ vừa lấy xuống mà thôi.’ Thế nhưng, dường như cha tôi không hề tin lời tôi nói, ông liên tục hỏi tôi không dưới năm lần ‘Con thật sự chưa thấy? Nói thật! Rốt cuộc đã xem chưa?’”
“Tôi bị dọa phát khóc. Lúc ấy tôi thậm chí còn sinh ra một cảm giác sợ hãi kì lạ - cha tôi có một bí mật không thể cho ai biết ghi lại trong cuốn sổ màu đen này, nếu tôi thực sự nhìn thấy bí mật đó, ông ấy thậm chí có thể sẽ giết tôi!”
“Tôi ra sức hét to, vừa khóc vừa thề, nói tôi tuyệt đối chưa thấy bất cứ thứ gì. Dường như cha tôi đã hơi tin một chút, ông buông tôi ra, tôi điên cuồng muốn chạy ra khỏi căn phòng đó. Đột nhiên, ông lại bắt lấy tôi, nói khẽ với tôi rằng ‘Chuyện này không cho phép con nói với bất kì ai, kể cả mẹ của con.’ Tôi nhanh chóng gật đầu, ông ấy nhìn chằm chằm tôi một lúc, cuối cùng buông tôi ra, để cho tôi rời đi...”
Vu Kiệt nói xong chuyện này, tay phải xoa đầu, mày nhíu chặt. Giống như quay trở về với sai lầm của ngày nào đó vào mười năm trước.
“Chuyện đó... Rốt cuộc cậu có nhìn thấy trong cuốn sổ màu đen viết gì không?” Nhiếp Minh hỏi.
“Đương nhiên tôi không thấy gì! Nếu đã nhìn thì vừa rồi tôi còn có thể căng thẳng hỏi anh như vậy sao?”
“Đợi một chút, nói như vậy, cuốn sổ này hoàn toàn không phải là của Vu Thành. Mà là của cha các cậu?” Tống Tĩnh Từ hỏi.
Vu Kiệt gật gật đầu: “Thực ra, từ sau chuyện này, tôi cũng hoàn toàn không biết cuốn sổ đó ở đâu, cũng tuyệt đối không dám đi hỏi chuyện về cuốn sổ này... Mãi đến lúc anh trai của tôi chết, Nhiếp Minh tới nhà chúng tôi, nói tới di chúc của anh trai, tôi mới biết được hóa ra cha đã truyền lại cuốn sổ này cho anh trai là con cả. Bây giờ, vì cuốn sổ này mà lại xảy ra chuyện như vậy... Tôi...”
Vu Kiệt ngừng lại, dường như sợ hãi đã bóp chặt yết hầu của cậu ta, khiến cậu ta phì phò thở gấp.
Đột nhiên Tống Tĩnh Từ nhớ tới cái gì đó, hỏi: “Cha cậu có phải là con cả của Vu gia không?”
“Có.”
“Cha cậu truyền lại cuốn sổ đó cho Vu Thành từ lúc nào?”
“Tôi không biết, đại khái chắc là trước khi chết cha tôi đã giao cho anh trai!”
Nhiếp Minh nhíu mày, hỏi: “Cha cậu chết như thế nào?”
Vu Kiệt ngẩng đầu, nhìn Nhiếp Minh: “Anh hỏi cái này để làm gì?”
“Xin lỗi, tôi cảm thấy có chút kì lạ. Cha cậu đã qua đời ở tuổi trung niên. Vừa rồi cậu cũng nói, rất có thể cha cậu đã giao cuốn sổ màu đen cho Vu Thành trước khi chết. Chẳng lẽ ông ấy lại biết mình sẽ chết lúc nào?”
Vu Kiệt trầm mặc một lúc, nói: “Trên thực tế, tôi cũng không rõ lắm...”
“Cậu không biết cha cậu chết như thế nào?” Nhiếp Minh cảm thấy rất khó tin.
“Anh có biết, nhà chúng tôi có một qui tắc gia truyền, đó chính là người con cả nhất định phải ở trong căn phòng màu trắng ở phía tây.” Vu Kiệt nói, “Tôi nhớ rõ lúc tôi mười lăm tuổi, có một ngày, anh trai tôi nhận được một cú điện thoại, là cha tôi ở trong căn nhà trắng đó gọi tới. Sau khi để điện thoại xuống Vu Thành cuống quít chạy tới căn nhà trắng đó. Đại khái khoảng một giờ sau, anh ấy ôm cha tôi ra khỏi đó, khi ấy, cha tôi đã tắt thở rồi.”
“Ông ấy chết vì điều gì?”
“Vu Thành nói, cha chết là do bệnh tim tái phát, về sau pháp y tới kiểm tra cũng cho là như vậy.”
Tống Tĩnh Từ đột nhiên che miệng lại: “Cha cậu đã chết trong căn phòng trắng đó... Vu Thành anh ta về sau vẫn dám mỗi ngày đều ở trong căn phòng đó một mình sao?”
“Đây là qui định, không phải chuyện anh trai tôi có muốn hay không, anh ấy không có sự lựa chọn. Vả lại, tôi biết anh ấy cũng sẽ không có bất cứ cảm giác không thoải mái nào.”
“Vì sao?” Nhiếp Minh hỏi.
Vu Kiệt thở dài: “Cha tôi và anh trai... rất giống nhau, hai người bọn họ đều là những người quái dị. Bọn họ thường xuyên ở trong phòng bàn bạc điều gì đó, tuyệt đối không cho bất kì ai khác tham gia vào - a..., đúng rồi, ngoại trừ thường xuyên tới tìm cha tôi thì anh ấy rất ít ra ngoài gặp bạn. Sau khi cha tôi chết, Vu Thành tưởng chừng như đã biến thành ông ấy, anh ấy thường xuyên đứng một mình trong căn phòng trắng đó, ngẩn người mười mấy giờ liền, tôi thấy người bình thường hẳn sẽ không làm như vậy. Tôi không hiểu, căn phòng trắng đáng sợ như vậy, bọn họ lại có thể nguyện ý ngây ngốc ở trong đó. Nếu đổi lại là tôi thì tôi sẽ không muốn trở thành người thừa kế của Vu gia, tôi cũng sẽ không ngây ngốc ở nơi này! Sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày phát điên lên mất!”
“Nghe cậu nói thì hình như cậu đã vào đó?” Nhiếp Minh hỏi.
“Tôi chưa vào bao giờ!” Đột nhiên mặt Vu Kiệt đỏ lên, “Tôi muốn tránh căn nhà trắng đó còn không kịp! Tôi còn lâu mới đi vào đó!”
“Vậy bây giờ, Vu Thành đã chết, ai sẽ tới sống tại căn nhà trắng kia?”
“Không ai cả. Vu Thành cũng không có con trai, dựa theo qui định, bây giờ không ai có tư cách vào căn nhà đó nữa rồi.” Đột nhiên Vu Kiệt dừng lại, “Không phải hai người tới lấy đồ của luật sư sao? Tại sao lại hỏi việc của nhà chúng tôi tường tận như vậy?”
“A..., đúng rồi. Chúng tôi lấy được đồ rồi.” Nhiếp Minh xin lỗi nói, “Vừa rồi chỉ là nhất thời tò mò, hỏi hơi nhiều một chút, thật ngại quá.” Rồi nhanh chóng đứng dậy cùng Tống Tĩnh Từ.
“Được rồi, bây giờ anh có thể nói hay không, rốt cuộc luật sư đã nói với anh bí mật gì?”
“Luật sư nói cho tôi một bí mật - đó là cuốn sổ màu đen có cất giấu một bí mật nào đấy. Trừ điều đó ra, tôi hoàn toàn không biết gì cả.” Nhiếp Minh bất đắc dĩ nhún vai.
Vu Kiệt nhìn anh, sau một lúc lâu cũng không nói gì.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook