Dạ Thiếu Bá Đạo, Cố Chấp Sủng
-
Chương 15: Anh em cùng cha khác mẹ?
Họ đưa cô đến Shadows Club, một nơi làm giao dịch kín đáo của hầu hết các nhà kinh doanh.
~ Này, sao lại đưa tôi đến đấy?
~ An tiểu thư, mời cô đợi ở phòng VIP II, Dạ thiếu đang bàn việc, sẽ xong rất nhanh.
~ Vậy..được.
An Nhạc Nhạc đi vào ngồi đợi trong phòng VIP II. Được tầm 5 phút, cánh cửa mở ra, nhưng người đi vào không phải Dạ Cảnh Lam, mà là thư ký của anh ta, Hàn Kỳ.
~ Hi, chào em.
Cậu vẫy tay mỉm cười với cô, tỏ vẻ thân thiện. Cô đơ mặt ra đấy, cố gắng lục lại trí nhớ, xem người này là ai.
A..hình như là..Hàn...K..Kỳ..
~ Xin chào.
An Nhạc Nhạc gật đầu chào lại.
~ Em đợi ở đây chút nữa nhé, Dạ thiếu vẫn đang bàn công việc, khoảng chừng 30 phút nữa sẽ xong.
Cô sững người, 30 phút nữa, cô còn bao nhiêu việc để làm, thời gian còn không có, lấy đâu ra thời gian để đợi anh ta.
Thời gian quý giá của tôi...
~ Bất mãn hả?
Hàn Kỳ liếc thấy vẻ mặt cô đột nhiên tối sầm lại, nhăn nhó.
~ A..không phải đâu..
Cô giật mình, chả lẽ biểu hiện rõ như vậy sao? Thật ngại quá..
~ Em không cần phải giấu đâu, tôi cũng khó chịu nè, hay chúng ta tâm sự chút, coi như giết thời gian.
~ Được.
An Nhạc Nhạc đồng ý, dù sao cũng có người cùng trò chuyện, 30 phút ngồi đợi sẽ bớt buồn chán.
~ Anh tên Hàn Kỳ, 19 tuổi, còn em?
~ An Nhạc Nhạc, năm nay tròn 18 tuổi.
~ 18 là vào đại học rồi, em học trường nào?
~ Điện Ảnh Bắc Kinh, khoa diễn xuất, còn anh?
~ Oh, xin lỗi, anh không có học đại học.
An Nhạc Nhạc ngạc nhiên, 19 tuổi, đáng lẽ là đang học năm hai chứ. Mà hình như anh ấy là thư ký của tên kia. Không học đại học mà đã làm thư ký rồi sao? Kỳ lạ thật...
~ Thắc mắc hả?
~ Có chút...
Nói đến đây, vẻ mặt cậu thoáng buồn, giọng nói trầm xuống.
~ Anh không đi học.
An Nhạc Nhạc bối rối, lỡ đụng vào vết thương trong lòng cậu ấy rồi, làm sao đây?
~ Thật sự..xin lỗi...
~ Hửm...sao em phải xin lỗi..thực ra anh đã hoàn thành chương trình đại học từ năm 17 tuổi rồi, anh nhảy cấp.
~ Hả? Anh..anh...
~ Haaha..
Cô mặt đỏ bừng, lấy tay đấm nhẹ vào người cậu, tỏ thái độ tức giận. Chợt, cô nhận ra, từ lúc nào, cô với cậu đã ngồi cạnh nhau, trò chuyện cùng nhau.
~ Sao vậy?
~ Không có, chỉ cảm thấy anh rất quen, có cảm giác rất thân.
~ Hay chúng ta là anh em cùng cha khác mẹ?
Đến đây, Hàn Kỳ bỗng nhiên nghiêm túc hơn. Vì không chỉ cô thấy vậy, mà cậu cũng cảm thấy cô như một người thân, rất thân, rất giống em gái ruột thịt của mình.
~ Này, sao lại đưa tôi đến đấy?
~ An tiểu thư, mời cô đợi ở phòng VIP II, Dạ thiếu đang bàn việc, sẽ xong rất nhanh.
~ Vậy..được.
An Nhạc Nhạc đi vào ngồi đợi trong phòng VIP II. Được tầm 5 phút, cánh cửa mở ra, nhưng người đi vào không phải Dạ Cảnh Lam, mà là thư ký của anh ta, Hàn Kỳ.
~ Hi, chào em.
Cậu vẫy tay mỉm cười với cô, tỏ vẻ thân thiện. Cô đơ mặt ra đấy, cố gắng lục lại trí nhớ, xem người này là ai.
A..hình như là..Hàn...K..Kỳ..
~ Xin chào.
An Nhạc Nhạc gật đầu chào lại.
~ Em đợi ở đây chút nữa nhé, Dạ thiếu vẫn đang bàn công việc, khoảng chừng 30 phút nữa sẽ xong.
Cô sững người, 30 phút nữa, cô còn bao nhiêu việc để làm, thời gian còn không có, lấy đâu ra thời gian để đợi anh ta.
Thời gian quý giá của tôi...
~ Bất mãn hả?
Hàn Kỳ liếc thấy vẻ mặt cô đột nhiên tối sầm lại, nhăn nhó.
~ A..không phải đâu..
Cô giật mình, chả lẽ biểu hiện rõ như vậy sao? Thật ngại quá..
~ Em không cần phải giấu đâu, tôi cũng khó chịu nè, hay chúng ta tâm sự chút, coi như giết thời gian.
~ Được.
An Nhạc Nhạc đồng ý, dù sao cũng có người cùng trò chuyện, 30 phút ngồi đợi sẽ bớt buồn chán.
~ Anh tên Hàn Kỳ, 19 tuổi, còn em?
~ An Nhạc Nhạc, năm nay tròn 18 tuổi.
~ 18 là vào đại học rồi, em học trường nào?
~ Điện Ảnh Bắc Kinh, khoa diễn xuất, còn anh?
~ Oh, xin lỗi, anh không có học đại học.
An Nhạc Nhạc ngạc nhiên, 19 tuổi, đáng lẽ là đang học năm hai chứ. Mà hình như anh ấy là thư ký của tên kia. Không học đại học mà đã làm thư ký rồi sao? Kỳ lạ thật...
~ Thắc mắc hả?
~ Có chút...
Nói đến đây, vẻ mặt cậu thoáng buồn, giọng nói trầm xuống.
~ Anh không đi học.
An Nhạc Nhạc bối rối, lỡ đụng vào vết thương trong lòng cậu ấy rồi, làm sao đây?
~ Thật sự..xin lỗi...
~ Hửm...sao em phải xin lỗi..thực ra anh đã hoàn thành chương trình đại học từ năm 17 tuổi rồi, anh nhảy cấp.
~ Hả? Anh..anh...
~ Haaha..
Cô mặt đỏ bừng, lấy tay đấm nhẹ vào người cậu, tỏ thái độ tức giận. Chợt, cô nhận ra, từ lúc nào, cô với cậu đã ngồi cạnh nhau, trò chuyện cùng nhau.
~ Sao vậy?
~ Không có, chỉ cảm thấy anh rất quen, có cảm giác rất thân.
~ Hay chúng ta là anh em cùng cha khác mẹ?
Đến đây, Hàn Kỳ bỗng nhiên nghiêm túc hơn. Vì không chỉ cô thấy vậy, mà cậu cũng cảm thấy cô như một người thân, rất thân, rất giống em gái ruột thịt của mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook