Dạ Thiếu Bá Đạo, Cố Chấp Sủng
-
Chương 12: Cậu và tớ
~ Ừm..
An Nhạc Nhạc khó khăn gật đầu.
~ A Nhạc, bà cô của tôi, làm gì mà gây chuyện lớn thế này.
~ Tớ không có biết, thật ra tớ đã bồi thường cho hắn rồi, nên cậu không phải lo đâu.
Bái Yên nhướng mày nhìn cô, mặt rất đa nghi.
An Nhạc Nhạc này thật sự có tiền?
~ A Nhạc, cậu bồi thường người ta bao nhiêu?
~ Ưm..100 tệ.
~ Não cậu có vấn đề à?
Bái Yên chỉ đợi cô nói xong, hét long trời lở đất.
~ Ui da, tổn thương màng nhĩ quá a...
Cô nhanh chóng bịt tai lại.
~ Cậu có thể bớt ngốc dùm tớ được không? Gì mà ngu ngốc hết phần người khác vậy?
~ Nhìn thấy quần áo người ta mặc chưa? Giá phải đến 8 con số, bằng tiền sinh hoạt cả năm của hai tụi mình đấy?
~ Vậy mà, cậu đưa người ta có 100 tệ, thật sự là quá xúc phạm rồi.
Bái Yên ngán ngẩm lắc đầu, chán nản nhìn An Nhạc Nhạc.
~ Nhưng mà...tớ..
Reng..reng...
Tiếng chuông điện thoại cắt đứt giọng nói của An Nhạc Nhạc. Bái Yên nhanh chóng nhắc máy, ra dấu im lặng.
Là chủ nhiệm.
~ Dạ, em chào chủ nhiệm.
Bái yên lễ phép chào hỏi.
...
~ Dạ..vâng, thật sao? Em cảm ơn chủ nhiệm nhiều, em sẽ báo ngay.
Cô cúp máy, vẻ mặt hiện lên sự vui sướng. An Nhạc Nhạc không nghe được câu chuyện giữa hai người, tò mò nói.
~ Yên Yên, chủ nhiệm nói gì vậy?
~ A Nhạc, cậu đỗ rồi, thực sự đỗ rồi, haha.
~ Đỗ? Tớ đỗ rồi?
An Nhạc Nhạc nghe vậy, mắt sáng lên, cô đã đỗ đại học rồi, là đại học Điện Ảnh Bắc Kinh. Vậy là cô đã hoàn thành lời hứa với mẹ rồi. Do vui sướng nên quên mất rằng, Bái Yên cũng là thi cùng mình vào đó.
~ Yên Yên, vậy cậu thì sao, có đỗ không?
~ Tớ..tớ..kh......ông..
Bái Yên lộ vẻ mặt buồn bã, mắt rũ xuống.
~ Yên Yên..tớ...xi..n...
Cô chưa kịp nói, Bái Yên bịt chặt miệng cô lại.
~ A Nhạc, không được xin lỗi, cậu không làm gì sai cả.
~ Nhưng..Yên Yên...
~ Vui lên, được không? Nếu cậu không vui, tớ cũng không vui đâu.
An Nhạc Nhạc lúc này làm sao mà vui lên được, bạn thân 3 năm trời. Bái Yên luôn giúp đỡ cô, bất kể là yêu cầu gì từ cô, Bái yên luôn luôn chấp nhận. Vậy mà bây giờ...
Mình đỗ, còn cậu ấy thì không...
~ Thôi nào, vui lên. Mặc dù không đỗ trường đó, nhưng tớ đã đỗ vào đại học G rồi, trường đó cũng nổi lắm.
Bái yên an ủi An Nhạc Nhạc, cố tỏ ra vui vẻ.
~ Thật sao?
~ Thật.
Theo như cô biết thì đại học G cũng không kém đại học Điện Ảnh Bắc Kinh là bao, cũng có thể xem là ngang nhau.
~ Vậy cậu theo chuyên ngành nào?
~ Tớ học luật, mai sau nhất định là luật sư nổi tiếng nhất, haha.
~ Nếu vậy, nếu tương lai tớ có phạm tội gì, cậu phải bào chữa cho tớ nha.
~ Nhất định rồi, haha.
Hai con người nhưng chung một niềm vui, chung một tiếng cười.
Đây có lẽ là tình bạn trong sáng nhất.
An Nhạc Nhạc khó khăn gật đầu.
~ A Nhạc, bà cô của tôi, làm gì mà gây chuyện lớn thế này.
~ Tớ không có biết, thật ra tớ đã bồi thường cho hắn rồi, nên cậu không phải lo đâu.
Bái Yên nhướng mày nhìn cô, mặt rất đa nghi.
An Nhạc Nhạc này thật sự có tiền?
~ A Nhạc, cậu bồi thường người ta bao nhiêu?
~ Ưm..100 tệ.
~ Não cậu có vấn đề à?
Bái Yên chỉ đợi cô nói xong, hét long trời lở đất.
~ Ui da, tổn thương màng nhĩ quá a...
Cô nhanh chóng bịt tai lại.
~ Cậu có thể bớt ngốc dùm tớ được không? Gì mà ngu ngốc hết phần người khác vậy?
~ Nhìn thấy quần áo người ta mặc chưa? Giá phải đến 8 con số, bằng tiền sinh hoạt cả năm của hai tụi mình đấy?
~ Vậy mà, cậu đưa người ta có 100 tệ, thật sự là quá xúc phạm rồi.
Bái Yên ngán ngẩm lắc đầu, chán nản nhìn An Nhạc Nhạc.
~ Nhưng mà...tớ..
Reng..reng...
Tiếng chuông điện thoại cắt đứt giọng nói của An Nhạc Nhạc. Bái Yên nhanh chóng nhắc máy, ra dấu im lặng.
Là chủ nhiệm.
~ Dạ, em chào chủ nhiệm.
Bái yên lễ phép chào hỏi.
...
~ Dạ..vâng, thật sao? Em cảm ơn chủ nhiệm nhiều, em sẽ báo ngay.
Cô cúp máy, vẻ mặt hiện lên sự vui sướng. An Nhạc Nhạc không nghe được câu chuyện giữa hai người, tò mò nói.
~ Yên Yên, chủ nhiệm nói gì vậy?
~ A Nhạc, cậu đỗ rồi, thực sự đỗ rồi, haha.
~ Đỗ? Tớ đỗ rồi?
An Nhạc Nhạc nghe vậy, mắt sáng lên, cô đã đỗ đại học rồi, là đại học Điện Ảnh Bắc Kinh. Vậy là cô đã hoàn thành lời hứa với mẹ rồi. Do vui sướng nên quên mất rằng, Bái Yên cũng là thi cùng mình vào đó.
~ Yên Yên, vậy cậu thì sao, có đỗ không?
~ Tớ..tớ..kh......ông..
Bái Yên lộ vẻ mặt buồn bã, mắt rũ xuống.
~ Yên Yên..tớ...xi..n...
Cô chưa kịp nói, Bái Yên bịt chặt miệng cô lại.
~ A Nhạc, không được xin lỗi, cậu không làm gì sai cả.
~ Nhưng..Yên Yên...
~ Vui lên, được không? Nếu cậu không vui, tớ cũng không vui đâu.
An Nhạc Nhạc lúc này làm sao mà vui lên được, bạn thân 3 năm trời. Bái Yên luôn giúp đỡ cô, bất kể là yêu cầu gì từ cô, Bái yên luôn luôn chấp nhận. Vậy mà bây giờ...
Mình đỗ, còn cậu ấy thì không...
~ Thôi nào, vui lên. Mặc dù không đỗ trường đó, nhưng tớ đã đỗ vào đại học G rồi, trường đó cũng nổi lắm.
Bái yên an ủi An Nhạc Nhạc, cố tỏ ra vui vẻ.
~ Thật sao?
~ Thật.
Theo như cô biết thì đại học G cũng không kém đại học Điện Ảnh Bắc Kinh là bao, cũng có thể xem là ngang nhau.
~ Vậy cậu theo chuyên ngành nào?
~ Tớ học luật, mai sau nhất định là luật sư nổi tiếng nhất, haha.
~ Nếu vậy, nếu tương lai tớ có phạm tội gì, cậu phải bào chữa cho tớ nha.
~ Nhất định rồi, haha.
Hai con người nhưng chung một niềm vui, chung một tiếng cười.
Đây có lẽ là tình bạn trong sáng nhất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook