Dã Thiên
2: Sinh Mệnh! 2


Tất cả đều đang hoan hỉ thì bỗng chốc những vết nứt còn đọng lại sau khi đào tự dưng lan ra đoạn nhỏ, dần dần nứt ra hình rễ cây, lan đến phía trên của động.

Trải qua sự gội rửa của thời gian khu mỏ cũng không thể đứng vững được nữa, việc tác động đến viên đá lại hình thành nên sự bất ổn của cả một hang động.


Sau một cơn chấn động, cả đoàn bừng tỉnh, sắc mặt họ trở nên ngưng trọng, đoàn trưởng với kinh nghiệm lâu năm trong nghề hét lớn:-"NHANH! BỎ HẾT TẤT CẢ DỤNG CỤ LẠI, MANG THEO MỖI CỤC ĐÁ QUÝ ! "Cả đoàn hốt hoảng khẩn trương, họ từng vui mừng vì kích cỡ quá khổ của cục đá quý nhưng giờ đây lại ăn thiệt bởi nó, đường vào mỏ chật hẹp nên di chuyển khó khăn, xe chở thì không đem vào được, phải hợp sức của năm sáu người mới miễn cưỡng bê đi.Vết nứt lan càng nhanh, một vài viên đá bắt đầu rơi xuống, thấy không bê ra kịp, cả đoàn trong lòng nhỏ máu đành phải bỏ lại mà chạy thật nhanh để giữ lại một sinh cơ, dù tài sản có to lớn nhưng chẳng mấy ai dám đem ra so với tính mạng của mình cả.Kẻ bị gãy ngón chân vừa nãy đang khó khăn trong việc di chuyển và dần bị bỏ lại phía sau đội, từ phía trên động rung lắc rồi rơi xuống một đoạn nhọn thạch nhũ-"CỨU TA -A"PhậpBụng của hắn bị lủng một lỗ to, tàn dư của lục phủ ngũ tạng lộ ra hẳn bên ngoài, gan, ruột, lòng, bã thịt nát cùng với chút đốt xương sườn gãy bắn ra khắp phía để mà lúc cả đoàn ngoảnh lại nhìn thì hắn ta đã chết, một cái chết đau đớn.

Tâm cả đoàn càng thêm hỗn loạn, một loại buồn nôn cảm giác sinh ra trong vài người.

Đến gần cửa khu mỏ, ánh sáng dần dần lộ ra, nhưng không phải sự mạnh mẽ, đầy uy quyền của ánh thái dương mà là ánh quang trong vắt, yểu điệu đầy huyền ảo của mặt trăng giữa bầu trời đêm đen tuyền, đã 6 tiếng trôi qua kể từ lúc đoàn tiến vào khai thác.-"Cố lên còn tí nữa thôi!"Cả đoàn tuyệt vọng an ủi nhau chạy thoát vì đã tổn thất thêm 3-4 người trước đó vài giây nhưng khi trông thấy hi vọng, đồng tử của họ bỗng sáng lên như một hài đồng, niềm khao khát mãnh liệt để được sống!Ầmm Ầm !Vết nứt đã lan đến cửa khu mỏ và những viên đá tảng hạ xuống đã bịt kín cửa ra.-"KHÔ-..."Thiên địa không bao dung ai cả, thờ ơ trước vạn vật, Trưởng đội hét lớn trong cay đắng, chưa dứt lời song đã bị một tảng đá lớn rơi chúng đầu, hộp sọ hắn bị vỡ ra từng mảng, não hắn bị nghiền thành mảnh nhỏ, con ngươi thì phọt ra ngoài, cuối cùng phải ra đi trong sự bất lực.

Giờ đây tất cả đã nắm chắc về cái chết của mình, vách tường hai bên đổ sụp theo hiệu ứng domino và dần đuổi kịp, cửa khu mỏ đã bị chặn, họ chỉ còn thời gian để than, để niệm mà thôi.RẦMM!Tất cả đều bị vùi lấp trong đống đá, không còn một tia sinh mệnh nào.

Những con người khốn khổ, chật vật bất chấp nguy hiểm chỉ để mưu cầu một chỗ đứng trên xã hội mà giờ họ vẫn không thể làm được, họ sẽ mãi không thể đứng dậy được nữa.


Những người chịu đau đớn cả đời vì tiền, ám ảnh vì tiền, sau khi thấy cả một gia tài trước mắt, nói dứt khoát bỏ được là nói dối, đến khi chết cũng vì tiền.

Chạm vào viên đá quý, họ cứ ngỡ hầm mỏ này chính là cánh cổng thiên đàng đang mở ra lối đi về một tương lai tươi sáng tràn đầy sự hứa hẹn, đâu ai ngờ cánh cổng đó lại là quan môn của địa ngục tăm tối, khi đã đóng thì sẽ không bao giờ mở ra cho những người đã tiến vào, họ đã chết và trở thành quá khứ chốn nhân gian......Sau một hồi chấn động, vùng núi đã trở về sự yên tĩnh vốn có của nó, giờ đây người đã đi xa, khung cảnh khu mỏ cũng đổi thay, một bãi phế tích hoang tàn được xếp chồng lên bởi những tảng đá vỡ, vài viên đâu đó còn vướng đống huyết tươi của đoàn khai quật.

Phía xa xa bỗng hiện lên hai bãi đất kì lạ, dường như đã nằm sâu trong lòng núi một khoảng thời gian dài và chính giữa bãi bên phải bất ngờ xuất hiện một bộ giáp màu đen đang bị kẹt ở nửa dưới.Trong hốc mắt hắn, ánh sáng màu đỏ đậm dần dần hiện lên, đôi mắt hắn hiện hữu, thế giới quanh hắn trở nên rõ ràng, cảnh vật của vùng Hoang Sơn ập vào hắn, bao quanh hắn.


Hắn thấy một quả cầu tròn đỏ cam tràn đầy tia sáng đang nhô lên khỏi những mỏm đất ở tít xa nơi phương trời.

Tối qua, một bộ giáp đen bất động với nửa phần thân trên đã được giải phóng, để rồi lúc hoàn lại nhận thức, hắn chậm rãi mở đôi mắt đỏ ngầu của mình và đón nhận một buổi bình minh rực rỡ của ngày mới, cả vùng núi ánh lên màu tím nhạt hòa quyện chung cùng sắc màu xanh của trời, một vẻ đẹp đầy huyền ảo và cũng là nét đẹp riêng của Hoang Sơn hiện nay, quang cảnh làm hắn dao động, làm hắn say đắm trước mọi thứ, linh hồn của hắn được sinh ra từ lúc nào, từ đâu và bởi ai, hắn không biết và hắn không cần biết, hắn chỉ biết đây là lần đầu tiên hắn có thể chạm, có thể cảm nhận, có thể quan sát, trải nghiệm được những thứ khác ngoài một mảng đen vĩnh hằng.Đến với thế gian một cách kì lạ, một sinh mệnh kì diệu đã được hình thành và đồng thời cũng là sự khởi đầu của một hành trình mới nơi đây..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương