Trương Hoàn thấy người từ ngoài đi vào lại là Triệu Trăn, không khỏi ngây ngẩn cả người, sau đó đại não bị cồn xộc lên choáng váng mới chậm rãi vận hành, nhớ đến chính mình lúc vào quán bar nhắn tin cho Triệu Trăn nói địa điểm, Triệu Trăn cũng từng nói, trễ rồi mà cậu chưa về sẽ đến đón cậu.

Vì vậy tâm Trương Hoàn thoáng cái thả lỏng, thậm chí tinh thần cường ngạnh kiên trì không để mình say vừa nãy cũng không còn, thầm nghĩ nhanh chóng ngã vào người Triệu Trăn, được ông ôm lấy, nhắm mắt nghỉ ngơi một chút mới tốt.

Vẫn là bạn học sau lưng đẩy cậu một cái mới làm cho cậu quay về hiện thực, nhớ tới mình phải thổ lộ với người đầu tiên gặp phải.

Cậu nghĩ thầm Triệu Trăn tới thật đúng lúc, như vậy, cũng không cần tuỳ ý thổ lộ cùng người xa lạ nào, vậy sẽ không làm chuyện có lỗi với Triệu Trăn.

Triệu Trăn phái người đặc biệt theo sau bọn Trương Hoàn, ông sợ những đứa trẻ này chơi quá điên, uống rượu, đại não tê liệt, chuyện gì cũng có thể làm ra, trước mặt mọi người dã chiến đều không phải chuyện khác thường.

Có cái gì mà Triệu Trăn chưa từng thấy qua, trước đây lúc giải quyết hậu quả cho cháu ngoại trai Tào Dật Nhiên, phi thường bất đắc dĩ đối với một vài trò chơi của đám nhóc kia, nhưng mỗi lần giáo huấn Tào Dật Nhiên mấy tiếng, thằng bé trước mặt người khác đáp ứng thật hay, nhưng sau đó tuyệt đối ngựa quen đường cũ, thậm chí còn có thể trầm trọng thêm, làm cho gia trưởng bọn họ thật không có biện pháp.

Triệu Trăn đương nhiên biết Trương Hoàn là một đứa nhỏ ngoan tương đối nghe lời, sẽ không giống Tào Dật Nhiên làm loạn, thế nhưng, ông vẫn không yên lòng, không cho người đến trông, ông không cách nào không suy nghĩ lung tung, lo lắng Trương Hoàn bị thương tổn, hoặc là Trương Hoàn và một bạn học cấp ba nào đó mắt đi mày lại…

Lúc được do thám mật báo nói đám nhỏ Trương Hoàn này rốt cuộc đang chơi trò chơi nghiêm phạt gì đó, Triệu Trăn rất tức giận, bất quá, chính mình nhịn xuống, cảm giác mình hẳn là tôn trọng Trương Hoàn, huống hồ Trương Hoàn không phải tự nguyện tham dự vào những trò chơi loạn thất bát tao kia.

Nhưng khi biết Trương Hoàn muốn đi thổ lộ cùng người đầu tiên gặp được, ông không cách nào ngồi lại trên xe cách quán bar không xa được, trực tiếp xuống xe, đi tới nơi đó, ông phải mang Trương Hoàn về — đương nhiên, lấy thân phận phụ huynh. Dưới tình huống như vậy, những bạn học kia của Trương Hoàn cũng không có biện pháp gì.

Cửa quán bar mở từ bên trong, Triệu Trăn dưới tia sáng mờ tối đối mặt với ánh mắt của Trương Hoàn, bởi vì các loại ánh sáng trên đường, ánh sáng trên mặt Trương Hoàn loé lên, khiến khuôn mặt tuấn tú càng thêm mê người, do uống rượu, mặt cậu ửng đỏ, con ngươi mang theo ánh nước và mê ly, đặc biệt câu dẫn.

Triệu Trăn đang muốn bảo Trương Hoàn đi cùng mình, không nghĩ tới Trương Hoàn lại đưa tay ra, một tay cầm lấy tay ông, còn đem một bông hoa hồng đỏ tươi nho nhỏ cho ông.

Đôi mắt đen thăm thẳm ướt át xinh đẹp chằm chằm theo dõi ông, giống như muốn nhìn sâu vào đáy lòng ông vậy, Triệu Trăn luôn luôn thâm trầm ổn trọng mà ung dung cư nhiên vì vậy mà tim đập rộn lên, vô pháp lấy lại bình tĩnh.

Trương Hoàn nhìn ông lộ ra một nụ cười, lúm đồng tiền trên mặt như ẩn như hiện, nói, “Từ lần đầu tiên tôi nhìn thấy ngài, liền có hảo cảm với ngài, sau đó gặp lại, không biết tại sao, không có cách nào khống chế chính mình không thích ngài, tôi biết mình thích ngài, nhưng tôi không dám thừa nhận, tôi muốn cùng một chỗ với một người, nhưng lại sợ, tôi sợ trong thói quen sinh mệnh có thêm một người, mà sau này người đó lại rời bỏ tôi, tôi chịu không nổi cảm giác bị người vứt bỏ…”

Giọng cậu thấp, gián đoạn, Triệu Trăn lại nghe rõ ràng, trong lòng ông giật mình một chút, nhưng cũng tràn đầy cảm động, tuy rằng ông biết Trương Hoàn chỉ là do trò chơi bị phạt mới thổ lộ với người đầu tiên gặp phải, nhưng, ông biết Trương Hoàn nhận ra mình, đồng thời những lời này đều là lời thật lòng.

Ông kéo Trương Hoàn lại ôm vào lòng, thấp giọng ghé vào tai cậu nhẹ giọng nói một câu, “Tôi đã biết.”

Thoáng cái tinh thần Trương Hoàn triệt để thả lỏng xuống, tựa vào người Triệu Trăn, ngửi khí tức trên người ông, an tâm, bắt đầu mơ màng, mặc cho Triệu Trăn ôm cậu.

Trương Hoàn mới vừa rồi nói mấy câu thổ lộ, chỉ có người nam sinh phía sau cậu nghe được một chút, thế nhưng cũng không rõ ràng lắm.

Sau khi Trương Hoàn đột nhiên bị một người đàn ông muốn vào quán bar ôm lấy, người phía sau không biết tình huống nhìn thấy, còn ồn ào hét ầm lên, nhưng mấy người phía trước thấy rõ ràng liền biết sự tình không quá thích hợp, không phát sinh bất kỳ âm thanh gì.

Lúc Triệu Trăn ôm Trương Hoàn đã say ra ngoài quán bar, bạn học của Trương Hoàn mới phản ứng được, muốn kéo Trương Hoàn lại, còn quát Triệu Trăn, “Ông muốn làm gì!”

Triệu Trăn đã mang Trương Hoàn đến bên đường, tài xế tiến lên, đưa một cái áo khoác ngoài cho ông, ông nhận lấy liền khoác lên người Trương Hoàn, rồi mới nói với đám bạn học của Trương Hoàn, “Tôi là chú Trương Hoàn, đặc biệt tới đón thằng bé. Các cô cậu mấy đứa nhóc này, ở trong này làm loạn hồ đồ, nhưng không cần làm hư đứa nhỏ nhà tôi.”

Câu này nghiêm khắc không gì sánh được, hơn nữa vẻ mặt ông uy nghiêm âm trầm, áp lực đập vào mặt, khiến đám bạn học kia thoáng cái câm như hến, thậm chí không dám đáp lời.”

Triệu Trăn liền nói với tài xế, “Anh đi nhìn một cái xem Trương Hoàn còn có cái gì ở đây không, mang đồ của cậu ấy lại đây, chúng ta đi!”

Trương Hoàn chỉ có một chiếc áo khoác còn đang trong quán bar, một bạn học đi lấy giúp, đưa cho tài xế, liền nói không còn gì khác.

Lúc Triệu Trăn muốn mang Trương Hoàn vào xe, bạn học Trương Hoàn cũng không phải người ngu, lập tức phản ứng lại, vừa rồi tất cả đều là lời nói từ một phía, ông nói ông là chú Trương Hoàn, nhưng, ông lại không đưa ra chứng cứ nào, nếu như là người xấu gì đó, liền đem Trương Hoàn đã say mang đi, như vậy sao được.

Thế nhưng Triệu Trăn lúc này uy nghiêm tự nhiên, đám bạn học này lại không dám ngay mặt cùng ông xung đột, chỉ đẩy một đại biểu ra nói, cái đại biểu này chính là Hướng Yến luôn luôn tỉnh táo, hơn nữa, nếu một nữ sinh qua nói cũng không dễ chọc nam nhân phản cảm.

Hướng Yến nói, “Vị ca ca này, ngài nói ngài là chú Trương Hoàn, nhưng là chúng em lại không dám khẳng định đúng là vậy, bởi vì Trương Hoàn say, cậu ấy không nói gì, tụi em đâu dám để cậu ấy đi với ngài. Tụi em cần bảo chứng một chút an toàn cho bạn học.”

Triệu Trăn liếc nhìn cô bé này, cũng không nói gì, chỉ là vỗ nhè nhẹ mặt Trương Hoàn, nhẹ giọng nói, “Trương Hoàn? Thật là say bất tỉnh nhân sự, hay là đang giả bộ với tôi? Nhanh tạm biệt mấy bạn học của cậu đi!”

Trương Hoàn kỳ thật không có say bất tỉnh nhân sự, thế nhưng cậu thật không muốn động, nhưng lúc này Triệu Trăn nói vậy, cậu đành khẽ nâng mí mắt, nói, “Đầu tôi đau, ngài đừng ồn ào bên tai tôi!”

Triệu Trăn trầm mặc nói, “Biết đau đầu còn uống rượu!”

Trương Hoàn lại không thèm nhìn ông giáo huấn, lại nói, “Ừm, tôi còn chưa trả tiền, ngài trả dùm tôi trước.”

Sau đó liền quay đầu nhìn bạn học nói, “Tôi thật sự không được, về trước, tửu lượng tôi kém, các cậu tiếp tục chơi! Sau này gặp lại…”

Lần này không cần hoài nghi, người đàn ông đến đưa Trương Hoàn đi thật là chú Trương Hoàn. Thấy phụ huynh Trương Hoàn tới đón, mọi người đương nhiên không thể giữ cậu lại, chỉ có thể thả cậu đi.

Triệu Trăn đưa thẻ cho tài xế, bảo y đi hỗ trợ tính tiền, bạn học Trương Hoàn bảo vị thúc thúc này không cần khách khí như vậy, nhưng Triệu Trăn lại nói, “Làm gia trưởng của Trương Hoàn, tính tiền là chuyện nên làm. Chỉ là, các cô cậu sau này không nên mời đứa nhỏ nhà chúng tôi chơi như vậy, thời gian không còn sớm, các cô cậu cũng về nhà sớm đi, gia trưởng trong nhà không lo lắng sao!”

Khí thế Triệu Trăn hung hăng dạy dỗ đám nhỏ này, sau đó liền nửa ôm Trương Hoàn đến nơi đỗ xe.

Mà đám bạn học của Trương Hoàn còn nghe được tiếng Triệu Trăn giáo dục Trương Hoàn xa dần, như là, “Sau này không cho phép cùng những người này đi chơi.” “Không biết uống rượu còn uống nhiều như vậy!” “Bị bệnh đau bao tử, đến lúc đó điều trị bằng thuốc Đông Y cho tôi…” vân vân vũ vũ.

Các bạn học Trương Hoàn hai mặt nhìn nhau, nghĩ thầm ông chú này của Trương Hoàn dữ quá đi.

Mà bên kia tài xế đi tính tiền quay trở ra lại thật tỉ mỉ quan sát những người bạn học này vài lần, sau đó nhanh chóng chạy tới mở cửa xe cho ông chủ.

Sau khi Triệu Trăn mang theo Trương Hoàn đi, bạn học của Trương Hoàn còn vào quán bar chơi một hồi mới đi, thế nhưng, sau đó mọi người không tận hứng như lúc trước, chủ yếu là bị Triệu Trăn mắng cho một trận, tất cả mọi người cảm thấy có chút mất hứng.

Chỉ có một nữ sinh nhỏ giọng nói thầm với Hướng Yến hai câu, “Kia thật là chú Trương Hoàn, chứ không phải loại quan hệ đó sao? Có ông chú nào trực tiếp ôm cháu trai lớn như vậy không?”

Hướng Yến nói, “Nghe chú cậu ta gọi chúng ta đều là trẻ con, có lẽ ông ấy cho rằng Trương Hoàn cũng là con nít, ai biết!”

Nữ sinh kia không tin cách giải thích này, nói, “Khẳng định không đơn giản, không đơn giản.”

Nhưng cô ta cũng chỉ một mình suy đoán mơ hồ, không đem loại chuyện ảnh hưởng danh dự người khác lớn tiếng nói ra.

Bất quá, nếu cô ta nghĩ như vậy, cô ta cũng dám khẳng định, trong đám bạn học này khẳng định còn có người đồng dạng nhĩ vậy, chỉ là đều giấu trong lòng không nói mà thôi.



Tiểu Bảo: hừm, đang nghĩ, tựa đề truyện sẽ không phải theo đúng nghĩ đen ‘Ngay trước quán bar tên là Dạ Sắc’ đấy chứ?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương