Do dì dượng đi trước đặt nhà hàng, lúc sau Tiết Lộ và Trương Hoàn tự đón xe tới, tan tầm giờ cao điểm, trên đường xe chậm rãi dịch chuyển, chờ hai người đến được nhà hàng, đã là gần bốn mươi phút sau, hơn nữa đoạn đường cuối cùng, vẫn là hai người đi bộ tới, bởi vì phía trước kẹt xe, đi bộ còn nhanh hơn đi xe.

Mời tiệc đại nhân vật như Triệu Trăn, dì dượng đặt một nhà hàng phi thường tốt, Tiết Lộ và Trương Hoàn tới cửa, dì đứng ngoài cửa chờ vội vàng chạy lại đây kéo bọn họ vào, còn dặn dò, “Triệu tiên sinh bận, thật vất vả tranh thủ lúc ông ấy rảnh rỗi mới mời được, lần trước Lộ Lộ con sinh bệnh, ông ấy hỗ trợ an bài phòng bệnh và bác sĩ, sau đó còn giúp giới thiệu trung y, vị bác sĩ trung y kia khám bệnh còn không thu phí khám, làm sao có thể không cảm ơn đàng hoàng, một hồi hai đứa phải biết nói nhiều chút, đặc biệt là Lộ Lộ con đó, nhất định phải mời rượu nói tiếng cảm tạ, có biết hay không?”

Dì dượng lúc trước đã mượn chuyện muốn gặp Triệu Trăn nói lời cảm tạ mà mời ông ăn bữa cơm, nhưng Triệu Trăn vẫn nói ông bận rộn không có thời gian, thật vậy, hẹn nhiều lần, lúc này mới hẹn được, chính là buổi tối hôm nay.

Sau khi dì nói một hồi, hai người mới biết được Triệu tiên sinh trong miệng dì hoá ra là chỉ Triệu Trăn.

Trương Hoàn ngay tại chỗ sắc mặt thay đổi, quả thật muốn xoay người rời đi, chẳng qua là bị dì dắt tay lôi kéo, không có biện pháp giãy ra ly khai, vì vậy đành tâm tình phức tạp trầm trọng đi theo.

Trương Hoàn mấy ngày nay sau khi tỉnh táo lại, nghĩ đến Triệu Trăn trong đầu liền loạn thành một đoàn, thân phận chênh lệch giữa mình và Triệu Trăn, khiến cho những người biết được quan hệ hai người, đều cho rằng cậu bán cho Triệu Trăn, điều này làm cho cậu phi thường khó chịu, vốn là tình yêu bình đẳng, vì sao hết lần này tới lần khác chính mình so với ông thấp hơn một bậc.

Trương Hoàn tuổi trẻ khí thịnh, lại quen cao ngạo, đâu thể chịu đựng được những điều này.

Cậu thật sự nghĩ nếu không tiếp tục liên lạc cùng Triệu Trăn, e rằng hai người chậm rãi quên mất nhau. Thế nhưng, muốn dứt bỏ hoàn toàn, lại là rất đau.

Mấy ngày này cậu chưa từng ngủ ngon, tinh thần không tốt, luôn luôn phát ngốc xuất thần, khẩu vị cũng không tốt, cả người đều ở trạng thái u buồn mệt mỏi, cậu muốn thay đổi loại trạng thái này, nhưng vô luận làm thế nào đều bất lực.

Tiết Lộ đang cùng mẹ nói chuyện, hai người không chú ý tới Trương Hoàn không thích hợp, mà Trương Hoàn cứ như vậy bị dì mang vào trong phòng ăn.

Lúc Tiết mẫu mang theo cháu trai và con gái, bà phi thường kiêu ngạo, bởi vì hai người đều khiến người khác chú ý như thế.

Bà thậm chí cảm thụ được khi bà mang theo Trương Hoàn và Tiết Lộ, phục vụ và những người khách khác đều quan sát bọn họ, đó là một loại thần sắc tán thán và hâm mộ, điều này có thể đủ thoả mãn tâm hư vinh với tư cách phụ huynh của bà – đứa nhỏ nhà bà là giỏi nhất.

Phòng được đặt là một phòng riêng nhỏ, bên trong bố trí phi thường lịch sự tao nhã, do bọn Tiết Lộ còn chưa tới, Triệu Trăn liền cùng Tiết phụ ngồi trên ghế nói chuyện, không biết đang nói cái gì, hai người đều mang ý cười, tựa hồ phi thường hài lòng.

Cửa mở ra, dì đẩy hai đứa nhỏ vào trong phòng trước, sau đó còn xin lỗi Triệu Trăn, “Trên đường kẹt xe, hai đứa nhỏ này, trễ như vậy mới tới, Triệu tiên sinh vốn là thời gian quý báu, còn phải làm phiền ngài chờ…”

Triệu Trăn nghe thấy tiếng mở cửa, liền ngẩng đầu lên.

Trương Hoàn đứng bên cạnh Tiết Lộ, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lướt quanh phòng, Triệu Trăn nhìn đến cậu, tâm liền run lên, nhãn thần hầu như muốn lộ rõ tình cảm dành cho cậu.

Ông nhìn ra được, tinh thần Trương Hoàn không được tốt, sắc mặt thoáng tiều tuỵ, đầu mày cau lại khiếng cậu hiện ra nét u buồn. Khi một đôi mắt hắc bạch phân minh (đen trắng rõ ràng) nhàn nhạt lướt qua người Triệu Trăn, càng làm cho Triệu Trăn không có cách nào khống chế, ông thật muốn ôm chặt lấy cậu, hung hăng hôn cậu.

Trương Hoàn thấy Triệu Trăn, trong nháy mắt muốn quay đầu chạy trốn, nhưng cuối cùng vẫn chỉ có thể bước đến trước.

Triệu Trăn thoạt nhìn không có gì thay đổi so với trước, nhưng, thứ hàm chứa trong đôi mắt thâm thuý kia, lại làm cho tâm Trương Hoàn mơ hồ đau đớn, bởi vì cậu cảm thụ được, ánh mắt Triệu Trăn nhìn về phía mình, tựa hồ muốn đem cậu khắc vào linh hồn, cố sức như vậy, khắc sâu như vậy, rồi lại triền miên mà sâu lắng.

Tiết Lộ cười, lễ phép tiến lên chào hỏi Triệu Trăn, “Chú Triệu, cám ơn chú lần trước hỗ trợ, lại giới thiệu một vị bác sĩ giỏi cho cháu, sau khi uống thuốc, thân thể cháu khoẻ nhiều rồi.”

Triệu Trăn cười đáp lại vài câu, vừa nhìn về phía Trương Hoàn, Trương Hoàn dưới ánh mắt mọi người đành ấp úng chào hỏi ông, cũng không nhìn ông, chào hỏi xong liền quay mặt sang chỗ khác, còn bị dì vỗ nhẹ vào đằng sau một cái.

Dượng và dì đều cảm thấy đứa nhỏ Trương Hoàn này quá không hiểu chuyện, ở trước mặt khách cũng là một bộ dáng ít lời trầm mặt thế này.

Dì còn xin lỗi Triệu Trăn, “Trương Hoàn đứa nhỏ này nha, phi thường thông minh, nhưng là không thích nói chuyện, miệng vụng về, Triệu tiên sinh ngài đừng chê cười.”

Triệu Trăn đã đứng lên, tựa như một trưởng bối, từ ái lại ôn hoà đi qua vỗ nhẹ vai Trương Hoàn, nói, “Tôi làm sao không biết tính tình cậu ấy thế nào, ngồi xuống đi, ngồi xuống đi, có lẽ đều đã đói, sớm mang thức ăn lên dùng bữa mới là chính sự. Có câu nói rất hay, người là sắt, cơm là thép, một hồi không ăn đói bụng phát hoảng. Đặc biệt là mấy đứa nhỏ, càng không nhịn được đói.”

Triệu Trăn nói, ánh mặt lại đặt trên mặt Triệu Trăn, Triệu Trăn bị ông nhìn, nhãn thần hơi hơi lấp loé, mặt không tự chủ dời đi chỗ khác.

Có lẽ dì phát hiện bầu không khí kỳ diệu giữa Triệu Trăn và Trương Hoàn, vì vậy nhanh chóng đáp lời Triệu Trăn, đồng thời mời ông ngồi.

Bởi vì Triệu Trăn yêu cầu, Trương Hoàn ngồi bên cạnh Triệu Trăn, tiếp theo là dì, bên kia của Triệu Trăn, là dượng, sau đó là Tiết Lộ.

Lúc trước món ăn đã được chọn rồi, sau khi ngồi xuống, liền bảo phục vụ mang thức ăn lên.

Trương Hoàn vẫn trầm mặc, cái gì cũng không nói.

Dì dượng lại có rất nhiều đề tài tán gẫu với Triệu Trăn, vừa ăn vừa mời rượu, từ thị trường chứng khoán nói tới bất động sản, sau đó lại nói đến vấn đề giáo dục con cái.

Triệu Trăn tuyệt không có dáng vẻ kiêu ngạo gì, cùng dì dượng nói chuyện rất ăn ý, điều này làm cho hai người quả thật là thụ sủng nhược kinh.

Trương Hoàn không muốn ăn chút nào, ăn rất ít, Triệu Trăn thấy, liền đau lòng, bảo phục vụ đổi một đôi đũa, gắp cho Trương Hoàn một miếng Giáp Ngư Quần Biên*, nhưng sợ gây chú ý, đồng thời lại gắp cho Tiết Lộ một miếng, còn nói, “Con ba ba bổ dưỡng nhất, bọn nhỏ học tập cực khổ, ăn cái này tốt.”

Động tác của ông khiến Trương Hoàn sửng sốt một chút, sau đó cùng Tiết Lộ nói tiếng cảm ơn, cúi đầu ăn.

Mà dì dượng lại vì câu này mà nói Triệu Trăn vất vả hơn gì gì đó, kính ông món ăn.*

(*chỗ này kì quá mà không biết sửa sao, nguyên gốc là敬菜 /kính thái/, kính trong kính rượu ấy)

Trương Hoàn ăn một hồi, liền đứng dậy vào WC, đang cúi đầu rửa tay trước bồn rửa trong phòng WC nam, đột nhiên cảm thụ được có người từ phía sau nhích lại gần mình, ngẩng đầu lên, từ trong gương thấy được Triệu Trăn đứng sau lưng mình.

Trương Hoàn hơi nhíu mi, xoay người lại đối diện ông, nói, “Đứng sau lưng tôi làm gì?”

Triệu Trăn cũng nhíu mi, nhãn thần hơi trầm xuống, nói, “Mấy ngày nay không chăm sóc tốt chính mình sao? Thế nào lại là bộ dáng này. Không hảo hảo ăn cơm, mắc bệnh bao tử, lần sau lúc chịu đau, cậu chỉ biết khó chịu.”

Trương Hoàn dời mặt sang nơi khác, muốn nói gì đó, nhưng chỉ là nhẹ nhàng mấp máy miệng, cái gì cũng không nói ra.

Triệu Trăn muốn đưa tay xoa gò má cậu, cậu nhanh chóng lui sang bên cạnh một chút.

Triệu Trăn đang muốn nói gì, đã có người đẩy cửa phòng vệ sinh, Trương Hoàn vội vàng giống như trốn ra ngoài.

Triệu Trăn rửa tay, nghĩ thầm Trương Hoàn lại biến thành thái độ trầm mặc né tránh như lúc ban đầu cùng ông chung đụng, không khỏi trong lòng khó chịu.

Triệu Trăn trở lại phòng riêng, thấy Trương Hoàn đã ngồi trên ghế nghỉ ngơi một bên bấm điện thoại, không biết là đang gởi tin nhắn với ai, điện thoại cũng không phải cái Triệu Trăn tặng cậu, mà là chiếc điện thoại cũ trước kia cậu xài, mà trên tay Tiết Lộ, lại cầm cái mà ông đưa cho Trương Hoàn.

Triệu Trăn ngồi xuống, dì dượng lại bắt đầu cùng ông nói chuyện kính rượu, bởi vì Triệu Trăn nhìn Trương Hoàn vài lần, dì liền kêu Trương Hoàn qua kính rượu Triệu Trăn.

Trương Hoàn không đi không được, tự mình châm rượu cho Triệu Trăn, Triệu Trăn khi đón ly rượu tay liền chạm vào tay Trương Hoàn, đã cùng Trương Hoàn có nhiều lần da thịt gần gũi và đồng sàng cộng chẩm, lúc này chỉ là nhẹ nhàng đụng phải tay, Triệu Trăn lại cảm nhận được cảm giác lần đầu tiên chạm tới bàn tay hơi lạnh của Trương Hoàn ở nhà hàng, tim đập rối loạn.

Trương Hoàn lần này đồng dạng bởi vì ông chạm vào mà tay nhẹ run lên, nhưng cậu đè nén xuống, lại châm cho mình một ly rượu, nâng ly rượu kính rượu cho Triệu Trăn, nói, “Chúc chú Triệu ngài thân thể khoẻ mạnh, cuộc sống như ý.”

Triệu Trăn cười nói, “Cậu cũng vậy, phải chú ý thân thể thật tốt.” Cứ như vậy một hơi uống hết, Trương Hoàn cũng nâng ly uống.

Tiết Lộ cũng ngồi lại kính rượu Triệu Trăn, sau đó hỏi hai câu tình huống của Triệu Sưởng.

Một bữa cơm ăn hơn hai tiếng mới xong, sau khi ăn xong, Triệu Trăn nói với dượng rằng, “Tôi có một việc nhỏ muốn cùng Trương Hoàn nói chuyện, chiếm dụng chút thời gian, đến lúc đó, tôi để tài xế đưa cậu ấy về, hai người bỏ qua cho.”

Dượng vội vàng nói, “Triệu tiên sinh muốn cùng cháu nó nói chuyện, vậy là phúc phần của cháu nó, chiếm dụng một chút thời gian tính cái gì. Đến lúc đó để thằng bé tự về là được, không cần làm phiền đưa tiễn, thằng bé là người lớn, trên đường còn sợ lạc mất sao?”

Nói xong còn cười vài tiếng.

Mà Triệu Trăn lại nhìn về phía Trương Hoàn, vẻ mặt Trương Hoàn nhàn nhạt, nhưng không dấu vết nhíu nhíu mày, miệng đáp, “Ừm, tôi đã biết rồi.”

Dì dượng đều vô cùng cao hứng đem Trương Hoàn giao vào tay Triệu Trăn, chỉ là Tiết Lộ có chút bận tâm nhìn Trương Hoàn thêm vài lần, muốn nói lại thôi, bị mẹ lôi kéo đi.

Sau đó Trương Hoàn lên xe Triệu Trăn, dì dượng do uống rượu, không thể lái xe khi say, gửi xe lại đây, bắt taxi về nhà.

Tài xế chậm rãi lái xe ra ngoài, chiếc xe hoà vào dòng xe cộ, ngọn đèn ven đường và đèn xe khác loé lên, hình thành một dòng sông ánh sáng lưu động, mà Trương Hoàn cảm giác chính mình như một hạt cát chìm nổi giữa dòng sông, nhỏ bé và chẳng biết sắp phải trôi đến phương nào…

Triệu Trăn nhìn Trương Hoàn đang ngắm cảnh ngoài cửa sổ xe, hình dạng ưu buồn này của trh khiến ông đau lòng, ông không khỏi đưa tay ôm lấy cậu, mà Trương Hoàn cũng không cự tuyệt ông.

—-

Chú thích:

Giáp Ngư Quần Biên (tên món ăn) là phần thịt mềm nằm sát biên phần mai ba ba.

10_6d1c5ee740f64139fb8d5f0083132d85.jpg_max

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương