Dạ Sắc Chi Tiền (Trước Đêm Tối)
-
Chương 24: Chạm mặt sau khi ăn
Thời gian kế tiếp, dì bắt đầu hỏi Trương Hoàn tại sao phải từ chối Triệu Sưởng.
Bà không hỏi rất thẳng thừng, nhưng đại khái ý tứ chính là vậy.
Trương Hoàn rất phiền não và bất đắc dĩ, hơi nhăn mi tâm, nói, “Không thích, liền cự tuyệt, không có lý do gì.”
Trong lòng dì dượng sợ rằng đều vô cùng đau đớn, dì nói, “Sưởng Sưởng đã tới nhà mình hai lần, dì cẩn thận quan sát tiểu cô nương kia, dì nghĩ các phương diện đều rất tốt, vóc dáng mặc dù không có tốt như Lộ Lộ, nhưng cũng rất đẹp, hơn nữa cao một mét bảy mấy, rất xứng đôi với vóc người cao của con, mặc dù lãnh đạm chút, nhưng con không phải cũng không quá thích nói sao, rất hợp với con mà.”
Tiết Lộ nghe mẹ cô tuỳ tiện nói một chút con gái nhà người ta, đều phải kéo mình ra so sánh, trong lòng phi thường chán ghét, nhưng cô lại không có biện pháp với loại hành vi này, may mà ở đây đều là người trong nhà, nếu như đang ở bên ngoài, bà cũng nói như vậy, Tiết Lộ mỗi lần đều sẽ cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Cô lúc này thật vất vả chuyển đề tài lên người Trương Hoàn, đương nhiên liền không muốn lại để trọng tâm câu chuyện chuyển về phía mình, vì vậy chỉ trầm mặc không nói, lại cầm PSP trong tay bắt đầu xem tiểu thuyết, hoặc mượn việc xem tiểu thuyết khiến cha mẹ không chú ý đến mình.
Trương Hoàn không muốn tiếp lời dì, nhưng nhìn thấy bà một bộ dáng dấp mong đợi nhìn mình, liền cảm giác không đáp cũng không hay, rất lãnh đạm thậm chí mang theo ghét bỏ nói, “Con đã thử cùng cô ấy tiếp xúc, nhưng là thật sự không hợp, không có biện pháp.”
Dì thở dài, “Nhà con bé nhà to làm lớn, là con gái nhà có tiền, nói vậy tính cách đích xác không được tốt, khẳng định so ra kém Lộ Lộ, con không nên từ nhỏ chơi chung với Lộ Lộ, đem tiêu chuẩn của nó tìm bạn gái, như vậy rất khó tìm được. Dì nói, kỳ thực Sưởng Sưởng không tệ lắm, thật không tồi.”
Trương Hoàn không muốn trả lời, lại cúi đầu làm bộ dạng suy tư hay ảo não.
Mà Tiết Lộ, đối với câu này của mẹ, thật sự có chút không nhịn được nữa, ở nhà mất mặt không sao, nếu bà ở bên ngoài còn để cô mất mắt như vậy, cô thật sẽ muốn cản trở.
Cô bấu PSP cố nén, nói đây là mẹ mình, con không chê mẹ xấu, cô không có đạo lý ghét bỏ bà, nhịn đi.
Dì xem Trương Hoàn không nói lời nào, biết đứa nhỏ này sợ rằng không thích mình nói chuyện này, nhưng cảm thấy vẫn là lại hỏi rõ ràng mới được, dù sao nếu như Trương Hoàn và Triệu Sưởng kia tốt lên, sau đó có thể giới thiệu cho con gái nhà mình một hôn nhân tốt. Hiện tại, muốn tìm một người đàn ông tốt, càng ngày càng khó, nếu không sao nhiều gái ế thế. Dì từ khi con gái lên đại học mà bắt đầu quan tâm chuyện chung thân đại sự của cô, phỏng chừng tóc đều muốn bạc trắng rồi, đột nhiên biết Triệu Sưởng thích Trương Hoàn, đâu đơn giản buông tha.
Dì tiếp tục nói, “Hoàn Hoàn, Sưởng Sưởng xuất ngoại, con bé còn liên lạc với con không?”
Trương Hoàn không ngẩng lên, trực tiếp lắc đầu.
Dì lúc này nghĩ Trương Hoàn thực sự không chịu phấn đấu, một mối duyên thật tốt như vậy, cậu cư nhiên đơn giản cự tuyệt, không khỏi đau lòng không thôi, nói, “Sao về sau lại không liên lạc chứ. Cho dù không làm người yêu, vẫn có thể trước làm bạn bè mà, con đứa nhỏ này, quá hết hi vọng, chuyện gì cũng không biết linh hoạt xử lý. Dì nói, con về sau không chừng sẽ hối hận đó, Sưởng Sưởng tiểu cô nương kia thật không tệ, dì đã gặp hai lần…”
Thế là, dì bắt đầu tận tình khuyên bảo lặp đi lặp lại nói về việc này, có lúc dượng cũng sẽ phụ hoạ hai câu.
Trương Hoàn và Tiết Lộ đều bảo trì trầm mặc, không nói tiếp cái gì, tuỳ hai người song ca nói tới nói lui.
May mà chỗ ăn cơm bọn họ đi không cách xa, đến nơi rồi, Trương Hoàn và Tiết Lộ đều thở phảo nhẹ nhõm.
Người một nhà tới ăn món Quảng Đông, không hề rẻ, bởi vì dì có voucher ở đây, có thể giảm không ít tiền, cho nên người một nhà mới tới.
Bình thường dì không chủ trương ăn bên ngoài, bà nấu ăn không tệ, chủ trương ăn ở nhà, vừa vệ sinh, còn tiết kiệm tiền, như vậy mới là sống qua ngày.
Bởi vì Tiết Lộ không biết nấu cơm, bà từng nghĩ cô phải gả cho nam nhân biết nấu cơm trong thành này, sau vì con gái đồng nghiệp trên đơn vị gả cho người nước ngoài, thế là bà chỉ hy vọng con gái gả đi nước ngoài, khi biết nhà Triệu Sưởng là gia đình giàu có, bà hiện tại lại đánh chủ ý con gái tiến vào nhà giàu có là tốt rồi, như vậy, sau này đều qua những ngày được người hầu hạ, căn bản không cần biết nấu cơm.
Dì vì đại sự chung thân và cuộc sống tương lai của con gái mình mà lo nát tâm, nhưng xem con gái, cô đang trầm mê trong tiểu thuyết trên PSP, ngồi cạnh bàn ngay cả đầu đều không nâng một chút, bảo cô gọi món cũng lắc đầu không gọi. Mà dì lại không có cách nào, ai kêu có một đứa con gái như vậy chứ, thật sự là oan nghiệp, đời trước nhất định là thiếu nợ nó, mới để đời này làm trâu làm ngựa trả nợ.
Dì lại nhìn về phía Trương Hoàn, Trương Hoàn chống đầu nhìn cao ốc ngoài cửa sổ, thần sắc lãnh đạm, mặt vô biểu tình. Không biết đang suy nghĩ cái gì.
Dì nghĩ đến cậu đập bể một mối duyên thật tốt với Triệu Sưởng, lại bắt đầu bực mình, luôn cảm thấy hôm nay khí tức không thông thuận.
Tiết Lộ kỳ thực căn bản không xem tiểu thuyết, trong lòng cô rất khó chịu, có chút hổ thẹn hốn hận vì mình bán đứng anh họ.
Cô lấy di động ra gửi tin nhắn cho Trương Hoàn, nói xin lỗi.
Điện thoại Trương Hoàn vang lên, cầm lên nhìn, thấy tin nhắn cô gửi, liền liếc sang Tiết Lộ, bấm trả lời nói không có gì, cậu không để ý.
Hai người an vị trên một cái bàn, còn ngồi song song, nhưng lại dùng tin nhắn trao đổi.
Thẳng đến chọn món xong rồi, dì dượng lại nói một hồi, thấy hai người chơi điện thoại cũng không đáp lại, dượng mới phát cáu lên, bảo hai người muốn ăn cơm thì ăn đàng hoàng, không được chơi điện thoại.
Tiết Lộ buồn bực nói, “Món ăn còn chưa lên, ăn cái gì mà ăn! Dùng điện thoại một chút cũng không cho.”
Dượng bị cô chọc tức, nhưng không có cách nào.
Vì vậy, trọng tâm câu chuyện lại bị dì chuyển tới trên người Trương Hoàn, dì lại bắt đầu khuyên bảo Trương Hoàn nên tiếp thu Triệu Sưởng, còn nói nên chủ động liên hệ, không chừng Triệu Sưởng trở về nước.
Trương Hoàn nghe, thiếu chút nữa trực tiếp đứng dậy bỏ đi, mà cậu một lúc cũng thật sự đứng dậy, nói vào WC.
Sau khi cậu vào WC, dì càng nhắc mãi không kiêng nể gì cả, nói, “Thật không biết Hoàn Hoàn nghĩ gì, cho dù nhịn không được tính cách Triệu Sưởng, cũng không thể trực tiếp từ chối chứ, một nhà thật tốt đó, người ta là nhà có tiền, nếu thằng bé và Sưởng Sưởng cùng một chỗ, sau này chúng ta cũng không cần cho nó căn phòng ở kia, trong nhà cha vợ có khi còn cho thằng bé gia sản…” Vừa nói, vừa nhìn về phía con gái, hỏi, “Con nói Sưởng Sưởng là con gái một đúng không.” Không đợi con gái trả lời, nói tiếp, “Chính là con gái một, như vậy, tài sản ba con bé sau này có thể truyền cho ai, còn không phải giao cho con bé, liền nói Hoàn Hoàn đứa nhỏ này quá hết hy vọng, xuẩn, ngốc, tuyệt không biết cẩn thận dự định…”
Tiết Lộ nghe đến sắc mặt không dễ nhìn, trực tiếp đứng dậy bỏ đi.
Lúc này mới khiến dì dừng lại câu chuyện, cảm thấy chính mình đích xác nói quá, con nít bây giờ căn bản không nghĩ tới lợi ích, cuộc sống bọn nó quá tốt, chỉ biết truy đuổi ái tình, nhưng bọn họ là những người từng trải, biết có thể hảo hảo bảo đảm cuộc sống mới là trọng yếu, thứ như tình yêu, đâu dễ dàng muốn như vậy.
Trương Hoàn ở bên ngoài kéo không ít thời gian, không ít phái nữ thậm chí còn có đàn ông đều đang nhìn cậu, cậu đứng bên hành lang dựa vào lan can xem thang lầu xoay tròn bên trong, có người đang đàn dương cầm, khúc nhạc Trương Hoàn chưa từng nghe qua, nhưng du dương ôn như, khiến tâm tình dễ dàng yên tĩnh.
Cậu không thèm để ý ánh mắt người khác ngắm nghía, bởi không có gì hay để ý.
Một hồi Tiết Lộ cũng ra, cùng cậu đứng đó, sau đó còn tựa đầu vào trên cánh tay cậu, hai người không nói lời nào, kỳ thực có thể lý giải cho nhau.
Nghĩ đến có lẽ món ăn đã được dọn lên, hai người mới qua về, lúc ăn cơm dì còn lầu bà lầu bầu, nói bọn họ năm đó cuộc sống gian khổ, hiện tại sinh hoạt mặt dù tốt lên, nhưng vẫn thường xuyên nhớ tới cuộc sống cơ khổ trước kia.
Hai người nghe, đều im lặng không lên tiếng, chủ yếu là nghe nhiều, mỗi lần dì đều phải nhắc tới một lần.
Trương Hoàn nhớ tới mẹ mình, bà một một cô giáo, ôn hoà nhã nhặn lịch sự, ngoại trừ lên lớp, bình thường bà ít nói, tựa như Trương Hoàn trầm mặc, Trương Hoàn không biết nếu bà con sống, đến cái tuổi bây giờ, có phải cũng sẽ giống như dì thích oán giận lải nhải như thế không…
Một bữa cơm ăn tới năm trăm đồng, nhưng trên cơ bản không no lắm, Trương Hoàn mấy ngày nay bị Triệu Trăn đưa cơm nước nuôi đến kén chọn khẩu vị, không cảm thấy bữa cơm này ăn ngon.
Lúc trở về, dì lại muốn đi siêu thị trong thương xá mua rau thịt và trái cây giảm giá, còn mua cho Tiết Lộ mỹ phẩm dưỡng da, dượng cũng vào hỗ trợ xách đồ, Trương Hoàn liền đứng ngay cửa khu bán trang sức chơi PSP của Tiết Lộ, bên trong có game. Cậu ở đó chờ dì mua đồ về.
Sắc mặt cậu lãnh đạm, thái độ lạnh lùng kiêu ngạo, nhưng tướng mạo vô cùng tuấn mỹ, đúng ở đó, liền khiến không ít người nhìn qua.
Trương Hoàn đã quen những ánh mắt này, liền không để ý, cũng không chú ý ánh mắt người khác.
Chỉ là game quá buồn tẻ, đợi thật lâu, còn chưa thấy dì trở lại, cậu đành nhàm chán nhìn đồng hồ đeo tay trong tủ kính quầy trang sức.
Có lẽ nàm nhân đều nên dùng một chiếc đồng hồ tương đối tốt, nhưng Trương Hoàn không mang đồng hồ, cậu trước đây có một cái không tồi, là quà thi lên đại học dì cho cậu, sau chơi bóng rổ để một bên bị người trộm mất, Trương Hoàn bởi vậy còn bị dì nói nặng một hồi, về sau Trương Hoàn không mua đồng hồ nữa.
Mà bây giờ, cậu chỉ nhìn thôi.
Cô gái bán hàng cẩn thận tỉ mỉ giới thiệu cho Trương Hoàn, hơn nữa cầm mấy chiếc ra cho cậu xem, còn khen cậu đeo lên đẹp, thuận tiện đùa giỡn cậu hai câu nói cậu bộ dáng đẹp.
Trương Hoàn từ chối cho ý kiến, không quá phản ứng, cũng không rời đi.
Thẳng đến khi có người tới bên cạnh cậu, còn vỗ vai cậu một chút chào hỏi cậu, cậu mới từ trong phát ngốc nhìn đồng hồ phục hồi tinh thần.
Vừa nhìn thấy diện mạo đối phương, trong lòng cậu liền nhảy dựng, bởi vì người này không phải ai khác, chính là người hồi trước gặp phải trong Trầm Yên Lâu vị Thích tiên sinh Thích Thường Hưng kia.
Trương Hoàn chỉ biết người đàn ông này họ Thích, không biết tên lão. Bất quá, Trương Hoàn lại biết người này từng có ý đồ với cậu, cùng quản lí bày trò muốn giam cậu, may mà gặp được Triệu Trăn ở đó, mới không có thân vây trong tù.
Bất quá, lúc sau lại nghĩ đến hiện tại mình không phải bị vây trong nhà tù của Triệu Trăn sao, không khỏi lại có chút hoảng hốt.
Cậu nhìn Thích Thường Hưng, nói, “Ông có chuyện gì?”
Cậu không lễ phép, ngữ khí vừa lạnh lùng vừa xa cách, như là nhìn một người xa lạ.
Thích Thường Hưng cười vỗ vỗ vai cậu, liền bị Trương Hoàn gạt tay ra, lãnh đạm nhìn lão.
Thích Thường Hưng nói, “Cứ tưởng không gặp được cậu, bảo lão Triệu dắt cậu theo, ông ấy cũng từ chối, không nghĩ tới gặp ở chỗ này, cậu nói, có duyên hay không?”
Trương Hoàn tuyệt không nghĩ là duyên phận, chỉ cảm thấy trong lòng rất không thoải mái. Bất quá, cậu cũng biết người này không thể trêu vào.
Người này bên ngoài mặc dù không có phóng đãng không kiềm chế và ngoan lệ lãnh khốc như trong Trầm Yên Lâu ngày đó, nhưng vẫn như cũ toàn thân tản mát ra một cảm giác người bề trên cao cao tại thượng.
Trương Hoàn không thích lão, còn là rất chán ghét.
Cậu không nói lời nào, muốn xoay người rời đi.
Nhưng lại bị Thích Thường Hưng kéo tay, lực tay lão cực lớn, Trương Hoàn không muốn đánh nhau khiến mọi người chú ý, vì vậy đành quay đầu lạnh lùng nhìn chằm chằm lão, bảo lão buông tay.
Thích Thường Hưng lại tiến lên trước nhỏ giọng nói với cậu, “Muốn tôi nói ra cậu từng ở nơi đó bán vịt* sao?”
(*đã giải thích mấy chương trước, giống bán d*m)
Trương Hoàn bị câu này làm cho sửng sốt, sau đó sắc mặt xanh mét, thấp giọng quát, “Tôi không có.”
Thích Thường Hưng lại cười, nói, “Xem người ta tin tôi, hay tin cậu. Hơn nữa, bán cũng bán rồi, còn nói không có, chưa từng thấy loại người như cậu bán còn muốn lập đền thờ.”
Sắc mặt Trương Hoàn càng xanh, thần sắc lạnh hơn.
—-
Tiểu Bảo: May mắn mẹ mình không giống dì Trương Hoàn, cũng may mắn mình không có cái nhan sắc chọc người muốn ăn hiếp như Trương Hoàn:)))
Bà không hỏi rất thẳng thừng, nhưng đại khái ý tứ chính là vậy.
Trương Hoàn rất phiền não và bất đắc dĩ, hơi nhăn mi tâm, nói, “Không thích, liền cự tuyệt, không có lý do gì.”
Trong lòng dì dượng sợ rằng đều vô cùng đau đớn, dì nói, “Sưởng Sưởng đã tới nhà mình hai lần, dì cẩn thận quan sát tiểu cô nương kia, dì nghĩ các phương diện đều rất tốt, vóc dáng mặc dù không có tốt như Lộ Lộ, nhưng cũng rất đẹp, hơn nữa cao một mét bảy mấy, rất xứng đôi với vóc người cao của con, mặc dù lãnh đạm chút, nhưng con không phải cũng không quá thích nói sao, rất hợp với con mà.”
Tiết Lộ nghe mẹ cô tuỳ tiện nói một chút con gái nhà người ta, đều phải kéo mình ra so sánh, trong lòng phi thường chán ghét, nhưng cô lại không có biện pháp với loại hành vi này, may mà ở đây đều là người trong nhà, nếu như đang ở bên ngoài, bà cũng nói như vậy, Tiết Lộ mỗi lần đều sẽ cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Cô lúc này thật vất vả chuyển đề tài lên người Trương Hoàn, đương nhiên liền không muốn lại để trọng tâm câu chuyện chuyển về phía mình, vì vậy chỉ trầm mặc không nói, lại cầm PSP trong tay bắt đầu xem tiểu thuyết, hoặc mượn việc xem tiểu thuyết khiến cha mẹ không chú ý đến mình.
Trương Hoàn không muốn tiếp lời dì, nhưng nhìn thấy bà một bộ dáng dấp mong đợi nhìn mình, liền cảm giác không đáp cũng không hay, rất lãnh đạm thậm chí mang theo ghét bỏ nói, “Con đã thử cùng cô ấy tiếp xúc, nhưng là thật sự không hợp, không có biện pháp.”
Dì thở dài, “Nhà con bé nhà to làm lớn, là con gái nhà có tiền, nói vậy tính cách đích xác không được tốt, khẳng định so ra kém Lộ Lộ, con không nên từ nhỏ chơi chung với Lộ Lộ, đem tiêu chuẩn của nó tìm bạn gái, như vậy rất khó tìm được. Dì nói, kỳ thực Sưởng Sưởng không tệ lắm, thật không tồi.”
Trương Hoàn không muốn trả lời, lại cúi đầu làm bộ dạng suy tư hay ảo não.
Mà Tiết Lộ, đối với câu này của mẹ, thật sự có chút không nhịn được nữa, ở nhà mất mặt không sao, nếu bà ở bên ngoài còn để cô mất mắt như vậy, cô thật sẽ muốn cản trở.
Cô bấu PSP cố nén, nói đây là mẹ mình, con không chê mẹ xấu, cô không có đạo lý ghét bỏ bà, nhịn đi.
Dì xem Trương Hoàn không nói lời nào, biết đứa nhỏ này sợ rằng không thích mình nói chuyện này, nhưng cảm thấy vẫn là lại hỏi rõ ràng mới được, dù sao nếu như Trương Hoàn và Triệu Sưởng kia tốt lên, sau đó có thể giới thiệu cho con gái nhà mình một hôn nhân tốt. Hiện tại, muốn tìm một người đàn ông tốt, càng ngày càng khó, nếu không sao nhiều gái ế thế. Dì từ khi con gái lên đại học mà bắt đầu quan tâm chuyện chung thân đại sự của cô, phỏng chừng tóc đều muốn bạc trắng rồi, đột nhiên biết Triệu Sưởng thích Trương Hoàn, đâu đơn giản buông tha.
Dì tiếp tục nói, “Hoàn Hoàn, Sưởng Sưởng xuất ngoại, con bé còn liên lạc với con không?”
Trương Hoàn không ngẩng lên, trực tiếp lắc đầu.
Dì lúc này nghĩ Trương Hoàn thực sự không chịu phấn đấu, một mối duyên thật tốt như vậy, cậu cư nhiên đơn giản cự tuyệt, không khỏi đau lòng không thôi, nói, “Sao về sau lại không liên lạc chứ. Cho dù không làm người yêu, vẫn có thể trước làm bạn bè mà, con đứa nhỏ này, quá hết hi vọng, chuyện gì cũng không biết linh hoạt xử lý. Dì nói, con về sau không chừng sẽ hối hận đó, Sưởng Sưởng tiểu cô nương kia thật không tệ, dì đã gặp hai lần…”
Thế là, dì bắt đầu tận tình khuyên bảo lặp đi lặp lại nói về việc này, có lúc dượng cũng sẽ phụ hoạ hai câu.
Trương Hoàn và Tiết Lộ đều bảo trì trầm mặc, không nói tiếp cái gì, tuỳ hai người song ca nói tới nói lui.
May mà chỗ ăn cơm bọn họ đi không cách xa, đến nơi rồi, Trương Hoàn và Tiết Lộ đều thở phảo nhẹ nhõm.
Người một nhà tới ăn món Quảng Đông, không hề rẻ, bởi vì dì có voucher ở đây, có thể giảm không ít tiền, cho nên người một nhà mới tới.
Bình thường dì không chủ trương ăn bên ngoài, bà nấu ăn không tệ, chủ trương ăn ở nhà, vừa vệ sinh, còn tiết kiệm tiền, như vậy mới là sống qua ngày.
Bởi vì Tiết Lộ không biết nấu cơm, bà từng nghĩ cô phải gả cho nam nhân biết nấu cơm trong thành này, sau vì con gái đồng nghiệp trên đơn vị gả cho người nước ngoài, thế là bà chỉ hy vọng con gái gả đi nước ngoài, khi biết nhà Triệu Sưởng là gia đình giàu có, bà hiện tại lại đánh chủ ý con gái tiến vào nhà giàu có là tốt rồi, như vậy, sau này đều qua những ngày được người hầu hạ, căn bản không cần biết nấu cơm.
Dì vì đại sự chung thân và cuộc sống tương lai của con gái mình mà lo nát tâm, nhưng xem con gái, cô đang trầm mê trong tiểu thuyết trên PSP, ngồi cạnh bàn ngay cả đầu đều không nâng một chút, bảo cô gọi món cũng lắc đầu không gọi. Mà dì lại không có cách nào, ai kêu có một đứa con gái như vậy chứ, thật sự là oan nghiệp, đời trước nhất định là thiếu nợ nó, mới để đời này làm trâu làm ngựa trả nợ.
Dì lại nhìn về phía Trương Hoàn, Trương Hoàn chống đầu nhìn cao ốc ngoài cửa sổ, thần sắc lãnh đạm, mặt vô biểu tình. Không biết đang suy nghĩ cái gì.
Dì nghĩ đến cậu đập bể một mối duyên thật tốt với Triệu Sưởng, lại bắt đầu bực mình, luôn cảm thấy hôm nay khí tức không thông thuận.
Tiết Lộ kỳ thực căn bản không xem tiểu thuyết, trong lòng cô rất khó chịu, có chút hổ thẹn hốn hận vì mình bán đứng anh họ.
Cô lấy di động ra gửi tin nhắn cho Trương Hoàn, nói xin lỗi.
Điện thoại Trương Hoàn vang lên, cầm lên nhìn, thấy tin nhắn cô gửi, liền liếc sang Tiết Lộ, bấm trả lời nói không có gì, cậu không để ý.
Hai người an vị trên một cái bàn, còn ngồi song song, nhưng lại dùng tin nhắn trao đổi.
Thẳng đến chọn món xong rồi, dì dượng lại nói một hồi, thấy hai người chơi điện thoại cũng không đáp lại, dượng mới phát cáu lên, bảo hai người muốn ăn cơm thì ăn đàng hoàng, không được chơi điện thoại.
Tiết Lộ buồn bực nói, “Món ăn còn chưa lên, ăn cái gì mà ăn! Dùng điện thoại một chút cũng không cho.”
Dượng bị cô chọc tức, nhưng không có cách nào.
Vì vậy, trọng tâm câu chuyện lại bị dì chuyển tới trên người Trương Hoàn, dì lại bắt đầu khuyên bảo Trương Hoàn nên tiếp thu Triệu Sưởng, còn nói nên chủ động liên hệ, không chừng Triệu Sưởng trở về nước.
Trương Hoàn nghe, thiếu chút nữa trực tiếp đứng dậy bỏ đi, mà cậu một lúc cũng thật sự đứng dậy, nói vào WC.
Sau khi cậu vào WC, dì càng nhắc mãi không kiêng nể gì cả, nói, “Thật không biết Hoàn Hoàn nghĩ gì, cho dù nhịn không được tính cách Triệu Sưởng, cũng không thể trực tiếp từ chối chứ, một nhà thật tốt đó, người ta là nhà có tiền, nếu thằng bé và Sưởng Sưởng cùng một chỗ, sau này chúng ta cũng không cần cho nó căn phòng ở kia, trong nhà cha vợ có khi còn cho thằng bé gia sản…” Vừa nói, vừa nhìn về phía con gái, hỏi, “Con nói Sưởng Sưởng là con gái một đúng không.” Không đợi con gái trả lời, nói tiếp, “Chính là con gái một, như vậy, tài sản ba con bé sau này có thể truyền cho ai, còn không phải giao cho con bé, liền nói Hoàn Hoàn đứa nhỏ này quá hết hy vọng, xuẩn, ngốc, tuyệt không biết cẩn thận dự định…”
Tiết Lộ nghe đến sắc mặt không dễ nhìn, trực tiếp đứng dậy bỏ đi.
Lúc này mới khiến dì dừng lại câu chuyện, cảm thấy chính mình đích xác nói quá, con nít bây giờ căn bản không nghĩ tới lợi ích, cuộc sống bọn nó quá tốt, chỉ biết truy đuổi ái tình, nhưng bọn họ là những người từng trải, biết có thể hảo hảo bảo đảm cuộc sống mới là trọng yếu, thứ như tình yêu, đâu dễ dàng muốn như vậy.
Trương Hoàn ở bên ngoài kéo không ít thời gian, không ít phái nữ thậm chí còn có đàn ông đều đang nhìn cậu, cậu đứng bên hành lang dựa vào lan can xem thang lầu xoay tròn bên trong, có người đang đàn dương cầm, khúc nhạc Trương Hoàn chưa từng nghe qua, nhưng du dương ôn như, khiến tâm tình dễ dàng yên tĩnh.
Cậu không thèm để ý ánh mắt người khác ngắm nghía, bởi không có gì hay để ý.
Một hồi Tiết Lộ cũng ra, cùng cậu đứng đó, sau đó còn tựa đầu vào trên cánh tay cậu, hai người không nói lời nào, kỳ thực có thể lý giải cho nhau.
Nghĩ đến có lẽ món ăn đã được dọn lên, hai người mới qua về, lúc ăn cơm dì còn lầu bà lầu bầu, nói bọn họ năm đó cuộc sống gian khổ, hiện tại sinh hoạt mặt dù tốt lên, nhưng vẫn thường xuyên nhớ tới cuộc sống cơ khổ trước kia.
Hai người nghe, đều im lặng không lên tiếng, chủ yếu là nghe nhiều, mỗi lần dì đều phải nhắc tới một lần.
Trương Hoàn nhớ tới mẹ mình, bà một một cô giáo, ôn hoà nhã nhặn lịch sự, ngoại trừ lên lớp, bình thường bà ít nói, tựa như Trương Hoàn trầm mặc, Trương Hoàn không biết nếu bà con sống, đến cái tuổi bây giờ, có phải cũng sẽ giống như dì thích oán giận lải nhải như thế không…
Một bữa cơm ăn tới năm trăm đồng, nhưng trên cơ bản không no lắm, Trương Hoàn mấy ngày nay bị Triệu Trăn đưa cơm nước nuôi đến kén chọn khẩu vị, không cảm thấy bữa cơm này ăn ngon.
Lúc trở về, dì lại muốn đi siêu thị trong thương xá mua rau thịt và trái cây giảm giá, còn mua cho Tiết Lộ mỹ phẩm dưỡng da, dượng cũng vào hỗ trợ xách đồ, Trương Hoàn liền đứng ngay cửa khu bán trang sức chơi PSP của Tiết Lộ, bên trong có game. Cậu ở đó chờ dì mua đồ về.
Sắc mặt cậu lãnh đạm, thái độ lạnh lùng kiêu ngạo, nhưng tướng mạo vô cùng tuấn mỹ, đúng ở đó, liền khiến không ít người nhìn qua.
Trương Hoàn đã quen những ánh mắt này, liền không để ý, cũng không chú ý ánh mắt người khác.
Chỉ là game quá buồn tẻ, đợi thật lâu, còn chưa thấy dì trở lại, cậu đành nhàm chán nhìn đồng hồ đeo tay trong tủ kính quầy trang sức.
Có lẽ nàm nhân đều nên dùng một chiếc đồng hồ tương đối tốt, nhưng Trương Hoàn không mang đồng hồ, cậu trước đây có một cái không tồi, là quà thi lên đại học dì cho cậu, sau chơi bóng rổ để một bên bị người trộm mất, Trương Hoàn bởi vậy còn bị dì nói nặng một hồi, về sau Trương Hoàn không mua đồng hồ nữa.
Mà bây giờ, cậu chỉ nhìn thôi.
Cô gái bán hàng cẩn thận tỉ mỉ giới thiệu cho Trương Hoàn, hơn nữa cầm mấy chiếc ra cho cậu xem, còn khen cậu đeo lên đẹp, thuận tiện đùa giỡn cậu hai câu nói cậu bộ dáng đẹp.
Trương Hoàn từ chối cho ý kiến, không quá phản ứng, cũng không rời đi.
Thẳng đến khi có người tới bên cạnh cậu, còn vỗ vai cậu một chút chào hỏi cậu, cậu mới từ trong phát ngốc nhìn đồng hồ phục hồi tinh thần.
Vừa nhìn thấy diện mạo đối phương, trong lòng cậu liền nhảy dựng, bởi vì người này không phải ai khác, chính là người hồi trước gặp phải trong Trầm Yên Lâu vị Thích tiên sinh Thích Thường Hưng kia.
Trương Hoàn chỉ biết người đàn ông này họ Thích, không biết tên lão. Bất quá, Trương Hoàn lại biết người này từng có ý đồ với cậu, cùng quản lí bày trò muốn giam cậu, may mà gặp được Triệu Trăn ở đó, mới không có thân vây trong tù.
Bất quá, lúc sau lại nghĩ đến hiện tại mình không phải bị vây trong nhà tù của Triệu Trăn sao, không khỏi lại có chút hoảng hốt.
Cậu nhìn Thích Thường Hưng, nói, “Ông có chuyện gì?”
Cậu không lễ phép, ngữ khí vừa lạnh lùng vừa xa cách, như là nhìn một người xa lạ.
Thích Thường Hưng cười vỗ vỗ vai cậu, liền bị Trương Hoàn gạt tay ra, lãnh đạm nhìn lão.
Thích Thường Hưng nói, “Cứ tưởng không gặp được cậu, bảo lão Triệu dắt cậu theo, ông ấy cũng từ chối, không nghĩ tới gặp ở chỗ này, cậu nói, có duyên hay không?”
Trương Hoàn tuyệt không nghĩ là duyên phận, chỉ cảm thấy trong lòng rất không thoải mái. Bất quá, cậu cũng biết người này không thể trêu vào.
Người này bên ngoài mặc dù không có phóng đãng không kiềm chế và ngoan lệ lãnh khốc như trong Trầm Yên Lâu ngày đó, nhưng vẫn như cũ toàn thân tản mát ra một cảm giác người bề trên cao cao tại thượng.
Trương Hoàn không thích lão, còn là rất chán ghét.
Cậu không nói lời nào, muốn xoay người rời đi.
Nhưng lại bị Thích Thường Hưng kéo tay, lực tay lão cực lớn, Trương Hoàn không muốn đánh nhau khiến mọi người chú ý, vì vậy đành quay đầu lạnh lùng nhìn chằm chằm lão, bảo lão buông tay.
Thích Thường Hưng lại tiến lên trước nhỏ giọng nói với cậu, “Muốn tôi nói ra cậu từng ở nơi đó bán vịt* sao?”
(*đã giải thích mấy chương trước, giống bán d*m)
Trương Hoàn bị câu này làm cho sửng sốt, sau đó sắc mặt xanh mét, thấp giọng quát, “Tôi không có.”
Thích Thường Hưng lại cười, nói, “Xem người ta tin tôi, hay tin cậu. Hơn nữa, bán cũng bán rồi, còn nói không có, chưa từng thấy loại người như cậu bán còn muốn lập đền thờ.”
Sắc mặt Trương Hoàn càng xanh, thần sắc lạnh hơn.
—-
Tiểu Bảo: May mắn mẹ mình không giống dì Trương Hoàn, cũng may mắn mình không có cái nhan sắc chọc người muốn ăn hiếp như Trương Hoàn:)))
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook