Dạ Sắc Chi Tiền (Trước Đêm Tối)
-
Chương 12: Đưa rượu
Cùng Triệu Trăn ăn bữa khuya đối với Trương Hoàn mà nói chỉ là một bài nhạc đệm nhỏ, cậu mua mấy quyển sách gốc nước A, tốn mất hơn ngàn đồng, hơn nữa còn sắp đến thời gian trả tiền nhà, vì vậy kinh tế liền bắt đầu eo hẹp, cho dù Tiết Lộ bỏ tiền tiêu vặt ra cho cậu giải trừ khẩn cấp, nhưng trước khi chưa tìm được công việc lương cao, cậu vẫn ngày ngày rất khó nhịn.
Vì vậy, lúc này luôn sẽ nghĩ tới là Triệu Trăn hại cậu bị mất công việc tốt lúc trước. Hơn nữa lúc đụng phải đàn anh Vệ Khê trong học viện, cậu cũng sẽ nghĩ tới là Triệu Trăn làm mất công việc Vệ Khê thật vất vả giới thiệu cho cậu, cậu lại ngại để cho đàn anh giới thiệu việc khác, cho nên chỉ phải chậm rãi tự tìm.
Cũng may cậu có ngoại hình đẹp, còn là sinh viên đại học danh tiếng, hơn nữa ngoại ngữ tốt, cho nên rất nhanh liền tìm được, đồng thời lương bổng còn cao hơn ban đầu, tiền boa càng xa xỉ, chỉ là yêu cầu phi thường nghiêm ngặt mà thôi, hơn nữa phỏng chừng sau đó cũng sẽ gặp phải chuyện không thoải mái. Nhưng vì số tiền này, cậu vẫn có thể nhịn, hoặc là nói cậu vì chính mình có thể nhịn xuống.
Đây còn là lần đầu tiên cậu chính thức đi làm sau khi tham gia xong một tuần huấn luyện, cậu hi vọng có thể làm tốt, sau đó có thể trụ lâu một chút.
Trầm Yên Lâu, là một nơi tiêu tiền rất tao nhã. Cái tên này cũng là lấy ý tưởng từ “Trướng thâm chẩm nị chú trầm yên”* trong, không khó đoán rằng bên trong đang làm gì.
(*Màn trướng tối, gối mềm, đốt trầm hương)
Triệu Trăn cùng mấy người bạn có qua lại làm ăn với nhau tới nơi này thả lỏng tinh thần.
Trong phòng riêng, mọi người chơi rất vui vẻ, các tiểu thư thiếu gia nơi này đều vì trình độ học vấn cao thấu hiểu lòng người lại giỏi ca múa mà nổi danh.
Một vị mỹ nữ trí thức mà hào phóng bồi bên người Triệu Trăn, rót rượu cho ông, bồi ông nhỏ giọng nói chuyện, không giống các tiểu thư hay thiếu gia khác làm nũng.
Triệu Trăn thích người như vậy.
Nhìn ngôn hành cử chỉ vài người khác, Triệu Trăn mỉm cười không nói, những người này giống như ở nhà bị vợ quản quá nghiêm, vừa tới nơi này, liền hoàn toàn thả lỏng, bộ mặt sắc lang hiển lộ, bất quá, thế này cũng bình thường, nếu như tới chỗ này còn không thể tuỳ tâm sở dục, vậy thực sự quá nghẹn khuất.
Nhưng có lẽ hiện tại thật là nam sắc nắm quyền, ông biết trong đây không có người nào chân chính đồng tính, nhưng tất cả mọi người nguyện ý muốn một nam nhân bộ dáng thanh tú thậm chí đẹp đến có thể so với phụ nữ đến bồi mình, mà không phải muốn một nữ nhân càng thêm mềm mại và dịu ngoan.
Triệu Trăn hút thuốc, thỉnh thoảng cùng người khác nói chuyện hai câu, khi điện thoại reo, thấy là Triệu Sưởng gọi tới, đây là công chúa bảo bối nhà ông, không dám chậm trễ, nói một câu với người bạn bên cạnh, liền đi ra cửa, còn bảo quản lí tìm riêng cho ông một phòng an tĩnh để gọi điện thoại, tránh cho con gái ông nghe thấy tiếng động không nên nghe, cô lại muốn giáo huấn ông.
Triệu Trăn cùng Triệu Sưởng nói chuyện điện thoại, ông sẽ không giống một người ba nghiêm nghị, mà giống một bà mẹ nơi nơi quan tâm càu nhàu, cuối cùng Triệu Sưởng không muốn nói với ông nữa, cúp điện thoại trước, Triệu Trăn lúc này mới chấm dứt quan tâm giáo dục, sau đó cảm thán, “Quả thực nữ đại bất trung lưu.”
Triệu Trăn trở lại phòng riêng, thấy bên trong hai vị tiểu thư đang hát trên đài, mấy người bạn kia đang chơi bài, một người trong đó tên Thích Thường Hưng cư nhiên buông cậu trai bên người, có lẽ uống nhiều rồi, mặt mày hớn hở nói, giọng còn thật lớn, “Quản lí các người nói nhân viên phục vụ đều không bán, Chuồn Chuồn Nhỏ, cậu nói, cậu ban đầu có phải phục vụ không, bây giờ cậu có bán hay không? Dám nói với tôi những lời này, thật sự quá khinh thường tôi!”
Chuồn Chuồn Nhỏ là biệt hiệu Thích đại ca đặt cho cậu thanh niên thanh tú chừng hai mươi tuổi bên người, lão nói như vậy, trong lòng Chuồn Chuồn Nhỏ nghiến răng nghiến lợi với lão, bất quá trên mặt vẫn còn đang cười, nhưng lại làm nũng nói, “Thích ca, anh trực tiếp ở trước mặt em coi trọng người khác, bây giờ còn tới hỏi em câu này, anh nói anh có hư hỏng không?”
Đang nói, còn nhẹ nhàng đánh Thích Thường Hưng một quyền, họ Thích rất hưởng thụ, Triệu Trăn lại nhìn không quen nam nhân cố ý làm nũng đùa giỡn nịnh nọt, trong lòng ớn lạnh một trận, lắc đầu ngồi lại vị trí cũ của mình, nhìn tình huống này, ông cũng biết đã xảy ra chuyện gì, đoán chừng là lão Thích coi trọng nhân viên bưng đồ vào, muốn lấy tới tay chơi đùa nhưng bị quản lí từ chối.
Bất quá, loại sự tình này, cuối cùng tám chính phần mười sẽ thành, quản lí từ chối, đa phần chỉ là muốn cho người phục vụ kia xem thôi, sau cùng vẫn muốn kéo người ta vào trong cái nghề này, nếu không, một vùng rộng lớn như vậy, ở đâu tới nhiều mầm tốt cho hắn kiếm tiền.
Tuy rằng Triệu Trăn nghĩ vậy, nhưng ông cũng mặc kệ chuyện này, người bạn bên cạnh ông kêu Vương Tường Vân, thấy ông trở lại, liền cười hỏi ông chuyện gì, lại đi lâu như vậy, bỏ lỡ xem kịch vui.
Triệu Trăn đáp, “Công chúa nhỏ nhà tôi gọi điện, không dám không nghe.”
Biết Triệu Trăn cưng chìu con gái vô cùng, mà hắn cũng đồng dạng có một đứa con gái, xem như thịt đầu tim, cái gì không tốt cũng không dám để nó biết, vì vậy rất lí giải Triệu Trăn. Hắn nói vài câu hỏi thăm ân cần tình hình con gái nhà ông gần đây, Triệu Trăn chỉ nhàn nhạt trả lời, hỏi vừa xảy ra chuyện gì, lão Thích lại để ý như vậy.
Vường Tường Vân cười nói với ông, “Ông mới đi không lâu, liền có một đứa nhỏ đưa rượu tới, bộ dạng đích thật rất đẹp, vóc người cũng tốt, phỏng chừng có thể ngoài 1m8, bất quá cậu ta gầy, lại rất xinh xắn, thân cao liền không thành vấn đề. Mặc đồng phục thắt lưng lại có vẻ nhỏ, mông lại vểnh, thật ra thì, cậu ta vừa tiến vào, lão Thích liền coi trọng. Lôi kéo muốn cậu ta bồi uống rượu, nghe nói cậu ta hôm nay là lần đầu tiên đi làm, còn non lắm, cậu ta đỏ mặt không chịu, gọi Trần quản lí tới, đành thả cậu ta ra.”
Nói đến đây, Vương Tường Vân bưng ly rượu cụng ly với Triệu Trăn, liền nhích qua nói, “Đích thật không tồi, nếu không phải lão Thích xuống ta trước, tôi đã hạ thủ rồi.”
Triệu Trăn cười không đáp.
Vương Tường Vân cho là ông không tin, cứ tiếp tục nói, “Ông còn không tin, đích thật khá xinh xắn. Lão Thích lại cố ý gọi rượu, còn nói xong với quản lí rồi, để cậu ta mang đến, ông xem một chút liền biết, chắc chắn không thầm thường.”
Triệu Trăn lúc này mới gật đầu, nói, “Nghe ông nói tốt như vậy, tôi thật muốn cẩn thận xem xem.”
An Địch bên cạnh ông nghe thấy hai người nói chuyện, nhưng chỉ trầm mặc không nói, khi Triệu Trăn nghiêng người sang ôm cô, cô mới nhỏ giọng nói, “Đứa trẻ đó em đã gặp, vẫn là học sinh chưa tốt nghiệp đó, Trần quản lí làm vậy rất không phúc hậu.”
Cũng chỉ trước mặt Triệu Trăn, An Địch mới nói như vậy, bất quá, tuy rằng nói, nhưng không giống không ngăn cản chuyện phát sinh*.
(Xin lỗi mình không hiểu câu này, nhiều từ không quá)
Trong lòng Triệu Trăn đều hiểu rõ, chỉ cười, còn nói với An Địch, “Cậu ta nhất định phải hiểu, nếu vẫn là học sinh tốt, sao lại tới đây làm phục vụ, An Địch, em chính là quá mềm lòng, bất quá, như em càng làm người thích, phụ nữ nên thiện lương vẫn tốt hơn.”
An Địch có chút miễn cưỡng cười cười.
Khi Triệu Trăn cùng An Địch nói chuyện, cậu phục vụ đưa rượu kia đã vào, Triệu Trăn nhìn sang, liền ngây ngẩn cả người, nghĩ thầm Trương Hoàn thế nào lại chạy đến đây làm thêm, cậu thật sự thiếu tiền đến điên sao, tuy rằng cha mẹ mất, nhưng trong nhà dì cũng không quá bạc đãi cậu. Đứa nhỏ này, thật sự không biết trời cao đất rộng, chỗ nào cũng muốn đạp lên, thực sự chưa té không biết đau.
Triệu Trăn trong khoảng thời gian ngắn vừa giật mình vừa bực bội, bất quá, ông ban đầu không có động tác, chỉ trầm mặt ngồi đó, nhưng khí tức ông cường thế, An Địch bên người rất nhanh phát hiện biến hoá của ông.
Bời vì ánh sáng trong phòng riêng không sáng sủa, Trương Hoàn ban đầu căn bản không chú ý tới sự tồn tại của Triệu Trăn, hơn nữa, cậu không ngắm loạn chung quanh, chỉ muốn nhanh đưa rượu liền đi ra ngoài thôi.
Lần đầu tiên cậu đưa rượu vào, đã bị một người đàn ông chừng bốn mươi tuổi nắm lấy tay, hơn nữa người này còn phi thường ngả ngớn kéo cậu vào lòng lão, còn cười nói, “Qua bồi anh uống hai ly.”
Trương Hoàn không nghĩ tới ngày đầu tiên đi làm liền gặp phải tình huống này, cậu luôn cảm thấy con gái mới có thể không an toàn, không nghĩ tới con trai cũng không an toàn đến trình độ này. Cậu từ lúc này bắt đầu hối hận mình sao lại tới nơi này làm việc, đi ra ngoài liền từ chức đi, thế này thật làm cho người ta nhịn không nổi nữa.
Tuy rằng Trương Hoàn nghĩ mình nhịn không được, nhưng lúc đó vẫn nhịn, sức lực cậu không nhỏ, thật sự tránh thoát khỏi người đàn ông này, bởi vì bị lão đùa giỡn mà hai má đỏ ửng, nhưng vẫn giả vờ trấn định nói, “Tôi chỉ là nhân viên phục vụ, vị tiên sinh này, xin lỗi, xin ngài buông tay.”
Nói xong liền muốn đi, nhưng bị lão Thích bắt được tay, Trương Hoàn rất tức giận, quả thực muốn đánh, sau đó quản lí lại chạy tới, xin lỗi khách, nói Trương Hoàn chỉ là nhân viên phục vụ, không bán, mong bọn họ thả cậu đi.
Lão Thích chỉ cười, lôi kéo Trương Hoàn không buông, Trương Hoàn bị lão cầm tay, chỉ cảm thấy chạm phải ác tâm, cuối cùng vẫn là quản lí không ngừng khuyên can, lão Thích đáp ứng nói Trương Hoàn kính lão một chén liền để cậu đi, Trương Hoàn không có cách nào, đành rót một chén rượu kính lão Thích mới thôi.
Sau khi Trương Hoàn rời khỏi, quản lí lại nói với khách mấy câu, lúc này mới ra ngoài, nói với Trương Hoàn, khách bên trong bọn họ không đắc tội nổi, may mà hắn đúng lúc giải vây, mới không có chuyện, sau đó bảo Trương Hoàn về sau phải lanh lợi chút.
Trương Hoàn uống một chén rượu mạnh, tuy rằng còn không đến mức say, nhưng tinh thần cũng không thanh tỉnh như vừa rồi, vì bị cồn kích thích, tính tình liền lớn mật rất nhiều, trước tiên cậu cảm ơn quản lí đúng lúc giải cứu, sau đó đã nghĩ lí do nói chuyện từ chức, không đợi cậu nói ra, quản lí liền nói, “Bên trong lại chọn hai chai rượu, vẫn là cậu đi đưa, đây là thứ gần hai mươi vạn, cậu đưa vào, đến lúc đó coi như trích phần trăm cho cậu. Cậu đi đi!”
Trương Hoàn chần chờ, nghĩ sự tình khẳng định không đơn giản, ở đâu ra chuyện tốt như vậy.
Tuy rằng chào bán được rượu, đích thật có trích phần trăm cho người bán, thế nhưng cậu vừa rồi không có chào hàng, thế nào đi nữa, cũng nên tính cho tiểu thư thiếu gia bên trong, làm sao chuyện tốt này lại chạy đến trên người cậu.
Quản lí nhìn ra cậu chần chờ, liền cười vỗ vỗ vai cậu, nói, “Tôi thấy cậu vừa chịu thiệt, bọn họ chọn chai rượu này, trích phần trăm cho cậu, coi như bù lại cho cậu.”
Trương Hoàn tuy vẫn hoài nghi như cũ, nhưng không thể không cảm kích, cảm ơn ý tốt của quản lí, đành đi đưa rượu.
Trương Hoàn quan sát chai rượu mình đưa đi, lần này là rượu đỏ, nhãn rượu ngoại nổi tiếng, đích thật là giá trị xa xỉ.
Nghĩ người bình thường nhiều năm mới kiếm được tiền bằng hai chai này, cứ như thế lập tức uống hết, tuy không đến mức căm thù kẻ giàu, nhưng Trương Hoàn vẫn có chút cảm thán.
Vì vậy, lúc này luôn sẽ nghĩ tới là Triệu Trăn hại cậu bị mất công việc tốt lúc trước. Hơn nữa lúc đụng phải đàn anh Vệ Khê trong học viện, cậu cũng sẽ nghĩ tới là Triệu Trăn làm mất công việc Vệ Khê thật vất vả giới thiệu cho cậu, cậu lại ngại để cho đàn anh giới thiệu việc khác, cho nên chỉ phải chậm rãi tự tìm.
Cũng may cậu có ngoại hình đẹp, còn là sinh viên đại học danh tiếng, hơn nữa ngoại ngữ tốt, cho nên rất nhanh liền tìm được, đồng thời lương bổng còn cao hơn ban đầu, tiền boa càng xa xỉ, chỉ là yêu cầu phi thường nghiêm ngặt mà thôi, hơn nữa phỏng chừng sau đó cũng sẽ gặp phải chuyện không thoải mái. Nhưng vì số tiền này, cậu vẫn có thể nhịn, hoặc là nói cậu vì chính mình có thể nhịn xuống.
Đây còn là lần đầu tiên cậu chính thức đi làm sau khi tham gia xong một tuần huấn luyện, cậu hi vọng có thể làm tốt, sau đó có thể trụ lâu một chút.
Trầm Yên Lâu, là một nơi tiêu tiền rất tao nhã. Cái tên này cũng là lấy ý tưởng từ “Trướng thâm chẩm nị chú trầm yên”* trong, không khó đoán rằng bên trong đang làm gì.
(*Màn trướng tối, gối mềm, đốt trầm hương)
Triệu Trăn cùng mấy người bạn có qua lại làm ăn với nhau tới nơi này thả lỏng tinh thần.
Trong phòng riêng, mọi người chơi rất vui vẻ, các tiểu thư thiếu gia nơi này đều vì trình độ học vấn cao thấu hiểu lòng người lại giỏi ca múa mà nổi danh.
Một vị mỹ nữ trí thức mà hào phóng bồi bên người Triệu Trăn, rót rượu cho ông, bồi ông nhỏ giọng nói chuyện, không giống các tiểu thư hay thiếu gia khác làm nũng.
Triệu Trăn thích người như vậy.
Nhìn ngôn hành cử chỉ vài người khác, Triệu Trăn mỉm cười không nói, những người này giống như ở nhà bị vợ quản quá nghiêm, vừa tới nơi này, liền hoàn toàn thả lỏng, bộ mặt sắc lang hiển lộ, bất quá, thế này cũng bình thường, nếu như tới chỗ này còn không thể tuỳ tâm sở dục, vậy thực sự quá nghẹn khuất.
Nhưng có lẽ hiện tại thật là nam sắc nắm quyền, ông biết trong đây không có người nào chân chính đồng tính, nhưng tất cả mọi người nguyện ý muốn một nam nhân bộ dáng thanh tú thậm chí đẹp đến có thể so với phụ nữ đến bồi mình, mà không phải muốn một nữ nhân càng thêm mềm mại và dịu ngoan.
Triệu Trăn hút thuốc, thỉnh thoảng cùng người khác nói chuyện hai câu, khi điện thoại reo, thấy là Triệu Sưởng gọi tới, đây là công chúa bảo bối nhà ông, không dám chậm trễ, nói một câu với người bạn bên cạnh, liền đi ra cửa, còn bảo quản lí tìm riêng cho ông một phòng an tĩnh để gọi điện thoại, tránh cho con gái ông nghe thấy tiếng động không nên nghe, cô lại muốn giáo huấn ông.
Triệu Trăn cùng Triệu Sưởng nói chuyện điện thoại, ông sẽ không giống một người ba nghiêm nghị, mà giống một bà mẹ nơi nơi quan tâm càu nhàu, cuối cùng Triệu Sưởng không muốn nói với ông nữa, cúp điện thoại trước, Triệu Trăn lúc này mới chấm dứt quan tâm giáo dục, sau đó cảm thán, “Quả thực nữ đại bất trung lưu.”
Triệu Trăn trở lại phòng riêng, thấy bên trong hai vị tiểu thư đang hát trên đài, mấy người bạn kia đang chơi bài, một người trong đó tên Thích Thường Hưng cư nhiên buông cậu trai bên người, có lẽ uống nhiều rồi, mặt mày hớn hở nói, giọng còn thật lớn, “Quản lí các người nói nhân viên phục vụ đều không bán, Chuồn Chuồn Nhỏ, cậu nói, cậu ban đầu có phải phục vụ không, bây giờ cậu có bán hay không? Dám nói với tôi những lời này, thật sự quá khinh thường tôi!”
Chuồn Chuồn Nhỏ là biệt hiệu Thích đại ca đặt cho cậu thanh niên thanh tú chừng hai mươi tuổi bên người, lão nói như vậy, trong lòng Chuồn Chuồn Nhỏ nghiến răng nghiến lợi với lão, bất quá trên mặt vẫn còn đang cười, nhưng lại làm nũng nói, “Thích ca, anh trực tiếp ở trước mặt em coi trọng người khác, bây giờ còn tới hỏi em câu này, anh nói anh có hư hỏng không?”
Đang nói, còn nhẹ nhàng đánh Thích Thường Hưng một quyền, họ Thích rất hưởng thụ, Triệu Trăn lại nhìn không quen nam nhân cố ý làm nũng đùa giỡn nịnh nọt, trong lòng ớn lạnh một trận, lắc đầu ngồi lại vị trí cũ của mình, nhìn tình huống này, ông cũng biết đã xảy ra chuyện gì, đoán chừng là lão Thích coi trọng nhân viên bưng đồ vào, muốn lấy tới tay chơi đùa nhưng bị quản lí từ chối.
Bất quá, loại sự tình này, cuối cùng tám chính phần mười sẽ thành, quản lí từ chối, đa phần chỉ là muốn cho người phục vụ kia xem thôi, sau cùng vẫn muốn kéo người ta vào trong cái nghề này, nếu không, một vùng rộng lớn như vậy, ở đâu tới nhiều mầm tốt cho hắn kiếm tiền.
Tuy rằng Triệu Trăn nghĩ vậy, nhưng ông cũng mặc kệ chuyện này, người bạn bên cạnh ông kêu Vương Tường Vân, thấy ông trở lại, liền cười hỏi ông chuyện gì, lại đi lâu như vậy, bỏ lỡ xem kịch vui.
Triệu Trăn đáp, “Công chúa nhỏ nhà tôi gọi điện, không dám không nghe.”
Biết Triệu Trăn cưng chìu con gái vô cùng, mà hắn cũng đồng dạng có một đứa con gái, xem như thịt đầu tim, cái gì không tốt cũng không dám để nó biết, vì vậy rất lí giải Triệu Trăn. Hắn nói vài câu hỏi thăm ân cần tình hình con gái nhà ông gần đây, Triệu Trăn chỉ nhàn nhạt trả lời, hỏi vừa xảy ra chuyện gì, lão Thích lại để ý như vậy.
Vường Tường Vân cười nói với ông, “Ông mới đi không lâu, liền có một đứa nhỏ đưa rượu tới, bộ dạng đích thật rất đẹp, vóc người cũng tốt, phỏng chừng có thể ngoài 1m8, bất quá cậu ta gầy, lại rất xinh xắn, thân cao liền không thành vấn đề. Mặc đồng phục thắt lưng lại có vẻ nhỏ, mông lại vểnh, thật ra thì, cậu ta vừa tiến vào, lão Thích liền coi trọng. Lôi kéo muốn cậu ta bồi uống rượu, nghe nói cậu ta hôm nay là lần đầu tiên đi làm, còn non lắm, cậu ta đỏ mặt không chịu, gọi Trần quản lí tới, đành thả cậu ta ra.”
Nói đến đây, Vương Tường Vân bưng ly rượu cụng ly với Triệu Trăn, liền nhích qua nói, “Đích thật không tồi, nếu không phải lão Thích xuống ta trước, tôi đã hạ thủ rồi.”
Triệu Trăn cười không đáp.
Vương Tường Vân cho là ông không tin, cứ tiếp tục nói, “Ông còn không tin, đích thật khá xinh xắn. Lão Thích lại cố ý gọi rượu, còn nói xong với quản lí rồi, để cậu ta mang đến, ông xem một chút liền biết, chắc chắn không thầm thường.”
Triệu Trăn lúc này mới gật đầu, nói, “Nghe ông nói tốt như vậy, tôi thật muốn cẩn thận xem xem.”
An Địch bên cạnh ông nghe thấy hai người nói chuyện, nhưng chỉ trầm mặc không nói, khi Triệu Trăn nghiêng người sang ôm cô, cô mới nhỏ giọng nói, “Đứa trẻ đó em đã gặp, vẫn là học sinh chưa tốt nghiệp đó, Trần quản lí làm vậy rất không phúc hậu.”
Cũng chỉ trước mặt Triệu Trăn, An Địch mới nói như vậy, bất quá, tuy rằng nói, nhưng không giống không ngăn cản chuyện phát sinh*.
(Xin lỗi mình không hiểu câu này, nhiều từ không quá)
Trong lòng Triệu Trăn đều hiểu rõ, chỉ cười, còn nói với An Địch, “Cậu ta nhất định phải hiểu, nếu vẫn là học sinh tốt, sao lại tới đây làm phục vụ, An Địch, em chính là quá mềm lòng, bất quá, như em càng làm người thích, phụ nữ nên thiện lương vẫn tốt hơn.”
An Địch có chút miễn cưỡng cười cười.
Khi Triệu Trăn cùng An Địch nói chuyện, cậu phục vụ đưa rượu kia đã vào, Triệu Trăn nhìn sang, liền ngây ngẩn cả người, nghĩ thầm Trương Hoàn thế nào lại chạy đến đây làm thêm, cậu thật sự thiếu tiền đến điên sao, tuy rằng cha mẹ mất, nhưng trong nhà dì cũng không quá bạc đãi cậu. Đứa nhỏ này, thật sự không biết trời cao đất rộng, chỗ nào cũng muốn đạp lên, thực sự chưa té không biết đau.
Triệu Trăn trong khoảng thời gian ngắn vừa giật mình vừa bực bội, bất quá, ông ban đầu không có động tác, chỉ trầm mặt ngồi đó, nhưng khí tức ông cường thế, An Địch bên người rất nhanh phát hiện biến hoá của ông.
Bời vì ánh sáng trong phòng riêng không sáng sủa, Trương Hoàn ban đầu căn bản không chú ý tới sự tồn tại của Triệu Trăn, hơn nữa, cậu không ngắm loạn chung quanh, chỉ muốn nhanh đưa rượu liền đi ra ngoài thôi.
Lần đầu tiên cậu đưa rượu vào, đã bị một người đàn ông chừng bốn mươi tuổi nắm lấy tay, hơn nữa người này còn phi thường ngả ngớn kéo cậu vào lòng lão, còn cười nói, “Qua bồi anh uống hai ly.”
Trương Hoàn không nghĩ tới ngày đầu tiên đi làm liền gặp phải tình huống này, cậu luôn cảm thấy con gái mới có thể không an toàn, không nghĩ tới con trai cũng không an toàn đến trình độ này. Cậu từ lúc này bắt đầu hối hận mình sao lại tới nơi này làm việc, đi ra ngoài liền từ chức đi, thế này thật làm cho người ta nhịn không nổi nữa.
Tuy rằng Trương Hoàn nghĩ mình nhịn không được, nhưng lúc đó vẫn nhịn, sức lực cậu không nhỏ, thật sự tránh thoát khỏi người đàn ông này, bởi vì bị lão đùa giỡn mà hai má đỏ ửng, nhưng vẫn giả vờ trấn định nói, “Tôi chỉ là nhân viên phục vụ, vị tiên sinh này, xin lỗi, xin ngài buông tay.”
Nói xong liền muốn đi, nhưng bị lão Thích bắt được tay, Trương Hoàn rất tức giận, quả thực muốn đánh, sau đó quản lí lại chạy tới, xin lỗi khách, nói Trương Hoàn chỉ là nhân viên phục vụ, không bán, mong bọn họ thả cậu đi.
Lão Thích chỉ cười, lôi kéo Trương Hoàn không buông, Trương Hoàn bị lão cầm tay, chỉ cảm thấy chạm phải ác tâm, cuối cùng vẫn là quản lí không ngừng khuyên can, lão Thích đáp ứng nói Trương Hoàn kính lão một chén liền để cậu đi, Trương Hoàn không có cách nào, đành rót một chén rượu kính lão Thích mới thôi.
Sau khi Trương Hoàn rời khỏi, quản lí lại nói với khách mấy câu, lúc này mới ra ngoài, nói với Trương Hoàn, khách bên trong bọn họ không đắc tội nổi, may mà hắn đúng lúc giải vây, mới không có chuyện, sau đó bảo Trương Hoàn về sau phải lanh lợi chút.
Trương Hoàn uống một chén rượu mạnh, tuy rằng còn không đến mức say, nhưng tinh thần cũng không thanh tỉnh như vừa rồi, vì bị cồn kích thích, tính tình liền lớn mật rất nhiều, trước tiên cậu cảm ơn quản lí đúng lúc giải cứu, sau đó đã nghĩ lí do nói chuyện từ chức, không đợi cậu nói ra, quản lí liền nói, “Bên trong lại chọn hai chai rượu, vẫn là cậu đi đưa, đây là thứ gần hai mươi vạn, cậu đưa vào, đến lúc đó coi như trích phần trăm cho cậu. Cậu đi đi!”
Trương Hoàn chần chờ, nghĩ sự tình khẳng định không đơn giản, ở đâu ra chuyện tốt như vậy.
Tuy rằng chào bán được rượu, đích thật có trích phần trăm cho người bán, thế nhưng cậu vừa rồi không có chào hàng, thế nào đi nữa, cũng nên tính cho tiểu thư thiếu gia bên trong, làm sao chuyện tốt này lại chạy đến trên người cậu.
Quản lí nhìn ra cậu chần chờ, liền cười vỗ vỗ vai cậu, nói, “Tôi thấy cậu vừa chịu thiệt, bọn họ chọn chai rượu này, trích phần trăm cho cậu, coi như bù lại cho cậu.”
Trương Hoàn tuy vẫn hoài nghi như cũ, nhưng không thể không cảm kích, cảm ơn ý tốt của quản lí, đành đi đưa rượu.
Trương Hoàn quan sát chai rượu mình đưa đi, lần này là rượu đỏ, nhãn rượu ngoại nổi tiếng, đích thật là giá trị xa xỉ.
Nghĩ người bình thường nhiều năm mới kiếm được tiền bằng hai chai này, cứ như thế lập tức uống hết, tuy không đến mức căm thù kẻ giàu, nhưng Trương Hoàn vẫn có chút cảm thán.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook