Dạ Sắc Biên Duyên
Quyển 2 - Chương 1: Dangerous Monster

Rolin quay qua Feldt, đối phương vẫn đang nhìn chằm chằm màn hình máy tính, “Tôi mới không cần anh bảo vệ.”

“Nga? Vậy cậu nên nhanh nhanh cải tiến thuốc của cậu đi. Chỉ có thể duy trì năng lực quỷ hút máu trong năm phút thì vô dụng.”

Rolin cũng không phản bác, vì biết rõ Feldt nói đúng.

Lúc này, cửa phòng thí nghiệm mở ra, tiếng giày cao gót “cộp cộp” của Melanie làm bầu không khí xấu hổ trong phòng nháy máy tan thành mây khói.

“Melanie? Không phải tôi đã nói cô nên ở nhà nghỉ ngơi rồi sao?” Rolin từ trên ghế đứng dậy, nhìn chiếc cổ quấn băng vải của đối phương, sắc mặt cô vẫn có chút tái nhợt như trước.

“Tôi đâu có đến để làm việc. Nghe nói tiến sĩ đã nhận nuôi Mike nên tôi tới để xem cậu bé!”

“Hả?”

“Không phải tiến sĩ anh đã nói sao? Mike là con trai của tôi và anh, thật vất vả con trai cưng mới trở về, thân là mẹ nó sao tôi có thể vắng mặt chứ?”

Rolin thở dài một hơi, “Melanie, cô đối với tiểu quỷ kia còn tốt hơn đối với tôi!.”

Ngay lúc đó, chuông điện thoại reo lên, trong điện thoại truyền đến giọng nói của Lena.

“Thật xin lỗi, tiến sĩ… Tôi nghĩ anh vừa kết thúc một vụ án dài, muốn được nghỉ ngơi thật tốt…”

“Sao vậy, Lena?”

“Có một vụ án mới tương đối hóc búa.”

“Hóc búa…” Rolin khẽ hừ một tiếng, “Hiện đang là buổi sáng, nếu phải đi quan sát hiện trường thì cũng chỉ có mình tôi đi.”

“Ân… Anh có thể mang theo nghiên cứu sinh của mình, chúng ta cần thu thập một vài mẫu vật.”

“Được rồi, không thành vấn đề.”

“Nhân tiện… Hi vọng anh mang theo người đủ… gan dạ.”

Nhíu mày, Rolin không khỏi buồn cười nói: “Ý cô là hi vọng hắn cường tráng như vận động viên?” (ý Lena muốn nói là 强悍 = gan dạ nhưng Rolin lại nghe ra 健壮 = cường tráng =.=”)

“Anh đến rồi sẽ biết.”

Cúp máy, Rolin bấm số gọi Albert. “Hắc, mang theo dụng cụ đến phòng thí nghiệm, chúng ta cùng đến hiện trượng gây án.”

Cậu nghiên cứu sinh luôn muốn được ra hiện trường vụ án thi triển tài năng nghe được tin này,vẻ mệt mỏi sau một đêm mất ngủ cũng vì vậy mà lập tức bay mất.

Ngoài dự đoán, trong vòng 20 phút Albert đã có mặt ở phòng thí nghiệm.

“Uy, nếu không phải tôi đang bị thương…” Melanie sờ sờ cổ mình, “Công việc bên ngoài cũng không tới phiên cậu.”

Albert ngây ngốc cười, trái lại Rolin mang theo nụ cười xấu xa bước ra cửa.

“Hắc, Rolin” giọng nói nhẹ nhàng trầm bổng độc quyền của Feldt vang lên trong phòng thí nghiệm.

“Cái gì?” Tiến sĩ D có chút khó chịu quay đầu lại, cằm như cũ hơi hất lên, cổ và cằm hình thành góc độ mang một loại mỹ cảm ngoài ý muốn.

“Khi thu thập mẫu vật nhớ tỉ mỉ một chút, nói không chừng tôi có thể nhìn ra đặc thù của hung thủ.”

“Biết rồi, ngày nào đó tôi sẽ thiết kế ra thiết bị tinh vi hơn cái năng lực cảm ứng của anh!” Rolin tay đút túi quần, tay quệt miệng đi ra ngoài.

Albert cứ vậy theo Rolin đi tới nhà kho bỏ hoang ở ngoại ô Wasington.

Xung quanh là nhân viên FBI, nhưng không có đặc vụ nào là Huyết tộc – đó là đượng nhiên, giữa ban ngày ban mặt ai mà tự nguyện ra ngoài làm pháo xì chứ. Một đặc vụ từ trong đi ra, chào hỏi Rolin.

“Tiến sĩ D… khuyên anh nên đeo khẩu trang trước rồi hãy vào…”

Nghe vậy, Rolin chỉ biết cảnh tượng bên trong vô cùng thê thảm, “Tôi biết rồi, việc còn lại giao cho tôi, sau khi chúng tôi thu thập mẫu vật ở hiện trường xong, phiền các anh đem thi thể về phòng thí nghiệm của tôi.”

“Không thành vấn đề.”

Trao đổi xong, Albert theo Rolin vào nhà kho.

Chỉ mới vừa tới cửa, họ đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc.

Rolin nhanh nhẹn bước vào, dưới ánh đèn lờ mờ chỉ nhìn thấy máu bắn tung tóe khắp nơi, Rolin rút trong túi ra đôi bao tay plastic, đồng thời đeo khẩu trang lên.

Khi thi thể hiện ra trước mắt họ, Rolin nghe thấy Albert phía sau đang phát ra tiếng nôn khan.

“Không được nôn tại hiện trường, muốn nôn ra ngoài nôn đi!”

Như nhận được ơn đại xá, Albert liền buông vali xông ra ngoài.

Thứ duy nhất còn có thể nhận ra từ thi thể trước mắt, đó là một thiếu niên. Cơ thể bị xé làm đôi, không cần nghĩ nhiều, trên thế giới này sinh vật nào lại có quái lực như vậy, Rolin chỉ có thể trả lời là quỷ hút máu.

Người bị hại từ cổ trở xuống, cơ thể bị xé toạc tới bụng.

Rolin cẩn thận tới bên cạnh thi thể, anh có thể dễ dàng đoán được, toàn bộ nội tạng của cỗ thi thể kia đều đã bị lấy đi rồi.

“Thật là.. không phải chỉ có hứng thú với máu thôi sao…” Khẽ thở dài, Rolin bắt đầu nhìn quanh bốn phía.

Từ túi áo lấy ra cặp mắt kính, hơi híp mắt nhìn, một sợi tóc trắng dài vướng trên khung sắt cửa ra vào.

“Xem ra cậu quá nóng vội a.” Rolin bước tới, dùng nhíp gắp sợi tóc xuống, bỏ vào túi đựng vật chứng.

Hơn một tiếng sau, Rolin xách vali đi ra, thấy Albert vẫn đứng nôn khan cách đó không xa, một đặc vụ bên cạnh vừa đưa nước vừa giúp hắn vỗ vỗ lưng.

“Biểu hiện không sai nha, Albert.” Rolin cười cười, đi ra xe của mình, cậu nghiên cứu sinh đáng thương giờ phút này ngay cả đầu cũng không ngẩng lên nổi.

Trở lại phòng thí nghiệm, Feldt vẫn siêng năng ngồi trước máy tính đánh bài bridge, Rolin đẩy cửa vào, ném túi vật chứng chính xác ngay trước mặt Feldt.

Tiếp đó, Albert sắc mặt tái nhợt cũng đi vào, phía sau là nhân viên FBI đem thi thể tới.

“Xem ra tình hình rất không ổn a!” Melanie cũng đi qua.

Đợi nhóm nhân viên rời đi, Rolin vỗ vỗ bả vai Albert nói: “Cậu trước về nghỉ ngơi chút đi.”

“Tiến sĩ… Tôi…”

“Ân, cậu so với trong tưởng tượng của tôi vẫn khá hơn nhiều. Lần đầu tiên tôi mang Melanie tới quan sát hiện trường, cô ta trực tiếp té xỉu.”

Albert nhẹ nhõm thở ra một hơi, “Vậy, tôi về nghỉ chút, tối tôi nhất định sẽ quay lại xử lý việc ban ngày.”

“Ân ha, chúc cậu có thể ngủ được.” Rolin xấu bụng mà bổ sung một câu.

“Sợi tóc này quả thực có mùi vị đồng loại của tôi.” Feldt đem vật chứng trả lại cho Rolin.

“Còn gì nữa không?”

“Còn gì nữa? Trên này không có chút máu hay mảnh da nào của hung thủ, cậu hi vọng tôi có thể nhìn ra cái gì chứ?” Feldt buồn cười khoanh tay nói, “Từ khi biết được năng lực của tôi, tiến sĩ D càng lúc càng lười rồi ha?”

“Hừ!” Rolin một tay đẩy ghế xoay của đối phương ra xa bàn máy, từ ngăn tủ lấy ra một ống tiêm, bĩu môi nói, “Đặc vụ Fedlt này, đã tới giờ làm nhiệm vụ hiến máu rồi.”

“Nếu là cho Mike, tôi không ngại a!”

Rolin cười cười, một bên tà ý mà đem kim đâm vào da thịt Feldt, một bên dùng giọng điệu nghiêm trang hỏi: “Anh có biết cơ thể người chết chẳng những bị xé thành hai khúc, ***g ngực và khoang bụng đều bị hung thủ xé toạc, hơn nữa toàn bộ nội tạng đều bị lấy đi.”

“Hử?” Feldt hơi ngẩng đầu lên, liền thấy Rolin đang cúi xuống.

“Anh nói, hung thủ có phải dùng tay không để xé khoang bụng nạn nhân?”

“Có khả năng.”

“Như vậy, hắn cũng mang bao tay giống tôi lúc khám nghiệm tử thi sao?”

“Huyết tộc… trời sinh đều thích hưởng thụ cảm giác khi máu dính trên da thịt mình.”

“Cám ơn.” Nháy mắt khi đối phương vừa dứt lời, Rolin liền mạnh tay rút kim tiêm ra, sau đó đi ra bàn mổ.

“Loại đau đớn này, tôi hầu như không – có – cảm – giác.” Feldt dùng giọng bằng bằng nhưng lại giống như đang động viên trò đùa dai của đứa trẻ nói.

“Nhưng chí ít cũng cho tôi cảm giác hả hê.” Rolin đã đeo mắt kính lên, chuẩn bị lấy mẫu ở vùng gần khoang bụng.

Nghiêng đầu, Feldt nhìn Rolin.

Feldt phát hiện mình rất thích nhìn bộ dạng hết sức chuyên chú này của người cộng sự, bộ dạng kia cho Feldt cảm giác thứ trong mắt Rolin cũng chính là toàn bộ thế giới của hắn.

“Anh cũng thích hưởng thụ cảm giác khi máu dính trên da thịt mình sao?” Rolin nhẹ nhàng bóc xuống lớp màng dính dấu vân tay.

“Tôi sao? Tôi rất sợ cảm giác đó.”

“Hửm?” Rolin ngẩng đầu lên, trên mặt Feldt vẫn là nụ cười thản nhiên như trước.

“Cho nên, vĩnh viễn… vĩnh viễn đừng để máu cậu dính trên người tôi.” Feldt khẽ lẩm bẩm như đang than vãn.

Tới trước máy quét, Rolin để máy quét qua đầu ngón tay giữa để đưa dấu vân tay vào máy tính, Rolin lần đầu tiên phát hiện chính mình đột nhiên mất đi hứng thú khiêu khích đối phương.

Không may, không tìm được đối tượng ăn khớp trong kho dữ liệu dấu vân tay.

Lúc này, Feldt từ ghế xoay đứng lên, chậm rãi đi tới bàn mổ, ngón tay men theo miệng vết thương vỗ nhẹ.

Sau đó, Melanie luôn ngồi trước máy tính tìm tư liệu cũng đã đi tới, dường như muốn nói gì, Rolin hướng cô làm dấu đừng lên tiếng.

“Hung thủ là nam tóc vàng, cao từ một mét tám đến một mét chín, không phải huyết tộc thuần chủng.” Feldt chậm rãi mở mắt, “Xin lỗi, tôi chỉ biết được vậy thôi.”

“Ân” Rolin nhướng nhướng mi, “Tốt hơn nhiều so với việc đối chiếu dấu vân tay rồi. Melanie, cô muốn nói gì?”

“Tôi đã xác định được thân phận của nạn nhân, tên Al Garner. Nhân tiện, Lena vừa gọi đến nói ba tháng trước cô ấy từng xử lý qua một thi thể như thế này, có điều nạn nhân lại là nữ.”

“Sau đó thì sao?” Rolin nhếch khóe miệng, anh biết Melanie nhất định là đã tra được cái gì đó rồi.

“Al Garner là trợ lí của người mẫu Shade Smith nổi tiếng thế giới, và cô gái chết ba tháng trước kia lại là người trang điểm của Shade. Tôi dám chắc, cho dù Shade không phải là hung thủ, nhưng hai cái chết thê thảm này nhất định có liên quan tới hắn.”

“Shade Smith? Chính là người thường xuyên xuất hiện trên tạp trí thời trang nam giới?” Rolin híp mắt.

“Trên thực tế thì chỉ cần là tạp trí thời trang, Shade đều có mặt.” Melanie bổ sung, “Shade còn quảng cáo đồ lót đàn ông.”

“A, tôi nhớ ra rồi, tôi có mua cái quần lót kia, mặc vào rất thoải mái a.” Rolin bừng tỉnh, “Đợi một chút, hung thủ là tóc vàng đúng không, hơn nữa người mẫu chắc chắn phải cao hơn một mét tám…”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương