Dạ Quang
-
Chương 49
CHƯƠNG 49 PN1
Nghe nói, từ sau khi Lăng Dạ lại một lần nữa bị bắt đi mất, thập tử nhất sinh, Lăng Huy nghe xong lời nói của Lăng Quang, chỉ cảm thấy bản thân ngu ngu ngơ ngơ đi, không biết nên làm cái gì, trong đầu óc chỉ nghĩ đến việc Lăng Dạ bị rơi xuống sông, không biết trôi về phương nào, lẽ nào bản thân sẽ không bao giờ còn có thể thấy y nữa. Thế là, Lăng Huy bèn đi tìm Thanh Cang nói chuyện, đem toàn bộ sự việc kể lại cho hắn, bởi vì đây chỉ là vấn đề sớm muộn, Ngạo Thanh Cang nghe được tin tức xong, phản ứng y hệt như Lăng Huy, người bản thân thầm yêu lâu như thế, lại lần nữa không thấy, hơn nữa còn có khả năng vĩnh viễn không thể thấy nữa.
Thế là hai người bèn đến tửu lâu mua rượu, người ta nói, những ai đồng thời thất tình rất dễ dàng hòa hợp, khi đến tửu lâu, hai người đều không còn cần mạng nữa, một ly lại một ly, trong những tình huống bình thường thì khi muốn say ngược lại sẽ càng khó say, nhìn những bình rượu chất đầy bàn kia, hai người đều không biết phải làm sao.
Thất vọng trở về, Lăng Huy trở lại hoàng cung trốn trong tẩm cung của hắn, ai cũng không muốn gặp, khiến cho mẫu phi của hắn khẩn trương loạn lên, vẫn luôn biết Lăng Huy đối với Lăng Dạ có tình cảm, nhưng không ngờ địa vị của Lăng Dạ trong lòng hắn lại quan trọng như vậy, an ủi vài câu, cũng không có quá nhiều hiệu quả, chỉ có thể thất vọng quay về.
Ngạo Thanh Cang cũng giống như Lăng Huy, mỗi ngày đều trốn trong nhà, đâu cũng không đi, cả người hao gầy đi một vòng, khiến cho Ngạo Nỗ Liệt ở bên cạnh gấp gáp, mỗi ngày đều mua thuốc bổ về cho hắn uống.
Lăng Quang không nói lại những tin tức mà ám vệ truyền về cho họ, chỉ nói khi nào tìm được, sẽ bảo người thông báo cho họ biết, mỗi ngày đều ngồi trong ngự thư phòng chờ đợi tin tức.
Một tháng trôi qua, vẫn như cũ không tìm được, Lăng Huy và Ngạo Thanh Cang vẫn còn tồn tại một chút hy vọng.
Ba tháng trôi qua, vẫn không chút tin tức, bất an và sợ hãi dâng đầy hai người.
Một năm trôi qua, Lăng Huy và Ngạo Thanh Cang đã hoàn toàn thất vọng, nhưng ở chỗ sâu thẳm trong nội tâm hai người, đều đồng thời vô cùng hy vọng sự trở về của Lăng Dạ, bất luận bao lâu.
Hai người vì muốn làm cho bản thân tê liệt, đều chọn lựa cố gắng làm việc, Lăng Huy làm những nhiệm vụ mà Lăng Quang bố trí cho hắn, mỗi ngày đều tận hết chức trách hoàn thành, không có chút nào lơ là.
Ngạo Thanh Cang thì chăm chỉ đi theo phụ thân học tập, nỗ lực trở thành một đại thần vì quốc vì dân.
Đồng thời, hai người cũng cưới một thê tử, không quan tâm quá nhiều, chẳng qua là để nối dõi tông đường cho gia đình, một năm sau mỗi người đều có một nhi tử mập mạp.
Thời gian hai năm, gương mặt vốn dĩ có chút cuồng ngạo không an phận đã trở nên rất thành thục, tràn đầy mị lực, không còn sự thanh thuần lúc trước.
Mỗi tháng, hai người đều tụ lại bên nhau, để hồi ức lại những ngày lúc trước, cũng nghĩ rất lâu rồi không gặp mặt bằng hữu, tán chuyện trên trời dưới đất, không có bất cứ phiền não nào.
Hôm đó là ngày mà hai người ra ngoài để gặp nhau, vẫn như lúc bình thường, Ngạo Thanh Cang và Lăng Huy rất sớm đã đến nơi hẹn gặp, sau đó ôm nhau chào hỏi, rồi kể lại hững chuyện phát sinh gần đây của từng người.
Trong tửu lâu, hai người không ai đề cập, nhưng đồng thời đều tránh nhắc đến chuyện của Lăng Dạ, để không khiến cho những ký ức thương tâm nổi dậy.
Uống rượu nồng nhiệt không ngừng, cũng chỉ có ngày này, hai người sẽ vui vẻ, không chút cố kỵ mà tận hưởng, trước đây muốn say cũng không say được, nhưng hôm nay không biết vì sao, uống không bao lâu, hai người đều cảm thấy chút choáng váng, đầu óc hơi mông lung.
Biết bản thân đã say, hai người trực tiếp đi về Ngạo phủ, ở bên ngoài uống rượu gây chuyện là một việc không hay ho gì, huống hồ tửu lượng của hai người cũng không tốt lắm.
Lắc lư nghiêng ngả, trên đường không biết đụng phải bao nhiêu thứ, cuối cùng đi đến trước phòng của Thanh Cang, không nói hai lời, trực tiếp đi đến giường, mơ hồ ngã xuống rất nhanh liền ngủ. Trong giấc mơ, hai người giống như cảm thấy hơi lạnh, liền dựa gần vào nhau, san sẻ hơi ấm của đối phương, một đêm ngon giấc, khi tỉnh lại đã là buổi chiều.
Lăng Huy nhu nhu đầu đau nhức của mình, hậu di chứng của chuyện uống nhiều đây mà. Thấy Thanh Cang vẫn là bộ dạng còn chưa tỉnh, liền lấy chăn trên giường đắp cho hắn, Thanh Cang giống như cảm thấy được chiếc chăn mềm mại, trực tiếp cuộn lại lăn, kết quả lăn đến bên ngoài giường, “binh” một tiếng ngã xuống đất.
Rất nhanh liền tỉnh lại, nhu nhu chỗ bị ngã, có hơi buồn bực bản thân lại lăn xuống giường, ngẩng đầu lên mới phát hiện Lăng Huy đang tràn đầy ý cười nhìn hắn, có chút quẫn bách, bản thân khi ngủ là cực kỳ không ổn định.
“ Thì ra Thanh Cang còn giống như tiểu hài tử lăn xuống giường nha.” Giống như vừa phát hiện được đại lục mới, Lăng Huy hai mắt phát sáng, nhìn đến khiến cho Thanh Cang lông tơ dựng đứng, hơi run rẩy một chút, lại leo lên giường, nằm xuống tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
Cảm thấy được Lăng Huy vẫn ở bên cạnh không chịu biến mất, có chút không kiên nhẫn, mở trừng mắt ra ngồi dậy vừa định nói cái gì, kết quả thấy bộ mặt phóng đại của Lăng Huy ngay trước mắt, bởi vì muốn trở dậy, đầu ngẩng cao, nên trực tiếp hôn lên môi của hắn.
Hai người đồng thời kinh ngạc, sau đó rất hiểu ý cùng quay sang hướng khác, nâng một tay lên liều mạng chùi lau miệng.
Bầu không khí có chút quái dị, ai cũng không nói lời nào, không biết phải làm sao mới có thể đánh vỡ sự yên tĩnh này, cuối cùng Lăng Huy bình tĩnh nói: “Ta hồi cung đây.” Nói xong giống như chạy trốn nhanh chóng ra khỏi phòng của Thanh Cang.
Mấy ngày sau hai người đều rất ăn ý không hề đề cập tới chuyện xảy ra hôm đó, chẳng qua chỉ là tăng thêm chú ý về đối phương, thỉnh thoảng sẽ nhìn trúng mắt đối phương, nếu như đường nhìn của hai người chạm nhau, cũng chỉ lúng túng cười cười, sau đó lại làm như chưa có gì xảy ra.
Rất nhanh một tháng trôi qua, lại một lần nữa đến kỳ hẹn của cả hai, lần này hai người đều không uống rượu, sợ say rượu rồi lại làm bậy, chỉ là lơ đãng ăn thức ăn trước mặt.
“ Ngươi.”
“ Ngươi.”
Hai người đồng thời mở miệng, nhưng lại ngậm lại.
“ Có chuyện gì, ngươi nói trước đi.” Thanh Cang gắp một miếng thịt, trước khi bỏ vào mồm nói.
Giống như đã hạ một quyết tâm rất lớn, cổ vũ đầy dũng khí, muốn uống một ly để tăng thêm can đảm cho mình, mới phát hiện đó là trà, thôi thì uống một ngụm, sau đó giống như đang bước lên đoạn đầu đài, một bộ biểu tình liều chết nói: “Thanh Cang, ta phát hiện bản thân hình như đã thích ngươi rồi.”
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Sau đó lại giống như chờ bị chém, đợi câu trả lời của Ngạo Thanh Cang, rất lâu không có nghe thấy đáp án của hắn, trong lòng có chút thất vọng, nhưng không biểu hiện ra ngoài, vừa định nói bảo hắn đừng để ý, Thanh Cang lại nói: “Ta hình như cũng có cảm giác này.”
Có chút bất ngờ câu trả lời của Ngạo Thanh Cang, có vui mừng, trực tiếp nắm lấy tay của Ngạo Thanh Cang nói: “Vậy chúng ta bên nhau thử xem thế nào.”
Ngạo Thanh Cang nhìn ánh mắt nhiệt tình đó, có chút không chịu được, trên mặt hiếm thấy xuất hiện một mảnh hồng hồng.
Thế là hai người bắt đầu cuộc sống tình lữ.
Lần đầu tiên hẹn hò, hai người hẹn bên bờ hồ, không phải nói muốn lãng mạn sao, thế là hai người liền du hồ, vui vẻ hưởng thụ thế giới riêng tư của họ.
Sau đó, lại hẹn thêm rất nhiều lần, chậm rãi từ thích dần bắt đầu biến thành yêu.
Lần đầu tiên của hai người, vấn đề trên dưới đã thảo luận rất lâu, cuối cùng vẫn là dùng võ lực để giải quyết, đánh hết ba bốn canh giờ cuối cùng Thanh Cang vì thể lực không bằng mà bị rơi xuống thế hạ phong, hôm đó Lăng Huy vô cùng hưng phấn, không chút khách khí đem Thanh Cang ăn sạch.
Chuyện của hai người, Lăng Quang và Ngạo Nỗ Liệt đều biết, nhưng cũng không phản đối gì, Lăng Quang bởi vì chuyện của Lăng Dạ, đã không muốn quản đến chuyện của họ, nếu hai người đã thương yêu đối phương, vậy cũng không có cái gì phải nói.
Mà Ngạo Nỗ Liệt thấy hoàng đế không phản đối, bản thân cũng không cần phản đối, dù sao thì bản thân đã có một tôn tử rồi, trừ có chút áy náy đối với con dâu ra, cũng không có cảm khái gì nhiều.
[Toàn văn hoàn]
Nghe nói, từ sau khi Lăng Dạ lại một lần nữa bị bắt đi mất, thập tử nhất sinh, Lăng Huy nghe xong lời nói của Lăng Quang, chỉ cảm thấy bản thân ngu ngu ngơ ngơ đi, không biết nên làm cái gì, trong đầu óc chỉ nghĩ đến việc Lăng Dạ bị rơi xuống sông, không biết trôi về phương nào, lẽ nào bản thân sẽ không bao giờ còn có thể thấy y nữa. Thế là, Lăng Huy bèn đi tìm Thanh Cang nói chuyện, đem toàn bộ sự việc kể lại cho hắn, bởi vì đây chỉ là vấn đề sớm muộn, Ngạo Thanh Cang nghe được tin tức xong, phản ứng y hệt như Lăng Huy, người bản thân thầm yêu lâu như thế, lại lần nữa không thấy, hơn nữa còn có khả năng vĩnh viễn không thể thấy nữa.
Thế là hai người bèn đến tửu lâu mua rượu, người ta nói, những ai đồng thời thất tình rất dễ dàng hòa hợp, khi đến tửu lâu, hai người đều không còn cần mạng nữa, một ly lại một ly, trong những tình huống bình thường thì khi muốn say ngược lại sẽ càng khó say, nhìn những bình rượu chất đầy bàn kia, hai người đều không biết phải làm sao.
Thất vọng trở về, Lăng Huy trở lại hoàng cung trốn trong tẩm cung của hắn, ai cũng không muốn gặp, khiến cho mẫu phi của hắn khẩn trương loạn lên, vẫn luôn biết Lăng Huy đối với Lăng Dạ có tình cảm, nhưng không ngờ địa vị của Lăng Dạ trong lòng hắn lại quan trọng như vậy, an ủi vài câu, cũng không có quá nhiều hiệu quả, chỉ có thể thất vọng quay về.
Ngạo Thanh Cang cũng giống như Lăng Huy, mỗi ngày đều trốn trong nhà, đâu cũng không đi, cả người hao gầy đi một vòng, khiến cho Ngạo Nỗ Liệt ở bên cạnh gấp gáp, mỗi ngày đều mua thuốc bổ về cho hắn uống.
Lăng Quang không nói lại những tin tức mà ám vệ truyền về cho họ, chỉ nói khi nào tìm được, sẽ bảo người thông báo cho họ biết, mỗi ngày đều ngồi trong ngự thư phòng chờ đợi tin tức.
Một tháng trôi qua, vẫn như cũ không tìm được, Lăng Huy và Ngạo Thanh Cang vẫn còn tồn tại một chút hy vọng.
Ba tháng trôi qua, vẫn không chút tin tức, bất an và sợ hãi dâng đầy hai người.
Một năm trôi qua, Lăng Huy và Ngạo Thanh Cang đã hoàn toàn thất vọng, nhưng ở chỗ sâu thẳm trong nội tâm hai người, đều đồng thời vô cùng hy vọng sự trở về của Lăng Dạ, bất luận bao lâu.
Hai người vì muốn làm cho bản thân tê liệt, đều chọn lựa cố gắng làm việc, Lăng Huy làm những nhiệm vụ mà Lăng Quang bố trí cho hắn, mỗi ngày đều tận hết chức trách hoàn thành, không có chút nào lơ là.
Ngạo Thanh Cang thì chăm chỉ đi theo phụ thân học tập, nỗ lực trở thành một đại thần vì quốc vì dân.
Đồng thời, hai người cũng cưới một thê tử, không quan tâm quá nhiều, chẳng qua là để nối dõi tông đường cho gia đình, một năm sau mỗi người đều có một nhi tử mập mạp.
Thời gian hai năm, gương mặt vốn dĩ có chút cuồng ngạo không an phận đã trở nên rất thành thục, tràn đầy mị lực, không còn sự thanh thuần lúc trước.
Mỗi tháng, hai người đều tụ lại bên nhau, để hồi ức lại những ngày lúc trước, cũng nghĩ rất lâu rồi không gặp mặt bằng hữu, tán chuyện trên trời dưới đất, không có bất cứ phiền não nào.
Hôm đó là ngày mà hai người ra ngoài để gặp nhau, vẫn như lúc bình thường, Ngạo Thanh Cang và Lăng Huy rất sớm đã đến nơi hẹn gặp, sau đó ôm nhau chào hỏi, rồi kể lại hững chuyện phát sinh gần đây của từng người.
Trong tửu lâu, hai người không ai đề cập, nhưng đồng thời đều tránh nhắc đến chuyện của Lăng Dạ, để không khiến cho những ký ức thương tâm nổi dậy.
Uống rượu nồng nhiệt không ngừng, cũng chỉ có ngày này, hai người sẽ vui vẻ, không chút cố kỵ mà tận hưởng, trước đây muốn say cũng không say được, nhưng hôm nay không biết vì sao, uống không bao lâu, hai người đều cảm thấy chút choáng váng, đầu óc hơi mông lung.
Biết bản thân đã say, hai người trực tiếp đi về Ngạo phủ, ở bên ngoài uống rượu gây chuyện là một việc không hay ho gì, huống hồ tửu lượng của hai người cũng không tốt lắm.
Lắc lư nghiêng ngả, trên đường không biết đụng phải bao nhiêu thứ, cuối cùng đi đến trước phòng của Thanh Cang, không nói hai lời, trực tiếp đi đến giường, mơ hồ ngã xuống rất nhanh liền ngủ. Trong giấc mơ, hai người giống như cảm thấy hơi lạnh, liền dựa gần vào nhau, san sẻ hơi ấm của đối phương, một đêm ngon giấc, khi tỉnh lại đã là buổi chiều.
Lăng Huy nhu nhu đầu đau nhức của mình, hậu di chứng của chuyện uống nhiều đây mà. Thấy Thanh Cang vẫn là bộ dạng còn chưa tỉnh, liền lấy chăn trên giường đắp cho hắn, Thanh Cang giống như cảm thấy được chiếc chăn mềm mại, trực tiếp cuộn lại lăn, kết quả lăn đến bên ngoài giường, “binh” một tiếng ngã xuống đất.
Rất nhanh liền tỉnh lại, nhu nhu chỗ bị ngã, có hơi buồn bực bản thân lại lăn xuống giường, ngẩng đầu lên mới phát hiện Lăng Huy đang tràn đầy ý cười nhìn hắn, có chút quẫn bách, bản thân khi ngủ là cực kỳ không ổn định.
“ Thì ra Thanh Cang còn giống như tiểu hài tử lăn xuống giường nha.” Giống như vừa phát hiện được đại lục mới, Lăng Huy hai mắt phát sáng, nhìn đến khiến cho Thanh Cang lông tơ dựng đứng, hơi run rẩy một chút, lại leo lên giường, nằm xuống tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
Cảm thấy được Lăng Huy vẫn ở bên cạnh không chịu biến mất, có chút không kiên nhẫn, mở trừng mắt ra ngồi dậy vừa định nói cái gì, kết quả thấy bộ mặt phóng đại của Lăng Huy ngay trước mắt, bởi vì muốn trở dậy, đầu ngẩng cao, nên trực tiếp hôn lên môi của hắn.
Hai người đồng thời kinh ngạc, sau đó rất hiểu ý cùng quay sang hướng khác, nâng một tay lên liều mạng chùi lau miệng.
Bầu không khí có chút quái dị, ai cũng không nói lời nào, không biết phải làm sao mới có thể đánh vỡ sự yên tĩnh này, cuối cùng Lăng Huy bình tĩnh nói: “Ta hồi cung đây.” Nói xong giống như chạy trốn nhanh chóng ra khỏi phòng của Thanh Cang.
Mấy ngày sau hai người đều rất ăn ý không hề đề cập tới chuyện xảy ra hôm đó, chẳng qua chỉ là tăng thêm chú ý về đối phương, thỉnh thoảng sẽ nhìn trúng mắt đối phương, nếu như đường nhìn của hai người chạm nhau, cũng chỉ lúng túng cười cười, sau đó lại làm như chưa có gì xảy ra.
Rất nhanh một tháng trôi qua, lại một lần nữa đến kỳ hẹn của cả hai, lần này hai người đều không uống rượu, sợ say rượu rồi lại làm bậy, chỉ là lơ đãng ăn thức ăn trước mặt.
“ Ngươi.”
“ Ngươi.”
Hai người đồng thời mở miệng, nhưng lại ngậm lại.
“ Có chuyện gì, ngươi nói trước đi.” Thanh Cang gắp một miếng thịt, trước khi bỏ vào mồm nói.
Giống như đã hạ một quyết tâm rất lớn, cổ vũ đầy dũng khí, muốn uống một ly để tăng thêm can đảm cho mình, mới phát hiện đó là trà, thôi thì uống một ngụm, sau đó giống như đang bước lên đoạn đầu đài, một bộ biểu tình liều chết nói: “Thanh Cang, ta phát hiện bản thân hình như đã thích ngươi rồi.”
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Sau đó lại giống như chờ bị chém, đợi câu trả lời của Ngạo Thanh Cang, rất lâu không có nghe thấy đáp án của hắn, trong lòng có chút thất vọng, nhưng không biểu hiện ra ngoài, vừa định nói bảo hắn đừng để ý, Thanh Cang lại nói: “Ta hình như cũng có cảm giác này.”
Có chút bất ngờ câu trả lời của Ngạo Thanh Cang, có vui mừng, trực tiếp nắm lấy tay của Ngạo Thanh Cang nói: “Vậy chúng ta bên nhau thử xem thế nào.”
Ngạo Thanh Cang nhìn ánh mắt nhiệt tình đó, có chút không chịu được, trên mặt hiếm thấy xuất hiện một mảnh hồng hồng.
Thế là hai người bắt đầu cuộc sống tình lữ.
Lần đầu tiên hẹn hò, hai người hẹn bên bờ hồ, không phải nói muốn lãng mạn sao, thế là hai người liền du hồ, vui vẻ hưởng thụ thế giới riêng tư của họ.
Sau đó, lại hẹn thêm rất nhiều lần, chậm rãi từ thích dần bắt đầu biến thành yêu.
Lần đầu tiên của hai người, vấn đề trên dưới đã thảo luận rất lâu, cuối cùng vẫn là dùng võ lực để giải quyết, đánh hết ba bốn canh giờ cuối cùng Thanh Cang vì thể lực không bằng mà bị rơi xuống thế hạ phong, hôm đó Lăng Huy vô cùng hưng phấn, không chút khách khí đem Thanh Cang ăn sạch.
Chuyện của hai người, Lăng Quang và Ngạo Nỗ Liệt đều biết, nhưng cũng không phản đối gì, Lăng Quang bởi vì chuyện của Lăng Dạ, đã không muốn quản đến chuyện của họ, nếu hai người đã thương yêu đối phương, vậy cũng không có cái gì phải nói.
Mà Ngạo Nỗ Liệt thấy hoàng đế không phản đối, bản thân cũng không cần phản đối, dù sao thì bản thân đã có một tôn tử rồi, trừ có chút áy náy đối với con dâu ra, cũng không có cảm khái gì nhiều.
[Toàn văn hoàn]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook