Dạ Quang
Chương 46

CHƯƠNG 46

Buổi sáng hôm sau, đúng như kỳ vọng của Lăng Quang, sau khi Lăng Dạ mở mắt ra, thấy Lăng Quang đang ôm y, cười rạng rỡ. Thì bắt đầu nổi bão.

“ Không phải ta đã nói, ta muốn ngủ một mình hay sao, ngươi sao lại trèo lên giường của ta nữa rồi, đừng nói ta lại uống say, rồi kiên quyết kéo ngươi lên, không cho ngươi đi nha?” Lăng Dạ nộ khí ngập trời nhìn Lăng Quang trước mặt, thật sự là tự tìm chửi mà.

“ Dạ nhi, hiện tại vẫn là mùa xuân, trời tối ngủ một mình sẽ lạnh, ta sợ ngươi nhiễm lạnh, cho nên mới……. ta cũng là một lòng hảo tâm thôi.” Trong lòng nói tràn đầy ủy khuất, nhưng nụ cười gian tà trên mặt lại khiến cho người ta cảm thấy lời nói đó giống y dê xồm.

Nhìn cái tên mặt dày vô sỉ đó, Lăng Dạ không muốn để ý nữa, mặc xong y phục thì đi thẳng ra ngoài, khi ra khỏi phòng, thấy hôm nay trời âm u, thời tiết thật là nói đổi là đổi, hôm qua còn trong xanh không gợn mây, hôm nay đã mây đen dày đặc, rõ ràng tối hôm qua không phải là sao đầy trời sao, thật sự là thời tiết đặc thù a.

Cảm khái lại cảm khái, hôm nay chắc cũng sẽ trôi qua bình thường, thấy Lãnh đã dậy rồi, đang ở trong vườn luyện võ, liền đi lại tìm một cái ghế ngồi xuống, chậm rãi thưởng thức, nhìn theo những quyền đánh ra, tư duy cũng dần dần phiêu lãng thật xa.

Từ lúc nào nhỉ, bản thân thích nhất chính là mỗi buổi sáng nhìn Lâm thúc thúc luyện võ trong vườn, thỉnh thoảng cũng sẽ học một chút, đã từng có lúc, bản thân cũng ngồi trên ghế đá trong vườn, sau đó đợi mẫu thân làm hạnh nhân tô cho mình, đã từng có lúc, có một sân vườn tràn đầy tiếng cười vui vẻ, nhưng hiện tại, sân vườn đó chắc đã mọc đầy cỏ dại rồi, trong nhà chắc chắn cũng bụi bặm che kín, ở đó có ký ức mà ta vui vẻ, đột nhiên nhớ tới nó, lại muốn quay về nơi đó, nhìn thử xem cây đại thụ mình từng leo lên có cao lớn hơn không, đã chết khô rồi, hay vẫn còn tươi tốt……..

Lăng Quang ra khỏi phòng nhìn thấy Lăng Dạ đang trầm tư, thân thể đơn bạc đó, phản phất như ngay cả gió thổi cũng có thể ngã, lại phản phất như sẽ phiêu theo làn gió, trong lòng liền có chút khẩn trương, sợ Lăng Dạ lại ly khai lần nữa, nên nhanh chóng chạy qua, ôm y vào trong lòng, hỏi: “Sao vậy, nghĩ đến chuyện gì vậy?”

“ Không có gì cả, phụ hoàng, khi trở về, chúng ta có thể trước tiên dừng ở Lục Diệp trấn một chút không, ta muốn đến căn nhà lúc trước xem thử.” Lăng Dạ chớp chớp mắt nhìn Lăng Quang, hy vọng có thể đạt được sự đồng ý của y.

“ Ân, Dạ nhi muốn đi đâu phụ hoàng đều dẫn ngươi đi.” Lăng Quang nghe Lăng Dạ nói, trong lòng hiểu rõ vừa rồi Lăng Dạ đang nghĩ cái gì, sáu năm đó y trải qua ở căn nhà đó, nhìn thấy nơi này, hoài niệm là đúng rồi.

Lãnh đánh quyền xong thấy Lăng Dạ đang bị Lăng Quang ôm trong lòng, nói: “Dạ nhi, sao hôm này hiếm được ngươi có hứng thú nhìn ta luyện võ, trước đây đều chưa từng có mà.” Biểu tình trên mặt không vì lời nói châm chọc mà thay đổi, vẫn như trước một bộ mặt băng sơn.

Thoát ra khỏi vòng ôm của Lăng Quang, đi tới trước, cười nói: “Hiếm khi hôm nay ta nhìn ngươi đánh quyền, sao không đánh lâu một chút, để ta nhìn cho đã chứ.” Thấy trên gương mặt có chút mồ hôi, Lăng Dạ đột nhiên đưa tay ra, dùng ống tay áo lau cho hắn, trước đây mẫu thân cũng lau mồ hôi cho mình và thúc thúc như vậy.

Tư duy phiêu lãng về quá khứ, không hề phát giác hành động vửa rồi của mình có bao nhiêu ái muội.

Trong lòng Lãnh có chút bất ngờ, đây là lần đầu tiên Lăng Dạ lau mồ hôi cho hắn, còn là trước mặt của người kia nữa, khóe môi nhẹ nhàng cong lên, giống như là đang thị uy.

Khi Lăng Dạ thoát ra khỏi vòng tay Lăng Quang, trong lòng y đã có chút nổi giận, nhưng lại không thể biểu hiện ra, chỉ có thể bày ra một bộ mặt nhăn nhó, biểu thị trong lòng đang cảm thấy không vui và thất vọng, khi Lăng Dạ dùng ống tay áo lâu mồ hôi cho Lãnh, xém chút thì y đã bạo phát rồi.

“ Khụ, khụ, khụ.” Lăng Quang chỉ có thể dùng phương pháp này để biểu đạt sự tồn tại của bản thân, nhìn tên Lãnh đang vô cùng đắc ý, bộ mặt âm trầm của Lăng Quang càng thêm cùng cực, rất muốn đánh cho tên Lãnh đó một trận, nhưng lại sợ Lăng Dạ nói gì, sau đó lại giận y, không dễ gì mới đoàn tụ, được Lăng Dạ tha thứ, sao có thể làm ra những chuyện không được phép, khiến Lăng Dạ tức giận chứ.

Lăng Dạ nghe tiếng ho của Lăng Quang, quay đầu lại nhìn, phát hiện không có gì không đúng cả, lại quay đầu về, lúc này mới nhớ tới hành vi ái muội vửa rồi của mình, có chút quẫn bách và lúng túng, bản thân chỉ là nghĩ tới những việc mẫu thân hay làm mà thôi, không nghĩ rằng lại tự động mô phỏng theo như thế.

Thấy Lãnh và Lăng Quang đang trừng mắt nhìn lẫn nhau, không thèm để ý, hiện tại bản thân chỉ cảm thấy áy náy, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi tầm nhìn của hai người, thế là chậm chậm đi vào trong phòng.

Bữa sáng sớm đã được chuẩn bị xong, cũng như lúc ở chung với Lãnh trước đây, rất phong phú đa dạng, Lăng Dạ ăn luôn mồm, bởi vì chuyện vừa mới xảy ra, Lăng Dạ có phần quẫn bách, nên không có nói chuyện, chỉ cuối thấp đầu, không ngừng ăn.

Lăng Quang và Lãnh thấy Lăng Dạ không nói chuyện, hai người cũng không có cái gì để nói với nhau, hơn nữa cả hai vốn dĩ là tình địch, thế là bữa sáng trôi qua trong bầu không khí dị thường và an tĩnh. Bạn đang �

Bởi vì đã đáp ứng Lăng Dạ, phải đưa y đi dạo chơi khắp Huy Kí, thế là dùng bữa xong, ba người liền đi ra thành Tây, bởi vì trời âm u, nên thời tiết có chút chán nản.

Khi đến thành Tây, trên mặt Lăng Dạ đã xuất hiện một chút mồ hôi, Lăng Quang học theo động tác sáng nay của Lăng Dạ, giúp y lau đi, không thèm để ý đến Lãnh bởi vì chậm chân mà đang bực bội, trong lòng chỉ cầu nguyện, ngàn vạn lần đừng gặp Viên Diệp Phong.

Nhưng sự thật chứng minh, việc tốt không linh việc xấu lại linh, vừa mới đi đến thành Tây không bao lâu, đã thấy Viên Diệp Phong hưng phấn bừng bừng đi về phía bọn họ, thấy bộ dáng Lăng Dạ vẫy tay biểu thị hoan nghênh, trong lòng có chút khổ não đã đáp ứng yêu cầu của Lăng Dạ, chỉ mong ngóng có thể nhanh chóng dạo xong Huy Kí, sau đó ly khai, như vậy sẽ bớt đi một sự uy hiếp.

Lãnh thấy Lăng Quang một bộ dáng chuẩn bị nghênh chiến, trong lòng cười nhạo một tiếng, tự mình nói, tự mình giải quyết đi, rồi không nhìn Lăng Quang nữa. Dù sao thì nếu y giải quyết mọi chuyện thì cũng đã giúp ta giải quyết bớt phiền toái, bản thân chỉ cần ngồi trên núi nhìn hổ đánh nhau là được, chờ y có không trụ nổi thì xuống giúp một tay là được.

Viên Diệp Phong đến trước mặt Lăng Dạ, nhìn Lăng Quang đang vô cùng cảnh giác, và Lãnh thì bộ dáng chuyện không liên quan đến mình, mỉm cười chào hỏi.

Sau đó trực tiếp kéo tay Lăng Dạ, nói: “Dạ nhi, chúng ta lại gặp mặt, thật là trùng hợp, các ngươi là muốn đi dạo chơi thành Tây đi, nói cho ngươi biết, thành Tây có một nơi rất vui đó, ta dẫn ngươi đi.” Sau đó không để ý đến hai đạo mục quang đang bắn tới, đi về phía trước.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương