Dạ Quang
-
Chương 23
CHƯƠNG 23
Lăng Quang mang Lăng Dạ về hoàng cung, sau khi đặt y nằm trên giường, lập tức gọi ngự y đến chẩn trị. Nhìn thấy gương mặt tái nhợt không còn chút huyết sắc nào của Lăng Dạ, lòng Lăng Quang đau như bị chém một đao, rất đau rất đau.
“ Hoàng thượng, tình trạng của lục hoàng tử không mấy khả quan.” Vương ngự y nhíu chặt mày nói.
“ Sao lại không khả quan, Vương ngự y, nói rõ ràng cho trẫm.” Lăng Quang cảm giác mình như sắp phát điên rồi.
“ Vết thương của lục hoàng tử đều không có nghiêm trọng, nhưng vấn đề là ở chỗ, lục hoàng tử từ nhỏ thể yếu nhiều bệnh, chỉ chuyên dùng thuốc để cải thiện sức khỏe, nhưng cũng không có tác dụng gì nhiều nhặn, lần này bị chém mấy đao, lục hoàng tử mất máu quá nhiều, lại thêm còn sốt cao, cho nên tình huống rất không tốt.” Vương ngự y thành thật nói, “ Nếu như cơn sốt lần này không lui, mà lục hoàng tử vẫn cứ hôn mê không tỉnh thế này, vậy rất có khả năng sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.”
Lăng Quang nghe thấy xém chút nữa trước mắt tối đen, gần muốn hôn mê, “ Vương ngự y, trẫm bất kể là ngươi dùng phương pháp nào, tóm lại nhất định phải làm cho Dạ nhi khỏe lại.”
“ Thần xin tận hết sức, trước tiên để thần đi khai chút đơn thuốc hạ sốt cho lục hoàng tử uống.”
“ Vậy nhanh lên, các ngươi cũng đều lui xuống trước đi, lục hoàng tử, để trẫm tự chiếu cố.” Lăng Quang vẫy lui tất cả cung nữ và thái giám.
Nhìn Lăng Dạ hôn mê bất tỉnh, Lăng Quang thật sự không biết phải làm gì, vốn cho rằng sau chuyện hôm trước, mình đã phái sáu ám vệ âm thầm bảo vệ an toàn cho Dạ nhi vậy là đã đủ rồi, thật không ngờ đến, lần này Dạ nhi vừa xuất cung liền gặp phải sát thủ, nếu như không nhờ Viên Diệp Phong, vậy mình có phải là sẽ không còn gặp lại Dạ nhi được nữa không.”
Rốt cuộc là do ai làm, là ai to gan như thế dám phái sát thủ đi truy sát bọn Dạ nhi, hơn nữa bọn Dạ nhi vừa mới xuất cung liền gặp phải nguy hiểm, có thể là ai đây, lẽ nào là bọn Thừa tướng và Hoàng hậu, Lăng Thần và Lăng Huy đang tranh đoạt địa vị thái tử, còn Dạ nhi, bọn chúng vốn đã muốn diệt cỏ tận gốc, về Thang Cang, hắn là nhi tử của Ngạo Nỗ Liệt, mà Ngạo Nỗ Liệt và thừa tướng là đối thủ sống chết, dựa vào những điểu này, chắc chắn là do bọn chúng làm, xem ra lá gan của chúng thật sự là càng ngày càng lớn rồi. Xem ra ta cũng phải tăng nhanh kế hoạch, sớm diệt sạch bọn chúng.
Cùng lúc Lăng Quang đang suy xét mọi việc, Lăng Dạ lại bắt đầu mơ thấy ác mộng, trong mộng, y nhìn thấy ba mẹ đã chết, còn có em trai của mình, nghe thấy em trai nói với y: Anh, ngươi biết không, sự ra đời của ngươi chính là một sai lầm, ngươi vốn dĩ không nên đến thế giới này, ngươi biết không, ngươi chính là giống như một ôn thần, những người ở bên cạnh ngươi đều không ai có được kết cục tốt đẹp, ngươi thử nhìn đi, ba mẹ vì ngươi mà chết, mấy kẻ tâm phúc trong công ty của ngươi vì ngươi mà thất nghiệp. Ngươi còn mặt mũi sống trên thế giới này sao, nếu như ta là ngươi, ta sớm đã tự sát rồi. Lăng Dạ liều mạng đáp trả, y không phải là ôn thần.
Cảnh trong mộng lại thay đổi, Lăng Dạ lại mơ thấy nương và Lâm thúc thúc, nhìn thấy nụ cười hiền từ của bọn họ, Lăng Dạ vừa chạy vừa kêu nương, Lâm thúc thúc, nhưng lại thấy bọn họ cách mình càng lúc càng xa, thẳng cho đến khi tiêu thất.
Đột nhiên có rất nhiều hắc y nhân nhảy ra, bọn chúng dùng đao chém chết Lăng Huy , Thanh Cang, bản thân y muốn giúp, nhưng một chút cũng không ít lợi gì, chỉ có thể ở bên cạnh khẩn trương.
Đột nhiên trong mộng lại vang lên tiếng nói của em trai, ngươi là ôn thần, ngươi là ôn thần, những người ở bên cạnh ngươi đều gặp nguy hiểm, ngươi là ôn thần, ngươi không nên sống trên thế giới này nữa, ngươi sao không chết đi cho tốt.
Lăng Quang đang chìm vào trong suy tư, đột nhiên nghe thấy Lăng Dạ nói bản thân không phải là ôn thần gì đó, không biết là chuyện gì: “ Dạ nhi, tỉnh tỉnh, sao vậy, có phải là gặp ác mộng không, ai nói ngươi là ôn thần, đừng sợ, bọn họ hồ thuyết bát đạo, Dạ nhi mới không phải là ôn thần đâu. Phụ hoàng ở đây, đừng sợ a.”
Lăng Dạ trong mơ hồ nghe được có người nói mình không phải là ôn thần, mở mắt ra, nhìn thấy Lăng Quang.
Lăng Quang phát hiện Lăng Dạ mở mắt ra, liền lập tức hỏi: “ Dạ nhi, cảm thấy thế nào rồi, có chỗ nào không thoải mái, nói cho phụ hoàng nghe.” Nói xong mới nhìn thấy Lăng Dạ dùng hai mắt trống rỗng nhìn mình, “ Dạ nhi, sao vậy, chỗ nào không thoải mái, đừng nhìn phụ hoàng như vậy, phụ hoàng sẽ khó chịu.”
Lăng Dạ nhìn Lăng Quang, nghe thấy âm thanh gấp gáp của y, rất lâu mới phản ứng lại, gọi một tiếng phụ hoàng. Sau đó liền bắt đầu ho dữ dội, càng ho càng nghiêm trọng, cứ cảm thấy trong cổ họng có thứ gì đó, kết quả thổ ra một ngụm huyết, rồi lại liền hôn mê đi.
Lăng Quang nghe được Lăng Dạ gọi mình một tiếng phụ hoàng, vốn đã cho rằng Dạ nhi không có việc gì, nhưng lại nhìn thấy Dạ nhi ho ra máu, rồi hôn mê, khẩn cấp gọi: “ Ngự y, mau gọi ngự y.”
Qua một lúc sau, Vương ngự y vội vàng chạy đến chẩn mạch cho Lăng Dạ, nói: “ Lục hoàng tử có thể là đã mơ thấy chuyện không vui gì đó, mới thổ ra huyết, không có gì đáng lo.”
Lăng Quang nghe được, mới yên tâm một chút, nhìn Lăng Dạ, không biết y mơ thấy cái gì, có chuyện gì dấu giếm phụ hoàng sao?
“ Vương ngự y, Dạ nhi khi nào thì tỉnh lại a.” Lăng Quang hỏi.
“ Nếu như lục hoàng tử hạ sốt, vậy sáng sớm ngày mai là có thể tỉnh lại, nếu như sốt không hạ, vậy thần cũng không dám chắc.”
“ Biết rồi, ngươi lui xuống trước đi, có chuyện trẫm sẽ gọi ngươi, đúng rồi, thuốc sắc xong chưa?”
“ Đã sắc xong rồi, để thần mang lên.”
“ Ân, nhanh lên.”
Dạ nhi, ngươi mau chóng khỏe lại, ngươi biết phụ hoàng lo lắng cho ngươi thế nào không.
Qua một lát, một cung nữ bưng thuốc lên: “ Hoàng thượng, thuốc đây rồi.”
“ Đem tới đây cho trẫm, ngươi đi ra đi.” Lăng Quang lấy thuốc, vẫy lui cung nữ xong, thì liền từng ngụm từng ngụm uy thuốc cho Lăng Dạ, sau khi uy xong, lại trông nom bên cạnh y, muốn để Lăng Dạ sau khi tỉnh lại thì có thể nhìn thấy mình đầu tiên.
……….Tẩm cung Hoàng hậu…….
“ Thần nhi, tình trạng của ba người kia thế nào rồi, đáng chết mà, hành động lần này thế nhưng lại thất bại, sao lại khéo như thế mà đụng phải Huy Kí quốc thái tử, thật không ngờ vận khí của chúng lại tốt như thế.” An Lạc Tuyết hiểm độc nói.
Vốn dĩ An Lạc Tuyết đang chờ Lăng Huy về báo lại tin tức cho nàng, kết quả lại nghe được tin tức mấy kẻ kia được cứu, tâm tình đang rất tốt liền lập tức phủ một màn mây đen.
“ Mẫu hậu, Ngạo Thanh Cang và tam hoàng đệ đều không có chuyện gì, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là được, nhưng mà, lục hoàng đệ hình như rất nghiêm trọng, có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”
“ Thật sao, chỉ cần con hồ ly tinh đó bị nguy hiểm đến tính mạng là được, ta nguyền rủa cho nó chết luôn đi, sống trên thế giới này chỉ tổ hại quốc hại dân, nhìn thấy liền khiến người ta khó chịu.”
“ Thần nhi, ngươi tiếp tục do thám một chút, rồi báo cho ta biết tình trạng trong cung.” An Lạc Tuyết uống một ngụm trà thong thả nói.
“ Vậy nhi thần cáo lui.” Lăng Thần hành lễ, rồi ly khai tẩm cung hoàng hậu.
………..Buổi tối…….
“ Vương ngự y, Dạ nhi thế nào rồi, có chuyển biến gì tốt không.” Lăng Quang lo lắng hỏi.
Lăng Huy và Ngạo Thanh Cang cũng ở trong phòng, trong lòng cũng rất khổ sở, Dạ nhi, ngươi nhất định không được có chuyện gì.
Nhìn Lăng Dạ, Lăng Quang nói: “ Huy nhi, Thanh Cang, các ngươi còn bị thương, nên trở về trước nghỉ ngơi di, nếu như Dạ nhi tỉnh lại, ta sẽ gọi người thông báo cho các ngươi biết.”
“ Phụ hoàng cũng không tất phải quá lo lắng đâu, lục hoàng đệ sẽ không có chuyện gì, vậy nhi thần hiện tại cáo lui.” Nói xong liền đi khỏi phòng.
“ Thần, cáo lui.” Ngạo Thanh Cang cũng đi theo Lăng Huy ra khỏi phòng.
Cả một tẩm cung rộng lớn chỉ còn lại hai người Lăng Quang và Lăng Dạ, Dạ nhi, ngươi nhanh tỉnh lại đi.
Cả đêm, Lăng Quang vẫn trông giữ bên người Lăng Dạ, một bước cũng không rời, chỉ sợ Lăng Dạ đột nhiên phát sinh chuyện gì.
Buổi sáng ngày thứ hai.
“ Vương ngự y, Dạ nhi y làm sao rồi. Lúc nào mới có thể tỉnh lại được?” Lăng Quang khẩn thiết hỏi, một ngày rồi, từ sau lúc Dạ nhi thổ huyết tối qua xong, thì không hề có một phản ứng nào nữa.
“ Hoàng thượng, lục hoàng tử đã hạ sốt rồi, bệnh tình cũng đã ổn định, tin rằng không lâu nữa sẽ tỉnh lại thôi.” Vương ngự y cung kính nói.
“ Vậy thì tốt, Trúc Tâm, ngươi đi bảo ngự thiện phòng chuẩn bị một chút đồ thanh nhạt, đến lúc Dạ nhi tỉnh lại có thể ăn. Nhớ kĩ, đừng quên hạnh nhân tô mà Dạ nhi thích nhất.” Lăng Quang nghe thấy Dạ nhi đã không có chuyện gì, nhất thời cũng đỡ lo hẳn.
“ Hoàng thượng, Huy Kí quốc thái tử đến thăm lục hoàng tử, đang đợi ở ngoài cửa.” Lúc này một cung nữ đi vào bẩm báo.
“ Để y vào đi.”
“ Lăng Hoàng thượng, lục hoàng tử thế nào rồi, có tỉnh hay chưa.” Viên Diệp Phong vào phòng liền hỏi.
Bạn đang �
“ Đã ổn định rồi, ngự y nói, sáng nay sẽ tỉnh lại, hôm qua cảm tạ ngươi cứu Dạ nhi bọn họ, không có chiêu đãi các ngươi thật tốt, mong bỏ quá cho.”
“ Không sao, có cái gì mà không tốt chứ, cho ta ăn cho ta ở đã rất cảm kích rồi.” Viên Diệp Phong ngừng một lát lại nói: “ Nếu như lục hoàng tử đã không có chuyện gì, vậy hiện tại ta xin cáo lui, đợi lục hoàng tử tỉnh lại, ta sẽ đến thăm y.”
Lăng Quang gật gật đầu, nhìn Viên Diệp Phong rời đi.
Khi sắp đến giờ ngọ, Lăng Dạ cuối cùng cũng mở mắt ra.
Lăng Quang mang Lăng Dạ về hoàng cung, sau khi đặt y nằm trên giường, lập tức gọi ngự y đến chẩn trị. Nhìn thấy gương mặt tái nhợt không còn chút huyết sắc nào của Lăng Dạ, lòng Lăng Quang đau như bị chém một đao, rất đau rất đau.
“ Hoàng thượng, tình trạng của lục hoàng tử không mấy khả quan.” Vương ngự y nhíu chặt mày nói.
“ Sao lại không khả quan, Vương ngự y, nói rõ ràng cho trẫm.” Lăng Quang cảm giác mình như sắp phát điên rồi.
“ Vết thương của lục hoàng tử đều không có nghiêm trọng, nhưng vấn đề là ở chỗ, lục hoàng tử từ nhỏ thể yếu nhiều bệnh, chỉ chuyên dùng thuốc để cải thiện sức khỏe, nhưng cũng không có tác dụng gì nhiều nhặn, lần này bị chém mấy đao, lục hoàng tử mất máu quá nhiều, lại thêm còn sốt cao, cho nên tình huống rất không tốt.” Vương ngự y thành thật nói, “ Nếu như cơn sốt lần này không lui, mà lục hoàng tử vẫn cứ hôn mê không tỉnh thế này, vậy rất có khả năng sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.”
Lăng Quang nghe thấy xém chút nữa trước mắt tối đen, gần muốn hôn mê, “ Vương ngự y, trẫm bất kể là ngươi dùng phương pháp nào, tóm lại nhất định phải làm cho Dạ nhi khỏe lại.”
“ Thần xin tận hết sức, trước tiên để thần đi khai chút đơn thuốc hạ sốt cho lục hoàng tử uống.”
“ Vậy nhanh lên, các ngươi cũng đều lui xuống trước đi, lục hoàng tử, để trẫm tự chiếu cố.” Lăng Quang vẫy lui tất cả cung nữ và thái giám.
Nhìn Lăng Dạ hôn mê bất tỉnh, Lăng Quang thật sự không biết phải làm gì, vốn cho rằng sau chuyện hôm trước, mình đã phái sáu ám vệ âm thầm bảo vệ an toàn cho Dạ nhi vậy là đã đủ rồi, thật không ngờ đến, lần này Dạ nhi vừa xuất cung liền gặp phải sát thủ, nếu như không nhờ Viên Diệp Phong, vậy mình có phải là sẽ không còn gặp lại Dạ nhi được nữa không.”
Rốt cuộc là do ai làm, là ai to gan như thế dám phái sát thủ đi truy sát bọn Dạ nhi, hơn nữa bọn Dạ nhi vừa mới xuất cung liền gặp phải nguy hiểm, có thể là ai đây, lẽ nào là bọn Thừa tướng và Hoàng hậu, Lăng Thần và Lăng Huy đang tranh đoạt địa vị thái tử, còn Dạ nhi, bọn chúng vốn đã muốn diệt cỏ tận gốc, về Thang Cang, hắn là nhi tử của Ngạo Nỗ Liệt, mà Ngạo Nỗ Liệt và thừa tướng là đối thủ sống chết, dựa vào những điểu này, chắc chắn là do bọn chúng làm, xem ra lá gan của chúng thật sự là càng ngày càng lớn rồi. Xem ra ta cũng phải tăng nhanh kế hoạch, sớm diệt sạch bọn chúng.
Cùng lúc Lăng Quang đang suy xét mọi việc, Lăng Dạ lại bắt đầu mơ thấy ác mộng, trong mộng, y nhìn thấy ba mẹ đã chết, còn có em trai của mình, nghe thấy em trai nói với y: Anh, ngươi biết không, sự ra đời của ngươi chính là một sai lầm, ngươi vốn dĩ không nên đến thế giới này, ngươi biết không, ngươi chính là giống như một ôn thần, những người ở bên cạnh ngươi đều không ai có được kết cục tốt đẹp, ngươi thử nhìn đi, ba mẹ vì ngươi mà chết, mấy kẻ tâm phúc trong công ty của ngươi vì ngươi mà thất nghiệp. Ngươi còn mặt mũi sống trên thế giới này sao, nếu như ta là ngươi, ta sớm đã tự sát rồi. Lăng Dạ liều mạng đáp trả, y không phải là ôn thần.
Cảnh trong mộng lại thay đổi, Lăng Dạ lại mơ thấy nương và Lâm thúc thúc, nhìn thấy nụ cười hiền từ của bọn họ, Lăng Dạ vừa chạy vừa kêu nương, Lâm thúc thúc, nhưng lại thấy bọn họ cách mình càng lúc càng xa, thẳng cho đến khi tiêu thất.
Đột nhiên có rất nhiều hắc y nhân nhảy ra, bọn chúng dùng đao chém chết Lăng Huy , Thanh Cang, bản thân y muốn giúp, nhưng một chút cũng không ít lợi gì, chỉ có thể ở bên cạnh khẩn trương.
Đột nhiên trong mộng lại vang lên tiếng nói của em trai, ngươi là ôn thần, ngươi là ôn thần, những người ở bên cạnh ngươi đều gặp nguy hiểm, ngươi là ôn thần, ngươi không nên sống trên thế giới này nữa, ngươi sao không chết đi cho tốt.
Lăng Quang đang chìm vào trong suy tư, đột nhiên nghe thấy Lăng Dạ nói bản thân không phải là ôn thần gì đó, không biết là chuyện gì: “ Dạ nhi, tỉnh tỉnh, sao vậy, có phải là gặp ác mộng không, ai nói ngươi là ôn thần, đừng sợ, bọn họ hồ thuyết bát đạo, Dạ nhi mới không phải là ôn thần đâu. Phụ hoàng ở đây, đừng sợ a.”
Lăng Dạ trong mơ hồ nghe được có người nói mình không phải là ôn thần, mở mắt ra, nhìn thấy Lăng Quang.
Lăng Quang phát hiện Lăng Dạ mở mắt ra, liền lập tức hỏi: “ Dạ nhi, cảm thấy thế nào rồi, có chỗ nào không thoải mái, nói cho phụ hoàng nghe.” Nói xong mới nhìn thấy Lăng Dạ dùng hai mắt trống rỗng nhìn mình, “ Dạ nhi, sao vậy, chỗ nào không thoải mái, đừng nhìn phụ hoàng như vậy, phụ hoàng sẽ khó chịu.”
Lăng Dạ nhìn Lăng Quang, nghe thấy âm thanh gấp gáp của y, rất lâu mới phản ứng lại, gọi một tiếng phụ hoàng. Sau đó liền bắt đầu ho dữ dội, càng ho càng nghiêm trọng, cứ cảm thấy trong cổ họng có thứ gì đó, kết quả thổ ra một ngụm huyết, rồi lại liền hôn mê đi.
Lăng Quang nghe được Lăng Dạ gọi mình một tiếng phụ hoàng, vốn đã cho rằng Dạ nhi không có việc gì, nhưng lại nhìn thấy Dạ nhi ho ra máu, rồi hôn mê, khẩn cấp gọi: “ Ngự y, mau gọi ngự y.”
Qua một lúc sau, Vương ngự y vội vàng chạy đến chẩn mạch cho Lăng Dạ, nói: “ Lục hoàng tử có thể là đã mơ thấy chuyện không vui gì đó, mới thổ ra huyết, không có gì đáng lo.”
Lăng Quang nghe được, mới yên tâm một chút, nhìn Lăng Dạ, không biết y mơ thấy cái gì, có chuyện gì dấu giếm phụ hoàng sao?
“ Vương ngự y, Dạ nhi khi nào thì tỉnh lại a.” Lăng Quang hỏi.
“ Nếu như lục hoàng tử hạ sốt, vậy sáng sớm ngày mai là có thể tỉnh lại, nếu như sốt không hạ, vậy thần cũng không dám chắc.”
“ Biết rồi, ngươi lui xuống trước đi, có chuyện trẫm sẽ gọi ngươi, đúng rồi, thuốc sắc xong chưa?”
“ Đã sắc xong rồi, để thần mang lên.”
“ Ân, nhanh lên.”
Dạ nhi, ngươi mau chóng khỏe lại, ngươi biết phụ hoàng lo lắng cho ngươi thế nào không.
Qua một lát, một cung nữ bưng thuốc lên: “ Hoàng thượng, thuốc đây rồi.”
“ Đem tới đây cho trẫm, ngươi đi ra đi.” Lăng Quang lấy thuốc, vẫy lui cung nữ xong, thì liền từng ngụm từng ngụm uy thuốc cho Lăng Dạ, sau khi uy xong, lại trông nom bên cạnh y, muốn để Lăng Dạ sau khi tỉnh lại thì có thể nhìn thấy mình đầu tiên.
……….Tẩm cung Hoàng hậu…….
“ Thần nhi, tình trạng của ba người kia thế nào rồi, đáng chết mà, hành động lần này thế nhưng lại thất bại, sao lại khéo như thế mà đụng phải Huy Kí quốc thái tử, thật không ngờ vận khí của chúng lại tốt như thế.” An Lạc Tuyết hiểm độc nói.
Vốn dĩ An Lạc Tuyết đang chờ Lăng Huy về báo lại tin tức cho nàng, kết quả lại nghe được tin tức mấy kẻ kia được cứu, tâm tình đang rất tốt liền lập tức phủ một màn mây đen.
“ Mẫu hậu, Ngạo Thanh Cang và tam hoàng đệ đều không có chuyện gì, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là được, nhưng mà, lục hoàng đệ hình như rất nghiêm trọng, có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”
“ Thật sao, chỉ cần con hồ ly tinh đó bị nguy hiểm đến tính mạng là được, ta nguyền rủa cho nó chết luôn đi, sống trên thế giới này chỉ tổ hại quốc hại dân, nhìn thấy liền khiến người ta khó chịu.”
“ Thần nhi, ngươi tiếp tục do thám một chút, rồi báo cho ta biết tình trạng trong cung.” An Lạc Tuyết uống một ngụm trà thong thả nói.
“ Vậy nhi thần cáo lui.” Lăng Thần hành lễ, rồi ly khai tẩm cung hoàng hậu.
………..Buổi tối…….
“ Vương ngự y, Dạ nhi thế nào rồi, có chuyển biến gì tốt không.” Lăng Quang lo lắng hỏi.
Lăng Huy và Ngạo Thanh Cang cũng ở trong phòng, trong lòng cũng rất khổ sở, Dạ nhi, ngươi nhất định không được có chuyện gì.
Nhìn Lăng Dạ, Lăng Quang nói: “ Huy nhi, Thanh Cang, các ngươi còn bị thương, nên trở về trước nghỉ ngơi di, nếu như Dạ nhi tỉnh lại, ta sẽ gọi người thông báo cho các ngươi biết.”
“ Phụ hoàng cũng không tất phải quá lo lắng đâu, lục hoàng đệ sẽ không có chuyện gì, vậy nhi thần hiện tại cáo lui.” Nói xong liền đi khỏi phòng.
“ Thần, cáo lui.” Ngạo Thanh Cang cũng đi theo Lăng Huy ra khỏi phòng.
Cả một tẩm cung rộng lớn chỉ còn lại hai người Lăng Quang và Lăng Dạ, Dạ nhi, ngươi nhanh tỉnh lại đi.
Cả đêm, Lăng Quang vẫn trông giữ bên người Lăng Dạ, một bước cũng không rời, chỉ sợ Lăng Dạ đột nhiên phát sinh chuyện gì.
Buổi sáng ngày thứ hai.
“ Vương ngự y, Dạ nhi y làm sao rồi. Lúc nào mới có thể tỉnh lại được?” Lăng Quang khẩn thiết hỏi, một ngày rồi, từ sau lúc Dạ nhi thổ huyết tối qua xong, thì không hề có một phản ứng nào nữa.
“ Hoàng thượng, lục hoàng tử đã hạ sốt rồi, bệnh tình cũng đã ổn định, tin rằng không lâu nữa sẽ tỉnh lại thôi.” Vương ngự y cung kính nói.
“ Vậy thì tốt, Trúc Tâm, ngươi đi bảo ngự thiện phòng chuẩn bị một chút đồ thanh nhạt, đến lúc Dạ nhi tỉnh lại có thể ăn. Nhớ kĩ, đừng quên hạnh nhân tô mà Dạ nhi thích nhất.” Lăng Quang nghe thấy Dạ nhi đã không có chuyện gì, nhất thời cũng đỡ lo hẳn.
“ Hoàng thượng, Huy Kí quốc thái tử đến thăm lục hoàng tử, đang đợi ở ngoài cửa.” Lúc này một cung nữ đi vào bẩm báo.
“ Để y vào đi.”
“ Lăng Hoàng thượng, lục hoàng tử thế nào rồi, có tỉnh hay chưa.” Viên Diệp Phong vào phòng liền hỏi.
Bạn đang �
“ Đã ổn định rồi, ngự y nói, sáng nay sẽ tỉnh lại, hôm qua cảm tạ ngươi cứu Dạ nhi bọn họ, không có chiêu đãi các ngươi thật tốt, mong bỏ quá cho.”
“ Không sao, có cái gì mà không tốt chứ, cho ta ăn cho ta ở đã rất cảm kích rồi.” Viên Diệp Phong ngừng một lát lại nói: “ Nếu như lục hoàng tử đã không có chuyện gì, vậy hiện tại ta xin cáo lui, đợi lục hoàng tử tỉnh lại, ta sẽ đến thăm y.”
Lăng Quang gật gật đầu, nhìn Viên Diệp Phong rời đi.
Khi sắp đến giờ ngọ, Lăng Dạ cuối cùng cũng mở mắt ra.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook